Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 45




Mộc Cận nghe vậy ngồi lại, cô hơi nghi ngờ: “Còn có ai muốn đến?”

“Bạn của con, người họ Lục”

“Lục Thừa?” Mộc Cận có chút buồn bực: “Cha gọi cậu ta tới làm gì. Con không phải đã nói sao, Lục Thừa chỉ là một người sinh ra trong gia đình bình thường, bối cảnh trong sạch, không phải chỉ giúp người ta mở cuộc triển lãm tranh, có nhất thiết phải điều tra kĩ đến vậy không?”

Nói tới đây, Mộc Cận hình như nhớ tới điều gì đó, cô quay sang hỏi Long Tại Nham: “Anh Tại Nham, thời gian triển lãm tranh định rồi, không phải nói là năm sau sao?” Nay đã qua hai ba tháng, gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt trên người Giang Thiếu Thành, nhất thời quên mất triển lãm tranh của Lục Thừa.

Mộc Thường Phong thay Long Tại Nham trả lời: “Triển lãm tranh này tạm thời sẽ hoãn lại. Tuy rằng nói là công ty a Thành ra mặt nhưng gần đây Mộc gia rất rối loạn, chúng ta thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.”

Mộc Cận ngẫm lại, trong khoảng thời gian này cô ở lại chỗ Long Tại Nham, không chỉ một lần nhìn thấy nửa đêm Long Tại Nham vội vã đi ra ngoài, sáng sớm mệt mỏi trở về. Bởi vậy dù không ai nói với cô, cô cũng biết gần đây Mộc gia gặp nhiều phiền phức, đã chịu không ít đả kích ngấm ngầm hoặc công khai, Thôi gia từng bước ép sát. Cho nên lúc này không cần thiết để Lục Thừa liên lụy, nếu cậu ta có cần, cô sau này có thể đưa tiền để Lục Thừa ra nước ngoài du học, được đào tạo chuyên sâu.

Mộc Cận gật đầu: “Con biết, việc kia cũng không cần thiết nói cho Lục Thừa, hai ngày sau con sẽ gọi điện giải thích rõ ràng là được.”

Mộc Thường Phong lại nói: “Không cần, cha muốn cùng cậu ta nói chuyện qua.”

Mộc Cận kinh ngạc: “Cha đi tìm Lục Thừa lúc nào vậy? Nói với cậu ta chuyện gì?” Cô cảm thấy có quá nhiều chuyện đang diễn ra mà mình không hề hay biết.

Mộc Thường Phong cười cười: “Đưng nóng vội, cha biết con để ý người ta, yên tâm, cha sẽ không dọa cậu ta sợ đến chết đâu.”

“Không phải, ai nói con để ý cậu ta…”

“Không cần ngại. Cha biết da mặt con mỏng, con yên tâm, chuyện sau này cứ giao cho cha, cha sẽ giúp con sắp xếp ổn thỏa.”

“Cha, cha muốn sắp xếp gì …” Mộc Cận có cảm giác hết đường chối cãi, sớm biết cha mình nghĩ lệch hướng như này thì lúc trước cô sẽ không mở miệng nhờ cha giúp đỡ Lục Thừa.

Đang nói chuyện thì một người giúp việc dẫn Lục Thừa vào.

“Chào bác. Chào Mộc Cận.” Lục Thừa gật đầu chào hỏi.

Mộc Thường Phong đứng dậy vỗ vỗ bả vai Lục Thừa, tươi cười: “Đến đây”.

Mộc Cận cũng mỉm cười đáp lại. Đêm giao thừa và lời nói kia của Lục Thừa cô vốn không có để trong lòng, nhưng hiện tại cô không thể không cảnh giác. Cô không biết chỉ vì một cuộc triển lãm tranh lại khiến cho cha mình cùng Lục Thừa hiểu lầm, càng làm cô khó hiểu là cha cô luôn luôn rất hà khắc nhưng sao lần này ông có thể dễ dàng hài lòng với Lục Thừa đến vậy.

Mộc Thường Phong khoát tay: “Ăn cơm trước.”

Vẻ mặt Mộc Cận nghi vấn nhìn Giang Thiếu Thành và Long Tại Nham, hy vọng tìm được đáp án thông qua nét mặt của họ. Cha và Lục Thừa từ khi nào trở nên thân quen như vậy? Vẻ mặt khác thường của Giang Thiếu Thành làm cho cô càng khó hiểu, anh chỉ đi theo sau Mộc Thường Phòng tới nhà ăn.

Long Tại Nham thì vươn tay xoa đầu cô, anh nợ nụ cười như muốn trấn an cô.

