“Vậy là sau đó nam chính vẫn rời khỏi thị trấn nhỏ đó sao?”
“Không đâu.” Trần Dục ngồi sóng vai với Tương Niên trên sân thượng ngắm chiều hoàng hôn, anh mở trang cuối cùng của quyển sách, từ từ đọc lên.
‘Thị trấn nhỏ này, mưa bụi sương mờ quanh năm, khiến anh cứ hai ba ngày lại ho khan cảm mạo. Anh từng nghĩ sẽ rời khỏi đây, nhưng nếu như rời đi thì phải đi đâu tìm tiểu Niên và món gừng sữa đông đặc biệt của cậu ấy đây?’
Con người khi có đủ sự ấm áp để nương tựa vào, sẽ chẳng sợ mưa gió, chẳng sợ bóng tối, chỉ sợ biệt ly.
s
END