Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 90




Chu Lạc Khiết vội kéo quần áo lên, khoác thêm áo ngoài rồi cũng đi theo ra, Diệp Thiên đang thay quần áo ở trong phòng mình, xem ra là chuẩn bị đi ra ngoài. A Luân đợi ở cửa, lúc thấy cô thì hắn gật đầu kính cẩn: “Chị dâu.” Có lẽ là Diệp Thiên đã có lệnh nên bây giờ những thuộc hạ này đều đổi cách xưng hô, gọi cô một tiếng chị dâu.

Chu Lạc Khiết hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, sao lại vội vã ra ngoài.”

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là có chuyện cần anh Diệp phải tự tay xử lý.”

“Là đi gặp ai à?”

A Luân lưỡng lự nói: “Nên để anh Diệp tự nói với chị thì hơn.”

Diệp Thiên thay đồ xong thì ra khỏi phòng, cùng a Luân đi xuống lầu, Chu Lạc Khiết kéo hắn lại: “Đi đâu vậy?”

Khuôn mặt Diệp Thiên tối sầm, đẩy cô ra, Chu Lạc Khiết chạy theo tới cổng thì bị mấy tên thuộc hạ cản lại: “Chị dâu, trễ vậy rồi, chị nên quay về nghỉ ngơi thôi.”

“Cút đi!”

“Chị dâu, đừng làm khó chúng tôi, anh Diệp đã nói, không có lệnh của anh ấy, chị không thể rời khỏi đây!”

Chu Lạc Khiết chỉ có thể trừng trừng nhìn xe Diệp Thiên chạy mất ngay trước mắt, những thuộc hạ này của Diệp Thiên đã được lựa chọn, không có ai cô không biết, họ đều chỉ nghe lời Diệp Thiên, cô có nói nữa cũng bằng không.

Giống như những gì Chu Lạc Khiết đã lo lắng, Long Tại Nham và Mộc Cận bị người của Diệp Thiên phái ra ngoài tìm kiếm bắt lại, sau chuyện bất ngờ của Mộc gia, Diệp Thiên vẫn không tha mà cho người truy sát Long Tại Nham, mối thù đoạt vợ hắn nhất định phải đáp trả.

Lẽ ra Long Tại Nham vốn đã rời khỏi thành phố A vào ngày hôm sau rồi, nhưng anh muốn gặp mặt mẹ con Chu Lạc Khiết một lần trước khi đi, anh phải chắc chắn rằng vợ con mình an toàn đã thì mới có thể rời đi. Anh vẫn nhớ rõ câu nói đó của Chu Lạc Khiết, cho dù như thế nào thì một nhà ba người cũng phải ở bên nhau, cho dù bây giờ anh không có khả năng đưa cô theo nhưng cũng không thể cứ vội vội vàng vàng mà cắt đứt liên lạc như vậy.

Cao Liệt phải mất hai ngày mới tìm được cách liên lạc với Cương Tử nhưng cũng lại nhận được tin Chu Lạc Khiết đã rơi vào tay Diêp Thiên. Long Tại Nham biết dù cho lòng dạ Diệp Thiên có độc ác hơn nữa thì cũng sẽ không làm hại đến tính mạng của Chu Lạc Khiết, dù sao thì Diệp Thiên cũng không phải là không còn chút tình nghĩa nào dành cho Chu Lạc Khiết. Nhưng chỉ cần anh còn sống thì sẽ không giao người phụ nữ của mình cho một người đàn ông khác. Anh tin Chu Lạc Khiết cũng sẽ không mong muôn điều này, tuy chỉ có một năm làm vợ chồng nhưng họ đều rất hiểu nhau, những lời đã nói, những điều đã hứa sẽ không bao giờ thay đổi. Nhất định anh phải gặp mặt Chu Lạc Khiết một lần, nhưng nói thì dễ. Nếu là anh trước đây thì cũng chưa hẳn có thể cứ thế mà xông vào địa bàn của Diệp Thiên đưa người đi, huống chi là tình hình như bây giờ, trong người bị thương nặng, đi lại cũng khó khăn, càng chưa nói đến chuyện hai bên hắc bạch đều có khối người muốn lấy mạng của anh, cơ bản là anh không có cách nào gặp được Chu Lạc Khiết trước mũi Diệp Thiên. Thực sự là không có cách nào anh chỉ có thể xin giúp đỡ từ Giang gia, những chuyện khác Giang gia sẽ không tùy tiện nhúng tay vào nhưng đã đồng ý với anh là nhất định sẽ nghĩ cách cứu Chu Lạc Khiết khỏi tay Diệp Thiên.

