Buổi tối hôm đó, Mộc Cận thật khó có thể chìm vào giấc ngủ.
Dù cô luôn được bảo vệ rất tốt, không phải tận mắt chứng kiến những cảnh đẫm máu nhưng cô cũng không ngây thơ đến mức không biết bản thân đang sống trong một gia đình như thế nào. Cô cũng hiểu rõ có biết bao nhiêu nguy hiểm trong việc làm của những thuộc hạ của ba mình, mỗi ngày đều phải đối mặt với lưỡi dao, họng súng.
Nhớ tới lúc nãy khi Giang Thiếu Thành rời đi, thần sắc anh có phần nặng nề, tâm trạng Mộc Cận giờ phút này có phần không yên, trái tim cô sao có thể thôi không suy nghĩ về những việc anh đang làm. Giờ phút này anh đi làm chuyện gì? Cùng người ta đàm phán? Hay lại là một trận ác chiến giữa các băng nhóm?
Cô đưa tay bật đèn, ôm chăn ngồi ở trên giường, cô tự nói với mình, anh sống như vậy đã nhiều năm, chắc chắn tự có khả năng bảo vệ mạng sống của mình. Trước đây cũng chưa từng có chuyện gì xấu xảy ra với anh, bây giờ lại càng không thể, huống chi anh cũng có rất nhiều anh em, có nhiều lúc cũng không cần đích thân anh phải ra mặt, nhưng mà...
Cô lại nghĩ, bước đi trên con đường này, sinh mạng cũng giống như một sợi chỉ mỏng treo lơ lửng, không ai đoán được bước tiếp theo họ có mất mạng ngay trên đường phố hay không, có đôi khi cô thật sự oán ghét và căm giận đối với xuất thân của mình.
Cô tìm số máy của anh, lại sợ anh không tiện nhận điện thoại, cô không dám gọi, chỉ gửi đi một tin nhắn: “Anh về nhà chưa?”
Thật lâu mà bên kia không có trả lời, lại nhắn thêm vài chữ nữa gửi đi.
“Không tiện trả lời sao?”
“Nếu thấy tin nhắn, thì trả lời em nhé.”
Qua gần nửa tiếng đồng hồ, di động trên tay vẫn im lặng như cũ, anh không thấy tin nhắn sao? Hay là gặp phải chuyện gì rồi, nên không thể trả lời?
Đang miên man suy nghĩ, điện thoại trong tay rốt cục cũng reo lên, là Giang Thiếu Thành gọi tới. Mộc Cận vội vàng bắt máy, giọng nói của anh ở đầu bên kia điện thoại vẫn bình thường, không yếu ớt giống như bị thương, hơn nữa vẫn có thời gian gọi điện nói chuyện với cô, có lẽ cũng không gặp bất kỳ rắc rối gì. Nghĩ thấy không xảy ra chuyện nguy hiểm nào, cô thầm thở nhẹ một hơi.
Giang Thiếu Thành hỏi cô: “Tôi đã thấy tin nhắn, có việc gì à?”
“Muốn hỏi anh đã về đến nhà chưa.”
“Về rồi.” Anh cũng không nói nhiều hơn một câu, nói: “Nếu không có chuyện gì, tôi gác máy...”
“Đợi chút...” Mộc Cận không tin hỏi: “Thật sự ở nhà à? Bên anh sao lại ồn ào như vậy?” Trong điện thoại láng máng truyền đến tiếng nói chuyện ầm ĩ còn có tiếng nhạc, hình như còn có tiếng cười dịu dàng của một hai cô gái, rõ ràng là ở những chỗ ăn chơi.
Giang Thiếu Thành nói: “Cô nghe lầm rồi, nhanh đi ngủ đi.”
“Em còn có thể tìm anh không?”
“Phần lớn thời gian tôi không có ở công ty, cô có việc gì có thể gọi điện thoại cho tôi, hoặc có thể nói với A Long cũng được.”
Giang Thiếu Thành có chút hối hận đêm nay đã đưa cô ra ngoài, hiện giờ cô bé này rõ ràng là quấn lấy anh, anh sợ nhất là những chuyện phiền phức như thế này, huống chi cô ấy không phải một cô gái bình thường, không thể dọa nạt, cũng không thể mắng.
Gác điện thoại, Giang Thiếu Thành quay trở lại ghế lô.
Diệp Thiên đang ngồi bên trong, ngồi cùng với một gã trung niên đầu trọc, bên cạnh mỗi người đều có hai cô gái hầu rượu.
Giang Thiếu Thành sau khi ngồi xuống, lập tức có một cô gái đến ngồi sát bên rót rượu cho anh, anh bưng ly rượu đưa lên miệng, uống rồi nói: “Ngại quá, làm mất thời gian của mọi người.”
Diệp Thiên lắc lắc ly rượu trên tay, nói: “Chẳng phải là có hẹn với người đẹp sao, lần trước tôi đã có dịp gặp qua người phụ nữ của Giang tiên sinh, tuổi trẻ tính tình nóng nảy chỉ sợ là đã chọc giận Giang tiên sinh. Phụ nữ đều là như vậy, lúc nào cũng muốn biết anh đi đến đâu ở chỗ nào, không bằng đưa cô ấy đi cùng.” Nói xong, hắn duỗi tay qua ôm vai Chu Lạc Khiết ngồi bên cạnh, dùng sức mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô gái, nói: “Có phải như vậy không, hả?”
