Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên - Chương 9: Ta không có mang theo bạc a....




TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 9:

Khúc Thủy Uyển nằm ở ngoại ô kinh thành, dựa vào núi Minh Sơn tạo nên hai khu vườn và mười sáu phong viện. Hai vườn đông tây có những ngọn núi giả được gắn những viên đá có hình thù kỳ lạ, vườn ngự uyển trồng hơn trăm loại hoa cỏ; Trước sau mười sáu viện có đình đài lầu các với những tư thế rồng bay phượng múa, cũng có những căn phòng nhỏ được xây theo phong cách cổ xưa thanh nhã đầy vẻ u tịch; điều kỳ diệu nhất là chỗ các phòng viện cuối cùng có một cái hồ chứa nước rất lớn, nước chảy từ trên núi xuống dẫn ra tất cả mười sau viện, hình thành mười dòng nước chảy len lỏi vòng qua các hoa viên trở thành một cảnh đẹp tuyệt vời, hệt như rồng bay rắn bò, vô cùng kỳ diệu.

Khí chất như thế, tinh tế đến vậy, cho dù là hoàng cung trong kinh thành cũng không bằng, vừa nhìn thôi là đã biết có bàn tay của tiên đế gia gia. Bởi vì nếu không phải là con người phá gia chi tử siêu việt như tiên đế, có thể nói rất khó ai to gan lớn mật để xây nên một cái hành cung như thế này.

Từ ngày đến Khúc Thủy Trạch đến nay, nửa tháng trường Thành Ngọc đều luôn hầu bên cạnh tổ mẫu thái hoàng thái hậu nương nương.

Thái hoàng thái hậu nương nương tuổi đã cao, cho nên không thích những loại náo nhiệt cũng không đi lại nhiều, vì thế liên tục cả mười lăm ngày này đều an tĩnh ngồi ở một trong những mười sáu phòng viện là Tùng Hạc viện để tụng đọc, sao chép cho đến nghiên cứu kinh Phật, vì thế nên khiến cho Thành Ngọc hoàn toàn mà bỏ qua đại Yến hoàng đế thết đãi quần thần và cơ hội hoàng đế du ngoạn hoa viên cùng với quần thần, đến cả khi hoàng đế và quần thần cùng nhau vui vẻ đi xem kịch xem xiếc vâng vâng và vâng vâng. Một chuỗi các tiết mục chơi bời mà nàng vô cùng yêu thích.

Mà thái hoàng thái hậu một lòng hướng Phật, vì thế đồ ăn trong Tùng Hạc viện cũng toàn là đồ chay, điểm này thôi cũng khiến cho Thành Ngọc cảm thấy sầu ưu khổ não. Cũng may nàng còn có một người bạn tâm giao cũng đi theo hầu phượng giá đến Khúc Thủy Uyển, đích nữ của Hầu phủ Sùng Võ Tề Doanh Nhi Tề đại tiểu thư, mỗi ngày đều canh giờ đi đến cứu tế nàng một cái đùi gà hoặc cổ vịt.

Ngày thứ mười sáu, Thành Ngọc cuối cùng cũng có thể giải thoát khỏi Tùng Hạc viện. Bởi vì hoàng đế đích thân đến Tùng Hạc viện một chuyến, để trần tình. Nói rằng vương thái tử nước Ô Na Tố mang theo ấu đệ và sứ thần đến triều bái, trong tiệc rượu có khoe khoang kỹ thuật đánh cầu các vị nữ sứ thần, mời hắn cùng chơi một trận cầu giao hữu. Hắn đã đồng ý rồi. Cho nên mấy ngày nữa nước Đại Hi sẽ cùng với nước Ô Na Tố thi đấu một trận lơn. Những cô gái đại diện Đại Hy đi tham gia thi đấu tuy đã được Thẩm công công lựa chọn kỹ càng nhưng mà vạn nhất trong trận đấu xảy ra sự cố, cũng cần một ai đó đến thay thế, vì thế cho nên muốn mượn Hồng Ngọc quận chúa chơi đánh cầu không tồi dùng một chút, thái hoàng thái hậu liền đồng ý cho nàng đi.

Thành Ngọc theo sau hoàng đế đi ra khỏi Tùng Hạc Viện, trong lòng thực sự sung sướng đến mức nhảy cẫng lên, vì thế cũng nói nhiều hơn bình thường.

Ví dụ như hoàng đế hỏi nàng: "Trận cầu với Ô Na Tố đó, muội có biết vì sao trẫm phải cố ý đến chỗ thái hoàng thái hậu để muội đi thay thế không?"

Nếu như là bình thường nàng sẽ nói ra tám chữ thực lòng rằng "thần muội ngu dốt thần muội không biết", trực tiếp đem sân khấu nhường lại cho hoàng đế, hoàng đế nói gì thì chính là thế đó, bởi vì mọi người trong cung vốn dĩ đều sống theo cái kiểu dè dặt như vậy.

Nhưng hôm nay nàng lại rất hăng hái: "Hoàng huynh thương xót thần muội!" Nàng mặt mày hớn hở: "Thần muội biết hoàng huynh thực sự không phải cảm thấy kỹ thuật đánh cầu của muội có gì lợi hại cả, cũng không hề muốn đem thần muội đến để thay thế, hoàng huynh chỉ cảm thấy thần muội ở chỗ hoàng tổ mẫu tụng kinh hơn mười lăm ngày, chịu cũng không ít khổ sở, vì thế cho nên mới đặc biệt lấy lý do đó để cứu thần muội thôi! Thần muội thực sự rất cảm động!"

Hoàng đế nhướng mày: "Vậy muội có biết vì sao trẫm lại đích thân đến cứu muội không?"

Ánh mắt nàng cong cong, từ trong đáy lòng nói: "Bởi vì thần muội ngoan ngoãn hiểu chuyện!"

Hoàng đế bị nàng chọc cười: "Muội...ngoan ngoãn hiểu chuyện? Ăn nói bừa bãi."

Nàng nhanh chóng nhận sai: "Vậy thần muội biết sai rồi."

Hoàng đế nhìn nàng, cũng không tức giận gì, chỉ ho một tiếng, nhắc đến chính sự: "Trẫm nếu như đã đến cứu muội ra, thì muội cũng phải giúp trẫm một chuyện, nếu sau này có gặp được đại tướng quân thì đừng có làm loạn tránh ảnh hưởng đến trẫm. Nếu như muội có thể làm được, thì thực là một người hiểu chuyện rồi, trẫm cũng cảm thấy được yên lòng."

Thành Ngọc không hiểu hoàng đế vì sao lại nhắc đến đại tướng quân, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của hoàng đế có lẽ là không muốn nàng phát biểu bất cứ cao kiến nào cả, nàng đành thuận theo hoàng đế không phát biểu cao kiến gì, chỉ gật gật đầu: "Vâng, thần muội hiểu rồi."

