Tam sinh tam thế - Bộ sinh liên
Phần 4: Hoa Vĩnh Sinh
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 70
Trấn Cửu Liên là một trấn nhỏ bình thường, nằm đâu đó trong ba ngàn đại thiên thế giới. Cuối trấn có một tiểu viện nhị tiến không mấy nổi bật, trong khuê phòng tiểu viện, một nữ tử áo xanh đang soi gương trang điểm. Nữ tử có dáng người thon thả, chỉ nhìn bóng lưng cũng biết là một mỹ nhân. Tuy nhiên, không thể thấy dung nhan nữ tử qua gương vì trên mặt nàng có một chiếc mặt nạ vàng chạm trổ tinh xảo. Khuôn mặt của cô nương bị che khuất, chỉ lộ đôi môi anh đào và chiếc cằm nhỏ thanh tú.
Nữ tử này là Ngu Thi Uyên.
Thị nữ áo xám hầu hạ phía sau nàng là phàm yêu Ngu Thi Uyên thu phục từ Bắc Lục, đã theo nàng mấy ngàn năm, cực kỳ trung thành. Thị nữ vừa vén tóc vừa thấp giọng góp lời: "Có lời đồn rằng, hoàng đế Bắc triều Tiêu Hoạch tha thiết cầu đạo, cảm động trời xanh, nên trời cao phái thần quân Thương Phách xuống trần truyền kinh độ pháp cho chúng sinh. Nhưng tiên giới đang truy sát chủ thượng, chủ thượng vừa trốn đến thế gian này chưa bao lâu, thần quân đã tới đây giảng kinh, chuyện này thật trùng hợp, không biết có uẩn khúc gì không?"
Ngu Thi Uyên nhìn mình trong gương, tay đưa lên sờ mặt nạ, nói nhỏ: "Bọn họ bắt A Anh đi, túi dưỡng linh cũng rơi vào tay bọn họ. Vì sao ta phải giết những phàm nhân kia, họ chắc chắn đã điều tra ra." Dừng một chút: "Việc này đã bị tiên giới phát hiện, trận pháp Tru Thần rất khó hoàn thành. Không hoàn thành được trận pháp, một khi Nữ Oa tỉnh lại, linh châu sẽ trở về chỗ Nữ Oa, lúc đó chỉ có đường chết chờ ta." Nói tới đây, nàng đột nhiên mỉm cười, trong nụ cười có chút cố chấp: "Đại sư huynh từ khi thăng tiên chưa bao giờ ra khỏi Cửu Trùng Thiên, đây là lần đầu tiên hắn hạ giới. Sư huynh, sống còn có thể gặp lại hắn một lần, dù có bị lừa cũng không thể bỏ qua cơ hội này được?"
Thị nữ muốn nói lại thôi: "Nhưng chuyện này... quá mạo hiểm."
"Mạo hiểm? Chống lại thiên mệnh là mạo hiểm. Nhưng nàng có thể nghịch thiên cải mệnh, đi tới bây giờ, không phải nhờ dũng cảm mạo hiểm sao? Nếu nàng không phải người như vậy, từ ba vạn bốn ngàn năm trước, nàng đã chết chung với chồng, làm một bộ hài cốt bị đất vàng chôn vùi rồi, làm sao có thể dùng linh châu hệ Thổ và chân huyết Nữ Oa, để vượt ra khỏi ngũ hành mà tu hành được?"
Một người không nên tồn tại trên đời, từ nhỏ đã ghét bỏ cha nương, lớn lên từ hai bàn tay trắng, tất cả mọi thứ trong đời đều do nàng vượt qua mạo hiểm mà có, bởi vậy nàng quen mạo hiểm, cũng thích mạo hiểm.
Khi còn bé mạo hiểm, là để sống sót dưới sự đánh chửi của cha và sự coi thường của nương, khi đó cũng không dám mạo hiểm lớn gì, thứ mạo hiểm đoạt được, đều là những thứ không quan trọng.
Lần đầu tiên trong đời nàng mạo hiểm nhất, là năm mười tám tuổi.
Năm đó, có một đêm, nàng nghe lén nương và người hầu nói chuyện, vô tình biết được thân thế của mình. Nàng không phải là cốt nhục của cha, mà là nghiệt chủng sau khi nương bị môn chủ hà hiếp. Nàng chợt hiểu vì sao mình bị "cha nương" ngược đãi từ nhỏ.
Nhưng nàng không nhịn được mà thấy hận. Cha mềm yếu, không dám đối kháng với môn chủ, sinh hận thì trút giận lên nàng, nương dối trá, miệng nói hận môn chủ, nhưng vẫn sống êm đẹp trong Trường Hữu Môn, hưởng thụ sự chăm sóc của môn chủ. Nhưng nàng phải tìm một lối thoát cho sự hận thù của mình.
Không lâu sau, nàng bỏ thuốc ngủ vào giếng, đợi đến canh ba mọi người đều ngủ say, nàng vứt một mồi lửa thiêu rụi toàn bộ Ngu phủ.
Cha và nương đều chết trong trận hỏa hoạn này, còn nàng thì được giải thoát. Không ai nghi ngờ nàng.
