Vừa nhớ tới vẻ mặt của Lâm Thiên Long lúc cởi bỏ hết y phục, nắm chặt lấy món “đồ chơi” dưới đũng quần y, tuyên bố thứ thuộc quyền sở hữu của hắn, là y lại thấy chộn rộn trong lòng, mà tối qua cũng bởi nguyên nhân ấy, y mới mất kiểm soát, làm nhiều lần đến vậy.
Thế nhưng, bọn họ bây giờ đã là một đôi lưỡng tình tương duyệt rồi.
Liễu Dịch Trần mỉm cười nghĩ vậy.
“Này, ngươi nghĩ gì mà cười dâm dê thế hả.” Lâm Thiên Long liếc xéo Liễu Dịch Trần, hỏi.
“Ha ha, không có gì.” Liễu Dịch Trần lúc này cười đến là ngốc nghếch, hoàn toàn chẳng có chút khôn khéo ngày thường.
“Hừ…” Lâm Thiên Long bĩu môi, từ mấy ngày trước bằng lòng cùng Liễu Dịch Trần hoan ái, cho đến tối qua hắn tuyên bố côn thịt to lớn kia thuộc về mình, Liễu Dịch Trần liền trở nên ngốc nghếch, thỉnh thoải lại cười ngây ngô.
“Đã bắt Lưu Bình lại chưa?” Lâm Thiên Long ngáp một cái, uể oải hỏi, ưm, Liễu Dịch Trần xoa bóp dễ chịu quá.
“Rồi, phía Hoa đại ca đã điều tra rõ, tên Lưu Bình kia là một con bạc, cách đây không lâu gã thua bạc nợ một khoản tiền, tính trộm ít hàng trong kho để gán nợ, không ngờ lại bị Trần Tứ phát hiện, gã liền đánh chết Trần Tứ, bởi quá hoảng loạn, nên va đổ cây đèn dầu trên bàn, gây ra hỏa hoạn.”
“Ừ, xuống dưới một chút…. vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Lâm Thiên Long thoải mái híp mắt lại.
Động tác của Liễu Dịch Trần dừng lại một lát, “Vụ án này phá xong rồi, thế nhưng thương nhân ở thành Nguyệt Ấn kia lại trốn mất tăm, phía Hoa đại ca không bắt được người.”
“Hử? Ngươi muốn đến thành Nguyệt Ấn xem thử?” Lâm Thiên Long quay đầu lại nhìn Liễu Dịch Trần.
Liễu Dịch Trần lắc lắc đầu, “Ta không quen biết với quan huyện bên đó, tùy tiện đến thì thật không phải phép, hơn nữa… ta lo rằng bên đó có thể có nội tứng của tổ chức kia, ta không muốn đánh rắn động cỏ.”
Lâm Thiên Long nghe đề cập đến tổ chức kia, lập tức hăng hái, trở mình ngồi dậy, “Ngươi cho rằng nha môn thành Nguyệt Ấn có người của tổ chức kia?”
Liễu Dịch Trần im lặng một lát: “Theo như những bộ khoái dưới trướng Hoa đại ca nói, sau khi bọn họ đến nơi, người của nha môn bên đó rất phối hợp, lập tức cử người đi bắt thương nhân kia, thế nhưng khi họ đến cửa hàng của ông ta thì chẳng thấy một ai.”
“Đã rất phối hợp rồi thì còn nghi ngờ gì nữa?” Lâm Thiên Long không hiểu.
Liễu Dịch Trần cười gượng: “Chuyện quan trường, đâu dễ gì nói rõ ra được.”
“Nói xem nào.” Lâm Thiên Long có ý phản đối.
“Thế này đi… Thiên Long người là sơn tặc trên núi Khốn Long.” Liễu Dịch Trần đưa ra một so sánh.
Phải, Lâm Thiên Long gật đầu.
“Vậy nếu sơn tặc huyện Tứ Thủy chạy đến chỗ các ngươi cướp bóc, ngươi sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là đánh đuổi chúng đi rồi! Địa bàn của lão tử để cho người ngoài đến giương oai chắc!” Lâm Thiên Long hùng hổ nói, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ: “Ý ngươi là…”
“Đúng vậy.” Liễu Dịch Trần gật đầu. “Các nha môn cũng rất kị việc người khác nhúng tay vào địa bàn của mình, chúng ta không có xung đột gì với nha môn huyện Quan Hà, chủ yếu là bởi quan hệ giữa ta và Hoa đại ca rất tốt, hơn nữa, những bộ khoái ở đây đều biết tới ta. Thế nhưng Hoa đại ca từng nói, huynh ấy không thân thiết gì với thành Nguyệt Ấn, cho nên…”
“Bọn họ tức giận bởi bộ khoái ở đây đến đó bắt người, mà không phối hợp nhiệt tình phải không.” Lâm Thiên Long nói nốt câu của Liễu Dịch Trần.
Liễu Dịch Trần gật đầu.
“Nói như vậy, nha môn thành Nguyệt Ấn này có điểm khả nghi.” Lâm Thiên Long xoa cằm suy tư.
