Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 56




Tam sinh tam thế bộ sinh liên

Tác giả: Đường Thất

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Phần 4: Hoa Vĩnh Sinh

Chương 56

Sau đó, ba ngày trôi qua rất nhanh.

Bởi vì kế hoạch là đợi sau khi Liên Tống luyện đỉnh xong thì mấy người sẽ chia nhau đi lấy ba loại nguyên thần lực Phong Thổ Hỏa, cho nên mấy ngày nay tất cả mọi người đều rất nhàn rỗi. Tổ Thị tĩnh dưỡng hai ngày, rồi đến cung Thái Thần một chuyến, tìm Đế Quân thương lượng phân công ba loại nguyên thần lực kia.

Hỏa thần Tạ Minh lấy thân mình hóa Minh Ti, tất nhiên là đã vũ hóa, nguyên thần lực này theo lý là do con cái cái kế thừa. Trước đây Đế Quân đến Minh Ti lấy Phong chủng và Hỏa chủng, đã quyết định với Bạch Minh chủ Tạ Họa Lâu là lúc nào cũng có thể đến Minh Ti lấy linh châu chứa nguyên thần của Tạ Minh.

Cân nhắc đến mối quan hệ giữa Sắt Già và Tạ Minh, Đế Quân từng hoài nghi, liệu Sắt Già có đang ngủ say ở Minh Ti hay không, bèn tiện miệng hỏi Tạ Họa Lâu. Nhưng cơn gió đầu tiên trên thế gian mặc dù quanh quẩn ở trên sông Ức Xuyên, nhưng Phong chủ lại không ở trong Minh Ti.

Nói cách khác, đợi sau khi Liên Tống luyện xong đỉnh lò, bọn họ phải tốn rất nhiều công phu để đi tìm, chỉ có linh châu hệ Thổ của Địa Mẫu Nữ Oa và linh châu hệ Phong của Phong chủ Sắc Già.

Đế Quân suy nghĩ một hồi, bèn phân công cho mọi người.

Phân công của hắn là như thế này: Tổ Thị và Liên Tống đi tìm linh châu hệ Phong và Linh châu hệ Thổ; Linh châu hệ Hỏa thì giao và việc thiết kế pháp trận trấn áp Khánh Khương, thì giao cho hắn. Dù sao sau khi phụ thần, Thiếu Quán, Mặc Uyên vũ hóa, thì ở Bát Hoang ngày nay, thì chẳng có Thần Ma Quỷ Yêu nào vượt qua hắn trong phương diện lập pháp trận này.

Tổ Thị không có ý kiến gì với phân công này, còn cảm thấy Đế Quân phân chia rất có lý. Có thể thấy được nàng không phải là một vị thần giỏi làm ăn, nếu có Liên Tống ở đây, thì kết quả phân công chắc chắn là giao hết mấy thứ phiền toái lại cho Đế Quân, hai người họ chỉ cần đi lấy linh châu hệ Hỏa là được.

Buổi chiều, Tổ Thị trở lại cung Nguyên Cực, thương lượng với Tuyết Ý nửa canh giờ về việc tìm kiếm Phong chủ Sắt Già, nghị sự kết thúc chưa được bao lâu thì Tuyết Ý đã phụng mệnh Tổ Thị rời khỏi Cửu Trùng Thiên, trở về Cô Dao.

Tuyết Ý vừa đi, Cốt Dung đã tới. Nàng đến mời Tổ Thị đi dạo.

Ở trên trời một tháng, Cốt Dung cứ rảnh ra là lại đến tìm Tổ Thị ra ngoài đi dạo. Hôm nay nàng dẫn Tổ Thị đến cung Nguyên Cực ở góc phía tây hoa viên.

Nhắc tới cũng thật trùng hợp, phòng "Bạch Ngọc Lâu" mà Liên Tống đang bế quan cũng tọa lạc ở góc tây hoa viên.

Cốt Dung dẫn Tổ Thị đi về phía tây, trực tiếp đi tới trước tòa Bạch Ngọc lâu ở góc tây hoa viên.

Trong đầu Tổ Thị từ từ đánh ra một dấu chấm hỏi, cho rằng Cốt Dung là cố ý dẫn nàng tới tìm Liên Tống, thì mím môi định ngăn Cốt Dung lại. Cốt Dung lại vòng qua người nàng nhào tới bên cạnh cái ao nhỏ phía sau.

"Tiểu Hắc Ngư." Cốt Dung gọi bằng vẻ mặt trìu mến: "Mau ra đây, tỷ đến thăm bé này!"

Sau đó thấy nước hồ dao động, một con cá nhỏ màu đen xinh đẹp rẽ sóng lăn tăn bơi lên.

Cốt Dung lập tức vui vẻ ngửa tay biến ra mấy quả tiên nhỏ, vừa đút cho con cá nhỏ vừa thân mật gọi là là "bé con".

Tổ Thị cũng học theo dáng vẻ của Cốt Dung, biến ra hai quả tiên đưa cho con cá nhỏ ăn.

Ánh chiều tà dần nhạt đi, một cơn gió thổi tới, hàng hoa Anh đào mùa hạ bên ao khẽ lay động, làm cánh hoa màu phấn hồng bay xuống lả tả.

Tổ Thị dựa vào dưới tàng cây Anh đào. Hoàng hôn yên tĩnh, hoa rơi như mưa, Cốt Dung bên cạnh vô ưu vô lo nói cười ầm ĩ, tất cả vẻ đẹp tĩnh lặng này quả thực có hơi không chân thật, giống như khoảng thời gian ngày xưa trở lại, giống như các nàng đã trở lại thời gian yên tĩnh trên núi Cô Dao. Mà đại kiếp nạn sắp tới, ba năm sẽ nhanh chóng qua đi, nàng biết thời gian như này sẽ không còn nhiều nữa.

Tổ Thị đưa đón lấy một cánh hoa Anh đào, nhớ tới mùa hè ở Cô Dao.

Đã đã ba tháng rồi chưa về Cô Dao, hoàn toàn bỏ lỡ thời gian cuối xuân và đầu hạ ở Cô Dao.