Lần mạo hiểm này rất đáng giá, bởi vì nó kết ra một quả tốt... đại ca có mối quan hệ không tốt với cha sau khi nghe tin này đã đến đón nàng đi. Đại bá là trưởng lão trong môn, địa vị rất cao, trong phủ cũng đơn giản, chỉ có hai chủ tử là hắn và đường tỷ. Đại bá đối xử với nàng rất hòa ái, tính tình đường tỷ cũng không điêu ngoa, hai người sống chung rất tốt, cuộc sống nàng cũng dễ chịu hơn nhiều. Vì thế trong một thời gian dài, nàng không cần mạo hiểm nữa.
Một lần mạo hiểm khác của nàng là ở bốn trăm mười chín năm sau.
Mà lúc này, nàng đã giết chết đường tỷ Ngu Phong Linh của mình.
Đó là năm thứ hai Thương Phách mất tích.
Đường tỷ nàng ái mộ Thương Phách, khắp tông môn đều biết. Thương Phách độ kiếp thất bại, tông môn tìm hắn ba tháng nhưng không thấy. Mọi người đều cho rằng Thương Phách đã hồn phi phách tán trong lôi kiếp nhưng chỉ có đường tỷ không tin, bỏ hết tu luyện, ngày ngày tìm kiếm. Năm thứ hai, đường tỷ thật sự tìm được Thương Phách. Nhưng đường tỷ không nói với tông môn. Nàng phát hiện điều này khi ép hỏi đường tỷ lúc nàng uống say.
Đường tỷ nói, vài ngày trước tìm được manh mối rằng đại sư huynh có thể ở Tây Hoang, ai ngờ nửa đường bị yêu thú phục kích, trong lúc nguy cấp, một nữ tử cứu nàng. Khi tỉnh lại, phát hiện mình đang ở Tiên sơn, gặp được đại sư huynh ở đó. Nhưng đại sư huynh đã mất trí nhớ, không nhớ nàng, còn thành thân với nữ tử cứu nàng. Nữ tử đó là thần tiên ở thượng giới, trong bụng còn mang cốt nhục của đại sư huynh.
Thương Phách từ nhỏ tu đạo vô tình, ai ngờ một ngày hắn lại rung động với nữ nhân. Nhưng Thương Phách có tâm, hiểu tình, lại thành thân với người khác. Nàng nghĩ, đường tỷ hẳn sẽ rất đau lòng.
Sau khi cạy miệng đường tỷ, đường tỷ lại muốn đi xa, nàng lặng lẽ đi theo. Sau đó phát hiện, đường tỷ mỗi lần đi xa nhà, đều đến Tiên sơn ở Tây hoang. Nàng biết đại sư huynh và thê tử tiên giới của hắn ở Tiên sơn đó.
Trước núi có trận pháp, khi đường tỷ đứng dưới chân núi, sẽ có tiên tử áo trắng dẫn đường tỷ vào. Nhưng nàng không vào được, lén trốn ở chân núi, vừa chờ đường tỷ, vừa đợi vận may, xem có gặp được đại sư huynh và thê tử tiên giới của hắn không.
Nhưng đại sư huynh và thê tử không rời núi. Chỉ thỉnh thoảng có thị nữ ăn mặc như tiên tử xuống núi làm việc.
Một ngày, nàng nghe hai nữ tử áo trắng bàn chuyện của đường tỷ.
Hai thị nữ một lớn một nhỏ, sóng vai đi trên đường núi. Thị nữ nhỏ tuổi không vui nói: "Thần sứ đại nhân chẳng lẽ không để ý tiểu thư phàm nhân kia thỉnh thoảng sẽ nhìn Thương Phách quân sao, vì sao cứ cho nàng vào Phong Tự Ngọc Môn chúng ta mãi thế?"
Thị nữ lớn tuổi hiền hòa đáp: "Thương Phách quân sau khi lịch lôi kiếp đã quên hết quá khứ, thần sứ đại nhân cũng hy vọng hắn có thể nhớ lại, cố nhân đến chơi thường xuyên có khi giúp Thương Phách khôi phục trí nhớ. Lại nữa, ngươi không biết Ngu tiểu thư tai trắng môi hồng, mặt mày thanh nhuận, là người có đức à?" Than nhẹ: "Con người có thất tình, thích một người không phải điều sai trái, đó là Ngu tiểu thư có tình với Thương Phách quân, chỉ cần nàng không làm việc trái đức thì đáng để ngươi dùng lễ đối đãi. Sau này đừng nói thế nữa, không nên bất kính với Ngu tiểu thư."
Thị nữ nhỏ tuổi cung kính cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cũng đúng, mỗi lần nàng rời đi, Thần sứ đại nhân luôn tặng bảo vật, nhưng nàng lại chẳng hề nhận, đúng là một tiểu thư phàm nhân biết điều."
Lời của các thị nữ lọt vào tai nàng, khiến trái tim nàng chấn động mạnh. Đường tỷ của nàng đúng là thượng khách của Phong Tự Ngọc Môn, còn thường được tiên nhân tặng bảo vật nữa.
Bắc Lục, nơi cư trú của phàm nhân bán huyết tộc, mặc dù thuộc Bắc Hoang, nhưng dưới sự khống chế của thượng thần Huyền Minh, bốn tộc Thần Ma Yêu Quỷ hiếm khi đặt chân đến đây. Phàm nhân rất ít khi nhìn thấy thần tiên, cũng biết rất ít chuyện tiên giới. Thế nhưng nàng có thể tưởng tượng ra được một tòa tiên sơn có bao nhiêu tài phú. Đường tỷ nàng rõ ràng có được cơ duyên, lại không giỏi lợi dụng, quả thực lãng phí vận may này.
