Tam sinh tam thế - Bộ sinh liên
Phần 4: Hoa Vĩnh Sinh
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 20
Linh hồn Sắt Già trở về vị trí cũ, sau khi thức tỉnh trong phong ấn, hoang mạc hỗn độn lập tức biến mất trong hư vô. Tuyết Ý, Túc Cập, bao gồm Sương Hòa, Dung Dung, Thiên Bộ, và Oánh Thiên Hạ trước đây bị Ảnh Tất Lạc giam cầm, sau khi hoang mạc hỗn độn biến mất mới đều hội ngộ với Liên Tống và Tổ Thị.
Vì phải đưa linh châu hệ Phong lấy được từ chỗ Sắt Già đến cung Thái Thần giao cho Đông Hoa Đế Quân, Liên Tống còn chưa vào Đoạn Sinh Môn đã lập tức dẫn Thiên Bộ, Túc Cập và Oánh Thiên Hạ về Cửu Trùng Thiên trước.
Sau khi Liên Tống đi, Ảnh Tất Lạc mang theo vết thương chạy từ sâu trong Minh Ti tới, thấy Sắt Già thức tỉnh thì lập tức rời khỏi Minh Ti, đi về Phạm Cảnh.
Tổ Thị thực ra cũng ở Minh Ti, nàng rất muốn rời đi, nhưng tạm thời nàng chưa thể đi được, vì nàng còn phải ở lại giúp Sắt Già thu thập tàn hồn của Tạ Minh.
Cách hai mươi bốn vạn năm, Sắt Già lại đặt chân đến Minh Ti, khi nhìn thấy những đốm sáng màu bạc trước kia không có, giờ đây lại tràn ngập trong mỗi góc Minh Ti, hắn đã lập tức nhận ra đó là hồn của Tạ Minh.
Trong Minh Ti có đại Luân Hồi, trên đại Luân Hồi trồng Cây Luân Hồi cao ngàn thước, tán cây rộng lớn vươn lên trời cao, đó là cánh cửa thông tới kiếp sau của phàm hồn. Phàm hồn có thể lên Đài Luân Hồi, trên người có mang theo nhiều ít công đức. Công đức trên người họ sẽ quyết định kiếp sau họ đi về đâu. Khi họ bám vào phiến lá cây Luân Hồi để đi tới kiếp sau, những công đức kia sẽ lưu lại trong cây Luân Hồi.
Ngàn năm vạn năm trôi qua, công đức của các phàm hồn lưu lại trên cây Luân Hồi tích tụ dần, tạo nên sức mạnh thần bí mạnh mẽ. Chính nhờ vào sức mạnh này, Tạ Minh mới có cơ duyên hồi sinh. Mỗi ngày có đốm sáng mới từ phiến lá cây Luân Hồi tỏa, mỗi đốm sáng đều chứa đựng một chút hồn của Tạ Minh. Sắt Già tự nguyện ở lại Minh Ti làm người giữ cây Luân Hồi, hy vọng một ngày nào đó có thể tập hợp toàn bộ linh hồn của Tạ Minh, giúp nàng lấy lại cuộc sống mới. Minh Chủ Tạ Họa Lâu cũng không có ý kiến.
Thực tế, khi biết được những đốm sáng kia là là tán hồn của mẫu thân Tạ Minh, Tạ Họa Lâu xưa nay vốn bình tĩnh chợt trở nên mờ mịt, rất lâu sau mới có thể phục hồi tinh thần.
Đợi sau khi rời khỏi Đài Luân Hồi, Sương Hòa tò mò hỏi Tạ Họa Lâu: "Minh chủ đã là chủ của hàng tỉ u hồn rồi thì nên hiểu rõ chuyện hồn phách mới đúng. Chúng ta không phát hiện được thì thôi, sao đến ngươi cũng không phát hiện trong những đốm sáng ở Minh Ti này có chứa hồn của Tạ Minh thế?"
Sương Hòa chỉ tò mò, cũng không có ý châm chọc Tạ Họa Lâu. Nếu hắn có chút trí khôn, đã không nói những lời dễ ăn đòn thế, nhưng hắn dẫu sao thì hắn là một kẻ thần kinh thô, cho nên hắn không chỉ không ý thức được lời nói của mình rất đáng bị ăn đòn, còn dám tiếp tục nói: "Đó là mẫu thân của ngươi đó, thế mà ngươi cũng không nhận ra nàng là sao?"
Tạ Họa Lâu: "..."
Tạ Họa Lâu không nói gì, nhưng đã nắm chặt nắm đấm.
Thấy Sương Hòa sắp bị đánh, Tổ Thị vội vàng bước ra giải thích: "Những đốm sáng là từ cây Luân Hồi đến, có hồn tức là chuyện bình thường, ta nếu không quen thuộc với hồn tức của A Minh thì cũng chỉ cho rằng khí tức kia là của phàm hồn từ cây Luân Hồi thôi, nên mới không để ý tới chúng."
Tuyết Ý hòa giải theo: "Đúng vậy, Đông Hoa Đế Quân tới Minh Ti nhiều lần như vậy cũng không nhận ra Tạ Minh Thần trong mấy đốm sáng đó, thì sao hai vị Minh Chủ chưa bao giờ gặp Tạ Minh Thần có nhận ra chứ?"
Tạ Họa Lâu mím môi, nắm tay buông lỏng.
Sương Hòa ngơ ngác, nhìn Tổ Thị, lại nhìn Tuyết Ý: "Là như vậy sao?" Nhưng vừa định nói thêm, Tuyết Ý thô bạo bịt miệng Sương Hòa lại: "Không, ngươi không được nói nữa!"
Sương Hòa: "..."
Nói đến Tuyết Ý, ngày đó tuy cũng vào vào ảo cảnh thứ tư với Túc Cập, nhưng bọn họ không thể leo lên trên núi, cho nên cũng không biết chân tướng của hoang mạc hỗn độn. Sau đó biết được từ chỗ Tổ Thị toàn bộ sự việc,s Tuyết Ý suy nghĩ hồi lâu, khẽ thở dài: "Cho nên xét đến cùng, hoang mạc kia không phải sinh ra trong tiếc nuối của Tạ Minh à. Ta đã nói mà, nàng không phải là hạng người sẽ quay đầu, sao có thể có tiếc nuối lớn như vậy chứ."