Hoàng đến thở dài một hơi: "Trẫm hiểu trong lòng muội cũng cảm thấy rất ủy khuất, nhưng mà tướng quân là đống lương của quốc gia, câu nói Bắc Vệ chưa diệt sao có thể an gia, không phải chỉ vì lập lời thề để qua chuyện của muội thôi, mà là quyết tâm của tướng quân, trẫm cũng lấy đó là cảm động, muội cũng nên có lòng sùng kính với chàng ta mới phải phép."

Bắc vệ chưa diệt sao có thế an gia. Mấy chữ này nghe có chút quen tai nha.

Thành Ngọc ngờ vực nhớ lại câu này một lần nữa, đột nhiên một ánh sáng vút qua đầu, nhớ lại một chuyện cũ: Nàng lúc vừa về thành Bình An, có một vị tướng quân nào đó đã thoái hôn với nàng.

Lúc mẫu thân nàng Tĩnh An vương phi qua đời, lão đạo Tăng làm lễ cho mẫu thân nàng từng đoán vận mệnh cho nàng, nói nàng đời này có rất cả ba tai kiếp: Bệnh kiếp, mạng kiếp và tình kiếp. Vượt qua được bệnh kiếp sẽ có một mạng kiếp, vượt qua mạng kiếp thì vẫn còn một tình kiếp, kiếp nạn này nối tiếp kiếp nạn khác, bất luận là kiếp nào xảy đến đều sẽ nguy đến tính mạng, sau khi ba kiếp nạn đã vượt qua rồi, thì nàng mới có thể thuận lợi mà sống một cuộc đời bình an. Trong vô số những kiếp số của nàng, lão đạo Tăng nhấn mạnh nhất chính là tình kiếp, nói kiếp nạn này có lẽ là hòa thân ở nơi xa xôi, một khi đã gả đi xa, mạng của quận chúa người cũng khó giữ.

Cũng vì thế mà đối với chuyện hôn nhân đại sự Thành Ngọc không có cái gì để tính toán hết, đối với nàng mà nói, chỉ cần không phải hoà thân đã là một hôn nhân tốt. Chính là từ lúc được thái hậu ban hôn, có một khoảnh khắc nàng cảm thấy số mệnh cuối cùng mở ra một lối nhỏ cho cuộc sống của nàng rồi, sau đó lại nghe được vị tướng quân kia cự hôn, Lê Hưởng cực kỳ tức giận còn nàng cũng không hề có suy nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy thiên ý như đao, vận mệnh ấy mà, cuối cũng vẫn không thoát khỏi cái vận mệnh đấy

Lúc đó nàng không cảm thấy chuyện này có gì to lớn vì thế cũng không quá để trong lòng. Bất quá cũng chỉ cần hai tháng đã có thể quên hết sạch. Cho đến khi nãy hoàng đế nhắc đến, nàng mới nhớ lại chuyện này, thực ra nó có lẽ cũng là chuyện lớn đấy nhỉ.

Sau đó nàng lanh trí cảm thấy rằng trong lòng của hoàng đế thì nàng lúc này có lẽ nên là một vị thiếu nữ cảm thấy u oán vì bị tướng quân kia từ chối. Nhìn vị tướng quân đó hôm nay cũng theo long giá đến Khúc Thủy Uyển này, hoàng đế sợ nàng sẽ gây náo loạn làm mất đi thể diện của hoàng thất,mất đi thể diện của hoàng đế, cho nên mới đến chặn nàng trước.

Nhưng hoàng đế dù sao vẫn là cảm thấy có lỗi với nàng vì thế dù là ngăn chặn nàng cũng ngăn chặn đến tình cảm sâu nặng như vậy

Điều này.

Điều rất rất tốt nha.

Nàng lập tức nhập vai, sầu khổ ai oán lấy tay áo chùi nước mắt nói với hoàng đế:" Vậy... Một quận chúa bị thoái hôn, thực sự là...rất khổ tâm, rất khó có thể làm người được nữa...nhưng hoàng huynh nếu muốn để cho thần muội an phận một chút thì..." Nàng nuốt nước mắt nói "Thần muội cũng không quá muốn thứ gì cả." Lại nuốt nước mắt nấc lên một tiếng, "Nghe có người nói mấy ngày trước lúc hoàng huynh mở yến tiệc với quần thần, có mời đến một gánh hát, hát hí kịch rất hay xem có thể giải trừ ưu sầu, sự khổ tâm của thần muội, nếu như được xem kịch thì có thể sẽ hoãn lại một hai phần..."

Hoàng đế là một vị hoàng đế mắc bệnh sợ muội muội, sợ nhất chính là các muội muội rớt nước mắt trước mặt mình, nghe nàng nấc nghẹn, da mắt đều giật giật cả lên, cất bước chân định bỏ đi, nhanh chóng nói:" Nếu đã như vậy, để họ đến hát cho muội nghe là được rồi."

Thành Ngọc khẽ chùi chùi khóe mắt, dưới chân nhanh chóng đi đến chặn trước mặt hoàng đế, sau khi chặn lại nàng liền tiếp tục nấc nghẹn: "Thần muội còn chưa nói hết lời mà." Nàng lại khóc nấc lên."Thần muội nghĩ rằng, vào cái mùa này, lúc xem kịch muốn ăn được cái loại dưa lưới của nam phương cống nạp thì mới tốt, vỏ mỏng thịt nhiều, nước ngọt lại thanh mát, không biết bọn họ hôm nay có cống lên không..."

Hoàng đế  bị chặn lại đầu óc có chút tê dại, tiếp tục nói thật nhanh: "Sáng nay mới cống nạp lên, lát về sẽ lấy cho muội hai trái."

Thành Ngọc vẫn còn chùi khóe mắt, bàn tay trống rỗng đưa lên năm ngón tay: "Năm trái."

Hoàng đế hoàn toàn không muốn dừng lại thêm chút nào nữa: "Vậy thì năm trái."

Thành Ngọc được thả ra từ trong Tùng Hạc Viện, ăn dưa lưới hoàng đế tặng, nghe kịch hát mà hoàng đế ngự phê là một ngày hát cho nàng ba vở, ngày tháng trôi qua đến là tiêu diêu tự tại không ai bằng. Nghe kịch chán rồi, nàng mới nhớ ra bản thân mình là một người dự bị, còn cần phải lộ mặt trong trận đấu đánh cầu giữa Đại Hy và Ô Na Tố nữa.

Đánh cầu, chính là cưỡi ngựa đanh cầu.

