Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 40




Vào dịp tết âm lịch, Mạch Mang Mang có chuyến đi đến Nhật Bản cùng đàn em khóa dưới của mình là Diệp Đường Tư.

Chuyến du lịch của cô cũng không có mục đích gì cụ thể, chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, thong thả tham quan thắng cảnh. Nào là chùa Sensoji, rồi tháp Tokyo, đền thờ Thiên Hoàng Minh Trị… 

Ngoài vài tiếng trước khi đi ngủ ra thì cả ngày cô đều không suy nghĩ gì đến công việc, chỉ toàn tâm toàn ý làm khách du ngoạn. Nhưng được vài ngày thì Diệp Đường Tư bị mẹ mình triệu hồi về Dật Thành ngay lập tức để đi xem mắt. Không còn cách nào khác nên cô ấy đành sửa lại lịch trình, riêng Mạch Mang Mang thì quyết định kéo dài chuyến đi của mình ra.

Nhìn lại phong cách làm việc của Mạch Mang Mang, Diệp Đường Tư bị dọa đến kinh ngạc. Cô ấy nói thẳng: “Đàn chị à, chị như biến thành một người khác vậy.”

Mạch Mang Mang nằm dài trên giường: “Lúc làm việc thì phải làm thật nghiêm túc, còn lúc nghỉ ngơi thì cứ xõa thôi.”

Diệp Đường Tư đắp một lớp mặt nạ mỏng, môi nửa khép nửa mở: “Chị nói đúng lắm.”

Mạch Mang Mang ngồi dậy xếp bằng lại. Diệp Đường Tư bất ngờ đắp lên mặt cô một lớp mặt nạ lành lạnh. Cô như bị kích thích, nhắm mắt lại hỏi: “Mặt nạ gì thế?”

Diệp Đường Tư giới thiệu: “Mặt nạ bạn trai cũ. Ý nghĩa là trước khi gặp bạn trai cũ thì hãy đắp lên, ngày hôm sau sẽ đẹp đẽ rạng ngời luôn.”

Mạch Mang Mang im bặt, miệng đầy chua xót: “Chị không cần gặp lại bạn trai cũ.”

Diệp Đường Tư nhớ đến người bạn trai cũ duy nhất mà Mạch Mang Mang quen, mặc dù đã là chuyện của nhiều năm về trước, nhưng bây giờ ngẫu nhiên nhắc đến cũng có cảm giác xấu hổ. 

Cô cười ngượng ngùng: “Không gặp thì cũng có thể đắp mà, giúp da dẻ ngày càng đẹp hơn. Em mua nhiều lắm, chia cho chị một nửa nè.”

Nhật Bản có rất nhiều chùa chiền, sau ngày Diệp Đường Tư rời đi thì cô tự mình đi đến đó. Phật điện vắng lặng, nhang khói nghi ngút, tiếng tụng kinh vang vọng khắp nơi. Chính giữa điện là bức tượng Phật trang nghiêm, nét mặt khoan dung độ lượng, vô dục vô cầu.

Mặc dù Mạch Mang Mang không theo Phật nhưng cô vẫn đến viếng với lòng đầy thành kính. Cô cố tình tháo chiếc nhẫn trên tay mình ra. Chiếc nhẫn ấy là do Cố Trăn tặng cô, ý nghĩa  kết tóc thành phu thê, vành trong chiếc nhẫn có khắc dòng chữ C&M.

Cô đặt chiếc nhẫn sang bên cạnh như đã buông bỏ được nỗi nhớ nhung mười năm của mình. Với Phật mà nói, chiếc nhẫn ấy chỉ là vật thế tục xa lạ, cũng có thể vào ngày hôm sau nó sẽ bị quét đi. Bất luận thế nào, cô đều cảm thấy trả nó về chỗ như này là phù hợp nhất với vận mệnh của nó rồi.

Vừa bước ra khỏi chùa thì sau lưng cô có một người đàn ông cầm máy ảnh SLR chạy đến, anh đưa cô xem bức hình mà mình chụp được. Trên tấm hình là Mạch Mang Mang chắp tay quỳ dưới tượng Phật.

(单反相机 dānfǎn xiàngjī: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn – tiếng Anh: Single-lens reflex camera, SLR)

Người đàn ông dùng tiếng anh để giải thích cho cô: “Rất đẹp, một vẻ đẹp đầy trang nghiêm. Tuy là chưa được cô cho  phép, nhưng do tôi không nhịn được nên đã lén chụp lại nó. Nếu cô không ngại hy vọng có thể cho tôi giữ lại tấm ảnh này.”

***

Khi chuyến bay về nước chuẩn bị hạ cánh thì Mạch Mang Mang bị say, nôn đến trong bụng chẳng còn gì, phải ngồi xe đến một nhà ăn của khách sạn gần sân bay nhất để nghỉ ngơi.