Tán hồn Tạ Minh không dễ thu thập, ít nhất cũng phải mất một tháng. Nhưng ngày thứ ba, cung Nguyên Cực đã đưa tới thư giục Tổ Thị trở về, thư viết đơn giản, chỉ nói một câu có chuyện lớn xảy ra, Chuyện được Liên Tống gọi là chuyện lớn hẳn phải là chuyện rất lớn, cho nên Sắt Gia cũng không giữ Tổ Thị lại nữa. Khi đoàn người rời khỏi Minh Ti, Tuyết Ý nhìn lại những đốm sáng trên bầu trời, lẩm bẩm: "Cũng không biết khi nào người mới lại đến thế gian này."
Tổ Thị đứng ở bên cạnh hắn, nghe thấy hắn lẩm bẩm, cũng quay đầu nhìn về phía những đốm sáng kia: "Chắc mấy vạn năm nữa." Nàng nói: "Có lẽ mấy vạn năm sau, Sắt Già sẽ có thể tập hợp toàn bộ linh hồn Tạ Minh, khiến nàng trở về. Nếu trời đất này không sao, thì hắn sẽ đợi đến ngày đó." Nói tới đây, nàng dừng lại, như có điều suy nghĩ: "Thật ra lúc trước ta đã nghĩ rồi, có phải ngươi có ý với A Minh hay không..."
Nàng nhìn Tuyết Ý, không nói hết lời. Tuyết Ý im lặng, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Ban đầu, ta chỉ cảm thấy nàng yêu lầm người nên cảm thấy đáng tiếc... Nhưng hôm nay xem ra, nàng cũng không tính là yêu lầm người." Rồi thoải mái cười nói: "Nàng chấp nhận vận mệnh tàn khốc, theo lý nên có một kết cục hoàn mỹ với Sắt Già, thiên mệnh vẫn hậu đãi nàng lắm."
Tổ Thị yên lặng hồi lâu: "Vận mệnh tàn khốc." Nàng hỏi Tuyết Ý, "Ngươi cảm thấy số mệnh buộc phải hiến tế là một chuyện rất tàn khốc, phải không?"
Vẻ mặt nam tử trở nên buồn bã nặng nề: "Cho nên ta vẫn cho rằng, vận mệnh đối xử với ngài cũng rất tàn khốc, tôn thượng à."
Tổ Thị không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì, lại nói: "Có lẽ vậy." Thật lâu sau, nàng khẽ đáp.
*
Cửu Trùng Thiên mây mù lượn lờ, trong tường vân thỉnh thoảng truyền đến vài hươu chạy hạc kêu, có vẻ nơi Thần tộc này cư trú vừa thanh thản vừa tốt lành. Nhưng bầu không khí trong cung Thái Thần ở Thập Tam thiên lại chẳng thanh thản tốt lành như thế.
Túc Cập từ khi lên trời đến nay, chưa từng cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng như thế ở trong cung Thái Thần, chợt lo lắng hỏi Trọng Lâm bên cạnh: "Sắc mặt Đế Quân không tốt lắm, không phải ngày mai sẽ dẫn Ma Tướng đến đánh Cửu Trùng Thiên chứ?"
Trọng Lâm vỗ vai hắn: "Đừng lo lắng, sắc mặt Đế Quân không tốt chỉ vì sáng nay ngài ấy thử thách thua đám rau hẹ hợp tử thôi. Nhưng hôm nay chúng ta tới đây nghị sự cũng có chút liên quan tới Khánh Khương."
Túc Cập nửa tin nửa ngờ nói nhỏ: "Ma tộc thật sự sẽ không lập tức tấn công sao... Nhưng ngươi xem, Đế Quân xem bản tấu chương kia rất nghiêm túc, vậy hẳn là có chuyện quan trọng cấp bách gì rồi..."
Trọng Lâm nói: "Đó là thực đơn."
Túc Cập: ".... Thực đơn?"
Trọng Lâm gật đầu, bổ sung: "Trên đó là cách làm rau hẹ hợp tử, Thái tử điện hạ viết cho Đế quân, nói là khẩn cấp lắm."
Túc Cập: "... Cũng đúng, sáng nay ta rất khẩn cấp xin từ Tẩy Ngô cung."
Khi Tổ Thị và Tuyết Ý bước vào điện Tứ Vô Lượng, Đế Quân cũng vừa đọc xong thực đơn, thấy Tổ Thị, thì cảm khái buông sách trong tay xuống: "Ta đã nghe chuyện của Sắt Già rồi, hắn khẳng khái cho mượn Linh châu hệ Phong như thế, về tình về lý nên để ngươi ở Minh Ti lâu một chút giúp hắn thu thập linh hồn Tạ Minh, nhưng tình hình Ma tộc lại không lạc quan mấy, ta suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên để ngươi trở về trước."
Vì việc này rất cơ mật nên trong điện Tứ Vô Lượng bây giờ không để lại tiên nga nào hầu hạ cả, Trọng Lâm bèn đảm nhiệm chức phụng trà.
Tổ Thị nhận lấy trà Trọng Lâm dâng cho, nhấp một ngụm nhỏ: "Không đến hai tháng nữa, năm linh châu sẽ tập hợp đủ, ta tưởng rằng động tác của chúng ta đã nhanh... Xem ra mấy ngày nay Ma tộc cũng không nhàn rỗi, Khánh Khương có động thái gì mới sao?"
"Không thể nói là động thái mới." Đế Quân nói, vì không kiên nhẫn kể lại những chuyện đã xảy ra, Đế Quân bèn nhìn về phía Trọng Lâm.
Trọng Lâm hiểu ý, nói với Tổ Thị: "Bẩm tôn thần, mấy ngày trước quân chủ Yêu tộc Oánh Lưu Phong cải trang lên trời, tìm đến cung Thái Thần. Oánh Lưu Phong mang đến một tin tức." Trọng Lâm dừng lại một chút: "Không biết tôn thần có từng nghe nói đến 'Yêu đăng' chưa?"
Tổ Thị gật đầu: "Có từng nghe nói."
