Ánh sáng ban đêm tối tăm, cuối hẻm nhỏ là một loat cái cây cổ thụ cao lớn, gió đêm hơi phất, trong không khí mang theo mùi thịt nướng của quán ăn khuya, cành khô lay động, bóng cây lắc lư, khẽ tạo thành những vệt loang lổ trên khuôn mặt hơi trầm xuống của Đường Kỳ Thâm.
Thiếu niên đêm nay mặc một chiếc áo châm dệt cao cổ, phác họa ra thân hình cao lớn rắn chắc của anh, thần thái anh thanh lãnh, một tay tùy ý đút trong túi quần, một tay khác đang cầm điện thoại, ánh mắt tùy ý nhìn về phía trước, sau đó lại rũ mắt, ngón tay ấn lên trên điện thoại, cả người lộ ra cỗ khí chất lười nhác lại xa cách.
Thời Lạc nhìn thấy Đường Kỳ Thâm đột nhiên xuất hiện ở đầu hẻm, trong đầu lập tức trống rỗng.
Rõ ràng là anh đã từng tới đón cô không ít lần ở đủ loại sự kiện, nhưng tối nay anh tới lại khiến trong lòng cô cảm thấy khác biệt.
Đường Kỳ Thâm giống như không nhìn thấy cô, mới vừa rồi khi cô xoay người trong nháy mắt, chỉ là cô nghĩ rằng bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Từ góc độ của cô có thể thấy rõ ràng Đường Kỳ Thâm ở đầu hẻm, nhưng quán ăn khuya ồn ào lại nhiều người đi qua đi lại, bàn của Thời Lạc lại ngồi trong góc tối, trong ngoài bị vây một tầng người, muốn đứng từ ngoài nhìn được vào trong thì đúng là không hề dễ dàng.
Đường Kỳ Thâm chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua bên này một cái, sau đó lại dời mắt đi, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra là anh đang tìm người.
Thời Lạc cứ thế lẳng lặng đứng ở đó nhìn anh, trái tim đập loạn bắt đầu có tiết tấu.
Diệp Tầm Tầm với Ôn Vũ còn đang ồn ào trêu chọc cô, đôi mắt Thời Lạc ngay cả chớp cũng luyến tiếc, cô nhìn về phía cách đó không xa, hơi hơi ngừng thở.
Cứ như vậy trong một lát, đầu cô đã xuất hiện ra vô số suy nghĩ cùng tình cảm.
Trước tối hôm nay, cô chưa từng nghĩ tới sự tồn tại của Đường Kỳ Thâm có ý nghĩa gì với cô.
Cô có thể theo thói quen tự nhiên hưởng thụ sự chăm sóc quan tâm của anh, lại toàn tâm toàn ý ỷ lại vào thiếu niên này, thích làm nũng với anh, cũng nguyện ý cúi đầu yếu thế trước mặt anh.
Cô sẽ oán giận việc anh hung dữ với mình, nhưng oán xong lại không hề mang thù chút nào, vẫn như cũ tung ta tung tăng dính lấy anh.
Cô sẽ mắng anh giao nhiều bài vừa dài vừa khó cho cô, hận không thể khiến anh mất trí nhớ quên luôn chuyện phải giao bài thi, quên luôn cả nhân vật lười biếng làm người giận sôi như cô.
Mà khi Diệp Tầm Tầm hỏi cô, nếu có một ngày nào đó, Đường Kỳ Thâm thật sự không quản cô nữa, cả ngày sẽ đi theo đốc xúc nữ sinh khác làm bài, chân chính thả tự do cho cô, Thời Lạc thế mà lại là người đầu tiên không đồng ý.
Cô chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó thôi, nghĩ tới việc Đường Kỳ Thâm dùng cách anh đối xử với cô cũng đối xử với người khác, mày liền nhịn không được mà nhăn lại, trong lòng còn dâng lên cỗ tủi thân không tên.
Loại tủi thân này kỳ diệu tới mức khó có thể miêu tả, nhờ có Diệp Tầm Tầm ban tặng, thiếu nữ nhỏ bé vô tâm vô phế mười mấy năm lần đầu tiên biết được loại cảm giác này, thì ra là thích?
Cô thích Đường Kỳ Thâm.
Kiêu ngạo như cô, thật ra lại không hề muốn thừa nhận chút nào.
Nhưng cứ như vậy, đủ loại cảm xúc không thể hiểu được lúc trước đều đã được giải thích hoàn mỹ.
