Tam sinh tam thế bộ sinh liênTác giả: Đường Thất
Đông Hoa đế quân là một vị thần tiên thích sống thanh tịnh, cho nên gã chỉ thường chỉ lui tới giữa hai nơi, một là Thái Thần cung trên Cửu Trùng Thiên và nơi tận cùng của trời đất Bích Hải Thương Linh, và tất nhiên là đều không thích tiếp khách. Thiên quân Từ Chính Đế rất hiểu quy củ này của đế quân, cho nên từ trước đến nay chưa hề đến Thái Thần cung để làm phiền.
Nhưng hôm nay, Từ Chính Đế lại xuất hiện ở trước cửa Thái Thần cung.
Bình tâm mà nói thì Từ Chính Đế quả thực là một vị minh quân cần cù liêm chính, xử lý mọi sự vụ của Bát Hoang rất tốt, ít nhất thì hai vạn năm này hắn vẫn chưa từng khiến cho đế quân phải giúp xử lý rắc rối gì, cho nên hắn cũng coi như là một vị thiên đế chuẩn mực rồi.
Nhưng chuyện trước mắt đối với Từ Chính Đế mà nói quả thực có hơi chút phỏng tay.
Chuyện xảy ra đại khái là như thế này.
Quang Thần Tổ Thị phục quy khiến cả Bát Hoang chấn động, Từ Chính Đế dùng Quan Hỏa dò xét nơi Quang Thần giáng lâm mới phát hiện đó là núi Thiên Cự. Quang Thần là cổ thần từ thời Hồng Hoang, có địa vị tôn quý trong Thần tộc, Quang Thần phục quy, đương nhiên phải dùng tôn lễ long trọng nhất để nghênh đón ngài, thế nên Từ Chính Đế đã phái Nhật Tinh, Nguyệt Tinh, Tuế Tinh, Huỳnh Hoặc Tinh, Trấn Tinh, Thái Bạch Tinh, Thần Tinh, bảy vị thất diệu tinh quân mang theo bốn mươi chín vị tiên bá đi trước đến núi Thiên Cực để cung nghênh Quang Thần.
(thiên quân mà biết cái vị tôn thần mà ổng quỳ lạy đội mồ sống lại chỉ để cướp đời trai của thằng con ổng, không biết vẻ mặt sẽ thế nào ha)
Thất diệu tinh quân lĩnh mệnh, cực kỳ kích động mang theo đoàn nghi lễ đến núi Thiên Cực để triều bái, vốn cho rằng có thể gặp được chân dung của vị cổ thần trong truyền thuyết, nhưng bọn họ lật tung trên dưới núi Thiên Cự một lượt cũng không thể tìm được tung tích của Quang Thần.
Chúng tinh quân không hiểu mô tê gì, thầm nghĩ nếu như họ tay không quay về bẩm báo thế này thì không ổn. Sau một hồi suy nghĩ, Thái Bạch tinh quân mới nhớ đến vị Tam điện hạ hiện giờ vẫn đang chịu hình ở núi Thiên Cự, có lẽ hắn cũng nhìn thấy thần tích của Quang Thần, nói không chừng cũng biết được Tổ Thị đã đi đâu.
Chúng tinh quân giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vừa chớp mắt đã đi đến chân núi thứ hai, hỏi thăm tin tức từ Tam điện hạ. Ai ngờ lại nghe điện hạ nói, sau khi hai pháp chú đó vang lên, tiếng chung Cô Dao và kim quang tượng trưng cho việc Tổ Thị phục quy đã lập tức biến mất hoàn toàn trên bầu trời núi Thiên Cự, từ lúc bắt đầu hắn không hề nhìn thấy được thân ảnh của Tổ Thị, cũng không biết sau khi ngài rời khỏi núi Thiên Cự đã đi đến đâu.
Tam điện hạ giống như không hề quan tâm đến chuyện này, nói với họ hai câu rồi quay sang hỏi thiên tướng trấn thủ bên cạnh hỏi, vẫn còn mười canh giờ còn có bao nhiêu hình phạt thủy đao nữa. Các vị thần cũng không phải là người chậm hiểu, vừa nghe đã biết vị điện hạ này là đang ra lệnh đuổi khách. Nhưng mà họ thực sự không biết nên hỏi thăm người nào khác nữa, vì thế vẫn mặt dày đứng đó cầu xin Tam điện hạ thử nghĩ lại xem, ít nhất thì bọn họ cũng phải có được một chút manh mối thì mới yên lòng được.
Ước chừng là cảm thấy bọn họ quá phiền hà, Tam điện hạ lần nữa đưa ra một kiến nghị, nghe nói tính tình Tổ Thị lâu nay vốn kiêu ngạo cô độc, không thích giao tiếp với người khác, nếu như họ đã bỏ lỡ thời khắc Tổ Thị vừa mới phục quy thì có cố ý tìm kiếm nữa e là cũng khó mà tìm thấy được; trong khắp Bát Hoang người duy nhất có thể nói chuyện với Tổ Thị thì chỉ có Đông Hoa đế quân thôi, nếu như họ đã hạ quyết tâm phải tìm cho bằng được Tổ Thị thì chi bằng cứ đến nhất thập tam nhiên tìm đế quân hỏi ý kiến. Nghe hắn nói thế bọn họ mới lục tục rời đi.
Bảy vị tinh quân cảm thấy lời Tam điện hạ rất có lý, nhưng họ lại là không dám tự mình đi tìm đế quân, vì thế nên vừa mới về đến Cửu Trùng Thiên đã bẩm báo chuyện này lên thiên quân.
Đây chính là nguyên nhân vì sao thiên quân ở trước mặt đế quân vào lúc này.
Bên bờ sông Phấn Đà Lợi(1), đế quân vừa móc mồi vào cần câu vừa nghe thiên quân nói.
(1) Là hoa sen trắng
Đế quân nghe hắn trình bày cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ ung dung nói: "Tìm được nàng, thì sẽ thế nào?"
Thiên quân nghiêm túc đáp lời: "Tổ Thị thần dù sao cũng là tôn thần của Thần tộc chúng ta."
Đế quân quăng dây câu ra xa: "Nếu nói về dòng tộc, thì Tổ Thị nàng quả thực là thần. Chỉ là nàng ta chưa từng nhập học ở Thủy Chiểu Trạch, không phải là đệ tử của Phụ Thần cũng chưa từng nhận lời mời của Mặc Uyên làm hoa chủ của tân thần kỷ, vì thế nàng ta không có bất cứ mối quan hệ gì với Thần Tộc hiện nay." Gã hơi nhấc mắt liếc nhìn thiên quân một cái, mới nói tiếp: "Ngươi phái thất diệu tinh quân đi nghênh đón là muốn mượn cơ hội này chiêu cáo khắp thiên hạ địa vị của nàng, rằng nàng là thủ lĩnh tinh diệu của thiên tộc, từ nay về sau sẽ là thần của thiên tộc ư?"
Từ Chính Đế quả thực dự tính như thế, tâm tư bị vạch trần trắng trợn như thế không tránh khỏi cảm thấy có chút gượng gạo: "Đế quân là cảm thấy... điều này không thỏa đáng?"
Đế quân đặt cần câu xuống, rót cho mình một chén trà: "Địa vị của Quang Thần không cần bất cứ một tộc nào công nhận cả, cho dù ngũ tộc đối với nàng ra sao thì nàng đều là Quang Thần của thế gian, tinh diệu Cửu Thiên buộc phải tuân theo pháp tắc của nàng. Chỉ cần các vị tinh quân chưởng quảng tinh diệu không làm chuyện gì trái nghịch thì nàng sẽ không nhúng tay vào vận hành của họ, giờ đây nàng có phải là thần của thiên tộc hay không thì cũng không làm chướng ngại gì đến việc nàng là thống lĩnh của tinh diệu cả, ngươi quả thực không cần làm mấy chuyện thừa thải như thế đâu."
Thiên quân trầm mặc hồi lâu: "Nhưng ngày đó Tổ Thị thần và Thiếu Quán thần có quan hệ tốt, Thiếu Quán thần lại là chí tôn của Ma Tộc, nếu như Tổ Thị bị Ma tộc lôi kéo thì chỉ sợ sẽ gây ra bất lợi với Thần tộc chúng ta."
Thiên quân lúc còn là thanh niên từng đi theo đế quân học tập vài ngày, tuy rằng đế quân chưa từng để cho thiên quân làm lễ bái sư, nhưng một ngày làm thầy thì cả đời đều là thầy, thiên quân trước nay rất tôn kính đế quân, cho nên thiên quân có hồ đồ thì đế quân cũng sẽ không kiệm lời như đối với những kẻ khác, mà ưu ái nói thêm với hắn vài câu: "Thời đại Hồng Hoang." Đế quân nói: "Tổ Thị là vị nữ thần duy nhất chưa từng nhúng tay vào chiến tranh ngũ tộc. Nếu như lúc đó nàng ẩn cư ở núi Cô Dao mười vạn năm cũng chưa từng bị bất cứ tộc nào lôi kéo, thì hôm nay cũng sẽ không có tộc nào lôi kéo được nàng. Lúc đó Thiếu Quán có thể mời được nàng rời núi Cô Dao, thực ra chẳng phải vì hai người họ có mối giao hảo gì, chỉ là vì nàng đã nhìn thấy vận mệnh của mình mà thôi."
Những ghi chép về Tổ Thị trong sách sử rất ít, thiên quân lại không quá hiểu về vị nữ thần này, lúc này nghe thấy đế quân nhắc đến chân tướng của việc Tổ Thị rời khỏi Cô Dao vào thời Hồng Hoang, không tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc. Vừa kinh ngạc vừa hơi khó hiểu: "Theo như đế quân nói thì Tổ Thị là một vị thần siêu nhiên ẩn dật, vô dục vô cầu, cũng còn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng vì sao sau khi phục quy, điều đầu tiền Tổ Thị làm lại là định ra hai pháp chú. Thay đổi pháp tắc của thiên địa? Điều này quả thực không giống như dáng vẻ không thích lo chuyện bao đồng trong lời đồn kia."
