Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 20




Một bàn đầy thức ăn trong phòng khách, hơi nóng của bát canh vẫn còn bốc lên, hộp bánh kem bên cạnh vẫn chưa mở ra, lúc này Giang Thiếu Thành mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.

Anh đứng bên cạnh bàn chăm chú nhìn một lúc, mấy món ăn nhìn có vẻ không ngon lắm, anh đoán chắc là do cô nấu, anh quay người bước vào phòng bếp, mặc dù đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhìn qua sẽ không biết đã từng được sử dụng nhưng trong thùng rác lại có rất nhiều nguyên liệu bị vứt bỏ, chắc cô cũng đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị.

Giang Thiếu Thành trở lại ngồi trong phòng khách, theo thói quen rút ra một điếu thuốc, thông thường những lúc trong lòng không vui, hay những lúc gặp phải những vấn đề nan giải anh thường hút thuốc liên tục để cho bản thân ngập trong làn khói thuốc lượn lờ xung quanh, cho tới khi mùi khói thuốc ám khắp người mới thôi.

Anh thường âm thầm tự mình đưa ra quyết định, tuyệt đối sẽ không để những chuyện đó tiếp tục làm khó bản thân. Nhưng buổi tối ngày hôm nay, anh không có cách nào hình dung cảm giác của mình lúc này, không biết tâm trạng bây giờ là đang vui vẻ hay đang không vui, lại càng không có cách nào giải quyết triệt để việc rắc rối này!

Giang Thiếu Thành lại nhìn về phía bàn ăn, khăn trải bàn mời vừa được trải lên, trên bàn còn có một đóa hoa hồng đỏ thắm, dưới ánh đèn trở nên rực rỡ và thơm ngát, những cánh hoa mềm mại, e ấp bung nở, hơi run rẩy, được thả nổi trên mặt nước, trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp của cô giống như nụ hoa đang hé nở kia, cười rất thẹn thùng lại chẳng hề giữ lại chút gì.

Xã hội này đầy rẫy những âm mưu tính toán, đối với tình cảm con người ta từ lâu cũng đã trở nên bủn xỉn và khắc nghiệt, rất khó để giữ lại sự chất phát đơn thuần. Suy cho cùng thì ai cũng sợ bị tổn thương, không có mấy người có đủ dũng cảm để giao phó bản thân mình cho người khác, cuối cùng ánh mắt của anh lại nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt, dập tắt thuốc rồi đứng dậy bước qua.

Giang Thiếu Thành cong ngón tay gõ lên cửa phòng hai tiếng, yên lặng đợi vài giây, bên trong không có động tĩnh, anh tiếp tục gọi cửa: “Mộc Cận, tôi vào đây.”

Vẫn không có tiếng trả lời, anh xoay tay nắm cửa, mở cửa bước vào trong, một bọc chăn trùm kín trên giường, anh ngồi ở mép giường kéo kéo góc chăn liền bị cô kéo trở lại, bao mình chặt lại không còn một kẽ hở.

“Ra đi, đừng nằm mãi ở bên trong, không có không khí.”

Dù là cách một lớp chăn, nhưng cô vẫn cảm nhận được giọng nói của anh ở ngay bên tai, thậm chí có thể nhận thấy hơi thở anh mang theo mùi hương thuốc lá, cô ở trong chăn lắc đầu, giọng nói buồn bực: “Không ra.”

“Tại sao?”

Mộc Cận mếu máo, còn tại sao nữa, biết rõ mà còn hỏi.

Giang Thiếu Thành dỗ dành: “Cơm cũng nguội rồi, ra ngoài cùng ăn với tôi, còn hai mươi phút nữa là mười hai giờ, không cắt bánh kem, sinh nhật của tôi sẽ qua!”

Mộc Cận lo lắng nghĩ một lúc, nghĩ mình cũng không thể trốn mãi trong chăn, hơn nữa, thật sự cô rất muốn để anh cắt bánh sinh nhật trước mười hai giờ.

Cô nói: “Anh không được hỏi em sao lại ăn mặc như vậy, một câu cũng không được hỏi.” Chiêu ‘sắc dụ’ trở thành như vầy, thật tình làm cô thấy vô cùng xấu hổ!

Dường như cô nghe thấy tiếng cười khe khẽ của anh, nói: “Được, tôi không hỏi, em đứng lên đi.”

Mộc Cận từ từ vén một góc chăn lên, từ kẽ hở lộ ra một nửa khuôn mặt, các đường nét khuôn mặt của Giang Thiếu Thành được phóng đại ngay trước mắt cô.

Anh ngồi rất gần, tay chống ở hai bên người cô, cả người lại cúi xuống, một đôi mắt đen sâu thẳm như trời đêm đang nhìn cô. Bàn tay đang cầm góc chăn của Mộc Cận trong vô thức từ từ nới lỏng, Giang Thiếu Thành cầm tấm chăn trên người cô xốc lên, tay nắm lấy bàn tay cô kéo ra.

Mộc Cận níu được đầu giường, nghĩ đến quần áo cô đang mặc dưới chăn, áo khoác lông vốn là không che được chân của cô, Giang Thiếu Thành hỏi: “Quần áo của em để đâu, tôi lấy qua đây cho em.” Nếu cô có thể mặc như vậy mà bước ra ngoài, vậy thì anh nên đề nghị Mộc gia đổi hết những người bên cạnh cô đi.