Cô hình như không có cách nào phủ nhận nữa.
Trong lúc xuất hiền, vệt đỏ ửng từ cần cổ trắng nõn của cô gái một đường leo lên trên mặt.
Ánh mắt cô nhìn Đường Kỳ Thâm có chút không giống lúc trước, hoặc là nói, có cảm xúc mà trước giờ cô vẫn không hề để ý đến.
Trong đầu cô gái nhiều thêm mấy suy nghĩ không thuần túy.
Thời Lạc cảm giác cả người mình đang nóng bừng lên.
Ánh mắt cô trộm nhìn Đường Kỳ Thâm cũng không còn tự nhiên thoải mái như trước nữa, trong cẩn thận mang theo chút trốn tránh thẹn thùng của thiếu nữ, loại cảm giác này thực xa lạ, nhưng lại làm người nhịn không được mà nghện.
Cách đó không xa, Đường Kỳ Thâm ấn vài cái lên màn hình, sau đó đưa điện thoại lên bên tai.
Nhìn dáng vẻ như đang gọi điện, giây tiếp theo, điện thoại trong túi xách của Thời Lạc đổ chuông.
Màn hình hiển thị tên Đường Kỳ Thâm.
Cô không hề nghĩ ngợi đã ấn nghe.
Nói tới cũng lạ, rõ ràng từ nhỏ tới lớn, số lần cô nghe điện thoại của anh nhiều không đếm xuể, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng để bụng nó như ngày hôm nay.
Thời Lạc khẩn trương che lại điện thoại, ho khan một tiếng thanh thanh giọng, sau đó tận lực để thanh âm mình mềm mại hơn một chút, “Alo?”
“Ở đâu?”
“Vẫn, vẫn ở đây, là chỗ chú Lưu đưa em tới…”
“Xong chưa?”
Thật ra là chưa, nhưng thiếu nữ đang xuân tâm manh động như cô thì bữa liên hoan này đã sớm kết thúc rồi, “Ừm, anh tới đón em sao?”
“Phụt” Phạm Vũ Triết là người đầu tiên không nhịn được cười, “Má nó, ông đây nổi hết cả da gà rồi đây này.”
“Có dám nũng nịu thêm tý nữa không!”
Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm cũng che miệng cười lớn, đám người trao đổi ánh mắt ái muội cho nhau.
Một giây trước Thời Lạc còn đang giả vờ thục nữ với đầu bên kia điện thoại, giây tiếp theo đã nhịn không được cầm lấy ly nhựa trên bàn ném vào mặt đám rùa đen này.
Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc trốn tránh hai cái, cầm lấy túi xách Thời Lạc đặt ở một bên nhét vào trong ngực cô, nét trêu chọc trên mặt không dừng được, trong miệng lại hùng hùng hổ hổ, “Mau đi mau đi, gác cổng 9 rưỡi phải về, còn có người nhà tới cưỡng chế đón người đi, cậu không còn xứng ngồi ăn cơm chung một bàn với chúng tớ nữa!”
Ôn Vũ cũng hùa theo: “Mang theo đống thức ăn cho chó của cậu cút nhanh.”
Thời Lạc quay đầu trừng mắt nhìn hai người, nhưng khóe môi lại nhịn không được mà cong lên, cô thuận thế cầm túi đeo lên vai, sau đó lại đứng dậy, dặn dò Phạm Vũ Triết với Tiếu Hoặc: “Chốc nữa hai cậu nhớ đưa các cậu ấy về an toàn, đặc biệt là Ôn Vũ, say như con quỷ thế này rồi, ném ra đường nhỡ cậu ta gây họa cho người khác thì nguy, cậu ấy không quan trọng, quan trọng là đừng để người đi đường bị tổn thương.”
Ôn Vũ: “?”
Diệp Tầm Tầm cười tới mức hai vai run run, gật gật đầu, để cô yên tâm rời đi.
Thời Lạc kéo kéo làn váy hơi nhăn, đang định ra ngoài, người ở bàn bên cạnh nhìn sang bên này cả tối cũng lập tức đứng lên.
Suốt một buổi tối, hắn thất thần ngồi với đám bạn, khi mọi người uống rượu trò chuyện, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn về phía Thời Lạc.
Người ngồi cùng bàn với cô đều đỏ mặt say khướt, Thời Lạc lại ngoan ngoãn ôm đồ uống thường nhấm nháp từng ngụm, bộ dáng đó so với bộ dáng bị chiều hư mà hắn nghe kể hoàn toàn tương phản, không hiểu sao lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Đáng yêu tới mức làm người ta nhịn không được sinh ra ý nghĩ khác.