Túc Cập không hiểu rõ về Yêu tộc, lặng lẽ hỏi Tuyết Ý bên cạnh: "Yêu đăng là gì?" Túc Cập xem như hỏi đã đúng người, Tuyết Ý rất giỏi tìm hiểu tin tức, từ trên trời cho đến tứ hải bát hoang không có chuyện gì là hắn không biết, càng không nói đến cái này. Tuyết Ý nhỏ giọng giải thích: "Ma tộc bái trăng tu hành, trăng là cực âm tà khí, nếu không cẩn thận sẽ dễ xảy ra sự cố. Mà Yêu tộc trời có sức mạnh tinh thần rất mạnh, giỏi an thần trấn linh. Nếu lúc Ma tộc tu hành mà được Yêu tộc giỏi an thần trấn linh khai thông tâm thần, thì tỷ lệ gặp nạn sẽ giảm xuống rất nhiều, có thể được trợ giúp rất lớn. Vì thế, Ma tộc gọi yêu tinh có thể khai thông tâm thần cho họ là 'Yêu đăng'. Truyền thuyết kể rằng khi Đế Quân còn làm chủ trời đất, một Ma tộc muốn có 'Yêu đăng' phải hứa hẹn một số lượng lớn trân bảo với yêu tinh đó. Nhưng từ khi Đế Quân rời khỏi vị trí đi, Yêu tộc bắt đầu phụ thuộc vào Ma tộc, để được che chở, Yêu tộc bèn định kỳ tiến dâng 'Yêu đăng' cho Ma tộc."
Tuyết Ý giải thích toàn diện, đến Trọng Lâm nghiêm khắc cũng phải gật đầu khen ngợi: "Tuyết Ý nói không sai. Nhưng xưa nay, những 'Yêu đăng' được dâng lên cung Linh San vẫn còn liên lạc được, nhưng mấy tháng gần đây, nhóm 'Yêu đăng' đưa đi không có tin tức gì. Nửa tháng trước, cung Linh San còn triệu Thái tử Oánh Nhược Huy của Yêu tộc đến, nói là mời hắn hộ pháp cho Ma sứ Khánh Khương. Cũng thế, Oánh Nhược Huy sau khi đi rồi cũng mất tích. Yêu quân tìm mọi cách cũng không tìm ra tung tích của hắn, đành phải cầm tín vật Yêu tộc của tổ tiên Oánh Vô Trần lưu lại cho vương mạch Yêu tộc đến tìm Đế Quân, cầu Đế Quân giúp tìm Thái tử. Ngày hôm sau, Đế Quân phái người đi xem xét, phái hai vị tiên bá đến Ma cung đòi người, nhưng Ma cung từ chối."
Trọng Lâm nói tiếp, giọng trở nên nặng nề: "Cuối cùng, hai vị tiên bá nhờ Yêu Quân và Văn Võ thị của Tam điện hạ trợ giúp, đã tìm được Oánh Nhược Huy, nhưng khi tìm thấy, hắn giống như bị điên, gần như không còn hình dáng người. Theo tin tức của Văn Võ thị và hai vị tiên bá, Oánh Nhược Huy quả thực đã hộ pháp cho Khánh Khương tại cung Linh San, nhưng đối tượng hộ pháp không phải là ma sứ, mà là đại tướng Ma tộc Tế Khải, nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến, rất được Khánh Khương tín trọng. Tễ Khải tu luyện pháp môn tà ác gì mới hại Nhược Huy đến như vậy? Vả lại, khi hai vị tiên bá cõng Oánh Nhược Huy ra khỏi Ma cung, còn bị mấy Ma binh cầm đao kiếm xông vào, gần như không sợ chết mà ngăn cản. Hai vị tiên bá tốn rất nhiều công sức mới giết được mấy ma binh kia, rồi chạy ra khỏi Ma cung." Trọng Lâm hơi dừng lại, rồi nói thêm: "Nên biết, hai vị tiên bá đều là người tài ba của cung Thái Thần, giết mấy ma binh vốn chỉ là chuyện nhỏ."
"Cạch." Chén bạch ngọc rơi vào mặt bàn ngọc xanh, phát ra một tiếng giòn tan, Tổ Thị đặt chén trà xuống, đôi mày thanh tú nhíu chặt: "Yêu đăng biến mất, Thái tử Yêu tộc điên cuồng, tướng quân Ma tộc tu luyện tà thuật... Tất cả những chuyện này..." Nàng ngước mắt nhìn Đế Quân, hỏi ra suy đoán: "Khánh Khương đã sắp luyện thành ma binh bất tử rồi sao?"
"Ta cũng nghĩ như vậy." Đế Quân thưởng thức chén trà, nói: "Trước khi ngươi và Liên Tống trở về, ta đã mật đàm với Thiên Quân, lấy được phù lệnh điều khiển Thiên Binh từ chỗ hắn."
Tổ Thị vốn hơi tò mò vì sao Liên Tống chưa xuất hiện ở điện Tứ Vô Lượng, nghe Đế Quân nhắc đến hắn, định hỏi thì sâu trong nội điện truyền ra giọng của một nam tử: "Chuyện này gấp, nhưng không phải chỉ vài ngày là làm được."
Trong điện Tứ Vô Lượng có một gian nội thất để chủ nhân nghỉ ngơi, giữa nội thất và điện nghị sự có một bức màn ngũ sắc. Quạt Trấn Ách vén rèm ngũ sắc lên, Tam điện hạ từ sau rèm bước ra, vào trong điện. Nội thất có cửa ngầm thông tới mật thất dưới lòng đất, nơi Thái tử Yêu tộc Oánh Nhược Huy đang hỏi thuốc ở thái y Cửu Trùng Thiên. Tam điện hạ vừa đến mật thất xem thử Oánh Nhược Huy.
Nam tử bước đến bên cạnh Tổ Thị ngồi xuống. Tổ Thị một tay sờ má hắn, tay kia đẩy trà của mình đến trước mặt hắn, mỉm cười hỏi: "Tiểu tam lang có cao kiến gì ư?"
Nam tử liếc nàng một cái, cười, nhẹ mắng: "Đang trêu chọc ta ư?"
Nhưng vẫn nhận chén trà của nàng, uống xong, giải thích: "Hai vị tiên bá đã thoát khỏi Ma cung ba ngày bảy canh giờ, nhưng Khánh Khương vẫn chưa tuyên chiến với Thần tộc, chứng tỏ ma quân bất tử vẫn chưa luyện thành. Nếu không, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ lập tức có động thái."
"Thế nhưng cũng không thể khinh thường thám tử Ma tộc, bọn hắn hẳn là cũng đã thăm dò được ít nhiều thứ. Ngày đó đi Phong Tự Ngọc Môn lấy linh châu hệ Thổ, còn có thể dùng lý do khác để che mắt Ma tộc, nhưng một khi biết được chúng ta đã lấy được Linh châu hệ Thổ ở Minh Ti, thì một kẻ quỷ quyệt như Khánh Khương chắc hẳn có thể liên tưởng đến điều gì đó, tỷ như, chúng ta đã tìm được phương pháp khắc chế hắn."