Nhưng, chưa đợi được tinn tức từ Giang gia thì người của Diệp Thiên đã tới trước cửa.

Chỗ của Cao Liệt nằm ở một nơi hẻo lánh, lại không có ai biết tới, vốn tưởng rằng có thể trốn được ba, bốn ngày cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ do hai ngày nay lúc Cao Liệt ra ngoài đã bị người ta theo dõi. Lúc đàn em của Diệp Thiên xông tới thì Cao Liệt liều mình bảo vệ rồi bị súng của đối phương bắn chết ngay tại chỗ, cho dù có như vậy thì cũng không thể giúp Long Tại Nham và Mộc Cận thoát được.

Diệp Thiên cho người bí mật bắt cả hai đến Mị Thành, Mộc Cận nhìn xung quanh, căn phòng này cô không lạ gì, đúng là nơi lần đầu tiên cô gặp Diệp Thiên, nhớ tới tình cảnh lúc đó, cô chợt lạnh đến phát run, mối thù giữa Diệp Thiên và anh của cô không chỉ dừng lại ở một, hai chuyện, e là lần này sẽ không chỉ dùng những thủ đoạn như đã hành hạ Lục Thừa để đối phó anh cô. Vết thương của Long Tại Nham còn chưa có lành, anh dựa vào góc tường hít thở sâu để làm dịu lại cơn đau từ vết thương trên người. Mộc Cận bò đến gần bên cạnh Long Tại Nham, Long Tại Nham cười động viên cô: “Không sao, binh đến tướng ngăn, mặc kệ bọn chúng làm gì anh, em cũng không được lên tiếng biết không, bảo vệ em chính là cách bảo vệ anh tốt nhất.” Long Tại Nham có hơi hối hận, lúc đó nếu anh kiên quyết để Mộc Cận trở lại bên cạnh Giang Thiếu Thành, hi vọng Diệp Thiên chỉ đem món nợ này tính lên đầu anh, đừng làm liên lụy tới Mộc Cận.

Diệp Thiên nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn họ, giống như dáng vẻ mà lần đầu tiên Mộc Cận nhìn thấy hắn, vẫn bộ đạng phong độ, thong dong đó, hắn gác chân ngồi trên sô pha, một tay đặt trên tay vịn, kiêu ngạo nhìn họ bằng nửa con mắt. Mộc Cận nắm lấy tay Long Tại Nham, nhìn chăm chăm đề phòng Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười: “Long tiên sinh, đã lâu không gặp, và Mộc tiểu thư, một thời gian không gặp sao đã tiều tụy như vậy, lần này vẫn định đến cứu người à?”

Mộc Cận không quên những gì Long Tại Nham dặn dò, vì thế thu ánh mắt, chỉ cúi đầu không nói tiếng nào.

Diệp Thiên gẩy điếu thuốc: “So với ngục giam thì chỗ tôi đây vẫn còn thoải mái hơn một chút, cho nên mới mời Long tiên sinh đến đây.”

“Cám ơn ý tốt của anh.”

Diệp Thiên rít một hơi thuốc rồi đứng dậy bước tới, hắn ngồi xổm xuống đẩy Mộc Cận ra, nhìn vào Long Tại Nham nói: “Ý tốt của tôi không phải chỉ một, hai chuyện này, hai ngày nay có vẻ như Chu Lạc Khiết đang nhớ tới con gái, tôi đang lo là có nên tới Giang gia để cùng đón con bé về hay không, anh yên tâm, tuy là tôi không có ưa gì đứa bé non sữa đó nhưng mà thấy tình cảm của anh và Chu Lạc Khiết nên tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực chăm sóc cho nó, cho nó được sống bình yên, không bị người khác khi dễ!”

Sao Long Tại Nham có thể không nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Diệp Thiên, với tính nết của hắn, hắn có bao nhiêu quan tâm đến Chu Lạc Khiết thì cũng có bấy nhiêu kiêng kỵ sự tồn tại của Vọng Thư! Vọng Thư là một cái gai trong lòng hắn ta, lúc nào cũng nhắc nhở việc Chu Lạc Khiết đã rời bỏ hắn.

