Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 50




Tam sinh tam thế bộ sinh liênTác giả: Đường ThấtDịch: Quá khứ chậm rãiQuyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 50

Trong thủy các hồ Vũ Toàn, Quyên Nhĩ cắn cắn móng tay, đây là thói quen xấu của nàng khi còn nhỏ. Nàng không phải là một nữ quân yếu đuối, nhiều năm trong kiếp sống vương quân, nàng luyện được tấm lòng cứng như kim cương thiết thạch, khiến cho nàng dù có đối mặt với khốn cảnh nào cũng đều có thể giữ được lạnh lẽo thong dong. Nhưng hôm nay, nàng không thể nào bình tĩnh được. Nàng có linh cảm không tốt lắm.

Bảy ngày trước, nàng được đưa ra khỏi động Tinh Lệnh và trở về cung điện. Sau khi tỉnh lại trong Thủy Các, Nam Tử nói với nàng, là thị vệ trưởng trong cung đưa nàng về. Nàng hỏi thị vệ trưởng, thị vệ trưởng lại nói là thủ hạ một tiểu thị vệ đem nàng đưa nàng đến trong tay hắn. Nàng nghĩ, tiểu thị vệ kia hơn phân nửa là phụng mệnh Liên Tống. Liên Tống không đưa đích thân đưa nàng trở về, khiến nàng có chút không vui, nhưng lúc đó nàng cũng không quá để ý, bởi vì với thân phận của Liên Tống, quả thực không cần tự mình đưa nàng về Thủy Các.

Sau khi triệu thị vệ trưởng hỏi thăm, nàng mới hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trong Động Tinh Lệnh.

Sau khi nàng và Liên Tống bước vào động Tinh Lệnh, bọn họ đi xem xét chung quanh một vòng, Liên Tống tán thưởng linh cảnh cảnh sắc không tệ, còn hứng thú vẽ một thác nước sơn thủy. Hắn trông giống như thực sự chỉ quan tâm đến phong cảnh hang động thánh này. Nàng đương nhiên không thể để hắn đi dạo phong cảnh xong lập tức rời khỏi nơi này. Sau khi hắn vẽ xong bức tranh không lâu, nàng mới dẫn tứ cảnh thú xuất hiện, khiến hai người rơi vào tứ cảnh. Liên Tống cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Sau đó trong cảnh yêu dục, nàng đã dụ dỗ Liên Tống. Nàng vốn tưởng rằng tất cả mọi thứ phải nên xảy ra như nước chảy thành sông, ai ngờ Liên Tống lại không mắc câu, may mà nàng nhanh nhẹn, lập tức làm bộ như nàng bị cảnh yêu dục thao túng để lửa hắn, để hắn tưởng rằng lúc đó nàng cũng không tỉnh táo.

Nàng không biết liệu hắn có tin hay không. Nàng nghĩ có lẽ hắn cũng đã tin. Bởi vì khi hắn hạ quyết hôn mê với nàng, trong đôi mắt của hắn rất bình tĩnh, không có chán ghét cũng hay trào phúng gì. Việc hắn hạ quyết cho nàng hôn mê cũng dễ hiểu. Dù sao trong mắt hắn, nàng đang cảnh yêu dục mê hoặc. Lại trùng hợp gặp phải tứ cảnh trận, với tính tình của hắn, tất nhiên sẽ thử xông vào một chuyến, nếu mang theo nàng thì thực sự rất bất tiện.

Sau khi làm rõ tất cả điều này, ngày hôm đó, nàng ngồi yên lặng trong Thủy Các ngồi mấy canh giờ, tự hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Nàng là vương quân quen với việc nhẫn nhục gánh vác trọng trách mới leo lên vị trí cao này, khi xử lý chính sự, trong lòng nàng lúc nào cũng phải nghĩ ra bảy hướng đi, vừa thận trọng lại giỏi ẩn nhẫn, rất ít khi phạm sai lầm. Nhưng bây giờ lại không phải là một sự kiện chính trị, mà là chấp niệm của nàng, là ham muốn cá nhân sâu sắc nhất trong trái tim nàng, trước mặt ham muốn riêng tư này, ngay cả lý trí của nàng cũng không thể giữ được, không thể thận trọng, ẩn nhẫn như vậy được.

Nàng không phải không rõ bây giờ nên thu tay sẽ ổn thỏa hơn, dù sao nàng và Liên Tống không thể có tiến triến gì trong cảnh giới ái dục, chỉ dựa vào lời đồn đãi mà muốn mưu được một vị trí trong Nguyên Cực cung, thì quả thật có chút khó khăn. Nhưng nàng quá muốn có được Liên Tống, mà nàng cũng hiểu rõ rằng, một khi bỏ lỡ cơ hội này, thì không biết khi nào nàng mới có thể có được cơ hội tiếp theo, cho nên cuối cùng nàng quyết định làm liều, hành động theo kế hoạch ban đầu.

Cho nên buổi chiều cùng ngày hôm đó, trong vương thành lời đồn của về thiên tộc Tam hoàng tử và Di Hạ nữ quân đã bị đẩy đến một cao trào mới. Dân chúng trong thành ồn ào nghị luận, nói Tam hoàng tử và nữ quân cô nam quả nữ ở trong động Tinh Lệnh ở lại mấy ngày, nhất định đã gặp tứ cảnh thú, bị vấp ngã. Tứ cảnh thú là thánh thú của tộc Thanh Điểu, vẫn có danh tiếng nhất định trong dân gian, ít nhất mọi người đều biết tứ cảnh thú có thể ngưng tụ ra cảnh giới yêu dục và cảnh giới tiếc hận, cũng biết trong hai cảnh sẽ xảy ra chuyện gì. Vì thế lập tức có người suy đoán, nói rất có khả năng nữ quân và Tam hoàng tử sau khi rơi vào tứ cảnh trận, qua trận pháp kia đã kết thành phu thê. Dù sao hai người vốn đã tình đầu ý hợp, một đôi ái lữ trẻ tuổi, sao có thể ngăn cản được hấp dẫn trong cảnh ái dục của tứ cảnh thú được cơ chứ.

Lời đồn đại ồn ào huyên náo, hai ngày sau, cơ hồ toàn bộ vương thành đều chấp nhận việc Tam hoàng tử kết duyên cùng nữ quân bọn họ, coi đó là một chuyện tốt.

Người dân trong vương thành không có nhiều kiến thức, tất cả đều cho rằng đây là chuyện tốt. Nhưng các thần tử trong triều đình không phải tất cả đều cho rằng như vậy. Sáng sớm ngày hôm sau, đã có thần tử vào triều gây khó dễ với Quyên Nhĩ. Các thần tử đều nói, đạo tộc Thanh Điểu xưa nay trung trinh, một thê chỉ có thể gả một phu, vương tộc càng phải như thế. Ngay cả vương quân, cũng không nên vi phạm pháp luật của tổ tông. Nếu vương quân mất trinh với nam tử khi chưa tiến đến hôn nhân thì không đủ đức không xứng đáng với ngôi vị, không được làm làm vua. Việc này ngày đó đã truyền vào tai Liên Tống, nhưng đêm hôm sau, Quyên Nhĩ mới mời Liên Tống đến Thủy Các, kể khổ cầu hắn giúp đỡ.

Hôm nay, Quyên Nhĩ hồi tưởng lại đêm gặp Liên Tống đó, vẫn không cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng như đã nhìn ra nàng là người mưu đồ tất cả.

Thứ nhất, những tin đồn trong dân gian không phải là nàng truyền ra. Người của nàng quả thực đang âm thầm thúc đẩy trong bí mật, nhưng nội dung lời đồn đại đều là do người dân trong vương thành tưởng tượng ra, dù Liên Tống có phái người điều tra, cũng chỉ có thể đưa ra kết luận đó là trí tưởng tượng phong phú của người dân trong vương thành tộc Thanh Điểu mà thôi, không trách trên đầu nàng được. Thứ hai, những thần tử trong triều đình làm khó nàng, không phải là diễn trò. Mấy lão thần đều cứng đầu cứng cổ, có quan hệ sâu sắc mới mấy huynh đệ tỷ muội đã chết trong cuộc chiến chiếm đoạt vương quyên. Tuy rằng bọn họ làm khó dễ nàng cũng nằm trong tính toán của nàng, nhưng đám lão thần này muốn mượn chuyện này dao động danh và vị trí hiện giờ của nàng, cũng là sự thật.

Nàng hiểu rất rõ, nếu muốn dựng lên một vở kịch cho thật thì phải tàn nhẫn với chính mình. Vở kịch không chỉ trông giống như thật, mà tốt nhất nó phải là sự thật, thì mới có thể lừa những người thông minh. Vừa vặn người nàng muốn lừa gạt, lại chính là một người thông minh.

Nàng còn nhớ lúc đó, sau khi Liên Tống nghe nàng kể lể về tình cảnh khó khăn hiện tại của mình, cũng quả thực không biểu hiện hoài nghi gì. Hắn im lặng một lát, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu lại, quạt sắt trong tay dùng tần suất cực chậm gõ gõ mép bàn: "Bọn họ ép ngươi như thế, hẳn là vì lời đồn, ta có thể phối hợp với ngươi thanh minh lời đồn, tin rằng việc này rất nhanh có thể qua đi."

