Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 64




Tam sinh tam thế - Bộ sinh liên Phần 4: Hoa Vĩnh SinhDịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 9

Thượng thần Huyền Minh chấp chưởng Bắc hoang, trong Bắc hoang có Bắc lục, trên Bắc lục có mấy chục nước phàm nhân chi chít như sao trời. Trong mấy chục nước phàm nhân đó có một quốc gia tên Yến, cũng có quốc gia tên Cái, hai quốc gia này nối nhau bằng một tòa sơn mạch thật dài, ngọn núi lớn nhất trong sơn mạch tên là Lăng Môn.

Đại tông Trường Hữu Môn tọa lạc trong Lăng Môn sơn.

Núi Lăng Môn tổng cộng có mười bảy ngọn núi, đều bị đưa vào Trường Hữu môn, trong đó có mười sáu ngọn núi đều được chia cho trưởng lão trong tông môn, đỉnh núi Cô Độc ở giữa thì bị dùng để chôn cất các đời môn chủ, là cấm địa trong tông môn.

Đỉnh Cô Độc này không tầm thường, cao ngàn trượng, nhưng chỉ hai trăm trượng phía trên là một ngọn núi bình thường, thứ đỡ bên dưới lại là một cột đá dài nhỏ cao bảy tám trăm trượng. Cột đá tám trăm trượng nâng ngọn núi hai trăm trượng, từ xa nhìn lại, giống như một cây nấm đá khổng lồ. Mà muốn leo lên đỉnh cây nấm khổng lồ kia, thì hoặc là phải biết bay, hoặc chỉ có thể trèo lên cầu thang đơn giản dựng sát núi.

Lúc này, đang có một nữ tử áo dài thở hồng hộc trèo lên bậc thang một nữ tử áo dài khác ở trên đỉnh tiếp ứng nàng, nhìn thấy nàng thì hỏi một câu: "Có gặp môn chủ không?"

Nữ tử vừa leo lên vừa nhíu mày: "Gặp thì gặp rồi, nhưng..."

Thấy nàng như thế thì biết ngay chuyến đi này không thuận lợi lắm, nữ tử lại thở dài: "Tóm lại, đi bẩm cư sĩ trước đi."

Hai người một trước một sau vội vàng đi về phía sơn động bị rừng rậm che lấp.

Sơn động kia rất sâu, bố trí mấy tầng ảo trận, hai người men theo một con đường bí mật cẩn thận đi xuyên qua ảo trận, nửa khắc sau mới đến một động phủ cực kỳ rộng rãi. Trong động phủ rải rác vài gốc măng đá, mỗi gốc măng đá đều đội một cái chén đèn nho nhỏ trên đầu, trong chén đèn đốt nến trường minh chế từ mỡ Nhân ngư*.*Theo baidu: "Mỡ Nhân ngư ", tên cũng như nghĩa, là dùng nhân ngư hầm chế thành dầu thắp, đặt ở trong địa cung để chiếu sáng. Nhưng nhân ngư là cá gì? Trong "Sử ký tập giải" nói: "Nhân ngư như đứng, có bốn chân". Có người cho rằng, thứ gọi là mỡ nhân ngư, thực ra là mỡ cá voi.

Sâu trong sơn động là nơi sáng nhất, đèn nến vây quanh một đài sen tảng đá khổng lồ, trên đài sen có một nam tử áo xanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nam tử rất trẻ tuổi, nhìn tướng mạo thanh tuấn tú tuyệt trần, đuôi mắt trái có một nốt ruồi đỏ, khiến gương mặt kia càng thêm yêu mị.

Khi hai tỳ nữ khom người tới gần, nam tử mới mở mắt ra, ánh mắt xẹt qua hai người, lười nhác ngồi dậy, che miệng ngáp một cái, hỏi: "Đã bẩm bẩm báo chuyện kia cho môn chủ chưa?"

Tỳ nữ áo dài bẩm: "Môn chủ rời núi, nô tỳ ở Vô Vi đường đợi ba ngày thì môn chủ trở về, bẩm báo với môn chủ có người tự tiện xông vào cấm địa, động vào trận pháp, nhưng..."

Nam tử dừng ngáp lại: "Nhưng gì?"

Tỳ nữ áo dài kiên trì nói: "Nhưng môn chủ hình như... hình như không đặt chuyện này trong lòng, ngài ấy nói, nói Trường Hữu môn bây giờ đã là môn phái đệ nhất Bắc Lục, ai dám xâm phạm chứ. Chắc là mấy tên tiểu tặc không biết trời cao đất rộng thôi, nếu không thì ai có thể địch lại tiên trận của cư sĩ ngài, cũng không thể thực sự xông vào cấm địa được, vậy nên không cần phải truy cứu chuyện nhỏ hóa lớn. Mặt khác..."

Nam tử âm trầm nói: "Mặt khác gì?"

Đại y tỳ lấy đầu chạm đất: "Môn chủ còn bảo nô tỳ chuyển lời cho cư sĩ, bảo cư sĩ không nên trông gà hoá cuốc , lúc nào cũng cho rằng có người có thể làm hại được Trường Hữu môn như thế."

Một cái giá nến bay ra khỏi đài sen, giá nến nện xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu chói tai. Nam tử giận dữ mắng: "Ngu xuẩn! Hắn tưởng không có người nào trên Bắc lục có thể khiêu chiến quyền uy của Trường Hữu môn ư? Thật cuồng vọng, hắn nhất định gặp họa!"

Hai tỳ nữ nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng.

Đập xong giá nến thì sắc mặt nam tử đã dễ nhìn hơn một chút, cũng không nổi giận nữa, nhìn hai tỳ nữ nói: "Các ngươi ra ngoài đi, để bổn tọa yên tĩnh."

Hai tỳ nữ lảo đảo lui xuống.

Đợi hai tỳ nữ lui ra, nam tử bỗng nhiên ôm ngực khẽ rít một tiếng, ngừng một lát hắn mới cụp mắt nói: "Làm ồn đến muội rồi à? Không đúng, là lỗi của ca ca, ca ca không nên nổi giận lung tung." Ánh nến chập chờn, trong động rõ ràng chỉ có một mình hắn, nhưng giọng nói của hắn lại rất dịu dàng, tựa như còn có một người khác nữa vậy, cảnh tượng thật sự quá quái dị.

Nam tử này chính là Ôn Mật.

Bán yêu Ôn Mật ba ngàn năm trước có được cơ duyên, vượt qua cửa Nhược Mộc đi tới thế giới tu tiên, trở thành người giữ mộ của môn chủ đỉnh nàng Độc của Bắc Lục Trường Hữu Môn. Hắn sống và giữ mộ yên ổn ba ngàn năm. Chỉ có một người duy nhất xông vào, đó là đêm khuya ba ngày trước. Sai khi người ta vào ảo trận của hắn vẫn có thể toàn thân trở ra, nhìn cũng không giống tiểu tặc gì. Mà từ đêm đó, tinh thần hắn vẫn không yên. Trực giác của hắn trước giờ đều rất linh nghiệm. Lần trước hắn cảm giác có đại nạn sắp đến như này là lúc bị một con xà yêu đuổi bắt vào ba ngàn năm trước ở phàm thế, lúc đó hắn suýt nữa thì bị lấy nội đan.