Long Tại Nham nói:”Con là mạng của Lạc Khiết, nếu anh đụng đến đứa bé thì cũng như đụng vào tính mạng của cô ấy!”

“Lạc Khiết!” Diệp Thiên cười, gật đầu khó hiểu, đột nhiên hắn như phát điên đạp mấy đạp liên tiếp vào ngực Long Tại Nham, vẻ mặt kích động như phát cuồng: “Ai cho phép mày gọi tên cô ấy! Còn nữa, không ai là tính mạng của cô ấy hết, chỉ có tao! Chỉ có tao!”

Mũi giày cứng nhọn của Diệp Thiên đá lên ngực anh, làm Long Tại Nham nôn ra hai bụm máu, Mộc Cận lùi vào góc tường, bịt chặt miệng không dám khóc, có ai có thể tới cứu họ, lúc đó cô còn có thể gọi cho Giang Thiếu Thành, nhưng bây giờ còn ai có thể cho cô xin giúp đỡ!

Diệp Thiên vẫn chưa hả giận, túm tóc Long Tại Nham kéo đầu của anh dộng vào vách tường bên cạnh, Mộc Cận cắn chặt lấy nắm tay, mỗi một tiếng đánh đập vang lên đều khiến cho thần kinh cô như nứt ra, màu máu đỏ tươi trên vách tường thật chói mắt, nhưng Long Tại Nham vẫn không kêu ra một tiếng, rốt cuộc Mộc Cận đã không chịu nổi nữa kêu lên: “Đừng đánh, đừng đánh, tôi xin anh…” Mộc Cận vừa khóc la vừa bò về phía Long Tại Nham. Có lẽ lúc này Diệp Thiên cũng xả giận đủ rồi, nên buông tay đứng lên.

Mộc Cận ôm lấy Long Tại Nham, dùng ống tay áo lau đi vệt máu trên trán anh, vầng trán của anh bị đánh bầm dập túa đầy máu, trên mặt cũng toàn là máu, tầm mắt Mộc Cận mờ ảo, nước mắt loang loáng từng giọt chảy xuống, rơi trên mặt Long Tại Nham, cô khóc lớn: “Diệp Thiên, anh tôi đã đi tới tình trạng ngày hôm nay, đã không còn bất kỳ uy hiếp gì tới anh sao anh vẫn không chịu buông tha cho chúng tôi, hơn nữa Chu Lạc Khiết cũng đã quay lại bên cạnh anh, anh còn có gì mà thấy bất mãn. Nếu anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này sẽ chỉ làm cho chị ấy cảm thấy sợ hãi, sẽ cảm thấy trong lòng anh có một khúc mắc đối với tình cảm mười năm của hai người, nếu vậy giữa anh và chị ấy sao có thể bắt đầu lại lần nữa, giữa anh và chị ấy có tình cảm mười năm, trước đây chị ấy đến bên anh tôi chẳng qua là vì chị ấy hận anh giết em chị ấy, muốn mượn anh tôi để trả thù anh, một năm nay chị ấy thân ở Tào doanh nhưng lòng mang Hán quốc, trong lòng chị ấy anh tôi sao có thể so sánh với anh…” Mộc Cận không còn là đứa trẻ thiếu suy nghĩ, cô không gọi Chu Lạc Khiết là chị dâu, lý do Diệp Thiên không buông tha cho họ là vì Chu Lạc Khiết, hắn ghen ghét với tình nghĩa sâu nặng giữa Chu Lạc Khiết và Long Tại Nham, lúc này chỉ có làm cho Diệp Thiên cảm thấy trong lòng Chu Lạc Khiết, Long Tại Nham không có quan trọng đến như vậy, làm cho hắn nghĩ người trong lòng Chu Lạc Khiết yêu thương mong nhớ vẫn là hắn, có lẽ như vậy cơn giận của hắn mới giảm đi một chút.

Diệp Thiên nghiêng mắt nhìn Mộc Cận đang khóc không ra tiếng, hỏi cô: “Cô cảm thấy như thế?”

