Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 42




Chu Lạc Khiết đặt đồ ăn để lên bàn, ngồi đối diện với hai người đàn ông trong phòng khách, cô lên tiếng: “Có cơm rồi”.

Chu Nhất Minh nhìn Chu Lạc Khiết kéo tóc, mặc tạp dề, bèn lên tiếng: “Chị, không nói thì thôi. Nói ra, chị như bà chủ của gia đình vậy.”

Chu Lạc Khiết hé miệng cười không đáp. Cô tiếp tục bưng đồ ăn ra. Mỗi lần chạm vào bát, lại gợi nhớ cho cảm giác cầm súng. Cho đến bây giờ cô vẫn không thể quên được lần đầu tiên chứng kiến người ấy ngã dưới họng súng của mình. Kí ức ùa về, lúc đó cô mới ở tuổi 17. Thế giới của Chu Lạc Khiết tràn ngập máu tanh và chết chóc.

Tuy rằng những người chết trên tay cô đều không phải người vô tội, nhưng cô cũng không thay đổi được việc hai tay mình đã dính máu.

Diệp Thiên cũng đứng dậy đi đến nhà ăn, ngồi xuống bên cạnh Chu Lạc Khiết, nói: “Xem ra em còn rất hứng thú.”

Chu Lạc Khiết cười: “Anh không biết đó thôi. Cô Văn đã bắt đầu lo lắng em sẽ cướp của cô ấy bát cơm.”

Diệp Thiên nhìn cô bằng đôi mắt tràn đầy ý cười. Hắn có chút run sợ, hắn phát hiện mình rất thích cô như bây giờ luôn tươi cười, nói thật hắn chưa từng thấy qua một Chu Lạc Khiết thoái mái không gánh nặng như lúc này. Hắn nhìn ra được trong khoảng thời gian này cô rất vui vẻ.

Mà hắn cũng không muốn giống như trước thỉnh thoảng lên giọng với cô, hắn không nỡ phá rối tâm trạng vui vẻ của cô lúc này. Chu Lạc Khiến nên là một cô gái bình thường, đơn thuần.

“Đến đây uống trước chén canh, canh gà đậu xanh có lợi trong việc giải độc.” Chu Lạc Khiết đưa Diệp Thiên và Chu Nhất Minh mỗi người một chén canh nhỏ. Diệp Thiên nhận thìa trong tay cô, lúc cô quay lại chén canh đã đưa tới trước mặt, Chu Lạc Khiết nhìn chằm chằm vào hành động của hắn, nhất thời còn không thể tiêu hóa nổi cử chỉ vừa rồi của hắn.

Hắn múc canh cho cô! Diệp Thiên tự tay múc canh cho cô! Gần đây, hắn dường như đối với cô có chút khác thường.

‘Làm sao vậy, uống đi!”

“Vâng, cảm ơn.” Nghe thấy giọng âm của hắn, Chu Lạc Khiết mới hồi phục lại tinh thần.

Chu Nhất Minh chứng kiến toàn bộ hành động của hai người.

Hiện tại, thái độ của Diệp Thiên đối với Chu Lạc Khiết giống như hai người khác nhau. Mấy năm nay, cho dù là một tên càn quấy như Chu Nhất Minh, hắn cũng nhìn ra được chị mình là thật sự yêu Diệp Thiên, cho nên hiện tại Diệp Thiên thay đổi quả thật là chuyện làm cho hắn vui sướng.

Ăn xong bữa cơm tối, Diệp Thiên lên lầu trước, Chu Nhất Minh ngồi cạnh Chu Lạc Khiết, hắn xem đồng hồ liên tục, Chu Lạc Khiết thấy thế, hỏi: “Ngươi có việc?”

“Có hẹn với một người”.

“Là cô gái ở trường học viện điện ảnh?”

“Lại là Trần Kiến Trung báo cáo với chị, em nói cho chị nghe, chị có thể bảo anh ta đừng quản lí em.”

“Anh ta khi nào quản lí em chứ? Có điều, sợ em lại gây chuyện.”

“Không thể hiểu nổi!”

“Em cùng cô gái học viện điện ảnh kia rốt cuộc là thế nào?”

Đáy mắt Chu Nhất Minh thoáng hiện lên vẻ dịu dàng ấm áp, ngẩng đầu nhìn Chu Lạc Khiết, thấy chị gái mình không có gì bất thường, mới nói: “Tốt. Rất tốt.”

“Vậy sao, không đe dọa cưỡng ép người ta chứ?.” Chu Lạc Khiết chỉ đùa vui một câu.

Cô biết Chu Nhất Minh tuy rằng kiêu ngạo, làm việc không để ý hậu quả, nhưng đối với phụ nữ lại không hề dùng thủ đoạn gì cả. Đương nhiên, nguyên nhân là do hắn đối với Thiệu nhiên Nhiên đã tình nghĩa sâu nặng, cho nên chưa có người con gái nào có thể làm cho hắn phí tâm tư đi gây chiến.

Mà lần này cô gái học viện điện ảnh cũng chỉ là có vài phần khẩu vị của đứa em trai này. Cô thậm chí nghĩ như vậy cũng tốt, nói em mình bắt đầu qua lại, cuối cùng cũng giải thoát khỏi Thiệu Nhiên Nhiên đã chết.

