Thời Lạc cảm thấy gương mặt hơi nóng lên, trái tim như được lấp đầy.
Cô trốn ở sâu trong khuỷu tay anh, cảm thụ được sự ôn nhu từ lòng bàn tay đang vuốt ve ở lưng mình, đột nhiên cảm thấy hốc mắt có hơi nóng lên.
Dường như từ sau khi mẹ cô mất, cô rốt cuộc không còn cảm nhận được sự thân mật ấm áp trước khi ngủ như vậy nữa.
Cánh tay ôm lấy eo anh của cô hơi dùng sức, thân mình nỗ lực kề sát tới anh thêm chút nữa.
Đường Kỳ Thâm cũng cảm nhận được động tác nhỏ thân mật của cô, không chút tiếng động cong cong môi, sau lại nhịn không được rũ mắt hôn lên trán cô.
Thời Lạc cúi đầu giấu mặt đi, môi mím chặt, nhịn không cho ý cười của mình càng thêm rõ ràng.
Thực hiển nhiên, cô đối với việc Đường Kỳ Thâm chủ động hôn môi mình vừa xấu hổ vừa thích thú, thậm chí còn chờ mong lần tiếp theo, tiếp theo nữa.
Một lát sau, ngực truyền tới tiếng nói rầu rĩ, mơ mơ hồ hồ không biết nói cái gì.
Lông mày Đường Kỳ Thâm khẽ nhướng lên, nặng nề “hửm” một tiếng.
Thời Lạc nâng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, hô hấp mấy ngụm dưỡng khí mới mẻ xong lại lấy hết can đảm nói lại câu không rõ vừa nãy một lần nữa: “Kỳ Thâm ca ca, em thích nhất là mùi hương trên người anh, từ nhỏ liền thích…”
Đường Kỳ Thâm sửng sốt trong chốc lát, không biết vì cái gì, anh cứ cảm thấy câu nói non nớt nhẹ nhàng bâng quơ này của cô câu đến tâm anh ngứa ngáy.
Cô chỉ là đem sự tin cậy đã từng thu lại lại lần nữa giao toàn bộ cho anh, bởi vậy nên khi nói chuyện cũng không suy nghĩ nhiều, không có suy xét tới ảnh hưởng sau đó, toàn bộ nói ra tâm tư thiếu nữ chân thật nhất cho anh nghe.
Nhưng mà Đường Kỳ Thâm vào lúc sáu, bảy tuổi bởi vì công việc của Lương Thục Nghi và Đường Xa Xuyên cho nên phải ở nước ngoài hai năm, lúc về nước nhập học, anh so với những học sinh cùng cấp lớn hơn tới một tuổi, tuy nói anh chuẩn bị lên 12, có điều qua năm nay anh cũng đã 18, là người trưởng thành rồi.
Nam sinh 18 tuổi nói hoàn toàn ngây thơ trong sáng là không có khả năng, tuy Đường Kỳ Thâm lạnh lùng lãnh đạm, không giống như đám con trai cùng tuổi tinh thông về lĩnh vực đó, nhưng thế giới của học bá mặc dù chỉ toàn những tri thức tối nghĩa khó hiểu, nhưng ít nhiều gì cũng có chút kiến thức về phương diện này.
Chỉ trong chớp mắt đó, anh rất muốn nắm cằm Thời Lạc nói với cô rằng, ở trên giường của bạn trai, nằm trong lòng người ta mềm mại gọi “ca ca” rốt cuộc sẽ có hậu quả gì.
Nhưng khi anh nhìn vào ánh mắt to lớn vô tội lại thuần khiết của thiếu nữ trong ngực, một lần nữa nỗ lực áp xuống suy nghĩ muốn nói ra suy nghĩ chân thật.
Tiểu tổ tông này còn chưa tới 16… nhìn qua tâm cao khí ngạo lại diễu võ dương oai, thật ra lại đơn thuần không khác gì trang giấy trắng, có rất nhiều chuyện bạn cùng tuổi biết mà cô lại cái hiểu cái không.
