Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 34




Trong nhà có người bước ra đón, chính là bà nội Lý đã cao tuổi, đi lại có chút khó khăn. Bà run rẩy bước qua ngưỡng cửa, lo lắng hỏi: “Bí thư Cố, sao cậu lại tới đây?”

“Bà lại như vậy rồi, cứ gọi cháu là Cố Trăn thôi.” Cố Trăn hỏi thăm tình hình của hai người: “Lâu rồi cháu chưa đến thăm bà và Tiểu Thất, bà có khỏe không?”

Nhờ sự dẫn dắt khéo léo của Cố Trăn, tâm trạng đang căng thẳng lo lắng của bà có phần vơi bớt sau một hồi trò chuyện. Tiểu Thất dắt tay Mang Mang đi vào nhà, điệu bộ trẻ con nói: “Bà nội ơi, chị Mang Mang cũng đến nè.”

“Giáo sư Mạch hả, đúng là một cô gái đẹp người đẹp nết. Tiểu Thất lúc nào cũng nói lớn lên phải trở thành một nhà khoa học như cháu đó.” Bà nội Lý đeo kính lão lên: “Thật xin lỗi mọi người. Nhìn ta xem, nhà có khách quý mà cũng không chuẩn bị gì hết.”

“Không phải ạ, tại cháu đến mà không báo trước với bà, bà đừng khách khí ạ. Bà cứ gọi cháu là Mang Mang thôi ạ.”

Tiểu Thất lặng lẽ nói thầm bên tai bà: “Chị ấy với anh Cố Trăn đang ở bên nhau đấy ạ.”

Bà nội Lý đột nhiên hiểu ra, đeo kính lão lên nhìn trái rồi lại nhìn phải, híp mắt cười: “Nếu như thế thì đẹp đôi quá rồi.”

Sự ấm áp của bà nội Lý khiến Mang Mang nhớ đến bà ngoại của Cố Trăn. Cô khẽ đưa mắt nhìn anh ở bên cạnh. Anh luôn rất kiên nhẫn với người lớn tuổi và trẻ con, luôn mỉm cười dịu dàng, không bao giờ tranh cãi.

Tính tình của Tiểu Thất hoạt bát, bình thường bà nội Lý vì lo lắng cho sự an toàn của cô bé nên không cho phép cô đi ra bờ sông. Hôm nay có người đi cùng nên cô bé nằng nặc đòi đi theo bắt cá.

Bao quanh thôn Liêu chính là sông núi. Phía nam là đồi chè mênh mông, núi non xanh ngát, bao phủ khắp mọi nơi. Sau cơn mưa không khí trở nên trong lành mát mẻ, tiếng chim cùng tiếng côn trùng kêu râm ran. Tiểu Thất rất dính người, nắm tay Mang Mang mãi không rời, sau đó lại bắt lấy tay của Cố Trăn. Cô bé nhỏ đi chính giữa, trở thành sợi dây liên kết hai người lại.

Suối trên núi róc rách kêu, chảy đến chỗ đất bằng tạo thành một bãi cạn. Cố Trăn xắn gấu quần lên: “Anh bắt cá cho em nhé?”

Mang Mang thắc mắc: “Em không thể xuống sao?”

“Em mặc váy, không tiện.” Cố Trăn nhìn cô từ trên xuống dưới: “Với lại tay chân của em phối hợp không được tốt lắm.”

Mạch Mang Mang thuộc tuýp người có thể lực kém, cơ thể cũng không nhanh nhẹn linh hoạt cho lắm. Cô phải cố gắng lắm mới có thể đủ tiêu chuẩn vượt qua các bài kiểm tra thể lực.

Mang Mang không phục: “Anh cả ngày ngồi trong văn phòng làm việc, chắc gì đã bắt cá giỏi hơn em? Anh đã tiếp xúc được bao nhiêu con vật rồi?”

Tiểu Thất chớp cơ hội, giơ tay hô: “Anh Cố Trăn, chị Mang Mang, hai người cùng nhau thi đi, ai thua thì phải mua kem cho em.”

Cố Trăn bẹo má cô bé: “Tí tuổi đầu đã biết làm ngư ông đắc lợi rồi.” (Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi).

Cố Trăn tháo dây buộc tóc tên tay Mang Mang ra, đi vòng ra sau lưng cô buộc tóc lại. Anh vừa buộc vừa nói: “Nhường em năm con đó, ờ, em bắt được cua cũng tính là một con luôn.”

Mang Mang liếc anh một cái: “Anh xem thường ai đó.”

Nói rồi cô ngồi xuống cởi giày, đặt lên bờ rồi từng bước đi về phía giữa dòng. Cô cúi người xuống, nhanh nhẹn quan sát, sau đó dứt khoát chụp hai tay xuống, con cá đã nằm gọn trong lòng bàn tay cô, đang cật lực vùng vẫy. Cô ném nó vào trong giỏ, quay lại nhìn đắc thắng: “1 – 0 nhé!”