Nếu Chu lạc Khiết gặp qua Lâm Hiểu Quân quá giống với Thiệu Nhiên Nhiên, cô sẽ hiểu rõ sự tình không đơn giản như cô nghĩ. Sau này, Chu Lạc Khiết từng vô số lần tự trách mình làm sao có thể làm như vậy, làm sao có thể tin tưởng em trai mình đã quên Thiệu Nhiên Nhiên!

Một người đàn ông, một khi động tình, chỉ so với phụ nữ họ càng cố chấp và điên cuồng hơn. Chỉ có điều, đợi cho cô biết được hết thảy, muốn quay đầu đã không kịp, cô không thể ngăn cản một màn bi kịch lại diễn ra.

Chu Nhất Minh nghe Chu Lạc Khiết nói xong, trầm mặc vài giây, lên tiếng: “ Em đi tìm phụ nữ đâu cần phải cưỡng ép đe dọa ai, chị cảm thấy có cô gái nào không biết phân nặng nhẹ sao!.”

“Em cũng thừa nhận là em tìm người ta, khi nào thì tiện cho chị gặp mặt, chúng ta cùng cố gắng một chút. Để cho cô gái ấy cảm nhận được thành ý của em, biết em là thật lòng.”

“Rắc rối như vậy sao?”

“Tin tưởng chị, chị so với em hiểu rõ về phụ nữ hơn. Phụ nữ là người rất hay để ý đó, nhất là người mà em yêu, đưa cô ấy tới gặp chị đi.”

Chu Nhất Minh có chút phiền chán lao ra khỏi ghế sô pha, lấy áo khoác ra ngoài nói: “Nói sau đi.”

Chu Lạc Khiết đưa hắn đi ra ngoài, đi đến cửa, Chu Nhất Minh nói: “Chị, em nhìn ra gần đây anh Diệp đối với chị có thái độ khác.”

“Em đừng lo chuyện của chị với anh ấy, tốt hay không đều vậy.”

“Chị, chị nói chị cùng anh Diệp không có khả năng…. Không có khả năng có một đứa nhỏ?” Suy nghĩ này không có gì là trái lí lẽ cả.

Chu Lạc Khiết bởi vì câu nói của Chu Nhất Minh mà ngây ngẩn cả người. Đứa nhỏ? Không phải không nghĩ tới, chỉ là không dám nghĩ đến, mấy năm nay cô phòng tránh không dám qua loa, bởi vì cô rõ ràng biết nếu mình thật sự có con của Diệp Thiên, chờ đợi cô là cái kết cục gì, đứa nhỏ căn bản không có cơ hội được sinh ra. Cô không chịu nổi sự đả kích này.

Chu Lạc Khiết lộ ra nụ cười chua xót: “Không được nói linh tinh.”

“Thật sự không có khả năng sao? Tuy rằng anh Diệp bên người cũng có nhiều cô gái ở bên cạnh. Nhưng chị là người ở bên cạnh anh Diệp mười năm, là mười năm đó, còn có người phụ nữ nào so với chị dài hơn.”

Chu Lạc Khiết khoanh hai tay, nhìn vào bầu trời đêm đen thẳm hư vô, thật lâu sau mới từ từ nói: “Ai biết được chị và anh ấy còn có mười năm nữa không.”

“Trước kia em không dám nói, nhưng hiện tại không phải anh Diệp đã thay đổi sao? Nếu hai người có một đứa nhỏ, mọi chuyện đều là việc tốt. Chị, chị đừng xem anh Diệp chơi bời như thế, nhưng anh ấy rất coi trọng chị.”

“Em biết được sao! Vì sao đột nhiên lại nói chuyện này, muốn làm cậu sao?”

“Chị, em nợ chị, chị vốn nên là một người phụ nữ bình thường, có chồng, có con, chị vốn nên có một gia đình.”

“Nghe được những lời này của em chị cũng rất bất lực. Chị là chị của em, phải là người quan tâm đến em mới đúng, em đừng bận tâm về việc này.” Chu lạc Khiết vỗ vỗ bờ vai hắn: “Về đi, đừng vì chuyện này mà phải suy nghĩ nhiều. Ít nhất hiện tại chị rất vui vẻ.” Tuy rằng, vui vẻ ấy chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.

Tiễn Chu Nhất Minh, Chu lạc Khiết trở lại trên lầu, Diệp Thiên mặc áo tắm từ trong phòng bước ra. Hắn vừa gội đẫuong, vừa đi, vừa lấy một tay gạt nước trên tóc. Chu Lạc Khiết cầm khăn mặt, để hắn ngồi trên giường, quỳ hai gối xuống giường lau tóc cho hắn, Diệp Thiên ôm lấy thắt lưng của cô, nhắm mắt vùi vào trước ngực cô tận hưởng cảm giác này, lau khô nước trên tóc, Chu Lạc Khiết một tay cầm khăn mặt, một tay mát xe nhẹ đầu hắn, hai người cứ duy trì tư thế như vậy.

Trong chốc lát, Chu Lạc Khiết mới mở miệng, nói: “Tuần sau là Thanh Minh, em muốn cùng Nhất Minh đi viếng mộ cha mẹ.”

Diệp Thiên chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn cô: “Hai người cùng nhau đi?”

“Đúng vậy, đi vài ngày.”

Diệp Thiên đẩy cô ra, đứng lên đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Trở về thì được. Nhưng, một là em đi, hai là cậu ta đi.”

Chu Lạc Khiết nhìn theo bóng lưng của hắn, không khỏi kinh ngạc. Không hiểu vì sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy.Trước nay, tâm trạng buồn vui của hắn vô cùng khó đoán, cũng không có gì là lạ.