Nàng sớm đã đoán được hắn sẽ nói như thế, nước mắt chảy dài, nửa là giả vờ, nhưng cũng có một nửa thật lòng. Nàng rơi lệ kể cho hắn nghe về sự khó khăn của mình, nói nàng tuy là Vương quân, nhưng vẫn luôn gánh vác rất nhiều thứ. Lúc trước lên ngôi giữa mưa to gió lớn, không có gia thế trong tay, vương quyền suy yếu, ngàn năm đồ trị. Tình hình hiện giờ cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nhưng lúc nào cũng giống như đang đánh bạc. Lần này, đám tộc nhân kia là muốn mượn cớ này buộc nàng xuống ngôi, nâng đỡ vương quân mới thượng vị để hợp với lợi ích của bọn họ, cho nên mặc dù hắn ra mặt thanh minh việc này, nhưng không lấy ra được chứng cớ mấu chốt, thì đám thần tử và lê dân cũng tuyệt đối không tin lý do của hắn. Bọn họ chỉ có thể cho rằng hắn không thích nàng nên mới muốn xóa sạch quan hệ với nàng.

Sau khi nàng nói xong những lời này, nam tử dừng động tác gõ quạt, giống như có chút kinh ngạc, hỏi nàng: "Trong cảnh ái dục, giữa chúng ta không xảy ra bất cứ chuyện gì, ngươi đã là người trong sạch, vì sao lại không có chứng cớ?"

Nàng im lặng hồi lâu: "Ta đã không còn trong sạch, khi ta trở về tộc Thanh Điểu, ta đã bị... thứ  không tốt." Vốn tưởng rằng nói ra bí mật này trước mặt hắn sẽ rất khó khắn, nhưng chuyện đến đây, nàng phát hiện rằng thực ra cũng không khó như trong tưởng tượng.

Đó thực sự là một bí mật. Nàng trở lại Thanh Điểu tộc không lâu, trong một lần đi săn bị thương, thì được ấu đệ của phu nhân đời trước cứu. Người nọ lấy ân cứu mạng, ép buộc nàng, mất đi sự trong sạch, nàng gần như muốn tìm đến cái chết, nhưng một khắc trước khi tự hủy nguyên thần, nàng đã sợ hãi. Nàng không cam lòng chết, không muốn chết, nhưng không chết thì sẽ không thoát khỏi người nọ. Sau đó nàng nghĩ, nếu không thoát khỏi được, vì sao không lợi dụng hắn? Sau đó, nàng dựa dẫm vào người nọ, được Quân phu nhân nhận làm con nuôi, có tư cách tranh đoạt vương vị với mấy huynh tỷ mình....

Chuyện này là chuyện đáng sỉ nhục, nhưng cũng có thể lợi dụng được. Bởi vì vị Tam điện hạ trước mặt này, mặc dù có danh hiệu lãng tử bất cần đời, giống như không để trong lòng vạn sự vạn vật, nhưng nàng biết tấm lòng hắn lương thiện, có một trái tim thương tiếc kẻ yếu, trước kia Trường Y đáng thương, hắn giúp Trường Y, nàng đáng thương, hắn cũng giúp nàng.

Nàng mới phát hiện ra, có một khắc, trong lòng nàng thật sự có thể cứng rắn đến đáng sợ, lúc này khi nhắc tới chuyện nhục nhã kia, nàng lại không còn cảm thấy thống hận ghê tởm, mà còn có thể tự hỏi phải làm thế nào, mới có thể càng giành được sự đồng tình của hắn.

Nàng nước mắt lưng tròng, muốn rơi xuống nhưng lại không rơi: "Ta từng nói với điện hạ, ta vẫn rất hối hận vì rời khỏi Nguyên Cực cung, bởi vì thời gian vô ưu vô lo nhất trong cuộc đời ta, đều trải quả ở trong Nguyên Cực cung, ta không có lừa điện hạ." Nước mắt nàng lăn xuống hai má, nhưng nàng không nghẹn ngào, nàng hiểu được phải khóc như thế nào mới khiến người ta thương xót nhất: "Bởi vì sau khi rời khỏi Nguyên Cực cung, cuộc sống của ta... thật khó mà chịu nổi, mà ta đã mang theo nhiều nỗi khổ sở như thế mới gian nan đi tới được hôm nay... Ta không muốn mất tất cả. "

Nam tử không nói gì, thật lâu sau, mới nói: "Như thế xem ra, muốn giải quyết khốn cục của ngươi, biện pháp tốt nhất, quả thực là để ngươi lập tức thành hôn." Khi hắn nói những lời này, giọng nói rất vững vàng, nàng không thể nghe ra giọng nói đó chứa đựng cảm xúc như thế nào, mà ngữ ý của câu này cũng có hơi mơ hồ. Hắn sẵn sàng giúp nàng hay hắn không muốn đây? Nàng nghĩ.

Nàng có cần phải ép buộc hắn một lần nữa không. Nước mắt nàng chảy xuống hai má, cắn môi, bỗng dưng nằm úp mặt xuống bái lạy, cầu xin nam tử nể mặt mẹ nàng, cứu nàng một lần nữa, giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn này. Nàng ăn nói rất khéo léo, vẫn luôn hạ thấp mình, nói nàng tự biết mình không xứng với hắn, nàng cũng không dám có vọng tưởng này, nàng tuyệt đối sẽ không chiếm vị trí phi tần của hắn bao lâu, khi mối nguy cơ qua đi, nàng nhất định tìm thời cơ trả vị trí đó lại, còn đại ân của hắn đối với nàng, nàng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.

Nàng cảm nhận được ánh mắt của nam tử vẫn rơi xuống đỉnh đầu nàng, sau đó nàng nghe thấy tiếng hắn thở dài, gọi tên nàng: "Quyên Nhĩ." Dừng lại một lát, hắn nói: "Mẫu thân ngươi trước khi ra đi, cầu xin ta bảo vệ ngươi đến khi ngươi trưởng thành, ta đã làm được, cho nên đối với mẫu thân ngươi, ta không thẹn với lương tâm. Mà ngươi có còn nhớ những lời ủy thác của mẫu thân người trước khi mất chứ?"

Nàng ngây ngẩn cả người: "Ta..."

Hắn bình tĩnh nói: "Mẫu thân của ngươi muốn người sống chính trực, tự lực cánh sinh, làm một vị iên bình thường trong tứ hải bát hoang này."

"Là một vị tiên bình thường... "

Chính trực, tự lập, bốn chữ này đâm trúng nàng, nàng bỗng dưng ngẩng đầu, nhịn không được tranh cãi: "Nhưng vận mệnh đã đẩy ta đến bước này... Một vương quân hoàn toàn chính trực, điện hạ cũng đang ở trongThiên gia, chẳng lẽ không cảm thấy chuyện này rất buồn cười sao?" Lời vừa nói ra nàng đã lập tức phản ứng lại. Nàng muốn dẫn hắn vào bẫy của nàng, nên phải nhẫn nại, nàng không nên cảm xúc như vậy. Nghĩ đến đây nàng lập tức rơi lệ: "Kính xin điện hạ tha thứ cho sự thất thố vừa rồi, ta... Ta chỉ là quá sợ hãi."

Nàng cúi đầu khóc nức nở, tiếp tục tỏ ra yếu đuối: "Mâu thân muốn ta tự lập, ta không có ngày nào là không ghi nhớ, cho nên trong vạn năm qua, dù có khổ sở đến đâu, khó khăn đến đâu ta cũng... Hôm nay đến cầu xin điện hạ, quả thực là bất đắc dĩ. Ta không thể mất đi ngai vàng, một vị vua bị mất đi vương vị sẽ phải đối mặt với những gì, ta không thể nghĩ đến được. Muốn sống sót, thì ta nhất định phải giữ vững ngai vàng này, dù cho phải trả giá gì..."

"Dù cho phải trả giá gì." Nam tử ngắt lời nàng. Nàng nghe thấy nam tử lặp lại những lời này của nàng, lúc này đây, trong giọng nói của hắn có hàm chứa cảm xúc, hiện ra vài phần ý trắc ẩn. Nàng nghĩ, cuối cùng nàng cũng gây được ấn tượng với hắn? Nàng không thể không ngẩng đầu nhìn hắn, ngay khi nàng ngẩng đầu lên, nàng nghe thấy chiếc quạt màu trắng trong tay hắn dập một tiếng trên bàn bạch ngọc, hắn đứng lên, bởi vậy nàng không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe hắn nói: "Chờ hai ngày nữa, hãy đến nghe tin tốt."

Đêm đó sau khi tiễn Liên Tống đi, Quyên Nhĩ cực kỳ kích động, nghĩ đến việc đã thành, niềm hưng phấn và vui sướng đan xen với nhau khiến nàng suốt đêm không ngủ được.

