A Luân thấy tình hình không tốt nên vội chạy nhanh đến kéo Diệp Thiên ra: “Anh Diệp, anh đừng kích động, anh Diệp…”
Diệp Thiên nghe thấy giọng nói của a Luân thì mới thoáng tỉnh táo trở lại, bị hắn đè nghiến dưới người sắc mặt Chu Lạc Khiết đã trở nên xanh tím, gần như không còn thở. Hắn bỗng giật mình buông hai bàn tay ra, vẻ mặt suy sụp ngồi bệt xuống đất. Rất lâu sau Chu Lạc Khiết mới có thể đủ sức bò dậy khỏi mặt sàn, cô vuốt nhẹ cổ và không ngừng ho khan. Vừa nãy chỉ thiếu chút nữa là cô đã chết trong tay hắn, dường như cô đã nghe được tiếng cái chết đang gọi mời. Trước đây cô không sợ cái chết đến thế, nhưng bây giờ thì không được, trên đời đã tồn tại thứ lo lắng mà cô không tài nào vứt bỏ cho được, đứa trẻ không cha không mẹ khổ sở nhường nào bản thân cô đã từng trải nghiệm, cô không thể để con gái mình cũng phải sống cuộc sống như của cô. Hơn nữa, hiện nay Long tại Nham không ở bên cạnh, cô càng phải chăm sóc tốt cho mình và cho cả con gái anh.
Vết thương trên vai Diệp Thiên lại chảy máu, a Luân muốn kêu người tới để băng bó vết thương lại cho hắn lần nữa, thì Diệp Thiên đã đứng lên, hắn khoác tay ý nói không cần. Diệp Thiên bước được vài bước ra ngoài lại thấy Chu Lạc Khiết ở phía sau vẫn còn ngồi thở dốc trên sàn phòng, cũng không có ý cùng đi theo, hắn dừng bước, không nói gì mà chỉ nhìn cô. A Luân vội bước tới kéo Chu Lạc Khiết đứng dậy: “Chị dâu, đi thôi.”
Chu Lạc Khiết đẩy a Luân ra, tự mình đứng lên, phòng trà phía trước có đầy khách khứa vẫn đang say sưa vui vẻ, không ai trông thấy cảnh máu tanh ở phía sau vẻ tráng lệ đó. Cô nhớ tới bác sĩ Chung thì trong lòng vô cùng ân hận, nếu như không phải do mình, bác sĩ Chung cũng không phải gặp tai họa như vậy, khi đó mình chỉ là cứu một mạng người từ trong tay Diệp Thiên, nhưng nếu như bác sĩ Chung biết đến ngày hôm nay lại phải chịu hành hạ như thế, chi bằng lúc đó thà để Diệp Thiên bắn một phát súng, ít ra còn được thoải mái. Chu Lạc Khiết nhìn chằm chằm vào dáng lưng Diệp Thiên đầy căm hận, bất hạnh mà biết bao người phải gánh lấy là từ gã đàn ông không có nhân tính trước mắt này! Hắn tặng cho cô nhiều tổn thương không thể quên được, nhưng lúc đầu tại sao mình có thể yêu được hắn, bây giờ nhớ lại, thực sự không thể hiểu nổi. Có lẽ bởi vì cho dù hắn có tàn nhẫn, vô tình, có lạnh lùng nhưng thỉnh thoảng hắn cũng biểu hiện một chút dịu dàng, chúng đã không ngừng mê hoặc cô. Dù sao trong khoảng thời gian mấy năm đó, cho dù cô có tốt hay không tốt thế nào thì trong thế giới của cô cũng chỉ có một người đàn ông là Diệp Thiên, cho nên mới nảy sinh ra tình yêu say đắm dành cho hắn. Nhưng sự xuất hiện của Long Tại Nham đã cho cô có cơ hội được sống lại, khiến cô hiểu được yêu không phải là một chuyện đau khổ đến vậy, cho cô cảm nhận được được yêu được gần nhau là chuyện bình thường như thế nào. Ngược lại, dù giữa cô và Diệp Thiên có tình yêu đi nữa, thì nó cũng chỉ là thứ tình yêu dị dạng dị hình, chỉ là dằn vặt lẫn nhau, chỉ có đổ máu.
