Tam sinh tam thế bộ sinh liênTác giả: Đường ThấtDịch: Quá khứ chậm rãiQuyển 3: Ngàn kiếp dưới chân
Chương 53
Chiết Nhan nhặt được Liên Tống, là vào một đêm giữa hè.
Lúc đó trăng sáng treo cao, đêm lạnh như nước, vị Tam điện hạ hóa thành nữa nguyên hình rồng, ngất xỉu bên bờ biển Bắc Hải.
Chiết Nhan Thượng Thần đã vạn năm chưa từng tới Bắc Hải, lần này là cùng Bạch Chân Thượng Thần đi Đông Bắc Hoang, tìm quá sinh nhật một vạn tuổi cho cháu gái Bạch Phượng Cửu, tiểu thần nữ của nhị ca Bạch Chân.
Trong sinh nhật của tiểu nữ, tam ca của Bạch Chân có nhắc đến có hoa Thất Thốn Tuyết trong động phủ của mình, đoán chừng mấy ngày nay sẽ nở hoa, hỏi bọn họ có muốn đến hái hai đóa hay không.
Chiết Nhan thượng thần cảm thấy nếu đã tốn công đi rồi thì hái thêm bảy bảy tám bông hoa luôn.Từ đông bắc hoang đến đất phong của tam ca Bạch Chân ở tây bắc hoang, cần phải đi qua Bắc Hoang và Bắc Hải. Không ngờ Bắc Hải lớn như vậy, Chiết Nhan và Bạch Chân vừa định nghỉ ngơi một chút, vừa khéo lại đạp xuống gần chỗ Liên Tống đang hôn mê.
Bạch Chân Thượng Thần cảm thấy việc này rất kỳ lạ. Thần tộc bọn họ, chỉ có đứa bé nhi mới sinh ra không lâu chưa biết hóa hình, mới không thể khống chế được bản tướng và hóa tướng, thỉnh thoảng hoa ra nửa nguyện hình thôi, cười nói: À,mấy vị thần trọng thương hoặc gần chết cũng có thể không duy trì được nhân tướng hoàn hảo. Nhưng theo hắn, lúc này vị Tam hoàng tử thiên tộc này ngoại trừ sắc mặt hơi trắng bệch, mạch hơi loạn một chút, cách cái chết còn xa... Ôi, một trăm bước, sao lại không khống chế được hóa tướng, để lộ ra bổn tướng đuôi rồng thế này?
Chiết Nhan Thượng Thần bước ra khỏi thần thức của Liên Tống, giải quyết nghi vấn của Bạch Chân Thượng Thần: "Trên tiên thể của hắn thì không có thương tích gì, nhưng tinh thần cực kỳ bất ổn, trong thần thức lại dấy lên một biển lửa. Thần thức mất không chế...... Đó có thể là lý do tại sao hắn trở nên thế này."
Chiết Nhan Thượng Thần cũng rất buồn bực: "Nhưng thần thức của hắn vì sao lại không khống chế được..." Hắn nhớ lại một chuyện: "Ta nhớ tới, mấy ngày trước, Tất Phương Điểu đưa đến một phong thư, trong thư nói Liên Tam phái sứ giả đến rừng đào một chuyến, hỏi ta có rảnh không, nói có việc thỉnh giáo ta. Lúc đó ta còn tưởng rằng là Tổ Thị lại xảy ra chuyện gì..." Chiết Nhan nhìn phía Bạch Chân, hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ không phải Tổ Thị thần xảy ra chuyện, mà hắn muốn hỏi ta chuyện thần thức của hắn không thể khống chế được sao?"
Bạch Chân thầm nghĩ sao ta biết được, nhưng ngoài lại nói thế này với Chiết Nhan thượng thần: "Ừ, ngươi suy đoán rất có lý."
Cứu người quan trọng. Liên Tống đã như thế này rồi, hai người họtất nhiên cũng không tiện đến chỗ Bạch Kỳ lấy Thất Thốn Tuyết nữa. Mà sắp xếp đưa cái vị Tam điện hạ hóa thành một nửa hình rồng bất tỉnh nhân sự về Thập Lý Đào Lâm.
Ba ngày sau, Liên Tống tỉnh lại.
Chiết Nhan ngồi đối diện hắn, thần sắc có hơi nặng nề hỏi hắn: "Ngươi có biết ký ức của ngươi bị người ta làm giả mạo không?"
Tam điện hạ khoác áo bào trắng, lười biếng tựa vào trên giường trúc, khẽ rũ mặt xuống, tay phải đùa nghịch một cái chén trà trống, thản nhiên nói: "Ừ, biết."
Chiết Nhan thượng thần sợ ngây người, mặc dù hắn hỏi như vậy, nhưng không ngờ được Liên Tống cũng biết việc này. Hắn chỉ cảm thấy câu hỏi uyển chuyển hơn câu trả lời cũng khỏe, sẽ không quá kích thích đương sự, khiến cho cuộc đối thoại không thể tiến hành được. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, một khi Liên Tống làm ra vẻ khiếp sợ hỏi "Hả? Sao có thể?" hoặc "Gì cơ? Sao lại có chuyện đó?" Thì hắn mới có không gian để phát huy. Dù sao hắn cũng là một thượng thần EQ cao, rất hiểu cách nói chuyện với người khác, nói chuyện phiếm với người khác cũng không lạnh lùng. Nhưng kịch bản đã đi chệch hướng, Chiết Nhan thượng thần chợt không biết nên nói cái gì cho phải.
Tam điện hạ nhìn Chiết Nhan thần á khẩu không nói nên lời, mỉm cười, nụ cười kia tuy hờ hững, nhưng quả thật là đang cười: "Là bởi vì biết chuyện này, nên đạo tâm trở nên bất ổn, linh đài nổi nghiệt hỏa, không thể khống chế được, khiến nó đốt khắp thần thức, ta mới bất tỉnh nhân sự không biết gì, ngất xỉu ở Bắc Hải. May mắn có hai vị thượng thần cứu giúp, đa tạ thượng thần."