Chờ đợi tin tức của Liên Tống hai ngày nay, nàng cũng có hơi đắc ý, chỉ cảm thấy nàng có thể làm tốt việc này như vậy, tất cả đều là nhờ nàng đủ tàn nhẫn với chính mình, và nàng cũng hiểu rõ Liên Tống. Trong hơn mười vạn năm qua, nàng luôn luôn nhìn về phía hắn, và nàng biết rằng hắn tốt hơn bất cứ ai khác trên đời. Mà yếu thế thật sự là một vũ khí tốt. Nàng thậm chí cảm thấy mình đã tìm ra một con đường thích hợp nhất để hai người bọn họ có thể sống chung, bởi vậy càng tràn ngập khát vọng đối với tương lai.

Nhưng tối hôm qua, nàng lại đột nhiên nảy lên dự cảm không ổn, dự cảm kia chỉ đột nhiên xuất hiện, nàng không nói được là có chuyện gì xảy ra. Nhưng nàng còn nhó, năm đó đại hoàng tử dùng thủ đoạn hại nàng, khiến nàng chọc giận Vương Quân thiếu chút nữa bị phế, đêm đầu tiên, nàng cũng từng có loại dự cảm không ổn này. Cảm giác hoảng loạn này kéo dài cho đến ngày hôm nay. Nàng hy vọng chỉ là mình suy nghĩ nhiều.

Đang lúc nàng cắn móng tay ngón cái không ra hình dạng gì thì Nam Tử vội vàng chạy vào, thần sắc lo âu nói: "Nữ quân, không ổn rồi!"

Tay nàng bỗng dưng run lên.

Buổi chiều đầu hè, gió từ hồ thổi lên quá sớm, thật ra là có hơi nóng, nhưng nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Có lẽ có một số việc, sớm đã vượt ra ngoài sự khống chế của nàng, nhưng nàng vẫn không phát hiện.

Tổ Thị biết được mõi chuyện xảy ra trong tứ cảnh trận sau khi nàng ngất xỉu là từ trong lời  n Lâm.

Sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở trong căn phòng ngủ trước kia ở điện Phù Lan,  n Lâm đang hầu hạ trước giường nàng.

Đợi sau khi nàng ngâm mình trong nước thuốc, thấy tinh thần đã khá hơn một chút,  n Lâm mới nói cho nàng biết, nàng đã mê man bảy ngày. Ngày đó trong động Tinh Lệnh, Liên Tống cũng không săn giết tứ cảnh thú, hắn tốn chút thời gian thu phục con thú kia, khiến cho nó nhận lại chủ, sau đó đứa hết bọn họ ra khỏi tứ cảnh trận.(Toàn báo không à, đi chút cũng không yên, tội anh ba)

n Lâm bưng một hộp mứt lên, chọn một quả mứt hông khô đưa cho Tổ Thị đang dựa vào giường gấm: "Lúc đó tôn thượng ngất đi, Di Hạ nữ quân kia cũng bởi vì quyết hôn mê mà bất tỉnh, Tam hoàng tử mới mời ta đưa nữ quân về Liêu Đài cung, rồi dẫn ngài đi chữa thương. Ngày đó chúng ta đã trở về Liêu Đài cung, nhưng bốn ngày trước, Tam hoàng tử mới mang tôn thượng rời khỏi Động Tinh Lệnh, trở lại trong cung. "

Tổ Thị lột quả hồng khô ra bỏ vào, nhìn về phía  n Lâm, trong ánh mắt chứa vài phần dò xét: " n Lâm, Tiểu tam lang nói muốn dẫn ta đi, ngươi lập tức giao ta cho hắn,  n Lâm, như thế không giống ngươi."

n Lâm hơi thất thần: "Lúc đó..." Hắn cười khổ: "Lúc đó ta bị tứ cảnh thú hút vào linh lực trong cảnh tiếc hận, tình hình không tốt lắm, không cách nào chữa thương cho ngài, giao ngài cho Tam hoàng tử sẽ tốt hơn."

Quả hồng nhuộm đỏ đầu ngón tay Tổ Thị, nàng đặt quả kia trong đĩa trước mặt, ánh mắt hiện ra lo lắng, suy nghĩ một lát, nàng mới hỏi: " n Lâm, ngươi ở trong cảnh tiếc hận kia, đã nhận được sự viên mãn ngươi mong muốn chưa?" Hốc mắt  n Lâm bỗng dưng đỏ ửng, hắn dời ánh mắt, nhìn ra ngoài: "Vâng, rất viên mãn."

Hắn trả lời. Dừng một lát, rồi lại nhìn về phía Tổ Thị, thần sắc hồi phục như bình thường: "Nhưng lúc này nghĩ lại, ta giáo tôn thượng cho Tam hoàng tử, có lẽ quả thực có hơi..."

Tổ Thị hơi giơ tay lên, ngắn lời hắn lại, cười cười: "Ngươi giao ta cho hắn không sai, hắn quả thật là người có thể cứu ta."

Mí mắt  n Lâm khẽ động đậy: "Ý của tôn thượng là..."

Tổ Thị lại không muốn nói kỹ hơn nữa, chỉ nói: "Không có gì." Nhưng dường như nhớ tới cái gì đó lại nhíu mày, hỏi hắn: "Tiểu tam lang lúc này đang ở đâu?"

n Lâm vừa định trả lời nàng thi gian ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, quạt đen vén rèm châu ra, nam tử mỉm cười bước vào, nói: "Vừa tỉnh lại đã tìm ta, ta quả thực là được sủng mà sợ hãi. "Nói những lời trêu ghẹo như thế xong, ánh mắt hắn dừng lại trên người Tổ Thị, lại có chút thâm sâu, giống như đang quan sát cái gì đó, nhưng khi Tổ Thị giương mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn đặt ở trên người nàng lại trở nên bình thản. Hắn rất tự nhiên ngồi xuống bên giường, giơ tay ra bắt mạch cho nàng.

Lúc này đây, khi Liên Tống bắt mạch cho nàng, Tổ Thị không ngăn cản hoặc né tránh nữa, nàng nhìn  n Lâm,  n Lâm hiểu ý, lui ra bên ngoài.

Ngón tay Liên Tống chỉ đặt trên tay nàng vài giây thì nàng đã rút ra.

Tổ Thị hỏi hắn: "Chẩn đoán ra được gì?"

Tam điện hạ rất bình tĩnh: "Mạch tượng qua lại lưu loát, như hạt châu lăn trên đĩa." Dừng một chút: "E là hỉ mạch."

Tổ Học gật gật đầu: "Ồ, hỉ mạch." Nàng nhấc gối gấm đè dưới khuỷu tay lên ném về phía hắn: "Chọc ghẹo ta ngươi vui lắm hả!"

Liên Tống cười đón lấy cái gối gấm kia, cúi người đặt nó lại chỗ cũ: "Nhìn nàng vừa tỉnh lại đã nhíu mày, nên mới muốn đùa nàng một chút."

Nghe hắn nói nàng nhíu mày, Tổ Thị mới nhớ tới nguyên nhân nàng tìm hắn, im lặng, nói: "Quả thực có một điều nghiêm trọng."

Liên Tống đặt gối gấm xuống xong, nhìn nàng: "Là muốn nói cho ta biết, lúc đó vì sao nàng lại xuất hiện trong tứ cảnh trận ư?"

"Đương nhiên là không." Tổ Thị phủ nhận: "Ta là muốn nói..."

Nam tử tỏ ra thất vọng: "Ồ, thế sao?" Giống như hoàn toàn không có hứng thú đối với chuyện nghiêm túc mà nàng nói: "Không phải cũng không sao. "Hắn nhìn thoáng qua quả mứt hồng nàng để trong đĩa nhỏ, chọn một quả táo mật từ trong hộp mứt mà  n Lâm để lại đưa cho nàng: "Mứt hống có hơi chua, nàng thích ăn ngọt, nếm thử cái này đi." Lại nói: "Có thể vừa ăn vừa nói cho ta biết vì sao nàng lại xuất hiện trong tứ cảnh trận."

Tổ Thị bị nghẹn họng một chút. Nàng không hiểu vì sao nam tử lại để ý đến vấn đề này như vậy, chẳng qua đây cũng là một trong những chuyện nàng dự định nói với hắn nói. Nàng nhận lấy quả táo mật, suy nghĩ một chút: "Việc này..." Nàng cố gắng giải thích sao cho ngắn gọn: "Đêm đó ta đã mơ một giấc mơ tiên tri, mơ thấy Quyên Nhĩ tính kế với ngươi, lo rằng ngươi sẽ gặp rắc rối, vì vậy đi đến đông Tinh Lệnh để tìm ngươi."

Liên Tống đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó hắn cười: "À, lo lắng cho ta." Hắn nói.

Tổ Thị cảm thấy ngữ khí khi hắn nói lời này có vài phần cổ quái, nhưng nghiên cứu kỹ, cũng không tìm ra cổ quái ở đâu. Giữa bọn họ đã lập Phệ Cốt Chân Ngôn, quan hệ tất nhiên không so sánh được với người bên ngoài. Nàng quan tâm đến hắn, lo lắng cho hắn, thì có gì đáng ngạc nhiên.