Nàng thổi vào lòng bàn tay, cánh hoa bay đi, ánh mắt nàng dời về cơn mưa hoa đang bay tán loạn theo gió, hơi cảm khái: "Hoa Băng Tiêu ở Cô Dao hẳn là đã nở rồi nhỉ, gió nhẹ phất hoa, hoa Băng Tiêu nở rộ được gió mát mang khỏi đầu cành, cảnh hoa rơi thắng tuyết đó nhiều năm rồi ta chưa được thấy.

Cốt Dung nghe vậy, vỗ vỗ đầu cá nhỏ trong hồ, ý bảo nó tự đi chơi đi. Lại nhìn về phía Tổ Thị, cũng tỏ ra hoài niệm: "Hoa Băng Tiêu rơi quả thực rất đẹp, cũng đã lâu rồi ta không nhìn thấy, tôn thượng đang nhớ Cô Dao sao?" Nàng lập tức có chủ ý: "Hay là... Chúng ta trở về Cô Dao một chuyến đi, tính toán thời gian thì lúc này đang độ hoa Băng Tiêu nở rộ rồi, chúng ta về bây giờ có khi sẽ bắt kịp đợt hoa rơi thắng tuyết cuối cùng đó!"

Nàng càng nói càng cảm thấy khả thi: "Cứ nghe nói Tam hoàng tử sắp luyện xong cái đỉnh kia rồi, nhưng hắn đã kết thúc mấy ngày rồi mà còn chưa xong, ai biết khi nào mới xong?"

Tổ Thị do dự nói: "Chuyện này..."

Dưới ánh mặt trời phiếm trắng, bầu trời bị tán cây che khuất chợt có tuyết rơi. Cốt Dung sửng sốt một hồi, đưa tay đón lấy tuyết rơi. Đợi tuyết rơi tới trước mắt, nàng mới phát hiện, theo lý thì chúng nó chỉ có thể sinh ra cùng hoa Băng Tiêu như ở Cô Dao thôi.

Hoa bay đầy trời, giống như tuyết rơi, tựa như nàng đã về với ánh hoàng hôn giữa hè, cánh hoa như tuyết bay khắp núi Cô Dao.

Chỉ khác là những bông hoa này lại xuyên qua lòng bàn tay của nàng, xuyên qua thân thể nàng.

Cốt Dung kinh ngạc đến ngây ngốc: "Đây là... ảo ảnh!"

Nàng kinh ngạc nhìn về phía Tổ Thị: "Tôn thượng, đây là ảo ảnh ngài làm ra sao?"

Tính tình của Cốt Dung vốn hơi yểu điệu, thích mấy thứ tinh xảo mềm mại này, nhưng lại rất hoạt bát, hỏi xong rồi cũng không đợi Tổ Thị trả lời, lập tức chơi đùa với ảo ảnh của hoa Băng Tiêu.

Tổ Thị lại nhìn về phía Bạch Ngọc Lâu cách đó vài bước, phát hiện cửa sổ lầu một vốn đóng chặt hơi hé ra. Phía sau cửa sổ hé mở kia dường như có một bóng người màu trắng đang đứng. Tổ Thị che giấu cúi đầu, bên môi hé ra một nụ cười.

Cốt Dung đoán sai rồi, con mưa hoa này không phải do nàng tạo ra. Nàng xoay người, ngón tay khẽ ngoắc, thoáng cái đã nặn ra một quả cầu không gian trong suốt. Cầu không gian kia đón lấy vài cánh hoa Băng Tiêu, giữ chúng nguyên vẹn bên trong. Nhưng việc này là nàng đưa lưng về Bạch Ngọc Lâu mà làm, cho nên nhưng động tác bí mật kia đều không bị ai nhìn thấy.

Đến đêm, Tổ Thị mất ngủ.

Trong điện Hi Di, nàng nằm trên giường ngọc, cầu không gian lồng ngoài cánh hoa Băng Tiêu được nàng ném lên trên nóc giường, lại rơi xuống, nàng chụp lấy lại ném lên, lại rơi xuống... Cứ như thế lặp đi lặp lại nửa canh giờ.

Trong nửa canh giờ này, nàng nhớ đến thời gian ở chung ba tháng với Liên Tống, sau đó bị sóng gợn lăn tăn mang đi. Mà trong ba tháng này, có rất nhiều tình cảm nàng chưa từng nghiêm túc để tâm, cũng giống như nhưng chiếc vỏ sò trắng bị cơn sóng để lại sau khi thủy triều xuống, rõ ràng khiến cho người ta ý thức được sự tồn tại của chúng.

Là như vậy ư.

Thì ra là như vậy.

Nàng hít sâu một hơi, bỗng dưng ngồi dậy, đưa ra quyết định.

Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện một vệt cầu vồng đêm. Ánh sáng bảy màu của cầu vồng chiếu vào cửa sổ chưa đóng, mặc dù yếu ớt, nhưng cũng đủ khiến một người mất ngủ để tâm. Tổ Thị hơi mở to mắt, đến gần cửa sổ.

Cầu vồng cong cong, bị những vì sao treo ở chân trời vây quanh, giống như một cây cầu đầy màu sắc.

Thì ra tiểu tam lang cũng chưa ngủ. Nàng đứng đó một hồi, nắm lấy quả cầu không gian kia bước ra khỏi Hi Di điện, lúc đi viện lại suy nghĩ gì đó, rồi xoay bước đi về phía nhà bếp.

Trong phòng luyện đan ở góc tây hoa viên, lửa trên đỉnh ba chân khắc năm nguyên tố Phong Hỏa Thủy Thổ Quang đã bị rút đi, hiện ra chân hình trang nghiêm. Thần khí hiếm có ra đời, cầu vồng đêm tượng trưng cho điềm lành cũng xuất hiện. Tam điện hạ đặc biệt chọn thời gian luyện thành vào đêm khuya, lúc này tất cả mọi người đều đã ngủ, không có quá nhiều người để ý đến cầu vồng này, cùng tiết kiệm rất nhiều phiền toái cho hắn.