Trên đường quay trở về biệt thự, a Luân lái xe còn Diệp Thiên và cô cùng ngồi ở ghế sau, lần này số người cùng đi theo phía sau còn gấp đôi lần trước, ngồi trên xe Diệp Thiên vẫn buông lời độc ác: “Có lẽ tôi cũng nên chặt tay chân của em đi, xem em còn trốn thế nào được!”
Lần này làm hắn lại tức lên cũng không phải chuyện tốt với mình nên Chu Lạc Khiết chọn cách im lặng, vết hằn trên cổ cô rất đậm, có lẽ phải đến mười ngày nữa tháng mới có thể lặn đi được. Trở về trong biệt thự, Diệp Thiên lại truyền nước, rồi nói với a Luân: “Bên Lưu Tiến Dân có tin tức gì chưa, tên họ Long kia bây giờ sống hay chết?”
“Vẫn chưa có tin gì, em lại gọi điện thoại thử xem, anh Diệp yên tâm, tên Long Tại Nham đó trốn không thoát đâu.”
Diệp Thiên nhắm mắt lại phất phất tay bảo a Luân đi ra ngoài, hắn truyền hai bình thuốc chống viêm hết rồi ngủ ngay đến khi trời sáng, a Luân chạy vào nói: “Anh Diệp, hỏi được tin rồi.”
“Bắt được rồi?” Tốt, không cần hắn ra tay, giao cho người khác cũng như nhau!
Thấy vẻ mặt a Luân hơi chần chừ, chưa chịu trả lời, Diệp Thiên trở người ngồi dậy, ánh mắt vụt qua một tia sáng, nghiến răng nói: “Thoát?”
“Dạ không, anh Diệp, tối hôm qua Long Tại Nham muốn trốn đi bằng đường biển, lúc cảnh sát bắn chìm chiếc tàu của hắn ta thì lại không tìm được thi thể của Long Tại Nham trên thuyền, bây giờ cảnh sát còn đang tiến hành trục vớt tìm người! Anh Diệp, em đoán chừng là tên họ Long đó không sống nổi, hắn ta bị thương nặng như vậy nếu rơi xuống nước chắc chắn sẽ không chịu đựng được bao lâu đâu, có tìm được xác hay không cũng chưa nói trước được…”
Diệp Thiên phất tay: “Không được, phải phái người của ta ra biển trục vớt, phải đảm bảo không để cho hắn có bất cứ cơ hội sống sót nào!” Chỉ cần chưa thấy được xác của Long Tại Nham thì hắn vẫn còn lo lắng.
“Anh yên tâm, em sẽ lo liệu chuyện này!”
Kịch một tiếng cửa bị đẩy ra, Chu Lạc Khiết vọt tới trước mặt a Luân, không kìm nén được hét lớn: “Cậu vừa nói cái gì, nói lại lần nữa xem!”
“Chị dâu…” A Luân bối rối nhìn cô.
Chu Lạc Khiết tóm chặt lấy áo của a Luân: “Cậu nói Long Tại Nham làm sao!”
Diệp Thiên trả lời thay cho a Luân, vẻ mặt hắn rất hả hê: “Chưa nghe rõ à, Long Tại Nham chết trên biển rồi, ngay cả xác cũng không kiếm được, sau này nếu em muốn đi bái tế thì phải tới bờ biển mà khóc ấy, nếu may mắn hắn còn có thể hóa thành cá tôm gì đó tới gặp mặt em!”
Ánh mắt Chu Lạc Khiết tiêu tán, bàn tay nắm lấy áo a Luân cũng dần không còn sức nữa, cả người cô mềm rũ ngồi bệt trên sàn phòng, nôn khan hai tiếng vậy mà lại nôn ra máu. Diệp Thiên thấy cô nôn ra máu thì muốn bước xuống giường tới đỡ, nhưng vừa động đậy người thì lại trở mình nằm lại như cũ, nhưng cũng không nói lời kích động tới cô nữa.
A Luân ngồi xổm xuống đỡ lấy cô: “Chị dâu…”
Chu Lạc Khiết tự mình đứng lên, nghiêng ngả bước ra khỏi phòng, bước chân cô vô định, cô cảm giác như mỗi bước chân đều không thật, tin tức này khiến cho sự kiên cường và lạnh lùng của cô nát vụn. Chiếc thuyền đó là do chính cô sắp xếp, nhưng chính nó lại tiễn anh lần cuối. Chu Lạc Khiết lắc đầu: “Không đâu…” Nhất định anh vẫn còn sống, vì cô và Vọng Thư, anh sẽ cố gắng sống sót, chẳng phải nói là chưa tìm thấy thi thể của anh sao, nếu nói vậy có nghĩa vẫn có hi vọng anh còn sống, dù cho chỉ là một hi vọng mỏng manh nhưng cũng đủ an ủi cô.
