Tâm Sự Ánh Trăng

Chương 5: Em không thích anh cũng không sao. Anh sẽ cố gắng hết sức, cho đến khi nào em thích anh mới thôi




Editor: Kiến Tự Như Ngộ 



Chu Nhất? Một cái tên thú vị.

Lần đầu tiên Đoàn Trình Chi nghe thấy cái tên này là vào kỳ thi tháng của học kỳ hai năm lớp mười.

Hiếm lắm mới có lần đó là anh không đứng hạng nhất.

Nhìn thành tích của người đứng đầu trên bảng, Đoàn Trình Chi đột nhiên bật cười.

Có điều những chuyện như này anh luôn không để tâm, thua lần này thì thắng lại lần sau là được.

Lần thứ hai nghe thấy cái tên này là khoảng thời gian không lâu sau khi chia ban năm lớp mười một. Vị trí anh ngồi có tầm nhìn khá thoáng, bỗng nhiên nghe thấy có mấy người đang bàn tán về ai đó.

Tầm này đã tan học lâu rồi. Anh chơi bóng xong thì quay lại lớp học dọn đồ, ngồi còn chưa ấm chỗ.

“Tụi bây nói xem, Chu Nhất kia liệu có phải là ‘cái đó’?”

“Cái gì?”

“Chính là… đồng tính luyến ái đó!”

“Đệch, tởm thế.”

Đoàn Trình Chi liếc bọn họ một cái, vẻ mặt tỏ rõ ý không vui. Nhưng anh cũng không định xen vào việc của người khác, bởi vì mấy cái này chẳng liên quan gì tới mình cả.

“Sao mày biết?”

“Mày nhìn cái kiểu ẻo lả như đàn bà của nó xem, trông chắc kèo luôn.”

Lời hai người kia nói rất chối tai, Đoàn Trình Chi nghe mà buồn nôn. Thì ra tất cả chỉ là suy đoán vô căn cứ của bọn họ.

“Tôi thấy cậu cũng giống đồng tính lắm đấy.”

Đoàn Trình Chi đột nhiên quay lại nhìn hai nam sinh kia. Anh cười một tiếng, trong mắt toả ra sự nguy hiểm.

“Đoàn Trình Chi, cậu có ý gì? Cậu cũng chẳng chơi với Chu Nhất, nói đỡ cho nó làm gì?”. Đam Mỹ Hay

Bình thường ở lớp, mấy người này cũng coi như là thích chơi cùng Đoàn Trình Chi. Đột nhiên bị anh nói cho như vậy, không khỏi hơi mất mặt.

“Chẳng có ý gì cả. Chỉ thấy các cậu tốt nhất đừng có bịa đặt sau lưng người khác, nếu không hậu quả nghiêm trọng lắm đấy.”

Đoàn Trình Chi xách cặp lên, cảnh cáo bọn họ đôi câu. Hai tên kia ngoan ngoãn ngậm miệng, Đoàn Trình Chi thì đi thẳng về.

Anh lục lại trí nhớ liên quan đến Chu Nhất trong đầu mình, nhưng rồi lại phát hiện mình không sao nhớ ra nổi.

Giờ học ngày thứ hai, anh chăm chú quan sát một lượt, cuối cùng nhìn thấy cậu ngồi ở tận trong góc.

Mái tóc rất mềm mại, da thì trắng, mặt mũi đoan trang, rất thanh tú, trông hơi yếu ớt.

Chỉ có thế mà đã bị nói là đồng tính luyến ái?

Đoàn Trình Chi buồn cười lắc đầu một cái. Bạn cùng bàn thấy anh đang cười, hỏi anh cười gì thế. Anh chỉ cười nhạt, sau đó nói:

“Cái đồ hại nước hại dân này.”

Bạn cùng bàn nhìn anh, chẳng hiểu kiểu gì. Đoàn Trình Chi không giải thích, chẳng qua chỉ thấy bất công thay cho Chu Nhất thôi. Con trai gầy yếu một chút có gì sai, nhưng loài người lại cứ thích trông mặt mà bắt hình dong cơ.

Đồng tính luyến ái là như thế nào? Đàn ông con trai thì phải ra sao? Hơn thế, mấy cái này liên quan đếch gì đến các người?

“Như này không tốt lắm đâu.” Anh nhìn Chu Nhất yên tĩnh đọc sách, làm bài tập ở đằng kia, nói.

Mọi chuyện sau đó diễn ra rất thuận lợi, cho đến khi anh trượt nguyện vọng vào đại học B.

Truyền thống xưa nay của trường trung học số 1 là treo bảng ở ngay cổng trường. Anh đứng đó nhìn tên mình với tên Chu Nhất ở sát gần nhau, không khỏi bật cười.

“Cũng có duyên phết nhỉ.”

Đối với Chu Nhất, anh có một loại tán thưởng cùng với ấn tượng tốt vô hình. Anh cảm thấy cậu luôn khác biệt.

Người bên cạnh anh ít nhiều gì cũng mang theo thái độ lấy lòng. Mặc dù anh và Chu Nhất không tiếp xúc nhiều, nhưng cậu luôn có thể khiến anh cảm nhận được sự chân thành.

Trong trường đại học, anh với Chu Nhất hầu như không đồng thời xuất hiện lần nào, cùng lắm chỉ có một, hai lần chạm mặt ở thư viện thôi

Sơ mi trắng đơn giản, tĩnh lặng như tách biệt với thế giới xô bồ này.

Chu Nhất đạt tới cảnh giới này bằng cách nào thế?

