Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 31




Vì Chu Lạc Khiết và Diệp Thiên mỗi người đều có tâm sự lam cho không khí bữa cơm tất niên vô cùng yên lặng. Chu Lạc Khiết nhớ đến lúc cha mẹ của mình vẫn còn sống, mỗi năm cứ đến tết âm lịch đều là lúc chị em cô vui vẻ nhất, cho dù cha mẹ đều chỉ là những công nhân bình thường, cũng không thể cho cô và em một cuộc sống có đủ đầy thức ăn ngon và quần áo đẹp, nhưng khi mất đi họ, cô và em trai cũng mất đi toàn bộ che chở.

Với cô đó là mất mát của cả đời này. Những ngày ấm áp đó như đã từ kiếp trước, thậm chí cô cũng phải quên đi Chu Lạc Khiết mình cũng đã từng có những ngày bình dị như vậy.

Sau khi ăn xong, Chu Lạc Khiết một mình lên lầu trước, thay áo ngủ rồi nhưng không buồn ngủ chút nào, cô chỉ ngồi lặng lẽ bên giường, theo thói quen lại để cho những suy nghĩ của bản thân rơi vào nơi mông lung hoang vu.

Điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường rung lên từng hồi, cô nhìn vào số điện thoại, chần chừ một lát rồi vẫn ấn nút nghe.

Một giọng nam chất phác xuyên qua điện thoại truyền tới, cô nghe ở đầu kia điện thoại anh ta cười khẽ, nói: “Tôi còn nghĩ cô sẽ không nghe.”

Chu Lạc Khiết tay nắm điện thoại, trong một lúc cũng không trả lời. Trong thời gian này có lẽ vì cô luôn nhốt mình trong phòng, cho nên anh ta cũng không có dịp xuất hiện trước mặt cô, nhưng cách vài ngày lại có điện thoại gọi đến. Ban đầu, trong điện thoại cô còn khách sáo gọi anh ta là Long tiên sinh, đem những chuyện xảy ra đêm đó, bao gồm cả những lời nói của anh ta quên hết cả, coi như chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.

Vậy mà anh ta có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô, sau đó khiến cho cô hiểu rõ, anh ta đối với cô là kiên quyết phải có được. Từ đó về sau, điện thoại của anh ta gọi đến cô sẽ không bắt máy, hoặc im lặng. Cô biết đây không phải cách hay cũng không có biện pháp nào để giải quyết, nhưng đối với người đàn ông như Long Tại Nham, cô không biết mình ở trước mặt anh ta ngoài việc tỏ ra yếu thế thì còn có thể dùng được mánh khóe nào! Một người như Diệp Thiên cũng đã khiến cho cô mất nửa cái mạng, nếu như lại dây vào Long Tại Nham cô sợ sau này mình sẽ không còn đường sống.

Cô không trả lời cũng không làm Long Tại Nham thấy thất vọng, giọng nói của anh ta vẫn chậm rãi, hỏi: “Đang ở đâu?”

Qua một lúc lâu cô mới trả lới: “Trong phòng.”

“Một mình?”

“Ừm.”

Anh ta dừng một chút, hỏi: “Muốn gặp tôi không?”

Cô lại không nói gì, muốn hay không muốn đều không phải câu trả lời mà cô nên có, nhưng lại không có cách nào kiểm soát được, mặc dù cô đã cẩn thận, nhưng quan hệ giữa cô và Long Tại Nham lại không thể tránh khỏi trở nên mờ ám, đây là một loại nguy hiểm chết người! Tuy cô vẫn không tài nào hiểu được người đàn ông này, nhưng ít nhất cô biết, anh ta nói được, anh ta nói muốn cô, điều này cũng không phải chỉ nói chơi. Cho dù quan hệ giữa cô và Diệp Thiên có đến mức nào, chỉ sợ anh ta cũng sẽ không kiêng nể.

Anh ta dường như đang thở dài, nói: “Tôi muốn gặp cô.”

Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ buộc lại: “Gặp tôi có chuyện gì sao.”

Anh ta cười, hỏi: “Muốn đốt pháo hoa không?”

Cô nghe thấy đầu kia điện thoại chỗ anh ta đường như có âm thanh bắn pháo hoa, nghe thấy âm thanh này, cô có thể tưởng tượng ra một khung cảnh mỹ lệ đầy màu sắc trên bầu trời, dù cho chỉ là vẻ đẹp hư ảo nhưng cũng khiến cho người ta say sưa. Nhưng cô lại nói: “Tôi không còn là cô bé mười bảy, mười tám tuổi đầu nữa.”

“Tôi đã nghĩ, nếu dành cho cô một hai chuyện lãng mạn, thì có phải cô sẽ ở bên cạnh tôi hay không.”

Giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên trong đêm vắng vẻ như vậy lại khiến tâm trạng người ta yên tĩnh lại, cô không nói gì nữa, chỉ nắm điện thoại nghe giọng nói của anh ta truyền tới, có tiếng gõ cửa, Chu Lạc Khiết nói: “Vậy đã, tôi cúp máy đây.”

Vừa cúp điện thoại, Chu Nhất Minh đã đẩy cửa bước vào, trong tay cầm theo một hộp thuốc. Chu Lạc Khiết nói: “Gì vậy?”

Chu Nhất Minh chỉ vào sô pha: “Chị, chị ngồi xuống đi.”

Chu Lạc Khiết đi đến sô pha ngồi xuống, thấy cậu ta lấy thuốc mỡ ra, lại nói: “Không cần, vết thương nhỏ thôi, chị không cần được săn sóc như vậy.”

Chu Nhất Minh không nói chỉ kéo tay cô lại, đặt trên hai đầu gối của mình, gỡ băng gạc ra nói: “Chị, bàn tay là khuôn mặt thứ hai của con gái, biết không vậy!”

Dải băng từ từ được gỡ ra, lộ ra những vết thương đan vào nhau trong lòng bàn tay, Chu Nhất Minh giật mình, tức khắc kéo ông tay áo ngủ của cô lên, Chu Lạc Khiết không kịp tránh, trên cánh tay lộ ra một vài vết thương có nông có sâu, Chu Nhất Minh bỗng dừng tay lại.

Chu Lạc Khiết lại kéo tay áo xuống che đi, mới nói: “Được rồi, tự chị làm được.”

Chu Nhất Minh ngẩng đầu lên, tiếng cười yếu ớt, hai mắt đã đỏ sọc lên: “Chị, chị gọt táo sao vậy, trái một dao phải một dao để tay của mình trở thành như bây giờ vậy?”

“Không đến mức đó đâu, hai ngày rồi lại dính nước, nếu không cũng đã khỏi hẳn.”

Chu Nhất Minh tay nắm thành đấm: “Có phải anh Diệp, anh ta…”

Chu Lạc Khiết lắc đầu: “Đừng nghĩ bậy, nếu là anh ấy làm, chị đâu phải chỉ bị ngoài da.” Cô cầm bông gạc rửa lại vết thương, thấy môi Chu Nhất Minh vẫn mím chặt, cô cười nói: “Lớn thật rồi, lại còn biết thương chị của em nữa!”

Dĩ nhiên Chu Lạc Khiết biết, người Chu Nhất Minh quan tâm nhất chính là người chị này, dù cho có là ai bắt nạt cô, không nói hai lời là cậu sẽ đi liều mạng với người ta, nhưng chỉ có Diệp Thiên, cậu lại không có cách nào, nên cô không muốn cậu sẽ khó chịu.

Chu Nhất Minh biết chị đang gạt mình, chị ở Diệp gia nhiều năm rồi, chỗ đứng không giống như trước, người có thể để lại vết thương trên người chị còn có ai ngoài Diệp Thiên! Cậu cầm lấy bông trên tay Chu Lạc Khiết, cúi đầu im lặng thay cô bôi thuốc.

Một lát sau cậu mới mở miệng: “Chị, chị có trách em không.”

“Trách em cái gì?”

“Trước đây nếu không phải taị em...”

Chu Lạc Khiết ngăn lời cậu: “Mọi chuyện đều là số phận, thực ra không có gì cả, đến bây giờ, chị chỉ thấy an ủi khi thấy em nên người, em phải biết em rất quan trọng với chị, cho nên em hãy đồng ý với chị, nếu có một ngày em có thể sống một cuộc đời khác, em phải giữ lấy nó.”

Nếu việc này có thể, Diệp Thiên đồng ý buông tha cho hai chị em cô, khi đó mặc kện trong lòng cô có còn yêu Diệp Thiên hay không, có muốn hay không, cô đều phải dẫn em trai mình rời khỏi Diệp gia, sống cuộc đời không mưa gió gian khổ nữa, mà vài năm nay cô cũng đã tích góp từng tí một cho bản thân, sẽ không đến mức sống quá khó khăn, chỉ không biết lúc nào điều đó có thể xảy ra.

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Thiên không biết đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, cũng không biết anh ta đã nghe được những gì, biết Chu Lạc Khiết đã thấy mình, Diệp Thiên từ ngoài cửa bước vào, nhìn đến bàn tay mới được băng phân nửa của Chu Lạc Khiết, nói vời Chu Nhất Minh: “Mau trở về đi, không có xe thì bảo A Trung lái xe.”

Chu Nhất Minh vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ chú tâm băng lại vết thương cho chị, Chu Lạc Khiết rút tay về, nói: “Trở về đi, nghỉ ngơi cho sớm.”