Đường Kỳ Thâm trầm mặc thật lâu mới chậm rãi mở miệng, thanh âm rõ ràng mang theo chút khác thường, nghe được ra là đang khắc chế, nhưng vào trong tai Thời Lạc vẫn dễ nghe muốn chết: “Sau này… lúc đi ngủ đừng gọi ca ca.”
Thời Lạc khó hiểu: “Tại sao chứ?”
Ngón cái Đường Kỳ Thâm vuốt từ mi tâm cô xuống dưới, cuối cùng lại sủng nịch nhéo nhéo cái mũi nhỏ tú khí của cô, lời nói vô cùng uyển chuyển: “Không thích hợp.”
Cô nào biết rằng, một tiếng “ca ca” mềm mềm mại mại của cô ban nãy thiếu chút nữa đã gây ra chuyện lớn.
Thời Lạc chớp chớp ánh mắt xinh đẹp, bỗng nhiên ý thức được gì đó, lúc ngẩng đầu nhìn anh mới phát hiện trên mặt anh không được tự nhiên, thiếu nữ cắn chặt môi, ý cười thể hiện rõ ở trên mặt, mang theo chút giảo hoạt: “Kỳ Thâm ca ca…”
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “ca ca”, ânh cuối hơi hơi nhướng lên, nghe ra được sự mềm ấm của cô gái nhỏ.
Đường Kỳ Thâm khẽ cười, bất đắc dĩ vỗ nhẹ cái đầu tròn xoe của cô, thỏa hiệp dỗ dành: “Được, đừng náo loạn, ngủ đi.”
Đường Kỳ Thâm trước đây vẫn luôn biết rằng mình thích Thời Lạc, nhưng thiếu niên lúc đó đối với chuyện tình cảm lại tương đối xa lạ, anh cho rằng, thích cũng chỉ là hy vọng có thể chăm sóc được cô, bảo vệ cô, giống như hình thức ở bên nhau của hai người rất nhiều năm trước, lấy tư cách là anh trai làm bạn và chỉ lối cho cô.
Nhưng mà ngày ngày đêm đêm thời gian vừa qua, anh ý thức được mình mất đi cô, tựa hồ đã sớm quên mất cái gì mà đường hoàng chỉ lối với làm bạn gì đó, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm thuần túy nhất, anh muốn ôm cô, muốn hôn cô.
Hiện tại thiếu nữ ở trong ngực, rất nhiều niệm tưởng đều có thể thực hiện, anh sẽ không nỗ lực khắc chế như trước đây nữa, bởi vì tiểu công chúa của anh vừa thiện lương lại đơn thuần.
Mặc dù lúc trước là anh mang tới cho cô sự tổn thương nặng nề, để một cô gái tùy hứng kiêu ngạo như vậy vì anh mà vứt bỏ chính mình, trải nhiệm cuộc sống chật vật bất kham, nhưng cô vẫn như cũ cho anh sự bao dung nhất khi anh tỉnh táo quay đầu lại.
Dễ dàng tha thứ cho anh, cho dù ngoià miệng vẫn quật cường nói rằng mình không còn thích anh như trước nữa, là anh theo đuổi cô, cô chỉ là miễn miễn cưỡng cưỡng thương xót anh cho nên mới chấp nhận, nhưng vẫn mềm mại dính lấy anh, cho phép anh ôm, cho phép anh hôn, còn sẽ đỏ mặt thẹn thùng, sẽ dính lấy anh nói lời âu yếm.
Tiểu công chúa của anh, chưa bao giờ bủn xỉn thể hiện sự yêu thích với anh.
Buổi tối, Thời Lạc hưng phấn đăng lên vòng bạn bè rồi phát kẹo mừng xong, sau đó cơ hồ là tất cả mọi người trong vòng đều biết chuyện của hai người.
Lúc trước drama lớn lớn bé bé truyền lâu như vậy, đêm nay lại có thể nhận được kết cục do chính chủ phát ra.
Sau lưng có không ít người chua xót ghen tỵ, nhưng càng nhiều hơn vẫn là một câu “Cuối cùng thì cũng tới ngày này” của đám bạn thân thiết.
Khác với các cô gái tràn đầy tâm tư thiếu nữ như Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm, nhóm bạn của Đường Kỳ Thâm phần lớn đều là đang “đồng tình” với anh.