Mộc Cận khẽ nói: “Ở trong phòng tắm, ướt hết rồi, không thể mặc.” Vì để mình không thể rút lui, sau khi mặc chiếc áo ngủ sexy này, cô đã đem quần áo vừa thay ra ném vào bồn tắm ngập nước.

Giang Thiếu Thành nắm tay đặt lên miệng ho khan một tiếng, đi đến tủ quần áo, lấy áo choàng tắm của mình đưa cho cô: “Mặc cái này vào trong, tôi ở bên ngoài chờ em, mặc xong thì đi ra ăn.”

Sau khi đóng cửa lại giúp cô thì anh bước khỏi đó, trên bàn cơm cô còn chuẩn bị thêm rượu, Giang Thiếu Thành đem chai rượu vang đó cất đi, rót ít nước lọc vào ly rượu, lại mở máy điều hòa.

Mộc Cận ngơ ngác trong phòng một lúc cuối cùng mới chịu đi ra, áo của anh quá dài, vừa vặn có thể giấu đi quần áo thiếu vải của cô. Bên ngoài lại mặc thêm áo khoác lông của mình, khóa gần kéo đến tận cổ, không để hở ra chút nào.

Giang Thiếu Thành tỏ ý bảo cô ngồi xuống, mang một ly nước ấm đặt vào tay cô: “Nếu thấy lạnh thì uống một chút nước ấm.” Căn phòng vẫn chưa ấm hơn, cô vừa mới từ trong chăn chui ra ngoài, anh sợ cô sẽ cảm lạnh.

Mộc Cận nhận lấy ly nước, nhiệt độ từ ly nước truyền sang làm tay cô ấm hẳn, nhìn làn hơi nóng bốc lên từ miệng ly, trong lòng Mộc Cận thầm thở dài, xem ra những thứ cô chuẩn bị ở đây đêm nay đều uổng phí.

Giang Thiếu Thành cau mày nhìn cô, hỏi: “Có phải khó chịu ở đâu không?”

“Không có, thật ra cũng không có bị thương, không đau.” Cô đau ở trong lòng, tinh thần còn tổn thương nhiều hơn so với thân thể này.

“Nếu thấy khó chịu ở đâu thì phải nói.” Anh đưa đôi đũa cho cô: “Ăn cơm thôi.”

Mộc Cận uể oải nhận lấy đôi đũa, nhìn về phía bánh kem, vội vàng buông đũa, đi mang chiếc hộp lại: “Trước tiên phải cắt bánh kem đã.”

Giang Thiếu Thành nói: “Không sao, ăn cơm xong rồi cắt cũng được.” Lúc nãy chẳng qua chỉ là muốn lừa cô ra ngoài nên mới nói như vậy.

“Không được, điều ước ngày sinh nhật không thể để lỡ sang ngày hôm sau mới nói, nếu không sẽ không linh nghiệm.”

Cô nhanh chóng mở chiếc hộp ra, lúc cắm nến thì hỏi anh: “Anh Thiếu Thành, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Giang Thiếu Thành cười cười: “Ba mươi hai.”

Mộc Cận cẩn thận cắm nến nói: “Anh Thiếu Thành, anh đã già rồi!” Anh lớn hơn cô gần mười tuổi mà! Cô giơ giơ ngọn nến trong tay lên tinh nghịch nói: “May mắn là em mua cả mấy gói, nếu không thì không đủ rồi.” Những chuyện xấu hổ vừa nãy cũng trôi mất, cô cười vô tư như một đứa trẻ.

Giang Thiếu Thành nói: “Đúng vậy, là ông lão rồi.”

Mộc Cận sửa lại lời của anh: “Là một người đàn ông trưởng thành!”

Thật ra mười tuổi thì sao, cho dù là hơn cô hai mươi tuổi, cô vẫn say mê anh, người đàn ông chín chắn, chững chạc như thế này đối với phụ nữ mà nói là một sự hấp dẫn chết người.

Giang Thiếu Thành nhìn cô cắm từng vòng từng vòng nến, ngăn lại nói: “Giỏi thật, vẫn muốn cắm đủ ba mươi hai cây sao? Cắm vài cái tượng trưng được rồi.”

“Không được, như vầy mới có thành ý!”

Thắp nến xong, cô chạy tới tắt đèn: “Anh Thiếu Thành, anh mau ước đi.”

Trong bóng tối, ánh sáng từ ngọn nến ánh lên khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng tỏa ánh sáng lên khuôn mặt của cô, lòng Giang Thiếu Thành bỗng dưng trở nên mềm mại, suy nghĩ rối loạn.

Thời gian giống như dừng lại, anh như đang rơi vào một dòng nước xoáy, anh cảm thấy dường như có một thứ sức mạnh đẩy anh ngã xuống. Anh giãy dụa, chỉ sợ trong giây lát tiếp theo sẽ mất đi sức phản kháng, anh sợ mình sẽ không kịp thoát khỏi, dù cho anh không còn tỉnh táo, cũng sẽ không đặt mình vào xoáy nước này, mình không thể!

Cô quỳ lên ghế, vội vàng thúc giục: “Mau lên anh!” Nếu không thì không kịp nữa.

Anh nhắm mắt lại, vài giây sau lại mở mắt ra cùng với cô thổi nến, Mộc Cận mở đèn lại hỏi: “Anh Thiếu Thành, anh ước điều gì vậy?” có liên quan đến cô không?