Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 1




Đó là vào một ngày mùa đông của tháng Giêng, ngoài cửa tuyết trắng một vùng, thành phố vào ban đêm được bao phủ bởi màu trắng lạnh lẽo, nhưng bên trong căn nhà, máy sưởi được chạy hết công suất, không hề cảm giác được cái lạnh thấu xương.

Mộc Cận mặc chiếc váy trắng ngà làm bằng lông mịn ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm chặt cốc nước ấm.

Tiếng chuông điện thoại vang lên chưa quá hai hồi đổ, âm thanh này là của Trương Dĩnh, tiếng khóc không thành tiếng mang theo sự kinh hãi tột độ, giọng nói nấc nghẹn, thảm thiết cầu xin: “ Mộc Cận, mình xin bạn … Bạn nhất định phải cứu bọn mình, bạn có thể cho mình vay tiền được không, mình … sau này mình nhất đinh sẽ trả lại cho bạn.”

Nghe Trương Dĩnh nói năng lộn xộn Mộc Cận liền lên tiếng ngắt lời, hỏi: “ Xảy ra chuyện gì, cậu đang ở đâu?.”

“ Bọn mình đang ở Mị Thành, A Thừa xảy ra chuyện …. A …. Mộc Cận cứu … cứu bọn mình.”

Câu nói cuối cùng mà Mộc Cận nghe được chỉ là tiếng kêu cứu kèm theo tiếng quát tháo của người đàn ông, đầu dây điện thoại lập tức bị ngắt.

Mộc Cận không chút do dự, lấy áo khoác mang theo chi phiếu, thừa dịp người làm không chú ý từ cửa sau trốn ra ngoài.

Nói về mối quan hệ giữa Mộc Cận với Trương Dĩnh cũng không phải dạng bạn bè nghĩa nặng tình thâm, đơn giản chỉ là bạn học ở cùng trường học viện nghệ thuật, vài lần đi dạo phố, ăn với nhau vài bữa cơm. Từ khi Trương Dĩnh nghi ngờ bạn trai mình là Lục Thừa có ý với Mộc Cận, sau đó hai người cũng không thường xuyên liên lạc qua lại nhiều.

Trước nay Mộc Cận vốn không có bạn bè, điện thoại hiếm khi có dịp đổ chuông, người gọi điện đến cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong danh bạ chỉ có duy nhất cái tên Trương Dĩnh được xếp vào danh mục “ bạn”.

Mộc Cận đi thẳng tới Mị Thành, trong quán cảnh ca hát nhảy múa, tràn ngập tiếng cười nói rôn rả, nhìn không ra nơi này lại có xảy ra những chuyện rùng rợn như bắt cóc uy hiếp.

Mộc Cận tìm kiếm xung quanh một lát rồi bước tới chỗ người quản lí: “ Tôi muốn gặp bạn của tôi – Trương Dĩnh.”

Mộc Cận hy vọng mình tìm đúng người, người quản lí trưởng nghe xong, mặt không chút biến sắc, liếc nhìn cô nói: “ Đi theo tôi.”

Mị Thành có cấu tạo phức tạp, có điểm giống với tầng hầm, hơn nữa chỉ có một lối đi duy nhất, ánh sáng mờ mịt không nhìn rõ, phía trước là âm thanh chát chúa của tiếng nhạc rồi cả tiếng cười nói từ xa truyền tới, vô cùng hỗn tạp.

Đi theo quản lí, Mộc Cận nghe rõ được tiếng bước chân gõ xuống dưới nền đá mang theo âm thanh lạnh lẽo, trong lòng Mộc Cận vô cùng bất an. Quản lí dẫn cô đến trước một cánh cửa thì dừng lại, sau tiếng gõ cửa quay sang nhìn cô nói: “ Chờ ở chỗ này.”

Không lâu sau, người quản lí từ trong phòng bước ra ý bảo cô đi vào.

Cửa phòng khá nhỏ nhưng bên trong thì hoàn tòan ngược lại, vô cùng rộng lớn được trang trí đơn giản, chỉ có một bộ sofa xếp hình tròn, ghế sofa chính có là một người đàn ông khá trẻ, phía sau là vài người mặc đồ Tây phẳng phiu, giày da bóng lộn.

Bên cạnh Lục Thừa có mấy tên vạm vỡ đứng cạnh, quan sát thấy trên người Lục Thừa đầy vết thương, khuôn mặt biến dạng vì bị đánh đập.

Trương Dĩnh nằm dưới chân người đàn ông ngồi trên ghế sofa, không dám mở miệng cầu xin tha thứ, mà người đàn ông kia chỉ nhãn nhà nhấp nháp ly rượu trong tay, đôi mắt hắn đầy hứng thú với cảnh đang diễn ra trước mắt, tràn ngập vẻ hưởng thụ.