Sau bữa ăn, Mạch Mang Mang ngồi nhâm nhi một tách cà phê, sắp xếp lịch trình cuối tuần của mình trên điện thoại.

Đột nhiên có một cuộc cãi vã kịch liệt nổ ra. Một vị phu nhân ăn mặc sang trọng dẫn theo bốn năm vệ sĩ tiến vào nhà hàng, hung hăng vây lấy người phụ nữ ngồi bàn bên đang thưởng thức trà chiều: “Tránh xa chồng của tôi ra một chút.”

Đại khái lại là tiết mục chồng có tình nhân bên ngoài nên thu hút sự tò mò của nhiều người, còn Mạch Mang Mang thì không có hứng thú với chuyện gia đình của người ta.

Chỉ là cô chú ý đến người ngồi ở bàn đối diện mình. Bên đó có một người phụ nữ trẻ tuổi mang vẻ đẹp điềm đạm, khí chất uyên bác tao nhã, không hề bị tiếng ồn ở đây ảnh hưởng. Từ đầu đến cuối cô chẳng buồn liếc mắt một cái, chỉ ung dung thong thả lật xem cuốn tạp chí trong tay mình, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nói chuyện với người đàn ông ngồi trước mặt.

Vị phu nhân bắt đầu ra tay tát tình nhân một cái, xé rách cổ áo của cô ta, còn quản lý nhà hàng thì bị đám vệ sĩ vây quanh cản lại. Trong một nhà hàng cao cấp mà lại xuất hiện trò cười như này, e rằng hình tượng sẽ bị ảnh hưởng. Người quản lý sốt ruột không thôi, đưa mắt nhìn quanh, kêu gào gọi bảo vệ.

Mạch Mang Mang nhíu mày, mơ hồ nghe được câu nói của vị phu nhân kia: “Đừng tưởng rằng cô mang thai là có thể trói buộc được chồng tôi, bây giờ tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt.” 

Vị phu nhân túm lấy đầu tóc của tiểu tam, đá túi bụi vào bụng cô ta. Cô ta chỉ biết bảo vệ lấy bụng mình, khóc lóc giãy giụa nên vị phu nhân chỉ như đá vào không khí. Chiếc giày cao gót của vị phu nhân kia vô cùng sắc nhọn, nếu bà thật sự đá trúng vào giữa hai chân của tiểu tam thì đứa con của cô ta khó mà giữ được. 

Khi thấy vị phu nhân kia lại định giơ chân lên đá thì Mạch Mang Mang nhanh chóng đứng dậy. Bất chợt cô nhìn qua người phụ nữ bên bàn đối diện, cô ta vẫn ngồi thưởng thức món bánh Macaron một cách bình thản mà không mảy may có chút cảm xúc nào.

(马卡龙 mǎ kǎ lóng: bánh Macaron- một loại bánh kẹo ngọt dựa trên bánh trứng đường được làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường hạt, bột hạnh nhân, và màu thực phẩm.)

Mạch Mang Mang tiến về phía trước chừng hai ba bước, túm lấy tay của vị phu nhân kia, kéo bà lùi ra sau, ngăn cản bà lại. Vị phu nhân vì đứng bằng một chân nên mất thăng bằng, kêu ối một tiếng rồi ngã vào ghế dựa.

Mạch Mang Mang đứng trước mặt tiểu tam chắn cho cô ấy: “Người bà cần tìm phải là chồng bà mới đúng, làm gì có ai lại đi đánh phụ nữ đang mang thai?”

Vị phu nhân nọ nhướng mày: “Bớt lo chuyện bao đồng đi.”

Nhìn thấy bộ dạng của Mạch Mang Mang, bà ta chế nhạo: “Người như cô mà lại đi bảo vệ tiểu tam sao, chắc lại là cá mè một lứa chứ gì? Đồ hồ ly tinh!”

Ngay lúc đó nhân viên bảo vệ cũng chạy tới, vị phu nhân kia liền tức giận, muốn vung tay đánh cô coi như là dạy dỗ.

Người phụ nữ bên bàn đối diện với Mạch Mang Mang quét mắt qua bên này, người đàn ông bàn sau ngay lập tức cũng nhìn qua.

Hai người họ bật dậy, bước đến bên cạnh Mạch Mang Màng, ngăn cản nhân viên bảo vệ.

Vị phu nhân chỉ tay vào hai người không biết từ đâu xuất hiện đến: “Các người có biết tôi là ai không hả!”

“Là ai?”

Cùng lúc đó một âm thanh to rõ vang lên, Lận Nam Huyên đi vòng qua rồi tiến vào giữa đám đông.