Lúc này Chu Nhất Minh mới đứng lên, không nói một tiếng nào mà đi ra ngoài, vừa đi tới cửa thì đột nhiên xoay người lại bước nhanh tời trước mặt Diệp Thiên, nói: “Anh Diệp, anh có tức giận thì nhằm tôi mà đánh, muốn lấy mạng của tôi cũng không sao, đừng trút giận lên chị tôi, đánh phụ nữ thì còn quái gì…”

Chu Lạc Khiết chắn trước mặt Chu Nhất Minh, lớn tiếng mắng: “Em nói đủ rồi, quay về cho chị.”

“Chị...”

Chu Lạc Khiết chỉ tay ra cửa: “Về ngay!”

Chu Nhất Minh nhìn vào mắt Diệp Thiên, tức giận quay người xuống lầu.

Cánh tay đang giơ lên của Chu Lạc Khiết mệt mỏi buông xuống, thấy sắc mặt Diệp Thiên vẫn như cũ, chỉ bước gần thêm vài bước chân, tới gần bên cô, nắm lấy tay cô, nới lỏng các vòng băng rồi buộc lại.

Chu Lạc Khiết nói: “Xin lỗi, anh đừng chấp nhất cậu ấy…”

Diệp Thiên cười lạnh: “Tôi biết chị em cô tình cảm sâu nặng!”

Anh ta cởi hai chiếc khuy áo ra, ngã xuống nằm ngửa trên giường của cô, Chu Lạc Khiết còn tưởng tiếp theo anh ta sẽ nói những lời cay nghiệt nào đó, nhưng anh ta chỉ từ từ nhắm hai mắt lại, cánh tay vắt ngang phía trên đầu, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, nói: “Đi lấy cho tôi cái áo ngủ.”

“Anh muốn ngủ ở đây?”

Anh ta chậm rãi nhắm mắt lại khẽ ừm một tiếng, Chu Lạc Khiết sang phòng anh ta lấy một cái áo ngủ, lại hỏi: “Có muốn tắm không?”

“Xả nước đi.”

Sau khi chuẩn bị nước tắm xong đi ra thấy anh ta còn nằm trên giường, Chu Lạc Khiết ngồi vào bên cạnh, cúi xuống nhẹ nhàng gọi: “Dậy đi, có nước tắm rồi, tắm sạch sẽ rồi hẵn ngủ nữa.”

Diệp Thiên mở mắt ra, đưa tay chặn ngang người kéo cô xuống, đặt cô nằm dưới thân mình, anh ta nhìn thẳng vào hai mắt cô, nhìn sâu vào trong đáy mắt, sâu vào tận trong tâm cô, anh ta kề bên tay cô nói: “Chu Lạc Khiết, thời gian cô làm việc cho tôi, trong lòng có cảm giác gì, là hận tôi ư?”

Chu Lạc Khiết không mở mắt, chỉ nói: “Đi tắm đi, nước sẽ lạnh mất.”

“Chắc là hận nhỉ.” Anh ta hừ cười: “Có điều tôi đoán, tình yêu cô dành cho tôi nhiều hơn một chút!” Nói xong anh ta đẩy cô ra, xoay người đứng lên cầm lấy áo ngủ bước vào phòng tắm.

Chu Lạc Khiết ngơ ngẩn, cả nửa ngày sau mới xốc chăn chui thẳng vào, ngay cả anh ta cũng biết cô yêu nhiều hơn là hận anh ta, nhưng cho dù có là như vậy anh ta cũng không muốn dành một ít tâm tư cho cô!

Diệp Thiên từ phòng tắm bước ra nằm xuống bên cạnh cô, cô tắt đèn đi, trong bóng tối chỉ còn lại đâu đó vang lên tiếng hô hấp, cô cảm thấy tay hắn đang lần trên người mình, một lúc sau lại nghe thấy giọng nói của anh ta, “có thể” mà cô nói là không thể xảy ra!”

Cô muốn rời khỏi? Muốn cao bay xa chạy? Quả thật là mơ mộng hão huyền!

Một lúc sau Chu Lạc Khiết mới phản ứng lại, anh ta nghe thấy cô và Chu Nhất Mình nói chuyện, ý của anh ta là sẽ không thể buông tha cho chị em cô!

Cảm giác chết lặng, cô chậm rãi xoay lại, đưa lưng về phía anh ta, giọng nói có phần tức giận, lại bình thản nói: “Ngủ đi.”

Diệp Thiên nhìn bóng lưng cô, trong lòng cũng không thấy khoái chí, không phải hắn muốn uy hiếp cô, đến nỗi đêm nay trở về là hắn muốn cho cô vui vẻ, vậy mà cô lại có ý định rời xa hắn trong đầu làm cho hắn cảm thấy tức giận!