Liễu Dịch Trần im lặng.
“Vậy chúng ta có cần đến đó xem thử không?” Nghĩ một lúc, Lâm Thiên Long đề xuất ý kiến.
“Không được.” Liễu Dịch Trần quả quyết bãi bỏ.
“Tại sao chứ?” Lâm Thiên Long có phần khó chịu.
“Quá nguy hiểm.” Liễu Dịch Trần nghiêm túc nói.
“Lão tử mà sợ nguy hiểm à.” Lâm Thiên Long nhảy dựng lên, tên Liễu Dịch Trần vậy mà dám coi thường hắn.
“Thiên Long…” Liễu Dịch Trần đỡ trán. “Không chỉ nguy hiểm cho chúng ta đâu….”
“Là ý gì?”
“Lúc đó ta từng nói rồi, người tổ chức kia cho rằng bản danh sách đang nằm trong tay ngươi, nhất định sẽ dốc sức đuổi bắt ngươi, mà Lưu đại nhân sẽ nhân cơ hội ấy điều tra kĩ càng những người có tên trong bản danh sách. Nếu vào thời điểm này ngươi đến thành Nguyệt Ấn, không phải vừa hay cho bọn chúng cơ hội bắt ngươi sao.” Liễu Dịch Trần giải thích tận tình.
“Lại nói, nếu bọn họ phát hiện ta đi cùng ngươi, chắc chắc sẽ nghĩ ra quan phủ đã nắm trong tay bản danh sách kia, manh mối Lưu đại nhân đang nắm trong tay rất có thể sẽ lại đứt đoạn, nếu chuyện này nếu cứ kéo dài, nói không chừng sẽ có thêm người bị hại.”
“…” Lâm Thiên Long lặng người, mình đúng là quá thiếu suy nghĩ.
“Đừng nghĩ nhiều quá.” Liễu Dịch Trần cười, xoa xoa đầu hắn. “Nhiệm vụ duy nhất của chúng ta bây giờ là đảm bảo ngươi không bị đám người đó bắt. Những việc khác, không phải là việc những nhân vật nhỏ như chúng ta có thể quản được.”
“Cút ra, đừng có xoa đầu ta như xoa đầu trẻ con chứ.” Lâm Thiên Long hất phăng tay Liễu Dịch Trần ra, mặt hơi hơi đỏ.
Nụ cười trên môi Liễu Dịch Trần càng tươi hơn, Thiên Long của y ấy à, đúng là càng nhìn càng đáng yêu.
“Này, ta muốn ăn vịt quay của Túy Hương lâu, ngươi đi mua cho ta đi.” Không chịu nổi ánh mắt ngọt chết người của Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long chỉ đành nghĩ cách đuổi y đi.
“Được, đợi ta một lát, ta sẽ về ngay thôi.” Liễu Dịch Trần gật đầu đồng ý, nhún người dùng khinh công bay đi. Để lại mình Lâm Thiên Long trong phòng chuẩn bị ngủ thêm giấc nữa.
Cốc cốc cốc…
Liễu Dịch Trần đi chẳng được bao lâu, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.
Mắt nhắm mắt mở nghĩ sao Liễu Dịch Trần về nhanh thế, Lâm Thiên Long tùy ý trả lời một tiếng: “Vào đi.”
Sau đó lập tức nhận ra, Liễu Dịch Trần về thì còn gõ cửa làm gì? Sau đó hắn liền lấy chăn cuốn lấy người mình. Vùng dậy, mở trừng mắt, đối diện lại bản mặt to đùng của Hoa Hùng.
Vẻ mặt Hoa Hùng vô cùng ai oán, khiến Lâm Thiên Long không khỏi rùng mình một cái…
“Ngươi tính làm gì.” Lâm Thiên Long quấn chặt chăn lên người, đương nhiên là không phải sợ Hoa Hùng tính làm cái gì, mà là… trên người hắn đầy những dấu xanh xanh tím tím, nếu để người khác nhìn thấy, thì đúng là quá mất mặt.
Hoa Hùng không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn hắn với vẻ mặt oán hận, thân hình cao lớn, phối hợp cái vẻ mặt đó, làm lông tóc Lâm Thiên Long dựng hết cả lên.
“Ngươi rốt cuộc…”
“Tại sao…” Hoa Hùng lí nhí hỏi.
Tại sao cái gì chứ? Lâm Thiên Long bù cả đầu. Tên Hoa Hùng này đang làm gì đây, hắn chẳng phải không vừa mắt mình sao, mò đến đây làm gì không biết.
“Tại sao ngươi bị nam nhân thượng mà vẫn nghĩ thông được cơ chứ…” Hoa Hùng lí nhí hỏi.
Lâm Thiên Long ngây ra một lúc, sau đó lập tức bùng nổ!!!
“Đậu má! Lão tử bị nam nhân thượng thì liên quan mẹ gì đến ngươi hả!” Lâm Thiên Long hét lên, vung nắm đấm. “Ngươi ngứa đòn hả!”