"Tất nhiên là lo lắng cho ngươi." Nàng đè nén cảm giác khác thường đó và trả lời hắn một cách thẳng thắn. Lúc này nàng mới có tâm trạng nếm thử mứt táo mật kia, thuận tiện hỏi hắn: "Chuyện xảy ra, đã xử lý thỏa đáng chưa?" Liên Tống gật gật đầu: "Cũng ổn thỏa rồi." Chọn cho nàng một quả sung đường: "Đúng vậy, chuyện nghiêm túc lúc này nàng định nói nhưng bị ta ngắt ngang là chuyện gì thế?"

"À." Tổ Thị đáp một tiếng, dùng khăn lụa lau sạch tay, lại uống trà súc miệng, mới nói với Liên Tống về chính sự kia: "Trước đây ở trong tứ cảnh trận, ta điều động trọng pháp, đến nỗi tà lực Tây Hoàng Nhận trong cơ thể không khống chế được, lúc ta khó chịu nhất, thứ ngươi rót vào trong thân thể ta. Ta muốn biết, sức mạnh ngươi cho ta là thứ gì?"

Ý cười bên môi Liên Tống ngưng lại trong khoảng thời gian rất ngắn ngủi, trước khi Tổ Thị chú ý tới, hắn nghiêng người, lấy ấm trà và chén trà từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh, vừa rót nước cho mình vừa hỏi nàng: "Đêm đó, nàng còn nhớ gì không?" Nghe có vẻ rất lạnh nhạt, giống như chỉ thuận miệng hỏi, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy bàn tay rót trà của Tam điện hạ thật ra không ổn định như vậy.

Tâm trí Tổ Thị một lòng đặt ở chính sự, không lưu ý đến chi tiết này, nghe Liên Tống không những không trả lời vấn đề của nàng, còn hỏi còn nàng có nhớ chuyện xảy ra đêm đó hay không, không khỏi cười khổ: "Không, ta không nhớ gì cả." Nàng lắc đầu: "Ngất xỉu trong kết giới của ngươi, đến khi vừa mới tỉnh lại, ký ức trong khoảng thời gian này ta hoàn toàn không có. Biết ngươi cứu ta như thế nào, là bởi vì trước kia ta đã từng có mộng tiên tri về việc ngươi trị thương cho ta, mơ thấy đêm đó..."

Lời này còn chưa nói hết, thì đã bị một trận ho khan cắt đứt, là nam tử bị nước trà sặc. Tổ Thị vốn dựa vào mấy cái gối gấm xếp chồng lên nhau, nửa dựa vào giường ngọc, thấy hắn như thế, không khỏi ngồi thẳng lên, nghiêng người tới gần, vỗ vỗ lưng hắn giúp hắn thuận khí: "Ngươi không sao chứ?"

Tam điện hạ ngừng ho, không nhìn nàng, đặt chén trả trong tay trở lại trên bàn nhỏ: "Vậy...... Nàng đã mơ thấy cái gì?" Hắn hỏi nàng.

Tổ Thị một lần nữa dựa vào gối gấm, suy nghĩ một chốc, cười cười: "Ta có hơi không ra gì." Nàng mở lời như thế, lấy tay che nửa khuôn mặt, giống như cảm thấy xấu hổ hay mất mặt gì đó, mặc dù như thế, vẫn thành thật nói tiếp: "Ta nhớ rõ, tà lực không khống chế được ở trong thân thể làm cho ta rất đau, ta đau đớn đến mất đi thần trí, muốn ngươi cứu ta, lại hỏi ngươi ta có phải sắp chết hay không. Ngươi an ủi ta, nói với ta là ta sẽ không chết, ta sẽ sớm ổn thôi, kêu ta đừng sợ. Sau đó, bàn tay của ngươi dính vào áo của tôi, và sau đó, sức mạnh lạnh lẽo nhưng mềm mại như nước rót vào cơ thể ta, ta thực sự thoải mái hơn rất nhiều. Giấc mơ ngang đó thì kết thúc."

Nghe Tổ Thị miêu tả giấc mộng kia, Tam điện hạ không sợ hãi trả lời mấy chữ vô nghĩa: "Ồ, như thế à." Trên mặt mặc dù gợn sóng không sợ hãi, nhưng đáy lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Giấc mơ kết thúc rất kịp thời. Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, điều đó cũng rất tốt.

Tam điện hạ tìm lại được trấn định, hắn không còn cố chấp làm một người hỏi nhìn như bình tĩnh, thực ra đều là từng bước thăm dò, cũng bắt đầu dùng câu dài thẳng thắn trả lời câu hỏi của Tổ Thị: "Ta quả thực cho nàng một ít sức mạnh, là sức mạnh nguyên thần của ta." Hắn suy nghĩ một chút: "Ta độ thủy lực vào trong cơ thể nàng, dùng nó dụ quang lực của nàng ra, sau đó dẫn dắt hai loại nguyên thần ở trong linh phủ của nàng tổng hợp thành một lực. Một quang lực và thủy lực mạnh mẽ, có thể trấn an nàng. Ta vốn chỉ là muốn dùng làm trấn tĩnh linh phủ của nàng, giúp nàng tụ lực đối kháng với tà lực của tây hoàng nhận, nhưng không ngờ tới nguyên thần của ta và nàng hợp lại, nó lại chủ động lan ra linh phủ của nàng, rồi đi áp chế tà lực Tây Hoàng Nhận kia. "

Tổ Thị chậm rãi mở to mắt, có hơi kinh ngạc nâng tay đè ngực. Dưới tâm hải, đó là vị trí linh phủ. Nàng hơi rũ mắt, thấp giọng nói: "Đúng là Nguyên Thần của chúng ta sao hợp lực sao..."

Tam điện hạ gập đầu nói, lại bổ sung một ít: "Có lẽ ngươi cũng cảm giác được, nó không chỉ ngăn chặn tà lực của Tây Hoàng Nhận, còn tiêu trừ bớt tà lực kia một chút, tuy rằng không nhiều lắm, chỉ là một chút." Hắn tiếp tục: "Ta kỳ thật cũng rất tò mò, vì sao Nguyên Thần của ta và nàng hợp lực lại có thể làm tiêu tan tà lực trong thân thể nàng." Nói đến đây, hắn ngừng lại, chăm chú nhìn nữ tử đang dựa vào trong giường, hai tròng mắt tựa như đang tự hỏi cái gì đó, phân tích biểu cảm của nàng: "Tà lực Tây Hoàng Nhận đến tột cùng là gì, ta tuy rằng không biết, nhưng ta nghĩ A Ngọc hẳn là đã có đáp án, đúng không?"

Nghe được lời này, Tổ Thị ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của nam tử, nàng bất đắc dĩ nở nụ cười: "Tiểu tam lang, sự nhạy bén của ngươi quả thực không ai sánh kịp, ngươi nói không sai, ta có một đáp án... Thực ra, trước khi đến tộc Thanh Điểu, ta đã có một phỏng đoán về tà lực Tây Hoàng Nhận, trước đây không muốn nói với ngươi, là bởi vì đó chỉ là phỏng đoán của ta mà thôi. Nhưng lúc này đây, trong tứ cảnh trận, khi tà lực kia tàn sát bừa bãi trong cơ thể ta, ta lại nghiêm túc cảm thụ nó." Vẻ mặt của nàng trở nên nặng nề: "Nếu không phân tích sai thì theo ta nghĩ, tà lực ký thác trên Tây Hoàng Nhận, không thể nghi ngờ gì là sức mạnh của hoa Bát Đầu Ma. Chỉ là ta không hiểu được sức mạnh hoa Bát Đầu Ma trên Tây Hoàng nhận kia đến từ đâu, bởi vì tất cả những cây Bát Đầu Ma đều bị phụ thân đem đi sáng tạo ra phàm thế rồi."

Tà lực kia đúng là sức mạnh của hoa Bát Đầu Ma ư? Tam điện hạ hơi giật mình. Hắn và Đông Hoa đế quân thăm dò sức mạnh này lâu rồi, cũng từng có một vài ý tưởng, nhưng bọn họ lại không ai ngờ được sức mạnh này lại là hoa Bát Đầu Ma sáng thế.

Trong sử điển thần tộc có ghi, năm xưa sau khi Bàn Cổ Thần Tịch Diệt, trên tiên thi mọc ra loài xoa sen đỏ, tức là Bát Đầu Ma này, hoa này kế thừa sức mạnh sáng thế của Bàn Cổ Thần. Về sau khi Phụ thần tạo ra nơi trú ẩn cho nhân loại, mới rắc cánh hoa này về phía Hỗn Độn, mỗi một cánh hoa đều sinh ra một thế giới nhỏ, ba ngàn đại thiên phàm thế cũng từ đó mà sinh ra. Bát Đầu Ma, một bông hoa mọc ra trên tiên thể Bàn Cổ thần, chỉ cần một cánh hoa đã có thể sinh ra một thế giới, có thể thấy được sức mạnh của nó cường đại như thế nào.