Nhưng dự cảm được có nguy hiểm thì sao, địa vị của hắn trong Trường Hữu môn hơi gượng gạo, môn chủ hoàn toàn không để tâm lời hắn. Nhưng nếu tránh họa rời đi một mình... Ngoại trừ Trường Hữu môn ra thì hắn còn có thể đi đâu? Ôn Mật nắm chặt hai tay, lại nghĩ tới tên Tịch Tử Tự đã hại hắn đến nước này. Chẳng qua chỉ đùa bỡn hắn một chút, hắn lại cả gan chống lại chủ nhân, nếu không phải Tịch Tử Tự thì sao hắn lại đến đây chứ?

Mà nhớ tới Tịch Tử Tự, hắn không khỏi lại nhớ tới trước kia. Trước kia cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất lúc đó hắn có quyền thế và địa vị, người hắn yêu cũng còn trên thế gian.

Hắn sinh ra ở mười ức phàm thế, chỗ thích hợp tu tiên nhất trong ba ngàn đại thiên thế giới, sống ở bí cảnh Tê Vân, nơi linh khí hội tụ nhiều nhất, phụ thân của hắn là chủ nhân của bí cảnh Tê Vân.

Từ khi hiểu chuyện, hắn thường nghe phụ thân nói, bọn họ không phải là Yêu trong phàm thế, tổ tiên của bọn họ di cư trú từ nơi chúng thần ở đên đấy, huyết mạch của bọn họ là bất phàm.

Nhưng hắn chưa từng thấy kiêu ngạo vì huyết mạch Yêu tộc bất phàm của mình, ngược lại, khi còn bé hắn vô cùng căm hận dòng máu Yêu tộc trong cơ thể mình, bởi vì mẫu thân của hắn là một vị phàm nhân công chúa bị phụ thân hắn cướp từ phàm thế đến, cực kỳ căm ghét Yêu tộc. Nàng căm ghét phụ thân, cũng căm ghét hắn. Khi mới sinh đôi song sinh hắn và muội muội Ôn Phù, vì trên người hắn có vảy cá nên bèn nói hắn là yêu vật, không giống muội muội nhìn giống một đứa bé phàm nhân mà từng muốn dìm chết hắn.

Mẫu thân không thương hắn. Khi hắn khát khao tình thương của nương mà không được, thì muội muội Ôn Phù dùng cái ôm non nớt kia, bầu bạn chữa lành cho hắn. Tất cả tình cảm dịu dàng đáng lẽ hắn phải nhận từ mẫu thân đều có được từ muội muội... mẫu thân cho nàng bao nhiêu yêu thương thì nàng sẽ nhân lên gấp mấy lần rồi dành cho hắn. Muội muội Ôn Phù của hắn giống như một đóa hoa không đủ khỏe mạnh, cánh hoa dù yếu ớt cũng cố gắng hướng về phía mặt trời, chỉ vì muốn cất giữ ánh mặt trời trong nụ hoa để tặng cho những lữ khách đi đêm không có đèn. Trên đời này không có ai ấm áp thiện lương hơn nàng. Tuy hắn uống máu sinh ra, trong xương cốt đầy hung tính, lại thề phải làm một ca ca tốt, dành tất cả điều tốt đẹp nhất trên đời cho muội muội, mãi mãi bảo vệ sự thiện lương và hồn nhiên của nàng.

Đúng là hắn đã cho nàng rất nhiều thứ, quần áo đẹp, trân bảo đẹp. Nhưng những thứ kia hình như đều không phải là thứ nàng muốn. Hắn không biết nàng muốn gì, bởi vì nàng chẳng bao giờ đòi hỏi gì với hắn cả. Giống như trên đời này chẳng có thứ gì đáng giá để nàng muốn chiếm lấy, hắn còn từng vì thế mà thất vọng rất lâu. Cho nên khi nàng thể hiện sự hứng thú với tên Tịch Tử Tự đi theo các sư huynh sư tỷ xông vào bí cảnh qua thủy kính, hắn còn kích động vì sự rung động của nàng đối với Tịch Tử Tự hơn. Cuối cùng hắn cũng có thể tặng nàng thứ nàng thích rồi.

Hắn tạo một cái bẫy để lừa Tịch Tử Tự vào trong ao Yêu Linh, lại dẫn muội muội đi cứu người, khiến nàng trở thành ân nhân cứu mạng của Tịch Tử Tự.

Suy nghĩ của hắn đơn giản, chỉ là muốn lấy lòng muội muội, để nàng có một người bạn chơi cùng. Nhưng khi muội muội mang Tịch Tử Tự trở về, họ mới phát hiện hắn cũng là bán yêu. Lúc đó Tịch Tử Tự đang hấp hối, nếu muốn cứu hắn thì phải tháo phong ấn yêu lực trong cơ thể hắn. Muội muội đau khổ cầu xin phụ thân, phụ thân làm bộ đồng ý với nàng, rồi âm thầm lập Phệ Cốt Chân Ngôn với Tịch Tử Tự, hứa hẹn mãi mãi trung thành với chủ nhân và thiếu chủ của bí cảnh Tê Vân, mới giúp Tịch Tử Tự mở phong ấn trong thân thể hắn ra.

Sau khi phong ấn yêu lực được giải, tu vi của Tịch Tử Tự lên như diều gặp gió, chỉ chín mươi năm ngắn ngủi đã trở thành sự tồn tại có thể khiến chúng yêu ở bí cảnh cúi đầu, cũng nhờ thế mà giúp phụ thân tiến thêm một bước trong việc củng cố quyền uy ở bí cảnh. Phụ thân rất là tự đắc, cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt.

Nhưng hắn không quan tâm Tịch Tử Tự đã góp một viên gạch cho đại nghiệp của phụ thân như thế nào, hắn chỉ quan tâm Tịch Tử Tự đối xử với muội muội như thế nào trong chín mươi năm nay.

Cũng may muội muội vẫn luôn cười nói Tịch Tử Tự rất tốt.

Tịch Tử Tự đi tới bí cảnh năm thứ chín mươi, Ôn Phù được hai trăm bảy mươi tuổi. Đối với bán yêu thì độ tuổi này là cảnh xuân tươi đẹp, nhưng sức khỏe của Ôn Phù lại yếu dần. Hắn mặc dù hiểu bệnh tim bẩm sinh của nàng mà sống được đến tuổi này đã không tồi rồi, nhưng sao hắn cam tâm chấp nhận được?

Phụ thân tính một quẻ, nói có lẽ có cơ hội để Ôn Phù sống sót, kêu hắn mang Ôn Phù ra ngoài tìm kiếm cơ duyên. Vì thế bọn họ và Tịch Tử Tự trở về Hạo Thiên Môn - quê nhà của Tịch Tử Tự.

Có lẽ linh khí phàm thế ở ngoài thủy kính thích hợp để muội muội tĩnh dưỡng, sau khi tới Hạo Thiên môn không lâu, Ôn Phù đã có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng Tịch Tử Tự lại càng ngày càng bận rộn, thời gian ở bên muội muội chẳng thể bằng lúc ở trong bí cảnh.

Hắn thỉnh thoảng lại thấy sự cô đơn khẽ xuất hiện bất chợt trên mặt muội muội rồi biến mất.

