Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 59




Lâm Hiểu Quân bị ném lên sô pha còn chưa kịp đứng lên đã bị Chu Nhất Minh tát một cái vào mặt, mặt cô nghiêng hẳn sang một bên, cái tát này của Chu Nhất Minh vô cùng tàn nhẫn, khóe miệng Lâm Hiểu Quân đã rướm máu. Cô lấy tay chùi đi vết máu thờ ơ như không có gì, khi ngẩng đầu nụ cười trào phúng trên mặt đã hoàn toàn chọc giần Chu Nhất Minh, hắn quỳ gối bên cạnh sô pha, kéo ngược tóc cô: “Cô thích đê tiện như vậy phải không!”

Những lọn tóc dài quấn vòng trong tay hắn, bị hắn túm tóc da đầu Lâm Hiền Quân đau rần, nhưng cô cũng không van xin, chỉ dùng đôi mắt mở to chất chứa hận thù nhìn chằm chằm hắn! Một bên mặt của cô trong cơn giận của hắn mà hằn rõ năm dấu ngón tay, đã sưng tấy lên nhanh chóng, trông thấy vô cùng đáng thương, nhưng nụ cười khinh người trên môi cô khiến cho lúc này Chu Nhất Minh không còn nổi một chút xót xa nào dành cho cô, tất cả đều biến mất chẳng còn gì.

Hắn vô cùng căm ghét vẻ mặt này của cô, vì sao cô lại không biết điều mà chống đối hắn như vậy, hắn từng biết bao khát vọng muốn lần nữa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng, đáng yêu kia của cô trong mộng. Từng có bao nhiêu khát khao được nghe cô dùng giọng nói ngọt ngào như trong trí nhớ gọi hắn một tiếng “anh Nhất Minh”. Tại sao cô lại cho hắn thấy tuyệt vọng như vậy! Nỗi hận thù trong mắt cô dâng lên một phần thì sự tuyệt vọng của hắn lại nhiều hơn một phần, bởi vậy hắn lại càng không thể lừa gạt chính bản thân, rằng cô không phải Thiệu Nhiên Nhiên, cô không phải Thiệu Nhiên Nhiên! Không ai biết khi tỉnh ra có bao nhiêu đau đớn! Hắn hận người phụ nữ trước mắt này, nếu không phải để hắn thấy cô có khuôn mặt giống đến như vậy, hắn cũng sẽ không rơi vào nỗi vô vọng lần thứ hai.

Hai mắt Chu Nhất Minh đỏ ngầu, tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, thế giới xung quanh cũng không còn tiếng động, trong mắt hắn giờ chỉ còn khuôn mặt vô cùng rõ ràng của Lâm Hiểu Quân, hắn dùng hết sức nhắm hai mắt lại, hai chân đề chặt nửa người dưới của Lâm Hiểu Quân, không để cô có thể giãy dụa, giây tiếp theo, hắn giống như một con dã thú khát máu, như điên như cuồng xé rách quần áo trên người cô, quần áo trên người cô vốn đã mỏng manh, chỉ là một chiếc váy ngắn củn ôm thít lấy cơ thể vừa đủ phủ qua mông, bên trong thậm chí còn không mặc đồ lót, bị hắn lỗ mãng xé ra, cô nằm dưới thân hắn gần như chẳng còn quần áo.

Nỗi nhục nhã vô cùng này rốt cục cũng khiến Lâm Hiểu Quân hét lên: “Chu Nhất Minh, anh là đồ cầm thú... Tôi có chết cũng không tha cho anh…” Hai tay cô đập bừa lên trên mặt hắn, móng tay nhọn cào mặt hắn rướm máu, nhưng sức lực nam nữ vốn khác nhau, huống chi cô đã nằm trong tay Chu Nhất Minh, không để cô phản kháng, hắn chỉ dùng một tay đã giữ chặt được hai tay cô đặt lên đầu! Làm cho cô không thể động đậy.

Hắn vừa cởi quần áo của mình vừa cúi người hôn lên môi cô, bờ môi mang theo khao khát mãnh liệt lướt khắp cơ thể trắng ngần của cô, cắn, xé, Lâm Hiểu Quân nhục nhã khóc nấc thành tiếng, cô nguyền rủa trong tuyệt vọng: “Chu Nhất Minh, tôi sẽ giết anh, tôi sẽ giết anh…Một ngày nào đó tôi sẽ cho anh chết không có chỗ chôn...”

Giữa tiếng chửi mắng của cô, Chu Nhất Minh không do dự mà để phần thân thể của mình trượt vào trong cô, giọng nói của Lâm Hiểu Quân trong nháy mắt nghẹn ứ trong cuống họng không thoát ra được, đau đớn vì bị xé rách khiến cho khuôn mặt cô trắng nhợt không còn chút máu, ngay sau đó trong phòng lại vang lên tiếng khóc la đau đớn tâm can của cô, vô cùng thảm thiết!

Chu Nhất Minh nằm trên người cô, khuôn mặt do dục vọng mà trở nên méo mó dữ tợn, không có chút dịu dàng nào với cô, mồ hôi của hắn theo từng động tác rơi trên người cô, khuôn mặt hưởng thụ cho hắn khoái cảm.