Giờ tý là giờ cực âm, Tam điện hạ đặt đỉnh mới luyện thành vào hồ Tụ Linh. Mười hai canh giờ sau, đợi nó tụ khí xong, sẽ lấy nó ra khỏi hồ Tụ Linh, thế là đại công cáo thành.

Sau khi cất kỹ cái đỉnh kia, Tam điện hạ một mình leo lên nóc Bạch Ngọc Lâu, ngồi như thế trên mái hiên một lát, rồi lấy sáo ra đặt bên môi, tùy ý thổi hai khúc nhạc.

Hoa viên phía tay chẳng khác gì mê cung, có thể thuận lợi đi tới trước Bạch Ngọc Lâu, Tổ Thị cũng cảm thấy chẳng dễ dàng. Nàng nâng đèn lồng lên, nhìn thấy tòa Bạch Ngọc Lâu nguy nga bị hoa và cây cối trồng trước lầu che khuất một nửa, giống như một mỹ nhân như ẩn như hiện trong bóng đêm, âu cũng là phong cảnh rất đáng xem.

Nhưng cảnh quan đáng xem nhất là ở trên mái nhà.

Trên nóc nhà, tiểu tam lang mặc áo trắng nhẹ nhàng, đang cong một chân ngồi, cụp mắt thổi sáo.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn thổi sáo. Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua tay áo hắn, mà tiếng sáo lại vang lên bên môi, màn này quả thực rất phong lưu thoải mái, khiến nàng nín thở.

Sau khi giải độc Đằng Yêu khôi phục thần trí, Tổ Thị từng ngẫm lại mối quan hệ giữa mình với Liên Tống.

Không phải tối nay nàng mới bắt đầu nghĩ đến chuyện này.

Thiên Bộ nói với nàng, nàng trúng phải tình độc, là loại độc phóng đại dục vọng trong lòng. Mà sáng sớm hôm đó khi tỉnh lại, nàng vẫn nhớ mình đang mơ giấc mơ hoang đường như nào khi trúng độc hôn mê. Đó hẳn là bởi vì tình độc. Lúc đó nàng cực kỳ khiếp sợ, bởi vì nàng cũng không biết mình lại có cảm giác với tình dục. Nàng nhớ rõ trong kiếp thứ mười sáu nàng chuyển thế, cũng từng có người dùng loại độc này với nàng, nhưng khi đó nàng hoàn toàn không có cảm giác gì đặc biệt, vì sao bây giờ đối với Liên Tống...

Khi sự khác biệt rõ ràng này bày ra trước mắt khiến nàng không thể không đối mặt, nàng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận, tiểu tam lang rất đặc biệt với nàng.

Từ khi gặp hắn, nàng đã rất gần gũi với hắn, cũng hoàn toàn tin tưởng ỷ lại hắn. Cả đời này của nàng, bao gồm làm phàm nhân mười sáu đời, chưa bao giờ đối với ai như thế. Điều này đã đủ để nói rõ hắn rất khác biệt đối với nàng.

Lúc biến thành tiểu Quang Thần, nàng học được ham muốn chiếm hữu từ chỗ hắn. Nàng sẽ vì hắn thích tiểu Tổ Thị, mà trong tiềm thức không muốn mình trưởng thành trở lại. Sẽ vì hắn trêu chọc và gần gũi không chừng mực với nàng mà hơi oán giận. Nhưng nàng chưa bao giờ thực sự giận hắn. Tất cả những cảm xúc vi diệu này xem ra đều vì hắn mà có. Nàng cũng không có cảm xúc như thế với người khác.

Trước đây nàng cũng từng nhận ra sự khác thường này, lúc đó nàng cứ dùng việc hai người đã lập Phệ Cốt Chân Ngôn để giải thích, nhưng hôm nay nghĩ lại, Phệ Cốt Chân Ngôn chẳng qua chỉ là một chú ngữ, chú ngữ chỉ có thể uy hiếp song phương ký kết chú ngữ này không vi phạm lời hứa phản bội lẫn nhau mà thôi, làm sao có thể sai khiến tình cảm và trái tim của một người? Ngay từ đầu nàng đã đối xử đặc biệt với hắn rồi, nhất là sau khi trúng độc, dục vọng trong lòng bị phóng đại, nàng lại chủ động chạm vào hắn, đây là bởi sao? Tất nhiên là bởi vì, bởi vì...

Lúc đó nàng đã chạm vào một góc của câu trả lời chính xác, nhưng chỉ vì chút mơ hồ và không chắc chắn, mà khi nàng muốn vượt qua sự do dự trong lòng, tiến thêm một bước xác định đáp án kia, thì thái độ của Liên Tống lại làm nàng thấy nghi ngờ và sợ hãi, khiến nàng không thể không dừng lại.

Hắn giống như đang trốn nàng vậy.

Sau khi chắc chắn rằng hắn đang trốn tránh mình, thì nàng lại nghi ngờ sự hoang đường đêm đó không phải giấc mơ, mà đã thực sự xảy ra, bởi vì Liên Tống trong lòng không có nàng, không thể đối mặt với chuyện xảy ra đêm đó nên mới bắt đầu tránh né nàng.

Mấy ngày nay nàng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, và cũng vì thế mà buồn bực. Cho đến chạng vạng tối hôm nay.

Chạng vạng hôm nay, trong hoa viên phía tây, trước Bạch Ngọc lâu, Liên Tống tặng nàng một cơn mưa hoa Băng Tiêu. Vậy có nghĩ là hắn không phải chán ghét nàng mà trốn tránh.

Nàng đến nhân thế tu hành, học đủ các loại tình cảm, chỉ chưa từng tự trải qua tình yêu nam nữ, nàng cũng không cảm thấy mình cần hiểu loại tình cảm này. Nhưng một khắc kia, khi ảo ảnh của hoa Băng Tiêu bay cùng gió, dịu dàng xuyên qua đầu ngón tay của nàng, nàng lại tự hiểu được cảm giác của nàng đối với Liên Tống... là thích.

Nàng cực kỳ chân thật chạm vào đáp án hoàn chỉnh kia.