Hắn xoay tách trà giữa mấy ngón tay: "Cho nên bây giờ, rất có khả năng rằng không chỉ chúng ta biết được át chủ bài của Khánh Khương, mà hắn cũng đã biết được át chủ bài của chúng ta. Nhưng tất cả mọi người đều sẽ không lựa chọn khai chiến, bởi vì chưa chuẩn bị đủ. Hơn nữa, cả hai đều rất rõ ràng, cuộc chiến kế tiếp chỉ là cuộc đua thời gian - xem ai nhanh hơn, là hắn luyện ra ma quân bất tử có thể lật đổ trời đất trước, hay là chúng ta luyện ra pháp trận có thể trấn áp hắn trước."
"Đúng thế." Tổ Thị suy nghĩ một lát, cũng đồng ý với suy nghĩ của Liên Tống: "Nếu không thể đánh thẳng trong một chiêu thì không có lý do khai chiến trước. Khánh Khương cũng là người thông minh, chắc hẳn sẽ không làm ra lựa chọn ngu xuẩn. Nếu cả hai bên sẽ không tùy tiện khai chiến, chuyện này quả thực cũng không thể gấp gáp trong một sớm một chiều."
Liên Tống gật đầu: "Đúng vậy." Nước trà dưới đáy chén đã nguội lạnh, hắn chậm rãi tưới nước trà qua bên cạnh, bổ sung: "Tuy rằng không khai chiến, nhưng bọn họ sẽ làm một vài động tác nhỏ, và bởi vì đã suy đoán được chúng ta đang làm gì, nên những động tác nhỏ đó sẽ càng rõ ràng và kịch liệt."
Túc Cập âm thầm vui mừng, cuối cùng cũng có một buổi nghị sự diễn ra ở cung Thái Thần mà hắn có thể nghe rõ từ đầu đến đuôi rồi: "Vậy... Ma tộc sẽ làm động tác nhỏ gì?"
Tổ Thị giải đáp nghi vấn này: "Ta đoán Khánh Khương sẽ tìm mọi cách không cho chúng ta dung hợp năm nguyên tố lực từ linh châu. Bởi vì nếu hắn biết rõ sức mạnh của mình, thì sẽ có thể liên tưởng đến việc dung hợp năm loại nguyên tố lực này sẽ đáng sợ với hắn thế nào." Thấy Tổ coi trọng câu hỏi của mình như thế, Túc Cập như được cổ vũ, càng thêm tích cực tham dự thảo luận: "Nếu đoán được Khánh Khương sẽ làm như vậy, vậy chúng ta sớm chuẩn bị sẵn sàng là được rồi chứ? Phá hoại việc dung hợp sức mạnh của năm nguyên tố, dù sao cũng chỉ có hai cách, hoặc là trộm linh châu, hoặc là giết người có thể dung hợp năm loại sức mạnh này. Linh châu đặt ở cung Thái Thần chắc chắn rất tốt. Về phần người có thể dung hợp năm loại sức mạnh này... chẳng phải là Đế Quân của chúng ta sao? Ta cũng tò mò Ma tộc phải làm sao để tiêu diệt Đế Quân của chúng ta đây?"
Đế Quân giơ một tay lên ngăn cản Túc Cập, không thật lòng nói: "Tuy rằng rất vui vì ngươi có lòng tin với ta như thế, nhưng dung hợp ngũ nguyên tố lực không phải là việc của ta." Nói xong nhìn về phía Tổ Thị: "Năm nguyên tố lực là thần lực của Thần tự nhiên các ngươi, dù ta cũng có thể luyện chế, nhưng hiệu quả không cao mấy. Trong năm nguyên tố, nước có thể nạp vạn vật, có tính bao dung nhất, ta nghĩ dùng thủy lực làm nền tảng luyện chế bốn loại nguyên tố khác hẳn là tốt nhất. Vì thế, ta đã giao cho Liên Tống thử luyện, hắn quả nhiên luyện tốt hơn ta, ta bèn giao việc này cho hắn." Nói xong, liếc nhìn Liên Tống, dặn dò qua loa: "Nghe lời vừa rồi rồi chứ, ngươi chú ý vào, đừng để Khánh Khương lợi dụng." Rồi tiếp tục nhìn về phía Tổ Thị: "Ta đã làm xong phần trận pháp trấn áp, chỉ chờ dung hợp không gian trận pháp của ngươi. Kế tiếp ngươi và thần sứ của ngươi cũng đừng trở về vội, cứ ở cung Thái Thần để hoàn thành không gian trận đã." Nói xong, tự biết đã hàn huyên xong, đứng lên: "Thế đi, tan họp."
Vì thế cả hội lập tức giải tán.
*
Thương Lộ mặt mày âm trầm, nắm chặt tay: "Trong truyền thuyết, hoa Mạn Châu Sa là một loại hoa chỉ nở ở U Minh Giới, nhưng Minh Ti không có loại hoa này. Trong vườn săn của cung Linh San Ma Tôn lại có một ruộng hoa Mạn Châu Sa. Cuối thu trời rét, hoa trong ruộng đỏ như máu, gió đêm phất qua khiến sóng đỏ cuồn cuộn, tựa như một biển máu vô biên vô tận."
Tiêm Điệp đứng trong biển hoa, dời ánh mắt khỏi biển hoa đỏ mọng, nhẹ nhàng cười: "Sau khi bị tôn thượng mắng cho tỉnh ra, không phải ngươi đã đến núi Sơn Ngô sao? Sao lại trở về nhanh thế?" Khóe môi Tiêm Điệp khẽ nhếch, xát muối lên vết thương của Thương Lộ: "Sao, nhìn thấy Cù Phượng thực sự? Biết mấy ngày qua ngươi bị vị tam hoàng tử Thiên tộc kia đùa giỡn, trong lòng có phải rất khó chịu không?"
"Chỉ hận không thể giết hắn thôi." Trong mắt chứa đầy lửa giận, Thương Lộ nhìn chằm chằm vào Tiêm Điệp: "Cho nên ta tới tìm ngươi. Chúng ta đều đã làm hỏng việc, nếu liên thủ tiêu diệt Tam hoàng tử kia, có thể lập công chuộc tội trước mặt tôn thượng."
