Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 14




Sáng hôm sau tỉnh dậy, đập vào mắt cô là căn phòng khách sạn lạ lẫm, đã rất lâu rồi Mạch Mang Mang không được ngủ một giấc dài như vậy, thể xác và tinh thần căng thẳng được nghỉ ngơi, vậy nên phản ứng hơi chậm một chút.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đập vào mắt cô là căn phòng khách sạn lạ lẫm, đã rất lâu rồi Mạch Mang Mang không được ngủ một giấc dài như vậy, thể xác và tinh thần căng thẳng được nghỉ ngơi, vậy nên phản ứng hơi chậm một chút.

Cô nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngủ, thần trí mơ hồ ngỡ như mơ liền vén chăn lên xem…trên thân thể trần trụi của cô lưu lại đầy dấu hôn, dư âm của cơn hoan ái làm cô có cảm giác sung sướng nhưng lại trống rỗng, dù cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Dù đã tắm qua, nhưng đầu v* bị gặm cắn vẫn còn sưng đỏ, mặt Mạch Mang Mang nóng lên, lửa giận xâm chiếm khắp đại não khiến cô ngồi bật dậy. 

Trong phòng tắm có tiếng nước, trên bàn là túi đựng quần áo mới, Mạch Mang Mang thay xong thì mở cửa rời khỏi. 

Bây giờ là mười một giờ trưa, Mạch Thành hẳn là đang ở công ty. Mạch Mang Mang chặn một chiếc taxi ngay cửa quán rượu, đi đến trụ sở Mạch thị.

Dật Thành và Thanh Thành cách nhau không xa, đi bằng cao tốc mất khoảng hai giờ. Xe taxi dừng trước cổng tập đoàn Mạch thị, Mạch Mang Mang nhìn đồng hồ tính tiền taxi nhưng trên người cô không còn đồng nào cả. 

Mạch Thành đưa cô đến, ngay cả giày cũng không mang. Cố Trăn dĩ nhiên sẽ không bỏ mặc cô, nhưng cô cũng không thể ỷ lại vào Cố Trăn. Trong chuyện này, Mạch Thành đã tính toán kỹ càng đến khó tin. 

Buổi chiều vẫn đang giờ làm việc, văn phòng cao cấp phía trước, những bước chân vội vàng đầy tự tin làm cô có cảm giác như bọn họ có thể khống chế cả cuộc sống của họ với phương hướng chắc chắn.

Đây có thể chỉ là ảo giác của cô, chỉ có cô là người mất khống chế. 

Mạch Mang Mang lơ đãng nhìn thời tiết u ám ngoài cửa kính xe, tài xế cũng im lặng, tạm thời không dám quấy nhiễu cô. Trợ lý Vương đi ngang qua, vô tình nhìn thoáng trong xe, kinh ngạc tới chào: “Cô Mạch?”

Thái độ của anh ta không có chút nào khác thường, chắc là không biết rõ tình hình, Mạch Thành vẫn cân nhắc đến thanh danh và địa vị chính trị của Cố Trăn nên chuyện này tất nhiên là bí mật.

Mạch Mang Mang hờ hững hỏi: “Mạch Thành đâu?”

Trợ lý Vương sửng sốt đôi chút vì cô lại gọi thẳng tên bố mình ra, đổi giọng nói: “Mạch tổng đang ở văn phòng.”

Trợ lý Vương giúp cô thanh toán tiền xe, rồi chào cô định đi ra ngoài làm việc. Mạch Mang Mang liền hỏi mượn anh ta thẻ nhân viên và điện thoại dự bị: “Anh đi làm việc của mình đi, không cần phải để ý đến tôi.” 

Cô tiến vào đại sảnh ở lầu 1, giày cao gót giẫm trên sàn đá cẩm thạch phát ra thanh âm vang dội. Mạch Mang Mang bước qua đám người đang chờ thang máy, mọi người đều quay đầu nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu. 

Mạch Mang Mang mặc trang phục bình thường, mặt không trang điểm, nhìn rất giống thực tập sinh đến trễ. Cô vượt qua bọn họ, tiến vào thang máy chuyên dụng, lên tới tầng cao nhất. 

Cô không buồn để ý đến ai ngăn cản, đẩy cửa văn phòng Mạch Thành bước vào. Khuôn mặt Mạch Thành không mấy vui vẻ khi nhìn thấy cô: “Sao lại tới đây?” 

Mạch Mang Mang nói thẳng: “Có phải tất cả đều do ông sắp đặt hay không?” 

Mạch Thành hỏi lại: “Loại thái độ gì đây?” 

Mạch Mang Mang bình tĩnh lặp lại, “Có phải là ông đã hạ dược, sau đó đưa tôi lên giường Cố Trăn phải không?” 

Giọng nói của cô quá sắc bén khiến Mạch Thành mềm giọng: “Phải, nhưng con phải hiểu cho bố, tất cả đều vì gia đình mình, không còn cách nào….” 