Nguyên nhân của bệnh thì ra là như vậy. Trong lúc Tam điện hạ nói chuyện, Chiết Nhan Thượng Thần cuối cùng cũng tìm lại được ngôn ngữ, ho một tiếng: "Khụ khụ, ngọn lửa này của ngươi, cũng thật ghê gớm, người lạ chớ đến gần, ta hao phí rất nhiều công sức cũng không có cách nào dập hết nó, cuối cùng vẫn là A Chân đến hỗ trợ, dùng sức của hai người chúng ta mới điều khiển nguyên thần lực của ngươi, phong bế nó trong linh phủ của ngươi, chậm rãi dập tắt đám lửa kia để ngươi tỉnh lại."
Nói đến đây, thượng thần Chiết Nhan cuối cùng cũng nhận ra chỗ ly kỳ trong cuộc đối thoại này của bọn họ. Hắn vỗ ót một cái: "Không đúng, nếu ta chẩn đoán không sai, thực ra ngươi vẫn chưa khôi phục ký ức lúc trước. Vậy ta đã có nghi vấn, nếu ngươi còn chưa khôi phục trí nhớ, làm sao biết được mình bị giả mạo trí nhớ?"
Tam điện hạ vẫn nghịch chén trà kia: "Ta quả thực chưa khôi phục trí nhớ." Hắn tán thành chẩn đoán của Chiết Nhan Thượng Thần, nhưng không trả lời câu hỏi của hắn, còn hỏi lại hắn một câu khác: "Thượng Thần, ký ức ta bị giả mạo, có phải là đoạn ba vạn năm trước đi phàm thế hay không?"
Chiết Nhan đang bưng một chén trà muốn uống hai ngụm, nghe vậy thiếu chút nữa ném cái chén đi: "Thế...Ngươi đều biết rồi?" Hắn thật sự rất tò mò: "Rốt cuộc ngươi làm sao biết được?"
Tam điện hạ lần thứ hai bỏ qua câu hỏi của hắn, buông chén trà Đông Lĩnh Ngọc xuống: "Thượng thần có thể giúp ta khôi phục đoạn ký ức này không?"
Chiết Nhan thượng thần tự xưng là một thượng thần thức thời, thấy Liên Tống thật sự không muốn nói đã phát hiện trí nhớ của mình có sai sót, thì cũng không hỏi tiếp nữa. Chỉ là... Có thể khôi phục trí nhớ của Liên Tống hay không, đây cũng là một vấn đề. Liên quan đến lĩnh vực chuyên môn của mình, Chiết Nhan Thượng Thần có rất nhiều lời nói: "Muốn dệt lại ký ức cho một người, để bao trùm ký ức ban đầu hắn là rất khó, giống như vẽ một bức tranh trên lụa trắng, rất tốn thời gian." Tuy nhiên, vẽ tuy khó, nhưng để giặt sạch một bức tranh trên khăn trắng, vẫn dễ dàng hơn nhiều. Vẽ một bức tranh đẹp, có lẽ mất nhiều ngày hoặc thậm chí nhiều tháng, nhưng muốn giặt sạch bức tranh kia, nhiều nhất chỉ cần một khắc đồng hồ."
Nghe nói chiết nhan thượng thần nói lời này, Tất Phương Điểu vẫn hầu hạ ở một bên không lên tiếng, nghĩ thầm hắn đúng là một người chưa bao giờ tự mình giặt quần áo mới có thể so sánh như thế. Hắn ho một tiếng, rối rắm nhìn sắc mặt thượng thần: "Thượng thần, gặp phải bột màu thì không dễ giặt, một khắc đồng hồ căn bản là không thể giặt sạch sẽ, cần thêm bột thuốc ngâm trước nửa đến một canh giờ, sau đó dùng gậy giặt quần áo đập một hai khắc đồng hồ mới có thể giặt sạch."
Chiết Nhan thượng thần bị nghẹn họng, một lúc lâu sau, hắn ho một tiếng: "Ừm, dù sao đại khái cũng có ý như vậy." Có thể cảm thấy mất mặt, Chiết Nhan Thượng thần am hiểu đạo nói chuyện trong cuộc nói chuyện tiếp theo, đặc biệt dùng từ bổn tọa tự xưng là để vãn hồi từ tôn.
"Ý bổn tọa là..." Hắn nhìn về phía Liên Tống: "Bổn tọa là có thể giúp ngươi khôi phục trí nhớ, điều này cũng không tốn mấy ngày bổn tọa, vật liệu luyện đan đều có sẵn. Chỉ là, tầng ký ức bao trùm ức hà của ngươi làm khéo quá, đã đã dung nhập linh thức, dùng đan dược để đẩy đi sẽ ảnh hưởng đến thần hồn của ngươi, trong vòng ba năm năm tới ngươi có lẽ sẽ thường xuyên đau đầu, sẽ rất khó chịu..."
Mọi người cùng ngồi ở đây lâu như thế, Tam điện hạ nãy giờ vẫn rất bình tình, thậm chí có hơi thản nhiên trong lúc nói về việc trí nhớ bị hỗn loạn của hắn, cuối cùng cũng nói ra một câu có cảm xúc đầu tiên trong ngày: "Khó chịu hơn nữa, ta nghĩ cũng sẽ không khó chịu hơn ta bây giờ." Nhưng biểu cảm của hắn lại cực kỳ lạnh nhạt bình tĩnh, cũng nhìn không ra hắn khó chịu chỗ nào.
Chiết Nhan thượng thần hơi kinh ngạc. Kinh ngạc xong, hắn cân nhắc một hồi, từ những lời này của Liên Tống, hắn có thể nghe được ý của hắn, cũng biết được quyết tâm của hắn. Chiết Nhan thượng thần khẽ thở dài một tiếng, gật gật đầu: "Được, vậy cứ làm như thế đi."
Trước khi đi, Chiết Nhan dặn Liên Tống nghỉ ngơi cho tốt, lại nói mình về đốt lò, ngày mai nhất định sẽ luyện xong đan dược.
Liên Tống cảm ơn hắn, cũng không nói thêm gì.
Sau khi Chiết Nhan và Tất Phương rời đi, Tam điện hạ nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.