Chu Lạc Khiết mơ mơ màng màng không biết mình đã đi tới đầu cầu thang, bước hụt một bước vào khoảng không, cả người nháy mắt mất thăng bằng, từ trên cầu thang lăn xuống, đầu lại đập vào một gờ nhọn của bậc thang, máu lập tức túa ra, dì Văn sợ hãi la lớn lao tới: “Sao không cẩn thận như vậy chứ, đập đầu rồi, chảy nhiều máu quá…”
Diệp Thiên và a Luân nghe thấy tiếng kêu la dưới lầu thì cũng chạy ra khỏi phòng, Diệp Thiên bước nhanh xuống cầu thang, chỉ thấy Chu Lạc Khiết từ từ nhắm hai mắt lại, máu đầy mặt, hắn nâng phía sau cổ cô lên, lau đi vết máu trên mặt thì thấy máu từ giữa phần tóc của cô túa ra, có lẽ từ vết thương khi đập đầu.
Diệp Thiên ôm Chu Lạc Khiết lên lầu, dặn dò: “Mời một bác sĩ tới đây.”
… …
Lúc Mộc Cận mở mắt ra thì biết mình đang ở trong bệnh viện, mọi thứ rơi vào tầm mắt đều mang một màu trắng, màn cửa sổ trong phòng bệnh đã bị kéo ra, giờ này đã là ban ngày, có một ít ánh sáng từ ngoài cửa sổ len lỏi vào bên trong phòng, Giang Thiếu Thành ngồi canh bên giường bệnh thấy cô tỉnh lại thì vội nắm tay cô thật chặt: “Mộc Cận, em tỉnh rồi, em đợi một lát, anh đi kêu bác sĩ tới…” Suốt đêm không ngủ, giọng của anh cũng khản đi.
Nhìn thấy Giang Thiếu Thành, Mộc Cận lại nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, cảnh tượng cuối cùng khi Long Tại Nham phóng vọt lên thuyền vẫn còn đọng lại trong đầu cô, cô chẳng đủ sức kéo nổi tay áo của Long Tại Nham.
“Anh Tại Nham…” Cổ họng khô ran, cô mở miệng nói chuyện cũng khó.
Giang Thiếu Thành lần lữa mãi rồi mới đáp lời: “Phía cảnh sát chưa có tin tức.”
Mộc Cận buông bàn tay ra rồi lại từ từ nhắm mắt lại, phía cảnh sát chưa có tin tức, với cô thì đây chính là tin tốt. Giang Thiếu Thành đi gọi bác sĩ tới, một nữ bác sĩ tuổi hơn năm mươi kiểm tra cho cô xong xuôi rồi bước ra ngoài cùng với Giang Thiếu Thành.
Bên ngoài phòng bệnh, Giang Thiếu Thành hỏi: “Bây giờ tình trạng vợ tôi như thế nào rồi, còn phải nằm viện trong bao lâu?”
“Cơ thể cần được nghỉ ngơi, sức khỏe sẽ dần dần hồi phục trở lại, nhưng mà vết thương lòng thì không thể dễ dàng khép miệng, cậu nên an ủi dỗ dành cô ấy.”
Giang Thiếu Thành khẽ vuốt khuôn mặt còn hiện lên nét đau đớn, lúc rạng sáng khi anh đưa Mộc cận tới bệnh viện mới biết là cô sinh non, thật sự anh không biết cô đã mang thai, chắc chắn ngay cả cô cũng chưa biết rõ. Bác sĩ nói sau này nếu cô muốn mang thai lại sẽ rất khó, có thể anh và Mộc Cận đời này sẽ không thể có con nữa. Lòng anh rất đau, nhớ tới việc cô từng rất muốn được sinh cho anh một đứa con, lúc đó anh không muốn, bởi vì hoàn toàn không đúng lúc, nhưng quả thật đứa trẻ tới không đúng thời điểm nên cũng cứ thế mà ra đi, đây trở thành nỗi ân hận trong lòng anh không thể nào quên được, vì chẳng khác nào anh đã tự tay giết chết nó vậy. Nhưng anh biết đây không phải là vấn đề lớn nhất giữa anh và Mộc Cận. Cô hận anh và thân phận kẻ thù giữa hai người khiến giờ đây giữa anh và Mộc Cận xuất hiện một khoảng cách quá xa mà họ không thể nào vượt qua nổi.