Hắn thực ra vẫn nghĩ ngờ việc Tịch Tử Tự có yêu Ôn Phù hay không.

Nhưng Ôn Phù luôn nói hắn rất tốt.

Nhưng hắn không tin.

Vì thế hắn dùng rất nhiều cách để thăm dò xem liệu Tịch Tử Tự có yêu Ôn Phù không.

Từ chín mươi năm trước hắn đã lợi dụng Phệ Cốt Chân Ngôn thuận theo mệnh lệnh của Ôn Phù với Tịch Tử Tự, cũng bịt miệng hắn, khiến hắn không thể nói ra bí mật Phệ Cốt Chân Ngôn với Ôn Phù. Cho nên trong thâm tâm hắn hiểu rất rõ, thủ đoạn của hắn thực ra không thể thử được tình yêu của Tịch Tử Tự đối với Ôn Phù, nhiều lắm chỉ có thể thử xem sức khống chế của Phệ Cốt Chân Ngôn đối với Tịch Tử Tự. Nhưng như thế thì sao, chỉ cần Phệ Cốt Chân Ngôn có thể khống chế hắn, thì Tịch Tử Tự kia cũng chẳng làm gì được, dù có chịu hay không thì hắn đều chỉ có thể đối xử tốt với muội muội, còn không thể đặt bất kỳ nữ nhân nào khác trên muội muội. Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu Tịch Tử Tự vẫn không thể thật lòng yêu muội muội, nhưng đã làm đến mức này rồi thì cũng chẳng khác gì việc hắn thật lòng yêu muội muội. Vì vậy, hắn đã cho hai người họ thành thân.

Khi đó Tịch Tử Tự bị hắn nắm trong lòng bàn tay, giống như là một con chim ưng bị nhốt, một con chó bị buộc.

Sau khi cùng đường hắn từng nghĩ tới, nếu không phải hắn cố ý muốn đoạt lấy tu vi và thân thể của Hồng Ngọc để phục sinh Ôn Phù, nếu không phải hắn ép Tịch Tử Tự đến mức đó thì có lẽ Tịch Tử Tự vẫn còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn, không quay lại cắn chủ. Nhưng từ khi Phệ Cốt Chân Ngôn xuất hiện ở thế gian này, không phải không có ai phản kháng được nó, nhưng những người phản kháng kia hoặc là chết hoặc là nổi điên. Tịch Tử Tự tất nhiên cũng biết. Nhưng hắn vẫn lựa chọn làm trái, hắn chĩa kiếm trong tay về phía phụ thân và mình, có thể tưởng tượng được lúc đó hắn ôm sự quyết tâm như thế nào.

Bị hổ dữ cắn trả, phụ thân chết, khi Tịch Tử Tự muốn giết hắn thì lúc đó hắn đã cảm thấy hối hận, nhưng có hối hận hơn nữa thì làm gì được đây?

May mắn là hắn ngã xuống vách núi tránh được một kiếp.

Sau đó... thì không ngừng chạy trốn. Nhớ đến đây, sự phẫn hận từ từ dâng lên, đau đớn âm ỉ khó chịu, ngón tay không khỏi nắm chặt bệ đá. Nhưng vào lúc này, phía trước động đột nhiên truyền đến một tiếng hổ gầm.

Tiếng hổ gầm lên, trong động nổi gió, ngọn nến dài trên măng đá bị cơn gió lốc bẻ gãy, chỉ chớp mắt đã tắt hơn một nửa. Tiếng hổ gầm lại vang lên, làm chấn động lòng người. Trong tiếng hổ gầm, nhãn trận của ảo trận là đài đá sen khổng lồ đột nhiên nứt thành bốn cánh. Mắt trận bị hủy, bảy tầng ảo trận bố trí trên đỉnh cũng bị phá giải theo.

Tất cả những chuyện này đều xảy ra quá nhanh, Ôn Mật ngã ngồi ở trong khối đá vụn, không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, mới phản ứng lại hẳn là có cao nhân mang theo linh sủng mãnh thú gì đó đến phá trận. Tim hắn chùng xuống, đang tính bấm quyết truyền tin cho mười mấy đệ tử giữ mộ sống sau động thì một cái bóng đột nhiên bay tới trước mắt. Cổ chợt lạnh, một thanh đoản đao đặt ngang trước cổ hắn.

Ôn Mật run lên. Người kề đao lên cổ hắn là một nữ tử, cách hắn rất gần, bên môi còn nở nụ cười, nói chuyện với người phía sau: "Còn tưởng rằng người bày trận cao siêu thế nào, thực ra trận pháp này cũng không tệ, nhưng ca ca xem nè, có phải mấy phương diện khác của hắn hình như không tốt lắm thì phải."

Nghe tiếng bước chân hẳn có mấy người đi vào, nhưng chỗ họ đèn đuốc đã tắt hết, Ôn Mật không thể phân biết rõ là có mấy người. Lời của nữ tử khiến Ôn Mật cảm thấy căm tức, nhưng cũng không thể cãi lại, bây giờ hắn quả thực rất yếu. Hắn cụp mắt tính toán tìm cách nào để thoát hiểm: "Đỉnh Cô Độc là mộ địa của môn chủ Trường Hữu Môn, chỉ nhận xương khô của các đời môn chủ, mặc dù ta không biết chư vị tới đây để làm gì, nhưng hẳn là không phải để giết người. Ta cho chư vị vào mộ, chư vị tha cho ta một..." Nhưng lời còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.

"Ôn Mật." Có người gọi tên hắn: "Ngươi còn sống ư?" Người nọ nhích đến gần vài bước, đứng ở chỗ có ánh nến. Hai ngươi bên cạnh hắn cũng đi tới.

Cố nhân xuất hiện ở trước mắt, Ôn Mật khó tin, đồng tử co rụt: "Tịch Tử Tự." Lại nhìn về phía bên cạnh hắn: "Hồng Ngọc."

Sau sự khiếp sợ, sự phẫn hận cất dưới đáy lòng chưa từng bình ổn phun lên như một ngọn lửa, khiến hai mắt hắn đỏ như máu. Nhưng hắn vẫn nhớ đến việc lẳng lặng vào trong đáy lòng dùng thuật che mắt muội muội, bịt tai muội muội. Thật là châm biếm, muội muội đã chết, hồn phách chỉ có thể bị hắn giấu ở trong lòng, đến giờ hắn vẫn chưa thể tìm cách khiến muội muội sống lại được, mà Hồng Ngọc vốn trở thành bình chứa hồn phách để muội muội phục sinh lại đứng ở trước mặt hắn.

Tịch Tử Tự, hắn chỉ có thể là của muội muội. Muội muội đến chết cũng chỉ yêu một mình hắn, nàng giao hết tất cả mọi thứ cho hắn, dựa vào gì mà sau khi nàng chết hắn lại có người khác? Sao hắn có thể cho phép y đạt mong muốn được?