Thành Ngọc từ nhỏ đã chơi đá cầu mây, cũng chơi cả đánh cầu, Chu Cẩn còn đặc biệt chuẩn bị một sân đánh cầu ở phía sau hậu hoa viên của Thập Hoa lâu, nàng thường hay cưỡi ngựa bay nhảy ở đó, từ năm mười bốn tuổi nàng đã có thể ngồi trên lưng ngựa để chơi rất nhiều các loại cầu gỗ đánh vào thẳng cầu môn rồi, trong các nữ tử cũng tính như trình độ chơi cầu rất cao. Nhưng bởi vì nàng trước nay đều không cưỡi ngựa đánh cầu trong cung, vì thế cho nên hoàng đế không hề biết rằng nàng có được bổn sự này.

Thẩm công công bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể chọn ra được sáu vị trong đội đánh cầu, trừ Thành Ngọc và Tề đại tiểu thư ra, vẫn còn một vị quý nữ và ba vị nữ quan trong cung.

Bởi vì trận đấu đang sắp đến gần, mấy ngày này bọn họ luyện đánh cầu cũng rất nhiều. Thành Ngọ chỉ là một cái tên treo cho có mà thôi nên cũng không có cơ hội để tập luyện gì hết. Nàng cảm thấy bản thân mình cứ đứng một bên xem là được rồi. Nàng chính là suy nghĩ như thế, nhìn vào cái trình độ của các vị ở đây, nàng nếu như nàng tùy tiện ra trận, trừ khi là Tề đại tiểu thư thì may ra còn chống đỡ nổi, nàng rất không muốn làm mất lòng tin của bốn vị ở đây, điều này đối với toàn bộ đội cầu có thể không phải là một chuyện tốt gì....

Trình độ của Tề đại tiểu thư thực sự cũng vượt xa so với bốn vị còn lại, cho nên cũng sinh ra một cảm trách nhiệm giống như nàng, cũng rất ít tham gia tập luyện, không phải đến trễ thì lại về sớm, luyện tập cũng không nghiêm túc luyện, đại đa số thời gian đều che một quyển sách nát lên mặt ngủ bên cạnh Thành Ngọc. Thành Ngọc không quan tâm lắm, Thẩm công công cũng không tiện quản. Thẩm công công cảm thấy bản thân mình thực sự là không dễ dàng gì. Cứ luyện tập như vậy vài ngày, cuối cùng cũng đến ngày thi đấu.

Chưa đến giờ mùi, hoàng đế đã mang theo bá quan thân thích đến trước điện Minh Nguyệt, cái nơi mà chỉ có khi nào có cuộc thi đấu đánh cầu lớn mới mở ra, ngó xem một vòng trên khán đài không hề có ai vắng mặt cả.

Hôm nay tam điện hạ an tọa ở bên cạnh quốc sư.

Mấy ngày trước tam điện hạ phụng chỉ hoàng thường đi luyện binh ở đại doanh ngoại ô kinh thành, đêm trước mới vào Khúc Thủy Uyển, nhưng mà lại ngồi giữa một đoàn sứ giả của Ô Na Tố, và các tiểu thư được đương kim thái hoàng thái hậu và hoàng đế của vương triều Đại Hy gọi đến để qua hạ, đại đã số đều không quen biết chàng nhưng cho dù như vậy một công tử thanh lịch tao nhã lại tuấn lãng bất phàm đến thế, chàng lại ngồi ngay bên vị trí tôn quý của quốc sư, có thể nhìn ra là chức vị rất cao, tự nhiên sẽ khiến cho người ta vừa hiếu kỳ và ngưỡng mộ rồi.

Yên Lan ngắm nhìn Liên Tống từ đằng xa, nhìn thấy Liên Tống không hề đưa mắt ra xem ngoài sân cầu. Quốc sư đang nói gì đó với chàng, chàng nghiêng đầu qua nghe cũng không trả lời gì, chiếc quạt trong tay khẽ gõ nhẹ lên trên thành ghế.

Trong lòng Yên Lan khẽ rung lên một lại, trong những giấc mộng mơ hồ của nàng về Cửu Trùng Thiên, có lúc nàng cũng từng nhìn thấy được một Liên Tống như vậy. Cửu Trùng thiên thường hay có những yến hội như thế này, tam điện hạ không bao giờ làm cao, những yến tiệc công nào quan trọng chàng cũng đều có mặt, nhưng chàng lúc nào cũng như thế này, không hề đặt sự chú ý vào trong yến hội, đại đa số đều tỏ ra thần thái thờ ơ lạnh nhạt.

Bất luận là lúc nào hay là ở đâu, tam điện hạ vẫn là tam điện hạ lúc đó. Nàng cảm thấy tam điện hạ như vậy thật khiến người ta thật khó nhìn thấu, lại làm người ta khó mà không mê mẩn. Cánh tay bị chạm một cái, Yên Lan quay đầu, nhìn thấy Thập Thất công chúa đang ngồi bên cạnh nàng. Thập thất công chúa lấy một cái khăn tay che miệng lại, rướn người qua nói với nàng: "Rất lâu rồi không nhìn thấy đại tướng quân, phong tư của đại tướng quân vẫn như vậy nhỉ." Không đợi nàng đáp lời lại thần bí nói: "Lúc nãy ra còn trò chuyện với thập bát muội muội, nhớ ra đại tướng quân là biểu huynh của Yên Lam muội muội, vậy muội muội nhất định sẽ biết, hoàng tổ mẫu từng ban hôn Hồng Ngọc a đầu cho tướng quân chứ?"

Yên Lan im lặng không nói gì.

Thập bát công chúa kéo kéo ống tay áo của thập thất công chúa, thập thất công chúa không để ý: "Đều là tỷ muội cả, điều này có gì mà không thể nói chứ." Nói đoạn lại truy vấn Yên Lan: "Chuyện này muội muội có từng nghe tướng quân nhắc đến chưa?"

Yên Lan im lặng một hồi: "Tỷ tỷ tin tức thật linh hoạt, chuyện này muội chưa hề nghe biểu ca nói đến."

Thập thất công chúa không tin, nhướng mày nhìn Yên Lan, lại nhìn thấy Yên Lan từ đầu tới cuối không nói lời nào, cũng ngại ép hỏi nàng tiếp, tự cho bản thân mình một cái cầu thang đi xuống nói: "Vậy có lẽ đại tướng quân đang bảo vệ danh tiếng của Hồng Ngọc rồi, đại tướng quân thực là một người có nghĩa khí, chỉ là hoàng tổ mẫu cũng do quá yêu quý đến mức thiên vị Hồng Ngọc, mới đem cái chuyện này làm đến mức bối rối như vậy, chuyện hôn nhân đại sự, đại tướng quân nếu có thể tiếp nạp a đầu cả ngày chỉ biết lông bông chơi bời không hiểu chuyện đó làm phu nhân, vậy thì..." Nói rồi che miệng khẽ cười một tiếng đầy hàm ý.