Từ sau khi hắn phát hiện trí nhớ của mình bị người động tay động chân, hắn vẫn cho rằng, là thần thức lúc hắn ở trong Thần giới bát hoang. Có lẽ khi đó đã xảy ra chuyện quan trọng gì, có người không muốn hắn nhớ lại, cho nên dùng những chuyện thường ngày ở thần giới để bao trùm đoạn quá khứ đó của hắn. Hắn ở thần giới quả thật rất rảnh rỗi, nhàm chán, làm việc cũng rất tùy tiện, dùng mấy chuyện hàng ngày để lừa gạt hắn, quả thực tương đối dễ dàng.
Nếu không phải vì đi lấy Phi hoa liên điệp, đến băng vực vạn năm dưới đáy biển Bắc Hải một chuyến, hắn hẳn là không thể khả năng phát hiện ra đoạn ký ức bị mất của hắn là lúc ở phàm thế.
Mười mấy năm ở phàm thế, chuyện xảy ra thật sự quá nhiều, quá loạn, cũng quá chân thật. Nhưng, những ký ức giả dối đó lại có thể dệt ra một bộ ký ức phức tạp vụn vặt lại kín đáo chu đáo đến nỗi ngay cả hắn cũng không cách nào hoài nghi, thì thật sự rất khó khăn? Tứ hải bát hoang, có bao nhiêu người có thể làm được việc này? Việc đi tới băng vực vạn năm, hắn vẫn chưa thương lượng với Đế Quân và Tổ Thị, đây hoàn toàn là ý của một mình hắn. Mà băng vực vạn nam là nơi để trừng phạt Đọa Tiên cực ác, nếu không phải vì lấy được phi hoa liên điệp, hắn cả đời này cũng sẽ không đặt chân vào mới đúng.
Ngày đó, sau trận nghị sự trong Tứ Vô Lượng điện của Thái Thần cung xong, Đế Quân một mình đến tìm hắn một lần, hỏi hắn về việc chế tạo vật chưa năm nguyên thần của thần tự nhiên, hắn có ý tưởng gì chưa. Hắn nói ra mấy phương án, Đế Quân đều cảm thấy thiếu chút gì đó, hai người lại thương nghị một hồi, cuối cùng cảm thấy dùng một cái lò chế tạo từ luồng gió đầu tiên, đốm hỏa đầu tiên, chùm ánh sáng đầu tiên và giọt nước đầu tiên trên đời, hẳn là có thể chứa được nguyên thần của năm thần tự nhiên.
Sau khi nói chuyện với Đế Quân, hắn đã trở về biển Huy Diệu một chuyến, lấy giọt nước đầu, lại đi cửa Nhược Mộc một chuyến, lấy được loại đất bị phong ấn ở trong cửa. Động tác của Đế Quân bên kia cũng không chậm. Khi hắn trở lại Thiên Cung, Đế Quân đã phái người đến Minh Ty lấy được gió và lửa. Mà Tổ Thị cũng ra lệnh cho Ân Lâm trở về Cô Dao một chuyến, lấy ánh sáng còn sót lại dưới đáy biển Trường Sinh.
Sau khi năm loại nguyên liệu đã tập hợp đầy đủ, hắn mới bắt đầu bế quan luyện lò. Thần khí này khác với những thứ đồ chơi trước kia hắn làm, bước đầu tiên đều cần làm tan chảy những vật liệu kia. May mà trước đó có lấy được một sọt đá Phù Kim có thể làm nóng chảy vạn vật từ tộc Thành Điểu. Nhưng có một vấn đề - vật liệu nóng chảy xong lại làm đông lại, không phải là điều dễ dàng. Hắn bế quan ba ngày, thử rất nhiều phương pháp, đều không có kết quả, cuối cùng nhớ tới Phi Hoa Liên Điệp ở băng vực vạn niên. Phi hoa liên điệp cũng là một loại đá, đầu đá được ngưng tụ tư hàn băng vạn năm, nghe đồn nó là đối đầu với đá Phù Kim... đá Phù Kim có thể làm nóng chảy vạn vật, thì Phi hoa liên điệp có thể ngưng tụ vạn vật.
Hắn dự định tìm Phi Hoa Liên Điệp về, thử xem nó có thể ngưng tụ vạn vật hay không, bởi vậy đã đến tàng thư các của Thái Thần cung một chuyến, lấy bản đồ của băng vực vạn năm đi. Vốn cũng định nói với Đế Quân một tiếng, nhưng Trọng Lâm nói Đế Quân đang ngủ trưa, hắn thấy không quấy rầy, bèn mang theo bản đồ trực tiếp đi Bắc Hải.
Băng vực vạn năm không hổ là nơi trừng phạt ác đồ, băng thành vô tận giống như một võ trường khổng lồ không người, nhưng có tiên giả vừa đặt chân vào trong đó, sẽ lập tức có băng đao băng tiễn bốn phía tập kích không ngừng không nghỉ.
Có quạt Trấn Ách hộ thể, băng đao băng tiễn cũng không đến mức gây phiền toái gì cho hắn. Hắn xem bản đồ tìm hai ngày, cuối cùng cũng tìm được Phi hoa liên điệp to bằng bàn tay trong tuyết. Có được phi hoa liên điệp, hắn vốn định lập tức rời đi, nhưng khi đến gần giới môn thì đụng phải một người... công chúa của Bắc Hải Lăng Ngư tộc, tiểu ngư cơ A Úc.
Hắn có hơi ấn tượng với tiểu ngư cơ này, là bởi vì ba vạn năm trước, hắn xẻ đất tạo biển ở phàm thế, vi phạm luật lệ cửu thiên, bị phạt ở Bắc Cực Thiên Cực sơn bị, tiểu lăng ngư kia cũng theo nước Nam Loan lọt vào thác nước, được hắn cứu mạng; nàng vì báo cứu ơn cứu mạng, cũng ở chỗ chịu hình hầu hạ hắn mấy ngày, chỉ là sau khi hình phạt chấm dứt, hắn đã bảo thiên tướng đưa nàng trở về Bắc Hải rồi.