Ánh mắt chán ghét rơi vào người Tịch Tử Tự, hắn đột nhiên khẽ cười: "Thời gian không phụ người có lòng, ngươi quả thật đã tìm được hồn phách để Hồng Ngọc sống lại. Nhưng Tịch Tử Tự, ngươi đã quên muội muội Phù Nhi của ta rồi sao, nàng mới là thê tử của ngươi, ngươi để người khác sống lại bỏ mặc Phù nhi, nửa đêm mơ ngủ ngươi không thấy bất an trong lòng? Không nhớ mình đã từng thề non hẹn biển hứa hẹn thật lòng với Phù Nhi... Hay tấm lòng của ngươi không đáng tiền, đưa cho Phù Nhi rồi, lại thu hồi rửa sạch giao qua cho Hồng Ngọc?" Hắn nhìn về phía Tổ Thị, nhướng mày: "Tấm lòng không thuần khiết như thế, Hồng Ngọc ngươi cũng cần sao? Nếu đến cái này cũng muốn thì ngươi đúng là có mắt như mù."

Lời nói nửa trào phúng nửa châm ngòi. Trào phúng là nhắm vào Tịch Tử Tự, châm ngòi là nhắm vào Tổ Thị. Nhưng Tổ Thị chẳng hề nghiêm túc nghe. Gặp được Ôn Mật lúc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, nàng đang nhíu mày trầm ngâm, theo lý thì bán yêu không nên xuất hiện ở Bát Hoang mới đúng, sao Ôn Mật... Sương Hòa bên cạnh chợt chọc vào khuỷu tay nàng, khẽ nói với nàng: "Người giữ mộ này là thê huynh của Tịch Tử Tự sao? Nhưng nghe có vẻ tình cảm giữa hắn và Tịch Tử Tự không tốt lắm thì phải."

Tổ Thị bị cắt ngang suy nghĩ, đang muốn nói gì lấy lệ với Sương Hòa, thì đã nghe Tịch Tử Tự nói: "Gì mà thề non hẹn biển hứa hẹn chân tình, giữa ta và Ôn Phù có thứ đó hay không, thì người luôn quan sát ta và nàng như ngươi phải rõ nhất chứ? Về phần có thẹn với lương tâm có thẹn với Ôn Phù hay không, vì nàng có ân với ta nên bị cha ngươi coi như chó, ta không vạch trần bộ mặt thật của các ngươi với nàng, giúp nàng ấy duy trì cuộc sống hoàn mỹ giả dối của nàng đến lúc chết. Tất cả những gì ta làm được cho nàng ta đều làm rồi, vì sao còn phải thẹn với nàng chứ?"

Ôn Mật trầm giọng nói: "Ngươi còn cả gan phản bác..."

Tịch Tử Tự ngắt lời hắn: "Ngươi có phải đã quên rằng, sau khi ta giết phụ thân ngươi, thì lời nguyền khống chế ta đã kết thúc, tất nhiên cũng không cần phải thuận theo ngươi. Mà ngươi..." Hắn cười gằn: "Mùi vị không thể khống chế ta trong lòng bàn tay có phải rất khó chịu, khiến ngươi rất không quen không?"

Sương Hòa đứng bên cạnh sửng sốt, hỏi Tổ Thị: "Tình hình gì thế?"

Tổ Thị cũng hơi chấn động.

Ánh mắt Ôn Mật oán độc, hung ác đối diện với Tịch Tử Tự, một lát sau hắn đột nhiên bật cười: "Ha ha, suýt nữa thì bị ngươi cuốn vào rồi, nói nhiều như vậy, không phải là vì muốn phủi sạch quan hệ giữa ngươi và Phù Nhi sao?" Đôi mắt hoa đào khẽ cong cong: "Ngươi đây là... muốn nhanh chóng thể hiện lòng trung thành với Hồng Ngọc chứ gì?" Ánh mắt dời về phía Tổ Thị: "Có phải hắn còn nói với ngươi là hắn chưa bao giờ thích muội muội ta, mấy chuyện làm hại ngươi trước đây đều bị Phệ Cốt Chân Ngôn ép không?" Hắn nhìn Tổ Thị: "Ngươi có tin lời này không?" Không đợi Tổ Thị trả lời, hắn đã nghiêng đầu, cố ý nói: "Ta lại không tin đâu. Dù sao thì nếu không thật lòng với Phù Nhi, mà hắn lại hận ta và cha ta như vậy, há có thể đối xử tốt với Phù Nhi chứ? Theo ta thấy thì hắn chẳng qua chỉ hối hận vì ngươi chết đi thôi. Nếu quả thật đến giờ hắn vẫn thích ngươi, không có tình ý gì với Phù Nhi thì lúc ta đề nghị hắn vì cướp đoạt thân thể và tu vi của ngươi cho Phù Nhi hắn đã tìm cơ hội giết phụ thân rồi, như thể chẳng phải là không cần hại chết ngươi sao? Dù sao sau đó chúng ta đều thấy hắn có thể giết cha ta. Nhưng khi đó hắn chỉ suy nghĩ một buổi đã đồng ý lời đề nghị của ta, cho nên mới nói, có lẽ hắn cũng thật lòng đấy, nhưng chỉ cho ngươi một nửa thôi, còn một nửa khác..." Ôn Mật lại vẫn cười, giống như rất sảng khoái: "Sao, đâm trúng chỗ đau của ngươi rồi à?"

Tịch Tử Tự cứng ngắc nhìn về phía Tổ Thị: "Đừng tin hắn, khi đó ta là..."

Tổ Thị lại không để cho hắn nói hết lời, thở dài: "Hay là nói chính sự đi. Chuyện của các ngươi ta không hứng thú." Nàng tìm một tảng đá ngồi xuống, nhìn về phía Ôn Mật: "Đây là Bát Hoang, với phẩm tính của ngươi thì chắc chắn không phải nhờ tu hành phi thăng mà tới." Ngón tay đặt ở đầu gối, nhẹ nhàng gõ gõ: "Cho nên, sao ngươi có thể xuyên qua cửa Nhược Mộc đi tới nơi này, sao có thể trở thành người giữ mộ của Trường Hữu môn, ta có hứng thú với điều này hơn."

Đồng tử Ôn Mật lóe lóe: "Ngươi cảm thấy hứng thú thì ta phải trả lời ngươi chắc? Dựa vào đâu chứ?"

Xuân Dương đứng ở trước mặt Ôn Mật nghĩ mãi không thông, cảm thấy mình đã kề đao lên cổ hắn như thế thì phải có chút cảm giác tồn tại chứ. Nhưng nghe Ôn Mật trào phúng hỏi Tổ Thị như thế thì Xuân Dương chợt cảm thấy không phải hắn đang khiêu khích Tổ Thị, mà là đang khiêu khích chính mình, đoản đao đưa về phía trước, để lại một vệt máu trên cổ Ôn Mật: "Dựa vào cái này, được không?"

Ôn Mật rít một tiếng, căm tức trừng mắt nhìn Xuân Dương, cuối cùng cũng hơi kiêng kỵ thanh đao trên cổ: "Tịch Tử Tự đến đây thế nào thì ta đến như thế đó."

Xuân Dương chê bỏ cười nhạo: "Ca ca là chứng đắc đại đạo, đạp tường vân đăng Cửu Thiên trở lại Bát Hoang. Còn ngươi, ngoại trừ biết bày trận ra, thì tiên pháp đạo thuật đều chẳng bằng ai, tâm tính cũng chẳng ra sao, thế mà dám nói mình là chứng đạo phi thăng à?"