Nhưng nàng cũng sực nhớ ra, mình là một vị thần không có tương lai. Cho nên mặc dù biết Liên Tống đứng ở sau cửa sổ phòng luyện đan nhìn nàng, thì nàng cũng không đi tìm hắn.

Nhưng bây giờ nàng lại không cam lòng.

Vừa mới ý thức được sự yêu thích này, nàng đã phải từ bỏ nó sao? Sao có thể cam tâm chứ? Sau khi trở về Hi Di Điện, nàng suy nghĩ hồi lâu về quá khứ và tương lại của nàng và Liên Tống.

Nàng chưa bao giờ cố gắng chống lại số phận. Sau khi tiên tri được ba năm sau nàng không phải chết vì hiến tế, mà là bị Khánh Khương giết chết, khiến từ khi chào đời đến nay, lần đầu tiên nàng muốn thử đi thay đổi vận mệnh. Nàng không biết liệu có thành công hay không. Trước đây nàng chưa từng nghĩ kỹ về chuyện này. Bởi vì mặc dù không thể thành công, mặc dù chết không có giá trị, nhưng đó là vận mệnh, nàng từng phản kháng nhưng không phản kháng được, thế nên nàng đành tiếp nhận. Nhưng hôm nay, nàng không muốn tiếp tục chấp nhận một kết cục không thể thành công. Nàng ước gì mình sẽ được sống tiếp. Nếu sống tiếp, nàng có thể...

Nói đi cũng phải nói lại, nàng và tiểu tam lang không phải rất xứng đôi sao? Tuy rằng bối phận của nàng lớn một chút, nhưng tuổi tác cũng sấp xỉ tiểu tam lang, hai người lại còn là thần tự nhiên, cũng coi như môn đăng hộ đối, là một mối nhân duyên vô cùng tốt.

Mặc dù không biết tiểu tam lang có tình cảm gì với mình, nhưng tuyệt đối không phải ghét.

Còn ba năm, nếu bọn họ có thể vượt qua kiếp nạn kia, nếu nàng có thể sống sót, vậy bọn họ sẽ có tương lai.

Cho nên có thể tìm một cái cớ để tiểu tam lang chờ một chút, ba năm này đừng đi tìm tiên tử khác, cũng đừng nạp phi tử? Đây có phải là một giải pháp hay không? Nàng ở trong điện Hi Di suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được.

Sau khi hạ quyết tâm, nàng không muốn trì hoãn nữa, bởi vậy đã chạy đến đây ngay trong đêm.

Trước Bạch Ngọc Lâu, Tổ Thị đứng một lúc lâu, đợi khúc nhạc kết thúc, Liên Tống cúi đầu nhìn nàng, nàng mới bay lên nhóc nhà.

Vừa mới nhìn thấy Tổ Thị, trong lòng Tam điện hạ còn hơi động, nhưng lúc này hắn đã điều chỉnh lại tâm trạng, bình tĩnh như thường gọi nàng: "Muộn thế này rồi, sao lại tới đây?"

Tổ Thị ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt chiếc đèn lồng khảm minh châu sang một bên, hóa ra một chiếc bàn nhỏ đặt giữa hai người, sau đó đặt hộp thức ăn gỗ mun trong tay lên bàn mở ra, lấy một cái bát nước đá đang bốc hàn khí: "Ta thấy cầu vồng đêm, đến chúc mừng ngươi luyện thành thần khí, thuận tiện mời ngươi ăn đá." Nàng mím môi, đôi môi như Anh đào đỏ, nở nụ cười: "Cũng là để cảm ơn cơn mưa hoa ngươi tặng ta lúc chạng vạng, chén đá này là ta làm cho ngươi nếm thử."

Sau khi tà lực của Tây Hoàng nhận bị loại bỏ hết khỏi cơ thể nàng, gương mặt như ngọc Phù Dung cuối cùng cũng không tái nhợt như trước kia, trong làn da lạnh lẽo như ngọc ửng hồng như son, chứng tỏ chủ nhân của nó khỏe mạnh không việc gì. Đây là dáng vẻ mà Liên Tống quen thuộc hơn.

Tam điện hạ im lặng thu tầm mắt lại, không muốn nhìn lại gương mặt quen thuộc khiến hắn hoảng hốt này, bưng bát đá bào lên, hời hợt nói: "Chỉ vì lơ đãng nghe được ngươi nói chuyện với Cốt Dung, biết ngươi nhớ nhà nên tiện tay làm thôi, cần gì đặc biệt làm một chén này để báo đáp ta?"

Nàng liếc hắn một cái, lấy một cái bát nhỏ hơn và thìa bạc lớn ra: "Ai nói cho ngươi cả chén? Ngươi chỉ có một nửa thôi." Nói xong cầm thìa nghiêng người tới, là ý muốn phân thịt quả trong trong bát đá ra.

Không muốn nhìn nàng nữa, nhưng lại nhịn không được. Bây giờ trên mặt nàng vẫn còn chứa sự ngây thơ lúc mười lăm mười sáu tuổi ở phàm thế, nhưng vì đã trưởng thành nên thần thái không còn ngây thơ như trước, hiện ra sự trong trẻo nhưng lạnh lùng. Kiếp đó, hắn đi khắp núi sông, lúc tìm thấy nàng ở sa mạc Giáng Nguyệt cũng là ánh mắt như thế này. Mà lúc này, khi nàng keo kiệt nói "Ngươi chỉ có một nửa", khuôn mặt có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng kia khẽ mỉm cười, xinh đẹp lại yêu kiều. Trước giờ hắn rất thích dáng vẻ thế này của nàng, khiến hắn nhịn không được... nhịn không được muốn trêu chọc nàng.

Khi chiếc thìa bạc nàng với tới, bàn tay bưng chén đá của hắn lùi về phía sau. Bát nước đá từ tay phải bị đổi sang tay trái, tay trái dời ra sau, lần này nàng chỉ có thể trèo lên trên người hắn mới với được chén đá bào kia.

Nàng trừng mắt, buông thìa xuống nhìn hắn: "Tiểu tam lang, ngươi có cảm thấy mình hơi trẻ con không?"