Lúc đó tiểu ngư cơ kia còn là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng lần này tiểu ngư cơ rớt xuống trong băng vực vạn năm này, lại toàn thân đầy vết thương, xương cốt như muốn rời khỏi thân thể, gầy guộc không giống người. Khi nhìn thấy hắn, trong đôi mắt tê dại kia đầu tiên là hiện ra sợ hãi, sau khi sợ hãi, lại lộ ra một tia sáng yếu ớt: "Điện hạ, ngài là Tam điện hạ!" Nàng quỳ xuống đất, giọng nói yếu ớt như giấy nhám cọ qua đá.
Băng đao băng tiễn không ngừng bắn về phía nàng, chạm đến thân thể gầy yếu kia, lưu lại một vết máu, sau một khắc vết máu kia lại biến mất, đợi đao tiễn lần thứ hai ở rơi xuống trên người nàng.
Đây chính là cực hình của băng vực vạn năm. Nàng dường như đã quen rồi, chỉ là vẫn không khống chế được phát ra tiếng kêu đau.
Nàng rầm rầm dập đầu với hắn, trên trán rất nhanh hiện ra một vết đỏ bừng: "Ta đã ở đây chịu khổ ba vạn năm rồi, thực sự không chịu nổi nữa!" Nàng khóc lóc than vãn: "Ta biết sai rồi, cầu xin điện hạ tha cho ta, thả ta ra khỏi nơi này đi, cầu xin điện hạ!"
Nghe lời này của nàng, nghĩa là chuyện nàng ở đây có liên quan đến hắn, nhưng hắn hoàn toàn không nhớ có chuyện như vậy. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, trong thực tế xuất hiện một người, chứng minh trí nhớ của mình đã xảy ra vấn đề lớn. Hắn yên lặng đánh giá Tiểu Ngư Cơ quỳ gối dưới chân hắn. Tất cả những gì nàng nói hắn đều không hiểu, nhưng hắn nghĩ, đó là vì nàng nói chưa rõ ràng.
Hắn đứng ở nơi đó, không giống như bị mất trí nhớ, giọng nói hơi trầm xuống, cố ý làm ra vẻ hờ hững: "Hả? Biết sai gì? Ngươi đã làm gì sai?" Khi hình ti của Cửu Trọng Thiên không có người chưởng quản, hắn có thay mặt chưởng quản mấy chục năm, cho nên rất hiểu chuyện thẩm vấn người khác.
Tiểu Ngư Cơ giống như cực kỳ sợ hắn, dập đầu trên mặt đất, vết đỏ tím trên trán chảy máu, run rẩy nói: "Ta không nên đố kỵ Tam điện hạ đã xẻ đất tạo biển vì phàm nhân kia, không nên nhìn thấy trên người nàng đeo vảy ngược của ngài, biết nàng là thê tử của ngài, mà mất đi lý trí lăng trì hồn phách của nàng, khiến cho nàng không thể tỉnh lại được." Nàng hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt bẩn thỉu hiện ra một chút hy vọng: "Tam điện hạ nổi trận lôi đình là chuyện nên làm, nhưng ba vạn năm đã qua, điện hạ nhất định đã tìm được cách cứu nàng, nếu nàng đã tỉnh lại rồi, thì hẳn là ngài đã loan phượng xum vầy ở bên nàng rồi, kính xin điện hạ tha cho ta một con đường sống!" Nàng khóc nức nở không thôi: "Ba vạn năm, thật sự đủ rồi, cầu xin điện hạ thương hại!"
Liên Tam tuy rằng trong lòng đã có suy đoán, nhưng nghe tiểu ngư cơ nói, hắn vẫn thấy sợ hãi khó nhị, trong đầu tựa như có cái gì nổ tung. Hắn không cách nào ngụy trang lạnh nhạt trấn định nữa, há mồm vài lần, mới có thể lên tiếng, hỏi tiểu ngư cơ kia: "Ngươi nói, ba vạn năm trước, ta từng dùng vảy ngược làm sính lễ, cưới một phàm nhân, còn vì nàng mà xẻ đất tạo biển, vi phạm luật lệ Cửu Thiên, mà ngươi bởi vì ghen ghét nàng, làm tổn thương hồn phách của nàng, làm nàng không cách nào tỉnh lại, ta vì ngươi đả thương nàng, nổi trận lôi đình, cho nên mới nhốt ngươi tới nơi này nghiêm trị, phải không?"
Tiểu Ngư Cơ cuối cùng cũng ý thức được có điều không đúng, ngẩng đầu kinh hoàng luống cuống nhìn về phía hắn: "Điện, điện hạ, ý nói ta, nói sai cái gì sao?"
Hắn không nói gì, im lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Tên của người phàm đó là gì?"
Tiểu Ngư Cơ co rúm lại: "Ta, ta không biết, chỉ biết nàng là một quận chúa phàm thế." Nàng thật sự rất thông minh, mới vừa rồi còn e ngại, không có nhận ra, lúc này lại đột nhiên hiểu được, con ngươi bỗng dưng chuyển động, nhịn nỗi đau trên người, nhẹ giọng thăm dò: "Điện hạ giống như, là đã quên nàng rồi sao?"
Hắn không quan tâm nàng nói gì, hơi giơ tay lên, trong tay xuất hiện một bức họa. Bức tranh mở ra, người trong bức tranh mặc váy vàng tóc đen, là Tổ Thị. Đôi mắt màu hổ phách của hắn nhìn về người phía trước một khắc còn thê thảm cầu xin, lúc này tiểu ngư cơ đã đảo mắt muốn mưu đồ gì đó: "Vậy ngươi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của nàng chứ?" Hắn trầm giọng hỏi nàng: "Người trong tranh chính là nàng, đúng không?"
Đợi thấy rõ người trong tranh, đồng tử Tiểu Ngư chợt co rụt lại: "Điện hạ là... vẫn còn nhớ..."
Biểu cảm trên mặt hắn không hề thay đổi, tay lại không khống chế được mà dùng sức, cuộn giấy bị hắn nắm sắp hỏng, hắn bỗng dưng thu bức tranh về lại.
