-Ngạo mạn-Giọng điệu chất vấn của Mạch Mang Mang chẳng khác gì một giáo viên đang đối mặt với học sinh đi học trễ. Lận Đông Ngang chậm chạp nhếch môi trả lời: “Nhà đầu tư không bao giờ có chuyện đến muộn.”
Ngụ ý là dù có lâu hơn nữa, cô cũng phải chờ.
Cô ngồi đợi suốt bốn tiếng đồng hồ, đối phương không có bất kỳ lời xin lỗi hay giải thích nào, còn bày ra tư thế cao ngạo hiển nhiên. Mạch Mang Mang không muốn phí lời với loại người này, cô xách túi đứng dậy: “Chúng ta có 4 tiếng để thảo luận với nhau, bây giờ vừa đúng lúc kết thúc. Họp xong rồi. Thực đơn tôi đã thanh toán, mời anh từ từ thưởng thức. Tạm biệt.”
Lận Đông Ngang cười lạnh: “Đây là thái độ của cô sao?”
Mạch Mang Mang lướt ngang qua người anh ta: “Ai đối với tôi thế nào thì tôi đối lại như thế.”
Khi cô vừa nhấc gót chân định rời đi thì Đào Trí Viễn xuất hiện, anh vừa vội vàng chạy đến từ sân bay, nhanh tay ngăn cản cô lại. Anh quay đầu nói: “Giám đốc Lận, mong anh đừng giận.”
Lận Đông Ngang nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn, Đào Trí Viễn liên tục nói lời xin lỗi mới làm anh ta miễn cưỡng gật đầu ngồi xuống.
Đào Trí Viễn kéo Mạch Mang Mang sang một bên nói nhỏ: “Mang Mang, cô không thể thái độ Lận tổng như vậy…”
Mạch Mang Mang không chịu thua: “Cóc ba chân thì không tìm được, chứ nhà đầu tư hai chân có ở khắp nơi. Loại người mắt cao hơn đầu này tốt hơn hết không nên hợp tác.”
Mục tiêu chính của công ty chính là cung cấp dịch vụ tốt nhất cho khách hàng. Đào Trí Viễn bắt đầu cảm thấy hối hận khi để Mạch Mang Mang đến buổi thảo luận hôm nay. Anh cố gắng thuyết phục: “Giám đốc Lận đến muộn bởi vì có một vụ tai nạn ở khu trung tâm gây tắc đường. Anh ấy đã nói với tôi rồi mà tôi quên nói lại với cô. Giám đốc Lận không phải là một nhà đầu tư bình thường, hơn nữa chúng ta lại đang có quan hệ hợp tác, không thể đắc tội đối phương được.” Anh phân tích lợi và hại cho Mạch Mang Mang nghe.
“Coi như cô giúp tôi đi, có được không?”
Đào Trí Viễn lần trước đã giúp Mạch Mang Mang một lần, cô nợ anh một ân huệ, hơn nữa với tư cách là người sáng lập công ty nhưng cô lại dành ít thời gian và sức lực hơn nhiều so với đàn anh của mình, vì vậy cô đành miễn cưỡng đồng ý.
Mạch Mang Mang quay trở lại bàn ăn, tay nâng một ly rượu, cứng nhắc nói: “Giám đốc Lận, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi.”
Mạch Mang Mang giữ nguyên động tác nâng rượu, còn Lận Đông Ngang vẫn lạnh mắt nhìn, cô cảm thấy cơn tức giận của mình đang không ngừng tăng lên, sắp sửa bùng nổ rồi. Đào Trí Viễn bị kẹp ở giữa hai vị tổ tông, anh muốn hòa giải nên tiếp nhận ly rượu của đàn em Mang Mang, nói: “Đều là lỗi của tôi, tôi xin tự phạt uống ba ly.”
***
Lận Đông Ngang tối hôm qua ngủ ở nhà dì họ, khi tỉnh ngủ vẫn để tóc tai bù xù mà đi xuống lầu. Lận Nam Huyên đang ôm một em bé chơi đùa, ngước mắt lên nhìn thấy anh, cao giọng nói: “Lận công tử dậy rồi à? Chậc chậc, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ngài là theo nước Mỹ sao.”
Lận Đông Ngang không để ý đến cô ấy, đứa bé trong lòng Lận Nam Huyên mở to đôi mắt mà chớp chớp, nhìn thấy người này khá đẹp mắt, ê ê a a mà duỗi tay về phía anh, muốn được anh ôm.
Ngửi thấy mùi sữa trên người đứa bé khiến Lận Đông Ngang nhíu mày, lùi một bước về phía sau: “Con cái nhà ai vậy? Tránh xa anh một chút.”