Thập bát công chúa vốn nhát gan, hết nhìn thập thất công chúa lại đưa mắt nhìn Yên Lan, đôi môi trở nên trắng bệch ngăn thập thất công chúa lại: "Thập thất tỷ tỷ người đứng nói bậy nữa, hoàng tổ mẫu ban hôn cho đại tướng quân, không phải là thân phận công chúa thì cũng chỉ có quận chúa là tôn quý nhất, đại tướng quân là trọng thần, không thể ban cho công chúa, tự nhiên sẽ ban cho Hồng Ngọc rồi, đây cũng không phải là do hoàng tổ mẫu thiên vị ai hay không thiên vị ai hết cả..."

Những gì thập thất nói sau đó Yên Lan không hể để ý, nàng chỉ đem ánh mắt nhìn ra ngoài sân thi đấu, tuy rằng trên mặt không hề gợn sóng nhưng trong lòng lại trở nên trầm mặc.

Cái chuyện Thái hoàng thái hậu ban hôn tam điện hạ cùng Hồng Ngọc, cũng không biết chuyện tam điện hạ kháng chỉ cự hôn, những chuyện như thế này trước nay đều chưa đến tai nàng.

Hồng Ngọc quận chúa con người này, Yên Lan biết nàng, đó là đứa con của Tĩnh An vương gia để lại sau khi qua đời, bởi lúc vương gia con sinh tiền thái hoàng thái hậu hết mực yêu thương cho nên sau khi người ra đi, thái hoàng thái hậu cũng rất mực sủng ái quận chúa Hồng Ngọc hơn mấy phần. Hồng Ngọc nàng tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, vẫn chưa qua độ tuổi mười sáu tuổi, nhưng mà dung sắc phi thường xinh đẹp, có tư thái của một vị khuynh quốc khuynh thành trong tương lai. Nhưng nàng trước nay đều chưa từng nói chuyện với Hồng Ngọc.

Ban đầu khi nghe được thái hoàng thái hậu ban hôn cho tam điện hạ, nàng xác thực có vài phần kinh ngạc, nhưng nàng cũng đoán rằng tam điện hạ người nhất định sẽ cự tuyệt thôi.

Trên Cửu Trùng Thiên có biết bao nhiêu tiên muội không có được dung sắc như thế, cũng chưa từng thấy tam điện hạ sao cả, huống hồ chỉ là một Hồng Ngọc. Nhưng thái hoàng thái hậu ban hôn, chuyện này là khiến nàng bắt đầu thực sự phải suy nghĩ đến chuyện tam điện hạ còn có chuyện hôn nhân đại sự.

Nàng cũng đã từng nghĩ đến rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghĩ, trong lòng nàng lại trầm mặc một hồi, giống như thập thất công chúa nói, chiếu theo luật lệ triều đình thì trọng thần không thể gả cho công chúa để làm phò mã được, vì vậy nên thái hoàng thái hậu mới ban hôn Liên Tống cho Hồng Ngọc, chứ tuyệt đối không ban cho công chúa, nàng và tam điện hạ cũng tuyệt đối không có khả năng đến được với nhau.

Nếu như đới này nàng vẫn còn có được chuyện gì may mắn nữa, thì chuyện may mắn duy nhất đó đại khái chính là trên thế giới này không được ai có khả năng đó với tam điện hạ.

Bởi vì đây là phàm tế, tất cả những người bọn họ nhìn thấy được đều là phàm nhân. Thế gian này không thể nào có một phàm nhân nào có thể làm rung động được tam điện hạ, khiến cho tam điện hạ thà vi phạm thiên điều cũng nhất định phải lấy nàng làm thê tử.

Những ngày gần đây nàng nhớ lại càng lúc càng nhiều chuyện trước đây, nàng càng rõ ràng rằng tam điện hạ nhìn bên ngoài như có vẻ rất phong lưu, thực ra lại là một người vô tình.

Nhưng, chàng vô tính chính là tốt nhất.

Chung quy trước khi chàng trở nên vô tình thì trên thế gian vẫn còn một Trường Y đối với chàng vẫn xem như là đặc biệt hơn một chút.

Mà Trường Y, có thể xem như là tiền kiếp của nàng.

Yên Lan không kìm lại được ánh mắt mình hướng về phía đối diện, rơi trên người Liên Tam. Nàng nhìn thấy rất nhiều ánh mắt khác cũng đang rơi trên người chàng, nhưng chàng lại không hề để ánh mắt của mình lên bất cứ ai.

Thế này là đủ rồi

Hôm nay Liên Tam không hề đến sân cầu để xem thi đấu mà là đến làm chính sự.

Những ngày này đối với chàng mà nói thì cái chuyên được gọi là chính sự đó là chuyện đi tìm kiếm tung tích của Tổ Thị. Mà cái điều quan trọng liên quan đến Tổ Thị đó lại nằm trong cuốn sổ ghi chép của Nam Nhiễm quốc có đề cập đến Hồng liên tử.

Tông tích của hồng liên tử, Hồng Ngọc quận chúa có lẽ rất rõ ràng.

Cái chuyện tìm Hồng Ngọc quận chúa để nói chuyện này đáng ra là do quốc sư đảm nhiệm, nhưng quận chúa từ khi vào Khúc Thủy Uyển đều bị nhốt trong Tùng Hạc viện. Tùng Hạc Viện là địa bàn của thái hoàng thái hậu, phải biết rằng thái hoàng thái hậu là một người tín Phật, nhưng quốc sư lại là một đạo sĩ, Phật đạo phân biệt, thái hoàng thái hầu và quốc sư tích oán vô cùng sâu nặng, quốc sư đến cả cửa lớn của Tùng Hạc viện còn không được phép đến gần huống nữa là có thể nhìn thấy Thành Ngọc.

Nhìn thấy quốc sư tiến thoái lưỡng nan như vậy cho nên tam điện hạ vừa lúc có thời gian mới để lo giúp hắn chuyện này. Mà bởi nghe tin đồn rằng Hồng Ngọc quận chúa hôm nay sẽ đại diện cho Đại Hy quốc tham gia thi đấu, cho nên mới cố ý đến đây để đợi nàng.

Nhưng đợi cho đến khi tiếng kẻng vang lên trận đấu bắt đầu rồi, Hồng Ngọc quận chúa nàng cũng không xuất hiện trên sân đấu. Thám tử sau khi trở về ghé tai bẩm báo với quốc sư.