Đế quân nhớ lại hai pháp chú kia: " 'vạn vật đón ánh sáng sinh ra, ánh sáng còn thì vạn vật thế gian không diệt.' " Có con cá cắn câu, hắn nâng cần câu lên, vừa xử lý con cá béo trên móc câu vừa nói: "Năm đó Thần tộc và Quỷ tộc đại chiến, Quỷ quân Kình Thương tế chuông Đông hoàng, muốn hủy diệt Bát Hoang, chúng sanh bồi táng. Nếu như lúc đó có pháp tắc này của Quang Thần thì cũng không cần sợ hãi việc Kình Thương lấy Bát Hoang ra để uy hiếp, bởi vì ánh sáng vẫn còn tồn tại, vạn vật không thể bị hủy diệt được. Pháp chú này là sự từ ái của Quang Thần đối với thế gian sau khi nàng phục quy, như thế gọi là lo chuyện bao đồng sao?"
Nghe đế quân giải thích như thế, thiên quân chợt cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ nông cạn của mình: "Điều này..."
Đế quân thả con cá vừa mới lấy ra từ móc câu vào lại trong hồ, tiếp tục nói: " 'Mười ức phàm thế, có Cô Dao bảo hộ, sinh linh trong Bát Hoang nếu kẻ nào có ác ý với nhân tộc thì không thể vượt qua cửa Nhược Mộc.' Năm đó trước khi Tổ Thị hiến tế cho trời đất, từng định ra trật tự mới cho thiên địa với Mặc Uyên, rằng nhân tộc vĩnh viễn sống ở mười ức phàm thế, được thiên tộc bảo hộ." Gã hơi suy nghĩ gì đó rồi lại nói: "Bây giờ nàng vừa mới quay lại đã lập ra pháp chú mới, có lẽ là vì nàng cảm thấy thần tộc những năm nay bảo hộ nhân tộc không đủ tốt."
Nghe thấy những suy đoán không chút trách nhiệm của đế quân, thiên quân trước này vẫn luôn cho rằng bản thân xử lý chuyện của mười ức phàm thế vô cùng hoàn mỹ cảm thấy có hơi sụp đổ: "Đế quân cũng cảm thấy bản quân bảo hộ nhân tộc không đủ thỏa đáng sao?"
Đế quân không chú ý đến việc một câu nói tùy tiện của mình lại gây áp lực lớn như thế đối với thiên quân, thản nhiên "ồ" một tiếng: "Cũng không hẳn, ngươi làm khá tốt." Rồi lại tiếp tục vô trách nhiệm đoán: "Có thể là do Tổ Thị nàng nghiêm khắc quá." Nói đoạn lại nhìn lên trời: "Được rồi, như thế đi, sắp đến thời gian dùng thiện rồi."
Chủ đề của đế quân thay đổi quá nhanh, khúc mắc trong lòng thiên quân vẫn còn lơ lơ lửng lửng, nhất thời không có theo kịp, chỉ theo bản năng tạ ơn hắn: "Vậy đa tạ đế quân giữ ta lại dùng cơm..."
Lời cảm ơn và câu nói tiếp sau đó của đế quân "ngươi nên đi về được rồi" vang lên cùng lúc.
Thiên Quân: "..."
Thiên quân ôm ngực rời đi.
Sau khi thiên quân rời đi, đế quân nhìn về ráng chiều ở phía chân trời xa xa, đắm chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Đúng như những lời hắn nói với thiên quân lúc nãy, pháp chú đầu tiên của Tổ Thị là lưu lại cho Bát Hoang một ngòi lửa, cho dù Bát Hoang có bị đánh đổ thì chúng sanh cũng không thể bị tiêu diệt.
Đây là pháp tắc mà chỉ có ba vị đại thần sáng thế, bốn vị đại thần hộ thế và năm đại thần tự nhiên mới có thể lập ra cho thế gian.
Ba đại thần sáng thế là Bàn Cổ thần, Phụ Thần và Thiếu Quán thần; Bốn thần đại hộ thế là Mặc Uyên thần và vị đệ đệ không biết khi nào mới giáng sinh của Mặc Uyên, Tức Lạc ở Tây Phương Phạm Cảnh, cộng thêm hắn; Năm đại thần tự nhiên thần là địa mẫu Nữ Oa, Quang Thần Tổ Thị, hỏa thần Tạ Minh, phong chủ Sắc Già và Thủy Thần mới giáng sinh tại Tân thần kỷ sau này, cũng chính là cái tên tiểu tử Liên Tống đang chịu hình ở núi Thiên Cự.
Trong mười hai vị thần thị này, có năm vị đã vũ hóa, hai vị ngủ say, một vị còn quá trẻ, một vị còn chưa giáng sinh, người còn lại còn đang sống sờ sờ và có thể tăng thêm pháp tắc cho thế gian cũng chỉ còn mỗi hắn và Tức Lạc, ồ, còn thêm một Tổ Thị vừa mới phục quy kia nữa.
Nhưng ban thêm pháp tắc cho thế gian là một việc cần suy nghĩ vô cùng thận trọng, bởi vì nó sẽ làm hao tổn rất nhiều tu vi và linh lực. Pháp chú càng uy nghiêm thì tu vi tổn hao càng nhiều. Giống như Tổ Thị chỉ vừa mới phục sinh còn đang trong thời kỳ yếu ớt nhất, đã lập tức mà ban ra pháp chú uy nghiêm như thế cho thế gian, hẳn là cũng phải hao tổn toàn bộ linh lực.
Vì sao dù phải hao tổn toàn bộ linh lực cũng muốn xác lập pháp chú này cho thiên địa, là vì nàng thấy được tương lai Bát Hoang sẽ phải gặp phải đại kiếp sao?
Đế quân hiếm khi cảm thấy rối rắm, hôm nay lại cực kỳ khó nghĩ, gã day day huyệt thái dương nghĩ, lúc này quả thực không thích hợp để cho ngươi khác tham gia để tránh gây thêm phiền hà, hắn quả thực nên đi gặp Tổ Thị một chuyến rồi.
Bắc Cực Thiên Cự, tuyết trắng mịt mùng, vạn đoá tuyết liên nở rộ trong gió lạnh.
Trên thực tế Tổ Thị chưa hề rời khỏi núi Thiên Cự, thất diệu tinh quân không cách nào tìm được nàng, chỉ là vì sau khi định ra pháp chú, nàng cảm thấy sức lực mình không đủ nên đã tạo ra một không gian nhỏ tại đỉnh núi Thiên Cự để tĩnh dưỡng.
Đông Hoa đế quân đoán không sai, Quang Thần vừa quy vị đã lập tức định ra hai pháp chú, đó là vì nàng đã nhìn thấy được trong tương lai Bát Hoang sẽ phải nghênh đón một một đại kiếp trước giờ chưa từng có.
Lúc Tổ Thị quy vị, tiên thể ngưng lại từ trong ánh sáng, sau khi có lại được tất cả những ký ức của Quang Thần thì đồng thời năng lực dự tri của nàng cũng quay lại. Nàng dự tri được kiếp nạn đó. Ngay trong khoảnh khắc mở mắt ra, trong ánh sáng chói mắt vô tận nàng nhìn thấy dáng vẻ của thế gian này ba vạn năm sau: Không biết chiến hỏa từ nơi nào bắt đầu nổi lên khiến cho cả Tứ Hải điên đảo, chư thiên bị hủy diệt, Bát Hoang đại địa sinh linh đồ thán, cảnh tượng hoàng tàn xảy ra khắp nơi, người chết kẻ đói trải dài khắp ngàn dặm, tiếng kêu than vàng dậy khắp đất trời, Tứ Hải Bát Hoang không còn một chút dáng vẻ yên vui của tiên cảnh. Cùng với chốn địa ngục trần gian sinh ra trên cánh hoa Bát Đầu Ma năm đó lấy tiên thể của Bàn Cổ ăn không khác gì mấy.
Năng lực dự tri của Quang Thần là một loại năng lực cảm ứng thiên khởi, lúc nào có thể dự tri ra chuyện gì không phải là điều mà nàng có thể quyết định được, tất cả đều là do thiên ý sắp đặt. Một đoạn mơ hồ lướt qua đầu, nàng không cách nào xác định được kẻ gây ra kiếp nạn này là ai, nàng chỉ dự tri đến trận chiến đủ để cho thiên hạ bị diệt vong. Đồng thời nàng lại lần nữa nhìn thấy được vận mệnh của bản thân: Nàng cần phải một lần nữa hiến tế trong thân phận của Quang Thần, mới có thể hóa giải được kiếp nạn này, để cho chiến tranh đó có một cái kết. Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến cho nàng có thể phục sinh. Bởi vì thiên mệnh cần nàng chết thêm một lần nữa.
Mà điều này, chính là túc mệnh của Quang Thần: Mỗi một lần sinh ra, đều là để chết đi.
Trong không gian nhỏ là một mảnh tối đen. Tổ Thị yên tĩnh ngồi trong bóng tối. Quá khứ trôi qua như dòng nước chảy qua trước mắt nàng.
Nàng đản sinh từ đạo ánh sáng đầu tiên trên thế gian, sau khi mở mắt điều đầu tiên nàng nhìn thấy, là hồng liên trong biển Trường Sinh ở Cô Dao. Hồng liên vạn đóa, mọc đầy cả biển Trường Sinh, như hỏa như diệm, đẹp đẽ đến thế, khiến nàng vừa nhìn đã yêu thích. Mà bản tính của những đóa hồng liên là thích đến gần với ánh sáng, dưới sự phổ chiếu của nàng liền khai mở trí tuệ, chúng hiếu kỳ mà hỏi nàng: "Nàng là ai?"
Câu nói đầu tiên của nàng trên thế gian này là nói cho nhưng đoá hồng liên đó nghe. Nàng chạm lên cánh hoa của hồng liên, vừa ngây thơ lại ôn hòa nói với chúng: "Ta là Quang Thần, là thần hộ vệ của các ngươi, nếu các ngươi có điều gì mong ước, cứ nói với ta, ta sẽ đáp ứng cho các ngươi."