Em bé mếu máo sắp khóc, Lận Nam Huyên bế bổng bé lên cao, dỗ dành: “Không khóc, không khóc nào.” Cô liếc nhìn Lận Đông Ngang, trào phúng nói: “Đây là cháu gái của trưởng tỉnh Hứa, sao anh lại ghét trẻ con như vậy? Thế nào? Hay là ở bên ngoài làm ra “mạng người” rồi nên bị ám ảnh?”
Chân phu nhân đúng lúc đi ngang qua, nghe vậy dừng lại nghiêm túc hỏi: “Sao? Đông Ngang, có thật không?”
Lận Nam Huyên bật cười, Lận Đông Ngang đau đầu nói: “Không phải đâu dì, dì đừng nghe nó nói bậy.”
Chân phu nhân thở phào: “Không phải là tốt rồi.” Bà véo mặt Lận Nam Huyên một phen: “Con đấy, chỉ biết nói xấu anh con.”
Lận Nam Huyên đi theo Lận Đông Ngang đến phòng ăn: “Hôm qua trò chuyện thuận lợi không?”
“Em quan tâm như vậy làm gì?” Lận Đông Ngang nhìn cô một cái: “Cũng tạm được, anh thích người thông minh hơn.”
“…Người ta là giám sát tiến sĩ.”
” Nerd* điển hình. Anh nói thông minh chứ không phải mọt sách, là biết chọn môi trường làm việc phù hợp và cư xử đúng đắn.” Lận Đông Ngang không khách khí mà đánh giá: “Thông thường các nhà khoa học đứng đầu đều có chỉ số EQ và IQ cao.”
*Nerd là một từ mà nghĩa của nó được hiểu là để chỉ một người có lối sống khép kín, thuộc tuýp người sống nội tâm, ít giao thiệp xã hội. Một nét nghĩa tiêu cực đó là Nerd cũng có thể dùng để chỉ người mà mọi người cho là nhàm chán do có thể họ không thích nói những chuyện mà người đang nói chuyện với họ muốn nói tới.Nerd cũng có nghĩa là một người có đầu óc thông minh vượt xa đa số người bình thường, thường ít giao thiệp xã hội, người sống nội tâm (introverted).Lận Nam Huyên nghẹn họng: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói người khác EQ không cao?”
“Anh không cần EQ, nhưng cô ta cần. Nhận ra được điều này cũng là một cách thể hiện trí tuệ cảm xúc đấy.”
Lận Nam Huyên hơi dừng lại: “Anh không thích, tự nhiên sẽ có người khác thích.” Cô tìm kiếm trên máy tính bảng: “Truyền thông lại đưa tin nhảm nhí rồi.”
Lận Đông Ngang xem qua, là một kênh báo chính trị. Đập vào mắt anh là dòng chữ lớn màu đỏ “Đảng thái tử”, phân tích tính chính trị đằng sau việc Lận Nam Huyên và công tử nhà họ Đổng chia tay.
“Vậy nên.. Sao lại chia tay vậy?”
“Không thích nữa thì chia tay thôi.” Lận Nam Huyên cắn ống hút: “Với lại mấy năm nay nhà họ Chân quá nổi bật rồi, khắp nơi đang nhìn chòng chọc vào bọn họ. Nhiều người nói ba em kéo bè kéo cánh, em thấy thật ra ba không định thân với nhà họ Đổng, không bằng để em tỏ ra khiêm tốn một chút.”
Lận Đông Ngang cười nói: “Em đúng là sinh ra để làm vợ của gia đình làm quan.”
“Hừm, nhưng em lại không muốn làm vợ nhà quan.” Lận Nam Huyên nói thẳng: “Anh không có ý định đầu tư, phải không?”
“Đúng thế.”
Sau khi nhận một cuộc điện thoại, Lận Đông Ngang lại đổi ý: “Bạn anh rất hứng thú đối với nhà công ty này. Cậu ta phạm tội nên tài sản bị đóng băng rồi, cũng không muốn quay về thành phố A nghe gia đình mắng. Bây giờ đang trốn ở Hong Kong, nên anh giúp cậu ta điều tra công ty này trước.”
Lận Nam Huyên nhắc nhở: “Đừng làm khó cô ấy.”
“Anh sẽ nghe lời em à?” Lận Đông Ngang không để tâm, cầm điện thoại trên tay nghịch nghịch: “Để xem.”
***
Có lẽ là vì muốn chọc giận Mạch Mang Mang nên Lận Đông Ngang chỉ định cô làm người phụ trách bàn bạc, khiến cô cảm nhận sâu sắc được sự “khó khăn” của việc khởi nghiệp.
