Tâm Nhãn

Chương 7: Đường về (7)




Phía trước là tượng vàng Phổ Hiền Bồ Tát (1), cao hơn bốn mươi mét, Thập Phương Phổ Hiền, được chúng sinh thờ cúng, vô cùng nguy nga tráng lệ.

“Vì sao Bồ Tát này lại có nhiều đầu như vậy?” Trình Trì đếm đếm, có mười cái, tầng tầng lớp lớp, xếp thành ba tầng.

“Thập phương ngụ ý là mười điều ước lớn (2) của Phổ Hiền, lại tượng trưng cho mười hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Đông Bắc, Tây Bắc, trên, dưới trong Phật giáo.”

Lúc này Hứa Nhận mới có bộ dáng của hướng dẫn viên du lịch, kiên nhẫn giảng giải cho Trình Trì: “Mười cái đầu của Phổ Hiền chia làm ba tầng, thần thái khác nhau, đại diện cho mười tính cách khác nhau của con người.”

Trình Trì cái hiểu cái không gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Đúng rồi, Bạch Du nói Bồ Tát này vô cùng linh nghiệm, sang năm thi đại học, tôi nhất định sẽ đến cầu nguyện.”

Chùa Hoa Tạng (3) là một ngôi chùa được làm hoàn toàn bằng đồng, trông rất nguy nga tráng lệ.

Trình Trì đang định chắp tay cúi người vái, Hứa Nhận lại xách cô về, giống như xách một chua gà con.

“Cầu nguyện, nếu thật sự linh nghiệm, phải quay về mang lễ tạ thần, cô có chắc chắn… Muốn tới đây không?”

“Có sao đâu, nếu tôi thật sự thi đỗ, đến một lần cũng không có vấn đề gì… Hơn nữa, tôi còn có thể trở về nhìn anh.”

Hứa Nhận nao nao, buông lỏng tay cô ra.

Nhìn anh, anh có cái gì đẹp.

Trình Trì đi lên trước, nhắm mắt, chắp tay trước ngực vái Bồ Tát.

“Bồ Tát, mong người phù hộ cho con thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, nếu thật sự không được, vậy thì trong khu vực phía Bắc cũng được, còn lại phải xem người sắp xếp thuận tiện cho con thế nào, con sẽ tuân theo sự sắp xếp của người.”

Hứa Nhận: “……”

Anh cảm thấy sang năm cô có thể không cần tới nữa đâu.

———-

Sau khi vái lạy xong, Trình Trì quay đầu lại nhìn Hứa Nhận, anh đứng bên đệm hương bồ (4), đặt balo của mình xuống, lấy một cái đĩa đựng trái cây từ bên trong ra, sau đó lại lấy ra quả táo đỏ rất to, cẩn thận đặt vào đĩa đựng trái cây.

Trình Trì ngẩn người, thảo nào cô cảm thấy nước khoáng trong balo anh bán hết rồi mà còn phình lên, hoá ra anh cõng cả hoa quả từ dưới chân núi đi lên.

Chỉ thấy đôi tay anh bưng đĩa đựng trái cây, đi tới trước đền, cẩn thận đặt lên trên bàn thờ, lúc này có vị tăng già nhẹ nhàng gõ gõ mõ, tiếng tụng kinh ngâm dài, anh đi đến trước đệm hương bồ, bàn tay chắp trước ngực, vái ba vái.

Tiếng mõ xa xưa, gió lạnh thổi bay cờ vàng, ống chuyển kim luân (5) lăn vòng, phát ra tiếng vọng trầm thấp, du khách ngoài đền nối liền không dứt, đốt hương lên vái, động tĩnh không nhỏ, mà anh lại gần như yên lặng, đứng trước Bồ Tát, cúi đầu, thành kính thăm viếng.

Thế giới này, lúc này như không liên quan đến anh.

Trong nháy mắt, tâm Trình Trì chợt tĩnh lặng.



Trong lòng không có chút tạp niệm nào, trong mắt, chỉ có duy nhất Hứa Nhận đang chắp tay trước ngực.