Trong tinh xá của Thập Lý Đào Lâm, Tam điện hạ nằm trên giường trúc xoa xoa thái dương, nhịn xuống nỗi đau cuồn cuộn vì hồi ức hiện ra trong thần thức. Câu trả lời của tiểu ngư cơ vẫn còn ở bên tai: "Điện hạ là... vẫn còn nhớ... Kiểu tóc và cách trang điểm của nàng không phải là như vậy, nhưng khuôn mặt đó trông giống như thế này, giống như những người trong bức tranh, không khác gì cả."
Trong miệng có mùi tanh ngọt, bị hắn nuốt trở về.
Phàm nhân kia, giống với Tổ Thị như đúc, không khác gì.
Thế gian này không thể nào có một phàm nhân có dáng vẻ giống như quang thần do thiên địa tạo hóa sinh ra được.
Mà nghe Thiên Bộ nói, vì tu được thất tình của nhân tộc, Tổ Thị đã từng đi phàm thế lịch kiếp mười sáu đời. Điều đó có nghĩa là gì?
Nghĩa là phàm nhân hắn kết duyên ở phàm thế kia, tám chín phần mười, chính là Tổ Thị là ở nhân gian chuyển thế.
Chứng tỏ hắn và Tổ Thị, đã từng gặp nhau ở phàm thế, kết duyên làm phu thê. Đây là điều điều mà hắn luôn luôn tìm kiếm, họ đã từng có duyên phận, có mối quan hệ trong quá khứ.
Mà duyên phận này, còn có quan hệ này, vượt qua tất cả tưởng tượng trước kia của hắn đối với quá khứ của bọn họ, làm cho người lòng tin được.
Hắn từng thành hôn ở trần thế. Mà nàng, lại chính là thê tử ở phàm thế của hắn, là người hắn từng dùng vảy ngược để cầu hôn. Vảy ngược quan trọng như thế nào với loài rồng, không ai hiểu rõ hơn hắn. Điều này có nghĩa là tình cảm của họ lúc đó rất sâu đậm.
Nhưng, nếu mà tình cảm sâu đậm như vậy, vì sao hắn lại quên, mà nàng cũng đã quên?
Hắn rất muốn biết, đoạn trống trong trí nhớ lại của mình là gì, là một mảnh trống rỗng, không có một chút ấn tượng nào về nàng lúc làm phàm nhân trong sinh mệnh của hắn.
Điều này khiến cho hắn cực kỳ lo lắng và đau đớn.
Thần thức dường như lại muốn bốc lửa lên. Hắn dùng sức đè ngực, đè nén liệt hỏa trong thần thức. Thân thể bị sự kích thích này khiến cho đau đớn vô cùng, khiến hắn không cách nào khống chế, thống khổ thở dốc.
Hắn đã không chật vật như vậy nhiều năm lắm rồi.
*
Tuyết Ý phát hiện gần đây Cốt Dung và Yên Lan rất thân thiết.
Cốt Dung tuy tính tình có hơi kiêu căng, nhưng tính tình thẳng thắn dứt khoát, trước kia khi ở Cô Dao, rất được các linh vật trên núi yêu thích, thần nữ tiên nga Cửu Trọng Thiện này chủ động kết giao với nàng, Tuyết Ý cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng người kết giao với Cốt Dung lại là Yên Lan, nên Tuyết Ý không thể không lưu ý nhiều hơn. Hắn tuy không có giao tình với Yên Lan giống Ân Lâm, nhưng cũng hiểu tính tình của nàng, từ trước đến nay hắn tin tức luôn luôn linh thông, Yên Lan tiên tử có lai lịch gì, tính tình gì, hắn coi như rõ ràng. Vì thế một ngày nhân dịp Sương Hòa cùng Tổ Thị đi Thái Thần công rút tà lực, trong Nguyên Cực cung chỉ còn lại hai người bọn họ, Tuyết Ý có dặn dò Cốt Dung vài câu.
Nhưng trong bốn thần sứ, Cốt Dung chỉ sợ mỗi Ân Lâm, cảm thấy Tuyết Ý dặn dò mình ồn ào quá: "Ta cũng không phải là người không có não." Cốt Dung hừ nhẹ: "Sau chuyện Địch Cơ, nàng dẫn tỳ nữ đến Nguyên Cực cung xin lỗi, ta mới nói với nàng hai câu." Đôi mắt nhẹ nhàng chuyển: "Nàng tiếp cận ta, tất nhiên là vì thăm dò quan hệ của chúng ta với Nguyên Cực cung, nhưng ta không phải là kẻ ngốc, cái gì cũng nói với nàng. Mặc cho nàng tiếp cận, là bởi vì ta cũng có tư tâm của ta.
Tuyết Ý thấy kỳ lạ: "Ngươi có thể có tư tâm gì?"
Cốt Dung trừng nhẹ hắn một cái: "Còn không phải là vì tôn thượng." Nàng mím môi không được tự nhiên: "Trong những câu chuyện phong lưu của Liên Tống Quân, khó hiểu nhất chính là chuyện của hắn và vị Trường Y tiên tử kia. Nếu Yên Lan đã là chuyển thế của Trường Y, thì muốn biết rõ Trường Y đã xảy ra chuyện gì với hắn, thì tất nhiên phải bắt tay từ trên người Yên Lan, mới dễ dàng nhất."
Nói đến đây, Cốt Dung nhíu mày: "Đúng rồi, lúc nãy ta Thiên Bộ, thấy nàng đi rất vội, hỏi nàng có chuyện gì xảy ra, nàng nói Tam hoàng tử mới hồi cung, ra lệnh phải lập khắc bế quan, nàng phải đi xem phòng luyện đã đã chuẩn bị ổn thỏa chưa."
Nàng cân nhắc hỏi Tuyết Ý: "Liên Tống quân lần này đi Bắc Hải, khoảng chừng bảy tám ngày, trở về đã muốn bế quan, cũng không nói chờ tôn thượng từ Thái Thần cung trở về gặp một lần, cũng không quan tâm tôn thượng mấy ngày nay rút tà lực như thế nào... Lúc trước ngươi còn nói với ta bọn họ thân thiết, thế này thì thân thiết gì chứ? Có phải hắn không có ý gì với tôn thượng chúng ta không?"