Thần sắc Tam điện hạ cũng trở nên nặng nề, hắn nhìn về phía Tổ Thị: "Về sức mạnh của tà lực trên Tây Hoàng nhận là từ đâu tới, có lẽ ta có thể trả lời nàng vấn đề này." Hắn dừng lại: "Nhưng đó không phải là tin tức tốt."

Tổ Thị hơi hơi nghi ngờ: "Tiểu tam lang ngươi lại biết nữa à? Vậy hãy nói ta nghe xem nào."

Tam điện hạ hiếm khi nghiêm túc: "Trong hồng hoang sử có viết, năm xưa khi Phụ thần rải cánh hoa kia về phía Hỗn Độn, có ba cánh hoa bám vào tay áo ngài, chưa được rải ra ngoài. Sau đó ba cánh hoa này đã được Cha cất giữ ở quê nhà Hư Vô cảnh. Theo lý thuyết, ba cánh hoa kia nên bị cất giữ ở Hư Vô cảnh mới đúng, nhưng trước đại điển phong thần của tân thần kỷ, Mặc Uyên thượng thần lại lần nữa chỉnh sửa lại Hư Vô cảnh, lại phát hiện ba cánh hoa này không biết đã đi đâu." Hắn kết luận: "Ta nghĩ, có lẽ ba cánh hoa Xích Liên đã bị Khánh Khương lấy đi."

Tổ Thị yên tĩnh một lát, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, thật lâu sau, nàng mở miệng, giọng nói khàn khàn trong sự khiếp sợ: "Trong cảnh Hư Vô của Phụ Thần, vẫn còn lưu lại cánh hoa Bát Đầu Ma sao? Những lời ngươi nói, ta lại không biết gì..." Nàng xoa xoa thái dương: "Lần trước ta cũng từng lật hồng hoang sử của các ngươi ra, nhưng lại chưa từng nhìn thấy chi tiết này..."

Tam điện hạ trầm mặc một lát: "Thứ nàng xem hẳn là phiên bản đầu tiên mà thượng thần Chiết Nhan viết, Mặc Uyên Thượng Thần sáng lập Côn Luân Hư, đã xuất hiện một bản sửa đổi, bổ sung rất nhiều chuyện trong hồng hoang sử mà chỉ có hắn biết, nàng hẳn là xem cái kia."

Tổ Thị cũng trầm mặc một lát: "Xem ra ta phải học rất nhiều thứ nữa." Lời nói vừa ra, thần sắc của nàng bỗng nhiên khẽ động: "Ta bỗng nhiên nhớ lại một chuyện." Nàng không khỏi ngồi thẳng người từ trong đống gối gấm xếp chồng lên nhau, nhìn về phía nam tử: "Theo ngươi nói, Mặc Uyên chỉnh đốn lại cảnh giới Hư Vô là trước đại điển phong thần của Tân Thần Kỷ, vậy thì là hai mươi bốn vạn năm trước. Nói cách khác, hai mươi bốn vạn năm trước, Bát Đầu Ma vốn nên tồn tại trong Hư Vô đã biến mất. Trùng hợp thay, Khánh Khương cũng mất tích là cách đây hai mươi bốn vạn năm. Mà ta mới nhớ lại, hai mươi bốn vạn năm trước, Phụ Thần từng tới Cô Dao một lần,  mượn ta một luồng ánh sáng cổ xưa bất diệt..."

Tam điện hạ lập tức hiểu được nàng muốn nói cái gì, nhạy bén hỏi: "Phụ thân có từng nói, ngài mượn tia sáng kia để dùng vào việc gì không?"

Tổ Thị xoa xoa lông mày hồi tưởng một lát: "Người dường như có nói là mượn ánh sáng này, để đưa vào trận pháp để trấn áp một cấm pháp, sau đó thì không nhắc thêm gì nữa, mà ta cũng không hỏi."

Tam điện hạ nhất thời không biết nên đánh giá câu trả lời này của nàng như thế nào, một lúc lâu sau, thở dài, hỏi nàng: "Hắn không nói, nàng cũng không hỏi, Hồng Hoang Thần các ngươi sai ai cũng không có lòng hiếu kỳ như vậy chứ?"

Tổ Thị không vui mím môi: "Thời đại thần kỷ cũ, bát hoang vô cùng loạn, tiên thần cả đời không biết phải hàng bao nhiêu yêu phục bao nhiêu ma, trấn áp yêu ma cũng bình thường như ăn cơm uống nước. Mà Phụ thần mượn ánh sáng cổ của ta, cũng chẳng qua giống như." Nàng ví dụ: "Ví như ngươi ăn sủi cảo thiếu chút giấm, mượn bình giấm từ hàng xóm, hàng xóm mượn giấm của ngươi, tất nhiên ngươi cũng sẽ không hỏi ngươi muốn dùng nó ăn với bánh bao nhân gì... Nhưng đó là những gì đã xảy ra. "

Tam điện hạ bị ví dụ của nàng khuất phục, lỡ lời nói. "Được rồi, mượn chút giấm."  Cuối cùng hắn vô nghĩa trả lời năm chữ như vậy.

Tổ Thị ừ một tiếng, tiếp tục suy đoán: "Ta đoán lúc trước Phụ thần mượn bình giấm này của ta, à không, mượn tia sáng bất diệt kia,  là muốn dùng nó đối phó với Khánh Khương. Ngươi nên biết Khánh Khương là Ám chi ma quân, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, ta và Khánh Khương trời sinh tương khắc."

Phỏng đoán này là đáng tin cậy, Tam điện hạ gõ gõ ngón tay, bổ sung suy luận của nàng: "Đế quân từng nói, Khánh Khương cực kỳ dã tâm, hơn hai mươi vạn năm trước, khi bọn họ còn đang học trong Thủy Chiểu Trạch, Khánh Khương đã là một trong hai mươi bảy quân ma tộc, bắt đầu quy hoạch trục lợi thiên hạ, quân lâm tứ hải, trấn phục bát hoang. Cho nên rất có khả năng, hắn biết ba cánh hoa Bát Đầu ma sáng thế kia vẫn tồn tại trong cảnh giới Hư Vô, muốn thâu tóm sức mạnh cường đại kia, lấy đó thống nhất Ma tộc, rồi lần lượt thu phục các tộc khác, cho nên bí mật tiến vào Hư Vô cảnh, nhưng lại để Phụ Thần phát hiện, cuối cùng liền bị trấn áp phong ấn." Ngón tay hắn dừng lại: "Có lẽ đây chính là nguyên nhân năm đó Khánh Khương đột nhiên mất tích."

Tổ Thị nhíu mày: "Ừm, ta cũng nghĩ như vậy." Nàng yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó khẽ thở dài một hơi, giống như hạ quyết tâm gì đó, nhìn nam tử: "Trên thực tế, mấy tháng trước khi ta tỉnh lại, từng mơ thấy một giấc mộng tiên tri, mơ thấy ba năm sau Bát Hoang sẽ nghênh đón đại kiếp nạn, người khởi xướng kiếp này chính là Khánh Khương, mà sức mạnh này ở trong Tây Hoàng Nhận, ý nói rằng hắn chính là người gây ra kiếp nạn này. "

Nàng cũng không nói cho Liên Tống kiếp nạn này phải cần nàng hiến tế, mà lúc nàng hiến tế, Khánh Khương đã giết nàng. Nếu dựa vào việc nàng hiến tế cho Hỗn Độn mới có thể hóa giải đại kiếp này cho thiên địa thì nàng sẽ không tích cực thăm dò Tây Hoàng Nhận như thế. Nàng tìm hiểu Tây Hoàng Nhận, là muốn thay đổi tiên tri đó. Nàng chưa bao giờ thử thay đổi tiên tri, cũng không biết nó có thể được thay đổi hay không, nhưng nếu tất cả mọi thứ theo những gì nàng nhìn thấy trong giấc mơ của mình... cuối cùng nàng sẽ bị Khánh Khương giết, sau đó cái chết của nàng là hoàn toàn vô nghĩa. Thiên mệnh sinh ra ánh sáng, không bao giờ sợ cái chết, nhưng nàng không thể chấp nhận cái chết vô nghĩa như thế. Điều này làm cho nàng lần đầu tiên trong đời nảy sinh dục vọng muốn thay đổi lời tiên tri.

Nàng tiếp tục nói: "Sức mạnh của ba cánh hoa Bát Đầu mà này của ba phàm thế, sức mạnh này đủ để hủy thiên diệt địa, quả thực có thể giúp Khánh Khương đạt được tư dục của hắn lật đổ Thần tộc, thống nhất tứ tộc, khiến ma tộc nô dịch thiên hạ. Hắn hiện tại không có động tĩnh gì, ta nghĩ, chỉ có thể nói rõ hắn còn không biết nên làm thế nào để sử dụng sức mạnh này hiệu quả nhất, để nó phát huy tối đa hiệu quả, một lần lật đổ Thần tộc lật đổ bát hoang." Nói đến đây, nàng càng cảm thấy mình suy đoán đúng, hỏi Liên Tống: "Ngươi có biết Đông Hoa đế quân khi nào xuất quan không? Đây là lúc nên nói chuyện này với hắn."