Lần này, Mộc Thường Phong là quyết tâm đưa cô đi xa khỏi chỗ này, anh không thể ngăn cản được. Anh vốn định nói qua với Mộc Cận một tiếng, hòng thăm dò xem suy nghĩ của cô như thế.

Nhưng thấy cô đối với Giang Thiếu Thành sâu nặng đến như vậy, anh lo cô sẽ làm ra những chuyện gì, lại sợ Mộc Cận đánh mất lí trí cho nên mới kéo dài tới ngày hôm nay.

Trên bàn cơm ngoại trừ Mộc Thường Phong và Lục Thừa ra, những người còn lại đều có tâm sự trong lòng.

Lục Thừa gắp một miếng thịt vào bát Mộc Cận, cười nói: “Mộc Cận, sao lại im lặng như vậy.”

Mộc Cận đưa miếng thịt cậu ta gắp để sang một bên, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cô không thích cậu ta như vậy tỏ ra thân thiết. Trước kia, cô coi Lục Thừa là bạn, cho dù đôi khi cậu ta cũng khiến người khác phải khó chịu. Nhưng xét thấy cũng là một người tài hoa, chỉ có điều chưa gặp thời. Nhưng sau này, khi cậu ta dễ dàng chia tay với Trương Dĩnh rồi quay sang thổ lộ với cô, hình ảnh của Lục Thừa đã không còn ấn tượng trong mắt Mộc Cận nữa, cô cảm thấy con người này ích kỉ một cách đáng sợ.

Cô không thích người đàn ông không gánh vác được mọi chuyện như vậy.

Mộc Cận lãnh đạm làm cho Lục Thừa có điểm xấu hổ. Lần trước Mộc Thường Phong nói rằng sẽ cho cậu ta và Mộc Cận ra nước ngoài, hơn nữa có thể giúp cậu ta về chi phí học tập ở nước ngoài, điều này làm cho Lục Thừa vừa vui vừa sợ, điều giải thích duy nhất chính là Mộc Cận hồi tâm chuyển ý, nhưng là thái độ của Mộc Cận hôm nay khiến Lục Thừa không hề nghĩ đến.

Lục Thừa vẫn như cũ tươi cười, nói: “ Có phải bởi vì không nỡ rời xa cha không? Không sao đâu, sau này chúng ta cũng có thể trở về...”

Mộc Cận đột nhiên ngẩng đầu: “Cái gì rời xa gia đình, ai phải rời khỏi?”

Lực Thừa ngẩn người: “Chúng ta ngày mai sẽ cùng đi Pháp…” Cậu ta cười đến mức run cả tay lên: “Mộc Cận, không phải bạn định đổi ý ngay lúc này chứ.”

Bởi vì câu nói của Lục Thừa, Mộc Cận đơ lại vài giây, từ chỗ ngồi đứng lên: “Đi nước Pháp?Mình khi nào thì nói muốn cùng cậu đi Pháp.”

Lực Thừa không dự đoán được Mộc Cận phản ứng mạnh như vậy, cậu ta không biết làm gì nhìn về phía Mộc Thường Phong, chẳng lẽ Mộc Cận còn không biết chuyện này sao?

Mộc Cận liếc qua chỗ ngồi mọi người, không thấy ai tỏ vẻ kinh ngạc, cô đột nhiên nở nụ cười nhạt, cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy khó chịu, cô vươn tay chỉ vào bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Giang Thiếu Thành: “Mọi người đều biết, đều biết hết rồi đúng không? Cả anh cũng biết, cũng chỉ có em chẳng hay biết gì…Mọi người dựa vào cái gì, em là món hàng sao, không cần hỏi qua ý kiến của em cứ thế mà chuyển đi nơi này đến nơi khác sao?.”

Mộc Thường Phong mở miệng: “Con ngồi xuống trước, chuyện này cha sẽ từ từ nói với con.”

Mộc Cận nhất thời kích động: “Còn có gì để nói chứ, không phải cha ngày mai sẽ tiễn con đi hay sao!”

“Cha là vì tốt cho con, tới Pháp các con lở bên đó kia đăng kí, về sau cùng Lục Thừa sống cuộc sống tốt đẹp, bên Pháp đã có người an bài cho hai đứa cả rồi, các con cái gì cũng không cần lo lắng.”

“Cha, cha hình như đã hiểu lầm. Con và Lục Thừa chỉ là bạn, con đã có người trong lòng, nhưng không phải Lựa Thừa mà là…”

“Rầm!” Mộc Thường Phong đem chiếc đũa thật mạnh đập xuống bàn, ngăn cản Mộc Cận tiếp tục nói, vẻ mặt Mộc Thường Phong làm người ta không khỏi kinh sợ: “Bảo con đi thì con phải đi.”