Rồi sau đó Hứa Nhận đứng dậy, lấy ba tờ tiền đỏ từ trong ví ra, bỏ vào hòm công đức.

Trình Trì kinh ngạc, tên vắt cổ chày ra nước này, vừa vung tiền…

Nhưng cô nghĩ lại, thật ra cũng dễ hiểu thôi, mẹ anh đã như vậy rồi, nếu Bồ Tát thật sự linh liêng, chút tiền công đức này, không tính là gì.

———-

Ngồi xe buýt, có thể trực tiếp đến chân núi, trong xe, Trình Trì nghiêng đầu, dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi, Hứa Nhận ngồi bên người cô, liếc nhìn cô một cái, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào vành tai cô, còn có thể nhìn thấy lông tơ rất nhỏ màu trắng, anh không kìm lòng được mà duỗi tay, sờ lên tai nghe Bluetooth trên vành tai cô, nói đúng ra… Phải là máy trợ thính.

Một cô gái như vậy, tại sao lại…

Trình Trì ngủ không sâu giấc, lập tức bừng tỉnh, mà lúc này, tay Hứa Nhận lại đang sờ vành tai cô.

Ánh mắt cô, dời về phía tai: “Anh…”

Hứa Nhận ho nhẹ một tiếng, mặt thoáng đỏ lên, giống như đứa trẻ bị bắt quả tang đang ăn vụng.

“Lỗ tai của cô, trông có vẻ mới mẻ độc đáo.”

“……”

Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, thoáng ửng đỏ.

“Vừa rồi anh cầu nguyện gì với Bồ Tát?” Cô nhìn về phía Hứa Nhận lần nữa.

Thật lâu sau, Hứa Nhận nói: “Tôi không cầu nguyện.”

“Hử?”

“Tôi không cầu nguyện với Bồ Tát.”

“Vậy sao anh còn…”

Còn mang hoa quả từ dưới chân núi lên, còn đóng nhiều tiền công đức như vậy…

“Chỉ là tôi cảm thấy… Nên làm như vậy.” Anh nhìn cảnh vật lướt đi như bay ngoài cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự.

Nên làm như vậy.


Anh có thể không biết gì, có thể kiêu ngạo, nhưng anh cũng biết kính sợ.

Hứa Nhận vẫn tiễn các cô đến nhà ga.

“Tôi đi đây, hướng dẫn Viên Hứa!” Bạch Du vẫy tay với anh: “Tuy giữa chúng ta có không ít mâu thuẫn, nhưng nói tóm lại, chuyến đi chơi này rất vui vẻ! Tôi sẽ không đi báo cáo anh.”

Hứa Nhận cười khẽ: “Tôi là hướng dẫn viên tự do, báo cáo……”

“Báo cáo cũng không có hiệu quả đúng không.” Dương Tĩnh cười ha ha.

Hứa Nhận cũng cười cười, vẫy tay với họ: “Thuận buồm xuôi gió, học tập tốt nhé.”

Từ đầu đến cuối, Trình Trì không hề mở miệng nói chuyện, đứng lặng thinh bên cạnh, mãi đến khi rời đi, cô cũng không nói với anh một câu, thỉnh thoảng nhìn thẳng vào anh, cô lại vội vàng dời mắt đi.

“Trình Trì.” Hứa Nhận đột nhiên gọi cô lại.

Trình Trì gần như lập tức xoay người, trong lòng tràn đầy chờ mong nhìn anh.

Anh đi tới, trong tay cầm một sợi dây xích nhỏ màu đỏ, bên trên móc hai cái chuông nhỏ bằng bạc.

“Cho cô này.”

Trình Trì nhận lấy sợi dây xích, kinh ngạc nói: “Cho tôi?”

“Quà kỷ niệm, đeo trên chân.” Hứa Nhận nói: “Một trăm tệ kia, tôi mua cái này.” Ngay sau đó anh lại bổ sung thêm một câu: “Thuần bạc.”

Một trăm tệ, cô chợt nhớ ra, là một trăm tệ cô nói nhận lỗi với con khỉ đầu đàn kia.

Biết rõ trả tiền cô sẽ không nhận, thế nên mua cho cô một cái vòng bạc làm quà tặng.