Có hai người một nam một nữ mặc cảnh phục đang bước lại gần từ phía đầu hành lang, người phụ nữ chính là Mã Yến Dung, cô gật đầu với Giang Thiếu Thành, sau đó thì hỏi bác sĩ: “Cô ấy tỉnh rồi chứ?”
Vị bác sĩ nhìn vào mắt Giang Thiếu Thành: “Cô ấy vẫn còn yếu, cố gắng đừng để lâu quá.”
Mã Yến Dung gật đầu rồi nói với Giang Thiếu Thành: “Chúng tôi muốn vào trong lấy lời khai của cô ấy.” Nói xong thì cũng bước về phía phòng bệnh cùng với người nam cảnh sát, Giang Thiếu Thành kéo cô ta lại: “Để cho tôi mấy phút để tôi nói chuyện với cô ấy trước đã.”
Mã Yến Dung hơi lưỡng lự, cuối cùng nói: “Nhanh một chút, chúng tôi chờ bên ngoài.”
Giang Thiếu Thành bước vào phòng và khép cửa lại, Mộc Cận vẫn còn nhắm mắt, nhưng hàng lông mi khẽ run rẩy còn khóe mắt hơi ươn ướt chứng tỏ lúc này cô đang tỉnh. Giang Thiếu Thành biết chuyện lần này khiến cả thể xác và tinh thần cô đều chịu tổn thương nặng nề, lúc này lại phải bắt cô nhớ lại chúng lần nữa, chẳng khác nào sát muối lên vết thương của cô. Nhưng nếu anh không nhẫn nại chịu đựng thì cũng chẳng còn cách nào, dù thế nào họ cũng phải trải qua tất cả những chuyện này. Giang Thiếu Thành ngồi bên giường nắm lấy tay cô, cô tránh cái nắm tay đó, bàn tay đút xuống lớp chăn mềm không muốn cho anh đụng vào, đầu cũng quay sang hướng khác.
Giang Thiếu Thành rút bàn tay lại, khó khăn lắm mới mở miệng nói: “Mộc Cận, chút nữa sẽ có hai người đồng nghiệp của anh vào đây hỏi em một số chuyện, em đừng sợ, em cứ nói thật mọi chuyện, họ sẽ không làm khó em đâu.”
Rốt cuộc Mộc Cận cũng chầm chậm mở mắt ra, trong ánh mắt cũng không có chút giận hờn nào, cô buồn bã nói: “Nói thật mọi chuyện, không phải các người đều biết hết rồi sao, còn muốn tôi nói gì nữa? Tôi là con gái của Mộc Thường Phong, cha tôi buôn lậu ma túy, mua bán súng đạn, những chuyện này… tôi cũng biết…Vậy các người nói tôi có dính líu cũng không phải nói oan cho tôi đâu, tôi còn là con gái duy nhất của Mộc Thường Phong kìa…”
Giang Thiếu Thành siết lấy bờ vai gầy gò của cô: “Em hãy nhớ! Em là em, Mộc Thường Phong là Mộc Thường Phong, em và chuyện của Mộc gia không có bất cứ quan hệ nào hết, em nhớ không!”
Mộc Cận cười buồn: “Cảnh sát Giang, không phải anh luôn là kẻ công chính liêm minh à, sao lại đi bao che cho con gái của một tên trùm ma túy thế, cha tôi là trùm ma túy khét tiếng, sau này tôi cũng là…”
Mã Yến Dung phía ngoài đang gõ cửa, Giang Thiếu Thành lay vai của Mộc Cận: “Nếu em thật sự muốn chết thì chi bằng để anh cho em một phát súng để em ra đi được thoải mái, tránh cho em đừng nói xằng nói bậy, em có nghe thấy không!”
Mộc Cận chỉ nở nụ cười buồn bã, đến nước này, bản thận sống hay là chết thật ra đối với cô đã chẳng còn quan trọng, anh ta có thể nhiều dẫn người đến giết hại cả những người thân nhất của cô vậy thì cần gì phải coi trọng cái mạng này, dù sao nếu cứ sống như một cái xác không linh hồn ngày ngày cứ mãi căm thù anh ta, còn chẳng bằng cứ chết đi, quên tất cả đi!