Viên đạn vẫn còn nằm trong bắp đùi của Chu Nhất Minh, Trần Kiến Trung cởi áo khoác của mình buộc lại miệng vết thương trên chân của hắn.
Rất nhanh từng mảng máu tươi không ngường tuôn ra thấm ướt cả chiếc áo, Chu Nhất Minh cũng coi như là một người có khí phách, mặc dù đau đớn khiến toàn thân co giật, mồ hôi tứa ra, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy trắng, nhưng hắn nghiến răng thật chặt không nói nửa lời.
Chu Lạc Khiết nâng đầu Chu Nhất Minh đặt lên đùi của mình, dùng bàn tay lau đi những giọt mồ hôi tuôn xuống không ngừng trên trán của hắn. Không phải cô không thương đứa em này của mình, cô và Chu Nhất Minh chỉ hơn kém nhau hai tuổi.
Lúc hai người còn rất nhỏ thì cha mẹ đều đã qua đời, những người họ hàng đều xa lánh hai chị em cô, cả hai từ nhỏ nương tựa lẫn nhau, cùng nhau lớn lên, so với những cặp chị em khác tình cảm của họ bền chặt, sâu sắc hơn.
Vì em trai, Chu Lạc Khiết có thể không sá gì đến tính mạng của mình, tiếc rằng, Chu Nhất Minh học không giỏi.
Thật ra, Chu Lạc Khiết cũng biết em trai của cô vốn không phải người có bản tính hư hỏng, chỉ tự trách bản thân không có năng lực, cha mẹ đột nhiên qua đời chỉ để lại một căn nhà, ngoài ra không có tài sản nào khác.
Cô xem như cũng là người thông minh lanh lợi, mới mười bốn tuổi mà đã biết lo liệu cho cuộc sống của hai chị em. Đem bán căn nhà cha mẹ để lại rồi đổi lấy tiền mặt, sau đó lại mua một ngôi nhà trệt, số tiền còn dư cô lại dùng để trả tiền sinh hoạt và học phí của hai chị em.
Ngày thường cô lại đến phụ việc nhà cho người ta, cô rất biết lo toan cho cuộc sống nghèo khó của hai chị em. Có lẽ trải qua cuộc sống quá gian khổ, khi Chu Nhất Minh học đến trung học cơ sở thì hai chị em đã ở trong hoàn cảnh túng quẫn, nghèo xơ nghèo xác cô đã chèo chống gia đình không nổi nữa và nghĩ đến chuyện bỏ học, để đi làm thuê kiếm tiền cấp dưỡng cho em trai.
Khi đó cô cũng đã nhận được giấy trúng tuyển vào trường cấp ba trọng điểm, mặc dù tương lai của bản thân đang rộng mở, nhưng chờ đến ngày cô thành đạt thì phải đến bao nhiêu năm nữa đây! Tiền tiết kiệm đã hết sạch, hoàn toàn không còn cách nào để cô và em trai cùng nhau đợi đến ngày đó. Đêm ấy, cô đã hạ quyết tâm.
Chị lớn như mẹ, cha mẹ đã mất, em trai chính là trách nhiệm của cô, là người thân duy nhất của cô, cô phải gánh vác hết mọi khó khăn.
Khi đó là kì nghỉ hè, cô cũng không nói cho Chu Nhất Minh quyết định của mình, nhưng có lẽ Chu Nhất Minh phát hiện được, có một ngày đã hỏi cô: “Chị, em không muốn học, em muốn ra ngoài làm thêm, em là con trai, kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện của đàn ông!”
Chu Lạc Khiết mắng hắn: “Em ít nói linh tinh đi cho chị. Lúc em có thể nuôi gia đình chị sẽ không ngăn cản, bây giờ nhiệm vụ của em là chăm chỉ học hành cho tốt, nếu như em dám có ý định nào khác trong đầu, chị sẽ đánh chết em!”
Thiếu niên mười bốn tuổi giống như một nhành cây đang đâm chồi nảy lộc trong mùa xuân, đứa em trai bé bỏng ngày nào đã cao hơn cô nửa cái đầu, ngẩng đầu đầy vẻ kiêu ngạo trước mặt cô: “Chị, em nói thật cho chị biết chị đừng quá kì vọng thành tích học tập của em có thể đạt điểm cao. Trời sinh em không có năng khiếu học hành, chị xem thành tích học của em đi, sau này có vào được cấp ba hay không cũng là một vấn đề, không bằng bước ra xã hội sớm một chút ra sức làm việc, chúng ta ra ngoài học hỏi, dễ dàng hòa nhập với xã hội.”
Chu Lạc Khiết nghe xong có vài phần hoảng sợ, cấm hắn bước ra khỏi cửa nửa bước. Khoảng thời gian đó hắn ngày càng giống một kẻ phá phách, cho dù cô nghiêm khắc dạy dỗ nhưng cũng không ăn thua, mỗi ngày hắn cùng với đám bạn xấu sớm đi tối về, cô lại bận bịu làm việc, hoàn toàn không có thời gian quan tâm hắn.
Buổi tối hôm ấy, cô phát hiện dưới gối nằm của mình là giấy báo trúng tuyển đã bị cô xé rách, từng mảnh nhỏ từng mảnh nhỏ được dán lại bằng băng dính trong suốt, Chu Lạc Khiết kiềm chế nước mắt của mình, đợi đến khi Chu Nhất Minh trở về, cô nói với hắn: “Nhất Minh, chị biết em vì chị, chị đồng ý với em sẽ đi học lại, em cũng phải học cho thật tốt, đừng qua tới với những người đó, trong sổ tiết kiệm còn tiền, chúng ta vẫn chưa đến nỗi cùng đường.”