Dần dần Lâm Hiểu Quân không còn giãy dụa và chửi bới, cô giống như một cái xác mặc cho loài dã thú như hắn dày vò trên cơ thể mình, thô bạo chiếm lấy cơ thể cô, ánh mắt trống rỗng, không có tức giận, chỉ có nước mắt không ngừng trào ra khóe mắt nhắc nhở cô mình vẫn còn sống.

Cô không biết qua bao lâu, chuyện như vậy mới chấm dứt, sau khi đã thõa mãn trên người cô, Chu Nhất Minh đứng lên rửa ráy qua loa bản thân rồi mặc quần áo, cô vẫn nằm im không nhúc nhích trên sô pha, tóc tai rối bời, ánh mắt thẫn thờ, móng tay bấm thật sâu vòa lòng bàn tay. Chu Nhất Minh nhìn quần áo cô bị hắn xé rách vương vãi trên mặt đất, hắn cầm lấy áo khoác của mình ném lên người.

Hắn cài nút áo sơ mi đi ra mở cửa, nói với một đàn em đứng canh ở bên ngoài: “Đi kiếm một bộ quần áo lại đây.”

Ông chủ của câu lạc bộ vẫn chưa đi, nói với Chu Nhất Minh: “Chu tiên sinh, hôm nay anh không để chút mặt mũi nào cho tôi. Anh coi anh đã làm cho nhiều khách hàng của tôi hoảng sợ, làm cho tôi cũng không biết nên giải thích với bọn họ thế nào…”

Ông chủ Kim của câu lạc bộ này không phải không có thế lực, cũng không phải là hắn thật sự sợ vài cây súng này, chẳng qua trên Chu Nhất Minh còn có Diệp Thiên, cho nên vừa rồi hắn mới nhịn, cũng không muốn làm mất mặt. Chu Nhất Minh vừa ý một, hai gái điếm ở chỗ hắn thì không sao, nhưng cũng không nên không nể nang gì mà cầm súng xông vào địa bàn của hắn, làm hắn mất thể.

Chu Nhất Minh chỉ nói: “Ông chủ Kim, tôi đưa người đi, coi như tôi nợ anh lần này.”

Đàn em của hắn đả đưa tới một bộ quần áo mới, Chu Nhất Minh cầm lấy rồi đóng cửa đi vào, hắn quăng quần áo cho Lâm Hiểu

Quân: “Mặc vào!”

Lâm Hiểu Quân vẫn nắm thẳng đơ như cũ, Chu Nhất Minh lạnh lùng cười nói: “Nếu cô muốn trần trường đi khỏi đây cũng có thể!”

Nghe hắn nói xong cô mới từ từ có phản ứng, từ sô pha đứng lên, ngây như khúc gỗ mà mặc quần áo, ánh mắt không có tiêu cự dần trở nên độc ác và kiên.

Thấy cô mặc xong quần áo, Chu Nhất Minh nắm lấy cánh tay cô đưa cô ra khỏi câu lạc bộ Kim Cương, cũng cho đàn em rút đi. Chu Nhất Minh không đưa Lâm Hiểu Quân về nhà, mà giao cô cho má mì ở Mị Thành, nói: “Giao cho bà, dạy cô ta làm sao để tiếp khách!”

Mắt Lâm Hiểu Quân giật giật, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Chu Nhất Minh nói bên tai cô: “Không phải cô không có tự trọng sao, không phải cô thích hầu hạ đàn ông sao, tôi cho cô cơ hội! Phải rồi, phải nói với cô điều này, cô không làm cho tôi vui vẻ, cho nên ông cha đáng thương kia của cô hoặc là…mẹ cô sẽ phải trả giá cho hành động của cô!"

Nghe nhắc đến mẹ, Lâm Hiểu Quân ngẩng phắt đầu lên, giận dữ nhìn hắn: “Anh dám đụng đến mẹ tôi!”

“Tôi sẽ cho cô thấy cô phải trả giá cho kiêu ngạo của mình như thế nào!” Hắn muốn mài mòn sự sắc bén của cô. Cho cô một bài học để cô biết hắn cũng chẵng nhân từ với cô.

Nói xong Chu Nhất Minh để cô đứng đó, còn mình thì đi ra ngoài, má mì cũng theo sau hắn ra ngoài, ra tới ngoài rồi hắn mới dừng lại nói với má mì: “Dọa cho cô ta nghe lời là được, không được dụng tới cô ấy!”

“Tôi đã hiểu!”

Chu Lạc Khiết biết chuyện Lâm Hiểu Quân ở Mị Thành là một tuần sau, ông chủ Kim của câu lạc bộ Kim Cương gọi điện cho cô, nói với cô chuyện đêm đó Chu Nhất Minh vì một nữ tiếp viên mà dẫn người cầm súng xông vào câu lạc bộ của ông ta. Ban đầu chuyện làm Chu Lạc Khiết sợ là em trai cô lại vì một người phụ nữ mà gây chuyện, nhưng nghe xong tên của người phụ nữ đó thì lại nhớ tới tên của cô gái học học viện diện ảnh mà Trần Kiến Trung từng nói, Chu Lạc Khiết mới bắt đầu thấy chuyện này kì lạ, cô nói lời xin lỗi với đối phương rồi lập tức tìm Trần Kiến Trung.