Thói quen của Lận Đông Ngang là không nói chuyện công việc bên ngoài bàn ăn, khẩu vị ăn uống cũng cực kỳ kén chọn. Mạch Mang Mang phải hao hết tâm lực để tìm kiếm nhà hàng phù hợp với sở thích cùng khẩu vị của anh ta, còn phải chuẩn bị tinh thần việc anh ta nói không thích sau đó bỏ về…
Việc này cô có thể chịu được. Đối với Mạch Mang Mang, điều khiến cô khó chịu nhất là việc Lận Đông Ngang đã làm lãng phí thời gian của cô. Ngay cả khi ở trên bàn ăn, anh ta cũng chưa chắc có tâm trạng bàn về công việc. Một tháng rất nhanh trôi qua, cô đã béo lên mấy cân mà vẫn chưa một lần có cơ hội giới thiệu bản kế hoạch một cách hoàn chỉnh.
Mạch Mang Mang định nghĩa Lận Đông Ngang là người có tiền sống an nhàn, không chịu lao động, hiệu suất kém, là một công tử khó hầu hạ. Nếu không phải đúng lúc này bên phía phòng thí nghiệm có thời gian rảnh, cô đã không có thời gian ngồi đây dây dưa với anh ta.
Một bữa ăn kiểu Pháp kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, Mạch Mang Mang đã dùng cạn sự kiên nhẫn của mình rồi. Cô cắn một lát trứng cá muối tôm hùm, cô đối với việc cảm thụ đồ ăn có hơi tẻ nhạt, chỉ có bốn mức độ là dở, tạm được, ngon và rất ngon.
Nhưng Lận Đông Ngang thì ngược lại, anh rất nghiêm túc thưởng thức các món ăn. Vị giác của anh rất nhạy cảm, có thể phân biệt được thành phần của món ăn, đầu bếp nấu ngon hay dở. Đối với anh ấy đồ ăn thật sự có linh hồn. Mạch Mang Mang lạnh mặt nhìn, cô thật sự không thể hiểu nổi, một người có thể nhàn rỗi đến mức nào mới có thể cả ngày chỉ chăm chăm vào việc ăn uống.
Người phụ nữ đang ngồi đối diện anh, tuy xinh đẹp nhưng biểu cảm ăn uống của cô lại làm anh cụt hứng. Lận Đông Ngang dùng khăn ăn lau ngón tay, phong thái cao quý, bình thản mở miệng: “Nếu cô không muốn ăn, có thể cút.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
- Về mặt chủ quan, tôi không muốn tiết lộ trước nội dung, mà việc tiết lộ này cũng không mang nhiều ý nghĩa và sức thuyết phục lắm. Chỉ là biểu hiện của nữ phụ không thể tách rời khỏi bối cảnh của cô nàng.
Các ý tưởng về cô ấy là hoàn toàn tách biệt. Suy nghĩ cùng quan điểm của cô cho thấy tính cách của cô, tính cách của cô ảnh hưởng đến hành vi của cô ấy.
- Tôi viết các nhân vật phụ vì những lý do sau: (1) cốt truyện có liên quan, hai nhân vật phụ không có ở đó để hạ thấp / nâng cao / giật dây gây kịch tính của nhân vật chính. (2) sau khi va chạm với người khác, một người có thể khám phá rõ ràng hơn bản thân mình là ai. Nam-nữ chính cùng nam-nữ phụ rất khác nhau, cuộc sống của họ vừa đan xen vừa tương phản.
Trong những chương gần đây, cũng không phải là Cố Trăn cùng Mạch Mang Mang có rất ít đất diễn, chỉ là hơi ít mà thôi. Sau một vài chương nữa sẽ có màn đối đầu/ cạnh tranh. Dù sao bọn họ cũng là nam nữ chính, khẳng định lấy bọn họ làm chủ.
- Về vấn đề nhịp điệu chậm, tôi đã nhận được lời khuyên của tất cả mọi người rồi. Đúng là ban đầu tình tiết của truyện chậm thật, nhưng càng về sau càng nhanh, không biết các bạn có nhớ nhầm không.
Tôi sẽ cắt bớt phần “tình tiết chậm” nhiều nhất có thể, giảm bớt các phần không cần thiết. Tôi muốn nhanh chóng hoàn thành bộ truyện này, có lẽ khoảng 200,000 từ là được rồi.
Sau khi kết thúc, tôi sẽ cân nhắc về việc viết một bộ truyện khác ở thế giới song song. Thế giới đó sẽ không phụ thuộc vào kết thúc của bộ truyện này (không có liên quan đến gia đình của nhân vật chính), mà sẽ tập trung nói về sự thay đổi và chia cách 10 năm của bộ “Đối chọi gay gắt”. Nếu như mọi người vẫn cảm thấy tình tiết chậm thì đó là sự điều chỉnh. Nhịp điệu của nó là như vậy, không cần phải phàn nàn đâu, nếu không tôi sẽ hoảng loạn mất. - Nam phụ chính là người tự cho mình cầm kịch bản nam chính. Muốn đeo vương miện, tất phải gánh vác trọng lượng. Người này đại khái vì Cố Trăn mà gánh chịu 50% ngược đi.