Vào lúc đó, sát tâm đối với đường tỷ của nàng đã nổi lên.
Đường tỷ đối xử với nàng hoàn toàn không phòng bị, vì thế trên đường trở về, nàng dùng tà thuật đoạt hồn đường tỷ. Khi hồn phách bị nàng bóp nát, đường tỷ cực kỳ khiếp sợ, không thể tin hỏi nàng vì sao, nói "Ta tự hỏi mình vẫn luôn đối xử với ngươi rất tốt, là tỷ tỷ tốt." Nàng không do dự nuốt lấy nàng, lười cho nàng một câu trả lời. Hỏi câu đó ra được miệng thì đúng là ngu xuẩn. Một thiên kim tiểu thư vô ưu vô lo như đường tỷ thì sao hiểu được một cô nhi gian khổ như nàng? Sống nhờ vào nhà đại bá, hai cha con họ nhìn giống như đối xử với nàng rất tốt, nhưng chung quy vẫn coi nàng là người ngoài. Linh tài linh bảo đại bá chỉ bố thí cho nàng một chút, nhưng mà mấy mật bảo tu hành quan trọng lại không hề cho nàng nghía một cái.
Nàng sớm biết đại bá trước đây từng thăm dò một bí cảnh mà bị yêu vật đánh lén, từ đó về sau không thể sinh con nối dõi nữa, đường tỷ là huyết mạch duy nhất của đại bá, nếu đường tỷ không còn, vậy nàng sẽ là người kế tục duy nhất còn sót lại của Ngu gia. Đại bá không để ý thiên tư tu hành tốt của nàng, không cho nàng cơ hội leo lên, nàng chỉ đành tự tìm kiếm cơ hội.
Cho nên nàng đã giết đường tỷ, nuốt sống luôn hồn phách của đường tỷ.
Nàng cực kỳ giỏi ngụy trang, trước đây cũng từng có vị xem tướng sau khi nhìn mặt nàng, nói mặt mày nàng rủ xuống, địa các nhỏ, là tướng mạo yếu đuối mềm yếu. Chẳng qua, nàng không chắc sự ngụy trang của mình có thể lừa gạt được các tiên nhân hay không. Cho nên nàng nuốt hồn đường tỷ, lại thi triển thuật pháp, lợi dụng khí chất thanh tịnh chính khí của hồn phách kia, thay đổi khí chất tướng mạo từ cơ bản... điều này sẽ giúp nàng kế thừa cơ duyên của đường tỷ, bước vào sơn môn Tiên Sơn.
Đường tỷ cứ như vậy chết đi.
Không ai nghi ngờ cái chết của đường tỷ có liên quan đến nàng.
Đại bá đau lòng hơn một tháng.
Cuối cùng, vì huyết mạch Ngu thị đã ngưng lại, đại bá đưa nàng lên làm con thừa tự. Nàng được thân phận cao quý, trở thành đại tiểu thư cành vàng lá ngọc duy nhất của Ngu thị Trường Hữu Môn, từ nay về sau hoa phục mỹ sức dùng không hết, thiên tài linh bảo dùng không hết. Chẳng qua, nàng lại không hề quên Phong Tự Ngọc Môn, đến thừa kế cơ duyên của đường tỷ ở Tiên Sơn.
Trước núi Phong Tự Ngọc Môn, nàng lấy ngọc bội đường tỷ thường đeo bên người ra, gõ cửa, kể lại mọi chuyện với thị giả, nói đường tỷ gặp bất hạnh, bị tập kích mà chết, trước khi chết báo cho nàng biết đại sư huynh vẫn còn sống ở trên đời này, nhờ nàng mỗi tháng hãy đến Phong Ngọc Môn thăm đại sư huynh một chuyến. Thị nữ xem tướng mạo của nàng, không nghi ngờ gì, lập tức tiến đến thông báo với Oánh Nam Tinh, không lâu sau, nàng đã được đón vào trong núi.
Cuối cùng nàng cũng được bước vào tòa tiên sơn tên là Phong Tự Ngọc Môn này, ở trong núi gặp được đại sư huynh Thương Phách kiếm quân. Đại sư huynh vì tu đạo vô tình mà vẫn luôn lãnh đạm, sau khi mất trí nhớ thì không hề xa cách với người, thấy nàng lại chủ động chào hỏi còn chào hỏi lại, khiến nàng lắp bắp kinh hãi. Nhưng thứ khiến nàng càng giật mình hơn là khi Thương Phách nhìn về phía nàng, tim nàng bỗng đập thình thịch, giống như khát vọng hắn có thể nhìn nàng, gọi tên nàng. Trước kia nàng có vài phần ngưỡng mộ vị đại sư huynh nổi tiếng này, nhưng còn lâu mới đỏ mặt tim đập với hắn, điều này quá kỳ quái.
Họ đang đứng trước một khu vườn. Huyền Y kiếm quân đứng ở ngoài vài bước, nói thấy tiếc nuối với cái chết của đường tỷ, lại lo lắng khuyên nàng nén bi thương, nàng lại chỉ có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình.
