Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 76: Yếu ớt




Cảm thụ của người trong cuộc – Thời Lạc lúc này chính là hối hận, vô cùng hối hận.

Đến cùng thì cô vẫn đánh giá thấp Đường Kỳ Thâm rồi.

Rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, nhưng tới cuối cùng thì vẫn không thể chống đỡ nổi.

Tựa như lúc hai người vừa mới ở bên nhau, lúc leo lên đỉnh núi Dương Nhai ngắm mặt trời mọc, Đường Kỳ Thâm từng trêu ghẹo cô là “Thể lực kém như vậy, sau này phải làm sao bây giờ”, đúng là giờ cô không biết phải làm sao thật.

Lúc nằm ở trên giường nhìn trần nhà, ngay cả hô hấp cũng phải giảm tốc độ xuống, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ mình thở mạnh một chút thôi là kéo theo hệ lụy cả thân thể chỗ nào cũng đau nhức không thoải mái.

Cô thật sự tin vào lời nói bậy của Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm rồi.

Cho dù Đường Kỳ Thâm không có “tiểu bánh kẹo” thì cũng rất khó để vật dưới thân anh lưu tình với cô, càng huống hồ là cô còn mặc cái bộ đồ kia, nào có thể hy vọng xa vời là anh có thể tự khống chế bản thân.

Tối hôm qua anh thay cô thu dọn đơn giản hành lý xong liền vứt cái tờ giấy liệt kê vật phẩm thiết yếu dài ngoằng của cô đi.

Lúc Thời Lạc đi ra, thấy phòng khách trống rỗng, bên cạnh chỉ có mấy cái túi nhỏ đơn giản không chiếm bao nhiêu diện tích.

Đã xác định là muốn làm “giao dịch đen” rồi, làm sao mà đống đồ cô vất vả lắm mới liệt kê ra được lại có thể bị Đường Kỳ Thâm “ăn xén nguyên vật liệu”, bớt lo dùng ít sức rút gọn hành lý của cô thành một cái đống nhỏ bé thế này chứ.

Thời Lạc cảm thấy anh căn bản không để tâm tới mình, không hề lo lắng chút nào về kỳ quân sự sắp tới của cô.

Mặt ngoài thì đến chút dụng tâm cũng không thể hiện, trong lòng lại càng hờ hững không tỏ vẻ gì.

Nghĩ như vậy, chút ấp ủ e thẹn lúc trước nháy mắt liền bay sạch sành sanh, chỉ chừa lại mỗi cảm giác tủi thân gần chết, cô đi tới trước mặt Đường Kỳ Thâm, bĩu môi, một chân đá nhẹ lên vali hành lý vừa được anh thu dọn xong, xụ mặt trợn mắt nhìn anh: “Có phải anh sớm mong ước em biến đi huấn luyện quân sự cho khuất mắt anh, để cho anh có một tháng tự do đi mập mờ với em gái khác có đúng không?”

Đường Kỳ Thâm nhướng mày, không nghĩ ra sao mạch não của cô lại thần kỳ như vậy: “Em gái khác?”

Mắt Thời Lạc đỏ lên, giả bộ phách lối hất cằm: “Nhất định là anh có nuôi em gái khác ở bên ngoài, tâm tư không còn đặt trên người em nữa, cũng không chủ động giúp em thu dọn hành lý, còn muốn em lấy thành ý tới đổi với anh, em đồng ý rồi, anh thế mà lại lấy một cái túi tùy tiện như vậy để lừa gạt em cho qua chuyện.”

Đường Kỳ Thâm sắp bị cô làm cho tức tới bật cười, nghiêng đầu liếc vali nhỏ bị cô ghét bỏ nằm ở bên cạnh, thanh âm ôn nhu giải thích: “Mấy thứ trong tờ giấy kia của em, phần lớn đều không thể mang theo, cũng không biết là em tìm nó ở đâu ra nữa.”

Thời Lạc mếu miệng, hiển nhiên là không dễ dỗ như thế: “Anh chê em phiền chứ gì, chỉ muốn đuổi em đi nhanh nhanh đúng không.”

