Sáng hôm sau Mạch Mang Mang tỉnh dậy trong vòng tay của Cố Trăn. Cô vừa mở mắt đã thấy mình gối đầu lên tay anh, trong phút chốc tim liền đập loạn xạ. Thường là khi cô thức dậy, Cố Trăn đã xuống giường hoặc rời đi, hiếm khi nào còn dịu dàng ôm cô như thế này.
“Tỉnh rồi à?” Cố Trăn cúi đầu hôn lên trán cô: “Em ngủ lâu thật.”
Lúc này trên người cô là một cái váy ngủ khác, vạt áo cuộn đến phần bụng dưới. Ngón tay cái của anh đang vân vê vết bầm mà tối hôm qua anh để lại ở phía sau tấm lưng trần không tì vết của cô.
Cố Trăn trầm giọng: “Hôm qua…”
Mạch Mang Mang lạnh lùng ngắt lời anh: “Em không muốn nhắc lại.”
Trong cuộc chơi đầy kịch tính này, cô thà cho rằng mình là kẻ thua cuộc chứ không hề muốn để lộ ra tâm tình của bản thân.
“Ừm.” Cố Trăn ngắm cô một lúc, hỏi: “Không vui sao?”
“Chả có gì là vui với không vui. Anh không cần quá để tâm đến đâu.” Mạch Mang Mang quay lại, có chút mỉa mai: “Anh mà cũng quan tâm đến việc này à? Anh… vừa nãy ở trên giường không phải…?”
Cố Trăn nhướng mày: “Vừa nãy làm sao?”
“Giả bộ dịu dàng.”
Chuông điện thoại vang lên. Đột nhiên Mạch Mang Mang nhớ mình có cuộc hẹn với Chung Kê. Cô liền xốc chăn đứng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại đang đặt trên đầu giường phía bên Cố Trăn.
Cố Trăn trầm mặc, liếc nhìn bộ dạng lo lắng cuống cuồng của cô, rõ ràng là rất coi trọng cuộc gọi này.
Dưới tình thế cấp bách, Mạch Mang Mang dứt khoát bước qua, ngồi lên người anh. Cô ngồi vững vàng trên ngực anh, đầu gối đặt hai bên eo của Cố Trăn, trả lời điện thoại: “Xin lỗi anh, em ngủ quên mất.”
“Không sao, đúng lúc anh và hiệu trưởng Đường có việc cần bàn với nhau.”
Mạch Mang Mang không mặc nội y, dây áo trên vai lỏng lẻo tuột xuống. Chiếc váy mềm mại trực tiếp cọ sát vào cơ bụng của Cố Trăn. Dưới lớp quần trong màu đen, nơi ấy của anh đang ngủ yên nay lại phồng to lên. Khi cô đang tập trung nghe điện thoại thì phát hiện ra dấu hiệu, nên liền trừng mắt với anh.
Cố Trăn nằm im, cười cười: “Em ngồi lên người anh như thế này mà anh không có phản ứng mới là lạ đó.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Cố Trăn hỏi cô: “Chung Kê có biết em sắp mở công ty công nghệ sinh học không? Anh nghĩ em không thích hợp đâu.”
“Sao anh biết được?” Ở trước mặt Cố Trăn, Mạch Mang chưa từng nhắc đến. Cô hỏi anh một cách đề phòng: “Anh cho người theo dõi em?”
“Không phải là theo dõi.” Cố Trăn sửa lại cách dùng từ của cô: “Đặng Tân rất phiền phức, anh không thể để chuyện lần trước lại xảy ra nữa.”
“Anh cũng không phải là không để ý đến tâm trạng của em.” Anh ôm lấy eo của Mạch Mang Mang, đè cô xuống, hai cơ thể dính sát vào nhau: “Chỉ là anh không biết nên làm gì với em thôi.”
“Mỗi lần em lại nói không cần…”
Nhiệt độ cơ thể của hai người nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm. Anh khẽ thì thầm vào tai cô, Mạch Mang Mang phát hỏa. Cô cảm nhận được không khí kích tình đầy nguy hiểm này.
“Tuy nhiên nếu em thật sự không thích, cứ việc nói với anh.” Cố Trăn kéo dây áo của cô trở lại đúng vị trí, véo hai bên má cô: “Dậy ăn cơm trưa nào.”