Quốc sư quay sang nói lại những tin tức thám tử vừa bẩm báo: "Điện hạ và ta hôm nay xem như uổng công đến rồi." Quốc sư nhăn mày, "Nói tiểu quận chúa gây họa, bị nhốt trong thư phòng của hoàng thượng phạt quỳ, có bốn vị công công canh giữ, hoàng thượng hạ lệnh phải phạt đủ ba canh giờ mới cho thả ra ngoài, cho nên bất luận thế nào cũng không cách nào đuổi kịp được trận đấu."

Tam điên hạ ngưng mục nhìn xuống sân cầu, đầu cũng không quay lại hỏi: "Nàng gây họa gì mà hoàng đế đến cả thi đấu cũng không cho nàng tham gia?"

Quốc sư im lặng nửa ngày: "Nói là hôm qua nàng nướng chim trong viện, bị hoàng thượng bắt gặp."

"Cái gì mà nướng chim cơ?" Tam điện hạ cuối cùng cũng quay đầu lại.

"Chính là nướng chim theo nghĩa đen luôn ấy." Quốc sư làm một động tác rất sinh động, "Chính là nhóm lửa, lột lông chim, quét chút dầu sau đó nướng lên, cho thêm chút bột gia vị... chính là nướng chim như thế."

Tam điện hạ có chút nghi hoặc: "Điều này đối với một quận chúa mà nói thì có chút nghịch ngợm, bất quá cũng không tính là gây họa, hoàng thường vì sao lại phạt nàng?"

Quốc sư lại im lặng thêm nửa ngày nữa, trầm mặt một chút mới trả lời: "Có thế là bởi vì quận chúa đã nướng hai chú chim thường hau ở bên cạnh hoàng thượng, được hoàng thượng sủng ái gọi một tiếng ái phi kia."

Tam điện hạ quay đâu lại sân đấu, nửa ngày sau mới nói:"...Ồ."

Quốc sư vồn vã nói: "Nghe nói khi hoàng thượng vội đến thì đối ái phi của người đã được xuyên qua một cây tre, được tiểu quận chúa nướng đến thơm mùi mỡ, tiểu quận chúa còn đang cao hứng dặn dò thị nữ theo hầu rằng lúc ăn một con bỏ cay một con không bỏ cay, lúc bỏ cay thì dùng lưới rắc lên, có thể bỏ điều hơn một chút."

Tam điện hạ gật đầu: "Rất biết cách."

Quốc sư nói: "..." Lại nói: "Nhưng đối với hoàng thượng mà nói thì chính là quá tàn nhẫn rồi, nghe nói hoàng thượng bị chọc tức đến hồ đồ, chỉ thẳng vào mặt nàng nói nàng to gan, đích thân mang đôi ái phi đó đi mai táng sau đó phạt tiểu quận chúa, chính là như vậy đó." Hỏi Liên Tam: "Quận chúa nếu như đã không đến được, điện hạ người vẫn muốn tiếp tục xem sao?" Tam điện hạ chống má ngồi tại chỗ nói: "Ngồi một chút đi."

Thành Ngọc nàng cũng thật oan uổng, vạn vạn không ngờ tới hai con chim bay ngang qua trong viện rồi nàng chỉ tùy tiện bắt lại nướng thôi lại nướng trúng đôi ái phi của hoàng thượng. May sao từ nhỏ đến lớn nàng quỳ thành thói quen rồi, dù có bị phạt quỳ trong ngự thư phòng của hoàng đế cho đến hết trận đấu, cũng không cảm thấy có gì ghê gớm, chỉ là đầu gối cho chút đau mà thôi.

Khi được thả ra thì trận đấu cũng đã kết thúc rồi. Thành Ngọc men theo lối tắt chạy đến đó chỉ đứng từ xa nhìn hoàng đế và quần thần rời ca khán đài, nàng đánh thức một con ngựa bị cột ngay dưới cây đại thụ gần đó rồi ngồi xồm xuống đó một hồi, đợi cho khán giả lần lượt rời đi, mới trèo tường tiền vào sân cầu.

Một đoàn nhân mã lúc nãy vừa thi đấu xong vẫn còn đứng tranh cãi trên sân. Tề đại tiểu thư theo như lời hẹn đứng bên cạnh sân đấu đợi nàng, cách đám người đó rất xa, bên cạnh còn có một con tuấn mã màu đỏ táo.

Thành Ngọc ánh chợt trở nên sáng bừng, gấp rút chạy về phía Tề đại tiểu thư, lúc đi ngang qua mấy người chơi đó, bên trai nàng vô ý lọt vào một câu nói tranh luận của hai đội, đại thế là Ô Na Tố không phục trận đấu hôm nay, nói là nếu hôm qua đội trưởng của bọn họ nếu không ăn phải đồ hỏng bị đau bùng thì sắc đẹp hôm nay của Đại Hy triều tuyệt đối không thể giành chiến thắng được.

Đại Hy vậy mà lại giành được chiến thắng, Thành Ngọc vừa cảm thấy vui vẻ thay cho hoàng đế, bừa cảm thấy trận đấu này có lẽ cũng không có gì thú vị cả đâu.

Vào đúng giờ dậu ba khắc mặt trời cũng ngả về tây, nhìn tấy trên khán đài chỉ còn lại một hai người, hai đội cầu đông tây lại chia ra thành hai nhóm nhân mã, Một bên là nhóm người của Ô Na Tố và Đại Hy, mộ Thành Ngọc, Tề đại tiểu thư và tỳ nữ Tiểu Đao của Tề đại tiểu thư.

Thời gian hoàng hôn luôn là khoảng thời gian rất yên tĩnh, trên sân cầu lại không hề yên tĩnh chút nào, chủ yếu là vì các cầu thủ của Ô Na Tố và Đại Hy vẫn đứng đó cãi nhau. Lúc Thành Ngọc và Tề đại tiểu sánh vai nhau đi thưởng thức ngựa, các nàng vẫn đang cãi nhau; lúc nàng và Tề đại tiểu thư bước lên ngựa chạy nửa sân cầu, các nàng ấy vẫn đang cãi nhau; Lúc Thành Ngọc và Tề đại tiểu thư chạy đủ rồi bắt đầu đánh liên tiếp mười quả cầu vào gôn trong một khắc đồng hồ, các nàng vẫn còn cãi nhau; Những khi Thành Ngọc và Tề đại tiểu thư song song với nhau đánh cầu liên tiếp mười quả cầu vào gôn thì âm thanh cãi nhau của nàng mới nhỏ lại một chút; Mà khi Thành Ngọc bắt đầu chơi trờ "phi đồng tiền" thì tiểu Đao kinh ngạc phát hiện, toàn sân cầu đều đột nhiên trở nên an tĩnh, mà đám người cãi nhau kia đều vây lại xung quanh nàng, có mãi cô nàng còn chen lên trên đầu.