“Từ nhỏ tới lớn, em còn thiếu lần làm phiền anh sao? Anh đã bao giờ ghét bỏ em chưa?” Đường Kỳ Thâm mười phần kiên nhẫn, đám anh em cùng nhau lớn lên với anh thường xuyên dùng Thời Lạc để trêu ghẹo anh, nói anh khẩu vị nặng, tự mình chuốc lấy cực khổ, lại cũng chỉ có mình anh tự mình biết, mỗi lần Thời Lạc nũng nịu náo loạn giận dỗi với anh, anh đều vô cùng hưởng thụ, bởi vì thích cho nên mới có cảm giác hưởng thụ đó, “Sân thể thao ở ngoại ô thành phố, xe đưa đón các em sẽ chở người tới chân núi, sau khi xuống xe các em sẽ sắp xếp theo đội ngũ để đi bộ lên trên núi, em mang càng nhiều hành lý thì gánh nặng khi lên đó càng nhiều, em xác định xách nổi?”

Đường Kỳ Thâm cảm thấy cô có thể an toàn đưa bản thân lên tới nơi đã đủ tốn hết sức lực rồi.

“Huấn luyện viên cũng không phải anh, đến lúc đó em có khóc lóc cũng vô dụng.”

Mi mắt Thời Lạc hơi run run, bờ môi vẫn bĩu lên tỏ vẻ mình đang tức giận, có điều ánh mắt trừng anh đã mềm xuống không ít, tùy hứng thì tùy hứng, dỗ vẫn là rất dễ dỗ.

Đường Kỳ Thâm không nhịn được cong cong khóe môi: “Anh mà nuôi em gái khác ở bên ngoài, còn hy vọng nhanh đuổi em đi thì còn cần em lấy thành ý tới đổi à?”

Thời Lạc mất tự nhiên, xấu hổ lườm anh một cái, nói nhỏ một câu: “Anh chính là thèm khát thân thể em…”

Đường Kỳ Thâm lúc này lại thực sự không nhịn được nữa, bật cười: “Lại học mấy lời vớ vẩn đấy ở chỗ nào rồi.”

Anh nghiêng người, lười biếng nhìn đồ vật mà Thời Lạc vắt ở sau lưng, sau đó ánh mắt hơi tối xuống, nắm lấy cổ tay cô, từng bước ép sát: “Đúng thế, anh đúng là thèm khát thân thể em, cho nên trong tay em đang cầm cái gì, hửm?”

Lúc này Thời Lạc mới nhớ tới đồ trong tay mình, ánh mắt Đường Kỳ Thâm nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, cô cũng không biết giấu ở chỗ nào, vừa định nhân lúc anh không chú ý quay người né tránh, lại đúng lúc đem đồ hướng về phía anh.

Dù là người bình tĩnh như Đường Kỳ Thâm thì trong tình huống này cũng khó có thể duy trì phong độ.

Anh không nghĩ tới lá gan của Thời Lạc lại có thể lớn như vậy.

Tối hôm đó, phòng khách phòng ngủ đèn đuốc sáng trưng, Thời Lạc mệt bở hơi tai nằm ở trên giường, Đường Kỳ Thâm ngược lại tinh thần lại vô cùng sảng khoái, một bên cánh tay để cô dùng làm gối đầu, nhẹ nhàng ôm cả người cô vào ngực, tay còn lại cầm điện thoại, ngón tay thon dài không ngừng di chuyển trên màn hình.

Toàn thân Thời Lạc đều toàn là kẹo bị chảy ra, nước đường hỗn tại với một số thứ gì đó ươn ướt không biết là của ai, dinh dính nhơn nhớt, cô cảm thấy không quá dễ chịu.

Đường Kỳ Thâm vốn nghĩ muốn ôm cô vào phòng tắm tắm rửa một chút, tẩy rửa một thân toàn kẹo là kẹo của cô một phen, nhưng Thời Lạc biết rõ bản tính của tên cầm thú này, ở bên nhau lâu như vậy rồi, sao cô có thể không biết, thời điểm này mà vào đó ngâm nước thì không thể nghi ngờ chính là đẩy mình vào một cái hố lửa khác.