Anh thật sự muốn tiến đến hỏi cậu, nhưng lại nhanh chóng gạt đi cái suy nghĩ này. Hai người họ gần như không hề quen biết nhau.

Lần sau đó chính là hôm họp lớp kỉ niệm mười năm tốt nghiệp cấp ba, không ai ngờ được là Chu Nhất sẽ đến.

Đoàn Trình Chi ngồi ở chính giữa, bị mọi người xây quanh. Anh không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Chu Nhất.

Cậu mặc một chiếc áo gió đen. Dưới khung cảnh mờ tối này, trông cậu lại càng trắng hơn. Cậu vẫn giữ cái dáng vẻ lạnh nhạt kia, như thể không quan tâm tới bất kỳ điều gì.

Rất nhiều người không nhớ Chu Nhất, nhưng Đoàn Trình Chi nhớ.

Lúc ra về, anh nhìn bóng lưng gầy yếu của Chu Nhất đứng ở cửa, trong lòng khẽ động một cái, chủ động ngỏ lời muốn đưa cậu về.

Vốn dĩ anh cho rằng hai người không còn cơ hội gặp lại lần nào nữa, không ngờ lại gõ đúng cửa nhà Chu Nhất.

Bọn họ cứ thế, tự nhiên trở thành bạn bè.

Đoàn Trình Chi thích nhìn Chu Nhất ăn cơm, từng miếng từng miếng nhỏ cho vào miệng, thong thả ung dung.

Chu Nhất không kén ăn, cái gì cũng ăn được. Nhưng Đoàn Trình Chi vẫn có thể nhìn ra cậu thích hay không thích cái gì.

Bởi vì những món nào mà hợp khẩu vị của Chu Nhất, cậu đều sẽ ăn nhiều thêm mấy miếng.

Lúc được ăn đồ mình thích, dù trên mặt cậu không có biểu cảm gì. Nhưng nhìn vào bộ dáng thả lỏng kia, có thể dễ dàng nhận ra được tâm trạng vui vẻ của cậu.

Để Chu Nhất vui, Đoàn Trình Chi bởi thế mà vô tình học làm rất nhiều món vì cậu.

Mới đầu, anh không nhận ra sự khác thường của mình. Anh cảm thấy mình chẳng qua là thích nhìn Chu Nhất vui vẻ, thích trêu chọc cậu, thích ở chung với cậu.

Lần đi công tác hơn mười ngày kia, Đoàn Trình Chi xong việc rồi trở về khách sạn, chán nản nằm trên giường.

Trong đầu toàn là những suy nghĩ: Chu Nhất đang làm gì? Mình không ở nhà thì cậu ấy có nhớ mình không? Mình đi vắng vậy cậu ấy có quen không?

Trước nay anh chưa từng thích đàn ông, cũng chưa từng nghi ngờ tính hướng của mình. Đêm hôm đó anh còn không muốn thừa nhận, cho đến khi lấy tấm hình lần trước chụp lén Chu Nhất ra.

Bức ảnh này là Đoàn Trình Chi chụp lén nhân lúc Chu Nhất nháp bài tập. Cậu mặc một chiếc áo cộc tay, cổ áo hơi thấp. Anh có thể nhìn thấy rõ chiếc cổ thon dài cùng với xương quai xanh mê người của cậu.

Chu Nhất rất trắng, làn da non mềm. Đoàn Trình Chi chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được sự mịn màng ấy.

Trước kia Đoàn Trình Chi rất gần gũi với Chu Nhất, thích động tay động chân với cậu. Sau khi nhớ lại, anh mới hiểu được cái cảm xúc này.

Đoàn Trình Chi tự nhiên lại có phản ứng với một tấm hình

Đoàn Trình Chi thở dài, bất lực đưa tay xuống dưới. Hơn một tuần không gặp, thật là nhớ Chu Nhất.

Làm xong, Đoàn Trình Chi có cảm giác trống trải trước nay chưa từng có. Anh chỉnh lại quần áo, đi tới trước cửa sổ nhìn vầng trăng khuyết trên trời kia mà lại nhớ tới Chu Nhất.

Chu Nhất trong trẻo, lạnh lùng, kiêu ngạo mà cô độc, thật sự rất giống vầng trăng trên bầu trời.

Đoàn Trình Chi nâng tay lên bắt nhưng lại chỉ sờ tới được hình bóng chiếu xuyên qua tấm kính bằng thủy tinh.

Làm sao đây? Hình như anh thích vầng trăng ấy thật rồi.

Anh lại nhớ tới lần Chu Nhất nói cậu chưa từng thích ai mà trong lòng không khỏi lo lắng. Ở trước mặt Chu Nhất, anh cũng sẽ mất đi sự tự tin.

Đoàn Trình Chi, mày không phải đang làm việc ngu ngốc đâu nhỉ?

Mặc dù trong lòng vẫn chưa chắc chắn, nhưng anh vẫn không nhịn được, bắt đầu lên kế hoạch bày tỏ với cậu.

Chu Nhất thích mẫu người nào nhỉ?

Anh chưa từng theo đuổi ai cho nên cũng không hiểu. Nhưng anh nghĩ, mình dâng trái tim chân thành này đến trước mặt Chu Nhất là được rồi.

Nếu Chu Nhất chưa thích ai bao giờ, vậy sao không thích mình thử xem?

Em không thích anh cũng không sao. Anh sẽ cố gắng hết sức, cho đến khi nào em thích anh mới thôi.

_Hết chương 5_