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, ẩn giấu ý cười trong đó, chỉ với vài động tác giơ tay nhấc chân thôi cũng đã toát lên được vẻ lịch sự tao nhã, nhưng từng từ trong lời nói của cô lại có thể phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm này. Bị nhìn như vậy, vị phu nhân kia lùi lại theo bản năng, trở nên lúng túng: “Tôi…”

(剑拔弩张 Jiànbánǔzhāng: giương cung bạt kiếm, chỉ những tình huống đang căng thẳng)

Người đàn ông theo sau Lận Nam Huyên đã được đào tạo bài bản, vừa tới liền chứng minh rằng mình là cảnh sát, sau đó đưa những người có liên quan về đồn công an.

Tình trạng của người phụ nữ mang thai hình như không được tốt cho lắm. Mạch Mang Mang ngồi xổm xuống, lấy áo khoác phủ lên người cô ta. Lận Nam Huyên đi tới trước bàn có người đàn ông trung niên đang ngồi: “Chú Lưu, chú cứ về trước đi, nói với ba con là lát nữa con về sau.”

Trưởng phòng Lưu do dự: “Nhưng mà…”

“Không sao đâu ạ.”

Mạch Mang Mang dìu cô tình nhân đó đứng dậy. Cô ta vẫn còn trong tình trạng hoảng sợ và yếu ớt. Lận Nam Huyên đưa tay ra đỡ lấy, cười nói: “Vừa nãy, cô rất là dũng cảm đó.”

Mạch Mang Mang nhìn về phía cô: “Cảm ơn.”

Mạch Mang Mang lái xe đưa cô tình nhân ấy đến bệnh viện, sau đó báo tin cho người nhà cô ta biết. Xong xuôi tất cả cô mới rời khỏi bệnh viện, lúc này bầu trời đã tối đen.

“Cô đi đâu? Tôi đưa cô đi.”

Lận Nam Huyên ngồi ở ghế lái phụ. Cô đang nhập địa chỉ của mình và bắt đầu gọi điện thoại. Đầu dây bên kia liền nhấc máy, cô nàng hơi cao giọng: “Em vẫn muốn anh đến đón em cơ.”

“Thôi bỏ đi, anh bận quá mà. Giờ em đến tìm anh thì anh có nên xem xét đền bù cho em không?” Lận Nam Huyên đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Ừm… Cũng không muộn, vừa thích hợp để ăn khuya.”

Qua cuộc điện thoại vừa rồi của Lận Nam Huyên, Mạch Mang Mang đã nhận thấy sự thay đổi tinh tế trong thái độ của cô nàng nên thuận miệng hỏi: “Bạn trai à?”

Lận Nam Huyên cười nhẹ, đột nhiên cô đưa tay lên che miệng mình, khẽ hắt xì một cái. Mạch Mang Mang ân cần nói: “Ở ghế sau có cái áo khoác màu đen ấy. Tôi giặt nó rồi và luôn để ở trên xe. Trước tiên cô cứ lấy nó mà mặc đi.”

Lận Nam Huyên lấy áo mặc vào, nhẹ nhàng cảm ơn: “Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc cho nhau đi. Lần sau tôi mời cô ăn cơm, còn trả cô cái áo nữa chứ.”

Mạch Mang Mang đồng ý, Lận Nam Huyên gửi lời mời kết bạn: “Tên cô là gì?”

Hai người nói chuyện rất hợp ý nhau, đến nỗi ngay cả màn giới thiệu tên cơ bản nhất mà cũng bỏ qua luôn.

“Mạch Mang Mang.”

Chiếc xe đi vào khu phố mà Lận Nam Huyên đang sống. Đã là 11 giờ tối, cả con phố yên tĩnh không lấy một bóng người, nhưng Mạch Mang Mang vẫn nhìn thấy rõ Cố Trăn đang đứng bên cạnh xe của anh.

Màu tuyết trắng xóa phủ khắp nơi khiến ánh đèn đường càng thêm mờ ảo. Anh đang quay mặt về phía họ. Trên người anh là chiếc áo khoác màu xám tro làm toát lên hơi thở lạnh lùng, dáng người cao to anh tuấn. Khung cảnh này cứ như đã từng xuất hiện trong một bộ phim nào đó.

“Tôi họ Lận”, cô ấy nói: “Lận Nam Huyên.”

….

Nghe thấy tiếng động, Cố Trăn đưa mắt nhìn về hướng chiếc xe. Mạch Mang Mang chỉnh đèn xe thành đèn chiếu xa. Một luồng sáng rực xuyên thẳng vào mắt Cố Trăn khiến anh không né kịp. Anh khó chịu mím chặt môi. 

“Trong thành phố người ta không cho phép bật đèn chiếu xa đâu.” Lận Nam Huyên nhắc nhở: “A, tôi thấy anh ấy rồi. Cứ thả tôi ở đằng trước đó. Cảm ơn cô, Mang Mang.” 

Mạch Mang Mang cho xe dừng lại bên cạnh Cố Trăn.

“Lâu rồi không gặp nha.” Lận Nam Huyên mở cửa xe 1 cách chậm rãi, ghé sát vào mép cửa kính xe, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Bạn học Cố.”