Tiêm Điệp chỉ khẽ cười, không tỏ rõ ý kiến: "Tiêu diệt hắn thế nào? Vị Tam hoàng tử này pháp lực cao cường, tâm tư sắc bén, nếu chúng ta đối đầu trực diện thì sẽ không chiếm được lợi ích gì, phải cần..." Nàng mỉm cười thêm: "Đánh vào tâm."
Thương Lộ khẽ động sắc mặt: "Ngươi đã có tính toán sao?"
Tiêm Điệp khẽ cười không nói.
Ngày đó Tôn Thượng từ Ám Lâm đi ra triệu kiến hai người bọn họ, ngài cực kỳ giận dữ, nặng nề trách cứ hai người. Nhưng Tôn Thượng cũng nói, mấu chốt tranh thắng bại với Thần tộc là nằm ở hắn, chứ không phải ở mấy Ma sứ. Bị Thần tộc tính kế một lần cũng không cần quá chán nản, chuyện lớn của ngài thành công thì họ chắc hẳn có thể san bằng Thần tộc. Cho nên, mấy người bọn họ tiếp tục làm nhiễu loạn tầm mắt Thần tộc, khiến cho mấy Thần tiên kia không thể quấy rầy chuyện lớn của ngài.
Hôm nay quả thật không phải hai mươi bốn vạn năm trước. Tôn thượng tuy là Ma Tôn, nhưng bảy quân ngồi dưới đều là cỏ đầu tường, nhiệm vụ cơ mật, ngoại trừ ba ma sứ bọn họ thì không ai có thể phân ưu cho Tôn thượng cả. Tôn thượng tin tưởng họ, nhưng bọn họ há có thể phụ lòng Tôn thượng hết lần này đến lần khác. Thương Lộ không hoàn thành nhiệm vụ, Tôn thượng có lẽ đã hoàn toàn thất vọng với Thương Lộ, nhưng vẫn còn ôm kỳ vọng với nàng. Bằng chứng là sau khi Thương Lộ lui xuống, tôn thượng đã giao cho nàng một nhiệm vụ quan trọng nhất, còn ban cho nàng thêm sức mạnh. Lần này, nàng tuyệt đối sẽ không làm Tôn thượng thất vọng nữa. Nàng thầm nghĩ.
Dựa vào sức mạnh Tôn thượng ban cho, nàng có thể chia sẻ tầm nhìn với Yêu đăng Oánh Huy, kẻ giỏi nhất trong Yêu tộc. Oánh Nhược Huy bây giờ đã bị Thần tộc mang về. Tuy rằng Đông Hoa Đế Quân có đề phòng, sắp xếp hắn trong gian mật thất, ban đầu nàng quả thực là không thể thăm dò được tin tức hữu dụng. Nhưng không biết Đế Quân này ở Cửu Trùng Thiên lâu nên trở nên nhân từ hay gì, dù ngăn cách Oánh Nhược Huy với đại đa số người, nhưng lại cho phép đường muội Oánh Thiên Hạ đến thăm.
Nàng cách không gian dò xét, khiến Oánh Nhược Huy dùng Nhiếp Hồn Thuật chế trụ đường muội. Dù chỉ mê hoặc Oánh Thiên Hạ một lát, Tam hoàng tử lập tức tới, nhưng nàng cũng đã thu được không ít tin tức từ Oánh Thiên Hạ. Và nàng cũng thấy được không ít điều thú vị. Ví như, vị Tam hoàng tử khó chơi này là có tâm ma.
Mặc dù không biết vì sao hắn lại sinh tâm ma, nhưng điều này cũng không cản trở nàng tận dụng nhược điểm này của hắn. Tâm có chấp niệm thì mới sinh tâm ma; người có tâm ma, rất dễ bị kích động nhất. Nếu nàng... Trong biển hoa, thấy Tiêm Điệp lâu không nói gì, Thương Lộ hơi sốt ruột tiến lên một bước: "Chỉ cần có thể diệt trừ Tam hoàng tử kia, dù ngươi muốn làm gì, ta cũng đều có thể giúp ngươi!"
Tiêm Điệp thực ra cũng không thiếu trợ thủ, nhưng Thương Lộ chủ động đưa tới cửa, còn cúi thấp như thế, thì nàng chẳng có lý do gì mà từ chối cả. Thế thì tốt quá rồi. Nàng nhìn Thương Lộ, trong mắt toát ra ý chí kiên quyết.
Đêm ở Cửu Trùng Thiên rất yên tĩnh. Tẩm điện của Tam điện hạ - điện Tức Tâm, bức tường phía đông mở một cánh cửa sổ rộng lớn. Bên cạnh cửa sổ trồng một gốc cây Loan, là gốc cây Tam điện hạ mang từ núi Đồ Sơn ở Nam Hoang về từ thời trẻ.
Cuối thu là thời tiết cây Loan nở hoa, chén hoa nho nhỏ như lụa mỏng như đèn lồng, treo trên cành cây dài xinh đẹp, phát ra ánh sáng mông lung trong đêm tối, mờ mờ ảo ảo lồng vào giường mây trong phòng.
Tam điện hạ ra khỏi phòng tắm, lau mái tóc ướt đi vòng qua bình phong trước phòng trắm, một tay ôm lấy bình mã não trên bàn ngọc, rót cho mình nửa chén trà lạnh. Từ ngày nghị sự ở cung Thái Thần xong, hắn đã bắt đầu luyện chế dung hợp năm nguyên tốt lực. Nếu muốn hợp lực thuần túy mạnh mẽ nhất thì phải thuận theo đặc tính của năm loại lực này, luyện chế vào thời gian chí âm ba canh giờ và ba canh giờ chí dương. Nếu luyện vào canh giờ khác, thì không thể thuần túy được, mà còn tiêu hao và lãng phí năm linh châu. Vì vậy, bảy ngày qua, Tam điện hạ đều trở về tẩm điện vào canh năm.
Uống nước xong, đặt chén xuống, Tam điện hạ đi đến bên giường mây định nghỉ ngơi, vừa vén màn sương lên, thì không khỏi ngẩn ra, tay dừng lại. Sâu trong màn mây nằm một mỹ nhân đang ôm chăn ngủ, say sưa trong mộng đẹp.
Tam điện hạ yên lặng một lúc, chậm rãi bước vào, khép màn che lại rồi ngồi xuống bên giường.