Quang Thần giáng thế, bản lĩnh đầu tiên tu tập đó là năng lực Toàn Tri đối với hoa mộc, mà sơ tâm của nàng khi muốn học lấy bản lĩnh đó chính là muốn lắng nghe được những lời thỉnh cầu của đám hoa mộc đó.
Từ đó, nàng bắt đầu coi núi Cô Dao là nhà, bầu bạn cùng hoa mộc khắp núi.
Nàng đã không có thất tình lại cũng không có lục dục.(2) Đám hoa mộc nói nàng là vị thần thuần khiết ngây thơ nhất trên đời, nàng cũng không có ý kiến gì, trong lòng lại nghĩ, bọn chúng sinh ra đã bám rễ trên núi Cô Dao, đã từng gặp được bao nhiêu vị thần thị cơ chứ?
Đám hoa mộc rất nghịch ngợm, thấy nàng không hiểu cái gì gọi là "tình", thì cứ khăng khăng nói đến chữ "tình" với nàng. Nàng tuy rằng không hiểu, nhưng từ trong lời của đám hoa mộc, cũng đại khái hiểu được thế gian này có rất nhiều loại "tình", mà sinh linh thế gian, trời sinh đã có tình cảm phong phú, giống như nàng cái gì cũng không hiểu thế này, có lẽ nàng hiểu được chút chút về sự yêu thích.
Nàng thích đám hoa mộc, thích ở cùng với chúng. Nàng không chỉ chiếu cố cho dám hoa mộc ở Cô Dao, mà thỉnh thoảng nàng còn đến những nơi bên ngoài Cô Dao để tìm các loại kỳ hoa dị thảo, nếu như có loài hoa thảo nào nguyện ý nàng sẽ đưa chúng chuyển về núi Cô Dao, mấy vạn năm trở lại, nàng cảm thấy vui vẻ không chút mỏi mệt.
Lúc đó Phụ Thần mở học cung, tên gọi là Thủy Chiểu Trạch, ở trong Bát Hoang, sinh linh ngũ tộc có mấy phần thanh danh đều vào học ở học cung. Phụ Thần cũng đến Cô Dao mời nàng mấy lần, nhưng mỗi lần nàng đều cự tuyệt. Đám hoa mộc thấy tiếc nuối thay cho nàng, rằng nghe nói Thủy Chiểu Trạch là một nơi rất thú vị, nàng nếu như đến Thủy Chiểu Trạch học thì nhất định sẽ kết giao được với rất nhiều bằng hữu, pháp thuật sẽ càng thêm tiến bộ. Nhưng nàng cảm thấy cũng không có gì, nàng không muốn kết bằng hữu, cũng không cảm thấy phu tử ở Thủy Chiểu Trạch sẽ dạy được nàng điều gì có ích để cho năng lực dự tri của nàng được tiến bộ.
Nàng là vị thần có năng lực dự tri, thi thoảng sẽ nằm thấy những giấc mộng dự tri được tương lai, nội dung trong giấc mộng rất đơn thuần, hơn nữa cũng đã dạy luôn cho nàng cách tu luyện của một Quang Thần; thỉnh thoảng sẽ dự tri một số chuyện trong tương lại, nhưng cũng không có gì quá quan trọng; quan trọng nhất là mộng cảnh mà nàng tiên tri đó chính là vận mệnh của nàng, cũng là kết cục của đời nàng: Mười vạn năm sau, vị thần sáng thế cuối cùng sẽ mở ra cửa Nhược Mộc, đưa nhân tộc đến cho phàm thế; mà Quang Thần dưới sự hộ trì của bốn thần sứ sẽ hiến tế cho trời đất, từ đó chốn phàm thế tựa như luyện ngục kia bắt đầu có núi sông cây cỏ, bốn mùa năm hành, trở thành nơi cư trú của nhân tộc.
Khi đó tâm nàng thanh tịnh không chút ô nhiễm, vạn vật trong lòng nàng đều bình đẳng, vì thế đối với vận mệnh này, nàng hoàn toàn không có nghi vấn gì. Cho dù sinh linh trên thế gian này đại đa số đều coi thường nhân loại, cảm thấy họ vô cùng lại yếu đuối, nhưng nàng lại không cho rằng một nhân tộc yếu đuối thì không xứng đáng có một vị thần sáng thế và một vị thần đứng mạng sống để bảo hộ.
Nàng điềm nhiên tiếp nhận vận mệnh này, đồng thời cũng làm theo giấc mộng dự tri đó, rời khỏi núi Cô Dao. Đi thẳng về ba tòa tiên sơn tìm kiếm và điểm hoá ba vị thần sứ trong định mệnh của nàng: Cẩn Hoa Ân Lâm ở núi Thiếu Thất, Tang Tuyết Y đế nữ núi Huyên Sơn và Cửu sắc liên Sương Hoà của núi Đại Ngôn.
Vị thần sứ cuối cùng là người thuộc nhân tộc, lúc bấy giờ hắn vẫn chưa giáng sinh, nhưng nàng không hề cảm thấy vội vàng, một mặt kiên nhẫn chờ đợi sự giáng sinh của hắn, một mặt tiếp tục ẩn cư ở núi Cô Dao trồng hoa nhổ cỏ.
Sau đó vào một năm trước khi nàng thành niên lúc vốn vạn tuổi, đã phát sinh một chuyện.
Từ sau khi nàng điểm hóa ba thần sứ, nàng đã rất lâu rồi không có thấy những giấc mộng dự tri nữa, nhưng đêm đó, nàng đã một giấc mơ.
Trong mơ có đêm dài và ánh đèn cô độc, còn có một ngôi nhà gỗ nhỏ. Trong căn nhà gỗ nhỏ có một chiếc giường gỗ đơn sơ, tầng tầng lớp lớp mành sa trắng như tuyết, mà nàng lại nằm trong mành trướng đó, và đang rúc mình vào trong lòng một bạch y công tử. Vị công tử đó mắt phượng mày ngài, có một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, đối với nàng vừa thân mật lại ôn nhu.
Hắn tặng nàng một bộ trang sức: Minh nguyệt sơ chiếu hồng tụ ảnh, liên tâm ám tàng tụ để hương; chính là hai câu thơ này, chàng tuy không nói rõ, nhưng nàng vừa nhìn đã biết, bộ trang sức đó dược làm từ nghịch lân của ngân long. Chàng là một vị long quân. Mà nàng, tuy ẩn dật ở chốn Cô Dao, nhưng cũng biết được nếu nhận lấy nghịch lân của long quân to thì chính là thê tử của hắn.
Mộng cảnh đột nhiên dừng lại ngay lúc nàng nhận lấy nghịch lân của long quân.
Chàng tuy khiến cho nàng khó quên, nhưng lúc đó nàng cũng không có cảm nhận gì đặc biệt, chỉ cảm thấy giấc mộng này có lẽ đang ám chỉ rằng nàng sẽ lấy thân phận một nữ tử để gả cho người khác, trở thành thê tử của long quân.
Cho nên vào cái năm khi nàng bước vào tuổi thành niên, lúc buộc phải lựa chọn giới tính, nàng đã đã lựa chọn trở thành một nữ tử.
Từ đó nàng trở thành một nữ tử.
Sau lễ thành niên không lâu, vị thần sứ thứ tư giáng sinh, lúc bộ tộc của đứa bé kia bị diệt tộc, nàng vội vàng đến cứu nó. Bởi vì nhân tộc trước nay đều mong chờ có được ánh sáng cứu rỗi họ, mà nó là đứa bé sau này sẽ đưa nhân tộc đi trên một hành trình hoàn toàn mới. Vì thế nàng đặt lên cho nó là Chiêu Hy.
Đến đây, trọng trách điểm hóa bốn vị thần sứ đã hoàn thành. Tiếp theo nữa nàng cần phải đợi cái vị thần sáng thế sau khi biết quen thân đến tìm nàng, mà sau đó chính là theo như thiên mệnh đã định sẵn, lấy thân hợp đạo, hoàn thành sứ mệnh là xong.
Mọi việc vốn chỉ đơn giản như thế.Nhưng từ đó về sau, nàng lại bắt đầu nằm mộng. Những giấc mộng đó lại liên tục ùa đế, là một kiếp khi nàng là một phàm nhân tên Thành Ngọc. Trong giấc mộng đó, nàng vừa giống như kẻ bàng quang, lại giống như người tham dự. Nàng thấy bản thân sau khi chuyển thế thành phàm nhân tên Thành Ngọc, đã cùng với chàng công tử tặng nghịch lân cho nàng trong giấc mộng tiên tri trước đó, ở nơi chốn phàm thế gặp gỡ, quen biết, rồi yêu nhau. Nàng cuối cùng cũng biết được thân phận của chàng, hóa ra chàng là vị tự nhiên thần cuối cùng trong thế gian sẽ giáng sinh sau tân thần kỷ kia, Thủy Thần.
Theo như số mệnh định sẵn mà nàng đã biết, trước khi tân thần kỷ được xác lập, nàng sẽ hiến tế cho trời đất, sau đó trở về cùng hư vô, ngày qua ngày trong mộng cảnh đó, nàng ở bên chàng công tử đó, mới dần dần trải nghiệm được cái gì là yêu thích, thương cảm, khổ sở, ngọt ngào thậm chí là niềm đau; trước đó nàng chưa từng trải qua những điều như thế. Tuy rằng những tình cảm đó vô cùng nhỏ bé, nhưng lại làm lay động trải tim vô cấu nhiễm của Quang Thần.
Đặc biệt là giấc mộng cuối cùng.
Trong giấc mộng cuối cùng kia, nàng bị gả đi xa để hòa thân, chàng đi khắp ngàn dặm tìm nàng, không tiếc vì nàng mà xé đất tạo biển, lại tặng cho nàng nghịch lân để cầu thân. Sau khi tỉnh giấc, nàng phát hiện hai má mình ướt đẫm, rất lâu sau nàng mới phát hiện ra bản thân cư nhiên lại rơi nước mắt. Phải biết rằng trước đó nàng chưa từng rơi lệ.