Từng lời nói đều như dao đâm vào khiến Ôn Mật đau đớn, sắc mặt hắn chợt trở nên khó coi: "Ngươi!" Vừa mới nói một chữ thì đã nghe trong động vang lên tiếng bước chân. Trong chớp mắt, cửa đá nối liền động sau đã ầm ầm mở ra, một vị tiên quân áo trắng lững thững bước đến, phía sau đi theo mấy vị thị tùng.

Sau đỉnh Cô Độc có tổng cộng mười tám dặm sơn động quanh co khúc khuỷu, mười tám dặm sơn động chứa quan tài của các đời môn chủ, mỗi dặm sơn động đều có đệ tử trông coi. Tiên quân áo trắng này dẫn người hầu từ hậu động bước đến, vậy có nghĩa là... mười tám đệ tử trông coi không tầm thường kia đều đã bị... giải quyết rồi? Ôn Mật ngừng thở, lòng tràn đầy kinh hãi, chợt không nói nên lời.

Tam điện hạ mở cửa đá, nhàn nhã đi từ động sau tới, nhìn thấy tình cảnh trong động thì hơi nhíu mày, không nói gì mà trực tiếp đi tới bên cạnh Tổ Thị.

Lần này đến Trường Hữu môn, trước khi xuất phát họ đã phân công.

Trong đỉnh Cô Độc tuy có ảo trận thượng cổ, nhưng Tam điện hạ trước đó vừa khéo thu nhận một con linh sủng giỏi tạo ảo trận cũng giỏi giải ảo trận, chính là Tứ cảnh thú có huyết thống ngược dòng đến thời Hồng Hoang. Mấy người thương lượng xong, sau khi tứ cảnh thú phá vỡ ảo trận, thì Tam điện hạ sẽ mang theo Văn Võ thị lẻn vào sau động mộ, đi thăm dò manh mối linh châu hệ Thổ, Tổ Thị thì dẫn Sương Hòa đi từ trước động, thăm dò người giữ mộ đã bày ra tiên trận thượng cổ này có lai lịch gì. Bởi vì Tịch Tử Tự và Xuân Dương cảm thấy hứng thú với người giữ mộ hơn, nên bèn gia nhập nhóm Tổ Thị.

Thấy ba người Ôn Mật, Tịch Tử Tự, Xuân Dương đang giằng co, Tổ Thị nhỏ giọng hỏi Liên Tống: "Có phát hiện gì không?"

Liên Tống ngồi xuống bên cạnh nàng, trên tay cầm một vật được bọc bằng lụa trắng, liếc nàng một cái: "Nàng đoán xem."

Tổ Thị nghi ngờ nghĩ: "Còn có tâm tư đùa giỡn ta..." Nàng cầm cánh tay Liên Tống, liếc về phía trước nhìn thử, thấy Xuân Dương đang hăng hái bừng bừng tiếp lời ca ca hắn, chuyên tâm ép hỏi Ôn Mật, sự chú ý của Tịch Tử Tự cũng đặt ở trên người Ôn Mật, cả ba người đều không nhìn họ, bèn chủ động nhích tới gần Liên Tống, gần như là ở sát bên tai hắn, thì thầm hỏi hắn: "Chẳng lẽ thật sự tìm được tung tích linh châu rồi sao?"

Hơi thở ấm áp phất qua bên tai, có hơi ngứa ngáy, Liên Tống rũ mắt, thấy dáng vẻ này của nàng rất thú vị, cũng học theo cúi đầu kề sát bên tai nàng, thì thầm: "Cái đó thì không có."

Tổ Thị lập tức ngồi dậy trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn thì thầm: "Vậy ngươi còn kêu ta đoán!"

Liên Tống đặt đồ vào tay nàng, cười mỉm: "Không phát hiện ra tung tích linh châu, lại chó ngáp phải ruồi phát hiện chút chuyện thú vị khác."

Tổ Thị rũ mắt nhìn vật trong tay hắn, vén lụa trắng lên, đúng là một đoạn xương ngón tay, nàng nghi ngờ "à" một tiếng, ngẩng đầu nhìn Liên Tống: "Đây là..."

Liên Tống ra hiệu cho nàng tiếp tục nhìn xương ngón tay kia: "Đây là một khúc xương ta lấy từ thi thể của một môn chủ." Hỏi nàng: "Từ xương cốt này, nàng cảm thấy môn chủ này chết lúc bao nhiêu tuổi?"

Tổ Thị nắm lấy khúc xương, chăm chú nhìn một hồi, việc đoán tuổi tác và tu vi đối với một thần tiên như nàng tất nhiên là không khó: "Người này hẳn là chết lúc bốn trăm ba mươi bảy tuổi." Nàng khó hiểu hỏi khẽ: "Làm sao vậy?"

Liên Tống nhếch môi: "Nhưng trên mộ của nàng ta lại viết là sống đến hai nghìn bảy trăm bốn mươi tuổi, có phải rất thú vị không?"

Tổ Thị hơi kinh hãi: "Xương cốt và ghi chép trên bia mộ chênh lệch lớn như thế, hoặc là khắc sai.... Nhưng có sai cũng đâu thế sai lầm lớn đến thế."

Liên Tống nói tiếp: "Hoặc có thể là hài cốt kia không phải là hài cốt của chủ mộ, khả năng này dường như lớn hơn một chút."

Tổ Thị lại nhìn thoáng qua xương ngón tay kia, chợt thấy nặng nề: "Tiểu tam lang, chủ nhân ngôi mộ kia là ai?"

Liên Tống lấy lại xương ngón tay từ trong tay nàng: "Thê tử của Thương Phách, nương của Ngu Anh, môn chủ đời thứ bốn mươi hai của Trường Hữu Môn, Ngu Thi Uyên."

Tổ Thị khẽ kêu lên: "Là nàng."

Cách đó mười bước, Ôn Mật xác định Xuân Dương và Tịch Tử Tự không thật sự muốn tính mạng của hắn, cũng không hề kiêng kị. Bởi vì quá kỳ lạ, Xuân Dương tuy ép hỏi nhưng chẳng dùng thủ đoạn quá đáng gì, khiến Ôn Mật căn bản không thấy sợ nàng, ba người họ lập tức lâm vào cục diện bế tắc.

Ôn Mật vừa ứng phó qua loa với Xuân Dương, vừa liếc nhìn Liên Tống và Tổ Thị đang ngồi trên tảng đá. Hắn thấy vị tiên quân áo trắng kia vừa tới đứng bên cạnh Hồng Ngọc, Hồng Ngọc đã chủ động lùi về phía sau nhường chỗ, tiên quân áo trắng thản nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, che nàng lại thật kỹ, sau đó cúi đầu nói gì đó với nàng. Mặc dù không nhìn thấy Hồng Ngọc, cũng không nghe thấy hai người đó nói gì, nhưng hắn biết hai người họ đang cách nhau rất gần.

Trong kiếp sống hơn ba vạn năm trước, Ôn Mật chỉ từng gặp Hồng Ngọc vài lần, trong ấn tượng, vị này là một nữ tu kiêu ngạo khó gần ở đỉnh Vũ Tiêu, đừng nói người bình thường, đến thị nữ Lê Hưởng ở bên cạnh nàng cũng chưa từng tới gần hầu hạ nàng, hôm nay, nàng lại để cho tiên quân áo trắng này đến gần như thế... Có thể thấy được quan hệ của hai người rất khác biệt.