Lúc Liên Tống ngồi xuống, Tổ Thị lập tức tỉnh lại, men theo ánh sáng nhạt xuyên qua bức màn, nhìn thấy nam tử khoác áo trắng như tuyết, dây lưng bên hông chỉ buộc lỏng lẻo, nhìn như rất tản mạn, nhưng khuôn mặt lại toát lên khí chất tao nhã, lộ ra một loại phong lưu đặc biệt, có vẻ rất mâu thuẫn.
Nam tử không nhìn nàng, ánh mắt liếc vào cuối giường, nơi đó rõ ràng chẳng có gì, nhưng hắn lại chẳng dời mắt. Hắn dường như đang suy nghĩ gì đó, vẻ mặt hơi lạnh nhạt. Nàng không thể nhìn ra chính xác hắn đang nghĩ gì.
Có đôi khi tiểu tam lang sẽ bảy ra dáng vẻ lạnh nhạt lơ đãng này, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, bình thường không thể với tới. Nàng thích hắn như vậy, nhưng lại không thích hắn bày ra dáng vẻ đó khi ở cùng nàng. Thấy hắn như thế, nàng chở thấy kích động, muốn đi quấy rối sự bình tĩnh và hờ hững của hắn.
Nàng rón rén bò dậy, chậm rãi quỳ xuống sau lưng hắn, bất chợt đưa tay che mắt hắn. Hắn giật mình, nắm lấy cổ tay nàng nhưng không gỡ tay nàng ra, mỉm cười khe khẽ nói: "Đây là trò gì thế?"
Băng tan, tuyết tan, vẻ lạnh lùng của tiểu tam lang biến mất, nàng rất hài lòng, cũng mỉm cười, nhẹ nhàng ghé vào tai hắn: "Vừa mở mắt đã thấy chàng ngẩn người, muốn dọa chàng chút thôi." Rồi dời tay khỏi mắt hắn, trượt xuống vòng quanh cổ hắn.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, biết rõ còn cố hỏi: "Mấy ngày nay nàng đều ngủ ở điện Hi Di, sao hôm nay lại tới đây thế?"
Nàng cười khẽ, vì mới tỉnh ngủ nên tiếng cười hơi khàn nhưng vẫn rất mềm mại, như đang làm nũng: "Đó là vì ta phải chế trận pháp suốt đêm, sợ làm ồn đến chàng. Cũng may trận này chỉ là trận pháp trấn áp, không phải trận pháp không gian, nên chỉ mất bảy ngày để hoàn thành. Nghĩ ban ngày khó có thể gặp chàng." Nắm chặt cánh tay hắn, cố ý gần gũi, đôi môi mềm mại gần như chạm vào vành tai hắn: "Cho nên mới đến vào ban đêm để gặp tiểu tam lang."
Nàng nói rất nhẹ nhàng, hơi thở như hoa lan phớt qua bên tai hắn, giống như có bàn tay dịu dàng vuốt ve trái tim hắn, khiến lòng hắn hơi ngứa ngáy. Tam điện hạ hơi nghẹn thở, nhưng hắn lại lựa chọn bất động, chỉ nhíu mày, buông bàn tay đang nắm cổ tay nàng ra.
Nàng rất nhạy bén, dự đoán được hắn muốn xoay người đối mặt với mình, nên trước khi hắn kịp làm vậy, đã đè lên vai hắn, nửa người trên dán lên, thân mật ôm lấy hắn: "Không được nhúc nhích, tiểu tam lang. Để cho ta yên tĩnh ôm chàng một lát." Nói xong, nàng nghiêng đầu, chôn mặt bên cổ hắn: "Mấy ngày nay ta mệt muốn chết thôi, nhưng ôm chàng như vậy xong thì hình như không còn mệt mỏi nữa. Nên chàng đừng nên nhúc nhích." Mặc dù làm động tác thân mật như vậy, nhưng giọng nói lại lộ ra vẻ ngây thơ.
Hắn chợt khó phân biệt được sự ngây thơ ấy là thật hay giả, vì một lát trước nàng còn thì thầm đầy quyến rũ với hắn, cố ý đến gặp hắn vào ban đêm.
Hắn không nhúc nhích, mặc cho nàng dựa vào, cũng không nói gì, muốn xem nàng sẽ làm gì tiếp theo. Quả nhiên, không đến nửa chén trà, đôi tay mềm mại của nàng bắt đầu làm loạn. Ngón tay mảnh khảnh dọc theo cổ hắn, như có như không chạm vào hắn, xẹt qua cằm, khóe môi, gò má, như chuồn chuồn lướt nước, muốn dẫn dụ nhưng lại không thuần thục lắm.
Cuối cùng hắn cũng nói hỏi nàng: "Nàng làm gì thế?"
"Cái này sao?" Nàng khẽ vuốt ve sườn mặt hắn, thần bí kề sát vành tai hắn, giọng điệu hồn nhiên: "Dung Dung nói, nàng có thể nhận ra ai đó chỉ bằng cách sờ mặt. Ta không có bản lĩnh này, nhưng ta muốn ghi nhớ khuôn mặt của tiểu tam lang chàng." Nàng nói giống như thật, nhưng ngón tay lại không hồn nhiên như giọng nói của nàng.
Đúng rồi, ngón tay của nàng lại chuyển về cổ hắn. Khi nàng như chạm như không vuốt ve yết hầu của hắn, hắn cuối cùng đã chắc chắn nàng đang dụ dỗ hắn. Ngay từ đầu, nàng đã muốn quyến rũ hắn.
Hắn bỗng nhiên cười khẽ, nắm lấy tay nàng, xoay người đè nàng xuống chăn. Nàng ngạc nhiên kêu lên một tiếng: "Tiểu tam lang, chàng muốn làm gì?"
"Nàng hẳn đã biết rồi, đêm nay nàng có tiền đồ thế mà." Hắn trêu tức nàng, tay trái giữ chặt hai tay nàng, đặt lên gối gấm trên đỉnh đầu, tay phải chậm rãi vuốt ve đôi môi mím chặt của nàng: "Sao, khen nàng rồi mà nàng còn không vui à, chưa gì đã quên mình làm gì ta rồi sao?"
"Ta chỉ là..." Nàng chột dạ.
Hắn từng bước ép sát, thân thể đè xuống, thấp giọng hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Nàng không chống đỡ được, đành thẳng thắn: "Ta chỉ thăm dò chút thôi."
Hắn kinh ngạc: "Thăm dò ư?"
