“Ờm… sinh nhật ngươi là vào lúc nào ấy nhỉ?” Lâm Thiên Long được Đại Đầu nhắc nhở, suy nghĩ đôi chút, thấy mình cần phải chuẩn bị chút quà cho Liễu Dịch Trần.
“Sinh nhật của ta?” Liễu Dịch Trần thoáng khó hiểu. “Sao vậy, Thiên Long sao tự dưng lại có hứng thú với sinh nhật của ta vậy?”
“Không có gì… chỉ là… chỉ là muốn biết thôi, ngươi không muốn nói thì thôi.” Hàng mày Lâm Thiên Long lộ ra chút xấu hổ.
“Ta nói.” Liễu Dịch Trần đặt sách xuống, tiến gần lại, cười híp mắt. “Thiên Long quan tâm đến ta, sao ta lại không nói kia chứ.”
“Lão tử thèm mà quan tâm ngươi, ngươi nói hay không nào?” Cơ thể ấm áp tiến sát về phía mình, Lâm Thiên Long vô thức lùi về sau một bước, vốn dĩ đang đứng trước ghế, lùi một bước liền ngồi phịch xuống luôn.
“Cách… cách xa lão tử một chút, lão tử chưa muốn lên giường.” Lâm Thiên Long có hơi hít thở không thông, chẳng hieru tại sao, mỗi khi Liễu Dịch Trần lại gần hắn, hắn lại dễ rơi vào dục vọng như vậy, cả người mềm nhũn ra, thường thì cứ bị Liễu Dịch Trần trêu đùa, là thể nào cũng bị đè xuống không sao cự lại được, rồi sau bị ăn sạch sành sanh.
Có ba nhiêu bài học nhớ đài như thế, hắn cũng ngộ ra rồi, khi cần phải tỉnh táo, thì nhất quyết phải cách Liễu Dịch Trần một khoảng nhất định.
Kẻ ngốc nghếch như Lâm Thiên Long còn ngộ ra, thì sao Liễu Dịch Trần không ngộ ra cho được, thế nhưng điểm khác ấy là, y chỉ bừng bừng dục vọng chứ tay chân không hề bủn rủn, điều này đảm bảo vị trí đằng trên không thể lay chuyển của y, thế nên, y rất thích trò đùa bỡn Lâm Thiên Long trong một góc nhỏ không người.
Thế nhưng lúc này, nhìn vẻ không thoải mái của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần chỉ đành khụt khịt mũi, ngoan ngoãn ngồi lại ghế của mình, không tiến gần thêm nữa.
“Ta sinh ngày mùng ba tháng mười.” Liễu Dịch Trần đầy vẻ hiếu kì, y rất muốn biết Lâm Thiên Long hỏi ngày sinh của mình để làm gì.
“Mùng ba tháng mười?” Lâm Thiên Long tính toán một lát, sau đó giật nảy mình, “Vậy chẳng phải là mười ngày nữa sao. Nhanh vậy?”
“Phải, không sai, Thiên Long có việc gì à?” Liễu Dịch Trần gật đầu. Không hiểu Lâm Thiên Long kinh ngạc vì lẽ gì.
“Ặc, không có gì.” Tùy ý khua khua tay, Lâm Thiên Long bắt đầu cân nhắc, phải tặng cái gì mới có thể bày tỏ tâm ý của hắn đây?
Lâm Thiên Long đã không muốn nói, Liễu Dịch Trần cũng không truy hỏi làm gì, nhún vai, chuyển tầm nhìn sang cuốn sách trong tay.
“Ngươi… có muốn có cái gì không?” Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra món quà thích hợp, rốt cuộc Lâm Thiên Long quyết định, hỏi thẳng Liễu Dịch Trần cho xong.
“Muốn cái gì á?” Nhìn Lâm Thiên Long một cách nghi hoặc, thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Liễu Dịch Trần cũng bắt đầu suy tư.
Nghĩ một thoáng, đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Thứ ta muốn nhất ở gần ngay trước mặt.”
“Thứ gì cơ?” Nhất thời phản ứng không kịp, Lâm Thiên Long theo phản xạ hỏi ngược lại.
Liễu Dịch Trần không đáp, chỉ cười nhìn hắn.
Lâm Thiên Long không hiểu gì sất, nhìn trái nhìn phải khắp nơi cũng chẳng thấy thứ gì quý báu.
“Rốt cuộc là cái gì?” Lâm Thiên Long bất mãn, cái tên này cứ ưa nói vòng vo, nếu trong phòng hắn có thứ gì y thích, thì không cần nói thẳng ra là xong, hắn hoàn toàn có thể tặng cho y mà.
Liễu Dịch Trần đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Thiên Long, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, cười mà rằng: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.”
Lâm Thiên Long thoáng ngẩn người, trong đôi mắt đen láy của đối phương, rõ ràng phản chiếu hình ảnh của mình, hình ảnh duy nhất trong đôi mắt của Liễu Dịch Trần.