Lời Tổ Thị vừa nói là một chuyện kinh thiên động địa, nhưng Tam điện hạ lại không quá ngạc nhiên. Dã tâm của Khánh Khương hắn sớm đã có dự liệu, cũng biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ dấy lên một cuộc chiến tranh giữa Thần tộc và Ma tộc. Chỉ có điều, cuộc chiến này sẽ xảy ra sớm hơn một chút so với hắn nghĩ.

Nghe Tổ Thị hỏi hắn khi nào Đông Hoa xuất quan, Tam điện hạ suy nghĩ trong lòng, nhướng mày: "Nghe lời nàng nói, Thần tộc đã ở bên bờ vực sinh tử nguy vong, chờ hắn xuất quan thì e là quá chậm. Nếu hắn ở Bích Hải thương linh, khả năng chúng ta cũng không có biện pháp gì. May mà hắn đang bế quan  trong Ngưỡng Thư các ở Thái Thần cung."Tam điện hạ bình thản nói: "Chúng ta có thể dỡ Ngưỡng Thư Các đi."(thằng con báo chưa)

Tổ Thị mờ mịt: "Ngươi nghiêm túc đó à?"

Tam điện hạ rất bình tĩnh: "Nếu không thì sao?"

Tổ Thị kính nể nhìn hắn một lát, sau đó liếc mắt nhìn sắc trời đêm, suy nghĩ một chút: "Cũng được, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đến Cửu Trọng Thiên."

Tam điện hạ gật đầu đồng ý.

Việc này coi như xong.

Ngay khi trong phòng trở lại yên tĩnh, khi Tam điện hạ tự hỏi có nên đi hay không, Tổ Thị lại đột nhiên hỏi hắn: "Đúng rồi, lúc trước vội vàng nói chính sự, quên hỏi ngươi, sau đó đã xảy ra chuyện gì?" Những lời này không đầu không đuôi, Tam điện hạ chợt thấy khó hiểu: "Chuyện gì?"

Tổ Thị không nhìn hắn, ánh mắt dừng ở đầu giường, viên minh châu theo ánh sáng trong phòng ảm đạm mà dần dần tỏa sáng: "Ý ta là giấc mộng đó." Nàng thấp giọng: "Ta chỉ mơ thấy ngươi độ nguyên thần của ngươi cho ta, sau đó lại xảy ra chuyện gì?" Nàng điều chỉnh từ ngữ một chút: "Không biết có phải ảo giác của ta hay không, mà ta cảm thấy, vừa rồi khi ta nói đến giấc mơ kia, dường như người rất không hy vọng ta mơ thấy chuyện gì đã xảy ra sau đó."

Thần sắc trên mặt Tam điện hạ bất động: "Nàng cảm thấy sau đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta không biết mới hỏi ngươi."

Tam điện hạ nín thở trong chớp mắt, sau đó hắn rũ mắt cười cười, che giấu xấu hổ: "Cứu nàng tốn thời gian, ta cũng thiếu chút nữa bị dụ dỗ lầm đường, ta quả thực không muốn cho ngươi biết những thứ đó, chỉ là... Không muốn để cho nàng nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của ta mà thôi, nàng cho rằng cái gì?"

Tổ Thị nửa tin nửa ngờ nhìn hắn. Thần sắc hắn tự nhiên, không có một chút sơ hở, không biết là thật hay là giả vờ.

Trong lòng nàng biết có hỏi lại cũng không hỏi ra được cái gì, hơi thất vọng nói: "À, như thế sao?" Lúc này, Liên Tống cũng nhìn Tổ Thị. Bóng đêm càng lúc càng nặng nề, trong phòng cũng càng tối hơn, minh châu tuy có ánh sáng, nhưng ánh sáng lại có hơi yếu ớt, chỉ có thể chiếu sáng một chút. Ánh sáng mờ nhạt chiếu trên cơ thể nàng, như được mạ một lớp bạc, trông tinh khiết, rõ ràng và đầy thần tính, nhưng hắn nhớ lại đêm đó. Nàng vừa mới hỏi, đêm hắn cứu nàng.

Đêm đó không phải xảy ra những gì hắn nói, hắn chỉ đơn giản là cứu nàng, và để cứu nàng , hắn cũng thiếu chút nữa xảy ra chuyện.

Hoàn toàn không phải như vậy.

Đêm đó hắn thấy rất hỗn loạn, nguy hiểm, rất... Bối rối.

Đúng, bối rối.

Đêm đó, rất bối rối.

