Một chiếc Hummer màu đen dừng lại trước một phòng khám tư nhân nhỏ trên ngã tư đường, Chu Nhất Minh miệng ngậm một điếu thuốc lá hạ cửa kính xe bên ghế lái phụ xuống, vài lần nghiêng đầu ra nhìn bên ngoài. Đây là một góc nhỏ trong thành phố vẫn còn chưa di dời tái xây dựng, bao quanh bởi các tòa nhà thấp tầng, mặt đường lát những viên đá có to có nhỏ, giữa những viên đá tạo thành từng vũng nước tù đọng. Ven đường đều là những bọc rác, vô cùng bừa bãi, bẩn thỉu.
Vì chỉ có mỗi một ngọn đèn mờ ảo trên cả con đường, nên cả con đường đều mờ mịt, u ám, bao trùm trong không khí là thứ mùi tiêu điều và tội ác.
Chu Nhất Minh quay sang hỏi người bên cạnh: “Cậu có chắc là ở đây không?”
Lái xe chính là Trần Lập, thuộc hạ của Chu Nhất Minh, mới hai mươi mốt tuổi, mái tóc dài nhuộm nâu đỏ, chỉ vào bốn chữ “Phòng khám bác sĩ Đổng”*, nói: “Không sai đâu, em có hỏi thăm rồi, mẹ cô ta thường hay bị bệnh, mấy ngày nay đều nằm ở phòng khám này, buổi tối cô ta ở lại đây, ban ngày thì quay về trường.”
*
bản gốc là “Đổng thị chẩn sở”“Trong nhà không còn ai sao?”
“Nghe nói còn có một ông bố vô dụng nữa, hay lui tới sòng bạc chỗ Báo ca, thắng ít mà thua thì nhiều, nếu không sao cô ta lại phải lén lút đến chỗ mình làm?”
Chu Nhất Minh mở cửa xe bước xuống, nói với Trần Lập: “Được rồi, cậu đi trước đi.”
Trần Lập nói: “Vậy chiếc xe thì?”
“Tôi sẽ tự lái.”
“Anh Chu, nhưng chân của anh...”
“Cũng chưa phải tàn phế!”
Nét mặt Trần Lập trở nên lúng túng: “Nếu anh Trung biết…”
Chu Nhất Minh mất kiên nhẫn: “Cậu nói ít thôi, tôi mà đi đại tiện cũng phải báo với anh ta chắc?”
“Được, được, đừng giận, anh lái.” Trần Lập rút chìa khóa xe đưa cho hắn, trước khi đi lại nói: “Anh Chu, em nghe nói tính con nhóc này cứng cỏi lắm.”
“Cứng, tôi càng cứng hơn!”
“Anh phải kiềm chế một chút! Em sợ anh gặp phải nữ nhi tình trường anh hùng thoái chí, thất bại trên tay con nhóc đó!”
Chu Nhất Minh đạp Trần Lập một đá: “Cút đi.”
Trần Lập nghiêng người chạy mất dạng.
Trên dưới phòng khám chỉ có hai phòng nhỏ, lầu dưới dùng để khám bệnh và bán thuốc, trên lầu có mấy giường bệnh, những tấm ván cầu thang cũ nát, chỉ đủ cho một người đi, chân dẫm lên mặt gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Chu Nhất Minh lên lầu, người muốn gặp đúng là có ở đó, là một cô gái trẻ gầy gò, mặc áo len rộng thùng thình và quần jeans. Cô ngồi bên cạnh giường bệnh, lưng dựa vào bức tường đầu giường, có vẻ như đã quá mệt mỏi, đầu gục xuống ngủ gà ngủ gật, quyển sách đang cầm trên tay còn đang mở ra đặt trên đầu gối, mái tóc đen dài xõa trên hai vai, tuy chỉ nhìn thấy được một bên mặt cô, nhưng có thể từ nửa bên mặt của cô nhìn ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Chu Nhất Minh đứng ở cửa nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô, như si mê, một lúc sau mới nhớ lại nên bước vào, hắn đưa tay khều vai cô, Lâm Hiểu Quân giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt của Chu Nhất Minh, cô sợ đến nhảy dựng lên, cô vô thức nhìn về phía người còn nằm trên giường, nhìn thấy mẹ chưa thức giấc, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng thình lình Chu Nhất Minh xuất hiện trước mặt lại khiến cô thầm đổ mồ hôi lạnh.