Thành Ngọc và Tề đại tiểu thư vốn dĩ là muốn để cho mấy cầu thủ đang cãi vã kia có không gian để nghiêm túc cãi vã, mới chỉ tự do tự tại lướt qua hơn nửa sân cầu. Lúc này lại nhìn thấy những cầu thủ vốn nên đứng ở phía đông lại tập trung lại qua lại, Tề đại tiểu thư tuy rằng không biết các nàng đang muốn  làm cái chuyện gì, vốn dĩ muốn thiện ý nhắc nhở một câu:" Có lúc quận chúa đánh ra đồng tiền bay loạn, lùi xa một chút, cẩn thận bị thương."

Thành Ngọc lúc này lại không hề phát hiện cả sân cầu đang trở nên im ắng, nàng đang phải ngưng thần suy nghĩ làm sao để tuấn mã đang cưỡi, cây gậy trong tay và những năm đồng tiền xếp ở vị dưới đất nằm ở phía bên trái con ngựa có thể "đồng vi nhất cánh"

Cái gọi là "phi đồng tiền" thực ra là đem những đồng tiền thành một cột mốc, sau đó phi ngựa qua lấy gậy đánh lấy đồng tiền sao cho mỗi một lần đánh chỉ đánh bay được một đồng tiền, tương truyền rằng không biết ở triều đại nào đó trước đây  từng có một thiên tài đánh cầu, trên sần cầu xếp mười đồng tiền thiên tài đó có thể phi ngựa qua mà đánh từng đồng tiền bay đi nhưng chỉ bay theo một hướng, , lại còn chỉ bay đi đúng bảy trượng, không tăng một phân cũng không giảm một phân.

Thành Ngọc vẫn luôn muốn học theo thần kỹ của vị thiên tài đó, cho nên thường một mình âm thầm tập luyện rất nhiều năm, nhưng vẫn không thể luyện đến trình độ đó. Lần trước khi chưa đi Lệ Xuyên Thành Ngọc nàng và Tề đại tiểu thư có chơi trò này, lúc đó nàng chỉ có thể khiêu chiến một lần năm đồng tiền xếp thành, tuy rằng có thể một gậy đánh bay đi một đồng tiền, nhưng theo như lời của Tề đại tiểu thư, nàng đánh đồng tiền đều là bay loạn cả lên, mà khoảng cách cũng không giống nhau. Hôm nay khó được cơ hội đến điện Minh Nguyệt cái nơi xa xỉ mà tiên đế bỏ tiền ra xây dựng, nàng thực lòng rất luôn muốn thử thách đánh sao cho năm đồng tiền bay theo cùng một phương hướng, vì thế lần này nàng vô cùng tập trung.

Tiểu Đao lùi lại tám trượng bên ngoài sân vẫn có thể thấy được sắc mặt ngưng trọng của Thành Ngọc, bởi vì thế nàng lại cẩn thận lùi lại thêm vài bước nữa, còn có lòng tốt nhắc nhở các cầu thủ nước Ô Na Tố đứng phía trước: "Quận chúa nhà chúng tôi một khi dùng sức, thì đồng tiền đó có thể bay đi bảy tám trượng cũng là chuyện thường thấy." Trong lòng run rẫy bổ sung thêm một câu: "Đánh trúng vào người thực sự rất đau, các nàng vẫn chưa lùi lại sao."

Đứng trước mặt của tiểu Đao là một tiền phong và hậu vệ của Ô Na Tố, nàng hộ vệ thấp bé đi lùi hai bước, cho đến khi đứng bên cạnh tiểu Đao, nhìn giống như là đang muốn nói chuyện với tiểu Đao, nhưng lúc nãy vừa mới cãi nhau với Đại Hy hơn nửa ngày cho nên cũng ngại không dám mở miệng, vì thế mà thần sắc có chút rối rắm. Vẫn là tiểu Đao chú ý đến: "Nàng bị đau bụng sao?"

Hậu về thấp bé kia lắc đầu như trống bỏi: "Không có không có."

"Ồ." Tiểu Đao gật gật đầu.

Hậu về thấp bé đó lại mơ hồ thêm lần nữa, thử do thám tiểu Đao: "Các người nói trò chơi này gọi là "phi đồng tiền", phi đồng tiền nghĩa là cưỡi ngựa đến dùng trượng đánh vào cột tiền dưới đất kia sao? Đây là đang giúp đỡ cho việc nhắm chuẩn đấy sao?

Tiểu Đao vẫn đang theo dõi thần sắc của Thành Ngọc, nhìn thấy thần sắc của quận chúa càng lúc càng ngưng trọng, tiểu Đao kinh nghiệm phong phú lại lùi ra sau thêm hai bước nữa. Nàng cũng không nghe quá rõ câu hỏi của hậu vệ thấp nữa kia lúc nãy đang nói gì, hàm hồ trả lời một câu: "Ừ, là phải nhắm chuẩn thì mới có thế đánh trúng được."

Nhìn thấy tiểu Đao cũng khá là phối hợp hậu vệ thấp bé kia cũng tự tin hơn một chút: "Cái này đội chúng tôi cũng hay luyện." Vừa thận trọng vừa đắc ý nói: "Bất quá cái đồng tiền này còn lớn hơn một chút, các người chủ yếu là luyện nhắm chuẩn, có thể lấy thứ nhỏ hơn nữa để thử thách không, ví dụ như đội trưởng của chúng tôi dùng một trái cầu nhỏ bằng trái nho để luyện, chính là nói đội trưởng của chúng ta nhãn thần rất tốt, kỹ thuật siêu giỏi, thúc ngựa mà đi, mỗi một gậy..." Nói còn chưa hết lời dưới chân liền đột nhiên chao đảo một cái, tiểu Đao kéo tiểu hậu vệ một cái, lúc hai người định thần lại chỉ nhìn thấy bạch y thiếu nữ vừa chạy từ cổng long môn lại linh hoạt quay đầu ngựa.

Tiểu Đao mắt thấy con ngựa cùng năm đồng tiền kia, mà sau đó thiếu nữ đột nhiên cúi người thúc ngựa chạy như bay, con ngựa tựa như một mũi tên xé gió mà chạy, thoáng cái đã đến gần năm đồng tiền. Chỉ trong chớp mắt cây gậy đã được đưa xuống, một dậy đánh bay một đồng tiền đi xa, mà con ngựa đang chạy kia cũng không hề dừng lại, hướng về phía long môn mà đi, lại cưỡi thêm nữa vòng, sau đó hướng về bốn đồng tiền còn lại mà chạy đến.

Năm lần chạy lại giống như một ngôi sao băng đang vút qua thiên môn theo một quỹ đạo duy nhất, năm gậy đánh bay năm đồng tiền theo thứ tự bị đánh ra.