Trong động Tinh Lệnh có một vách đá, trên vách núi có một gác xép, xung quanh gác xép trồng một rừng cây, bên cạnh là một thác nước. Khi đi du ngoạn ngắm động này, gác xép kia từng đi vào tranh của Tam điện hạ.Trong động Tinh Lệnh linh lực tràn đầy, là một nơi chữa thương tuyệt vời, bởi vậy sau khi sắp xếp cho Ân Lâm và Quyên Nhĩ ra khỏi động, Tam điện hạ bèn đưa Tổ Thị đang mê mang đến gác xép kia.Đêm đó không có trăng, trên vách đá rất tối, may mà xung quanh gác xép có khảm minh châu, nên trong phòng còn có ít ánh sáng. Hắn thử rót linh lực vào trong cơ thể để đánh thức nàng, như nguyện vọng của hắn, nàng đã tỉnh lại, nhưng dưới tà lực của Tây Hoàng Nhận tra tấn, nàng căn bản không cách nào bảo trì thanh tỉnh được, giống như một con linh xà không xương, không cách nào chống đỡ được chính mình, không khống chế được mà dựa vào người hắn.Nàng đau đớn như vậy, nên cho dù bọn họ dán thật gần, thậm chí gần đến quá đáng, hắn cũng không có thể sinh ra suy nghĩ gì.Trong nửa chặng đường đầu tiên khi chữa cho nàng, họ thực sự giống như những bệnh nhân và đại phu bình thường nhất. Như nàng nói, nàng đau đến cực điểm, có rất nhiều tình cảm ngây thơ, không ngừng kể khổ với hắn. Hắn an ủi và cố gắng làm giảm cơn đau của nàng bằng cách sử dụng các phương pháp an toàn mà hắn có thể kiểm soát. Rất khó nói là bởi vì vận khí của nàng tốt hay là nhờ hắn lớn mật thử, nên họ không đi quá nhiều đường vòng, hắn đã thử ra cách giúp nàng chống lại tà lực kia. Nguyên thần của Thủy Thần cùng Nguyên Thần của Quang Thần tương hợp, hợp lực sinh ra thành ngăn chặn tà lực Tây Hoàng Nhận trong cơ thể nàng, tà lực kia không có cách nào khống chế, tra tấn nàngnữa. Sau khi phun ra vài ngụm máu bầm, cuối cùng nàng cũng an tĩnh lại, mơ màng nhẹ giọng nói muốn uống nước. Cuối cùng hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đang đi rót nước cho nàng, lúc này, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Tứ Cảnh Thú bị hắn thu phục cũng đi theo đến vực đá này, vẫn ngồi xổm bên ngoài vực đá điều trị thương thế.Dị thú ngửi thấy mùi máu tươi trong vực đá, bước lên bậc thang, đi vào trong phòng. Đôi mắt khổng lồ hiện ra kim quang như hai ngọn đèn sáng, sáng quắc chiếu về phía hai người họ.Hắn vừa mới thi thuật trị thương cho Tổ Thị, trên lý thuyết nghe như rất đơn giản, nhưng trong lúc đó mỗi một bước, đều cần tam điện hạ dùng nguyên thần kiên nhẫn dẫn dắt, cần phải tỉ mỉ thận trọng, giống như ở trên khắc hoa trên đầu kim, dùng quả hạch khắc thuyền, cực kỳ tiêu hao tinh thần lực, bởi vậy sau khi thi thuật xong, cho dù tinh lực của hắn vẫn luôn tốt, cũng khó tránh khỏi mệt mỏi. Một người mệt mỏi, sẽ dễ dàng mất cảnh giác. Tổ Thị thì càng không cần phải nói đến.Rất tự nhiên, khi hai người không hề phòng bị, thì đột nhiên xuất hiện đôi mắt khổng lồ của Tứ Cảnh Thú, còn chưa kịp phản ứng, đã cùng rơi vào tứ cảnh. Mà người dẫn đầu nghênh đón bọn họ, chính là cảnh giới đầu tiên... ái dục.Bởi vì Tam điện hạ đã là chủ nhân của tứ cảnh thú này, cho nên khi phủ xuống cảnh này, hắn đã thấy được cảnh môn có thể đi ra khỏi nơi này, lúc nào có thể rời đi. Nhưng điều đó không ngăn cản hắn nảy sinh ra ham muốn mê hoặc mình.Tổ Thị không ở bên cạnh hắn. Đây là lý do Tam điện hạ không lựa chọn lập tức rời đi.Lúc này đây, cảnh giới ái dục biến hóa. Trước mắt Tam điện hạ đã không còn là tòa cung thất u mị đốt đầy nến đỏ, mà là một tòa tiểu lâu, cột nhà làm bằng thủy tinh trắng, ngọc trắng xây tường, rất hợp thẩm mỹ của hắn.Làm chủ nhân tứ cảnh thú, hắn cũng biết được, trong tứ cảnh những kiến trúc này đều là thứ mà tứ cảnh thú trân quý, nó sẽ theo tâm trạng mà đổi lấy cảnh sắc phong vật trong tứ cảnh. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Tam điện hạ nghĩ, có lẽ Tổ Thị đang ở trong lầu này.Trong cảnh là đêm trăng, ánh trắng như chiếc bàn băng lạnh, treo cao ở giữa không trung. Trong tiểu lâu không có ánh sáng lộ ra, không thắp đèn. Nhưng bên cạnh cầu thang lại treo một ngọn đèn lồng, bên trong dùng một viên ngọc đêm khổng lồ làm nguồn sáng. Tam điện hạ xách đèn, bước lên lầu hai.Dựa vào ánh đèn và ánh trăng, hắn thấy rõ kết cấu tầng hai. Cấu tạo của nó có hơi kỳ quái, chỉ dùng bốn cây cột lớn dựng lên thanh một cái nắp ô, trên đỉnh treo xuống rất nhiều sợi lụa trắng. Lụa trắng nhảy múa theo gió đêm, che khuất tầm nhìn của mọi người. Mặt đất được trải thảm trắng rất dày.Trong tấm màn trắng vần vũ, tựa như đang lồng lấy một người. Hắn đến gần hơn hai bước, thì tấm màn trắng đột nhiên bị vén lên, có bóng người lao vào ngực hắn. Đèn lồng rơi xuống đất, viên ngọc sáng lăn qua lăn lại, trong ánh sáng mềm mại lấp lánh, hắn thấy rõ khuôn mặt người trong ngực, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, mí mắt phải dán lên viên sáng màu vàng nhuận. Tổ Thị. Đó là nàng.Lần trước tam điện hạ cùng Quyên Nhĩ ở trong cảnh này, hắn cảm thấy đầu óc có hơi chút mê man, có lẽ trong đầu còn xuất hiện một ít ảo giác không đúng lúc, nhưng hắn cũng không cảm nhận được cái gọi là công hiệu này có thể phóng đại ái dục của người khác gấp trăm lần. Nhưng lúc này, một khắc khi phân biệt rõ người trong ngực là ai, thất tình lục dục của hắn trong nháy mắt lại dâng lên trong lòng. Hắn thấy nàng rất xinh đẹp, hắn rất thích, thấy nàng yếu đuối, hắn thương tiếc, thấy nàng nhíu mày, hắn lo lắng.Hắn bất ngờ bởi cảm xúc của mình lúc này, cũng hiểu được điều này không bình thường, muốn đẩy nàng ra, hoặc mượn lời nói để đánh lạc hướng sự chú ý, vì vậy hắn hỏi nàng một câu hỏi mà hắn đã biết câu trả lời: "Sao nàng lại ở đây?"Nhưng tay hắn vừa định dời đi, thì nàng đã nhũn người xuống như không có xương, hắn không thể không ôm lấy nàng lần nữa, nghe nàng nhắm mắt thì thào: "Đứng mãi choáng quá, lại rất mệt mỏi, tiểu tam lang, ta muốn nằm."Tà lực Tây Hoàng Nhận trong cơ thể nàng mới bình phục không lâu, tinh thần và thân thể hẳn là đều rất yếu ớt. Sau khi rơi vào chỗ này, nàng còn có thể duy trì tỉnh táo đến giờ phút này đã không dễ dàng, nàng quả thực là cảm thấy rất mệt mỏi.Trong lòng hắn càng thương tiếc nàng hơn, quả thực không cách nào cự tuyệt nàng, do dự một lát hắn mới ngồi xuống, để nàng nằm vào trong ngực mình. Nàng tựa vào lòng hắn, gối trên đầu gối hắn, bởi vì ở chung với hắn màà cảm thấy an ổn, nhẹ nhàng xoay quanh một hồi, rồi nhíu mày mở ra, thấp giọng tâm sự với hắn. Giọng nói rất nhẹ và yếu ớt, với sự mệt mỏi và buồn ngủ, nói một lúc, dừng lại một lúc: "Ta đột nhiên bị mất trọng lực, vừa mở mắt ra, xung quanh toàn là lụa trắng, ta hình như đã đi vào một mê cung, muốn tìm lối ra thì nhìn thấy đèn lồng của ngươi..." Nàng nhắm mắt lại thì thào, sau đó dần dần không nghe thấy giọng nói nữa. Nàng đã cực kỳ mệt mỏi, cực kỳ buồn ngủ, cho nên nói xong, mới ngủ thiếp đi như vậy.Trăng bạc, lầu trắng, gió nhẹ, lụa mỏng, thảm trắng như tuyết, đèn lồng lăn xuống, mỹ nhân ngủ say gối đầu lên chân hắn. Tam điện hạ chợt hoảng hốt. Trong lòng hắn có rất nhiều cảm xúc, thậm chí hắn cảm thấy, nhờ cảnh giới ái dục này ban tặng, mà bảy vạn năm qua đi, đếm nay hắn đã có thời khắc cảm tính nhất. Hắn có thể có ý nghĩ này, chứng tỏ hắn còn giữ được thanh tỉnh không muốn trầm luân.Nhưng muốn giữ được loại thanh tỉnh này là rất giày vò, hắn nhất định phải không ngừng tranh đấu với thất tình trong cơ thể. Mà trong lúc giằng co, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái bóng dáng kia... trước kia trong cảnh yêu dục, khi Quyên Nhĩ đến dụ hắn, bóng dáng trong đầu hắn chợt lóe lên, hoặc có thể nói là ảo giác.Khi ái dục đè nén lý trí chiếm hết thượng phong, trong ảo giác kia alij có dáng vẻ thướt tha hiện ra, giống như một trận sương mù một đám mây, xinh đẹp lại mông lung không thật, rồi lại có thực thể, phiêu đãng, đậu lại ở trong ngực hắn, trùng hợp với nữ thần ngủ yên trên đùi lúc này, giống như các nàng chính là một người, chỉ là trước đó hắn chưa từng ý thức được.Và tại thời điểm này, hắn cuối cùng đã nhận ra. Tâm hồn của hắn đã chấn động.Trong lúc bị chấn động, hắn không nhịn được mà nhớ tới ức hà của hắn trong tâm kính, một khung trống trong nước sông, cùng với thân ảnh Tổ Thị xuất hiện trước khung trống kia. Hắn đột nhiên phát hiện ra rằng có lẽ hắn đã phạm một sai lầm lớn. Hắn từng nghĩ ký ức trong ức hà có liên quan đến ma tộc, cho rằng duyên cũ của hắn và Tổ Thị là có liên quan đến thiên địa đại sự này...... Nhưng có khả năng hay không, cái gọi là duyên cũ tồn tại giữa bọn họ kia, duyên kia, thực ra là tình cảm nam nữ?