Vẻ mặt của Lam Linh trở nên vi diệu: “Vậy… được không?”
Liễu Dịch Trần híp mắt: “Vẫn tốt hơn thế giằng co của đệ bây giờ.”
Lam Linh âm tình bất định, cuối cùng như đã hạ được quyết tâm, ngước mắt nhìn Liễu Dịch Trần: “Được, đệ nghe huynh.”
Liễu Dịch Trần mỉm cười gật đầu: “Yên tâm, trong lòng đại sư huynh, đệ không phải không có chút vị thế nào.”
Lam Linh cắn môi, lấy từ trong ngực ra hai viên đan dược, viên một trắng ném cho Liễu Dịch Trần, viên màu đỏ thì nắm chặt trong tay. Sau đó quay người rời đi.
“Ngươi rốt cuộc hiến kế gì cho y vậy?” Lâm Thiên Long đương nhiên biết cuộc đối thoại giữa hai người họ có liên quan đến Trương Mộc Phương, thế nhưng hắn vẫn rất hiếu kì, không biết Liễu Dịch Trần đã hiến kế gì cho tiểu sư đệ của y.
“Ha ha, bí mật.” Liễu Dịch Trần cười, không nói ra.
Lâm Thiên Long trợn mắt nhìn y, sau đó tiếp tục luyện bộ đao pháp luyện mãi không thông kia.
Thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt, ba ngày này, Liễu Dịch Trần không cùng cùng Lâm Thiên Long ân ân ái ái, điềm điềm mật mật, thì lại cùng đại sư huynh Trương Mộc Phương nói chuyện trên trời dưới bể. Đám nhân sĩ căm ghét triều đình có sự xuất hiện của Trương Mộc Phương nên không đến gây phiền phức nữa, làm y thấy vui vẻ thoải mái.
Thế nhưng, y cũng dò la ra, hóa ra ngày mai không tổ chức đám hỉ cho nhi nữ của Thủy Nguyệt các các chủ, mà là tuyển nữ tế*. Còn đám võ lâm nhân sĩ đến tham gia, đặc biệt là không ít “thiên niên anh hùng, thanh niên tuấn tài”đều đến để ứng tuyển.
Phải biết, Thủy Nguyệt các buôn bán tin tức không phải ngày một ngày hai, tài lực vô cùng thâm hậu, mà các chủ lại chỉ có một cô con gái, hơn nữa chưa nói đến việc tướng mạo nhi nữ của bà bế nguyệt tu hoa, mĩ diễm tuyệt luân, chỉ riêng của hồi môn thôi cũng đủ để người ta tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán rồi.
Với những chuyện này, Trương Mộc Phương lại không hứng thú, hắn chẳng qua chỉ bởi từng được Thủy Liên phu nhân giúp đỡ, cho nên đến góp vui, thuận tiện giữ gìn trật tự mà thôi, dẫu sao có hắn ở đây, một vài người muốn làm loạn cũng phải suy nghĩ lại khả năng của bản thân.
“Chiếu tướng.” Cạch một tiếng, Trương Mộc Phương đặt quân cờ bằng ngà voi xuống, đắc thắng nhìn Liễu Dịch Trần.
Liễu Dịch Trần tỉ mỉ quan sát bàn cờ, nhe răng cười, “Đại sư huynh, kì nghệ của huynh lại cao thêm một bậc rồi.”
“Ha ha ha…” Trương Mộc Phương cười sảng khoái, vừa thu cờ vừa hỏi. “Hai năm nay ta khổ tâm ngâm cứu không ít kì phổ, đánh thêm ván được chứ?”
Nhìn sắc trời, Liễu Dịch Trần gật đầu, vừa xếp cờ vừa nói chuyện phiếm: “Hôm nay đệ ra ngoài, thấy hình như có không ít võ lâm nhân sĩ bỏ đi rồi.”
“Ừ.” Trương Mộc Phương “ừ” một tiếng.
“Sao lai đi cả rồi?” Liễu Dịch Trần có chút không hiểu, hôm trước còn thấy lúc Thủy Liên Tinh ra mặt, có rất nhiều người vây lấy nàng xum xoe, nhưng người đó sao đột nhiên lại từ bỏ nhỉ.
“Hừ.” Trương Mộc Phương hừ một tiếng, “Hai ngày trước có vài người Nhật đến, tên cầm đầu tướng mạo không tồi, nghe nói bọn họ cũng đến cầu thân, hơn nữa mang theo rất nhiều lễ vật đặc biệt. Sau đó còn tuyên bố, nói một tuyệt sắc giai nhân như Thủy tiểu thư, nếu không có đủ thực lực để bảo vệ nàng, không bằng nhân lúc còn sớm bỏ cuộc đi. Đám thiếu niên trẻ người non dạ, được nhiên xông lên khiêu chiến, ai ngờ thuộc hạ của người ta, ai nấy đều võ công cao cường, những kẻ bại trận đương nhiên chán nản bỏ đi rồi.”