Mộc Cận biết, trong hoàn cảnh như này cho dù có sợ hãi đến đâu thì càng phải tỏ ra bình tĩnh, cô nuốt ngụm nước bọt tự trấn an bản thân.

Mặc dù cô xuất thân từ gia đình xã hội đen, nhưng từ nhỏ không được bước chân ra ngoài, bị Mộc Thường Phong cách ly với xã hội bên ngoài do vậy ở thành phố A không nhiều người biết Mộc Cận chính là con gái của Mộc Thường Phong.

Trường hợp nguy hiểm như hôm nay chưa từng diễn ra trong cuộc sống xunh quang bốn bức tường của Mộc Cận.

Trương Dĩnh thấy Mộc Cận đứng trước cửa, trong mắt hiện lên tia vui mừng, lập tức ngừng khóc, lảo đảo đứng lên đi tới trước mặt Mộc Cận, khấn trương nói: “ Tiền … tiên đâu?.”

Mộc Cận đem tấm chi phiếu đưa cho bạn, Trương Dĩnh lại lần nữa quỳ dưới chân người đàn ông: “ Diệp tổng … tôi đem tiền trả lại cho anh … xin anh, buông tha cho anh ấy, buông tha cho tôi, Diệp tổng tôi dập đầu lạy anh.”

Đối với ông chủ của Mị Thành, Mộc Cận từng được nghe qua, nghe nói ông chủ Mị Thành là Diệp Thiên là một người thần bí, không ai biết lai lịch của hắn, chỉ biết là hai năm trước đến tiếp nhận Mị Thành, từ ngày ấy về sau hắn biến Mị Thành thành một chỗ ăn chơi phồn hoa nhất tại thành phố A.

Cô không nghĩ rằng ông chủ Mị Thành lạ trẻ tuổi đến vậy, thoạt nhìn chưa đến ba mươi tuổi. Nhưng vẻ lạnh lùng bí hiểm của hắn thì không phải người nào cũng có được. Mộc Cận không nghĩ rằng Trương Dĩnh lại có thể đắc tội với nhân vật tầm cỡ như vậy.

Diệp Thành nhàn nhã lên tiếng: “ Đối với người phản bội tôi, từ trước tới nay không bao giờ có kết cục tốt. Phụ nữ của tôi không chỉ đem sinh mạng đặt vào tay tôi mà ngay cả trái tim cũng phải thuộc về tôi. Trái tim cô không ở bên tôi, về cái mạng của cô …”

Diệp Thành nhả từng chữ rõ ràng, trên mặt hắn mang theo nụ cười máu lạnh.

Mộc Cận đi qua, nói: “ Diệp Tổng, tôi không biết bạn bạn tôi đắc tội gì với anh, nhưng mặc kệ Trương Dĩnh thiếu anh bao nhiêu tiền, tôi có thể thay cô ấy trả.”

Diệp Thiên lúc này mới ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén đánh giá Mộc Cận, về người con gái này, đúng là một cô gái thuần khiết, tuy trên người mặc chiếc áo lông dày cộm, dưới chân đi đôi boot lót lớp lông nhưng không làm mất đi sự thanh tú vốn có. Không khó để có thể nhìn ra trong mắt cô gái này có chút sợ hãi, nhìn qua cũng biết là dạng con gái nhà lành.

Hắn nói: “ Biết chỗ này của tôi là chỗ nào không? Đừng nói tôi bắt nạt con gái nhà lành, cho cô một cơ hội, lập tức xoay người đi ra ngoài.”

Trương Dĩnh sợ hãi lắc đầu: “ Không! Mộc Cận … A Thừa sẽ chết …”

Mộc Cận vẫn chỉ nói một câu: “ Tôi thể thay cô ấy trả tiền, bao nhiêu cũng có thể.”

Cứ như vậy giằng co trong vài giây, Diệp Thiên dường như nhìn thấy trên người Mộc Cận bóng dáng của Chu Lạc Khiết hồi trẻ, không biết khuất phục là gì, cứng đầu y hệt cô, hắn nhớ tới Chu Lạc Khiết đi theo mình khi cô còn ở tuổi mười bảy, cũng như cô gái đang đứng trước mặt hắn, hắn im lặng ngắm nhìn Mộc Cận vài giây, song bản thân tự ngăn chặn dòng suy nghĩ về quá khứ.

Diệp Thiên vươn ngón trỏ lắc lắc: “ Cô gái nhỏ, tôi không thiếu tiền, phải biết rằng tình cảm không thể đùa giỡn, người đàn bà của tôi lại dám mang tiền đi theo người đàn ông khác. Tôi rất khổ tâm cô có biết không, tiền không thể bù đắp được.”