Giống như loại người kiểu Lục Thừa Kiêu, trong lòng đã sáng rõ như ban ngày, biết được hai người dù có vòng đi vòng lại, làm ầm ĩ thế nào đi nữa thì cuối cùng chắc chắn cũng ở bên nhau, đương nhiên sẽ không giống như bạn bè bình thường nói vài câu chúc mừng ngoài miệng, mà lại nhẹ nhàng bâng quơ trêu chọc vài câu ở trong nhóm: [Thảm, cuối cùng người thảm nhất vẫn là cậu, cứ thế mà rước đệ nhất tiểu tai họa của Ninh Thủy Loan về nhà, tiểu tổ tông này cũng coi như là sự đau khổ duy nhất bên trong cuộc đời trôi chảy của cậu ha.]
Đường Kỳ Thâm cười khẽ đáp lại một câu: [Cút.]
Sau đó lại nghiêng đầu, liếc tiểu tai họa đang nhích tới nhích lui trong ngực mình, biểu tình ôn nhu tới mức làm người ta phải ghen ghét.
Đêm nay Thời Lạc không uống thuốc, có điều còn ngủ ngon nhiều hơn so với những ngày uống thuốc trước kia.
Có điều buổi đêm vẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại rất nhiều lần.
Có khi thì cảm thấy trong phòng ngủ quá nóng, không an phận tránh ra khỏi lồng ngực của Đường Kỳ Thâm, lăn lăn lộn lộn tới tận bên mép giường, trong ngực thiếu niên trống rỗng, anh lại thuận tay sờ tới điều khiển từ xa, điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp hơn một chút, lại vươn tay vớt người vào trong ngực ôm, qua lại như thế, Thời Lạc hơi nhíu mày mở to mắt, sau đó chuyện đầu tiên làm là kéo vạt áo anh, xác nhận anh còn ở đây mới an tâm tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Cả đêm cứ bất an như vậy xác nhận tới lần thứ năm.
Giấc ngủ của Đường Kỳ Thâm rất nông, chỉ cần cô cử động một chút, anh có thể dễ dàng cảm nhận được tới, sự bất an của cô anh đều thu hết vào đáy mắt, đau lòng nhưng cũng biết trong một chốc sẽ không có cách nào thay đổi được, cũng may, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cả đời này sẽ ở bên cô rồi.
Sáng sớm 5 giờ, Thời Lạc xoa xoa đôi mắt, cau mày, theo thói quen tính dậy sớm.
Trước kia cô thích ngủ nướng nhất, nhưng tập huấn lâu như vậy rồi, dường như đồng hồ sinh học cũng đã dưỡng ra thói quen dậy sớm, mỗi ngày đều là trời chưa sáng đã ra cửa, khó có khi được ngày nghỉ mà vẫn theo thói quen dậy sớm.
Tối hôm qua mặc dù tỉnh lại nhiều lần nhưng vẫn là giấc ngủ thoải mái nhất trong khoảng thời gian này của cô.
Cái ôm của Đường Kỳ Thâm rất ấm, còn có cảm giác đặc biệt an toàn, không uống thuốc cũng không cần nói chuyện phiếm với “Đường Kỳ Thâm kia” đến hửng đông, có thể ngủ một giấc tới lúc tự nhiên tỉnh, loại cảm giác không biết đã được Thời Lạc mong nhớ bao lâu rồi.
Xoa nhẹ đôi mắt trong chốc lát, Thời Lạc mới hơi hơi lấy lại tỉnh táo, đột nhiên phát hiện bản thân giống như con bạch tuộc, vững chắc quấn lên trên người Đường Kỳ Thâm.
Không chỉ có thế, cả người còn mặt đối mặt nằm lên ngực anh, coi anh thành gối ôm, gối cả đêm.
Từ trước tới giờ tướng ngủ của cô đều không tốt, tối hôm qua lại ngủ đến thoải mái cho nên thiên tính đã nhịn từ lâu tự nhiên cứ thế mà phóng thích ra.
Giờ phút này hơi hơi nâng người dậy, vẫn không nỡ rời khỏi người anh, liền hai tay chống lên ngực anh, ôm má, trên mặt là nét xấu hổ cùng ý cười rạng rỡ nhìn chằm chằm vào Đường Kỳ Thâm đang ngủ say.