Phu quân của nàng là ai, vốn dĩ không phải là một chuyện gì quan trọng, nhưng bởi vì những giọt nước mắt đó, nàng bắt đầu muốn thực sự cảm thấy muốn yêu thích một người. Niềm vui và nỗi thương tâm, ngọt ngào rồi ủy khuất, thậm chí là nỗi thống khổ đó, bàng rất muốn được chân chính trải nghiệm một lần, mà không phải chỉ là cảm nhận được chỉ một chút ít trong giấc mơ thôi. Cho đến sự ôn nhu chu đáo của chàng, và cả sự đè nén giãy dụa, đau khổ của chàng, nàng đều muốn được thấu hiểu.
Có lẽ nàng không hẳn là đến lúc trở thành Thành Ngọc mới có thể học được tình ái rốt cuộc là gì, có lẽ bắt đầu từ thời đại Hồng Hoang tình cảm đó đã âm thầm manh nha trong mỗi giấc tiên tri của nàng rồi. Những tâm nguyện đó sau khi trải qua hết giấc mộng này đến giấc mộng khác nó đã trở nên càng lúc càng mạnh mẽ, cuối cùng nàng không cách nào áp chế được.
Nàng đích thân sắp xếp mười bảy kiếp luân hồi cho chính mình
Mà sau khi cửa Nhược Mộc mở, nhân tộc đã an cư, Thiếu Quán niết bàn, nàng vì nhân tộc mà hiến tế.
Vài năm nữa qua đi,khi linh thể lại trùng sinh từ trong ánh sáng, nàng thuận lợi tiến nhập vào trong mười bảy kiếp luân hồi.
Trong kiếp luân hồi cuối cùng, bản thân không có ký ức của Tổ Thị, học được tất cả những tình cảm của phàm nhân, đích thân trải nghiệm qua yêu hận ly biệt cùng chàng. Nàng là một Thành Ngọc hoàn hoàn chỉnh chỉnh, cũng là một Tổ Thị hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Bản thân khi làm một vị thần và bản thân khi là một phàm nhân, trong kiếp số cuối cùng, đã hoàn toàn dung hợp lại thành một thể.
Lúc này, ngồi bên dưới ngọn núi Thiên Cự thứ nhất, sau khi làm rõ tiền căn hậu quả, nàng đã thấu rõ tất cả mọi điều.
Hóa ra vị thần có nhân duyên thiên định với Thủy Thần, chính là nàng.
Nhưng như thế thì sao chứ?
Vốn dĩ điều ngăn cách duy nhất của họ chính là sự khác biệt giữa thần tiên và con người. Nhưng mà đến lúc phục quy làm thần rồi, nàng mới hiểu được, cho dù là thần thì họ cũng không cách nào để mãi mãi bên nhau. Nàng quả thực có duyên phận trời sinh với chàng, nhưng sự phục quy của nàng, hoàn toàn không phải là để hoàn thành mối lương duyên cùng chàng, mà là vì một lần nữa hiến tế để Bát Hoang được an định.
Thời Hồng Hoang của rất lâu về trước, nàng từng nói như đinh đóng cột với Chiêu Hy: "Ta chỉ muốn tu được nhân cách, lúc đó nhân tộc an cư, ta cũng hoàn thành sứ mệnh, sau này ta sẽ tu hành thế nào, trời cao quả thực không quản đến được."
Lúc đó, nàng thực sự cho rằng bản thân sau này sẽ được tự do, học thất tình của nhân tộc, là vì để càng dễ dàng nắm bắt được người trong lòng mình. Không ngờ được trời cao bắt nàng học được thất tình, lại là vì để nàng từ bỏ người mình thương.
Thiên mệnh.
Thiên mệnh thất biết cách giày vò con người ta.
Trước đây nàng vì nhân tộc mà hiến tế, hoàn toàn không mang theo chút cảm tình nào, bất quá chỉ cảm thấy đăng chấp hành sứ mệnh mà thôi. Vì thế nàng chấp nhận vận mệnh rất quả quyết. Ước chừng cảm thấy bất mãn với sự vô dục vô cầu của nàng, cho nên thiên mệnh mới bắt nàng thấy những giấc mộng tiên tri kia, mở ra lòng hiếu kỳ của nàng, để cho nàng chủ động đi học tập thất tình.
Bây giờ bản thân đã học được thất tình, trong thế gian này có một điều thật lòng vương vấn, sinh ra sự kháng cự đối với vận mệnh, nhưng lại bởi vì hiểu được thất tình, hiểu được nhân tộc, mà không thể vùng vẫy giãy dụa, không cách nào quay lưng hoặc từ bỏ sứ mệnh của mình.
Thực sự là một điều vừa bi ai vừa nực cười.
Nàng đưa tay ôm ngực, nhất thời đau đến không nói nên lời.
Có lẽ thiên mệnh chính là như thế, cứ bắt nàng phải hiểu hết những điều này.Trời cao không muốn nàng chỉ đơn thuần là một công cụ để thực hiện thiên đạo, mà còn hi vọng nàng thực sự hiểu được ý nghĩ của việc sinh ra và yêu thương, ý nghĩa của hiến tế và bảo hộ, và còn cả ý nghĩa của cái chết nữa. Có lẽ phải là một vị thần hiểu hết những điều này thì mới được coi là vị thần được thiên mệnh công nhận.
Đây thực sự là một điều vừa từ bi vừa tàn nhẫn.
(ai cần thiên mệnh công nhận, hừ)
Nàng yên tĩnh ngồi ở đó, hai hàng nước mắt không ngừng lăn dài trên má, nhưng nàng hoàn toàn không chú ý đến.
Nàng cuối cùng cũng hiểu được sự đau khổ mà Thiếu Quán phải trải qua vào cái đêm trước khi cửa Nhược Mộc mở,. Nỗi lòng Thiếu Quán khi nói ra câu "ta không thể tiếc nuối, cũng không dám" khi đó, nàng cuối cùng cũng hiểu. Mà lần này, nàng cũng cần phải giống như Thiếu Quán của năm đó, cho dù là đau đớn nhưng cũng phải đưa ra sự lựa chọn.
Đỉnh núi Thiên Cự thứ tư trong một hang động phủ đầy tuyết, truyền đến tiếng kêu ai oán xé tim xé phổi. Tiểu Lăng Ngư A Úc toàn thân đều là máu, bị một chiếc xích sắc trói chặt trên vách đá của động phủ. Nàng ta đã bị giày vò cả một canh giờ. Thanh y nam tử đứng cách đó một trượng đứng quay lưng với nàng ta, giống như hẳn hoàn toàn không phải là người giày vò nàng. Nhưng hai thanh đoản đao đang dùng hình phạt lăng trì với nàng rõ ràng đang nghe theo hiệu lệnh của hắn.Con dao găm không đâm sâu vào da thịt, mà chỉ từng đao từng đao cứa lên người nàng, khiến cho nàng thống khổ vô cùng nhưng lại không có cú nào trí mạng.
A Úc lần nữa dồn hết sức lực cầu xin hắn tha mạng: "ta không biết... nàng là thần, ta cứ tưởng nàng ấy... chỉ là phàm nhân, tiên quân...cầu xin ngày buông tha cho ta..."
Nam tử lãnh đạm nhìn nàng ta, đột nhiên bật cười: "Thần thì sao, mà phàm nhân thì làm sao, nếu như nàng là phàm nhân thì ngươi có thể giày vò nàng sao?"
A Úc vừa đau vừa hối hận, hối hận không phải là nàng vừa giày vò giết chết một phàm nhân, nàng vẫn cảm thấy nếu như đối phương là một phàm nhân thì vẫn coi nàng ta như cá thịt mà thôi; nàng chỉ hối hận bản thân tu hành quá cạn cợt, không nhìn ra được nữ tử đó lại là một tôn thần, cho nên mới ra tay với nữ tử đó, rước đến đại họa cho chính bản thân. Nữ tử vừa là thần, lại là thê tử của Tam điện hạ, sau này điện hạ nhất định sẽ biết được những việc mà nàng đã làm với nữ tử kia; lúc đó điện hạ sẽ nhìn mình thế nào, lại đối với mình như thế nào đây? A Úc không nhịn được mà vừa đố kỵ vừa lo lắng.
Nhưng khi thanh đoản đao đó lần nữa đâm vào thân thể, tất cả những kinh sợ bàng hoàng kia đều bị sự đau đớn đè xuống hết, vì để được sống, nàng chỉ có thể không ngừng cầu xin: "Thần quân ta....ta biết sai rồi..... ta biết sai rồi, cầu xin ngài bỏ qua cho ta..."
Nam tử lòng cứng như sắt đá, hoàn toàn không bị sự cầu xin của nàng ta làm cho lay động, ngược lại còn lật tay, nhìn nàng giống như nhìn một người chết, lúc nam tự khẽ hạ tay xuống, thành đoản đao đâm vào bụng càng sâu hơn. Nàng đau đớn khôn cùng, nhưng càng nhiều hơn trong đó là sự kinh hoảng, trong một giây phút đó nàng sâu sắc cảm nhận được sự lúc của kẻ yếu, chính trong lúc nàng tuyệt vọng tưởng rằng bản thân sắp táng mạng, thìđột nhiên có một huyền y nam tử đi vào trong động tuyết.
Nam tử đó ấn tay thanh niên nam tử xuống, chế trụ hắn: "Chiêu Hy, đừng giết nàng, ta còn phải dùng đến."
Thanh y nam tử lại không lập tức thu tay lại.
Huyền y nam tử thở dài: "Là vì tôn thượng."
Thanh y nam tử nhìn huyền y nam tử nửa ngày thu lại bàn tay đang muốn giết người kia, lạnh lùng nhìn A Úc một cái, sau đó phất tay áo rồi bỏ ra khỏi động tuyết. Ánh mắt cuối cùng của thanh y nam tử làm cho toàn thân A Úc đều đổ mồ hôi lạnh, nhưng nàng cũng biết bản thân có lẽ vẫn có thể sống sót. Thở phào một hơi, thần trí vừa thả lỏng, thì đã ngất đi.
