Tam Sinh Ái Mộ

Chương 6: Hi sinh




Trong phòng của Lạc Yên, xung quanh đều phủ hoa đào. Vì nàng thích hoa, người yêu nàng cũng vì nàng mà thích nó. Trong cung tĩnh mịch, yên ắng, Lạc Yên vẫn nằm bất động trên giường, khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống. Tử Thiên vẫn túc trực bên cạnh nàng, tay nắm chặt không rời nửa bước.

Lạc Yên tỉnh lại, ánh mắt lờ đờ mệt mỏi nhìn Tử Thiên, nàng òa khóc.

Tử Thiên vội ôm lấy nàng, lấy tay xoa đầu nàng:

- Lạc Yên ngoan đừng khóc, có ta ở đây rồi, nàng sẽ ổn thôi!

- Ta xin lỗi, vì trước kia quá ngu ngốc mà không nhận ra tình cảm của chàng dành cho ta, lại càng không nhận ra tình yêu của ta dành cho chàng, ta hồ đồ quá!

- Không sao. Chỉ cần nàng nhận ra nàng yêu ta, dù có phải chờ một nghìn năm, một vạn năm, ta cũng can tâm tình nguyện.

Cuối cùng hiểu lầm cũng được hóa giải. Nhưng họ sắp phải đối mặt với hình phạt nặng nề từ Thiên giới.

Thiên đế đã cho gọi Bắc Thần tướng quân và Nam Đông Hải thần đến thần điện, ngài vô cùng tức giận:

- Ta đã nói, hai khanh phải quản giáo hải từ của mình, tránh để chúng làm loạn. Vậy giờ sao, Vong đan của khanh cũng đã tan chảy, khanh định để sinh mạng của chúng sinh Tam giới bị hủy hoại trong tay của chúng sao. Nếu đã biết thiên quy mà còn phạm, bổn tọa hạ lệnh, cho Hồ Tử Thiên và Mộng Lạc Yên, mỗi người chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi, sau đó, bị nhốt vào Tuyết Băng Lâu, vượt qua mười tám tầng sinh tử. Không ai được tự ý làm trái, cũng không được chịu hình phạt thay, nếu không, giết không tha. Nếu chúng có thể vượt qua được, ta sẽ sắp xếp cho chúng xuống nhân gian, làm một người phàm bình thường, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tam giới thiên hạ, còn nếu không, thì là do chúng tự làm tự chịu.

Vì Thiên đế quá tức giận, hai vị tướng quân cũng chỉ biết im lặng mà nhận lệnh, đau đớn trở về báo tin ch0 con của họ.

Tử Thiên và Lạc Yên nghe vậy, vô cùng lo lắng. Nhưng bản thân Tử Thiên lại không sợ những hình phạt đó, thứ mà chàng sợ, chính là để Lạc Yên phải chịu bất kì tổn thương nào.



Ngay tối hôm đó, chàng qua điện của Thiên đế, cầu xin vào yết kiến ngài. Tuy tức giận, nhưng vì thấy Tử Thiên van xin thỉnh cầu tha thiết, ngài đã đồng ý gặp chàng:

- Thưa Thiên đế, xin ngài đừng hiểu lầm rằng thần đến đây để van xin giảm nhẹ tội, thần không hề có ý đó. Chỉ có một việc, mong bệ hạ thành toàn cho.

- Ngươi nói đi, dù sao khi ngươi trải qua bốn mươi chín đạo Thiên lôi đó, ngươi cũng sẽ không dễ gì mà giữ được mạng.

- Đa tạ bệ hạ. Thần, muốn được thay Lạc Yên gánh bốn mươi chín đạo Thiên lôi, và chỉ một mình thần sẽ vượt qua Tuyết Băng Lâu, xin bệ hạ khai ân.

- Ngươi nói cái gì, mạng của người ngươi còn chưa chắc giữ được, đã muốn đi chịu hết đau khổ về mình, ngươi không cần mạng nữa à?

- Không phải thần không cần mạng. Nếu như thần nhìn thấy người trong lòng mình chịu đau đớn, như thế có khác gì là đang cầm kiếm đâm từng nhát vào tim của thần, thế thì còn đau đớn hơn nhiều.