Sân cầu nghìn bước, ngựa đạp ánh hoàng hôn. Bởi vì Thành Ngọc từ lúc thúc ngựa bắt đầu, cho đến khi năm đồng tiên bị đánh bay đi kết thúc, không hề dừng lại vó ngựa, vì thế các vị đứng trong sân cầu đều chỉ nhìn thấy có một thiếu nữ tuyệt sắc dán mình trên lưng ngựa đưa tay ra vung gậy mà không nhìn thấy tiếng xé gió cũng những đồng tiền kia, điều duy nhất mọi người có thể nhìn thấy rõ cũng chỉ có năm lần vung gậy của thiếu nữ bạch y, vì thế năm đồng tiền bị đánh kia cũng không biết đã bay về phương nào. Lấy điểm đặt đồng tiền làm mộc, thì nó đã bị đánh ra xa hơn bảy trượng, rơi ở hướng đông, không tăng một phân cũng không giảm một phân, xếp thành một chữ nhất hoàn chỉnh, toàn trường đột nhiên tĩnh lặng.

Thành Ngọc kéo dây cương, đứng tại cửa long môn, ngước nhìn chữ nhất do các đồng tiền xếp lại ở phía xa kia, theo thói quen vén áo lên chùi mồ hôi, phát hiện ra mình không phải đang mặc áo quần nam trang của đội cầu mây, liền lấy tay áo chùi chùi. Nàng dường như vẫn đang chìm đắm trong lần vung gậy vừa rồi của mình, không chú ý đến toàn sân cầu đều trở nên yên tĩnh, sau khi chùi hết mồ hôi trên trán lại đưa tay ra nắm lấy gậy đánh cầu cưỡi ngựa ung dung đến bên cạnh Tề đại tiểu thư.

Tề đại tiểu thư lúc Thành Ngọc bước về phía mình mới kịp phản ứng lại, vỗ tay nói: "Đẹp lắm."

Các cầu thủ của Đại Hy cũng vừa kịp phản ứng, nhưng nhìn kỹ thì có vẻ cũng phải nén xuống, mà bị nén xuống có hơi mạnh mẽ cho nên từng người chỉ dám bế khí ngưng thần nhìn Thành Ngọc.

Mà tiểu Đao cái người đã từng nhìn thấy Thành Ngọc chơi cái trò này không biết bao nhiêu lần liền cảm thấy Thành Ngọc hôm nay cuối cùng cũng có thể đạt được kỹ thuật thần kỳ này rồi, vì thế nàng giống như tiểu thư nhà mình, trong sự chấn kinh của tiểu Đao cũng có vài phần điềm tĩnh, còn có thể tiếp tục nói chuyện với hậu vệ của Ô Na Tố: "Đúng rồi, lúc này ngươi hình như đang nói với ta về đội trưởng nhà người, đội trưởng của các người sao rồi?"

Tiểu hậu về sắc mặt hồng rồi lại trắng, âm thầm lén lút nhìn tiểu Đao một cái, vừa này cũng nhìn thấy vị tiền phong ở phía trước cũng có sắc mặt như nàng đang định bỏ đi, tiểu hậu về liến chạy theo vị tiền phong nhà mình chạy biến mất.

Vào triều đại của Thành Quân, quốc sư tuy đã bắt đầu dưỡng lão nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ được hoàng đế gọi đi nghị sự. Hoàng đế hôm nay có hứng thú, sau buổi thi đấu đánh cầu lại gọi quốc sư đến nghị sự. Lúc quốc sư vừa tiến vào thư phòng thì nghe một hoạn quan đang báo cáo tình hình của Hồng Ngọc quận chúa rằng hoàng đế nói quận chúa lúc nãy quỳ xong liền chạy đi mất, bọn họ cũng đi theo nhìn xem, thì nhìn thấy quận chúa đi đến sân cầu.

Hoàng đế chỉ gật đầu, giống như đã đoán được mọi chuyện sẽ xảy ra như thế cho nên cũng không có nói gì thêm.

Đã biết được hành tung của quận chúa, quốc sư rất muốn chạy ngay đến để gặp nàng, vì vậy sau khi nghị sự uống trà xong họ lại vội vã đến khán đài của sân cầu,.

Đã là cuối giờ dần các đám mây đều đã ngả thành mau đỏ rồi. Trong khán đài, quốc sư lại kinh ngạc phát hiện tam điện hạ vẫn còn ngồi ở đó chưa từng di chuyển.

Sân cầu vẫn chưa đóng lại, cũng không còn thi đấu gì nữa, chỉ còn vài thiếu nữ đang cưỡi ngựa đứng bên phía tây, mấy người đó hình như đang nói chuyện gì đó.

Quốc sư ngồi xuống bên cạnh tam điện hạ, rồi thử nhìn theo ánh mắt tam điện hạ dưới sân đấu, vị thiếu nữ bạch y cưỡi trên con xích mã kia lập tức đập vào mắt hắn. Quốc sư có chút kinh ngạc, đó chính xác là Hồng Ngọc quận chúa rồi.

Tuy rằng mấy năm nay hắn chưa hề gặp lại quận chúa nhưng mà khuôn mặt ấy, thực sự là cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể quên được. Mấy năm trước khuôn mặt ấy vẫn còn vẻ đẹp e ấp như nhụy hoa, bây giờ thì nó đã nở rộ, sự hàm xúc ấy đã trở thành một loại vẻ đẹp khuynh thành. Hồng Ngọc quận chúa nàng bây giờ đã là một thiếu nữ trưởng thành rồi.

Quốc sư đắn đo một hồi: "Điện hạ nhận ra quận chúa rồi sao?"

Tam điện hạ tuy nói với hắn nhưng lại như không phải như đang trả lời: "Nàng nên mặc váy đỏ." Tam điện hạ nói.

Quốc sư hoài nghi bản thân mình rằng mình không nghe rõ, ngẩn ra nói: "Điện hạ nói...gì thế?"

Tam điện hạ không nói lại nữa, chỉ gác tay lên thành ghế chống lấy má, không thể nhìn ra sự hứng thú của chàng đối với cả sân đấu kia, mà chỉ nhìn thấy chàng đang nhìn Hồng Ngọc quận chúa, quốc sư cảm thấy tam điện hạ như thế này thật khó nắm bắt, không biết chàng đang nghĩ cái chuyện cao thâm diệu vợi gì.

Váy trắng cũng được, nhưng mà nàng nên mặc váy đỏ rực thì hơn. Đây chính là những chuyện mà tam điện hạ đang nghĩ đến lúc này. Có thể nhìn ra được là chẳng có gì cao thâm cả. Tuy rằng cách rất xa nhưng lại có thể nhìn thấy Thành Ngọc mặc váy trắng dưới kia rất rõ ràng.