Có lẽ để ý đến sự thất thần của nàng, Thương Phách do dự gọi nàng một tiếng: "Sư muội?"
Nàng kinh ngạc lấy lại tinh thần, đang muốn đáp lại thì chợt nghe phía sau truyền đến tiếng sột soạt.
Nàng để ý thấy ánh mắt Thương Phách bỗng nhiên trở nên mềm mại, lướt qua nàng nhìn về phía sau.
Nàng cũng nhìn về phía sau. Cánh cổng của vườn hoa bị một bàn tay trắng trẻo đẩy ra, một vị nữ tử áo trắng xuất hiện ở bên cạnh cửa. Nữ tử tiên tư như ngọc, tóc bạc áo tuyết, trong lòng ôm một bó hoa Từ Cô trắng, từ dáng vẻ đến khí độ, đều là thứ mà phàm nhân không thể so sánh được. Trong lòng nàng biết đây là thê tử của Thương Phách, nội tâm hơi chấn động.
Nữ tử một tay ôm hoa, một tay nâng váy, từ từ đi về phía bọn họ: "Ngươi là muội muội của Phong Linh, tên Thi Uyên sao?" Nữ tử chủ động chào hỏi nàng. Không hổ là tiên tử, đến giọng nói cũng hay như thế: "Cái chết của tỷ tỷ ngươi khiến người ta khổ sở, nhưng linh hồn phàm nhân bất diệt, tỷ tỷ ngươi thanh chính thiện lương, kiếp sau chắc chắn sẽ được đầu thai tốt." Nàng khuyên giải an ủi nàng, hơi ngừng lại rồi nói tiếp: "Trước đây Phong Linh từng trồng một vườn Hoán Cẩm ở đây, bây giờ hoa đã nở, ngươi có muốn đi xem thử không?" Thương Phách bước đến nắm tay khi nữ tử nói chuyện, ánh mắt dịu dàng dừng lại ở trên người nữ tử.
Nàng nhìn hai người, làm ra vẻ đau lòng, vành mắt đỏ ửng gật đầu.
Nếu không bước vào tòa tiên sơn này, thì có lẽ nàng đã cảm thấy thỏa mãn với những gì có được bây giờ, cảm thấy làm đại tiểu thư tông môn tu tiên lớn đã rất tốt rồi. Nhưng sau khi nàng bước vào tòa tiên sơn này, nhìn thấy cuộc sống Oánh Nam Tinh. Oánh Nam Tinh có dung mạo xinh đẹp, tính tình thục nhã, có nhiều linh tài bảo vật như thế, còn được Nữ Oa chúc phúc vĩnh hằng có tuổi thọ vô chung... So sánh với Oánh Nam Tinh, cuộc sống của đường tỷ nàng có đáng là gì? Cuộc sống mà nàng mạo hiểm có được tính là gì đâu?
Con người, một khi đi đường tắt thành công một lần, sẽ tự sinh ra yêu ma trong đó. Mặc dù nàng to gan, nhưng chưa đến mức đó, dám mơ ước cuộc đời của một vị tiên giả. Nhưng vừa nghĩ đến việc mình có thể trộm được cuộc đời của đường tỷ dễ dàng như thế thì nàng không thể đè nén được ác niệm và vọng tưởng trong lòng.
Không do dự lâu, nàng đã quyết định muốn có tất cả mọi thứ của Oánh Nam Tinh. Tất nhiên, nàng hiểu rằng điều đó không dễ dàng, phải khó khăn gấp trăm ngàn lần so với việc chiếm đoạt cuộc đời của đường tỷ. Nhưng nàng tự thấy mình chịu khổ rất giỏi và có đủ kiên nhẫn. Nàng tin mình có thể làm được.
Sau khi xác định mục tiêu, nàng bèn lợi dụng cơ hội đến làm khách tại Phong Tự Ngọc Môn để thu thập thông tin.
Trong vòng nửa năm, nàng đã thăm dò được tình hình của Phong Tự Ngọc Môn, phát hiện trân bảo lớn nhất trong núi là một viên linh châu có thể giúp người thành tiên và trường sinh. Nàng cũng phát hiện ra rằng những người hầu trong núi không phải là tiên giả mà là yêu, pháp lực của họ cũng bình thường. Cả tòa tiên sơn chỉ có một mình Oánh Nam Tinh có pháp lực sâu không lường được. Nàng còn phát hiện Oánh Nam Tinh đã mang thai, nhưng yêu thai khác với phàm thai, phải mang đủ mười tám tháng mới sinh con, nghĩa là hơn hai tháng nữa Oánh Nam Tinh sẽ lâm bồn.
Biết được những tin tức này, một kế hoạch độc ác đã hình thành trong lòng nàng. Sau khi trở lại Trường Hữu Môn, nàng đích thân đến cầu kiến môn chủ.
Sau đó, cứ cách một tháng rưỡi, nàng lại đi tới Phong Tự Ngọc Môn.