- Quả nhiên là con trai của Bắc Thần tướng quân, đúng là ta đã không nhìn lầm ngươi. Thôi được, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Còn Mộng Lạc Yên, ta sẽ cho cô ta chuyển kiếp xuống nhân gian, lịch ba kiếp, nhưng phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử, chịu mọi đắng cay của con người. Như vậy vừa giúp cô ta đắp đạo, phi thăng thượng thần, ta cũng sẽ cho cô ta uống nước Vong Tình, sẽ đoạn tuyệt tình ái. Như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến chúng sinh thiên hạ.

Tử Thiên đồng ý trở về. Tuy chàng không muốn Lạc Yên quên đi mình, nhưng lại không can tâm nhìn nàng chịu đau đớn. Thà chàng hi sinh tính mạng để đổi lấy hạnh phúc cho người mình yêu, lại có thể giúp tam giới yên ổn, như thế, cái mạng nhỏ của chàng, có phải rất có nghĩa?

Chàng vẫn không nói chuyện thay đổi hình phạt với ai, chỉ là đi nói với Lạc Yên, ngày hành hình, tuyệt đối không được đến chỗ đó, phải đi qua sông Vong Xuyên, nơi đó sẽ có người đợi nàng.

Nàng có chút nghi ngờ, không muốn rời xa Tử Thiên, nàng lại càng không biết, thì ra chàng đã sắp xếp yên ổn mọi chuyện, cũng đã sẵn sàng cho cái chết của mình.

- Chàng muốn ta tới sông Vong Xuyên làm gì? Có phải, chàng muốn ta quên đi hết tất cả, đúng không?

- Không, chỉ là ở đó, ta đã chuẩn bị cho nàng một thứ vô cùng tốt đẹp, chỉ cần nàng đến, chúng ta.. chúng ta.. chúng ta có thể bên nhau!

- Chàng nói dối. Ta không tin, ta vừa mới nhận ra tình cảm của mình, chàng đừng hòng lừa ta, cũng đừng để chúng ta chia rẽ thêm lần nữa.

Tử Thiên khóc, nhìn Lạc Yên với ánh mắt đau đớn, nhưng chàng lại chẳng thể nói ra sự thật, vì như vậy, Lạc Yên mới có thể yên tâm bắt đầu một cuộc sống mới, và như vậy, mới là cách tốt nhất.

Tử Thiên không còn cách nào, liền dùng phép cho Lạc Yên ngất đi, để nàng ngủ ba ngày, khi tỉnh dậy Tử Thiên sẽ không còn xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Hôm sau, giờ hành hình đã tới, Tử Thiên bước vào đài thiên kiếp, bố trận xung quanh đều là những vị thần luôn kính trọng Tử Thiên, giờ lại phải hành hình với chàng, thật khiến họ khó xử, nhưng đây là mệnh lệnh, không thể kháng chỉ, họ chỉ tâm niệm mong Tử Thiên tha thứ.

Chàng bước vào, thân thể không chỉ mặc một bộ y phục của những người mang trọng tội. Khi đó, Bắc thần tướng quân tới, ngài đã khóc khi chứng kiến con trai mình chịu cảnh đau khổ như thế, nhưng ngài lại chẳng thể làm gì. Tử Thiên vẫn mỉm cười với cha, kêu ngài hãy trở về, cùng Nam Đông Hải thần chăm sóc Lạc Yên, làm theo nguyện vọng mà chàng đã căn dặn.



Trận pháp đã xong, họ bắt đầu thi triển pháp thuật. Khi vừa thấy cha rời đi, Tử Thiên lời nói to cho các vị thần:

- Các vị, Mộng Lạc Yên là phạm nhân thứ hai, nhưng nàng sẽ không tới, nên bốn mươi chín đạo còn lại, cứ đánh vào ta.

- Thượng quan Tử Thiên, nếu như vậy, ngài sẽ mất mạng đó. Bốn mươi chín đạo đã khó giữ, nếu như gấp đôi lên, sợ rằng sẽ hồn phi phách tán, một phách khó giữ.

- Không sao, các vị chỉ cần làm đúng nhiệm vụ, ở đây, không sinh lòng riêng. Tới đi.

Thiên lôi ráng xuống, một nhát đã khiến trời đất long chuyển, khiến từng lớp da thịt của Tử Thiên, chỗ nào cũng đều đau đớn. Mới là đạo đầu tiên mà đã khủng khiếp tới vậy, còn chín mươi bảy đạo, chàng phải làm sao đây?