Nàng quay đi: "Vốn tưởng rằng đêm khuya đến gặp chàng, chàng sẽ rất vui mừng, nhưng tỉnh lại thấy chàng lại phát hiện hình như chàng không vui lắm, biểu cảm hờ hững lạnh đạm quá chừng." Nàng hừ một tiếng: "Chàng bình tĩnh như vậy khiến ta rất bội phục, nên muốn thử xem chàng có thể giữ bình tĩnh đến bao lâu thôi."
Hắn hơi sửng sốt, nhịn không được mà bật cười: "Thì ra là trả thù ta à." Hắn buông lỏng bàn tay trói nàng, nâng một tay nàng lên, dịu dàng hôn lên mu bàn tay: "Ta không phải không vui, khi đó ta..." Hắn hơi khựng lại: "Là đang nhớ nàng."
Nàng nửa tin nửa ngờ: "Vậy sao?" Hơi nheo mắt: "Ta không dễ lừa đâu." Dừng lại một lát, nàng nói: "Vậy chàng nói xem, chàng nhớ gì ta?"
Hắn chăm chú nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm: "Có phải nàng rất yêu ta không?"
Nàng hơi sửng sốt. Tuy rằng nam tử trước mặt vẫn biểu hiện rất bình thường, nhưng nàng chưa từng quên hắn có tâm ma. Lúc ở Minh Ti, nàng đã hỏi Tuyết Ý có cách gì không. Tuyết Ý nói cần chờ tâm ma của Tam hoàng tử phát tác rồi mới xem tình hình được. Quan điểm của Tuyết Ý và Chiết Nhan không khác nhau mấy, họ đều cho rằng người có tâm ma rất cố chấp về mặt tình cảm. Nàng nhớ lại từ lúc họ trao đổi tâm ý với nhau tới nay, nam tử thường hay khẩn cầu lời yêu thương từ nàng, tựa như rất bất an. Trong ảo cảnh hoang mạc hỗn độn, hắn từng nói với nàng rằng "Vì hắn bị bệnh, khi nàng khóc, hắn mới cảm thấy nàng yêu hắn." Lúc đó nàng không hiểu ý hắn, giờ đây nhớ lại, chợt thấy nhói lòng. Nàng đưa tay nắm vạt áo nam tử, nhìn thẳng vào hắn, rất nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, tiểu tam lang, ta rất yêu chàng."
Đôi mắt hắn khẽ run lên, nhìn nàng một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên cúi người ôm lấy nàng, thật lâu sau mới nói: "Không có từ nào hư ảo hơn vĩnh hằng, trước giờ ta vẫn cho là như thế. Cũng nghĩ mình có thể luôn luôn tỉnh táo, không hy vọng trên đời này có vật gì là vĩnh hằng." Hắn dừng lại, siết chặt vòng tay: "Nhưng ta muốn giờ khắc này có thể vĩnh hằng, mặc dù nó hư ảo hay không thật, ta cũng muốn nó vĩnh hằng. Ta chưa bao giờ hi vọng trên đời này tồn tại sự vĩnh hằng hơn giờ phút này." Hắn thở dài: "Ta không muốn chúng ta rời xa nhau."
Vĩnh hằng... ư? Nàng ngơ ngẩn.
Bọn họ nằm trên chăn mây lộn xộn, hắn ôm chặt nàng, vòng tay nóng bỏng, như sợ nàng sẽ biến mất, khiến nàng cảm thấy đau đớn. Nhưng trái tim nàng càng đau hơn. Vĩnh hằng, đây là từ nàng không dám nghĩ tới. Nàng giơ tay lên ôm chặt lấy hắn, đôi mối mở ra khép lại mấy lần mới có thể lên tiếng. Nàng giả vờ như không có chuyện gì, khẽ cam đoan: "Ta không sao, chàng cũng không sao, ta chúng ta sẽ không bao giờ rời xa." Nhưng chỉ có nàng biết lời cam đoan này bất lực thế nào.
Nàng không nắm chắc mình có thể chiến thắng số mệnh. Đại kiếp nạn đã gần kề, cuộc chiến Thần Ma sắp mở ra, nếu không thể chống lại vận mệnh... Nàng nhắm mắt, cố nén nỗi đau đang lan ra trong lòng, tay dời lên, vòng quanh cổ nam tử, hơi ngửa đầu hôn lên môi hắn. Giữa những nụ hôn, nàng hứa với hắn bằng một lời nói dối: "Tiểu tam lang, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
Nam tử đáp lại nụ hôn của nàng, mau chiếm lại thế chủ động: "Nàng nói không rời xa ta, nàng phải làm được đó."
Mùi hương Bạch Kỳ Nam và hương thơm của hoa giao hòa, ngọt ngào tràn ngập khắp giường.
*
Mưa đêm kéo dài, bình minh Thập Nhị thiên chưa ló rạng.
Ánh đèn leo lét, mưa rơi tí tách.
Bảy tấm bình phong trước giường ngăn cái lạnh luồng vào, nhưng không ngăn được tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Nàng cực kỳ mệt mỏi, nhưng lại ngủ không yên, vô thức rúc vào lòng hắn trong tiếng mưa rơi làm quấy nhiễu giấc mơ. Hắn ôm lấy nàng, kéo tấm chăn mây đắp kín sau cổ nàng. Cảm thấy ấm áp, nên nàng nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, trong giấc ngủ hài lòng mím đôi môi đỏ thắm như hoa Lựu.
Ngọn đèn đầu giường leo lét, ánh sáng lờ mờ chiếu từ dạ minh châu, Liên Tống cụp mắt nhìn người trong lòng.
Hôm qua Chiết Nhan Thượng Thần đã tới Cửu Trùng Thiên một chuyến.
Hắn và Thượng thần ngồi thưởng trà dưới gốc cây bồ đề lớn trong vườn ngoài. Từ khi rời khỏi rừng đào, hai người đã hơn nửa tháng không gặp nhau. Theo lời Thượng thần, nửa tháng qua hắn không nhàn rỗi, lật giở rất nhiều sách cổ chưa từng xem, cuối cùng tìm được phương pháp trừ tận gốc tâm ma của hắn trong một quyển hồng hoang trát ký.