Nhan Chính nghiêng đầu nhìn thời gian, trên bàn tiệc thì chỉ uống vài ngụm, chưa tới 10 giờ đã vội về nhà, Thời Lạc như vậy làm hắn cảm thấy yêu tới mức ruột gan cồn cào.
Nhan Chính nhìn lén cả đêm, cũng nỗ lực nhẫn nhịn cả đêm, chờ tới lúc cô đứng dậy muốn đi, lý trí rốt cuộc cũng bị xúc động chiếm lĩnh.
Nhân lúc cô xoay người muốn ra khỏi quán, hắn đã nhanh chân tới cạnh bàn, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Thời Lạc, tớ đưa cậu về?”
Thời Lạc quay đầu nhìn, vẻ mặt mờ mịt.
Không chỉ cô mờ mịt, đám Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc đằng sau càng mờ mịt hơn.
Lúc phản ứng lại, Thời Lạc đã bắt đầu dãy dụa, “Không cần, cậu bỏ tay ra.”
Thời Lạc căn bản không nhớ rõ hắn là ai.
Nhan Chính không thuận theo buông tha cô.
Không đợi Phạm Vũ Triết phản ứng lại, Đường Kỳ Thâm vốn đang đứng ở đầu hẻm đợi người đã đi xuyên qua đám người, tới gần chỗ bọn họ.
Phạm Vũ Triết mở miệng hô lên: “Thâm ca.”
Trong lòng Thời Lạc vui vẻ, cũng không màng tới tay còn bị Nhanh Chính lôi kéo, xoay người nhìn về phía Đường Kỳ Thâm.
Người sau đi vài bước tới trước mặt cô, rũ mắt liếc nhìn qua cổ tay bị người khác nắm chặt của Thời Lạc, ánh mắt hơi tối lại, bất động thanh sắc nâng mắt nhìn hắn.
Đại khái là khí thế thanh lãnh của Đường Kỳ Thâm quá bức người, Nhan Chính bị anh nhìn chằm chằm như vậy, đánh lòng nổi da gà, ngượng ngùng buông tay.
Thời Lạc tự nhiên đi về phía trước, hai tay ôm lấy cánh tay anh: “Anh vào làm gì chứ? Em đnag định ra ngoài nè.”
Thiếu nữ không chú ý tới biến hóa trên mặt anh, chỉ là trộm cúi đầu cười.
Đường Kỳ Thâm nhàn nhạt “ừ” một tiếng, đi tới trước mặt ông chủ, thanh toán tiền cho cả bọn.
Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc hô to: “Cảm ơn Thâm ca!”
Đường Kỳ Thâm cũng không dừng lại lâu, anh tùy tiện gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Bước chân thiếu niên như có gió, tựa hồ cũng không có vẻ chậm rãi đi chờ cô theo kịp như bình thường.
Thời Lạc chạy theo anh hai bước, mày tú khí nhăn lại, cái miệng nhỏ chu lên, mang theo chút ấm ức: “Đường Kỳ Thâm!”
Đường Kỳ Thâm dừng chân, nghiêng người, lông mày nhỏ tới mức không thể phát hiện mà nhướng lên, “Em gọi anh là gì?”
Thời Lạc chớp chớp đôi mắt to, tim đập có chút nhanh, nhưng mà thói quen nhiều năm khiến cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng này của anh liền bắt đầu rụt cổ, thiếu nữ rụt rè nhỏ giọng thì thầm: “Kỳ Thâm ca ca…?”
Nhưng hình như cô cũng không quá nguyện ý gọi anh là ca ca.
Đường Kỳ Thâm sửng sốt một lát, biểu tình cũng không có ôn hòa như Thời Lạc tưởng tượng.
Thời Lạc đuổi theo sau anh cả một đường, Đường Kỳ Thâm cũng không hề dừng lại chờ cô.
Giữa hai người vẫn luôn cách nhau một khoảng, Thời Lạc bĩu môi, có chút giận dỗi theo ở phía sau, mắt thấy Đường Kỳ Thâm đã lên chiếc Bentley màu đen quen thuộc ở đầu hẻm.
Cô chạy chậm vài bước qua, cửa xe “rầm” một tiếng, cứ thế đóng lại trước mắt cô.
Hai mắt thiếu nữ theo bản năng nhắm lại, đứng bên cạnh xe sửng sốt một lát, cảm giác ấm ức tủi thân dâng lên càng mãnh liệt.