Hốc mắt Chu Nhất Minh trở nên đỏ au, miệng mím chặt lại rồi hắn xoay người bước ra cửa. Hắn không biết nên làm gì trong lúc này, mỗi ngày chị hắn đều đến trạm đón xe, làm việc mười mấy tiếng đồng hồ. Một cô gái mà ngay cả một chiếc váy cũng không có, gội đầu thì chỉ dùng xà phòng thơm, những bữa cơm qua quít, hắn mong muốn mười năm trôi qua chỉ trong một đêm, để hắn có thể gánh vác cuộc sống thay chị.
Sau khi khai giảng, Chu Nhất Minh vẫn đến trường học, giáo viên nói với cô, Chu Nhất Minh thường xuyên trốn học, hầu như buổi tối cũng không ở lại ký túc xá.
Lần này bất kể Chu Lạc Khiết có hết lời khuyên bảo thế nào, mềm rắn đủ cả cũng không có kết quả, những nơi hắn lui tới ngày càng khiến cho Chu Lạc Khiết không tài nào có được giấc ngủ yên ổn.
Hắn bắt đầu đến khu chợ đen đua xe, làm nhân viên phục vụ ở những sòng bạc ngầm, thậm chí đi đòi nợ thuê cho các công ty cho vay, đều là những nơi phi pháp, sau đó cũng đã xảy ra chuyện, đụng tới Diệp Thiên rồi lọt vào tay anh ta.
Em trai cô mặc dù cư xử hồ đồ nhưng vẫn là máu mủ ruột rà, cũng là người duy nhất mà người chị như cô cần phải bảo vệ. Cho nên mỗi khi hắn phạm sai lầm, dù Chu Lạc Khiết có đánh mắng hắn, thì cuối cùng cũng đều đứng ra thay hắn giải quyết hậu quả. Viên đạn này từ đôi tay cô bắn ra, cô còn đau đớn hơn hắn, chỉ hy vọng qua chuyện lần này hắn sẽ học được kinh nghiệm nhớ đời, biết được lợi hại đúng sai.
Trần Kiến Trung lái xe quay trở về, bác sĩ Chung đã chờ sẵn trong phòng khách, bác sĩ Chung là bác sĩ riêng của Diệp Thiên, bình thường nếu có những vết thương không tiện đi bệnh viện xử lí như thế này đều sẽ giao cho bác sĩ Chung.
Chu Nhất Minh có triệu chứng mất máu quá nhiều, nằm trên giường ý thức mơ mơ hồ hồ, bác sĩ Chung thành thạo cầm kéo cắt đi lớp vải bó quanh vết thương, ngay lập tức tiến hành khử trùng, gắp đạn ra, nói nếu kéo dài thêm một chút nữa, khó bảo đảm có thể giữ lại bên chân này.
Bởi vì thuốc gây tê vẫn chưa có tác dụng, đau nhức do da thịt bị rạch cắt, khiến Chu Nhất Minh đang rơi vào hôn mê bắt đầu khàn giọng gào lên vì đau đớn, Chu Lạc Khiết cùng Trần Kiến Trung mỗi người một bên đè chặt người Chu Nhất Minh, để tránh cho hắn khỏi giãy dụa sẽ càng thêm đau nhức.
Đợi đến sau khi bác sĩ Chung xử lí vết thương xong, khắp người Chu Lạc Khiết túa ra đầy mồ hôi, bác sĩ Chung treo bình truyền dịch lên giá treo. Sau khi dăn dò cần chú ý những điều gì rồi nhanh chóng ra về, Chu Lạc Khiết bảo Trần Kiến Trung về trước nghỉ ngơi, còn mình ở lại bên giường chăm sóc em trai.
Khi trời mờ sáng, Chu Nhất Minh mới tỉnh lại, Chu Lạc Khiết đo thử nhiệt độ cơ thể của hắn, rất may không bị sốt. Cô tự mình bưng một chén cháo đến bên giường, từng muỗng từng muỗng đút cho Chu Nhất Minh.
Sau khi ăn xong, cô đặt bát cháo sang một bên, rút một tờ giấy ăn đưa cho hắn lau miệng, nói: “Giữa trưa bác sĩ Chung sẽ đến kiểm tra, ăn xong nhớ uống thuốc.”
Chu Nhất Minh thấy hai mắt cô đỏ ngầu, biết cô chắc chắn suốt đêm không ngủ, tuy rằng lúc đó trách cô ra tay có chút tàn nhẫn, nhưng cũng biết cô làm vậy để cứu mình. Hắn vươn tay phủ lên bàn tay Chu Lạc Khiết, giọng nói khàn khàn: “Chị, đừng lo, em không sao, nghỉ ngơi hai ngày là em có thể đi lại như thường.”
Chu Lạc Khiết tức giận: “Lần này thì không có việc gì, vậy còn lần sau? Có lúc chị thà rằng em cứ nằm trên giường như vậy không cần suốt ngày phải lo lắng cho em.”
“Chị…”
“Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi, chị đi trước.” Chu Lạc Khiết đứng dậy mặc áo khoác, đứng cạnh giường vài giây, nói: “Nhất Minh, em cũng biết chị chỉ có em là người thân!”.
Chu Nhất Minh gật đầu: “Chị, em biết, sau này sẽ không phạm lỗi nữa.”
Chu Lạc Khiết thầm thở dài, kéo chăn đắp lại cho hắn: “Nhớ uống thuốc.”