Cho nên cho dù cô vừa khó chịu vừa bất lực thì cũng không chịu để anh giày vò nữa.

Đường Kỳ Thâm cũng không cưỡng ép cô, biết cô chịu không nổi, đoán chừng là bản thân cũng thật sự không có cách nào tự khống chế, liền dứt khoát cùng cô nghỉ ngơi trước một lát.

Chẳng qua là trong lúc nghỉ ngơi thì thú tâm vẫn chưa có thu lại.

Lúc Thời Lạc không thể chống đỡ nổi nữa, dứt khoát đem toàn bộ “bảo vật” của mình công khai ra trước mặt anh, Đường Kỳ Thâm liếc nhìn đống “chiến bào” trong cái hộp nhỏ của cô, lần lượt xem từng cái một, vừa thưởng thức vừa nặng nề nói: “Lạc Lạc, từ lúc nào mà lá gan của em trở nên lớn như vậy, hửm?”

Thanh âm anh thấp thấp, giờ phút này còn là lúc nửa đêm, vừa mới trải qua một trận hoan ái, cả hai người đều có chút miệng khô lưỡi đắng, lúc này anh lên tiếng, Thời Lạc nghe vào nhịn không được phát run, nhìn chằm chằm đống đồ bị anh tịch thu, khóc không ra nước mắt.

Đến cuối cùng, cô vẫn là vô lực muốn cứu vãn một chút: “Mấy cái đó đều không phải của em… em, em mua giúp hai người Ôn Vũ, hôm nào đó sẽ gửi cho bọn họ, anh đừng có nghịch…”

Đường Kỳ Thâm thấp giọng cười, có chút không đành lòng nói với cô là cái lý do thoái thác này của cô có bao nhiêu vụng về.

Chẳng qua như vậy cũng tốt, cô đã nói không phải của cô thì anh có lẽ còn có thể giúp cô lựa chọn mấy kiểu dáng to gan hơn một chút.

Loại người 800 năm không mua đồ online như Đường Kỳ Thâm, giờ phút này lại đang cầm điện thoại, xem rất nghiêm túc.

Thời Lạc miễn cưỡng gối đầu trên khuỷu tay anh, con mắt hơi hé, không có bao nhiêu khí lực, muốn đoạt điện thoại của anh tắt đi lại không có cách nào làm được.

“Màu này hợp với em.”

Thời Lạc: “…”

“Cái này có viền ren, em có thích không?”

Thời Lạc: “Không có thích hay không thích gì hết!”

“Anh thích.”

Thời Lạc: “…”

“Vị hôm nay là ô mai đúng không, khá ngon, trong cửa hàng còn có mấy vị khác nữa.”

Thời Lạc: “Không cho anh mua!”

Chốt đơn thành công.

Thời Lạc hít mũi một cái, vô cùng đáng thương đề nghị: “Hay là anh đi tìm em gái khác đi…”

Đường Kỳ Thâm lúc này mới nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào mắt cô, biểu cảm trở nên chân thành: “Anh cho là tối hôm nay em đã cho anh thấy đủ thành ý rồi cơ, hóa ra là Thời tiểu thư vẫn còn cảm thấy có thể tiếp tục được?”

Thời Lạc: “??”

Đường Kỳ Thâm tùy tiện ném điện thoại sang một bên, nghiêng người đè cô xuống.

Thanh âm cầu xin tha thứ của Thời Lạc mang theo giọng mũi nồng đậm: “Kỳ Thâm ca ca…!”

Đường Kỳ Thâm hôn vành tai cô: “Gọi ba ba cũng vô dụng.”

Sáng ngày hôm sau, lúc Thời Lạc thay xong bộ đồng phục quân sự xanh mơn mỡn cũng thoang thoảng cảm thấy cả người mình tỏa ra cỗ hương vi kẹo ô mai, mặc dù đã tắm qua một lần rồi, nhưng cái cảm giác dinh dính đầy kẹo trên người vẫn không thể xóa đi được.