Ôn Mật bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ Tịch Tử Tự tốn hết tâm sức khiến Hồng Ngọc sống lại, cuối cùng lại không thể có được nàng? Đúng rồi, nên như thế, hắn lại nghĩ. Dù sao kiếp đó, Tịch Tử Tự thật sự đã làm tổn thương Hồng Ngọc rất sâu, dù là ai thì cũng chẳng thể nhận hắn được. Thật nực cười làm sao.

Tịch Tử Tự cũng chú ý tới ánh mắt của Ôn Mật, nhìn về phía Liên Tống và Tổ Thị cách đó không xa, thấy hai người gần gũi với nhau, ánh mắt không khỏi trở nên ảm đạm.

Ôn Mật hừ nhẹ: "Không ngờ, ngươi lại làm áo cưới cho người khác."

Tịch Tử Tự không trả lời hắn.

Dường như nhận ra ánh mắt của hai người, tiên quân áo trắng chợt quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Ôn Mật nhướng mày. Mày kiếm mắt phượng, phong tư như thần tiên, tiên quân bạch y này có tướng mạo rất khá.

Ánh mắt Liên Tống xẹt qua hai người, rồi dừng lại trên người Tịch Tử Tự, thản nhiên nói: "Còn chưa hỏi được lai lịch của hắn là gì ư?" Nói xong lời này, hắn cất kỹ xương ngón tay kia rồi đứng lên, vẫn thản nhiên: "Nơi này không nên ở lâu, mang về rồi từ từ thẩm vấn."

Nói xong thì giơ tay áo lên.

Ôn Mật còn chưa kịp chớp mắt đã cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi ngất đi.

Dù sao thì đưa Ôn Mật về Phong Tự Ngọc Môn cũng không hay lắm, đoàn người đi về phía bắc mấy trăm dặm, tìm một viện nhỏ ở biên cảnh Yến quốc.

Tinh lực và thể lực của Tổ Thị trước giờ đều không tốt lắm, đầu tiên tìm đến chính phòng để nghỉ ngơi.

Phòng trong tiểu viện không nhiều lắm, một người một gian hiển nhiên là không đủ, Liên Tống nói mình đi hộ pháp cho Tổ Thị, cũng đi theo đến chính phòng. Nhưng vì hắn dặn thuộc hạ đưa Ôn Mật đang hôn mê đến gian phòng kia của họ để trông coi, nhìn rất giống như đang làm chuyện công, nên đến Tịch Tử Tự cũng chẳng có lý do gì để ngăn hắn vào phòng ngủ của Tổ Thị.

Đã đến giờ sửu một khắc, đêm khuya vắng vẻ, hắn đoán chừng Tổ Thị sẽ ngủ hai ba canh giờ, mà trùng hợp là quyết hôn mê trên người Ôn Mật cũng có từng đó hiệu quả, Liên Tống bèn nói với mọi người giữa giờ mão đến chính phòng, nói nếu Ôn Mật không dễ thẩm vấn thì người nhiều sức lớn. Mọi người không có gì dị nghị, tự đi nghỉ ngơi.

Khi Ôn Mật tỉnh lại, lờ mờ nhìn thấy một cánh cửa sổ gỗ và màn trời màu lam thẫm, hắn ở trong mắt trận đã nhiều năm, không nhìn thấy bầu trời, lúc thấy cảnh tượng này hắn lại không biết bây giờ là ngày tháng năm nào. Hắn sửng sốt một hồi, lúc đứng dậy thì thấy tiên quân áo trắng ngồi cách đó không xa, đang dựa vào ghế đọc sách bên cạnh ngọn nến. Một ít hình ảnh nhanh chóng xẹt qua trong đầu, hắn chợt nhớ ra xảy ra chuyện gì.

"Ngươi tỉnh rồi à?" Tiên quân kia vẫn không nhìn lên.

Ôn Mật chậm rãi ngồi dậy, vừa đánh giá tiên quân kia vừa tính toán kế hoạch chạy trốn.

Tiên quân áo trắng nhàn tản lật một trang sách, giơ tay nhấc chân đều là vẻ phong lưu tùy ý, nhưng thần thái quý phái nghiêm trang, hai khí chất mâu thuẫn này đồng thời xuất hiện thật hiếm có, mặc dù ánh mắt hắn nhìn người không ra gì nhưng cũng có thể nhận ra vị tiên quân này có thân phận bất phàm.

Người này rốt cuộc là có thân phận gì?

Cân nhắc một lát, Ôn Mật nói: "Ta biết mấy vị tiên quân và tiên tử có nghi ngờ về ta, bây giờ ta đã rơi vào trong tay các ngươi, thì ta ắt sẽ biết thức thời, các ngươi cứ hỏi, nếu biết ta sẽ trả lời. Chẳng qua cũng có một việc khiến ta tò mò."

"Hồng Ngọc kia từng có dây dưa với rất sâu sắc với Tịch Tử Tự lúc ở phàm thế, hai người mặc dù chưa từng ở bên nhau, nhưng vì có tiếc nuối này, nên hai người họ đều khắc cốt ghi tâm nhau. Muội muội ta trước đó vì là bị cuốn vào khúc mắc tình cảm cắt không đứt kia của họ, cuối cùng mới rơi vào kết cục không tốt đẹp. Ta thấy tiên quân thần tư quý khí, muốn thần nữ tiên tử như thế nào mà không có? Cần gì cứ phải lội vào vũng nước đục của hai người họ chứ?"

Tuy đều là mấy lời xằng bậy không có chứng cứ, nhưng tình cảm nam nữ là tình cảm yếu ớt nhất, nếu hắn chôn xuống một hạt giống nghi ngờ thì biết đâu ngày sau lại nở hoa kết quả. Đời này hắn hận Tịch Tử Tự nhất, nhưng hắn cũng hận Hồng Ngọc, nếu không phải vì Hồng Ngọc, thì sao Tịch Tử Tự có thể phản bội hẳn và phụ thân. Mà quanh đi quẩn lại bao nhiêu năm nay, dường như chỉ có hắn sống thê thảm chật vật, như thế sao hắn cam lòng được? Cho dù bây giờ mình đã chẳng thể gây phiền toái gì cho họ, nhưng để họ sống ngột ngạt một chút thôi thì hắn cũng thấy vui vẻ.

Sau khi nghe hắn nói, tiên quân kia quả nhiên có hơi chấn động. Hắn thấy y ngước mắt lên, khép sách trong tay lại đặt sang một bên, hai hàng lông mày không vui nhíu lại: "Ngươi nói, A Ngọc và Tịch Tử Tự từng dây dưa sâu đậm với nhau?"

Ôn Mật đang muốn tiếp tục thêm mắm dặm muối, thì cửa bị đẩy mạnh một cái. Ôn Mật ngẩng đầu, thấy Tịch Tử Tự đứng ở cửa.

Tịch Tử Tự bước vào trong, cả người hoàn toàn hiện ra trước ánh nến, hắn lạnh lẽo nói: "Ôn Mật, vì sao ngươi cứ không thể buông tha A Ngọc vậy?"