Khi nhìn thấy Oánh Nam Tinh, nàng ra vẻ lo lắng. Oánh Nam Tinh hỏi thăm, nàng rưng rưng nước mắt nói rằng nửa năm trước mình không cẩn thận lỡ miệng để sư tôn biết Thương Phách còn sống: "Tháng trước, sư tôn độ kiếp thất bại, bị trọng thương, kéo dài đến nay, đã dầu cạn đèn tắt. Ba ngày trước, sư tôn triệu ta tới trước giường, nói muốn gặp sư huynh một lần trước khi lâm chung." Nàng vừa nói vừa gạt lệ, tha thiết nhìn Oánh Nam Tinh: "Đây là tâm nguyện cuối cùng của sư tôn, người làm đệ tử chúng ta không đành lòng thấy sư tôn ôm tiếc nuối rời đi. Tuy biết Nam Tinh tỷ tỷ sắp lâm bồn, không thể rời khỏi đại sư huynh được, ta vẫn cầu xin Nam Tinh tỷ tỷ hãy để ta đưa đại sư huynh về gặp sư tôn một lần cuối!" Nói rồi dập đầu sát đất.
Oánh Nam Tinh đỡ nàng lên, đồng ý với thỉnh cầu của nàng.
Nàng lợi dụng sự ngây thơ và lòng nhân hậu của Oánh Nam Tinh rồi mang Thương Phách đi.
Sau đó, Thương Phách không thể quay lại Phong Tự Ngọc Môn nữa. Mất ký ức quá khứ, mưu trí và năng lực của Thương Phách trở nên yếu kém. Vừa trở về Trường Hữu Môn, hắn đã bị các trưởng lão bắt giữ. Môn chủ dùng Trường Miên Thảo khiến hắn hôn mê rồi giam vào tháp.
Đêm Oánh Nam Tinh sinh con, một đệ tử của Trường Hữu Môn giả dạng Thương Phách, theo nàng trở về Phong Tự Ngọc Môn. Phía sau họ là môn chủ, mười bảy vị trưởng lão và hàng trăm tu sĩ tinh nhuệ của Trường Hữu Môn âm thầm theo dõi.
Oánh Nam Tinh đang sinh con, mấy yêu thị rất căng thẳng. Thấy nàng với Thương Phách trở về, họ mở một khe hở trong trận pháp hộ sơn để đón vào. Khi vừa qua cổng, yêu thị định đóng trận pháp lại thì bọn họ đột ngột ra tay, một kiếm chém đầu hai yêu thị. Trận pháp hộ sơn thất thủ, hàng trăm tu sĩ của Trường Hữu Môn tấn công vào.
Đêm hôm đó, chiến sự thảm khốc. Bọn họ tìm thấy Oánh Nam Tinh ở đỉnh Thương Lam. Oánh Nam Tinh cực kỳ quyết tuyệt, vì bảo vệ núi mà kéo theo thân thể suy yếu sau sinh muốn đồng quy vu tận với họ. Hàng trăm người không một ai trở về, môn chủ cũng chết trong trận chiến đó. Đến chết, môn chủ cũng không biết nàng là con gái của hắn, cũng không biết việc tấn công Phong Tự Ngọc Môn là kế hoạch của nàng. Nàng muốn hắn chết. Dù tôn thượng đã chết, nàng và đại bá trốn thoát. Họ còn lấy được linh châu hệ Thổ từ trong bụng Oánh Nam Tinh trước khi chết. Oánh Nam Tinh rất ghê gớm, trước khi chết đã nhận ra Thương Phách nàng mang về là giả, nàng không thể ly gián tình cảm của Oánh Nam Tinh và Thương Phách. Hơn nữa, Oánh Nam Tinh giấu đứa bé rất kỹ, nàng cũng không tìm được đứa bé đó. Nhưng không sao, nàng nghĩ, chỉ cần có được linh châu hệ Thổ và Thương Phách là đủ. Đúng rồi, ngoài linh châu hệ Thổ, nàng còn muốn Thương Phách. Nàng từng tính toán xem mình rung động với Thương Phách từ khi nào, cuối cùng phát hiện là sau khi nuốt vào hồn phách của Ngu Phong Linh. Có lẽ, theo hồn phách Ngu Phong Linh dung nhập vào hồn nàng, tình cảm chân thành của Ngu Phong Linh đối với Thương Phách cũng lan tỏa trong nàng như liều độc dược. Ngu Phong Linh nhu nhược và lương thiện, tình cảm này trong hồn Ngu Phong Linh bị đè nén, nhưng nàng không phải người chịu tủi thân, nên khi tình cảm này mọc rễ trong hồn nàng, nó thúc giục sự chiếm hữu. Nhưng nàng nhiều lần bị tư tình cản trở, cảm thấy những tình cảm này chỉ là gông xiềng. Ngay từ đầu, nàng cực kỳ kháng cự tình cảm của hồn thể này dành cho Thương Phách, thậm chí còn nghĩ, có lẽ việc nàng sinh tình với Thương Phách là sự trả thù lớn nhất của vị đường tỷ vô năng kia. Nhưng sự trả thù này đúng là có hiệu quả.
Nàng đã thử chống cự, nhưng với một người không biết kiềm chế như nàng, sự chống lại dục vọng trong linh hồn thực sự đáng sợ. Nàng là người thức thời, nên rất nhanh đã chọn buông tha, còn tìm cho mình một lý do... nàng vốn muốn đoạt hết mọi thứ của Oánh Nam Tinh, đoạt lấy Thương Phách và mục tiêu của nàng không hề xung đột. Huống hồ Oánh Nam Tinh yêu Thương Phách, gần như coi hắn ngang hàng với linh châu hệ Thổ. Có được Thương Phách, không phải sẽ có được hết thảy của Oánh Nam Tinh sao?