Bình thường tình huống như thế này, cô nhất định sẽ là người hùng hùng hổ hổ trèo lên xe, to gan lớn mật mắng anh.
Nhưng không biết có phải do nghĩ tới câu “ai yêu trước thì người đó thua” hay không, Thời Lạc lúc này khó có được dũng khí nổi giận với Đường Kỳ Thâm.
Thiếu nữ bình tĩnh đứng ở ven đường, lấy điện thoại ra cầu cứu Ôn Vũ với Diệp Tầm Tầm.
Trên tay vừa nhanh chóng gõ chữ spam trong nhóm ba người một lúc lâu đã kể hết mọi chuyện vừa xảy ra cho họ nghe.
Sau đó lại thật cẩn thận mở cửa xe, nhìn Đường Kỳ Thâm đang bắt chéo hai chân hai tay, cả người có vẻ vô cùng mệt mỏi, biểu tình cũng vô cùng tồi tệ, cô an an tĩnh tĩnh ngồi xuống ghế, dán sát bên cạnh cửa.
Ghế sau vốn rộng rãi trong nhất thời lại tràn ngập xấu hổ.
Thời Lạc thẳng lưng thẳng eo, không có thả lỏng như bình thường, ngay cả tiếng hít thở cũng chậm lại rất nhiều, không dám liếc về phía Đường Kỳ Thâm.
Diệp Tầm Tầm là người lên tiếng cổ vũ cho cô đầu tiên.
“Sợ cái gì? Còn có thứ mà Thời Lạc phải sợ sao?”
Ôn Vũ say khướt bắt đầu phá đám: “Có nha, không phải cậu ấy sợ mình biểu hiện không tốt thì Đường ba ba sẽ không thích cậu ấy nữa à!”
Phỏng chừng là nhắn xong tin này, Ôn Vũ đã bị Diệp Tầm Tầm đánh, tin nhắn được thu hồi ngay sau đó vài giây, Ôn Vũ vô cùng tự giác lựa chọn rụt đuôi làm người.
Diệp Tầm Tầm: “Đừng ngồi xa như vậy, tới gần chút đi.”
Thời Lạc: “Tớ không dám, anh ấy lúc nãy còn chẳng thèm chờ tớ…”
Diệp Tầm Tầm: “Anh ấy mà thật sự không muốn ngồi với cậu thì sẽ lên ghế phụ ngồi nhé, còn lâu mới ra sau ngồi để làm mình bực bội thêm.”
Thời Lạc nhìn điện thoại, lại lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, anh nhắm mắt, tựa hồ không chú ý tới động tĩnh bên này.
Thời Lạc to gan dịch sang chỗ Đường Kỳ Thâm một chút, sau khi dịch xong, thấy anh không có phản ứng, cô lại yên tâm lớn mật mà dịch tiếp.
Cô không phát hiện ra rằng, nắm tay của Đường Kỳ Thâm nãy giờ hơi siết lại, sau khi cô tới gần, nó lại dần thả lỏng ra.
Thời Lạc làm theo lời bạn tốt nói xong lại nhìn điện thoại, Diệp Tầm Tầm đã bắt đầu phân tích.
“Chắc là do ban nãy thấy người anh em kia lôi kéo cậu nên Đường ba ba giận rồi.”
Thời Lạc gửi qua một dấu chấm hỏi.
Diệp Tầm Tầm lại nói: “Ghen đó bà nội, là ghen đó, không phải ghen thì tớ sẽ chặt đầu đưa cho cậu.”
Thời Lạc vô cùng ghét bỏ: “Ai thèm đầu của cậu, xấu hoắc.”
“…” Diệp Tầm Tầm, “Bai bai, tớ tiếp tục ăn xiên nướng đây.”
“Tớ tin tớ tin!”
Diệp Tầm Tầm thu lại thần sắc, tiếp tục nhắn, “Con trai ghen chính là như vậy đấy, lạnh mặt không thèm nói gì, không sao, dỗ chút là được.”
“Dỗ thế nào?” Thời Lạc lại hỏi.
Từ nhỏ tới lớn đều là người khác dỗ cô chứ cô nào có từng đi dỗ người khác.
Diệp Tầm Tầm tuy rằng độc thân từ trong bụng mẹ, nhưng mà cô ấy tung hoành trong giới tiểu thuyết nhiều năm, tri thức lý thuyết vô cùng phong phú, chiêu số hoa hòe lòe loẹt cô ấy thuộc như bảng cửu chương.