Ông thở dài: “Bố vẫn thương con. Học phí khi con du học không đủ, bố cũng đã giúp con bù lại mà? Con ở nước ngoài mười năm, nói không về thì không về, ba cũng đâu trách con? Trên phương diện làm ăn bây giờ tình hình của Mạch thị khá gấp, nếu không bố cũng sẽ không ép buộc con, chỉ muốn con hi sinh lần này…… Nhưng cũng đâu tính là hi sinh, không phải trước kia con với Cố Trăn cũng đã qua lại sao? Bố nhìn ra con cũng thích cậu ta mà.” 

Mạch Thành cố an ủi cơn giận của cô: “Chúng ta có chuyện cần người ta giúp, hèn mọn chút cũng là bình thường……” 

Mạch Mang Mang kiềm chế xúc động hét lên, giọng không nhịn được mà tăng cao: “Không phải ‘Chúng ta’, Mạch Mang Mang tôi không hèn mọn, chỉ là tôi làm con gái của kẻ hèn mọn!” Cô lắc đầu: “Không thể tin được, vậy mà tôi vẫn còn ôm chút hi vọng gì đó ở người bố như ông.”

Tình cảm của Mạch Mang Mang với Mạch Thành khá phức tạp, có một thời gian dài, cô vừa hận ông vượt quá giới hạn, vừa nghĩ rằng chỉ cần cô đủ ưu tú, thì có thể nhận được sự coi trọng của ông. 

Văn phòng Mạch Thành có một tủ kính trưng bày một loạt cúp, của công ty và cả cá nhân ông, trong đó có một cái là do Mạch Mang Mang thi đạt hạng nhất thời trung học. Sau khi đạt giải cao nhất, cô lập tức mang về nhà tặng Mạch Thành, nhưng nhận lại chỉ là một câu khen ngợi không mặn không nhạt của ông.

Kết quả mà cô bỏ ra công sức nhiều ngày đêm để đạt được, Mạch Thành lại không mấy quan tâm, chẳng qua những cúp thành tựu lưu niệm trong cuộc đời của ông chỉ là một trong những vật trang trí trong nhà mà thôi, có thể có nhiều hơn, xếp dưới chân, mặc ông giẫm đạp, bước những bước cao hơn. 

Mạch Mang Mang vươn tay cầm gạt tàn được điêu khắc hình rồng đang đặt trên bàn của Mạch Thành lên, không do dự ném thẳng vào tủ kính thủy tinh. Pha lê vỡ nát, Mạch Thành giật mình vì hành động của cô, đến nỗi không thốt lên được tiếng nào.

Mạch Mang Mang từ trong đống đổ vỡ bừa bộn lấy chiếc cúp của mình ra, mảnh thủy tinh rạch lên lòng bàn tay cô, cô mặc kệ, ném một phát xuống đất, cúp vỡ tan thành hai mảnh.

Mạch Mang Mang tới trước mặt Mạch Thành, hai tay chống lên bàn làm việc bằng gỗ lim: “Sau này trừ khi ông chết, nếu không tôi cũng sẽ không về nhà.” 

Mạch Thành tức giận đến phát run: “Mạch Mang Mang!” 

Điện thoại của cô đã ghi lại đoạn đối thoại này của bọn họ, Mạch Mang Mang phát bản ghi âm, cảnh cáo ông: “Đây là lần thứ hai ông hạ dược tôi, nếu như ông lại lợi dụng tôi, đừng trách tôi không niệm tình thân, đưa ông vào tù.” 

Mặt Mạch Thành dần tái mét, khó hiểu hỏi lại: “Lần thứ hai gì?” 

Mạch Mang Mang và Cố Trăn chẳng phải tự nhiên lên giường lần đầu, lúc đó cô mới mười sáu tuổi. Khi đó cô đang yêu đương với Tưởng Lâm An, hai người ngồi trong phòng cùng học bài. Mạch Mang Mang uống trà nhài Trần Mẫn pha, nhận ra có gì đó không thích hợp, hiểu lầm bạn trai mình có suy nghĩ bất chính nên tức giận đuổi anh đi. Lúc xuân dược phát tác thì đúng lúc Cố Trăn đến nhà cô làm gia sư. 

Lên lớp mười hai Tưởng Lâm An giải thích với cô, cô mới hiểu ra chân tướng. Nhưng do trong nhà gặp biến cố, gia đình kịch liệt phản đối chuyện cô quen Cố Trăn, thậm chí bệnh tim của bà tái phát phải cấp cứu ở bệnh viện cho nên cô mới không nói ra. Không ngờ tới chuyện này lại xảy ra lần nữa.

“Tự mình đi hỏi vợ ông đi, hai người là vợ chồng mà.” 

Đầu Mạch Mang Mang đau như búa bổ, bây giờ cô chỉ muốn phân rõ giới hạn với Mạch Thành, không muốn giải thích gì thêm, liền quay người rời đi.