Mà sau một đêm máu chảy thành sông tại Phong Tự Ngọc Môn, xương trắng chất đầy, linh châu hệ Thổ được đưa vào tay Ngu gia của họ. Tiếp theo, nàng cần phải giăng bẫy để đoạt lấy, và điều này cần có Thương Phách.
Trường Hữu Môn vốn có hai mươi mốt vị trưởng lão. Lúc trước, môn chủ tiếp thu kế hoạch của nàng, đã thương nghị với các trưởng lão để tấn công Phong Tự Ngọc Môn. Tuy nhiên, bốn vị trưởng lão phản đối kế hoạch này. Môn chủ khiển trách bốn vị trưởng lão không có chí khí và nhốt họ vào tầng cao nhất, sau đó, dẫn theo mười bảy vị trưởng lão tán thành kế hoạch này, hùng tâm bừng bừng đi đoạt bảo.
Trong mười bảy vị trưởng lão đó, có cả đại bá của nàng.
Cho nên nói, đại bá của nàng chẳng qua chỉ là một ngụy quân tử, ngày thường miệng nói toàn nhân nghĩa đạo đức, nhưng khi cái lợi hiện ra trước mắt, thì chẳng còn nhân nghĩa đạo đức gì nữa.
Sau đêm đó, chỉ có ba vị trưởng lão sống sót.
Trường Hữu Môn tổn thất nặng nề, việc quan trọng nhất chính là lập môn chủ mới. Trước khi chọn được môn chủ mới, linh châu được đại bá Ngu trưởng lão bảo quản.
Nàng muốn có được Thương Phách, và đại bá của nàng biết điều đó. Vì nàng đã góp công lớn trong việc đoạt linh châu nên có thể dễ dàng mượn được linh châu từ tay đại bá. Sau đó, nàng mở tháp cao ra, dùng linh châu xóa đi ký ức của Thương Phách về Oánh Nam Tinh. Sợ xóa không triệt để, nàng còn dùng linh châu mài đứt tình căn của Thương Phách, để bảo đảm trong lòng hắn không còn chút bóng dáng Oánh Nam Tinh. Nàng đã dành rất nhiều thời gian để mài đứt tình căn của Thương Phách. Đợi tình căn hoàn toàn mài đứt, nàng cho Thương Phách uống thuốc giải của cỏ Trường Miên.
Thương Phách tỉnh lại.
Nàng rất thông minh, thấy Thương Phách sau khi bị mài đứt tình căn, quên hết chuyện cũ, trở lại lạnh lùng như trước, biết rõ nếu thổ lộ tình ý lúc này sẽ khiến hắn không thích. Vì vậy, nàng lập tức thay đổi kế hoạch, kể chuyện xưa đã soạn sẵn cho Thương Phách.
Trong câu chuyện mới, sau khi Thương Phách độ kiếp thất bại, lưu lạc ở Tây Hoang, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc thì sư muội nàng đã cứu hẳn về tông môn. Thương thế của hắn quá nặng, mãi không thể tỉnh lại. Trong lúc hắn ngủ mê dưỡng thương, tông môn bị kẻ thù tiêu diệt. Sau một đêm huyết chiến, môn chủ chết, các trưởng lão cũng không còn mấy người, đệ tử tử thương vô số, đại tộc vạn năm hoang tàn trong một đêm.
Nàng đỏ mắt nhìn Thương Phách: "Ta biết đại sư huynh có ân tất báo, hôm nay sư muội có một chuyện muốn cầu xin đại sư huynh." Nàng giả vờ một lòng vì Trường Hữu môn, vì đại nghiệp của đại bá: "Vị trí môn chủ hiện giờ đang lấp lửng, mấy vị trưởng lão đều muốn tranh giành, trưởng lão Vi Từ có danh vọng lớn nhất. Nhưng tin chắc đại sư huynh cũng biết, trưởng lão Vi Từ tuy có thừa khoan dung nhưng không đủ uy nghiêm. Nghĩa bất dưỡng tài, từ bất chưởng binh*, tông môn gặp đại nạn này, người có thể chấn chỉnh lại tông môn phải có uy nghiêm, có quyết đoán. Thứ lỗi cho ta bất kính với mấy vị trưởng lão, ta cho rằng trừ phụ thân ta và đại sư huynh thì mấy vị trưởng lão đều không có uy thế và sự quyết đoán này. Nhưng đại sư huynh một lòng tu đạo, hẳn không muốn vướng bận thế tục, cho nên chỉ có phụ thân ta là thích hợp chấp chưởng sơn môn nhất. Nhưng danh vọng của cha ta không bằng trưởng lão Vi Từ, cho nên ta hy vọng có thể mượn uy vọng của đại sư huynh." Dứt lời, nàng tiếp tục: "Ta biết lời này rất mất mặt, nhưng ta chẳng màng gì nữa." Nàng nhìn Thương Phách, cúi đầu thật thấp trước giường hắn: "Đại sư huynh nếu muốn trả ơn, ta hy vọng đại sư huynh cưới ta."