Cô quay sang Chu Nhất Minh nở nụ cười cứng ngắc: “Anh Chu, sao anh lại tới đây?”
“Đến gặp cô, gần đây không thấy cô đi làm, cô đổi chỗ làm sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Hiểu Quân thoái cái trở nên xanh mét, cô hơi nhìn về người mẹ đang ngủ say, bước ra cửa, Chu Nhất Minh cũng đi theo, cô nhỏ giọng nói: “Anh Chu, anh tìm tôi có việc gì?”
“Không có gì, không nói à, cứ cho là đến gặp cô.” Hắn bước tới gần cô, phẩy những sợi tóc trên mặt cô, hơi thở ghé vào bên tai cô, hắn nhỏ nhẹ nói: “Số điện thoại cô cho tôi là giả, em gái, em chơi tôi mà, hả?
Lâm Hiểu Quân vô thức lùi về sau hai bước, tránh khỏi bàn tay của Chu Nhất Minh, run rẩy cười cười: “Anh Chu, anh đừng đùa, em sao dám qua mặt anh.”
Chu Nhất Minh nhìn cô chằm chằm.
Lâm Hiểu Quân nói: “Cái này... Có thể là hôm đó em nói nhầm rồi, nếu không, em lại nói lại một lần nữa.”
“Đừng căng thẳng, đùa với cô thôi!” Chu Nhất Minh vỗ lên vai cô, bỗng nhiên mỉm cười một cách vô hại, nói: “Vả lại, không cần điện thoại cũng có thể tìm cô, tối nay lúc nào đi được, mời cô ăn khuya.”
“Anh Chu, anh xem, mẹ em đang bệnh, em đoán cả đêm nay chắc cũng không đi được.”
“Sao, không nể mặt?” Thoáng cái sắc mặt Chu Nhất Minh lại trầm xuống.
“Không phải, không phải, thật sự em không đi được, anh Chu anh cũng thấy rồi đó, mẹ em đang nằm đây, hôm khác, hôm khác đi được không.”
Chu Nhất Minh kéo miệng cười, nói: “Đi, nghe nói, theo đuổi phụ nữ đều phải chờ đợi, tôi ở trong xe ngay dưới lầu chờ cô, khi nào có thời gian thì xuống!”
“Không phải, anh Chu, em sao dám để anh chờ, thật sự em…”
Chu Nhất Minh đi đến đầu cầu thang, tay ra dấu: “Ở dưới lầu, trong xe, tôi đợi!”
Lâm Hiểu Quân cắn môi, cả khuôn mặt vẫn không có chút máu, cô đứng ở đó nhắm mắt mệt mỏi. Một lúc sau, dường như nhớ đến điều gì đó, bước nhanh đến bên cửa sổ hướng ra đường, cô cẩn thận đứng sát vào tường nhìn ra ngoài, trên đường có một chiếc xe đậu lại, quả thật vẫn chưa đi, ngồi trên xe đúng là Chu Nhất Minh. Đúng là hắn đang đợi cô bên dưới.
Lâm Hiểu Quân hít thở dồn dập, như rơi vào vực sâu vạn trượng, bên dưới vách núi chờ đón cô là một hồ nước lạnh lẽo, chỉ cảm thấy sợ, chỉ cảm thấy lạnh.
Cô không phải người phụ nữ không biết nghĩ, đương nhiên biết bị người như Chu Nhất Minh vừa ý sẽ có hậu quả gì.
Phải vướng vào Chu Nhất Minh, chỉ có thể nói cô bị cuộc sống bức ép, cha đẻ lúc còn trẻ thì lấy cờ bạc làm nghề nghiệp, cả ngày đều lẩn ở các sòng bạc lớn, thắng thua cũng có trên ngàn vạn lần, khi thắng thì cả nhà được ở biệt thự, đi xe sang trọng, khi thua thì đều đem nhà cửa, xe cộ bán cả, hết lần này đến lần khác, bởi vậy cô từng có một sinh nhật xa hoa hơn mười vạn, cũng đã từng sống cuộc sống đến bộ quần áo cũng không mua nổi.