Đường Kỳ Thâm đưa cô tới địa điểm tập trung cách đó không xa, trước khi cô xuống xe còn đặc biệt cầm gương soi trái soi phải một lượt, đảm bảo sẽ không giống như lần họp lớp hồi đó, không thể để mấy cái dấu hôn này lộ ra ánh sáng được.

Nhưng mà sau khi tháo đai an toàn ra, đang định mở vừa xe thì cái hương vị kẹo ô mai kia vẫn không ngừng quẩn quanh hô hấp.

Thời Lạc nâng cánh tay lên ngửi ngửi, mày nhíu lại, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Đường Kỳ Thâm ở bên cạnh vẫn để mặc cô lăn lộn, thấy cô trực tiếp đưa cánh tay tới trước mặt anh hỏi: “Có phải còn mùi kẹo không?”

Đường Kỳ Thâm nhướng mày, hững hờ liếc mắt nhìn khoang xe rộng rãi, cười như không cười mở miệng: “Em chắc chắn muốn ở chỗ này muốn anh ngửi một lần sao? Sẽ xảy ra cái gì, anh cũng không dám hứa chắc…”

Thời Lạc chưa chờ anh nói xong đã lập tức mở cửa xuống xe, cũng không thèm quay đầu, không hề có chút lưu luyến.

Đường Kỳ Thâm buồn cười, chậm rãi kéo vali hành lí đi theo sau lưng cô.

Lúc Thời Lạc đi tới nơi tập trung mới đột nhiên nhớ tới mình không có cầm theo hành lý.

Vừa mới quay người lại thì đã nhìn thấy ánh mắt Đường Kỳ Thâm đang thẳng tắp nhìn về phía mình, chịu mệt chịu nhọc kéo vali tới gần cô.

Cô dứt khoát đi tới dưới gốc cây, trốn vào nơi có bóng râm cản ánh mặt trời, yên lặng chờ anh tới, trên mặt còn mang theo chút đắc ý như có như không.

Đường Kỳ Thâm đưa vali tới trong taycô, động tác tự nhiên thay cô chỉnh lại mũ đội đầu bị lệch, lại thay cô gập lại cổ áo bị lật vào bên trong, nhìn ra được anh vẫn rất quan tâm lo lắng cho cô.

Dù biết chuyến đi này anh sẽ rất nhanh có thể tới cạnh cô, nhưng mà tới lúc thật sự đưa cô đi, trong lòng lại không có bình tĩnh như tối hôm qua.

Tới gần thời điểm tập hợp, các bạn học cũng đã tới gần hết, nhóm con gái lúc trước trò chuyện vui vẻ với nhau cũng đều tụ lại một chỗ.

Trong đó có người dẫn đầu nói: “Lạc Lạc, người mới vừa đưa cậu tới chính là bạn trai của cậu có đúng không?”

Tuy nói Thời Lạc vẫn còn ghi hận tội ác tàn độc của Đường Kỳ Thâm tối hôm qua, nhưng nếu ở trước mặt người ngoài mà nhắc tới anh, trong lòng vẫn tràn ngập tình yêu, đuôi lông mày cũng nhiễm nụ cười thản nhiên: “Ừa.”

Mấy cô gái xung quanh lập tức kích động, nhao nhao lên: “Ôi má ơi, sao không nói sớm, tớ còn chưa kịp nhìn kỹ!”

“Siêu cao luôn, dáng thẳng tưng!”

“Thật sao? Lần trước tớ thấy trên cổ cậu ấy có nhiều dấu hôn như vậy là đã biết bạn trai cậu ấy chắc chắn sẽ là loại hình này rồi!”

Thời Lạc: “… Phiền cậu quên chuyện lần trước đi!”