Khoảnh khắc Chiêu Hy bước ra khỏi động tuyết chợt dừng lại bước chân, hắn khép hờ mắt, ánh mắt rơi trên những bông tuyết đang dừng lại giữa không trung, lại đưa tay chạm lên những bông tuyết trước mặt, trầm mặc hồi lâu, mới quay đầu Ân Lâm đang xách đuôi của A Úc đi theo đằng sau: "Đây là... ngừng lại rồi, có chuyện gì thế?"
Ân Lâm nhìn khắp xung quanh: "Không phải ngừng lại rồi, mà là thời gian của cả bảy đỉnh núi Thiên Cự này đã ngừng lại rồi."
Chiêu Hy chợt hiểu ra: "Đây là tôn thượng làm sao?" Hắn khẽ nhíu mày: "Tôn thượng vì sao lại làm thế?"
Vực tuyết Thiên Cự chợt trở nên yên tĩnh như bức họa, Ân Lâm ngẩn ra trong chốc lát, rồi mới đáp lời hắn: "Ngài có lẽ... là đi từ biệt Thủy Thần rồi."
Chiêu Hy ngạc nhiên: "Từ biệt?" Nàng cố đèn nén sự khổ sở trong lòng: "Thành Ngọc đối với Liên Tống tình cảm sâu đậm, mà ngài ấy, ngày ấy quay lại, không phải cũng là vì để kết duyên với Thủy Thần sao, ngươi lại nói cái gì mà... từ biệt?"
Ân Lâm nhìn về phía đỉnh núi Thiên Cự thứ hai: "Ngài quả thực có một đoạn nhân duyên với Thủy Thần, nhưng nàng quay lại, không phải vì để kết duyên với Thủy Thần."
Chiêu Hy sững sờ: "Ngươi là...là có ý gì?"
Ân Lâm lại chỉ yên lặng nhìn về phía xa xăm, thần sắc trước nay vẫn lạnh băng đột nhiên xuất hiện tia thương cảm, hắn cũng không đáp lời của Chiêu Hy nữa.
Còn mấy đợt thủy đao nữa là sẽ kết thúc hình phạt này rồi. Là hai lần hay ba lần hắn cũng không rõ nữa? Lúc nãy vừa mới tỉnh lại từ cơn đau khi bị thác nước đâm vào người, Tam điện hạ cảm thấy hơi chút hoảng hốt. Hắn lắc lắc đầu, cố gắng khiến cho trần trí mình giữ được tỉnh táo, mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Bảy đỉnh núi Thiên Cự, núi là u sơn, cốc là không cốc, từ trước đến nay quả thực đều rất yên tĩnh, nhưng mà trong sơn cốc này, tiếng thác băng đổ xuống lại chưa từng dừng lại, thế nhưng lúc này đến tiếng nước chảy róc rách cũng không nghe được.
Hắn mở mắt ra.
Đến khi nhìn thấy rõ ràng được mọi thứ trước mắt, Liên Tống chợt nghi ngờ bản thân là đang nằm mơ: Dòng thác nhốt hắn bị ngừng chảy xuống, nhìn lên phía trên vách đá, bây giờ nó giống hệt như một tấm thủy tinh trong suốt khổng lồ; hàn đàm dưới chân cũng ngưng lại, giọt nước bắn lên khi thác nước đập vào đá cũng đứng yên; mọi thứ trong tòa sơn cốc này dường như đều đã bị đóng băng, không thể rơi xuống được, tựa như bông tuyết lượn lờ trong ảo mộng, mà điều càng giống như trong ảo mộng hơn đó là bóng dáng của một người đang đứng ngay cuối tầm mắt hắn.
Nữ tử thân mình mảnh mai đứng đối diện Hàn Đàm, chiếc váy dài màu vàng kim, tóc dài không buộc lại xõa xuống, đôi chân trần trắng nõn, bên cổ chân phải có viên minh châu cũng màu vàng kim sáng lấp lánh, tuy không hề trang điểm nhưng lại xinh đẹp đến động lòng người, khiên cho hắn kinh ngạc không thôi.
Ánh mắt họ giao nhau giữa không trung.
Nàng dùng đôi mắt cong cong mang theo vẻ ngây thơ mà hắn vốn quen thuộc mỉm cười với hắn, sau đó nhấc váy lên đạp nước mà đi đến, bàn tay mảnh khảnh vén thác nước đang bị đóng băng kia qua một bên, sau đó đứng trước mặt hắn. Dòng nước ngưng chảy bị bàn tay nàng nhiễu loạn, hóa thành từng hạt châu trong vắt hệt thủy tinh rơi xuống Hàn Đàm, trong không an yên tĩnh phát ra những tiếng lộp bộp.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, tuy rằng đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại ngập nước, nàng đưa tay ra chạm lên mặt hắn, khẽ giọng gọi: "Liên Tam ca ca." Đó là ngữ khí yêu kiều ôn nhu mà hắn yêu thích nhất.
Đầu óc càng thêm hỗn loạn, nhưng hắn không cách nào phân biệt được. Hắn cũng không muốn phân biệt, cho dù chỉ là một giấc mơ, thì điều này không phải rất tuyệt vời hay sao?"
Hắn nhắm mắt cười cười, khẽ tựa má vào tay nàng, dịu dàng nói: "Sao nàng lại đến đây?" Mở mắt nhìn nàng: "Là ta đang mơ sao?" Đúng thế, hắn nhất định là đang mơ, đây là đỉnh núi Thiên Cự đó, nếu như không phải mơ, thì nàng sao lại có thể xuất hiện ở đây được.
"Chàng quả thực là đang mơ." Nàng cũng cười, nước mắt trong khóe mắt rơi ra, tạo thành hai vệt nước bên má, chàng đau lòng, muốn đưa tay ra để lau đi, nhưng tay vừa động mới nhớ ra hai tay mình đang bị trói.
Nàng chú ý đến tiếng kêu leng keng của sợi xích, đưa mắt nhìn chúng một cái, sau đó nắm lấy cổ tay chàng, sợi xích được làm từ lôi điện đến thiên hỏa cũng không cách nào thiêu hủy nhưng bây giờ chỉ một đạo kim quang xẹt qua nó đã lập tức biến thành hư vô, hắn được tự do rồi, nhưng bởi vì chịu phạt ở nơi đây sáu ngày, thể lực nhất thời không đủ, hơi loạng choạng một cái, nàng vội chạy qua ôm lấy hắn.
Đầu óc hắn choáng váng, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy nàng khẽ phất tay, phía sau màn nước đột nhiên xuất hiện một cánh cửa ngân sắc toả ra anh sáng vàng kim.
Hắn nghĩ, quả nhiên là mình đang nằm mơ.
Tựa hồ như một khoảng thời gian rất lâu đã trôi qua.
Lúc Tam điện hạ tỉnh lại, cảm thấy những vết thương đau đớn phía sau lưng mình truyền đến cảm giác thanh lạnh mà thoải mái, có ai đó đang khẽ chạm vào lưng hắn, cái chạm đó không phải là cảm giác đau đớn mà là tê dại. Hắn mở mắt, bất động thanh sắc khẽ nghiêng đầu, phát hiện ra bản thân đang ở trong một thạch động, giờ đây đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, thượng y đã bị kéo xuống, một dải băng trắng như tuyết quấn quanh vai. Ống tay áo màu vàng kim được thêu những hoa văn hình hoa sen bằng chỉ bạc phủ lên người hắn, dường như đang khe khẽ động đậy.
Bàn tay mềm mại kia khẽ dán lên lưng hắn. Phần da thịt trần trụi cảm nhận được mấy giọt nước nóng hổi đang chạm vào, giống như một cơn mưa định mệnh không biết khi nào ngừng. Hắn ngẩn người, mới hiểu ra đó là nước mắt của Thành Ngọc.
Tay nàng di chuyển đến bả vai chưa băng bó của hắn, dịu dàng phủ lên, thân thể dán sát vào lưng hắn, đôi môi chạm lên vết thương trên vai. Giống như sợ làm đau chàng, cho nên vô cùng khẽ khàng, đồng thời lúc đó lại có giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống trên vai chàng.
Lúc nãy trong cơn mê, nên không cảm nhận được gì gì, bây giờ đã tỉnh lại rồi, cảm nhận được nước mắt và cái xúc chạm của nàng, thân thể không tự chủ được mà khẽ run lên. Hắn lật quay người lại nắm lấy tay nàng, nàng giật mình, ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt sáng như sao của chàng, lập tức ngồi dậy.
Hắn thả lỏng tay nàng ra, nhưng vẫn khẽ nhéo nhéo cổ tay nàng: "Đang làm gì đó?"
Nàng nhìn qua hai bên chàng người, bàn tay trống giúp chàng kéo chăn mây lên đắp, rồi mới nói: "Giúp chàng xử lý vết thương, có chút lạnh, chàng, chàng đắp vào đi."
Hắn nhìn chăn mấy đang đắp trên người mình, cảm thấy buồn cười, nhìn nàng: "Xử lý vết thương cần phải hôn lên sao?"
Mặt nàng chợt đỏ, chột dạ mà lí nhí nói: "Ta, ta là sợ chàng đau, nên mới thổi thổi."
Hắn gật đầu: "Ừ, tiếp tục bịa đi."
Nàng cũng cảm thấy thật mất mặt, liền đưa tay lên che đi một nửa gương mặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Thổi thổi và hôn, hôn một cái có gì khác biệt sao?." Kết quả vừa đưa mắt lên nhìn đám vải băng bởi vì lúc nãy chàng lật người lên lại ứa máu ra, nàng lập tức cảm thấy hoảng hốt: "Sao lại chảy máu rồi, có phải đau lắm không?" Nói rồi muốn đưa tay lên kiểm tra xem, lại bị chàng nắm lấy cổ tay kéo xuống.