Hắn bật cười: "Một cái bát đá nhỏ như vậy mà chỉ chia cho ta một nửa, nàng không ấu trĩ sao? Nàng không chỉ ấu trĩ, mà còn keo kiệt."

Nàng quên đi quá khứ, cũng không muốn chấp nhận quá khứ, khiến hắn tức giận. Khi bị tâm ma tra tấn, hắn thậm chí còn hận nàng, không muốn gặp nàng. Nhưng khi nhìn thấy nàng, thấy biểu cảm sinh động như thế của nàng, thấy nàng gần gũi hắn một cách vô thức như thế, đến sự oán trách cũng chợt trở nên thân mật, sao hắn chống đỡ được nữa đây? Bao nhiêu sự không cam lòng đều chỉ có thể chôn xuống đáy lòng.

Nàng không phát giác ra được tâm tư phức tạp của hắn, nghe hắn phản bác lời của mình, nàng hừ một tiếng: "Ai keo kiệt? Ta chỉ là cảm thấy ăn đá bào nhiều quá không tốt nên mới không làm nhiều thôi." Lại nghiêm túc trừng hắn: "Vốn tưởng một chén đá này đã đủ cho hai người chúng ta ăn, ai biết tiểu tam lang lại ăn giỏi như thế? Nếu ngươi muốn ăn cả chén thì cho ngươi hết đó." Miễn cưỡng nói xong, lại miễn cưỡng giục hắn: "Vậy ngươi mau nếm thử hương vị đi, có vừa miệng không?"

Hắn thích dáng vẻ sống động này của nàng, chợt thấy vui lòng, nếm tử một miếng trái cây trong đá bào. Mùi vị thơm ngọt quen thuộc tan ra trong miệng, hương vị này giống hệt với mùi vị nàng làm cho hắn ở trong tiểu Sa la cảnh.

Hắn chợt thất thần.

Gió đêm hơi lạnh, lời nói ngày xưa của nàng phảng phất bên tai: "Không biết làm món khác, chỉ biết làm bát đã bào này thôi, chàng ăn rồi phải khen ta đấy!"

Khi đó hắn cố ý không khen nàng, nếm thử một miếng nói: "Sao nàng lại thích ăn ngọt như vậy?"

Nàng kinh ngạc kéo tay hắn qua nếm một miếng, ánh mắt long lanh nhìn qua hắn: "Thế này là ngọt sao? Có ngọt gì đâu." Ánh mắt lóe lên: "Chẳng lẽ chàng không thích ngọt?"

Tất nhiên là thích rồi.

Nhưng lúc đó hắn không trả lời nàng, khi đã trêu chọc nàng xong, hắn bèn kéo nàng xuống rồi hôn lên môi nàng.

Đó đúng là khoảng thời gian tuyệt vời.

Khi đó, hắn một lòng cho rằng bọn họ còn rất nhiều khoảng thời gian tốt đẹp như thế.

Ai biết giữa bọn họ cuối cùng lại thành như vậy.

Hắn lại nếm thử bát đá bào trong tay.

"Ngon không?" Tổ Thị chống má hỏi hắn.

Ánh mắt chờ mong kia giống y hệt nhiều năm trước.

Liên Tống kinh ngạc nhìn nàng một lúc, cũng không trả lời là ngon hay không: "Ừ, ta rất thích." Nàng hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo. Rõ ràng nói thích, nhưng trong giọng nói lại chứa sự đau lòng.

Nhưng Tổ Thị không để ý. Nhìn hắn ăn từng muốn đá bào, nàng yên lặng một lát, bỗng nhiên giơ tay dời chiếc bàn nhỏ giữa hai người đi, nhích lại gần nghiêng đầu nhìn hắn: "Tiểu tam lang, ta muốn nói với ngươi một chuyện."

Nhiệm vụ tối nay của nàng rất quan trọng, trước khi bàn chuyện tuyển phi trễ lại của hắn thì có chuyện quan trọng khác nàng cần phải nói rõ.

Liên Tống múc một muỗng đá cuối cùng, liếc nhìn nàng: "Chuyện gì thế?"

Tổ Thị im lặng một lát: "Ta muốn nói cho ngươi biết." Thần sắc nàng trở nên nghiêm túc: "Yên Lan không phải Trường Y tiên tử. Trường Y tiên tử, thực ra là một luồng khí tức của ta."

Liên Tống buông chén đá xuống.

"Cạch!"

Thanh âm kia cũng không vang quá, Tổ Thị hơi khựng lại. Nàng rũ mắt xuống, cố ý không nhìn hắn, kể lại những lời Ân Lâm nói ban ngày, lại nói cho hắn biết những gì nàng nhìn thấy ở Tỏa Yêu Tháp: "... Ta nghĩ nên nói cho ngươi biết những chuyện này, với lại Trường Y hẳn cũng không muốn ngươi tiếp tục nhận lầm Yên Lan là nàng đâu." Giọng nói của nàng chậm lại: "Chuyện ta muốn nói tiếp theo, là về tình cảm của Trường Y... Một trong số những chấp niệp cuối cùng nàng để lại, là nàng muốn cho ngươi biết, những năm sống Cửu Trùng Thiên, người nàng thích không phải là nhị hoàng tử Tang Tịch, mà là ngươi. Chỉ vì nàng biết bản tính ngươi vô tình... Ngươi cho phép các thần nữ tiếp cận ngươi vì chinh phục dục vọng, nhưng lại ghét các nàng nảy sinh tình cảm với ngươi, một khi có ai bày tỏ thì ngươi sẽ chán ghét, cho nên nàng không dám nói cho ngươi biết tình cảm của mình. Nàng còn sợ ngươi phát hiện nàng nhớ thương ngươi, vì để không có gì bất trắc xảy ra nên đã nói đối, để toàn bộ Cửu Trùng Thiên đều tin rằng người nàng thích là Tang Tịch. Trước khi chết nàng nói với ngươi 'Nếu có kiếp sau'... Câu nói chưa nói xong, nàng không dám nói hết, nhưng nếu có kiếp sau, nàng muốn ở bên ngươi."