Còn Lạc Yên, nàng vẫn chưa tỉnh lại, vẫn bị Tử Thiên giam hãm trong giấc ngủ miễn cưỡng ấy mà nàng không thể thoát ra để chứng kiến người nàng yêu đang đau khổ thế nào.

Từng lúc, từng lúc, mỗi đạo Thiên lôi đánh xuống như vạn tiễn xuyên tâm. Y phục giờ đây của Tử Thiên đã rách nát, cơ thể nhuốm toàn máu, từng vết thương hằn sâu vào da thịt, có lúc lại đánh tới mấy đạo vào cùng một vết thương, khiến nỗi đau ấy trở nên xót xa, muốn chết cũng không thể chết. Chàng vật vã, toàn thân lại bị chói, không thể cử động, chiếc dây chói chàng lại hằn vào vết thương của chàng, khiến nó lại càng rỉ ra nhiều máu. Chàng nghiến răng chịu đựng, mồ hôi như trút nước: Không sao, Tử Thiên, ngươi làm được mà. Còn Tuyết Băng Lâu nữa, đừng bỏ cuộc.

Vật vã suốt năm canh giờ, mới trải qua bốn mươi chín đạo. Tay của những vị thần khi hành hình đã bắt đàu run lên bần bật, ai nấy nhìn thấy Tử Thiên đều vô cùng đau đớn. Còn chàng, lúc này đã bắt đầu mất nhận thức. Chàng mơ hồ, nhìn xung quanh vô cùng mờ ảo, vì nỗi đau ấy, nỗi đau giằng xé ấy đã lấn át thần trí của chàng.

Bắc Thần tướng quân chạy đến, thấy các vị thần chuẩn bị hành hình, ngài hét lớn:

- Tử Thiên đã chịu hết bốn mươi chín đạo rồi, tại sao còn hành hình nữa?

- Đây là mệnh lệnh, không thể kháng chỉ, và cũng là sự lựa chọn của Thượng quan, mong tướng quân hiểu cho.

- Tử Thiên, con đang làm gì vậy, con muốn mất mạng sao?

Tử Thiên dù đã quá đau đớn, thân thể dần mất cảm giác, nhưng vẫn cố ngẩng đầu nhìn cha:

- Hài nhi có lỗi, không thể phụng dưỡng báo đáp cha, mong cha tha thứ.

Chàng nhìn cha, cười trong đau đớn, Bắc thần tướng quân liền biết chàng đã tính toán từ lâu, muốn chịu thay tội cho Lạc Yên, ngài đã trở về báo với Nam Đông Hải thần. Và lúc đó cũng là lúc các vị thần tiếp tục hành hình.

- Đông Hải, con trai của ta vì muốn chịu thay hình phạt cho Lạc Yên, nó sắp mất mạng ngoài kia rồi.



- Sao chứ? Tại sao nó lại ngốc thế, đâu phải không thể cứu vãn. Đến giờ phút này, ta không thể để một người an toàn một người đau khổ được.

Ngài dùng phép khiến Lạc Yên tỉnh lại. Ngoài kia, bảy mươi đạo đã đánh vào da thịt của Tử Thiên.

Lạc Yên tỉnh lại, nghe hai vị tướng quân kể mọi chuyện, liền chạy đến nơi hành hình.

Đến nơi, nàng nghẹn ngào khi nhìn thấy Tử Thiên vì quá đau đã ngất đi. Còn hai vị tướng quân đã vào và ngăn cản các vị thần hành hình.

- Tử Thiên, chàng đúng là đồ ngốc, chàng mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi.

- Lạc.. Yên.

- Chàng mau tỉnh lại, tại sao chàng lại lừa ta?

Nàng gào khóc, ôm lấy cơ thể đã bị hành hạ đến nỗi không còn cảm giác của Tử Thiên. Nhìn thấy từng vết nứt trên người chàng, tim của Lạc Yên như bóp nghẹt lại, ngột thở vô cùng:

- Tử Thiên, ta đưa chàng đi.

- Đừng..

Thiên đế đến, nhìn thấy Tử Thiên hơi thở còn rất yếu, lại chịu hết bảy mươi đạo Thiên lôi, đã chuẩn bị mất mạng, ngài đã tha cho họ đưa chàng đi.