"Không cần quan tâm đến nó, vết thương nhỏ thôi." Hắn một tay kéo nàng vào trong lòng, an ủi nàng: "Cũng không đau."
Nàng nửa tin nửa ngờ: "Nhưng lúc nãy chàng còn ngất đi."
Hắn dịu giọng: "Lúc nãy ta chỉ là thấy hơi mệt, ngủ một lát giờ đã khỏe rồi." Hắn hôn lên trán nàng muốn để di duyện sự chú ý của nàng: "Là Túc Cập đưa nàng đến đây sao? Tịch Trần hết tác dụng rồi, cho nên nàng mới tỉnh dậy sớm?"
Chủ đề này chuyển rất thành công, nàng rất lâu cũng không nói gì, sau đó mới nghẹn ngào nói: "Không liên quan đến Tịch Trần." Nàng ngửa đầu nhìn hắn, mắt hạnh mở lớn, trong đôi mắt tựa như có sương mù, ẩm ướt lại mông lung, hàm chứ sự thương cảm mà hắn không thể hiểu được.
Nàng lần nữa nâng tay, chạm vào mặt thanh niên, nhìn chăm chú mặt hắn, giống như chỉ một khắc nữa thôi là họ sẽ phải chia xa, và nàng đang muốn đem dáng vẻ của chàng khắc sâu vào trong tâm khảm: "Đã từ rất lâu rồi." Nàng khẽ giọng: "Ta vẫn luôn đợi chàng, chờ đợi sự gặp gỡ của chúng ta, ta đợi chàng thật lâu, thật lâu." Nàng nhắm mắt ôm lấy cánh tay hắn, khẽ thở dài: " Thật là nhớ chàng quá, vì thế ta mới đến tìm chàng."
Đó là nỗi nhớ nhung đối với chàng, nhưng không hiểu sao lại có chút kỳ lạ, khiến tim chàng rung động không thôi, theo sau đó là nỗi bất an và lo lắng không nói nên lời. Dáng vẻ của nàng lúc nói những lời này, không giống như nàng chỉ đợi hắn bảy năm mà là một khoảng thời gian dài đằng đẳng đến vô cùng vô tận. Hắn theo bản năng cảm thấy có chỗ nào không đúng, muốn suy nghĩ, nhưng đầu óc lại vô cùng hỗn loạn, không thể nghĩ sâu thêm nữa. Có lẽ bởi vì đây chỉ là giấc mơ, trong mơ là điều mà hắn luôn mong mỏi ở nàng, ước chừng là sâu trong tiềm thức hắn vẫn luôn hi vọng giữa bọn họ từ rất lâu về trước đã có duyên phận với nhau, hắn đã luôn mong chờ nàng nói ra câu nói như thế, cho nên trong giấc mơ nàng đã nói cho hắn nghe.
Hắn đem mớ hỗn loạn đó vứt lui sau đầu, cười cười trêu chọc nàng: "Nhưng lần đầu chúng ta gặp nhau, nàng đến cả cái ô cũng không chịu bán cho ta."
Mâu mắt nàng vẫn ngập nước như thế. Nàng quyến luyến nhìn hắn: "Đó là bởi vì ta quên mất." Khẽ nhắc lại lần nữa: "Ta quên chuyện mình vẫn luôn đợi chàng." Giữa hàng mi bị nhiễm đỏ, đuôi mắt ẩm ướt, là dáng vẻ lúc cảm thấy bi thương, thế nhưng nàng lại mỉm cười, nụ cười đó vừa yếu ớt lại vừa xinh đẹp, tựa như đóa phù dung đang tắm trong cơn mưa, khiến cho người ta nhìn mà thương xót: "Nhưng cho dù ta quên rồi." Nàng lại cười thêm một lúc nữa: "Nhưng lần đầu tiên gặp chàng, ta vừa nhìn thấy chàng đã thích chàng rồi, thầm nghĩ vị ca ca này sao lại đẹp đến thế, cho đến bây giờ." Bàn tay nàng chạm lên má hắn, ngước nhìn vào đôi mắt nhu tình như nước của hắn, lại có áng sáng, tựa như ánh trăng phản chiếu trong nước: "Ta vẫn cảm thấy, Tam Lang của ta thực sự là đẹp lắm luôn."
Hắn nhướng mày, vốn định nhắc nàng sau lần đầu tiên gặp hắn nàng liền quên hắn là ai luôn rồi, một năm sau trùng phùng, vẫn phải là hắn nhắc nhở, thì nàng mới nhớ ra hắn là ai, lúc này lại vì muốn lấy lòng hắn, mà nói rằng năm xưa đã thích hắn ngày từ lần gặp đầu tiên, thực sự là không thể vào vô lại hơn được nữa. Nhưng sau khi nghe nàng nói xong câu cuối cùng, "Tam lang của nàng đẹp lắm luôn", hắn chợt cảm thấy sửng sốt, nửa ngày sau mới tìm lại giọng nói của mình: "Nàng gọi ta là gì?"
Nàng chớp chớp mắt: "Phụ thân ta ở nhà xếp thứ bảy, mẫu thân ta kêu người là Thất lang, chàng ở nhà xếp thứ ba, ta gọi chàng là Tam lang, không phải là vừa hay sao?"
Nàng nhu thuận nhìn chàng, hạt châu ánh vàng trên xương lông mày bên phải đặc biệt sáng rõ trong hang động tối tăm mờ mịt này, đôi mắt dưới lông mày dài thanh khiết không tỳ vết, trong sáng rõ ràng hơn tất cả mọi thứ trên đời. Hắn bất giác đưa tay lên chạm vào nó, thấp giọng nói: "Là vừa hay. Tam lang." Hắn nhớ lại cách xưng hô này: "Đây không phải là cách gọi của Bát Hoang, nghe rất rất đặc biệt. Nhưng nàng không phải thích gọi ta là Liên Tam ca ca sao, vì sao không gọi như thế nữa rồi?"
Nàng nắm lấy bàn tay đang đặt lên khóe mắt mình, nhắm mắt lại: "Bởi vì Liên Tam ca ca có thể là Liên Tam ca ca của rất nhiều người, nhưng Tam lang thì chỉ là Tang lang của một mình ta mà thôi. Vả lại từ lúc ban đầu của ban đầu, lúc ta thích chàng, thì đã muốn gọi chàng một tiếng Tam lang rồi." Nàng mở mắt, ngây thơ mà nhìn hắn, lần nữa dùng mặt áp sát vào tay hắn, giống như có chút xấu hổ mà khẽ mím môi, cuối cùng lại lựa chọn lớn gan mà nói với hắn: "Có thể chàng không biết đâu." Hơi thở nàng như đóa hoa lan: "Bắt đầu từ rất lâu về trước, ta đã thích chàng rồi, Tam lang." Nói xong câu này, mặt nàng bắt đầu đỏ bừng lên, giống như cánh hoa Bách Hợp, vốn là nụ hoa trắng như tuyết, lúc nở rộ lại là cánh hoa đỏ hồng.
Sự thẹn thùng và can đảm của nàng làm hắn yêu thích, suýt chút nữa thôi thì bị mê hoặc rồi. Nếu như tất cả đều thực sự giống như nàng nói thì tốt rồi, nhưng dù sao cũng không phải là thế. Hắn nhéo nhéo đôi mắt phiến đỏ của nàng: "Còn dám nói là thích ra từ rất lâu về trước. Rất lâu về trước, lẽ nào không phải là nàng cái gì cũng ngốc ngốc không hiểu, mặc cho ta phải một mình tương tư khổ sở sao, cho đến khi đem ta giày vò muốn chết, nàng mới đại phát từ bi mà quyết định ở bên ta."
Đối diện với mấy lời vu khống của hắn, nàng giống như cảm thấy sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàng hồn, lại có chút tang thương: "A... Ta nói không phải là lúc đó, bất quá lúc đó, ta quả thực chính là ngốc ngốc thiệt." Nàng cười ngượng ngùng: "Chàng đừng trách ta." Nàng khẽ nâng mắt đôi mắt trong sáng lại lộ ra chút thương cảm mà hắn không thể đọc được đó lên nhìn hắn: "Ta nói rất lâu về trước, là còn lâu hơn lúc đó, là khi mà chàng còn chưa biết đến ta, ta đã nằm mơ thấy chàng."
Đây là điều mà hắn chưa từng nghĩ đến: "Mơ thấy ta? Mơ thấy ta...cái gì?"
Nàng chủ động dán sát lấy hắn, vùi mặt vào hõm vai chàng: "Mơ thấy chúng ta... ở bên nhau." Yên tĩnh một hồi, nàng lại ngẩng đầu lên lần nữa, đuôi mắt đỏ hoe, trong đôi đồng tử một tầng sương mù trôi lững lờ, chỉ hơi chớp chớp, đã ướt đẫm cả đôi mắt. Thần sắc nàng có chút bi thương, giống như cánh bướm bị ướt, trong đôi mắt trong sáng đó, cất chứa một sự đau đớn không thể nói ra thành lời. Hắn lại bất giác chạm lên mắt nàng: "Giấc mộng chúng ta ở bên nhau,không tốt sao, sao lại giống như muốn khóc thể này?"
Nàng lắc đầu, nắm lấy tay hắn, đặt lên môi mình, khẽ hôn lên một cái: "Ta thích chàng." Ngữ khí nhẹ tênh, tựa hồ như không chân thật: "Còn thích hơn tất cả mọi thứ trên đời, người thích chàng nhất trên đời này chính là ta rồi, vì thế..." nàng ngưng lại, không nói hết câu.
Hắn yêu sự ngây thơ của nàng, sự đơn thuần, yêu bản năng muốn đến gần muốn ỷ lại của nàng đối với hắn, yêu những lời nói thẳng thắn không chút che dấu này của nàng, nghe nàng ngừng lại ở đó, hắn không nhịn được mà ôm lấy eo nàng, thấp giọng giục: "Vì thế cái gì?"
Nàng chăm chú nhìn hắn, cánh tay mềm mại vòng lấy cổ hắn: "Vì thế đừng quên ta."