Tuyết Ý nhớ tới lời nói với Ân Lâm hôm qua, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hơn mười ngày trước sau lần nghị sự với Đông Hoa Đế Quân, Tổ Thị ở lại Cửu Trọng Thiên rút độc, chỉ sắp xếp hắn, Sương Hòa và Cốt Dung ở bên cạnh, Ân Lâm và Chiêu Hi thì bị nàng sai đi điều tra rõ ràng những phỏng đoán liên quan đến Khánh Khương cùng Ma tộc trong nghị sự có phải là thật hay không.
Cách một đoạn thời gian, Ân Lâm sẽ tới Cửu Trọng Thiên một chuyến, vào Nguyên Cực cung bẩm báo với Tổ Thị. Hôm qua, ngay sau khi nói chuyện với Tổ Thị xong, Ân Lâm ở tiền viện gọi hắn lại, nói chuyện liên quan đến Liên Tống...
Kỳ thật ngẫm lại, nếu hắn là Liên Tống, sau khi biết được những thứ đó, hẳn là cũng sẽ lựa chọn hồi cung để bế quan thôi, quả thực không có cách nào đối mặt được.
Cốt Dung thấy Tuyết Ý giống như đang thất thần, giơ tay lắc lắc trước mặt hắn: "Ngươi làm sao vậy?" Tuyết Ý bị kéo suy nghĩ trở về lại, hơi sửng sốt, sau đó ho khan một tiếng để che giấu, nói không có gì.
Cố tìm lý do cho việc Liên Tống bế quan: "Tam hoàng tử là vội vàng bế quan luyện lò, luyện lò là chuyện lớn mà. Hơn nữa, hắn không thân thiết với tôn thượng, không phải vừa hay sao." Hắn nói giỡn hỏi Cốt Dung: "Không phải ngươi cũng chê hắn phong lưu quá, không xứng với tôn thượng sao?"
Cốt Dung đã thở dài một tiếng: "Haiz, ngươi không hiểu, ta tuy rằng có hơi để ý..." Nàng lại thở dài một tiếng: "Nhưng, nếu bọn họ cứ như vậy, ta lại cảm thấy, hai người có hơi đáng thương, lại có chút đáng tiếc." Đề tài này quá nặng nề, nàng không muốn nói tiếp: "Quên đi, không nói cái này nữa." Nàng lấy ra một cành liễu mềm trong bình hoa quấn quanh ngón tay, thay đổi đề tài: "Các ngươi đều có chính sự làm, ta cũng không thể làm đại sự với các ngươi. Ngày ngày rảnh rỗi, nếu có thể tìm được bí ẩn của Trường Y và Liên Tống trên người Yên Lan thì hình như cũng rất thú vị." Nói xong tinh quái cười: "Ngươi đừng để ý đến ta, trong lòng ta tự hiểu."
Thấy nàng như thế, Tuyết Ý suy nghĩ một lát. Ân Lâm từng nói, Yên Lan mặc dù có chút dối trá ích kỷ, hơn nữa dễ ghen tị vì Liên Tống, nhưng bản tính cũng không tính là xấu. Bây giờ cứ phòng bị với nàng, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn. Nghĩ đến đây, Tuyết Ý không nói gì nữa, chỉ dặn dò Cốt Dung một câu, lúc ở cùng Yên Lan, nhất định phải thận trọng một chút.
Chỉ là Tuyết Ý không biết, có lẽ phàm nhân Yên Lan ba vạn năm trước quả thực như Ân Lâm nói bản tính không xấu, nhưng trên Yên Lan tiên tử sống trên Cửu Trọng Thiên lị ba vạn năm, đã nếm trải qua tình người "ấm áp", đã thay đổi tính tình.
Nguyên Cực cung chia làm hai cung trước sau, mấy điện trước là văn phòng nghị sự, phía tây có một ngoại hoa viên khá lớn. Hậu cung thì là nơi nghỉ ngơi, chia làm hai hàng điện đông tây, một đông một tây mỗi người một nội hoa viên. Tam điện hạ phẩm vị tốt, trình độ làm vườn cũng cao, ba hoa viên Nguyên Cực cung đều có chỗ tốt. Chỉ là ba hoa viên này cũng không phải ai cũng may mắn có thể đi dạo, người ngoài chỉ có thể đi dạo trong hoa viên bên ngoài.
Nô tỳ tâm phúc của Yên Lan đi trong hoa viên bên ngoài, đứng dưới tàng cây Đại Bồ Đề làm thánh cảnh trong vườn, ngước nhìn tán cây như mây, thở phào nhẹ nhõm. Chuyện Yên Lan dặn dò, nàng coi như đã làm được một nửa, quả nhiên như lời Yên Lan nói, việc này cũng không khó. Thần kinh căng thẳng tạm thời buông lỏng, Hiện Nhi hít một hơi thật sâu, mới cảm thấy nơi này mây tiên lượn lờ, gió nhẹ thổi tới, cực kỳ dễ chịu.
Chủ tớ các nàng thân thiết với Dung Dung tiên tử hơn mười ngày, chính là vì ngày hôm nay.
Tiên tử kia cũng rất xảo quyệt, đó là đánh giá của các nàng sau nhiều ngày giao tiếp, các nàng cũng chưa tìm ra lai lịch cụ thể của đối phương, chỉ biết bọn họ đều là bằng hữu của Tam điện hạ, được mời đến tham gia thiên hoa thịnh điển, làm khách ở Nguyên Cực cung. Mà vị Dung Dung tiên tử này không biết có quan hệ gì với tiên nữ áo vàng kia, nói nàng là tôi tớ của người nọ, thì tình tình nàng lại quá kiêu căng. Nói hai người là bằng hữu, thì nàng lại quá tôn kính người kia.
Nhưng tất cả những điều này đều không quan trọng.
Hiện Nhi, so với thân phận của bọn họ, điều Hoa chủ nhà nàng càng để hơn là Tam điện hạ hình như đối xử với bọn họ rất tốt. Nữ tiên áo vàng và Dung Dung tiên tử này chính là Hi Di điện, vậy đã kề sát bên tẩm điện Tức Tâm của Tam điện hạ, hai điện cách nhau rất gần, trước đây chưa bao giờ có người ở đó. Đây tất nhiên là sắp xếp của Tam điện hạ.