Đây vốn là một suy đoán rất vô căn cứ, nhưng đêm này, giờ phút này, khi cảm xúc của hắn bị phóng đại gấp mấy trăm lần, phán đoán của hắn nói cho hắn biết, hắn và Tổ Thị từng có tình cũ, phán đoán này hợp lý hơn tất cả những giả thiết trước đó. Như thế, thái độ kỳ quái của Ân Lâm đối với hắn có thể hiểu được. Mà lúc trước cùng khi lập phệ cốt chân ngôn với Tổ Thị, lần đầu tiên gọi nàng là "A Ngọc". Lúc đó, đáy lòng hắn không hiểu sao xuất hiện một cảm giác quen thuộc chồng chéo lên, cũng có thể hiểu được. Đồng thời, lúc nàng cãi nhau với hắn, nàng nói với hắn Liên Tam ca ca đã bảy vạn tuổi rồi mà vẫn chưa gặp được định mệnh, không phải bởi vì nàng để ý đến quá khứ mỹ nhân nhiều như mây bên cạnh hắn mà buồn bực không muốn ở cạnh hắn... Vì sao lại làm đáy lòng hắn dâng lên sự bi thương đau đớn, cũng có thể tìm được đáp án.Nhưng vấn đề là, nếu họ chỉ tình cờ gặp nhau ở núi Thiên Cự, cùng nhau trải qua một đêm... Hắn cũng không cho rằng, chỉ dựa vào một đêm này, hắn có thể sinh ra tình cảm gì với nàng, khiến trong tiềm thức của hắn sinh ra thương cảm với nàng, xót thương cho nàng, thậm chí đau lòng vì nàng. Cho nên rất có thể, trí nhớ của hắn không chỉ xảy ra một khung sai lầm kia, bọn họ cũng không chỉ có một đêm đó. Có lẽ, trí nhớ của hắn đã bị người ta thay đổi, có người dùng ký ức giả với trình tự chính xác, bao trùm ký ức chân thật của hắn. Điều này rất có thể.Hắn đã đi đến kết luận này, hắn nên cảm thấy tức giận. Nhưng ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, hắn giống như đang chơi trò chơi ghép hình, cuối cùng đã tìm thấy một mảnh ghép hình bị mất trong một thời gian dài, sẽ có thể ghép lại hoàn chính bức tranh hắn yêu quý. Niềm vui khi có được một bức tranh hoàn chỉnh làm cho hắn không còn để ý mảnh ghép cuối cùng khiến hắn phí bao nhiêu sức lực, chỉ cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng tìm được nó. Hắn giờ phút này có tâm trạng như thế.Hắn may mắn vì cuối cùng cũng hiểu được trí nhớ của hắn rốt cuộc xảy ra vấn đề gì. Mảnh ghép này đối với hắn rất quan trọng, tuy rằng hắn còn không biết nó trông như thế nào, nhưng dùng nó chèn tạm thời vào lỗ thủng trong đáy lòng kia, cũng đã đủ dùng rồi.Nghĩ tới đây, Tam điện hạ cố gắng đè nén rất nhiều cảm xúc trong lòng và dục vọng. Hắn dự định lập tức mang Tổ Thị rời đi. Tuy rằng lúc đầu hắn còn không hiểu rõ ảnh hưởng của ái dục này đối với hắn, nhưng trong nửa khắc này, hắn đã biết rõ. Hắn không chắc liệu hắn có thể kiên trì thêm nửa khắc nữa hay không.Hắn đưa tay ôm nàng, muốn đứng dậy đi tới cửa. Khi ôm chặt lấy nàng, nàng vẫn im lặng. Nếu nàng vẫn im lặng, nó sẽ là một vấn đề dễ dàng. Nhưng khi hắn định đứng dậy, nàng lại động đậy. Dường như việc hắn muốn đứng dậy làm cho nàng ấy cảm thấy rất khó chịu, nàng rên rỉ một tiếng, hắn vòng tay hai nâng đầu gối của nàng, nàng lại tránh vào lòng, hai tay ôm eo hắn. Kỳ thật hắn cũng có thể không để ý đến sự thoải mái của nàng, mạnh mẽ dứt khoát bế nàng đi. Nhưng giờ khắc này, hắn lại không có cách nào động đậy.Nàng không tỉnh táo.Hắn trước tiên phải có dục vọng với nàng, cảnh giới ái dục này mới có thể khuếch đại dục niệm của hắn. Không thể phủ nhận, hắn có ham muốn với nàng, và nghĩ rằng họ rất có thể đã có duyên cũ, càng làm cho hắn khó có thể khắc phục.Hắn không kìm được mà giơ tay chạm nhẹ vào mặt nàng. Ngón tay chạm vào hình như làm cho nàng thấy không thoải mái, nàng rên rỉ một tiếng, sau đó đưa một bàn tay ra để nắm lấy tay hắn, cố định nó ở má, không biết vì mục đích gì, sau khi cố định lại cọ cọ. Chỉ là những động tác này đều là theo bản năng, nàng vẫn không tỉnh lại.Trước kia hắn cho rằng, sự thân cận bản năng của nàng đối với hắn đều xuất phát từ việc bọn họ từng lập ra phệ cốt chân ngôn, nhưng giờ phút này, một khả năng khác lại giống như một tấm mạng nhện dày đặc, quấn lấy hắn, đẩy tất cả bình tĩnh và thanh tỉnh của hắn ra ngoài, chỉ để lại nhiều cảm xúc bị phóng đại gấp trăm lần của hắn đối với nàng, khiến cho trái tim hắn như bị lửa nóng đốt cháy.Môi nàng rất gần lòng bàn tay hắn, hắn chỉ cần động một chút là có thể chạm tới. Nhưng hắn không muốn chạm vào đôi môi giống như cánh hoa bằng tay. Trong lúc mê loạn, hắn nghĩ tới, hoặc là nhớ tới... Nói chính xác hơn, có lẽ hắn có một cảm giác, đôi môi của nàng rất mềm mại, hôn lên thì sẽ rất ấm áp, khi hắn áp sát nàng, nàng sẽ rung động nhẹ nhàng, lúc đó, xương mày và đuôi mắt của nàng, sẽ hơi ửng đỏ, hiện ra màu sắc giống như son môi hóa tuyết; Mắt phải là nước chảy, giống như là rưng rưng, nhưng lại không phải khóc... Hắn không còn nhớ đến việc phải đưa nàng ra ngoài nữa.Đêm tối rất yên tĩnh, ánh trăng sáng chiếu rọi ở đây, gió mát quấn quanh, tấm lụa trắng cách đó không xa nhảy ra một điệu múa im lặng. Tam điện hạ ma xui quỷ khiến ngẩng đầu nữ tử trong ngực lên, trước khi nàng khó chịu nhíu mày, hắn đặt một nụ hôn lên môi nàng. Quả nhiên là xúc cảm mềm mại lại ấm áp. Hắn dường như ngửi thấy mùi hoa, là hương thơm của trăm loại hoa, mùi hương này cũng làm cho hắn cảm thấy quen thuộc. Máu trong cơ thể xao động, hắn muốn trân trọng nàng, nhẹ nhàng hôn nàng, nhưng đồng thời đáy lòng lại sinh ra dục vọng ngược đãi, muốn tra tấn nàng, hôn cho nàng tỉnh dậy, nhìn phản ứng của nàng. Trong trí tưởng tượng của mình, nàng sẽ nhút nhát, nhưng lại có một loại ngây thơ lớn mật, hơn phân nửa nàng sẽ không đẩy hắn ra, mà sẽ ôm cổ hắn, chủ động hôn sâu. Tinh khiết, xinh đẹp, mong manh, kiên định, đáng thương, nhưng không sợ hãi, đối với hắn ... Còn hắn thì sao?Đầu hắn đột nhiên đau đởn. Xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thét. Tiếng rít của tứ cảnh thú đánh thức Tam điện hạ, khiến hắn tìm được một lát thanh tỉnh, có thể tìm lại lý trí.Thừa dịp lý trí vẫn còn, hắn vội vàng ôm Tổ Thị rời khỏi Tứ Cảnh trận. Họ trở về gác mái nhỏ trên vách đá.Sau khi sắp xếp cho Tổ Thị xong, hắn mới đi lên sườn núi bên cạnh gác xép ngồi yên một đêm, để phân tích suy đoán về tình cảm của hắn và Tổ Thị, cái nào là lý trí, cái nào là thuần túy cảm tính. Cuối cùng hắn vẫn cảm thấy, tất cả phỏng đoán đều hợp lý, không phải là dùng tình cảm mà hắn bị tình dục quấy nhiễu. Mà nếu trí nhớ của hắn quả thật đã bị sửa đổi, tâm kính của cảnh giới tương ngã sẽ không có trợ giúp được gì nữa. Hắn phải dành thời gian đi Thập Lý Đào Lâm một chuyến, để Chiết Nhan thượng thần khám cho hắn. Tuy rằng hắn cực kỳ chán ghét người khác chạm vào trí nhớ của mình, nhưng lần này lại không thể không như thế. Điều này là bất đắc dĩ.Hai ngày sau, Tứ Cảnh Thú sau khi chữa lành vết thương, thì hắn không quan tâm dị thú đó nữa, mà Tổ Viện tuy rằng còn chưa tỉnh, hắn xem thử linh phủ của nàng, cũng không có gì đáng ngại, hắn bèn dẫn nàng trở về Liêu Đài cung, vẫn tạm trú ở điện Phù Lan.Đây là tất cả những gì đã xảy ra giữa họ trong đồng Tinh Lệnh.Hắn giả vờ bình tĩnh. Sau khi Tổ Thị tỉnh dậy, hắn đến gặp nàng, nói với nàng những lời này trong một thời gian dài, trên thực tế, gần đây hắn có rất nhiều khoảnh khắc thất thần.Vốn tưởng rằng mình đã vượt qua cửa ải, không ngờ đến cuối cùng, khi nàng hỏi hắn về chuyện xảy ra ở trong động Tinh Lệnh. Hắn đã lừa nàn. Hắn cũng biết nàng không tin lắm. Nhưng hắn không muốn nàng biết những điều đó. Bởi vì chuyện giữa họ rốt cuộc như thế nào, bây giờ vẫn chỉ mơ hồ như bóng dáng trong sương mù.Đây là một chuyện không thể nói ra, hắn không biết nên giải thích với nàng như thế nào, nhưng hắn cũng không muốn lừa gạt nàng. Vì vậy, cuối cùng, hắn chỉ mỉm cười và thì thầm: "Có một câu đố về bản thân mình, ta vẫn chưa tìm ra, sau khi ta tìm hiểu xong, sẽ nói cho nàng biết."Trên thực tế, nó không phải là một vấn đề của một mình hắn. Nếu bọn họ quả thật có duyên cũ, trí nhớ của hắn lại bị thay đổi, vậy thì ai thay đổi trí nhớ của hắn, vì sao lại làm thể? Tại sao nàng dường như đã quên những gì đã xảy ra giữa họ? Tất cả những điều này đòi hỏi hắn phải tìm ra câu trả lời.Cuối cùng hắn đứng lên, như không có việc gì nói: "Nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành."Tổ Thị gật gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía hắn có hơi nghi hoặc, cũng có một chút tò mò, nhưng nàng lại không nói gì nữa.3.3.2023