Hắn không hiểu nàng vì sao lại có sự lo lắng kỳ lạ như thế, nhìn nàng một hồi, sau đó hôn lên khóe mắt ửng đỏ, an ủi vỗ về lưng nàng, thấp giọng đảm bảo với nàng: "Nàng là thê tử của ta, là ái lữ mà ta trăm phương ngàn kế mới cầu về được, ta làm sao có thể quên nàng cơ chứ?"
Nàng bị chàng làm cho hết cười nổi: "Trăm phương ngàn kế không phải là từ tốt đẹp gì, ai lại nói bản thân trăm phương ngàn kế chứ?"
Hắn sủng nịch hôn lên trán nàng, lại nắm lấy cổ tay vẫn còn đeo nghịch long của hắn, không đáp lời nàng.
Họ dán sát lất nhau, hơi thở vấn vít trên chiếc gối ngọc, hương thơm Bạch Kỳ Nam và bách hoa hòa quyện vào nhau. Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt hắn: "Chàng nói không quên ta, ta rất thích. Đừng quên ta của quá khứ, cũng đừng quên ta của đêm nay." Là một câu nói kỳ lạ, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ. Bởi vì nàng đã nhắm mắt sau đó chủ động dán sát vào môi hắn.
"Đừng quên ta của đêm này, Tam lang." Nàng khẽ lặp lại câu đó bên môi, sau đó chủ động hôn lên trên. Đầu óc hắn hỗn loạn, không còn suy nghĩ gì được nữa, duy chỉ biết ôm lấy người đang bám lấy mình như dây leo lúc này, cùng trao nhau nhưng cái hôn ngây dại triền miên.
Nơi đây, họ cô tịch, an tĩnh, không ai có thể làm phiền họ, cũng không người nào biết được thời gian không gian đang giao thoa.
Nàng ở dưới hắn mở rộng thân thế hệt như đang hiến tế.
Đêm rất dài.
Uyển chuyển thương cảm như một bài thơ.
Nhưng cũng rất đẹp.
Là ban đêm, nơi đại địa Trung Trạch chính giữa Bát Hoang đột nhiên xuất hiện bảy đại trận Hồng Hoang. Ánh sáng chói mắt, hào quang vạn trượng phủ lấy cả một vùng Trung Trạch. Vùng đất ở chính giữa thiên địa, vốn dĩ là nơi mà chúng thần không được đặt chân vào, lần này hay rồi, đến cả con muỗi còn không thể lọt vào được.
Đông Hoa đế quân cùng với vị tiên quan dưới trướng là Trọng Lâm tiên giả đứng ở bên ngoài đạo trận pháp đầu tiên. Đế quân nâng mắt nhìn đại địa Trung Trạch được kim quang chói mắt phủ lên dưới kia, thần sắc khẽ ngưng lại: "Vẫn đến chậm một bước rồi, Cô Dao bế sơn rồi, về thôi."
Trọng Lâm tiên giả xưa này đã quá quen thuộc với cách hành sự của đế quân, thử đưa ra kiến nghị: "Có lẽ đế quân có thể xông vào được?"
Đế quân nghĩ một hồi, hỏi hắn: "Làm thế có phải là rất không lễ độ?"
Trọng Lâm thực lòng bày tỏ: "Nói đến lễ độ thì quả thực không phải là hành động lễ độ, nhưng lễ độ hay không lễ độ, đế tọa ngài hình như trước nay cũng không mấy quan tâm vấn đề này."
Thấy đế quân trầm tư một chặp mới nói tiếp: "Bảy đại trận này là Thiếu Quán bố trí cho Cô Dao từ thời Hồng Hoang, trận pháp của Thiếu Quán thiên hạ độc tôn, cho dù là bản quân muốn xông vào thì cũng tốn sức lắm, thôi bỏ đi." Nói rồi quả quyết quay người, chuẩn bị quay về.
Trọng Lâm vội đi theo sau: "Nhưng đế quân không phải nói Tổ Thị tỉnh lại, có thể là bởi vì dự tri được Bát Hoang sắp có kiếp nạn nào sao, vì thế nên ngài mới buộc phải đi đến gặp nàng trong hôm nay?"
Đế quân không dừng bước: "Nàng vừa quay về đã bế sơn Cô Dao, hẳn là chuyện này vẫn chưa nguy cấp lắm, nàng đã có dự định rồi."
Trọng Lâm nghe hắn nói cũng có lý, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy lo lắng: "Nhưng vạn nhất là do Tổ Thị thần suy nghĩ chuyện này chưa chu toàn nên mới đóng cửa Cô Dao thì sao?"
Đế quân nhún vai: "Dù sao cũng là một vị thần thời Hồng Hoang, cùng đời với bổn quân, không đến nỗi như thế."
Trọng Lâm thấy đế quân yên tâm như thế, cũng đành thôi không nghĩ nữa, theo đế quân cưỡi mây đi về.
Chính giữa thiên địa chính là Trung Trạch, giữa Trung Trạch chính là Cô Dao, chính giữa Cô Dao là tòa ngọc thất Quan Nam Thất của Tổ Thị. Quan Nam Thất nằm ẩn trong Lan Nhân động bên bờ biển Trường Sinh, đây là nơi có linh khí vượng nhất của Trung Trạch.
Từ sau khi Tổ Thị hiến tế cho hỗn độn, Quan Nam Thất đã yên tĩnh hai mươi mốt vạn năm, thế nhưng lúc này, trong ngôi ngọc thất yên tĩnh hai mươi mốt vạn năm kia lại truyền ra tiếng khóc la vô cùng đau đớn.
Tứ đại thần sứ thủ ở trước động, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Lúc Tổ Thị quy vị, Cửu Sắc Liên Sương Hòa và đế nữ Tang Tuyết Ý cũng được ánh sáng phổ chiếu khắp thế gian đó làm cho tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại liền vội quay về núi Cô Dao. Nhưng lúc này Tổ Thị đã vào trong thạch thất, Ân Lâm cũng đi xuống dưới biển Trường Sinh, chỉ lưu lại một mình Chiêu Hy thủ ở bên ngoài cửa động. Hai người từ chỗ Chiêu Hy biết được tôn thượng lúc này là đang muốn tách ký ức của kiếp cuối cùng ra khỏi tiên thể, cho nên mới bế quan trong thạch thất. Nhưng vì sao tôn thượng lại muốn tách ký ức của kiếp cuối cùng ra, đến Chiêu Hy cũng không biết. Đợi Ân Lâm từ trong biển Trường Sinh bước ra, hai người họ muốn đến hỏi Ân Lâm thì trong thạch thất bỗng truyền đến tiếng khóc ai oán của tôn thượng.
Trước đây nếu như tôn thượng gặp nguy nan thì người xông vào đầu tiên chắc chắn sẽ là Chiêu Hy, nhưng lần này Chiêu Hy lại chỉ dựa vào tảng đá bên cạnh cửa động đưa lưng về phía bọn họ, không hề có ý di chuyển. Tuyết Ý trước nay vẫn luôn tinh tế thấu tình đạt lý thấy thế thì hơi ngẩn ra, dừng lại bước chân đang chực đi vào trong động, duy chỉ có Sương Hoà tính tình xưa này vốn nóng nảy trực tiếp muốn đi thẳng vào trong động, con chưa đi thì bị Ân Lâm chắn lại ở trước cửa động.
Sương Hoà bị kiếm khí đẩy lùi lại ba trượng, vội vàng xuất đao chống xuống để ổn định lại cơ thế, thì nghe Ân Lâm lạnh lùng nói: "Đem ký ức tách khỏi tiên thể, vốn là một chuyện không hề dễ dàng, ký ức nếu như bị ăn sâu vào trong hồn phách trong xương tủy, thì quá trình tách nó chẳng khác gì với việc bị lột da rút gân, cắt xương chẻ thịt cả. Tôn thượng ngài bây chỉ là đang chịu đựng nỗi đau nhất định phải trải qua mà thôi, chỉ có vượt qua được sự thống khổ này thì mới có thể thành công tách những ký ức kia ra được, ngươi lúc này vào trong đó không những không thể giúp đỡ, ngược lại còn phiền nhiễu ngài, nếu khiến cho tôn thượng thất bại, ngươi nghĩ mình có thể gánh nỗi trách nhiệm không?"
Sương Hòa tuy tính tình nóng nảy, nhưng từ thời Hồng Hoang đã vô cùng sợ hãi và sùng bài vị thủ lĩnh của tứ đại thần sứ Ân Lâm này, Ân Lâm chỉ cần hơi trầm mặt, hắn đã răm rắp nghe lời rồi, mà lần này tuy bị kiếm khí của Ân Lâm đánh lui ba trượng, cũng chỉ dám xoa ngực ủy khuất: "Ta, ta chỉ là nghe thấy tôn thượng hình như rất thống khổ, nên mới hơi vội."
Tuyết Ý nhìn dáng vẻ hèn nhát kia của Sương Hòa thở dài, lên trước hai bước đến trước mặt Ân Lâm, nhíu mày hỏi: "Nếu như tôn thượng không thích ký ức của kiếp cuối cùng, thì thế gian này còn có vong tình đan, vong tình thủy có thể giúp ngài quên đi mà, ta không thể hiểu được, nàng vì sao lại lựa chọn cách đau khổ như thế, tách ký ức ra khỏi tiên thể. Cứ phải làm thế sao?"
Ân Lâm trầm mặc một lúc mới đáp: "Ngài tự có lý do của mình, nếu như ngài thành công tách được những ký ức kia, ta sẽ nói với ngươi."
Tiếng tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ trong ngọc thất, vô cùng bi thương, cũng vô cùng thống khổ. Ân Lâm nắm chặt chuôi kiếm trong tay, nghe tiếng kêu thảm thiết này hắn cũng không nhẫn tâm, nhưng mà không nhẫn cũng phải nhẫn. Tổ Thị tự có lý do của nàng, thế gian này chỉ hai người họ biết được lý do đó, đó là sắp xếp của Quang Thần giành cho Thủy Thần, liên quân đến kết cục của đoạn nhân duyên này của hai người họ.