Thế nhưng vài năm gần đây phần lớn đều có cuộc sống như vậy, nghe nói vài năm nay vận may của ba mình rất không đỏ, cho nên đừng nói mua quần áo, có đôi khi trong nhà ngay cả tiền mua bắp cũng không có. Cô học học viện điện ảnh, những bạn học xung quanh ai ai cũng là con cái nhà giàu có, cùng đi dạo phố số tiền mua hoa cũng phải tính bằng vạn, tuy cô cũng ý thức được tình cảnh của mình, không dám trèo cao so bì với mọi người, nhưng chi phí cần thiết trong trường học cũng giống nhau.
Lại thêm, học phí mỗi năm, còn một người mẹ mang bệnh không còn khả năng lao động, thật sự cô đã cố gắng không nổi. Cô không chỉ đơn giản là con cái xuất thân trong gia đình nghèo, lại không thể chịu quá nhiều khổ cực, những thứ này cũng sẽ không liên quan.
Về sau, trong lớp học có một, hai bạn nữ biết được hoàn cảnh của cô, họ nói với cô, miễn là muốn cô có thể không cần lo không có tiền? Nơi cô đến là một câu lạc bộ, nghe nói là của một ông chủ rất có thế lực, tới nơi này đều là những người có thân phận và địa vị, những người đàn ông bốn, năm mươi tuổi rất thích những sinh viên nữ xinh đẹp, nhất là sinh viên trong các trường nghệ thuật.
Mà bản thân cô cũng thấy tiền lương trong câu lạc bộ này rất cao, hơn nữa cũng coi trọng vấn đề riêng tư, không có ai được biết. Dẫu sao những chuyện này nếu để cho trường học biết được, thì sẽ bị đuổi học. Đương nhiên, cô cũng có quy tắc của cô, cô chỉ nhận việc tiếp rượu, để những người đàn ông béo phệ đó sờ soạn, nắn bóp tay mình một chút, nếu muốn thêm nữa, tiền có nhiều hơn nữa, cô cũng sẽ từ chối.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Chu Nhất Minh là ở trong câu lạc bộ, đêm đó gặp phải một vị khách thô bạo, mượn men rượu mà mạnh bạo túm lấy quần áo cô, có lẽ thân phận của người đàn ông đó rất đặc biệt, dù quản lí đã tới cũng không dám bước lên ngăn cản, mấy người đàn ông ở đó như cùng một giuộc, giơ ly rượu lên cao cổ vũ, cô cảm thấy không còn gì nhục nhã hơn.
Tính tình cô có phần mạnh mẽ, rốt cục cũng nổi nóng, cô dùng hết sức cắn vào tay tên đàn ông đó, có chết cũng không nhả ra, cuối cùng bị ông ta ném mạnh vào cánh cửa, cả người văng ra ngoài. Lúc cô ngã xuống, trong miệng vẫn còn dính phải một miếng da trên cánh tay của gã đó, miệng đầy máu tươi, cô còn tưởng mình sẽ chết như vậy, nhưng mà lúc mở mắt ra, có một người đàn ông đang đứng trước cánh cửa, nhìn xuống cô từ trên cao, cô ngã xuống dưới chân Chu Nhất Minh.
Sau này, cô mới biết bản thân vừa ra khỏi hang hùm lại bước vào miệng sói, cô có nghe nhân viên trong câu lạc bộ nói, Chu Nhất Minh là nhân vật có máu mặt, nếu khiến anh ta mất hứng, sau một giây thôi có thể bị vứt vào thùng rác. Cô còn có một tươi lai tốt đẹp, còn hơn nửa cuộc đời vẫn chưa đi hết, cô không muốn có quan hệ không rõ ràng với những nhân vật xã hội đen này mà cuộc đời bị hủy hoại, nhưng lại không dám đùa giỡn với sinh mạng của bản thân, ngang nhiên đi đắc tội Chu Nhất Minh.
Cô mang trong mình tâm lý may mắn, nếu không đến câu lạc bộ, có thể Chu Nhất Minh sẽ quên đi cô. Nhưng đúng là cuối cùng vẫn không tránh khỏi, thật là một bước sai lầm thì không thể quay đầu lại mà.