Tất nhiên, mọi thứ đều là dối trá. Đại bá nàng muốn có vị trí môn chủ không khó như lời nàng nói. Bây giờ bên ngoài đều do đại bá một tay khống chế, hai vị trưởng lão còn sống sót khác đều trọng thương nằm trên giường, hoàn toàn không phải đối thủ của đại bá nàng. Nàng nói dối như vậy, chỉ vì nếu nàng nói thích Thương Phách, muốn gả cho hắn, thì Thương Phách sẽ nghĩ nàng đang cưỡng cầu nhân duyên với hắn, mặc dù có ân cứu mạng, hắn không tiện từ chối, nhưng cũng có ác cảm với nàng. Nhưng nàng nói như thế, không phải đang cầu nhân duyên mà chỉ cầu một giao dịch, hắn sẽ không nghĩ nhiều, cũng không chán ghét nàng.
Hành vi của nàng tuy muốn cầu báo ân nhưng lại rất quang minh lỗi lạc. Nàng biết làm như thế sẽ không khiến vị đại sư huynh tu đạo vô tình này chán ghét.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thương Phách. Quả nhiên, trong mắt Thương Phách vô cùng bình tĩnh, không có vẻ phiền chán.
Người tu tiên không nợ nhân quả. Thương Phách đồng ý với nàng.
Nàng mượn cơ hội cúi đầu bái tạ Thương Phách, che đi nụ cười đắc ý trên khóe môi.
Nàng nghĩ rất hay, Thương Phách đã đồng ý cưới nàng, sinh con thừa tự với nàng, vậy thì sau này hai người sẽ có cơ hội gần gũi. Đợi đến khi đứa bé sinh ra, giữa hai người sẽ có thêm một ràng buộc chung, nàng sẽ trở thành người đặc biệt nhất của Thương Phách. Đến lúc đó, nàng dùng chút thủ đoạn, không sợ Thương Phách không động lòng với nàng, cuối cùng nàng chắc chắn sẽ có được một Thương Phách hoàn chỉnh từ thể xác đến tinh thần.
Từ khi nàng giết đường tỷ, nhận lấy cơ duyên của đường tỷ, chiếm địa vị của đường tỷ, cuộc đời nàng lập tức thuận buồm xuôi gió, mọi mưu tính đều dễ như trở bàn tay. Những chuyện này khiến nàng tự tin, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả của việc tính kế với thượng thần.
Nhưng đêm thành thân, nàng ngồi trên giường chờ mãi, vẫn không thấy Thương Phách đến. Đợi mãi cũng không có đêm động phòng hoa chúc như tưởng tượng của nàng.
Gần bình minh, nàng tìm thấy Thương Phách trong Động Hàn Băng, thánh địa bế quan của tông môn. Nam tử mặc đạo bào màu đen, nhắm mắt ngồi ở trung tâm hồ băng tĩnh tu. Nàng lội nước đến giữa hồ, đè nén sự tức giận, làm ra vẻ đáng thương, bàn tay trắng nõn nhẹ khoát lên cánh tay Thương Phách, tủi thân hỏi: "Tối nay là đêm động phòng của chúng ta, đại sư huynh vì sao lại ở đây?" Nàng mím môi, ánh mắt ngấn nước, run rẩy nói: "Sư huynh đã đồng ý cho ta một đứa con thừa tự mà, huynh... đổi ý rồi sao?"
Thương Phách mở mắt, vẫn bình tĩnh trước sau như một: "Sư muội tới vừa đúng lúc." Hắn giơ tay, lấy một vật từ túi gấm trữ vật ra, vật đó dài, trắng, được bọc trong khăn. Hắn đưa vật đó đến trước mặt nàng: "Đây là một đoạn xương của ta." Trong ánh mắt khó hiểu của nàng, hắn bình thản giải thích: "Lấy một đoạn xương của ta và một chén máu của sư muội, dùng đại trận Tế Minh Chủ thì sẽ có đứa con thừa tự mà sư muội muốn. Sư muội đưa xương này cho Ngu trưởng lão, hắn sẽ biết làm thế nào."
Những lời bình thản như một đòn cảnh cáo vang lên trong đầu nàng. Nàng hoàn toàn không ngờ Thương Phách lại sắp xếp như thế. Hắn đã không có ý định gần gũi nàng, vậy mưu đồ của nàng còn có ích lợi gì nữa?
"Nhưng..." nàng hoảng loạn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Thương Phách đã nhắm mắt lại: "Ân sư muội, ta đã trả xong, nhân quả hồng trần đã qua, giờ Tỵ đến, ta sẽ bắt đầu bế tử quan để phi thăng, sư muội có thể rời đi rồi."
Nàng tính toán đủ điều, lại không ngờ đến biến số này. Đúng như Thương Phách nói, trong mắt hắn, nhân quả hồng trần đã hết, trong phàm trần không còn gì khiến hắn vướng bận. Nàng không ngăn được hắn, bực bội muốn chết nhưng không làm gì được, đành phải trơ mắt nhìn Thương Phách đóng cửa động băng lại vào lúc bình minh, bắt đầu bế tử quan.
Sau đó không lâu, Ngu Anh ra đời.
Ba trăm năm sau, Thương Phách xuất quan và thành công phi thăng, lúc phi thăng, hẳn không liếc nàng và Ngu Anh lấy một cái.