"Cứ phải làm thế sao?" Câu Tuyết Ý hỏi hắn này, hắn kỳ thực cũng đã hỏi Tổ Thị rồi, chính là vào thời điểm trước khi vào trong thạch thất.
Lúc đó họ vừa mới từ núi Thiên Cự trở về Cô Dao, nàng nhìn về phía xa xa, khẽ giọng đáp lời hắn: "Có được một lần từ biệt cuối cùng này, thì ta đã mãn nguyện lắm rồi, chàng cũng tưởng rằng tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mộng. Kỳ thực tất cả dừng lại ở đây, cũng không có gì là không tốt. Nhưng ta đã có ước hẹn với chàng, rằng sau khi kết thúc thủy hình chàng sẽ đến tìm ta, sau đó đưa ta rời đi, lang bạt khắp chốn, bên nhau trọn đời. Ta... không cách nào giữ được ước hẹn rồi, nhưng ta có thể tặng chàng một Thành Ngọc, để Thành Ngọc đó, đi thực hiện ước hẹn với chàng."
Đây chính là lý do mà nàng lựa chọn sẽ tách ký ức ra khỏi tiên thân.
Quả thực là có cách như thế thật. Trước đây, sau khi nàng đã quen với xót thương của loài người, có vài lần chuyển thế, sau khi nàng chết đi xong rồi quay lại, vì thương xót nên nàng đều tách ký ức ra, sau đó luyện thành một việc ức châu, đặt vào trong một con rối giống như nàng. Trong mấy kiếp đó, mỗi một con rồi đều sẽ thay nàng, qua mặt người nhà và bằng hữu rất thương nàng nhưng lại mất đi nàng từ sớm. Họ tưởng rằng con rối đó là nàng, cho nên cùng với những con rối đó sống bình an hạnh phúc, trải qua hết một đời.
Nhưng vấn đề là, lúc đó tình cảm của nàng vẫn còn thiếu xót, cho nên ký ức không có bám chặt lấy tiên thể, đem những ký ức đó tách ra để luyện thành ức châu cũng không hề thống khổ gì. Nhưng lần này, phần ký ức đó đã ăn sâu vào trong cốt tủy nàng rồi cho nên việc bóc tách ra là một điều vô cùng khó khăn, trừ chuyện này ra thì còn có một chuyện khác y...
Hắn không thể không nhắc nàng: "Thủy Thần không phải là chỉ là một phàm nhân bình thường, hắn nhất định có thể nhìn ra được người bên cạnh mình không phải là Thành Ngọc của trước đó, mà chỉ là một con rối..."
Nàng khẽ rũ mắt: "Dưới đáy biến Trường Sinh, vẫn còn một phàm thể của ta, đó là do Tạ Minh làm phòng hờ trường hợp bất trắc. Ta sẽ tạo ra một linh hồn mới, đem...Thành Ngọc...." Nói đến đây, có chút nghẹn ngào, nàng dừng lại một lát, cố gắng cho giọng nói trở nên bình tĩnh, tiếp tục nói: "Ta sẽ đem ký ức của Thành Ngọc đặt vào trong linh hồn mới đó, ngưng thành một viên hồn châu, lúc này ngươi này đưa hồn châu này đặt vào trong phàm thể kia, rồi đưa nàng đến phàm thế... chàng sẽ không nhận ra đâu." Nói nửa câu sau, thanh âm của nàng ổn hơn nhiều, nhưng khẽ lướt qua gương mặt, lại vẫn thấy có giọt nước mắt chảy dài.
Hắn im lặng rất lâu.
Hắn đã rất lâu rồi không làm việc theo cảm tính, nhưng lúc này, lại có chút kích động đề nghị với nàng: "Ngài căn bản không nỡ rời xa Thủy Thẩn, thời gian đến đại kiếp đó vẫn còn ba vạn năm, vì sao không..."
Nàng lại ngắt lời hắn: "Ta sắp ngủ sâu, để hồi phục lại tu vi và linh lực đã mất."Hắn nghẹn họng.
Đúng thế, hắn bỏ qua mất điều này: nàng còn có linh lực và tu vi cần phải hồi phục. Nếu như nàng là vị thần Hồng Hoang khác, có lẽ ngủ sâu một ngàn năm là đủ rồi, nhưng nàng lại là Quang Thần, thần dự tri, sức mạnh tinh thần ổn định là căn nguyên mọi linh lực của nàng, nàng bắt buộc phải ngủ sâu trong một thời gian rất dài, để sức mạnh tinh thần ổn định đặng sau này có đủ linh lực, như thế mới có thể ứng phó lại được với lần hiến tế của ba vạn năm sau.
Hắn nhất thời không nói gì thêm được nữa.
"Nhân duyên của ta và chàng, chỉ có thể dừng lại ở kiếp sống của Thành Ngọc mà thôi." Hắn nghe thấy nàng nói như thế.
Nàng quay lưng lại với hắn, hắn không cách nào thấy được biểu cảm trên mặt nàng, hai người cùng rời vào sự im lặng rất lâu, cuối cùng, hắn nghe nàng khẽ thở dài: "Chàng yêu Thành Ngọc, ta liền đưa Thành Ngọc cho chàng, đây là điều cuối cùng mà ta có thể cho chàng rồi."
Đó là câu nói cuối cùng của nàng với hắn.
Trong ngọc thất đột nhiên truyền ra tiếng hét xé tim xé phối, khiến cả tòa Cô Dao rúng động.
Ân Lâm chợt hoàng hồn trở lại.
Ba người Chiêu Hy cũng lộ ra vẻ lo lắng kinh ngạc.
Theo sau tiếng hét đó, là tiếng khóc rống lên tựa huyết lệ tuôn trào, tiếng khóc đó đau đớn mà tuyệt vọng, cho nên thiên địa cũng vì nó mà rúng động, linh tức của cả Trung Trạch tựa như cũng cảm nhận được sự bất lực và bi thương trong đó, Cô Dao đột nhiên đổ một trận mưa rất lớn.
Rất lâu sau đó, tiếng khóc đó cuối cùng cũng ngưng lại.
Ân Lâm ngăn ba vị thần sứ kia lại, một mình đi và trong động phủ.
Bên trong ngọc thất, thiếu nữ một thân váy màu vàng kim, gương mặt trắng bệch đang nằm dưới đất, bên người là một viên minh châu kim sắc lăn lông lốc.
Ân Lâm bế thiếu nữ lên, khẽ đặt nàng lên chiếc giường ngọc bên cạnh.
Hắn quỳ xuống bên giường ngọc, trang nghiêm cúi đầu lạy ba lạy, sau đó nhặt viên minh châu kia lên, rồi đi ra khỏi ngọc thất.
Quang Thần đã ngủ sâu, bảy đại trận bảo hộ Trung Trạch cũng dần trở nên ảm đạm.
Bốn vị thần sứ nhìn về ánh sáng ảm đạm bên trời. Họ đợi đến ngày nàng quy vị, tiếp theo dây, phải cần trấn thủ chiếu cố nàng ngủ sâu, đây chính là sứ mệnh của các thần sứ.
Mà cho dù thế nào đi chăng nữa, thì nàng sẽ tỉnh lại trước khi đại kiếp của thiên đạo xảy đến.
Bởi vì, đây là nguyện vọng của chư thần thượng cổ Hồng Hoang.
Là ứng kiếp của nàng.
Là thiên đạo.
Cũng là túc mạng của Quang Thần.
Quá khứ chậm rãi20.07.2021
_________(1) Phấn Đà Lợi: Hoa sen trắng(2) Thất tình lục dục: (nguồn google)- Thất tình (七情 ) – 7 thứ tình cảm hay 7 trạng thái tâm lý/cảm xúc của con người bao gồmMừng (Hỷ) – Trạng thái vui mừngGiận (Nộ)Buồn (Ai)Ghét (Ố)Yêu,Thương (Ái)Vui (Lạc) – trạng thái vui vẻ, nhẹ nhàng ở mức vi tế(tinh tế) hơn so với trạng thái Mừng(Hỷ)Ham muốn (Dục)- Lục dục ( 六欲 ) tức sáu sự ham muốn bao gồm:1. Sắc dục: ham muốn/ưa thích nhìn thấy sắc đẹp. Bất cứ sự thỏa mãn nào về mọi đối tượng hay sự vật mà con mắt nhìn thấy/ghi nhận đều thuộc về sắc dục.2. Thanh dục: ham muốn/ưa thích nghe âm thanh êm tai, dễ chịu3. Hương dục: ham muốn/ưa thích ngửi mùi thơm dễ chịu.4. Vị dục: ham muốn/ưa thích vị ngon do món ăn mang lại.5. Xúc dục: ham muốn/ưa thích do tiếp xúc bằng xác thân mang lại.6. Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.
--------Bà Yuan:((( cuối cùng cũng kết thúc quyển hai, tuy rằng kết thúc trong sự tiếc nuối nhưng mà em cảm thấy nó coi như đã hoàn thành cái sứ mệnh đối với cái tên "phàm thế" của nó rồi. Việc tiếp theo là phải chờ đợi tiếp nữa thôi.
Thời gian qua cảm ơn mọi người đã quan tâm theo dõi và dành tình cảm cho em cũng như là tác phẩm của chị Bảy, tuy rằng em là chúa chậm chạp nhưng mà mọi người vẫn kiên trì để theo dõi, mỗi một bình luận và yêu thích của mọi người em đều nhìn thấy và vô cùng cảm ơn(sao tự nhiên thâm tình thế này). Túm váy lại là, chị em ta đã lỡ lọt hố rồi thì xin đừng có ngoi lên vội làm gì, haha, sau này nếu em có nhân duyên dịch tiếp thì em vẫn sẽ ngày ngày làm phiền các chị như bây giờ thôi. Chúc mọi người ngủ ngon và ĐỪNG YÊU EM NỮA, EM CÓ NGƯỜI YÊU RỒI!!!!