Mộc Cận kiên trì nói: “ Diệp tổng, anh không thiếu phụ nữ, nhưng tại sao lại khăng khăng giữ một người con gái không yêu mình bên cạnh?.”

“ Hả? Vì sao? Vậy tôi nên để cho bọn họ tay nắm tay nhau cùng bỏ trốn? Đáng tiếc! Tôi chưa bao giờ biết hai chữ “ thành toàn “ viết như thế nào!.”

Hắn đứng lên, tiến hai bước đến gần Mộc Cận, nâng cằm cô lên: “ Cô cũng rất có dũng khí.”

Hắn thuận tay siết chặt eo Mộc Cận: “ Tôi có một cách giải quyết khác, cô ở lại, tôi sẽ thả bạn cô đi, lấy một đổi hai, vậy là cô buôn bán có lời.”

“ Anh buông tay, tôi nói cho anh biết, một giờ sau nếu tôi không từ Mị Thành bước ra, sẽ có người thay tôi báo nguy.”

Có lẽ không cần đến một giờ, chỉ cần người giúp việc trong nhà phát hiện cô biến mất lập tức sẽ có người âm thầm đi tìm kiếm cô, nhưng chẳng may người giúp việc không phát hiện ra? Nghĩ rằng cô luôn ở trong phòng?

Diệp Thiên nở nụ cười: “ Xem ra là có chuẩn bị mới tới, một giờ? Rất chính xác, làm việc khá.!”

Mộc Cận giãy dụa trong vòng tay của Diệp Thiên, cô còn muốn cắn hắn: “ Anh buông tay, cái gì mà Diệp Thiên ba đầu sáu tay? Cũng chỉ là một tên tiểu nhân vô lại.”

Diệp Thiên cười như bị trúng tà: “ Lời đồn có lúc nào là thật, có lẽ tôi nên dạy cho cô một chút kiến thức về vô lại, để sau này có bước chân ra khỏi cửa có chứng cớ nói rằng tôi vô lại đến thế nào. Phải hay không?”.

Câu cuối cùng phát ra từ miệng Diệp Thiên mang theo hơi thở ái muội phả lên hai má của Mộc Cận, môi hắn liền phủ lên gáy của cô, lúc này Mộc Cận mới thực sự run sợ trước người đàn ông này.

Mộc Cận dùng sức đẩy Diệp Thiên, tay chân đều giãy dụa thóat khỏi hắn, Trương Dĩnh ngây dại, cầu xin: “ Diệp tổng, anh đừng như vậy, đừng như vậy…” Nhưng cô ta không dám đứng lên giải thoát cho Mộc Cận.

Diệp Thiên phất tay với thụ hạ phía sau nói: “ Đem bọn họ mang ra ngoài.”

Lục Thừa đang hấp hối dưới đất cùng Trương Dĩnh rất nhanh đã bị tóm mang ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Diệp Thiên và Mộc Cận.

Diệp Thiên dùng sức ném Mộc Cận lên sofa, nhanh chóng cởi áo khoác, Mộc Cận chưa kịp né hắn thì cả người Diệp Thiên đã đè nặng lên người cô, rất nhanh khống chế sự phản kháng của Mộc Cận.

“ Buông!.”

Nghe thấy tiếng quần áo của mình bị xé rách thành từng mảnh, Mộc Cận không còn bình tĩnh, thét to: “ Buông ra, anh sẽ hối hận, tôi quen Giang Thiếu Thành.”

Mộc Cận không biết phần thắng của mình là bao nhiêu, nhưng cô nhớ rõ nơi này do Giang Thiếu Thành quản lí, nhắc đến cái tên Giang Thiếu Thành cũng có vài phần e dè.

Diệp Thiên lại là người thần bí, nhưng ở thành phố A căn cơ của hắn chưa sâu, dù sao cũng phải nể mặt Giang Thiếu Thành vài phần.

Nghe được Mộc Cận nói quen biết Giang Thiếu Thành, quả nhiên Diệp Thiên dừng động tác, hắn cũng không đứng dậy, vẫn nằm đè trên người Mộc Cận, hắn nhíu mày: “ Cô là người phụ nữ của Giang Thiếu Thành?.”

Sợ hắn không tin, Mộc Cận lập tức nói: “ Tôi có thể gọi điện cho anh ấy.”

Diệp Thiên cầm túi xách của Mộc Cận lấy điện thoại của cô ra, bảo cô gọi cho Giang Thiếu Thành, nói: “ Lâu rồi tôi cũng chưa gặp Giang Thiếu Thành.”