Mộc Cận chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của cha mình như vậy bao giờ, cô khóc lớn, ngửa đầu nói: “Con sẽ không đi!” Chuyện này hoàn toàn làm cho cô trở tay không kịp, cô không hề biết chuyện này xảy ra từ lúc nào. Không biết vì sao cô lại cùng Lục Thừa ra nước ngoài, càng kì lạ hơn là cô và Lục Thừa sẽ kết hôn!

Lục Thừa hình như đã hiểu ra được phần nào, xem ra cha của Mộc Cận không muốn cô và người trong lòng ở cùng một chỗ, nên mới để cậu ta cùng Mộc cận ra nước ngoài, mà Mộc Cận từ đầu tới cuối đều không biết. Chỉ còn có một việc mà Lục Thừa không nghĩ ra được, Mộc Thường Phong vì sao như vậy muốn cậu ta cùng Mộc Cận kết hôn.

Có điều, đã đi tới bước này đã không còn đường rút lui. Tuy rằng chân tướng mọi việc khiến cậu ta cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, bị tổn thương lòng tự trọng nhưng cậu ta không thể buông tay một cơ hội tốt như vậy, chỉ có ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, chỉ có tiền tài chống đỡ, cậu ta mới có ngày trở nên nổi bật.

Lục Thừa lôi kéo tay Mộc Cận, nói: “Mộc Cận, anh biết em đối với chuyện của anh và Trương Dĩnh còn có chút để ý. Về sau anh sẽ bù đắp cho em, em cho anh thêm một cơ hội, đừng khiến cha em tức giận.”

Mộc Cận gạt tay Lục thừa ra, nói: “Mặc kệ cha tôi đã đáp ứng cho anh cái gì. Tóm lại tôi sẽ không đi đâu cùng anh hết, Lục Thừa, tôi trước kia còn coi anh là bạn bè, hiện tại chúng ta ngay cả bạn bè cũng không được nữa rồi. Anh đừng tự cho là mình đúng, anh có biết tôi hiện tại ghét anh đến mức nào không, tôi đã sớm nói với anh rằng tôi đã có người trong lòng! Anh vì sao còn muốn ép tôi! Tôi coi thường anh!”

Lục Thừa mặt lúc đỏ lúc trắng, không khí trở nên vô vùng căng thẳng.

Mộc Thường Phong nói: “Con không đi cũng phải đi, a Thành, sáng mai cậu đưa hai đứa đi sân bay, nếu xảy ra vấn đề gì, tôi tìm cậu hỏi tội!”

“Vâng!”

Giang Thiếu Thành trả lời khiến Mộc Cận toàn thân bất động. Cô như một con búp bê vải mềm nhũn ngã xuống ghế ngồi, hai tay nắm chặt thành quyền, cơ thể run lên vì tức giận.

Bữa cơm kết thúc trong không khí vô cùng nặng nề, Mộc Thường Phong cho người đưa Lục Thừa trở về, sau đó ông ta quay về Mộc gia.

Long Tại Nham thở dài trong lòng, nhìn Giang Thiếu Thành nói: “Cậu hãy nói chuyện với Mộc Cận. Mộc gia sẽ không bao giờ thay đổi quyết định.”

Long Tại Nham đi rồi, phòng ăn trở về với không gian yên tĩnh vốn có. Mộc Cận và Giang Thiếu Thành ngồi ở đó, không ai muốn lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc này.

Lát sau, Giang Thiếu Thành mới đứng dậy đến trước mặt cô, định mở miệng nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, anh không phải không đau lòng nhưng kết cục đã được định rõ, không phải vậy sao?

Anh không thể lần làm tổn hại đến cô, anh là đàn ông, anh sẽ biết kiềm chế chính mình! Kỳ thật, việc khiến anh sợ nhất chính là để cô ở bên cạnh mình, những lúc ấy anh sẽ không thể khống chế được bản thân, anh có thể cảm nhận được sự thành trì kiên cố của mình đang dần biến mất.

Mộc Cận lên tiếng: “ Anh không cần phải nói điều gì cả. Em chỉ muốn hỏi anh một câu, anh thực sự muốn em ra đi sao?.”

Giang Thiếu Thành nắm chặt hay tay lại, cố gắng tỏ ra bình tĩnh rồi gật đầu.

Mộc Cận cười lạnh, cao giọng nói: “ Giang Thiếu Thành, anh là người đàn ông nhu nhược! Được, em đi!.” Nói xong, cô đẩy anh ra, chạy nhanh lên trên lầu.