Tịch Tử Tự đã tới, hắn tất nhiên không thể diễn vở kịch ly gián Hồng Ngọc và tiên quân áo trắng nữa. Ôn Mật thấy xui xẻo xì một tiếng, ngửa đầu nhìn Tịch Tử Tự, nhếch môi cười: "Vì sao ta không buông tha cho ả ư? Không phải là vì ngươi sao? Khi đó ngươi rõ ràng đã có hôn ước với Phù Nhi, nhưng ánh mắt của ngươi lại cứ đuổi theo người khác? Khi ngươi nhìn nàng, ngươi có biết ánh mắt Phù Nhi ở sau lưng ngươi thế nào không?"

Tịch Tử Tự dừng lại, nhíu mày: "Nàng vẫn luôn biết tấm lòng của ta không dành cho nàng, ta cũng không lừa gạt nàng."

Nhưng những lời này lại càng chọc giận Ôn Mật, Ôn Mật nghiến răng: "Cho nên ngươi càng đáng chết, muội ấy là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi lại đối với muội ấy như vậy! Ngươi đáng chết, Hồng Ngọc nàng cũng đáng chết! Các ngươi căn bản không xứng được..."

"Lạch cạch." Trong gian phòng chợt vang lên tiếng rèm châu bị xốc lên, cắt đứt lời nói điên khùng của Ôn Mật.

Tổ Thị bị đánh thức dựa vào tấm bình phong nhìn ba người, nhẹ nhàng chào hỏi một câu: "Mới sớm ra đã ở đây rồi."

Nói xong thì đi ra khỏi phòng, đặt cái lư hương nhỏ trong tay lên chiếc cái bàn vuông nhỏ trước phòng, giơ ngón tay ra đưa tới ánh lửa, đốt cháy vật trong lò.

Tịch Tử Tự lên tiếng trước: "A Ngọc, nàng..."

Tổ Thị thờ ơ: "Thấy các ngươi nóng nảy quá, đốt cho an thần."

Khói nhẹ lượn lờ tràn ra từ trong lò đồng, Tổ Thị xoay người, nhẹ nhàng đi đến cạnh Liên Tống.

Ôn Mật liếc Tổ Thị, mắt thấy vị mỹ nhân luôn có nề nếp trong ấn tượng, lại chủ động ngồi sát bên cạnh tiên quân áo trắng. Sau khi ngồi xuống, nàng còn liếc tiên quân áo trắng một cái, giọng nói rất nhỏ, nhưng thính lực Ôn Mật trước giờ rất tốt. Nghe nàng hỏi tiên quân: "Sao thế, ngươi không vui à? Không phải không thích hương ta mới đốt đó chứ, ta đâu có dùng hương ngươi không thích."

Tiên quân áo trắng dịu dàng trả lời nàng: "Sao nàng biết ta không thích hương gì."

Nàng rất tự nhiên vươn cánh tay như ngọc ra, đưa mười ngón tay nhỏ nhắn tới trước mắt tiên quân kia, khẽ mỉm cười: "Vậy ngươi ngửi thử xem, có phải ta chọn phải hương ngươi không thích không?"

Nàng tự nhiên gần gũi với tiên quân áo trắng mà không cần để ý đến ánh mắt người ngoài, giống như trước giờ họ đều như thế vậy.

Ôn Mật ngạc nhiên.

Tiên quân khẽ cúi đầu, chóp mũi cách ngón tay màu ngọc kia rất gần, hơi dừng lại một lát: "Hỗn hợp hoa Nhài và Trầm Đàn sao?"

Nàng bèn mỉm cười, trong mắt như có sóng thu: "Có phải hương ngươi thích không?"

Cách đó vài bước, Tịch Tử Tự nhìn Tổ Thị cong mắt cười dỗ dành Liên Tống, cũng cảm thấy hoảng hốt. Ở kiếp xa xôi trước đó, hắn gần như chưa từng thấy Hồng Ngọc cười, cũng chưa từng nghe nàng dùng ngữ khí mềm mại như vậy để nói chuyện. Nàng mãi mãi luôn lạnh lẽo lãnh đạm, dáng người mãi mãi thẳng tắp như băng điêu, cũng giống như một thanh kiếm mãi mãi không thể bị bẻ cong. Người đang nói chuyện với Liên Tống này quả thực không giống nàng. Hắn không khỏi lại thì thào gọi nàng một tiếng: "A Ngọc..."

Ôn Mật cất lại phát hiện trong mắt, đột nhiên mỉm cười: "Thật thú vị."

Tổ Thị ngẩng đầu nhìn về phía hai người bọn họ, cuối cùng nhìn Ôn Mật: "Những lời ngươi vừa nói ta nghe hết rồi." Nàng đột nhiên nhớ lại: "Ta phải làm sáng tỏ một chuyện. Kiếp đó của ta và Tịch Tử Tự, chẳng qua là vì mẫu thân của hắn có ân nuôi dưỡng ta, sau đó ta mới trả lại ân tình đó cho hắn." Nàng mỉm cười với với Ôn Mật: "Kẻ dây dưa không dứt với hắn không phải là hai huynh muội các ngươi sao?"

Ôn Mật đảo tròng mắt: "Ngươi dám nói giữa các ngươi quả thật không có gì sao?"

"Vì sao không dám?" Nàng đứng dậy đi về phía Ôn Mật, tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, giơ tay lên nắm lấy vạt áo trước của hắn, tuy rằng làm động tác thế này, nhưng giọng nói lại rất bình thản: "Ngươi, muội muội ngươi và Tịch Tử Tự đã xảy ra chuyện gì trong kiếp đó ta không biết, cũng không cần biết, đến bây giờ ta vẫn không muốn biết cũng không có hứng thú. Các ngươi có oán hận cũ gì cũng không liên quan đến ta, hãy quên hết kiếp kia đi, từ nay về sau đừng có đồn bậy đồn bạ về ta trước mặt tiểu tam lang nữa." Giống như đang rất hòa bình trưng cầu ý kiến của hắn: "Được không? Ôn Mật?"

Ôn Mật cúi đầu nhìn thoáng qua vạt áo trước của mình, chậm rãi nhếch môi: "Xem ra ngươi thật sự..."

Bàn tay ngọc đang nằm vạt áo trước của hắn bỗng nhiên biến thành chưởng, vỗ mạnh vào ngực hắn một cái, lại đánh thêm một quyền, Ôn Mật bỗng dưng phun ra một ngụm máu. Tổ Thị mỉm cười nhìn hắn: "Quản cái miệng mình đi."

Trùng hợp lúc này Sương Hòa cũng tới, vừa vào cửa thì nhìn thấy Văn Võ thị kéo Ôn Mật xuống, sửng sốt nói: "Không phải nói cùng thẩm vấn hắn sao, cái gì mà... người đông sức lớn ấy?"

Tổ Thị nhún vai: "Ngươi tin tiểu tam lang thật đó à, mấy Văn Võ thị kia đều từng đi lịch luyện với hắn ở Hình ty đó, có thẩm vấn mười tên Ôn Mật cũng không thành vấn đề, còn cần ngươi hỗ trợ ư?"