“Hửm? Công phu của đám người Nhật đó cao thế sao?”
“Cũng tạm coi là được.” Trương Mộc Phương bĩu mỗi, vẻ mặt như châm chọc, như cười nhạo. “Chỉ là đám ‘thiếu niên anh hùng’ kia yếu quá thôi, tên nào tên nấy chỉ có chút thế võ mèo cào, vắt mũi chưa sạch mà đã dám bước chân vào giang hồ, gia thế có chút danh tiếng lại tự cho mình giỏi giang, hôm nay gây sự thế là bị người ta giáo huấn một phen.”
“Ha ha…” Liễu Dịch Trần cười nhẹ, y chẳng thích thú gì đám “thế gia tôn tử”, “thiếu niên anh hùng” mắt cao hơn đầu kia. Trong mắt y, có thời gian lêu lổng giang hồ, chẳng thà làm bộ khoái, làm chút chuyện cho bách tính.
Anh hùng? Giữa đường thấy chuyện bất bình, bắt một tên cướp cũng coi là anh hùng? Đúng là buồn cười, y là một bộ khoái, đã bắt vô số tên hái hoa tặc, vây quét biết bao đám thổ phỉ, đối với bách tính mà nói, y hữu dụng hơn đám “anh hùng” kia nhiều. Càng huống chi, đám “anh hùng” đó luôn tự cho mình rất cao quý, coi thường bộ khoái. Hoặc là lúc có người phạm tội, thì liền ngang ngược can thiệp, không chờ quan phủ thẩm tra đã giết chết người ta.
“Thiên Long, ngươi luyện xong rồi à?” Ngay lúc Liễu Dịch Trần đang định đặt cờ xuống thì phát hiện ra Lâm Thiên Long đã luyện công xong, y lập tức cười híp mắt bổ nhào tới, “chân cún” vội lấy khăn bông cẩn thận lau mồ hôi cho hắn.
“Ta tự làm được.” Lâm Thiên Long giật lấy khăn bông, lau loạn vài cái, hòng che đi gương mặt đỏ ửng của mình. Cái tên này, lần nào lần nấy đều trắng trợn chẳng chút e dè, nhìn hắn với ánh mắt ngập tràn ái ý, tuy bản thân rất hưởng thụ, nhưng… khụ khụ… đại sư huynh của y vẫn còn đang nhìn kia kìa.
Có chút tiếc nuối nhìn khăn bị giật mất, Liễu Dịch Trần tru môi lên, tiếc thật, không thể nhân cơ hội sờ mó da dẻ căng bóng của Thiên Long một chút. Chính ra, tối qua mình vẫn còn chưa sờ đã mà…
“Ngươi chút ý sắc mặt một chút được không?” Lâm Thiên Long khó xử vô cùng, nhỏ tiếng mắng. Ánh mắt tên này lại bắt đầu không đứng đắn rồi, nhìn cái là có thể biết được ý nghĩ bất lương trong đầu y rồi, cảm giác như, Liễu Dịch Trần dùng ánh mắt để lột sạch y phục của hắn vậy, mà hắn mỗi lần bị y nhìn như thế đều toàn thân phát nhiệt.
Liễu Dịch Trần liếm mỗi, vô tâm vô tính nói: “Sợ cái gì, dẫu sao đại sư huynh cũng không phải không biết quan hệ của chúng ta.”
Trương Mộc Phương im lặng, thầm than trong lòng: “Coi như ta biết quan hệ của các người, nhưng ngươi cũng không thể ân ân ái ái trước mặt ta chứ… lại nói, cảnh Liễu Dịch Trần ân cần chăm sóc một đại hán hung hãn thực sự rất “khủng bố”…
“Khụ khụ, phải rồi, đệ nói tiểu sư đệ đi đâu rồi?” Nhằm phá tan không khí ngượng ngùng, Trương Mộc Phương ho khan vài tiếng, chuyển chủ đề.
“À, tiểu sư đệ đi giúp Thiên Long cứu người rồi.” Liễu Dịch Trần lưu luyến chuyển tầm mắt khỏi bờ ngực săn chắc của Lâm Thiên Long.
“Ta có một vị huynh đệ trúng phải Dụ hồn thuật, chỉ có thể nhờ vả tiểu sư đệ.” Lâm Thiên Long vô cùng cảm kích Lam Linh đã ra tay cứu giúp, thế nhưng hắn không biết “ân tình” này là dùng Trương Mộc Phương đang đứng trước mặt để đổi lấy…
“Hử? Dụ Hồn thuật? Giờ vẫn còn người sử dụng loại tà thuật này sao?” Vẻ mặt Trương Mộc Phương có đôi chút kinh ngạc.