“Không phải tôi cảm thấy mà sự thực là như vậy, người phụ nữ có mấy lần mười năm, chị ấy từng nói anh hiện hữu trong sinh mệnh của chị ấy, không thể coi như không có, có yêu mới có hận, nếu như chị ấy không yêu anh, đương nhiên sẽ không hận anh như vậy!”

Những lời này của Mộc Cận chưa hẳn Diệp Thiên đã tin nhưng có điều cảm thấy rất dễ chịu, trước đây trong lòng Chu Lạc Khiết, Chu Nhất Minh là quan trọng nhất, đó là vì Chu Nhất Minh là người thân của cô nên hắn có thể nhịn. Nhưng bây giờ Chu Nhất Minh đã chết, ngoài hắn ra, hắn không cho phép ai lại trở thành người quan trọng nhất với cô, không thể là Long Tại Nham, thứ nghiệt chủng mếu máo khóc la kia càng không thể!

Diệp Thiên nhìn thấy Long Tại Nham đã ngất đi, lại nhìn tới khuôn mặt ngấn nước mắt của Mộc Cận, cuối cùng cũng tạm tha cho bọn họ, lúc đi ra ngoài hắn dặn dò thuộc hạ: “Giữ mạng cho chúng trước đã!”

Dù sao hắn cũng không vội giết chúng, Long Tại Nham hiện giờ trong mắt hắn chẳng qua chỉ là con chó chết chủ, hắn muốn giữa Long Tại Nham đó để từ từ hành hạ, hắn muốn Long Tại Nham sống không bằng chết, nếm trải những khổ sở mà một năm qua hắn phải chịu đựng.

Diệp Thiên đi rồi, Mộc Cận mới dám khóc to lên, cô ôm chặt lấy Long tại Nham, thì thầm: “Anh, nhất định sẽ tốt thôi, chúng ta nhất định phải sống, nhất định…”

… …

Chu Lạc Khiết quay trở về phòng nhưng suốt đêm không ngủ, vẫn lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài mãi cho tới khi trời gần sáng thì mới nghe thấy tiếng xe, cô kéo phăng rèm cửa ra nhìn, là xe của Diệp Thiên, hình như hắn uống say, a Luân phải đỡ hắn xuống khỏi xe. Chu Lạc Khiết nhanh chóng chạy khỏi phòng xuống lầu, A Luân đỡ Diệp Thiên giao lại cho cô: “Chị dâu, chị vẫn chưa ngủ, thật đúng lúc, đêm nay anh Diệp uống hơi nhiều nhưng vẫn la hét nói phải quay về, chị chăm sóc anh ấy, tốt nhất là nên chuẩn bị một ít canh giải rượu.”

Chu Lạc Khiết đỡ Diệp Thiên lên sô pha trong phòng khách, gọi a Luân đang chuẩn bị đi lại hỏi: “Uống với ai vậy, trước đây chưa từng thấy anh ta uống nhiều như vậy.”

“Anh Diệp chỉ uống một mình.”

“Một mình?” Chu Lạc Khiết hừ giọng: “Chứ không phải uống cùng phụ nữ sao.”

A Luân gãi gãi đầu, không ngờ Chu Lạc Khiết cũng sẽ ghen, hắn nói: “Chị dâu, chị nghĩ nhiều quá rồi, thật sự không có, những người phụ nữ trong Mị Thành không phải chị đều biết hết sao, sao anh Diệp có thể để mắt tới.”

“Sao lại không, oanh oanh yến yến trước đây không phải cũng từ Mị Thành mà ra sao, nói không chừng còn giấu mấy người mà tôi không biết.”

A Luân cho là cô vẫn còn để ý đến chuyện Lâm Hiểu Quân: “Chị dâu, chị cứ giỡn, bây giờ anh Diệp cũng chỉ có một mình chị dâu, cho dù có giấu người nào thì cũng là vì chị dâu.”

“Tốt nhất là như vậy, được rồi cậu về đi, tôi sẽ chăm sóc anh ta.”

A Luân gật đầu chào tạm biệt, Chu Lạc Khiết nghĩ, Mị Thành, đêm nay người hắn gặp ở Mị Thành, nghe ý a Luân nói thì đúng là trong Mị Thành có giấu người nào đó! Cô vuốt tóc cảm thấy buồn bực, ánh mắt vô ý nhìn thấy trên tay áo Diệp Thiên, một vệt máu đỏ sẫm.