Cố Trăn khoanh tay đứng sau lưng cô: “Em lợi hại hơn anh nghĩ đó.”

Mạch Mang Mang đã bắt tới con thứ bảy, số lượng bằng với Cố Trăn. Cô thử di chuyển sang khu vực khác xem có nhiều cá tôm hơn không.

“Sau cơn mưa nước dâng lên cao lắm đó, dòng suối có chỗ sâu đến hai mét, em đừng chạy lung tung, đi xa nhất là đến khu vực chỗ kia thôi.” Cố Trăn ngăn cô lại để nhắc nhở, chỉ vào một khu vực giới hạn: “Em ở trong tầm mắt anh, anh mới yên tâm.”

“Cậu nói dối!”

Đột nhiên một giọng nói giận dữ pha chút tủi thân vang lên, át cả tiếng của Cố Trăn, giống như là đang giải vây cho Mạch Mang Mang. Cả hai cùng ngoái đầu lại nhìn.

Thì ra là Tiểu Thất gặp bạn cùng lớp, cả hai đang đứng nói chuyện, có vẻ như xảy ra chút tranh cãi. Cô bé bĩu môi nói: “Cậu đã nói là đến sinh nhật mình cậu sẽ tới nhà mình ăn cơm mà.”

Cậu bé gãi gãi đầu: “Xin lỗi cậu, Tiểu Thất, là do mẹ tớ cứ bắt tớ…”

“Không thèm nghe lí do của cậu! Tớ đã chờ cậu lâu lắm đó, sau đó buồn đến phát khóc.”

Cậu bé nhíu mày: “Bây giờ tớ bù lại cho cậu được không?”

“Sinh nhật của tớ cậu không đến, bây giờ nó trôi qua rồi, vô dụng thôi.” Tiểu Thất lắc đầu như trống bỏi: “Tớ không thèm chơi với cậu nữa đâu!”

Cô bé lội nước, quay trở lại chỗ của Cố Trăn, nét mặt giận dỗi. Cố Trăn nhẹ nhàng dỗ dành cô, đồng thời lơ đễnh đưa mắt nhìn Mang Mang.

Một con cua chui ra từ khe đá, Mạch Mang Mang ngồi xuống định tóm lấy nó thì bị trượt chân, ngã ngồi xuống nước. Cố Trăn buông Tiểu Thất ra, vôi vàng đi đến bên cạnh Mang Mang kiểm tra tình trạng của cô. May là đá không sắc nhọn nên cô không bị thương. Do cô bị ngã xuống nước nên trông có phần nhếch nhác, nhìn rất buồn cười. Tiểu Thất không nhịn được bật cười lên: “Chị Mang Mang, chị đáng yêu quá.”

Cố Trăn lau vết bẩn trên mặt cô, quan tâm hỏi: “Có mệt quá không?”

Tối hôm qua Cố Trăn nhiệt tình bất thường, rút ra đút vào chậm rãi, giày vò quấn quýt cô đến gần nửa đêm, giờ còn hỏi xem cô có mệt không.

Mang Mang đau nhức khắp người, tức giận nói: “Anh mau bỏ em ra.”

Cố Trăn khẽ cười: “Không bỏ.”

Mang Mang khum lòng bàn tay lại, vốc nước suối tạt anh: “Tiểu Thất còn ở đây, anh nói linh tinh cái gì vậy!”

Cô hiểu lầm ý anh rồi, nhưng anh cũng không giải thích gì thêm, cũng không né đi, hứng trọn dòng nước cô tạt sang. Anh đưa tay kéo cô lên: “Được rồi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đó, lên bờ nghỉ chút nào.”

Quần áo của Mang Mang đã ướt sũng, cô đi lên bờ rồi ngồi xuống. Một thím tốt bụng đang ngồi gần đó đưa cho cô một chiếc khăn lông, Mang Mang lịch sự cảm ơn rồi nhận lấy.

Cô lấy điện thoại ra, tìm phần mềm tự động đưa ra những gợi ý về danh lam thắng cảnh ở thôn Liêu. Cô tiện tay nhập từ khóa thôn Liêu vào khung tìm kiếm, kéo một lát đã tìm thấy kế hoạch cải tạo và quy hoạch thôn Liêu của Cố Trăn đề ra khi anh còn tại chức. Sau bốn năm, thôn Liêu đã đạt chuẩn nông thôn mới, trở thành một điểm tham quan du lịch kiểu mẫu. 

Mạch Mang Mang gõ tên Cố Trăn vào ô tìm kiếm, hầu hết thông tin đưa ra đều liên quan đến chính phủ. Chỉ trong vòng vài năm, anh đã đạt được thành tích đáng kể như thế. Dù trực tiếp hay gián tiếp, không có gì ngạc nhiên khi anh có thể một bước lên mây trong giới chính trị vốn vô cùng coi trọng thâm niên này. 