Căn phòng nối liền với sân nhà, núi non trùng điệp. Khắp nơi đều là những cành sen thẳng đứng, giương cao lên trời trong làn nước xanh biếc, tạo nên một khung cảnh đặt biệt. Ban công rộng mở khiến cho không gian thoáng đãng hơn. Mạch Mang Mang ngồi trên tấm chiếu Tatami kiểu Nhật*, phơi mình dưới ánh nắng chói chang. Cô ngâm chân trong hồ nước nhỏ để hạ nhiệt, vừa lướt màn hình Ipad vừa thong thả đọc tài liệu.
*Chiếu Tatami: là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn theo truyền thống của Nhật Bản.Cố Trăn đi tới, nâng chân của cô ra khỏi mặt hồ: “Nước từ trên núi trực tiếp chảy xuống, sẽ lạnh đó.”
Chân của Mạch Mang Mang bị nhấc lên. Cô ngã nửa thân ra phía sau, tựa lưng vào đầu gối của anh, bốn mắt nhìn nhau.
Cố Trăn lấy máy tính bảng từ trong tay cô ra, áp mặt sát xuống, hôn cô nồng nhiệt.
Một ngày rảnh rỗi hiếm có, cứ thế mà trôi qua.
***
Trở về trường học, Mạch Mang Mang nhìn lại mình trong chiếc gương ở nhà vệ sinh. Mặc dù cảm xúc còn lạnh nhạt nhưng sắc mặt đã hồng hào trở lại, ánh mắt sáng ngời. Về mặt chủ quan thì tuy đã khỏi bệnh nhưng cô không hề dung túng bản thân để chính mình rơi vào nguy hiểm. Còn về khách quan thì cô đã hoàn toàn khỏi bệnh rồi, chỉ thiếu mỗi việc là công khai tình yêu một cách trắng trợn.
Về sự bất an mà kiểu tinh thần và thể xác như đang tách rời nhau, thật khiến người ta như đang rơi vào trạng thái không trọng lượng.
Những gì Mạch Mang Mang nói với Chung Kê là nếu không có sự chân thành, anh sẽ không cảm thấy đau khổ. Thứ anh ấy muốn có được nhiều hơn một sự nghiệp. Tuy nhiên có thể thực sự đạt được mà không phải trả giá bằng sự chân thành sao? Cô vẫn luôn né tránh, nhưng có thể né được bao lâu?
“Giáo sư Mang Mang.”
Tô Tranh Nghiên mắt cười ảm đạm, mở vòi nước bên kia, rửa sạch vết máu dính trên tay mình.
Kỳ kinh nguyệt của Tô Tranh Nghiên và của Mạch Mang Mang là giống nhau nên cô nhớ rất rõ. Cô hơi nghi ngờ hỏi: “Tranh Nghiên, kỳ kinh nguyệt của em không phải đã là nửa tháng trước rồi sao?”
Tranh Nghiên trả lời cho có lệ: “Không đúng ạ.”
Mùa hè nóng vậy mà cô ấy lại mặc áo dài tay, Mạch Mang Mang liền thấy không hợp lý nên đã bắt lấy tay cô, vuốt tay áo lên, các vết thương nông sâu đủ dạng vẫn còn bầm tím phủ đầy trên cánh tay.
“Em bị thương rồi, đã xảy ra chuyện gì?” Mạch Mang Mang sợ hãi tột độ: “Có liên quan đến Tống Văn Dục đúng không?”
Tô Tranh Nghiên lập tức rút tay lại: “Em không trách anh ấy. Đều là em tự nguyện thôi.”
Chiếc điện thoại đặt trên bồn rửa tay sáng lên, bất ngờ hiện ra bức ảnh Tô Tranh Nghiên và Tống Văn Dục chụp chung với nhau. Mạch Mang Mang cầm lên và tắt máy. Đồng thời trên đầu màn hình cũng xuất hiện tin nhắn Wechat: ”Không ai được ăn hiếp em.”
Mạch Mang Mang không nhịn được liền trách mắng: “Đầu em bị úng nước hay sao mà còn liên lạc với hắn ta? Em cần phải báo cảnh sát ngay.”
Tô Tranh Nghiên ngẩng đầu, không chút do dự nói một cách dứt khoát: “Tình cảm thì không thể nói rõ ràng được ạ.”
Không ngờ cô bé này lại bướng bỉnh đến vậy. Do không muốn Mạch Mang Mang can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm của mình nên đã giật lấy điện thoại, nghiêng mình rời đi.