Sau khi nàng tìm được tin tức này, kể lại cho Hoa chủ nhà nàng, Hoa chủ nhà nàng lập tức bị kích thích, đập phá đồ đạc trong phòng. Lần trước nàng có phản ứng này, là hơn vạn năm trước, có một lần nàng cùng xảy ra xung đột, vì Tam điện hạ thiên vị Quyên Nhị.
Nữ tiên áo vàng không đi lại nhiều ở bên ngoài, các nàng cực kỳ ít đụng phải, nhưng Dung Dung tiên tử hắc y kia lại dễ tiếp cận hơn nhiều. Ngày đó bên bờ hồ Sa La, nàng miệng lưỡi nói mình mới là tân hoan của Tam điện hạ, việc này không biết thật hay giả, nhưng chỉ riêng việc các nàng ở chung với nàng mấy ngày nay, nàng hình như thật sự rất thích Tam điện hạ, cực kỳ để ý đến Tam điện hạ, nhất là cực kỳ tức tối với chuyện phong lưu cũ của Tam điện hạ.
Lúc mới quen biết, Dung Dung tiên tử kia còn từng châm chọc Hoa chủ nhà nàng. May mà Hoa chủ nhà nàng nhẫn nhục, giải thích nàng không giống Trường Y, Tam điện hạ quả thực trong lòng có Trường Y, nhưng lại không để ý đến nàng, thỉnh thoảng hỏi thăm một chút, chỉ là nể mặt Trường Y thuận tay làm mà thôi, mới khiến thùng giấm Dung Dung tiên tử kia giảm bớt cảnh giác đối với Hoa chủ nhà nàng, nguyện ý giao hảo với các nàng.
Qua lại lâu ngày, mọi người dần thân thiết lên, tiên tử vô tâm vô phế kia cũng dần dần tín nhiệm các nàng, cho nên hôm nay chủ tớ các nàng có thể đắc thủ, thuận lợi đem dẫn vào trong Tỏa Yêu tháp ở tầng trời thứ hai mười bảy.
Ba vạn năm trước Trường Y xông vào Tỏa Yêu Tháp, đá Phược Ma trên đỉnh tháp rơi xuống, bảo tháp bị phá hủy, sau đó trăm năm sau, nhóm Cửu Thiên Chân Hoàng hợp lực xây lại tháp này, xây bảo tháp vốn chỉ có chín tầng thành mười tám tầng. Tháp mười tám tầng, mỗi một tầng đều có mấy tòa lao, mỗi tòa lao đều có cách giày vò người khác nhau, trong tháp các đại yêu trằn trọc trong các lao ngục khác nhau theo tội trạng.
Theo tin tức tiên tử nhà nàng tìm hiểu được, tháng này, bên cạnh nhà giam bên cạnh lối vào tháp Tỏa Yêu, ở chính là Đằng yêu khét tiếng bị thu vào Tỏa Yêu tháp trăm năm.
Cho nên mấy ngày nay, Yên Lan cố ý kể về chuyện Tam điện hạ hóa rồng cứu Trường Y ở trước mặt Dung Dung tiên tử, lại ám chỉ Dung Dung, người ngoài đều cho rằng nàng đã khôi phục toàn bộ ký ức liên quan đến Trường Y, nhưng chỉ có nàng biết, nàng vẫn còn rất nhiều chuyện không nhớ ra, chắc là bởi vì trong Tỏa Yêu Tháp còn có tàn hồn của Trường Y lưu lại, chưa hoàn toàn quy về tiên thể của nàng.
Dung Dung tiên tử ngây thơ tin lời Hoa chủ nhà nàng, gần đây rất là trầm mê Tỏa Yêu Tháp. Nhưng nàng cũng rất cẩn thận, mặc dù sinh ra tò mò vô tận với bảo tháp nhưng giống cũng không có ý định vào tháp.
Thấy qua mấy ngày nữa, Đằng Yêu sẽ bị luân phiên đến tầng thứ hai của tháp, Hoa chủ nhà nàng cuối cùng cũng ngồi không yên.
Khi hai người cùng nhau uống trà chiều, nàng đã bỏ thuốc mê vào trà của Dung Dung.
Thuốc đó giống như rượu mạnh, mặc dù không say rượu, nhưng có thể kích thích lòng can đảm, khuếch đại ham muốn của con người, có thể xúi giục một người làm bất cứ điều gì nàng muốn làm nhưng nghi ngờ hoặc thiếu can đảm để làm.
Đối với Dung Dung mà nói, chuyện trong tiềm thức nàng muốn làm nhưng lại hoài nghi trong lòng, chính là xông vào Tỏa Yêu tháp, tìm tàn hồn của Trường Y, giải quyết bí ẩn liên quan đến quá khứ của Liên Tống và Trường Y.
Sau đó, vì bị thuốc mê kích thích, nàng một mình xông vào Tỏa Yêu tháp. Lúc này nàng hẳn là đã gặp được Đằng Yêu rồi nhỉ? Hiện Nhi nghĩ.
Đằng yêu vốn dĩ khét tiếng trong Tỏa Yêu tháp là bởi vì chuyên ép buộc nữ tử song tu để tu luyện, vạn năm qua không biết đã gây họa cho bao nhiêu thần nữ tiên nga. Chỉ là Đằng Yêu này mặc dù là vô sỉ hạ lưu như vậy, nhưng cũng là một đại yêu cần mười bảy mười tám vị tiên bá mới có thể hàng phục được nó.
Việc Hoa chủ nhà nàng ra lệnh, đó chính là sau khi Dung Dung vào tháp, hãy đến Nguyên Cực cung báo tin cho nữ tiên áo vàng, dẫn luôn nàng vào trong tháp. Tốt nhất hai nàng đều không địch lại Đằng Yêu kia, bị hắn dùng để tu luyện.