Nói xong những lời này, nàng mới nhìn về phía hắn. Hắn hơi cụp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì. Nàng không chắc hắn đang nghĩ gì. Giống như nàng nói với Ân Lâm, nếu hắn muốn trách tội bọn họ cũng được, dù thế nào cũng được, đều là chuyện nàng phải đối mặt.

Nàng khẽ gọi hắn một tiếng: "Tiểu tam lang, ngươi đang nghĩ gì thế?"

Bên cạnh Bạch Ngọc Lâu trồng một gốc cây Ngọc Lan cao ngất, gió đêm thổi qua hoa Ngọc Lan nở rộ, có mấy cánh hoa bay xuống, Liên Tống ngẩng đầu, đón lấy một cánh hoa: "Ta đang nghĩ, nàng thật sự rất hiểu ta. Nàng nói đúng, nếu để ta biết nàng thích ta, chúng ta sẽ không thể làm bạn được."

Hắn đặt cánh hoa Ngọc Lan bên môi rồi thổi, lại thổi ra vài tiếng nhạc du dương.

Tổ Thị kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn mỉm cười, nắm lấy một cánh hoa, đưa cho nàng: "Nàng có muốn thử không?" Sau đó lại đưa cánh hoa lên môi thổi tiếp.

Sau đó hắn dừng lại, bỗng nhiên nói không đầu không đuôi một câu: "Ta sinh ra ở thời thái bình, lúc nhỏ bị chiều hư, muốn gì có đó, cuộc sống đó trải qua lâu quá dễ trở thành một tên phong lưu. Tuy rằng, cuối cùng may mắn không trở thành một tên phong lưu, nhưng ta lại đi vào một cực đoan khác, ta cảm thấy cuộc đời vô vị, vạn sự đều trống không. Bốn vạn tuổi ta quen biết Trường Y, sau đó biết nàng thích nhị ca ta, nàng cố chấp với nhị ca như thế, tựa như đến chết cũng không thay đổi, lúc đó ta còn trẻ, cảm thấy tình yêu của nàng có thể sẽ là một thứ gì đó vĩnh viễn không thay đổi. Để chứng minh điều này, nên ta đã cứu nàng ấy. Mà hôm nay nàng cho ta biết, thực ra việc ta muốn chứng minh kia là thứ không hề tồn tại." Nói tới đây, hắn dừng lại, im lặng một lúc rồi nhìn về phía Tổ Thị, thình lình nói: "Chỉ là, nếu Trường Y là linh tức của nàng thì cũng là một phần của nàng, vậy có phải chăng người bây giờ yêu ta là nàng, còn đến chết không thay đổi, có thể chứng minh được trên đời này có tồn tại chữ "có" rồi?"

Tổ Thị hơi mơ hồ: "Tiểu tam lang..."

Hắn cười nhạt: "Sợ à? Ta chỉ đùa thôi."

Tổ Thị nghiêm túc nhìn hắn một lát, phát hiện rất khó phân biệt xem hắn có phải đang nói đùa hay không, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định giải thích: "Trường Y tuy là linh tức của ta, nhưng cũng không phải ta, nàng là một cá thể tồn tại hoàn chỉnh độc lập với ta. Có lẽ nguyên nhân là do ta, về mặt tình cảm..." Hai chữ "Tình cảm" nàng nói rất hàm hồ: "Ít nhiều có chịu một ít ảnh hưởng của ta. Nhưng vạn năm tu luyện, nàng chỉ tu thành chính mình. Trong tháp Tỏa Yêu, mặc dù ta thấy được một phần quá khứ của nàng, thấy được tình cảm của nàng, cũng thấy được chấp niệm của nàng, nhưng ta lại không cách nào cộng tình với nàng. Ngươi không thể biết cộng tình là có ý gì chứ..."

Sợ hắn không hiểu, nàng đưa ra một ví dụ: "Ví dụ như ta từng chuyển thể mười sáu lần ở phàm thế, ta vẫn nhớ rõ mồn một tất cả những trải nghiệm kia, những cảm xúc của mười sáu lần chuyển thế kia, cho nên những lần đó đều là kiếp sống của ta. Nhưng yêu hận và trải nghiệm của Trường Y thì không phải, nó là của chính nàng, là thứ ta có thể nhìn thấy nhưng không cách nào đồng cảm được. Lúc đó ở tháp Tỏa Yêu, linh tức lại vào trong thân thể ta, có lẽ là cảm nhận được Phệ Cốt Chân Ngôn mà ngươi gieo xuống, nên chấp niệm và đau xót bị trói buộc đã được xoa dịu, ý thức của Trường Y cũng tan biến trong khoảnh khắc chấp niệm và đau đớn được xoa dịu đó." Nói xong những lời này, nàng gần như trịnh trọng nhìn về phía Liên Tống: "Linh tức trở lại trong cơ thể ta chỉ là linh tức mà thôi, Tiểu Tam Lang, ngươi không thể coi ta là Trường Y, ta không phải nàng."

Hắn im lặng một hồi, cầm cánh hoa trong tay: "Tất nhiên." Hắn nói: "Nàng tất nhiên là Trường Y độc nhất vô nhị." Một lát sau, lại nói: "Mặc dù ta không có tình cảm nam nữ với nàng, nhưng năm đó quả thật rất thưởng thức nàng. Trường Y cũng chứng minh nàng đáng giá để ta coi trọng và thưởng thức, ta quả thực không nên lầm nhận Yên Lan là nàng."

Tổ Thị im lặng một lát: "Ngươi cũng bị chúng ta lừa. Xin lỗi, Tiểu Tam Lang."

Hắn bóp nát cánh hoa trong tay, bỗng nhiên hỏi nàng: "Nàng nói mỗi một kiếp trong mười sáu lần chuyển thế đều là nàng, phải không?"

Tổ Thị hơi ngẩn ra: "Phải." Nàng chỉ vào chén đá bị hắn đặt ở một bên: "Này, làm chén đá này là tay nghề ta học được ở kiếp thứ mười, kiếp đó ta mở một tửu phường."