Lại một trăm năm sau, đại bá nàng dựa vào linh châu tu hành, cũng nghênh đón đại kiếp phi thăng. Nhưng dù có linh châu, đại bá nàng cũng không vượt qua được kiếp nạn kia, bị thiên lôi đánh gần chết. Nàng biết có linh châu thì đại bá nàng sẽ không chết. Đại bá đối xử tốt với nàng, bảo vật trong nhà mặc nàng lấy dùng, nhưng không bao gồm chí bảo linh châu hệ Thổ. Nàng không cam tâm để đại bá độc chiếm linh châu, nên khi đại bá phi thăng thất bại, thân bị trọng thương, nàng đã thần không biết quỷ không hay giết chết đại bá.
Sau khi đại bá chết, nàng chiếm hữu linh châu, kế thừa vị trí môn chủ, bắt đầu toàn tâm toàn ý tu hành.
Vất vả tu hành như vậy, mục đích chỉ có hai: một là thăng tiên, hai là Thương Phách. Nàng vẫn không thể buông Thương Phách xuống được.
Tính cách nàng cố chấp, muốn thứ gì thì dù thế nào cũng phải lấy được. Nhưng dù đã phí công sức và dùng nhiều tâm tư như vậy, nàng vẫn không thể thực sự có được Thương Phách, điều này khiến nàng không cam tâm.
Có lẽ tình cảm của nàng đối với Thương Phách ban đầu là vì hồn phách của Ngu Phong Linh, nhưng bốn trăm năm trôi qua, yêu thích hay đau khổ, phóng túng hay nhẫn nại đều là những thứ khiến ngọn lửa trong lòng nàng dâng lên, không liên quan đến Ngu Phong Linh. Đây đã là tình cảm của riêng nàng, nếu có thể gọi là tình.
Có lẽ người như nàng, một khi đã sinh tình thì tình cảm kia chỉ có thể đi theo hướng cố chấp như vậy. Nàng không quan tâm đây có phải là cố chấp hay không. Nàng chỉ biết mình phải có được Thương Phách, vì chỉ như thế mới có thể thỏa mãn được linh hồn đau đớn trống rỗng này. Hơn nữa, vì có được hắn, nàng đã đi đến bước này, thì không thể buông tha chấp niệm này, nếu không chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Dựa vào linh châu tu hành thực sự có thể một ngày đi ngàn dặm, năm trăm năm sau, nàng nghênh đón phi thăng kiếp. Nhưng không may là nàng cũng giống như đại bá, không vượt qua được kiếp nạn kia. Đến khi nhi tử Ngu Anh của nàng cũng thành công phi thăng, nàng mới biết ba đạo thiên lôi cuối cùng là thiên lôi công đức. Phàm nhân muốn đăng tiên cần thông qua công đức thiên lôi suy tính, nhưng người giết phụ mẫu người thân, hai tay dính đầy máu đen như nàng, không thể nào phi thăng thành tiên.
Biết được tin này, nàng như bị sét đánh, lần đầu tiên nghi ngờ con đường không từ thủ đoạn mình lựa chọn. Nhưng nàng lập tức chặn sự nghi ngờ đó lại, vì phủ định con đường này chính là phủ định chính mình. Nàng không thể phủ nhận chính mình. Nàng lại tự nhủ rằng ông trời để nàng đi đến giờ, thành công nhiều chuyện như vậy hẳn là có ý nghĩa. Mặc dù không thể thành tiên, nàng cũng là người đặc biệt được ông trời chọn.
Nàng lấy lại niềm tin.
Sau đó, nàng gặp được Ôn Mật ở phàm thế. Khi nghe về linh châu có thể tạo ra trận pháp Tru Thần tiêu diệt Nữ Oa, máu nàng sôi trào, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu. Nàng nghĩ mình đã hiểu vì sao lại có thể lấy được linh châu từ tay Oánh Nam Tinh và hiểu được ý nghĩa tồn tại của mình. Nàng cần gì phải dựa vào thiên kiếp để khảo hạch thành tiên? Tru diệt Nữ Oa mới là việc lớn nàng cần làm! Khi đó, vị trí thần tiên cao quý, tuổi thọ vô tận, và cả Thần quân Thương Phách đã phi thăng thành Cửu Thiên Tiên, đều sẽ thuộc về nàng.
Nàng lại bước vào con đường mạo hiểm.
Lần này, nàng giết chết một trăm bốn mươi bảy người phàm.
Khi ánh bình minh đã gần ngay trước mắt, nàng bất ngờ rơi vào tuyệt cảnh.
Đúng như lời thị nữ bên cạnh nói, việc nàng làm ở phàm thế đã bị tiên giới phát hiện, trận pháp Tru Thần rất khó hoàn thành. Nếu không hoàn thành được trận pháp này, khi Nữ Oa thức tỉnh, linh châu sẽ quay về với Nữ Oa, và nàng sẽ phải đối mặt với cái chết.
Nhưng đây không phải lần đầu tiên nàng đến đường cùng.
Biết đâu lần này vẫn có thể gặp được hy vọng sống?
Chỉ cần nàng dám mạo hiểm.
Nàng nắm chặt cây trâm vàng đâm thủng lòng bàn tay, chảy ra một chút máu. Nàng nhếch môi, giơ tay lên liếm giọt máu, sau đó miễn cưỡng cắm trâm vào tóc mai.