Nàng ngồi trên tuấn mã đi hai bước, làn váy trắng tuyết bên chân cũng lay động theo, giống như những gợn sóng đẹp đẽ dưới đêm trăng. Từ những gợn sóng đó hướng lên trên, là cái eo thon thả của nàng, lên trên chút nữa, chính là toàn bộ con người nàng. Lớp vải kia làm nàng trở nên nổi bật lên, ôm lấy nàng giống như ôm lấy một đóa sơn trà trắng tinh trong lớp sương mù. Xinh đẹp, lại có chút mờ ảo. Khiến cho nàng giống như một thiếu nữ chưa hiểu được thế sự, mang theo chút ngây thơ. Màu trắng lúc nào cũng khiến cho chúng ta nghĩ đến hai từ ngây thơ.

Tam điện hạ đánh giá nàng một chút, bởi vậy mới cần một màu đỏ rực bao bọc nàng, vậy như thế mới thực tế hơn, màu đỏ rực một khi đã khoác lên người nàng, thì sẽ khiến cho nàng có ý vị của nữ tử hơn. Nghĩ đến đây ánh mắt tam điện hạ lại chuyển lê nhìn khuôn mặt nàng.

Gò má nàng có chút ửng đỏ, trên trán là một lớp mồ hôi mỏng, mi tâm có một đóa hoa lạc mai, hiển nhiên cách trang điểm hôm nay của nàng rất tinh tế. Lúc này đây lại nhạt đi ít nhiều, chỉ còn có thể phân biệt được đôi lông mày được vẽ theo dáng viễn sơn. Như vậy có chút tiếc nuối. Nhưng tầng mồ hôi mỏng trên trán lại khiến cho da mặt nàng nổi lên một lớp phấn, thêm lớp son phấn bên ngoài thì càng làm lòng người rung động hơn bình thường.

Lúc này bên cạnh có người  đang nói chuyện với nàng. nàng khẽ nghiêng nghiêng đầu, tự như rất chăm chú lắng nghe, sau đó cười rộ lên. Lúc cười hai hàng lông mày của nàng khẽ động, sau đó lại chậm chậm trở lại như lúc đầu, giống như một đôi cánh hoa lệ của chú bướm, tiếc rẻ mà nhốt lại đôi cánh, mà sau đó lại mở ra từng chút từng chút, như để trêu ghẹo người, câu dẫn người ta vậy. Cái nụ cười đó.

Ánh mắt của Tam điện hạ cũng trở nên thâm sâu.

Nàng có một vẻ đẹp tự nhiên rất phi phàm, nhưng chỉ bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên người đời nhìn nàng có lẽ đều vẫn đang xem nàng là một cô bé. Lần đầu tiên chàng nhìn thấy nàng, cũng nhìn nàng hệt như cái nhìn của thế nhân, chỉ là cảm thấy cô bé này có một vẻ đẹp rất khác lạ.  Nhưng lại không biết bắt đầu từ lúc nào, lúc chàng nhìn nàng, trong mắt đã không còn là một đứa trẻ nữa, mà là tư thế yêu kiều cũng đã ra dáng thiếu nữ rồi. Bình tâm lại mà nói, thì lúc nàng yêu kiều thực ra không nhiều, mà lúc nàng làm ra vẻ yêu kiều nàng còn thường thường không biết được. Cái kiểu yêu kiều không tự biết này lại làm người ta cảm thấy kinh sợ.

Bởi vì quốc sư nhìn tam điện hạ trầm mặc một lúc lâu, mặc dù rất muốn hỏi chàng mấy câu về quận chúa nhưng vẫn thử do thám chàng: "Điện hạ?"

Tam điện hạ thu ánh mắt tại nhưng vẫn còn giống như đang ngẩn ngơ, nửa ngày sau lại đột nhiên lại cười cười, nhẹ gõ cây quạt trên thành ghế, hỏi quốc sư: "Cách trang điểm của nàng gọi là gì, ngươi biết không?"

Quốc sư không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn vốn tưởng rằng tam điện hạ sẽ bàn với hắn về chuyện làm thế nào để hỏi được tông tích của hồng liên tử từ Hồng Ngọc quận chúa, vậy mà tại sao lại nghe được câu hỏi cách xa nội dung đến mười vạn tám ngàn dặm như thế này, cảm thấy vô cùng mê mang. Hơn nửa ngày sau mới không chắc chắn hỏi lại Liên Tam: "Điện hạ là nói, cách trang điểm của...Hồng Ngọc quận chúa sao?"

Tam điện hạ có chút thích thú đọc lại tên nàng: "Hồng ngọc.

Quốc sư cảm thấy mơ hồ nhìn vào vị quận chúa đằng xa kia rất lâu, dựa vào kinh nghiệm phục vụ cho vị tiên đế trăng hoa với hậu cung ba ngàn phi tần kia để đoán: "Lạc, lạc hoa mai sao?"

"Lạc hoa mai? Băng tiêu vi phách tuyết vi hồn, đạm nhiễm thiên hương diễu vô ngấn, nhất điểm lạc mai yên chi sắc, tích dữ đông nhật thập phần xuân."(*) Tam điện hạ cười cười: "Thực sự là rất hợp với nàng."

(*) lụa băng kết phách hồn tựa tuyết, không nhiễm chút bụi trần thắm lên người hương thơm đất trời, một đóa lạc mai dán lên lớp son phấn, khiến cho trong mùa đông giá rét cũng cảm thấy được xuân sắc ngập tràn.

Quốc sư tuy rằng là một đạo sĩ nhưng đối với khả năng tích lũy văn thơ của mình cũng cảm thấy vừa đủ, lờ mờ cảm thấy mấy câu thơ vịnh hoa Mai này lại không giống như đang nói về hoa Mai, mà là đang vịnh về người. Lại nhìn vị quận chúa còn đứng trên sân kia, quốc sư nheo mắt, đó là một gương mặt trắng sáng hơn cả tuyết, một đóa lạc mai điểm trên trán, đây không phải chính là cái gương mặt trắng như băng tuyết nhưng lại có thêm mấy phần xuân sắc đây sao?

Tam điện hạ đứng dậy, dường như muốn rời khỏi đó.

Mắt quốc sư giật giật, không kìm lòng được mà bước trên trước một bước, thành khẩn nhắc nhở: "Điện hạ lúc đầu người đợi ở đây không phải chỉ là để khen ngợi vẻ đẹp của quận chúa đấy chứ? Người đợi ở đây lâu như vậy, không phải gặp nàng có việc sao?"

Tam điện hạ không hề quay đầu lại: "Ngày khác đi."

Bóng đêm dần xuống, quốc sư hắn một mình cô đơn đứng trong bóng đêm cảm thấy hoàn toàn mơ hồ.

14/11/2019

----------

💚Dịch bởi Quá khứ chậm rãi

💚Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.