“Thế này, cậu đừng nhìn điện thoại nữa, giả bộ ngủ đi, hai mắt nhắm lại, lại lơ đãng dựa vào người anh ấy, còn lại thì cứ giao cho Đường ba ba xử lý.”
Thời Lạc nhìn thấy cái tin này, gương mặt nháy mắt đỏ bừng lên, cô lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, cảm thấy không thể hiểu nổi.
Cô cảm thấy tim mình bây giờ đã vọt lên tới tận cổ họng rồi, lòng bàn tay hơi toát ra mồ hôi mỏng, nhịn không được mím môi, lại dịch về phía Đường Kỳ Thâm.
Từ đầu tới cuối, Đường Kỳ Thâm cũng chưa mở mắt nhìn cô.
Cho tới khi hương thơm dịu dịu như mùi sữa càng thêm nồng đậm, sau đó là cái đầu mềm mại của cô gái dựa vào tay anh, Đường Kỳ Thâm mới lười nhác xốc mí mắt lên.
Khuôn mặt Thời Lạc đã đỏ bừng, đỏ tới mức mất tự nhiên, Đường Kỳ Thâm chỉ hơi nghiêng đầu, môi đã có thể đụng tới trán cô.
Thời Lạc nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ còn không thành thật cọ cọ lên người anh, hầu kết thiếu niên không được tự nhiên hơi lăn lộn một chút.
Khóe miệng anh khẽ cong.
Sắc mặt Đường Kỳ Thâm rõ ràng tốt hơn lúc nãy rất nhiều, Thời Lạc mềm oặt dựa trên vai anh, mí mắt nhân lúc anh không chú ý hé ra nhìn lén mấy lần.
Toàn bộ động tác nhỏ của thiếu nữ đều bị anh thu vào đáy mắt.
Cũng may, anh không tính toán chọc thủng cô, chỉ là giật giật thân thể, làm cô dựa thoải mái hơn một chút.
Tiểu tổ tông vô tâm vô phế dựa vào như vậy, một chốc sau lại thật sự ngủ.
Đường Kỳ Thâm chờ hô hấp cô dần dần đều đều, tiếng tim đập như sấm cũng dần vững vàng xong mới duỗi tay kéo lấy cổ tay rũ xuống bên người của cô
Cổ tay này vừa mới bị Nhan Chính kéo qua, Đường Kỳ Thâm trầm mặt, chặt chẽ nắm ở trong tay, ngón cái theo bản năng hơi vuốt ve ở chỗ đốt xương trên cổ tay cô.
Bên trong xe an tĩnh không có tiếng động.
Xe êm ru chạy với tốc độ bình thường thì vẫn khó tránh khỏi có chút xóc nảy.
Thời Lạc vì ngủ, điện thoại trong tay cũng không có cầm chắc, thân xe hơi rung lên một cái, điện thoại đã thuận thế rơi xuống thảm lót bên dưới.
Đường Kỳ Thâm một tay ôm người, mặt không đổi sắc nghiêng thân tính nhặt hộ cô.
Anh không có hứng thú trộm nhìn riêng tư trong điện thoại của người khác, chỉ là màn hình đen nhánh bỗng nhiên điên cuồng sáng lên, trên giao diện màn hình khóa có vài tin nhắn đập vào mắt anh.
Diệp Tầm Tầm: Tới lúc mấu chốt thì cũng đừng như xác chết cứng đờ đờ ra đấy, mềm mại vào, biết Lâm Đại Ngọc chứ? Mảnh mai giống như hoa lê đái vũ ý.
Ôn Vũ: Đúng đúng! Cái loại mà vừa nhìn liền thấy bệnh tật ý! Con trai đều thích kiểu đó!
Diệp Tầm Tầm: Ngàn vạn lần đừng thẹn thùng, trước cứ bình tĩnh đã, lại bắt đầu giả vờ, đừng có đang đỏ mặt đã dựa qua, đồ ngu cũng biết cậu giả bộ.
Ôn Vũ: Tớ cảm thấy lúc cậu dựa qua còn có thể làm bộ như không cẩn thận đụng vào mặt anh ấy! Ở trong mơ hôn hôn mấy cái, quá cmn kích thích!
Diệp Tầm Tầm: Cậu đừng có bày vẽ cho cậu ấy, cậu ấy diễn không tốt, có thể không đỏ mặt đã là điều khó rồi, không sao, cậu cứ dựa bình thường đi, con trai dễ dỗ lắm!
Đường Kỳ Thâm: “…”