“Chị Mang Mang ơi, chúng ta bắt được một con cá to nè.”

Tiểu Thất hét to, thu hút sự chú ý của cô trở lại. Mang Mang nhìn về phía xa, nhìn thấy Tiểu Thất Thất đang ngồi trên vai của Cố Trăn, tay giơ cao con cá để cô nhìn cho rõ. 

Ánh nắng chói chang, mây trời dày đặc, liên kết với núi xanh trập trùng. Cố Trăn đứng đó, mặc áo phông trắng giản dị, mái tóc đen hơi ướt, thân hình cao lớn tuấn tú. Anh vững vàng đứng đó, mặt không đổi sắc, mỉm cười dịu dàng với cô.

Nụ cười ấy vẫn y nguyên như khi anh mười bảy tuổi, làm trái tim Mang Mang rung động không ngừng. Một dải cầu vồng phản chiếu lên vai anh. Cô không dám nhìn lâu, bởi trong lòng cô biết rõ, cảnh tượng này chỉ tồn tại trong phút chốc ngắn ngủi này mà thôi.

Mạch Mang Mang choàng chiếc khăn lông đỏ rực, để hở mỗi gương mặt nhỏ, cười rạng rỡ đáp lại.

Đến khi trời đã chạng vạng tối, bọn họ thu xếp chuẩn bị rời đi thì một cậu nhóc chạy đến chào tạm biệt Tiểu Thất. Trước khi đi Mang Mang nói với cậu nhóc hẹn gặp lại, cậu đáp lời: “Tạm biệt cô.”

Cậu vẫy tay với Tiểu Thất, chỉ kịp chào Cố Trăn một câu: “Gặp lại anh sau.” Cậu còn chưa nói hết câu đã vội chạy mất dạng.

Trên đường trở về, Mang Mang xụ mặt xuống, Cố Trăn ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Em không muốn trưởng thành lên một tí sao? Thật ra thì ở tuổi của em, có bị gọi là cô cũng bình thường…”

Mang Mang tức giận chỉ vào anh: “Anh dám nói em như thế à?!”

Cố Trăn nắm lấy tay cô, lắc đầu cười tủm tỉm: “Em nhỏ nhìn thấy sẽ học hư đó.”

Con đường băng qua suối phía trước được lát đá, gập ghềnh, có khe hở lớn. Cố Trăn nắm lấy tay cô: “Đi từ từ thôi.”

Sau khi băng qua suối anh vẫn không buông tay cô ra, ngầm đổi thành mười ngón tay đan vào nhau. Tiểu Thất tinh ý chạy lên phía trước, để hai người họ đi ở phía sau.

Khi hoàng hôn buông xuống, vạn vật đều được phủ một màu đỏ vàng ấm áp. Mang Mang đột nhiên nói: “Anh có nhớ trước đây chúng ta cũng hay cùng đi dạo trong trường như thế này không?”

Cố Trăn ngớ người, không khỏi kinh ngạc nhìn cô. Từ khi ở chung đến giờ, bọn họ chưa bao giờ trực tiếp nhắc đến chuyện trước kia. Đó là khu vực cấm của Mạch Mang Mang. Mỗi lần chạm đến đó cô đều rất miễn cưỡng, nhưng bây giờ cô lại cùng với thần sắc thản nhiên, chủ động nhắc lại chuyện xưa.

Cố Trăn vô thức siết chặt tay cô, mắt nhìn thẳng phía trước: “Sao anh lại không nhớ.”

Đoạn ký ức ấy quá dịu dàng, quá ấm áp, là tia sáng rực rỡ trong cuộc đời của cô. Cho nên sau này, cho dù có bị tổn thương, đau khổ như thế nào thì Mạch Mang Mang cũng không nỡ dùng sự oán hận hay căm ghét phủ nhận nó. Cô khẽ nói: “Thật ra khi ấy ngày nào cũng đều mệt mỏi, dù chẳng có chuyện gì đặc biệt nhưng mỗi khi được ở gần anh, em đều cảm thấy hạnh phúc.”

Cố Trăn nhìn cô: “Mang Mang….”

“Ngõ về nhà bà ngoại anh rất tối, bà nói ở đó có người chết, còn có cả ma quỷ lảng vảng quanh đó. Anh nói anh tin vào khoa học, nhưng anh vẫn rất sợ.”

Cố Trăn cười nhẹ: “Thật ra thì anh không sợ.”

Mạch Mang Mang hừ một tiếng: “Em biết thừa là anh gạt em mà, anh chỉ muốn em ôm anh thật chặt thôi.”

Cố Trăn gật đầu: “Em thật thông minh.”

Mạch Mang Mang nheo mắt: “Em đương nhiên thông minh.” Cô từ từ nâng mắt, thôi không cười nữa: “Nhưng có người luôn cho rằng em là đồ ngốc.”

***

Lời của tác giả: Khi viết chương này, tôi đang nghe bài “Stone Path”, có thể vừa nghe vừa ăn.