Hắn gật đầu, tựa như chỉ tùy ý hỏi nàng: "Mỗi một tay nghề nàng học được ở trong mỗi kiếp đều có thể mang tới kiếp sau sao?"

Nàng cũng tùy ý đáp: "Không thể, bởi vì lần chuyển thế tiếp theo, ta sẽ không còn ký ức kiếp trước nữa, nhưng tình cảm học được sẽ mang tới kiếp sau, bởi vì đó là thứ khắc sâu trong hồn phách, không thể quên được.

Hắn im lặng một lát, vẻ mặt trống rỗng: "Thật sự không thể quên sao, dùng thuật pháp tách chúng ra khỏi hồn phách của nàng, không phải là có thể quên sao?"

Nghe giống như Liên Tống đang thảo luận một vấn đề thuật pháp với mình. Tổ Thị lần theo suy nghĩ của hắn để xem xét, phát hiện đúng là có thể thật.

"Phải." Nàng đồng ý: "Theo lý thì có thể như vậy, nhưng chắc là..." Nàng hơi nhíu mày: "Chắc sẽ rất đau."

Hắn thốt lên: "Nếu sẽ rất đau, vậy vì sao..." Nhưng nói được một nửa hắn lại dừng, xoa xoa thái dương: "Quên đi."

Phản ứng của hắn có hơi kỳ quái, nàng không khỏi nghi hoặc: "Ngươi mới vừa nói 'Vì sao'.... Là chỉ cái gì?"

"Không có gì." Hắn lần nữa nắm lấy cánh hoa, đặt ở giữa ngón tay thưởng thức: "Chỉ đang nghĩ đến, sao không có ai nghĩ ra thuật pháp bóc tách tình cảm mà không đau đớn thôi." Bởi vì biểu cảm của hắn quá thản nhiên, nên Tổ Thị đã tin, nghĩ một hồi rồi trả lời hắn: "Bởi vì không ai có nhu cầu đó."

Hắn cười: "Cũng đúng." Rồi không nói gì nữa.

Thấy hắn không nói gì nữa, Tổ Thị ho nhẹ một tiếng, nhìn hắn: "Tiểu tam lang, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

Hắn đang ngắm cánh hoa, nhìn nàng: "Vấn đề gì?"

Nàng chống má, giả bộ không quá để ý, chỉ thuận miệng hỏi: "Ta chỉ có hơi tò mò, vì sao ngươi ghét mấy người nảy sinh tình cảm với mình như vậy?"

Liên Tống sửng sốt một hồi mới phản ứng lại vấn đề của Tổ Thị, hắn khẽ nhíu mày: "Cũng không thể nói là ghét. Chỉ là ta không thích các nàng, cho nên không muốn phải đối phó mà thôi."

Câu trả lời này Tổ Thị chưa từng dự tính được, nàng khó hiểu nhíu mày: "Không thích các nàng?"

Nghe nàng nói, Liên Tống cũng chống cằm, ung dung nhìn nàng: "Nàng cho rằng các nàng thích ta nên mới vào cung Nguyên Cực sao? Vậy thì nàng sai rồi, đối với các nàng thì ta giống như một con mồi hơn, và đây là một trò chơi săn bắt. Sự kiên nhẫn của các nàng bình thường đều rất ngắn ngủi, cho nên bình thường cứ ba năm vài tháng thì Thiên Bộ sẽ đưa các nàng rời đi. Về phần nàng hỏi ta tại sao cho phép các nàng vào cung Nguyên Cực..." Khóe môi hắn khẽ nhếch, có vài phần bất cần đời, lại giống như là tự giễu: "Bởi vì có đôi khi ta cũng cảm thấy cô độc nhàm chán, các nàng tuy đến vì mục đích là thuần phục tên lãng tử ta, nhưng không sao, ta cũng không thèm để ý, các nàng đều là những người bạn chơi đùa rất xứng đáng, chúng ta nên gọi là... mỗi người đều đạt được thứ mình mong muốn."

Tổ Thị trừng mắt nhìn hắn, suy nghĩ một lát: "Cho nên ngươi chỉ muốn một người bạn có thể ở bên khi nhàm chán, thật ra ngươi cũng không biết yêu thích là thế nào."

Tổng kết của nàng khiến hắn im lặng một lúc. Không biết yêu thích là thế nào sao? Không, ta hiểu rất rõ. Đáy lòng hắn trào phúng nghĩ, nhưng cũng không phủ nhận tổng kết của nàng, chỉ lập lờ nước đôi nói: "Bây giờ ta rất bận, chẳng lẽ nàng không biết nhiều năm nay cung Nguyên Cực không đón người mới sao?"

Tổ Thị nghĩ thầm, cũng không thấy có mỹ nhân lui tới trong cung, quá khứ ngươi đi nhầm đường, bây giờ cung Nguyên Cực không có người mới tới không phải là điều nên làm sao? Nhưng lại nghĩ, haiz, quá khứ là do hắn không hiểu chuyện thôi, bỏ đi.

Nghĩ "bỏ đi" xong lại thấy hơi chút lo lắng, hơi mím môi, hỏi: "Hôm nay ngươi bận rộn vì đại chiến sắp tới, nếu đại chiến ba năm sau sẽ chấm dứt, kiếp này lại thái bình thì tiểu tam lang ngươi có thấy nhàm chán mà đi tìm những cô nương kia không?"

Một, hai, ba... Trong lòng nàng đã đếm đến mười nhưng vẫn chưa đợi được Liên Tống trả lời, không khỏi ngước mắt nhìn hắn, phát hiện hắn đang thất thần.

"Tiểu tam lang." Nàng khẽ gọi hắn một tiếng.

Lúc này hắn mới chú ý tới ánh mắt của nàng, bèn nhìn nàng: "Không phải những, mà chỉ có một." Hắn sửa lời.

Khi nàng trở nên mơ hồ khó hiểu, hắn hờ hững cười: "Lần này ta muốn tìm một người mình thích, rồi không bao giờ để nàng rời đi nữa."

"Ngươi... Muốn cưới phi à?"