Nếu kế hoạch này thành công, chịu nỗi nhục như thế, hai người họ nhất định sẽ không dám lên tiếng, việc này sẽ không gây náo loạn quá lớn, cuối cùng kẻ xui xẻo chỉ có thể là Đằng Yêu kia. Vả lại, sau việc này, các nàng nhất định cũng sẽ không tiếp tục ở lại Cửu Trọng Thiên đau lòng này mà chủ động rời đi.(con mẹ nó, ai trả con này về hành tinh nó với)
Bởi vì mấy ngày gần đây thân thiết với Dung Dung, các nàng có thể thường xuyên ra vào Nguyên Cực cung, khi thì có thể nhìn thấy nữ tiên áo vàng kia, cũng biết được nàng xưa nay sẽ ở trong hoa viên bên ngoài cây đại bồ đề này dưới tàng cây tĩnh tức mấy canh giờ.
Cho nên, một lát trước, Hiện Nhi vội vàng, chuẩn xác tìm được nữ tiên kia, lại làm ra vẻ kinh hoảng, vấp ngã bẩm bảo với nàng chuyện Dung Dung tự tiện xông vào Tỏa Yêu Tháp.
Nữ tử áo vàng kia nghe lời nàng, ngọc nhan đột nhiên thất sắc, không đợi nàng phản ứng, đã biết trước mặt nàng.
Kỳ thật, trong lòng Hiện Nhi cũng cảm thấy hoa chủ nhà nàng tính kế hai vị nữ tiên ở Nguyên Cực cung này thực sự quá âm độc. Mặc dù nàng không dám thể hiện suy nghĩ này, nhưng cũng sợ việc này bại lộ rồi rơi vào kết cục thê lương, cho nên trước đó thừa dịp Yên Lan tâm trạng tốt, từng thăm dò hỏi Yên Lan kế này có chu toàn hay không.
Lúc đó Yên Lan đang hạ mê dược trên người một con chuột yêu vừa mới tu thành hình người không lâu, nghe vậy cười: "Thời gian giao lưu với Dung Dung, ngươi có thể thấy được ta chủ động nhắc tới Tỏa Yêu Tháp và Trường Y không? Lần nào không phải là nàng khơi mào lời này trước, ta lại giải tỏa nghi ngờ của nàng phải không? Thấy nàng tò mì Tỏa Yêu Tháp, ta có phải còn từng khuyên can rằng tháp kia rất nguy hiểm, không nên tự tiện xông vào không? Chúng ta có gì đáng để nghi ngờ chứ?" Nàng vặn bình thuốc trong tay: "Về phần mê dược sắp dùng trên người nàng, là loại vô sắc vô vị, nàng sẽ không phát hiện được gì đâu. Cuối cùng sẽ như chúng ta mong muốn, nàng xông vào tháp, bị làm nhục trong tháp, nhớ lại nguồn gốc tai họa, nàng cũng chỉ có thể trách mình nhất thời xúc động mà thôi, sao có thể trách chúng ta chứ?"
Hiện Nhi chung quy vẫn không bình tĩnh được như Yên Lan, vẫn có chút lo lắng: "Nhưng nếu phái nô tỳ đến Nguyên Cực cung bẩm báo chuyện Dung Dung xông vào tháp, có thể khiến cho Tam điện hạ hoài nghi hay không? Lần trước khi ngài và Lâm Xuyên tiên tử xảy ra xung đột, Thiên Bộ đã tới truyền đạt qua ý của Tam điện hạ, kê Hoa chủ ngài sau này..."
Nàng không dám nói hết lời, bởi vì sắc mặt Yên Lan đột nhiên trở nên rất nặng nề, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt bình ngọc kia. Một lát sau, nàng cười lạnh một tiếng: "Lần này, chúng ta đâu có xung đột gì với Dung Dung. Nàng muốn xông vào tháp, ta không ngăn được, chỉ có thể cho ngươi đi tìm đồng bạn của nàng. Ngươi là một tỳ nữ, không theo kịp vị đồng bạn áo vàng kia của nàng, lại bởi vì hoảng hốt, trên đường trở về không cẩn thận rơi xuống ao, trì hoãn thời gian, điều này cũng rất hợp lý. Ta canh giữ bên ngoài tháp, thấy hai vị tiên tử sau khi vào tháp thật lâu không ra khỏi tháp, trong lòng lo lắng, lại không dám tự tiện rời đi, ngươi cuối cùng cũng trở về, mặc dù nghe nói ngươi rơi xuống nước vẫn còn kinh hãi, vẫn là lập tức phái ngươi đi Nguyên Cực cung, tìm Tam điện hạ đến giải quyết việc này... Hắn biết được tin tức, vội vàng chạy tới, nhưng lúc đó cũng đã muộn, sau khi vào tháp sẽ thấy thứ gì... Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta?" Nói đến đây, Yên Lan sung sướng nở nụ cười, nhưng nụ cười kia lại lộ ra một chút âm trầm: "Lúc này đây, hắn có lý do gì để hoài nghi chúng ta đây? Dù sao chúng ta cũng chỉ là một chủ tớ bất lực, muốn cứu hai người họ ra nhưng không làm được mà thôi." Tuy rằng lúc đó dung mạo âm trầm của Yên Lan thoáng qua khiến Hiện Nhi kinh hãi, nhưng kế hoạch lần an quả thực là thiên y vô phùng, cũng khiến nàng bình tĩnh.
Đúng rồi, chuyện cho tới bây giờ, phải diễn nữa đoạn sau cho tốt. Nghĩ đến đây, Hiện Nhi bình tĩnh lại, dưới chân đi thật nhanh, không bao lâu đã đi tới bên cạnh một cái ao. Nàng giả vờ vội vàng, không để ý bị cọc gỗ bên cạnh vấp ngã, rơi vào hồ nước. Lại làm bộ kinh hoảng thất thố, ở trong nước lăn lộn một lúc lâu. Cân nhắc thời gian trì hoãn không sai biệt lắm, nàng bám lấy một cành cây khô, chật vật trèo lên bờ. Đang run rẩy muốn thi triển phép thuật làm khô xiêm ỳ thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày trắng vân văn. Theo đôi giày dài kia nhìn lên trên, Hiện Nhi bỗng dưng cứng đờ.
"Sao ngươi lại ở đây một mình?" Người tới thản nhiên hỏi nàng.
Uyển Nhi đầu óc ù ù, không biết nên trả lời như thế nào.
Còn quá sớm.
Còn quá sớm để gặp hắn.
Ta phải làm gì đây?
5.3.2023