Nhưng mà Thời Lạc không biết rằng, từ lúc cô dụi mắt bắt đầu tỉnh giấc thì anh cũng đã tỉnh rồi, thậm chí khi cô vẫn còn đang mơ mơ màng màng nâng người dậy khỏi người anh, chống tay đến nghiêng ngả lảo đảo thì ý thức của anh đã hoàn toàn tỉnh táo, đưa tay ra hơi đỡ ở bên hông cô giữ cho cô không bị ngã.
Thời Lạc e thẹn nhìn anh hồi lâu, sau đó lại thật cẩn thận nằm xuống lại chỗ cũ, gương mặt dán lên lồng ngực ấm áp của anh, dễ dàng có thể nghe thấy tiếng tim đập rất có quy luật của anh.
Trái tim nhỏ không biết cô gắng của thiếu nữ cũng đập lên liên hồi.
Cô rụt rè hồi lâu, vẫn là không thể quên được niềm vui sướng khi tối hôm qua Đường Kỳ Thâm chủ động hôn mình, liếm liếm môi, dịch lên trên một chút, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt lạnh lùng của anh, như một tên trộm, xây dựng tâm lý cho mình xong liền lặng lẽ hôn một cái, hẳn là anh sẽ không phát hiện ra đâu.
Giây tiếp theo, Đường Kỳ Thâm đang nhắm mắt giả vờ ngủ cảm giác được trên cánh môi hơi lạnh của mình có một vật nhỏ mềm mại chạm vào.
Chạm vào như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lập tức thu hồi lại.
Chỉ là không lâu sau, lại chạm chạm một chút.
Sau đó lại chạm tiếp lần thứ ba.
Khóe môi anh không nhịn được mà cong lên, nhưng cô nhóc có tật giật mình này căn bản không có cơ hội phát hiện.
Sau khi trộm hôn vài cái, cô thật cẩn thận nằm trở về như cũ, ôm cánh tay anh, lại thành thành thật thật ngủ nướng thêm một giấc.
Đại khái là tâm thái thả lỏng, giấc ngủ nướng đến còn nhanh hơn so với giấc ngủ tối qua.
Một giấc này liền ngủ tới hơn 9 giờ.
Đường Kỳ Thâm thật ra đã sớm tỉnh, cũng không có thói quen ngủ nướng, nhưng nhìn gương mặt điềm tĩnh khi ngủ của cô vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh, anh không đành lòng để cô một mình ngủ ở đây, vẫn luôn ở bên cạnh.
Gần 10 giờ, điện thoại đầu giường vang lên tiếng chuông reo phá tan không gian tĩnh lặng.
Đường Kỳ Thâm hơi nhíu mày, trực tiếp cúp máy.
Đối phương không hề buông ta, cứ một cuộc lại một cuộc gọi tới.
Đường Kỳ Thâm cầm lên nhìn, quả nhiên là Lương Thục Nghi.
Người mẹ này của anh đúng là rất có tinh thần, anh cũng biết rõ nếu mà mình không nghe cuộc gọi này thì đại khái bà ấy có thể gọi tới khi Thời Lạc tỉnh giấc thì thôi.
Đường Kỳ Thâm bất đắc dĩ ấn nghe, Lương Thục Nghi gọi vẫn là gọi video call.
Trong nháy mắt khi ấn nghe, thanh âm của Lương Thục Nghi đã truyền tới trước cả hình ảnh của bà.
Bà vừa nhìn thấy khung cảnh bên Đường Kỳ Thâm là đầu giường thì liền lập tức gân cổ lên, hình tượng phu nhân hào môn lập tức bị hủy hoại: “Đường Kỳ Thâm! Sao con lại thế này chứ, không phải nói muốn đi thăm Lạc Lạc sao? Này đã sắp giữa trưa rồi, thế mà còn không có rời giường?! Nếu như Tiểu Lạc Lạc bị đám người trong trường bên đó cướp đi mất, để mẹ xem con sẽ làm thế nào!”