"Thời Hồng hoang có một yêu quái tên Chu Bồng từng sinh tâm ma." Thượng Thần chậm rãi kể lại: "Yêu tộc khác với Thần tộc chúng ta. Yêu tộc dựa vào Trấn Linh để sống, nếu sinh tâm ma thì coi như đi đến đường cùng. Nhưng Chu Bồng không muốn chết, vì sống sót, hắn đã dùng cách nguy hiểm nhất. Hắn tự nhốt mình vào cấm địa của Yêu tộc, ép buộc mình nhớ lại từng cảnh từng cảnh khiến hắn sinh tâm ma. Mỗi ngày nhớ lại ít nhất ba lần."
"Ban đầu rất dễ mất khống chế, nên hắn dùng chú ngôn an thần và đan dược hỗ trợ. Quá trình đương nhiên đau khổ, nhưng hiệu quả rõ rệt. Chỉ trong ba năm, hắn không cần đan dược nữa, thêm ba năm nữa, đến chú ngôn cũng không cần. Ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?"
Chiết Nhan thán phục cười: "Điều này có nghĩa là hắn đã hòa giải với những ký ức không thể đối mặt, tiếp nhận chúng, từ đó diệt trừ tận gốc tâm ma."
Nói xong, Chiết Nhan đưa quyển sách nhỏ và bình đan dược tới trước mặt hắn: "Ta không biết ngươi không thể đối mặt với điều gì, nhưng về nghị lực, ta biết ngươi không kém Chu Bồng. Nếu ngươi thấy cách này khả thi, thì chúng ta có thể thử ngay."
Hắn im lặng một lát, rồi đẩy quyển sách nhỏ và bình đan dược trở lại.
Chiết Nhan kinh ngạc: "Ngươi không muốn? Vì sao?"
Hắn quay lại nhìn Chiết Nhan: "Có thể là vì không trừ tâm ma này được thì ta cũng sẽ không chết, mà những điều ta không thể đối mặt... ta cũng không muốn tiếp nhận chúng, hòa giải với chúng."
Người trong lòng quy vị làm thần của hắn, coi quá khứ của hai người là nghiệp chướng làm bẩn thần hồn của nàng. Để giữ vững đạo tâm vô dục, nàng không hề do dự mà tách hắn ra khỏi ký ức của mình. Dù bây giờ nói thích hắn, yêu hắn, cũng chỉ là do Phệ cốt chân ngôn sai khiến. Một khi chân ngôn giải trừ, phần tình yêu hư ảo này sẽ biến mất, thậm chí nàng sẽ lại trục xuất hắn khỏi trí nhớ mình như ba vạn năm trước.
Tại sao hắn phải chấp nhận và hòa giải với những điều này chứ?
Hắn cũng đã hỏi Thượng Thần Chiết Nhan: "Vì sao ta phải nghĩ đến những chuyện đó, rõ ràng chỉ cần không nghĩ đến chúng, thì ta có thể sống rất vui vẻ, tâm ma cũng sẽ không phát tác."
Thượng Thần Chiết Nhan nghẹn họng, buông chén trà xuống, thở dài: "Không nghĩ tới... cũng là một cách, nhưng cách này không diệt trừ tận gốc tâm ma. Không diệt trừ triệt để tâm ma, nó sẽ trở thành nhược điểm của ngươi, nhược điểm này sẽ tổn thương ngươi, còn có thể trí mạng, ngươi không lo lắng sao?"
Hắn ngắm nhìn chén sứ, không biểu lộ cảm xúc: "Đối mặt với những điều không thể đối mặt, tiếp nhận chúng, cuối cùng ta sẽ nhận được gì? Chỉ nhận được đau khổ mà thôi." Hắn cười nhạt: "Đau khổ thì tổn thương ta sao?"
Thượng Thần Chiết Nhan hiếm khi nghiêm túc: "Đau khổ có thể cho ngươi sống chân thật. Sống chân thật thì không ai có thể dễ dàng làm tổn thương ngươi nữa. Tuy rằng đau khổ không phải là một cảm giác sung sướng, nhưng nó không trí mạng như khi ngươi sa vào ảo tưởng. Đây là điểm tốt của đau khổ." Nói xong, Thượng Thần Chiết Nhan cao giọng: "Chỉ người mềm yếu mới lựa chọn sống trong giả dối."
Hắn thản nhiên đáp: "Vậy thì ta rất mềm yếu. Chiêu khích tướng đối với ta không có tác dụng."
Thượng Thần Chiết Nhan tức giận: "Tiểu tam tử, trước kia ngươi không phải như vậy!"
Hắn cầm bình sứ rót trà cho cả hai, không ngước mắt lên: "Bởi vì ta bị bệnh. Ngươi thường nói, chỉ có thầy thuốc vô năng mới cổ vũ bệnh nhân dựa vào ý chí để chiến thắng ốm đau sao?"
Thượng Thần Chiết Nhan xoa thái dương, khựng lại: "Ngươi nói cũng có lý. Nếu chỉ dựa vào ý chí để tiêu trừ tâm ma, vậy thần y vô song ở Bát hoang như ta cũng vô năng quá. Ta sẽ nghĩ cách khác."
Chưa uống xong trà, Thượng Thần Chiết Nhan đã lập tức rời đi.
Vừa rồi nàng hỏi hắn, khi nhìn thấy nàng xuất hiện trong phòng, hắn đang nghĩ gì.
Hắn đã nghĩ gì vậy?
Hắn nghĩ, có vẻ như hắn thật sự rất quan trọng đối với nàng. Tuy rằng sự "quan trọng" này chỉ là biểu hiện giả dối do Phệ cốt chân ngôn tạo ra cho nàng, nhưng chuyện này thì có gì quan trọng? Hắn đã khát vọng nàng quá lâu, dù là là tình yêu hư ảo không thật, cũng là phương thuốc tốt để cứu chữa hắn.
Mưa đã tạnh, ngoài cửa sổ vọng lại tiếng chim hót. Nàng rên một tiếng trong lòng hắn, như muốn tỉnh lại. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên thái dương nàng.
Hắn hy vọng Phệ cốt chân ngôn với nàng mãi mãi không bị giải trừ. Hắn hy vọng mình mãi mãi là người quan trọng nhất của nàng, sẽ không bao giờ bị nàng tùy ý từ bỏ nữa. Hắn hy vọng hạnh phúc hư ảo, không thật này có thể kéo dài càng lâu càng tốt.
Nhưng chuyện thế gian thường không như ý. Nguyện vọng càng tốt đẹp càng khó thực hiện.
Bây giờ hắn vẫn chưa biết. Nhưng hắn sắp biết rồi.