Sương Hòa mở to mắt: "Sao Tam hoàng tử lại đùa ta? Làm ta phải dậy sớm như vậy."

Tổ Thị rót trà: "Hẳn là hắn muốn lừa ngươi dậy sớm."

Liên Tống ừ một tiếng: "Đâu thể để mình ta dậy sớm làm việc được."

Sương Hòa không còn gì để nói, buồn bực cả buổi trời mới đột nhiên tức giận nói: "Xuân Dương đâu, có phải còn đang ngủ hay không, ta đi gọi nàng dậy!"

Tịch Tử Tự cũng theo hắn ra ngoài.

Một lát sau, Tổ Thị đi đóng cửa lớn, lại đóng cửa sổ, nàng mở bàn tay vừa chạm vào Ôn Mật ra, trong lòng bàn tay trắng như tuyết tràn ra một đám sương mù. Sương mù kia chậm rãi bay xuống đất, trong ánh nến hiện ra bóng dáng mông lung của một nữ tử, bóng dáng kia dần trở nên rõ ràng, mặt mày u ám, yếu đuối không kể xiết, là Ôn Phù.

Ôn Phù đưa hai tay lên trán, cúi người thật thấp trước mặt Tổ Thị: "Tiên trưởng, đa tạ ngài đã thả ta ra."

Tổ Thị âm thầm đưa Ôn Phù từ trong lòng Ôn Mật ra thở dài: "Ta cảm thấy sự rung động của hồn phách ngươi, giải được mật ngữ cầu cứu của ngươi... Nhưng ngươi vì sao lại cầu cứu? Chẳng lẽ ca ca ngươi đối xử với ngươi không tốt sao?"

Ôn Phù ngước mắt, ánh mắt mờ mịt: "Không thể nói ca ca đối xử với ta không tốt. Sau khi ta qua đời, hắn cất giữ linh hồn ta trong đáy lòng hắn, dùng yêu lực của hắn tẩm bổ, mới khiến ta có thể tồn tại đến giờ. Lúc đầu, hắn cho rằng ta không có ý thức, nhưng thực ra ta đều biết. Ta nhìn thấy hắn âm mưu đoạt lấy thân thể của ngươi, nhìn thấy hắn và Tử Tự phản bội ngươi, nhìn thấy bọn họ quyết chiến trên đỉnh núi, nhìn thấy hắn lang thang khắp nơi giả danh lừa bịp làm hết chuyện ác... Rất nực cười nhỉ, sau khi chết, ta mới biết cha huynh mình là người như thế nào, thế gian này thực sự rất tàn khốc. Ca ca nhốt ta trong đáy lòng, vẫn muốn tìm cách khiến ta sống lại. Nhưng ta không muốn sống ở thế gian tàn nhẫn này nữa. Sau khi hắn phát hiện ta có ý thức, ta đã từng cố gắng cầu xin hắn thả ta ra, để ta giải thoát, nhưng hắn không chịu."

Tổ Thị nói: "Thì ra là vậy."

Tam điện hạ bỗng nhiên chen vào nói: "Ngươi có biết vì sao Ôn Mật lại đến Bát Hoang không? Trong những năm tháng ngươi thức tỉnh, ngươi có từng thấy hắn kết giao với người đặc biệt nào không?"

Tổ Thị sửng sốt một hồi, nàng cứu Ôn Phù từ chỗ Ôn Mật tới đây, thật sự không phải muốn lợi dụng Ôn Phù để tìm linh châu hệ Thổ, nhưng được tiểu tam lang nhắc nhở như thế thì nàng chợt nghĩ đến... Ôn Phù quả thực là một manh mối tốt.

Ôn Phù mờ mịt lắc đầu: "Sau khi ca ca phát hiện ta đã tỉnh lại, ta từng khuyên hắn đừng làm chuyện bất nghĩa nữa, có lẽ nói nhiều quá nên hắn cũng ngại phiền, sau đó thường khiến ta mê man, ta không thấy hắn kết giao bạn bè gì, cũng không nghe hắn nhắc tới linh châu gì cả, cũng không biết hắn tới đây ra làm sao." Dừng một lát, lại thấp thỏm bổ sung: "Ta không gạt các ngươi, các ngươi có thể xem trí nhớ của ta. Nếu các ngươi có thể."

Tam điện hạ không khách khí. Từ lúc hắn nhớ tới nhân duyên cũ với Tổ Thị ở phàm thế, phong ấn Tàng Vô lập tức được giải trừ, mặc dù Ôn Phù chỉ là một hồn phách, nhưng nếu muốn thấy ký ức sau khi chết của nàng cũng không phải việc khó gì.

Nhưng mà trong trí nhớ của Ôn Phù quả thực chẳng có tin tức hắn cần.

Chẳng qua nếu nàng đã tạo điều kiện cho hắn thì hắn cũng sẽ trả thù lao cho nàng: "Huyết thống Yêu của ngươi rất nhạt, sau khi chết vốn nên đến Minh Tư, nhưng ca ca ngươi giam cầm hồn của ngươi, hơn ba vạn năm, Minh Ti phỏng chừng đã từ bỏ việc tìm ngươi chuyển thế, ở lại thế gian này ngươi chỉ có thể làm một cô hồn, sau nhiều năm sẽ biến mất khỏi trời đất, ngươi có cần chúng ta đưa ngươi đến Minh Ti không?"

Ôn Phù im lặng một lát, lại nói: "Nếu có thể, ta muốn biến mất ngay bây giờ, không muốn đợi đến rất nhiều năm sau nữa."

Đáp án này khiến người ta rất ngạc nhiên, Tổ Thị và Liên Tống liếc nhau. Sau một hồi yên tĩnh, Tổ Thị dịu dàng hỏi: "Chỉ có Nhân tộc mới có linh hồn mãi mãi không diệt, mẫu thân ngươi cho ngươi linh hồn mãi mãi bất diệt, điều này rất hiếm có. Vì sao ngươi lại muốn buông tha linh hồn này?"

Không ngờ Ôn Phù lại mỉm cười, ngữ khi như chán ghét: "Đầu thai thì có ý nghĩa gì chứ, ta đã từng có được cuộc sống tốt nhất, mặc dù tất cả đều là giả, nhưng cuộc sống giả dối đó cũng đều rất vui vẻ. Có lẽ tiếc nuối lớn nhất là yêu một người không yêu ta. Nhưng ta nói ta muốn lấy hắn, hắn lại lập tức cưới ta. Hắn là một người tốt, luôn đối xử thành thật với ta, bao dung cho ta. Vì ta bệnh tật gầy yếu, nên chúng ta không thể thành phu thê thực sự được, nhưng chúng ta mãi mãi là bạn bè, sẽ không phản bội lẫn nhau. Ta sẽ chẳng bao giờ có cuộc sống tốt đẹp như vậy nữa. Sau này ta biết nhân gian này thực sự là thế nào, con người chân thật ra sao. Nhưng đó không phải là điều ta muốn. Cho nên nếu có thể, xin các ngươi hãy cho ta biến mất mãi mãi."

Tổ Thị im lặng thật lâu, rồi nhìn về phía Ôn Phù, hỏi nàng: "Ngươi chắc chứ?"

"Không hối hận, mãi mãi không." Linh hồn yếu ớt kia nghiêm túc trả lời.