Dựa theo lệ cũ những năm qua, thời gian tân sinh viên huấn luyện quân sự là một tháng, mỗi lớp đều sẽ được sắp xếp một đàn anh đàn chị lớn hơn đi theo giám sát chỉ huy.

Hạng mục trong tay Đường Kỳ Thâm vô cùng bận rộn, còn phải thường xuyên thảo luận với giáo sư, dưới tình huống bình thường thì căn bản sẽ không có thời gian bận tâm tới loại chuyện nhàm chán này, lúc anh đệ đơn lên, thầy giáo phụ trách còn tưởng là trùng tên trùng họ, có thể là khâu xử lý đơn xảy ra sai lầm gì đó, thế là liền tự thân đi tìm anh xác nhận tình huống.

Lúc ấy Đường Kỳ Thâm chỉ cười cười, trả lời thẳng thắn: “Bạn gái ở trong đó, sợ cô ấy chịu khổ, có chút lo lắng.”

Thầy giáo bày ra bộ dáng vô cùng hiểu rõ, lập tức phê duyệt đơn ngay trước mặt anh.

Từ chân núi đi lên đỉnh núi chỉ có một con đường núi vừa nhỏ vừa uốn lượn, không có cách nào đưa xe lên, trước mặt là thiên nhiên, đối xử bình đẳng, bất luận là sinh viên hay huấn luyện viên, kể cả đàn anh đàn chị và các thầy cô giáo thì cũng đều phải leo bộ lên.

Ý tứ chính là muốn tôi luyện ý chí, chịu khổ thì cùng khổ, trên đường đi, không ít sinh viên than ngắn thở dài kêu mệt.

Thời Lạc chắc là người yếu ớt nhất trong số họ, hai cái chân nhỏ gầy như chân chim, nhiều lắm là có thể gánh cô bò lên con đường dài hơn 10 mét là cùng, càng đừng đề cập tới trên tay cô còn phải xách theo một cái rương hành lý, dù nó có nhỏ đến thế nào đi nữa thì cũng không thể giảm bớt sức nặng cho cô chút nào.

Rất nhanh, cô lề mà lề mề đã bị bỏ rơi ở hàng cuối cùng của đội ngũ.

Cô gái nhỏ kéo rương hành lý, trơ mắt nhìn bóng lưng mọi người càng ngày càng xa, trong lòng vừa gấp vừa tủi thân, nhưng chân đã không còn nghe sai sử nữa.

Lúc này cô mới hiểu câu “khóc cũng vô dụng” của Đường Kỳ Thâm rốt cuộc là có ý gì.

Cô cắn môi, đôi mắt đỏ lên, đứng tại chỗ, gấp tới mức không biết làm sao.

Đường Kỳ Thâm đột nhiên xuất hiện từ sau lưng cô, nắm lấy bàn tay đang kéo vali hành lý của cô, lúc anh kéo đồ qua suýt thì dọa Thời Lạc giật nảy mình.

Hoang sơn dã núi, cô nào có thể nghĩ tới anh thế mà lại đi theo mình.

Cô gái nhỏ sững sờ một giây, một giây sau lập tức liền nhảy tót lên người anh, ôm chặt cổ anh, ấm ức không chịu nổi: “Em mệt quá! Thiếu chút nữa là bị bỏ rơi ở chỗ này rồi!”

Đường Kỳ Thâm quay đầu liếc nhìn con đường xuất phát chưa được mười mét của cô, cười khẽ: “Ừ, em đúng là vất vả rồi.”

Thời Lạc biết anh đang cười nhạo mình, nhưng vẫn bám chặt trên người anh không chịu xuống, miệng lẩm bẩm lên án: “Không phải đều tại đêm qua anh độc ác à!”

“Ừ ừ ừ, tại anh tại anh. Không phải là sau khi tỉnh lại, anh cảm thấy có lỗi cho nên mới lập tức tới chuộc lỗi rồi sao?”

Thời Lạc đáng thương nhìn anh chằm chằm: “Chắc chắn em không thể bò lên được đỉnh núi.”

“Anh biết, anh đi với em, em không cần phải dùng sức.”