Đường Kỳ Thâm còn chưa kịp giảm âm thanh, Thời Lạc cũng đã bị tiếng thét của bà làm cho cau mày lẩm bẩm.
Sau khi cô rầm rì hai câu, cánh tay không tự giác ôm ngang qua vai Đường Kỳ Thâm, cuối cùng dừng ở giữa ngực anh, cánh tay trắng bóc vừa vặn chắn trước màn hình video.
Lương Thục Nghi vừa nghe thấy tiếng của con gái liền loáng thoáng cảm thấy có gì đó sai sai, giờ phút này lại nhìn thấy cánh tay tuyệt đối không thuộc về đứa con trai của mình liền tức giận tới mức không biết đánh vào đâu: “Đường Kỳ Thâm?! Con rốt cuộc đang làm loạn cái gì đấy hả? Con thế mà dám ngoại tình với cô gái khác? Con muốn làm mẹ con tức chết đúng không? Con chờ đó! Bây giờ mẹ lập tức bảo ba con đem gia sản tất cả đều chuyển hết cho Lạc Lạc! Con với cái cô kia…”
Lương Thục Nghi còn chưa nói xong thì đã bị Đường Kỳ Thâm bất đắc dĩ chặn lời: “Mẹ… nói nhỏ chút, mẹ muốn đánh thức Lạc Lạc sao?”
Lương Thục Nghi: “?” Bà không nghe lầm chứ?
“Là Lạc Lạc?!” Thanh âm của bà cất cao lên tám độ.
Đường Kỳ Thâm: “… Mẹ.”
Lương Thục Nghi lập tức đè thấp giọng, nhỏ tiếng thì thào: “Đã biết đã biết, mẹ sẽ nhỏ tiếng ha, hu hu, con trai nhà mình hiểu chuyện quá trời! Mau, để mẹ nhìn Tiểu Lạc Lạc xem nào, khoảng thời gian này con bé toàn đi tập huấn bên đó, mẹ đã tới Tân Tuyền Loan rất nhiều lần mà vẫn chưa thể gặp được người, nhớ muốn chết rồi.”
Đường Kỳ Thâm bất đắc dĩ hướng màn hình về phía Thời Lạc đang ngủ ở bên cạnh, gương mặt thiếu nữ dán ở bên người anh, tóc dài mềm mại rũ ở một bên, cả người ngoan ngoãn không chịu được.
Lương Thục Nghi được như ý nguyện, sau khi xem xong lại bắt đầu đau lòng: “Sao tiểu bảo bối lại gầy như vậy chứ?! Đường Kỳ Thâm, có phải con không cho con bé ăn ngon đúng không? Sao con lại không biết chăm sóc người khác như thế chứ, con bé là vợ tương lai của con đấy có biết chưa?”
Lần đầu tiên Đường Kỳ Thâm không có trắng trợn phản bác lại Lương Thục Nghi: “Đã biết.”
Sự vui sướng trên mặt Lương Thục Nghi khó nén được, có điều giọng nói vẫn ép tới thấp: “Biết là tốt, lát nữa mẹ muốn tới Tân Tuyền Loan, đưa đồ ăn ngon cho Lạc Lạc.”
Đường Kỳ Thâm bình tĩnh phá đám: “Nếu là tự mẹ làm thì cũng đừng mang theo, còn có, lát nữa gặp mặt đừng nói quá nhiều chuyện linh tinh, da mặt cô ấy mỏng.”
————-
Tác giả có lời muốn nói: Tôi muốn tuyên bố rằng, chính văn có khả năng sẽ kết thúc trong tuần sau đó!
Shmily: Dựa theo tốc độ edit và số chữ/chương còn lại thì có thể sẽ hoàn chính văn trong tuần sau nhé mọi người ~
Vở kịch nhỏ:
Vào một buổi tối một ngày bình thường nhiều năm sau đó, Đường Kỳ Thâm dụ dỗ Thời Lạc gọi mình là ca ca.
Thời Lạc lời lẽ chính đáng: “Đã từng có một vĩ nhân nói với em rằng, ở trên giường không được gọi ca ca.”
Đường Kỳ Thâm bình tĩnh nói: “Hắn nói không tính, ngoan, gọi ca ca.”