Mặt Lâm Thiên Long từ từ đỏ ửng cả lên.
“Ngươi… ta… lão tử…” Lâm Thiên Long chợt nói năng lộn xộn.
Ngay lúc Liễu Dịch Trần địch tiến thêm một bước, hôn lên đôi môi đó, thì tiếng Bàng Giải bỗng vang lên ngoài tiểu viện:
“Lão Đại!——”
“Đến đây.” Vội vội vàng vàng đẩy Liễu Dịch Trần ra, Lâm Thiên Long hốt hoảng nhảy ra khỏi cửa sổ, làm Liễu Dịch Trần phản ứng không kịp.
Mắt thấy miếng ăn đến miệng còn rơi mất, Liễu Dịch Trần tiếc nuối chép miệng, bỏ đi, dẫu sao hai người cũng đâu thể nằm dài trên giường mà không làm gì.
“A, lão đại, huynh sao vậy? Mặt sao đỏ hết cả lên.” Giọng Bàng Giải vang lên từ bên ngoài.
“Không sao hết.” Giọng Lâm Thiên Long có phần thở không ra hơi.
“Chắc không phải ốm rồi chứ, có cần đệ tìm Như Nguyệt khám cho huynh không?”
“Lắm chuyện, lão tử đã bảo không việc gì rồi mà. Im đi.” Giọng nói càng nghe càng thấy giấu đầu hở đuôi.
“Chắc không đó, ngộ nhỡ ốm… Au… đau quá. Sao huynh lại đánh đệ.” Bàng Giải đầy vẻ oan ức.
“Đả bảo im mà không chịu nghe. Mau nói coi tìm ta có việc gì.”
Liễu Dịch Trần không nhịn nổi mà phì cười một tiếng. Vẻ mặt ban nãy của Lâm Thiên Long thú vị chết được.
Từ xa nghe được tiếng cười của Liễu Dịch Trần, mặt của Lâm Thiên Long đã đỏ lại càng đỏ, không khỏi thầm rủa trong lòng:
“Cái đồ vô dụng Lâm Thiên Long nhà ngươi, lúc hoan ái thì đến hò người ta làm ngươi nhanh chút cũng nói ra miệng được cơ mà, ban nãy chỉ được bày tỏ có một lần, ngươi đỏ mặt làm cái mẹ gì hả.”
Nói ra đúng là vô cùng mâu thuẫn, Lâm Thiên Long lúc hoan ái của biết ngượng ngùng là gì đâu, muốn gì thì nói thẳng với Liễu Dịch Trần, thế nhưng chỉ mỗi việc Liễu Dịch Trần tỏ tình cỏn con ấy thôi, lại khiến cho hắn đỏ mặt mãi.
“Mẹ nó, đâu phải lần đầu được người ta tỏ tình, ngươi đỏ mặt làm cái nợ gì, đúng là chẳng có chút tiền đồ.” Rõ ràng trong lòng thầm mắng chửi bản thân, nhưng vẻ mặt của Lâm Thiên Long lại không giấu được vẻ vui mừng.
Bàng Giải khóc lóc thảm thiết xoa đầu mình, đúng là tai bay vạ gió, mình chỉ là quan tâm lão đại chút thôi, thế mà cũng bị đánh… hức, đau chết được, lão đại ra tay rõ mạnh, chắc chắn u một cục tướng rồi.
Len lén nhìn lão đại, mặt đỏ ửng lại đầy vẻ vui mừng… hức hức, sao lại đánh đệ kia chứ, Bàng Giải khóc ròng.
“Phải rồi, nói đi, tìm ta có việc gì?” Lâm Thiên Long định thần lại, lúc này mới chú ý, không biết từ lúc nào hắn đã cùng Bàng Giải đi tới tiền viện rồi.
“Không có gì, chỉ là từ khi huynh về cứ ở lì trong tiểu viện không chịu ra, vài huynh đệ muốn cùng huynh uống rượu, huynh kể chúng đệ nghe ba tháng qua huynh sống thế nào coi.” Bàng Giải vừa lải nhải, vừa dẫn Lâm Thiên Lng đến một tiểu viện nhỏ.
Ở đó đã có vài nam nhân ngồi quanh một cái bàn đá, trên bàn bày vài đĩa thức ăn, vài bộ bát đũa, dưới đất đặt một loạt vò rượu, đám nam nhân đang nói chuyện, thấy Bàng Giải và Lâm Thiên Long tới thì vui vẻ đứng lên, đón họ nhập cuộc.
“Lão đại.”
“Lão đại.”
Mấy hán tử vây lấy Lâm Thiên Long, đánh vài đòn chào hỏi.
Lâm Thiên Long thấy bọn họ thì cười lớn, ôm chầm lấy họ, dùng sức nhấc bổng cả đám lên, vỗ lưng từng người.