Chu Lạc Khiết không giống các cô gái khác ở đây, gương mặt cô không trang điểm quá đậm, trên người cũng chỉ là một chiếc áo khoác lớn, nhưng lại có mái tóc dài lượn sóng buông xõa, là một nét quyến rũ tự nhiên, không cố làm ra vẻ phong tình lẳng lơ.
Lúc này, cô bị Diệp Thiên ôm lấy hai vai kéo tới gần, ngoan ngoãn tựa sát vào ngực hắn, đôi mắt nhướng lên, nói: “Em đã qua cái tuổi tính tình cáu kỉnh đó rồi, vả lại, em đâu dám thăm dò xem anh đi đâu làm gì đâu chứ.” Giọng nói không giận hờn không nũng nịu, ngược lại có chút trong trẻo, lạnh nhạt.
Diệp Thiên cười, đưa ly rượu trong tay lên môi cô, cô liền hé miệng uống cạn.
Giang Thiếu Thành thầm nghĩ, cô gái này lá gan cũng không nhỏ, dám dùng những lời nói như vậy nói chuyện với Diệp Thiên, đối với anh ta mà nói người phụ nữ này có phần quan trọng.
Giang Thiếu Thành nói: “Cô ấy còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, lần trước may mà gặp được Diệp tiên sinh.”
Anh nâng chén, hướng về phía Diệp Thiên tỏ ý, một ngụm uống cạn ly rượu.
Gã đàn ông hói đầu kia cũng nói: “Không nên để ý đến lời nói của phụ nữ, những điều tôi vừa đề cập, Giang tiên sinh hãy cân nhắc xem nên làm như thế nào. Tần gia chúng tôi có những tuyến hải vận riêng, có thể cam đoan sẽ đảm bảo tàu thuyền của Mộc gia lưu thông thông không bị cản trở.
Dĩ nhiên, Giang tiên sinh là người thông minh, cũng biết điều chúng ta cần là gì. Lão già Thôi Trí Uyên đó càng ngày càng vô tích sự, hợp tác với Mộc gia các cậu vẫn là vui vẻ, thoải mái!”
Giang Thiếu Thành nói: “Tần tiên sinh có thể hợp tác với chúng tôi, chúng tôi đương nhiên cầu còn không được. Chỉ có điều, gần đây tôi không có chịu trách nhiệm về những việc này, khi quay về tôi sẽ trao đổi với Mộc gia sau đó sẽ cho Tần tiên sinh câu trả lời thuyết phục.”
Người tên Diệp Thiên này là người tốt hay kẻ xấu một lời khó nói rõ, cũng không phải là kẻ dễ dãi tùy tiện. Đêm nay đột nhiên hắn lại làm trung gian bố trí cuộc gặp gỡ với Tần Tiên Dũng, không biết là còn có mục đích gì.
Nếu như Tần Tiên Dũng bằng lòng dành cho đội tàu thuyền của Mộc gia thuận lợi qua lại trên khu vực của mình, quả thật đối với việc vận chuyển hàng hóa của Mộc gia đã giảm đi không ít phiền phức.
Nhưng Tần gia và Thôi gia hợp tác đã nhiều năm, chỉ sợ nếu Thôi gia biết chuyện tuyệt đối không chịu để yên. Hơn nữa ở Mộc gia việc này luôn do Long Tại Nham quản lí, Giang Thiếu Thành không rõ hai người kia đột nhiên tìm tới mình là có dụng ý gì.
Tần Tiên Dũng nghe xong, nói: “Thế nào, Giang tiên sinh? Chuyện này anh còn không làm chủ được à!”
Diệp Thiên tiếp lời: “Tần tiên sinh không cần nóng vội. Về sau nếu có thể hợp tác vui vẻ, trước đó mọi người đương nhiên cần có sự thương lượng thỏa đáng.”
Tần Tiên Dũng nói: “Như tôi nói, Mộc Thường Phong cũng đã già, nên về hưu đi, đem giang sơn tặng lại cho những người trẻ tuổi...”
Diệp Thiên nói: “Tần tiên sinh! Nào, uống nhiều chút nữa chứ.”
Nửa đêm, lúc mọi người đã tách ra, bên trong ghế lô chỉ còn Diệp Thiên và Chu Lạc Khiết.
Chu Lạc Khiết nói: “Anh lại dính vào việc này làm gì?
Diệp Thiên buông tay: “Cuộc sống quá nhàm chán.”
“Nếu Thôi Trí Uyên biết anh ở đây làm trung gian, e rằng sẽ quay sang đối phó với anh.”
Diệp Thiên nhàn nhã lắc đầu: “Không thể! Nếu hắn muốn đối phó cũng sẽ đối phó với Mộc gia, theo lời nói của bọn họ coi như là anh giúp Mộc gia thuận nước đẩy thuyền. Còn chuyện, chó cắn chó, cũng là việc của bọn họ, lúc đó anh sẽ xem trò hay!”
Hắn nâng mặt Chu Lạc Khiết: “Làm sao vậy, không vui sao?”
“Em đang nghĩ tới những ngày được sống yên ổn.”
Hắn cười lạnh, nói: “Đừng quá ngây thơ. Sẽ có những ngày như vậy nhưng không phải dành cho em!”
Chu Lạc Khiết cầm một chén rượu trên bàn, ngửa đầu uống một ngụm hết sạch, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Đúng! Cuộc sống của cô chỉ có thể là gió đi mưa đến, thậm chí là rừng súng mưa bom. Hắn cũng chỉ lạnh lùng nhìn cô sợ hãi trốn chạy trên con đường không có lựa chọn, hắn sẽ không đứng ra che chở cho cô. Dưới lớp cánh của hắn, tuyệt đối không có vị trí của cô.