Hắn từ chối cho ý kiến: "Tuổi của ta cũng lớn rồi."

Đôi môi đỏ mọng của nàng mở ra khép lại mấy lần: "Vậy, ba năm nay ngươi đừng cưới."

"Tại sao?" Hắn hỏi nàng.

Nàng lấy lại bình tĩnh, đột nhiên tìm được một cái cớ rất tốt trong đầu óc trống rỗng: "Bởi vì đại kiếp nạn sắp tới, thời gian rất cấp bách, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt, không phải sao?"

Hắn nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười: "Nàng lúc nào cũng lo nghĩ cho Bát Hoang."

Nó giống như một câu châm biếm.

Nhưng hắn nói không sai. Nàng quả thực luôn nghĩ cho Bát hoang, đây là số mệnh của nàng, mặc dù nàng có thể lựa chọn, nhưng nàng lại không thể nào ruồng bỏ trách nhiệm.

Mặc dù ý thức được mình đã có thất tình, đã thích một người, nhưng nàng cũng không dám, không thể đặt người kia ở trước số mệnh và trách nhiệm của nàng được.

Con đường duy nhất là gánh vác loại vận mệnh và trách nhiệm này, đồng thời cố gắng tìm kiếm một cơ hội sống sót.

Nếu nàng có thể sống sót, nàng muốn có được người nàng thích, có được hạnh phúc mà phàm nhân bình thường đều có được, có được hạnh phúc mà nàng đã từng tò mò trong mười sáu đời kia.

Tổ Thị ngước mắt nhìn nam tử cách nàng không quá một thước.

Nàng đột nhiên nghiêng người qua, đưa tay chạm vào tóc mai hắn.

Cách gần như vậy, mùi hương Bạch Kỳ Nam trên người hắn khẽ thoảng vào mũi của nàng, khiến tim nàng run lên. Tay cũng run lên nhưng vẫn dừng lại trên tóc hắn một lát. Sau đó nàng rút lại, lại biến ra một phiến lá xanh đưa ra trước mặt hắn.

Không thể tới gần, lại muốn tới gần, có lẽ đây chính là thích, hoặc là yêu. Hắn cũng từng trêu chọc nàng như vậy. Lúc đó nàng chưa từng nghĩ tới yêu thích gì, chỉ cảm thấy đó là diễn xuất của tiểu tam lang khi ở bên các nữ tử, nên nàng cũng không cho là thật. Đương nhiên, lúc này nàng sẽ không cho những sự trêu chọc trong quá khứ kia của hắn là thật, nàng chỉ cho rằng, đây là một cách để đến tiếp cận khiến đối phương không cho là thật thôi. Bởi vậy nàng học theo hắn, cũng đối với hắn như thế. Hắn là một sư phụ tốt, nàng sẽ là một đồ đệ tốt.

Liên Tống căn bản không nhìn chiếc lá xanh trong tay nàng, hắn hoàn toàn ngơ ngẩn: "Nàng..."

"Trên đầu ngươi có một chiếc lá, ta giúp ngươi lấy xuống." Nàng trả lời hắn.

Nàng thản nhiên như thế, mặt mày lại ngây thơ như thế, hắn muốn hoài nghi, nhưng căn bản không thể hoài nghi hành động này của nàng là có dụng ý khác với hắn.

Nàng hơi chu đôi môi đỏ mọng ra, thổi chiếc lá xanh trong tay ra, lá xanh kia lập tức biến thành điểm sáng màu xanh biếc bay múa ở bên cạnh bọn họ: "Tiểu tam lang, có phải đẹp lắm không?" Mái tóc đen của nàng như thác nước, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, mặt mày hơi cong lên, ngọt ngào như giấc mộng.

"Ừ." Hắn gật đầu," Rất đẹp." Nhưng không phải là điểm sáng kia.

Hắn thật sự không có sức đề kháng với nàng. Hắn nghĩ. Nàng không muốn chấp nhận tình cũ với mình, không muốn lại yêu hắn, nhưng hắn là người duy nhất lập Phệ Cốt Chân Ngôn với nàng. Nàng với hắn không hề ngăn cách, nàng tin tưởng hắn, cũng thích hắn, mặc dù không phải loại thích mà hắn muốn... Nhưng dường như... nàng cũng đủ thích hắn rồi. Chỉ vậy thôi, có phải cũng không tệ hay không? Tay nàng đặt trong lòng bàn tay hắn, một lúc sau mới dời đi, trong lòng bàn tay hắn cũng xuất hiện một mảnh lá.

Nàng cong hai chân lên, gác đầu lên gối, tựa như nàng vẫn là tiểu cô nương ở phàm thế lúc trước, mím môi nhìn hắn cười: "Tiểu tam lang, ngươi thổi đi."

Hắn nhận lấy chiếc lá, nhưng không học theo nàng thổi thành đốm sáng, mà thổi một khúc nhạc. Hắn hi vọng nhạc lý của nàng không tốt như lúc nàng còn ở thế gian này, như vậy sẽ không thể nghe ra được hắn đang thổi một bài ca tình ca. Mà Tổ Thị quả nhiên không nghe ra.

Nàng dựa vào vai hắn trong tiếng sáo du dương, từ từ ngủ thiếp đi.

Khi nàng hoàn toàn thả lỏng, dựa vào vai hắn ngủ, hắn ôm lấy nàng, sau đó cẩn thận đặt một nụ hôn lên trán nàng.

Bởi vì nụ cười của nàng, bàn tay nàng chạm vào và hơi thở đều đều như nàng gối đầu lên vai hắn, mà tâm ma đã bị đè xuống, nhốt vào nơi sâu nhất trong tim, những cố chấp kia chợt không thấy bóng dáng.

Ít nhất thì vào giờ khắc này, hắn không có oán hận, rất hưởng thụ cảm giác ở bên nàng. Hắn nghĩ.

***Bữa giờ toàn dịch mấy truyện hai ngàn chữ, giờ dịch truyện chín ngàn chữ thấy đuối vãi. Còn ba chương nữa hay sao í, mọi người đợi xíu xiu nha