Lắc lắc quả chuông, leng ka leng keng, tựa như gió hè.

“Cảm ơn anh.” Trình Trì cúi đầu cười khẽ.

Hứa Nhận giật mình, thật sự khó khăn lắm mới nhìn thấy biểu cảm dịu dàng như vậy trên mặt cô.

“Không cần cảm ơn đâu.” Anh xoay người đi, Trình Trì lại đột nhiên gọi anh lại: “Hứa Nhận.”

“Ơi?” Anh quay đầu lại.

Cô đỏ mặt chần chừ: “Tôi có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi anh.”


“Nói đi.”

“Cái tên Hứa Nhận này, có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

Hứa Nhận giật mình, không ngờ cô sẽ cảm thấy hứng thú với cái này, anh quay đầu, nhìn về phía dãy núi trùng điệp đằng xa, nghĩ nghĩ, lẩm bẩm nói: “Người đặt tên cho tôi…”

Bên tai Trình Trì, nổi lên một cơn gió.

“Bà ấy nói… Tôi là một con dao cắm trong lòng bà ấy.”

Hết chương 7

(1): Tượng phật Phổ Hiền Bồ Tát tọa lạc ở đỉnh núi Nga Mi trên cao 3.079m, tượng Phật bốn mặt cao 48m (cao nhất thế giới) bằng đồng với 20kg vàng mạ bên ngoài, tượng rất uy nghi, mặt quay về 4 hướng, ngồi rất tự tại trên đài sen, cưỡi trên 4 con voi lớn. Màu xanh biếc của bầu trời làm nổi bật tượng Phổ Hiền.

(2): Mười điều ước lớn (hay còn gọi là mười đại nguyện) gồm có:

Kính lễ Chư Phật.

Xưng Tán Như Lai.

Quảng Tu Cúng Dường.

Sám Hối Nghiệp Chướng.

Tùy Hỷ Công Đức.

Thỉnh Chuyển Pháp Luân.

Thỉnh Phật Trụ Thế.

Thường Tùy Phật Học.

Hằng Thuận Chúng Sinh.

Phổ Giai Hồi Hướng.

(3): Chùa Hoa Tạng (Kim Đỉnh Hoa Tạng) có vào thời Đông Hán và lúc bấy giờ tên là Phổ Quang điện, về sau được đổi thành Nguyên Tướng tự. Rồi sang đời nhà Minh bởi vì ở nơi cao nhất của chùa có xây thêm Phật điện Phổ Hiền với tượng bằng đồng nên tục gọi là Đồng điện. Nhưng vì trên đỉnh điện có đắp vàng thật nên chùa lại có thêm một tên nữa là Kim Đỉnh. Đồng điện và chùa Hoa Tạng đều bị hủy trong một trận hỏa không rõ vào năm nào, nhưng ngôi chùa bây giờ là được phỏng theo nguyên kiểu chùa trước đây mà xây lại vào năm 1986 đến năm 1989. Và hiện nay ở gần chùa trên Kim Đỉnh có một pho tượng Thập Phương Phổ Hiền cao 48 mét. Pho tượng Bồ Tát Phổ Hiền bằng đồng, bên ngoài đắp vàng này có mười đầu, được chia thành ba tầng, thân ngài ngồi rất tự tại trên đài sen và cưỡi bốn con voi lớn. Một bên của chùa Hoa Tạng là Ngọa Vân am, và bên trái của am là Đổ Quang đài, từ đài đó có thể nhìn thấy được bốn kỳ quan lớn của Kim Đỉnh.

(4): Đệm hương bồ là một loại đệm dùng để lót khi ngồi thiền, ruột đệm được làm từ lông hoa cái của cây họ Hương bồ.

(5): Ống chuyển kim luân (hay còn gọi là Bánh xe cầu nguyện) là một bánh xe hình trụ (chữ Tạng: འཁོར་ལོ།; Wylie: khor lo) trên một trục chính làm từ kim loại, gỗ, đá, da thuộc hoặc sợi bông thô. Theo truyền thống, câu thần chú Om Mani Padme Hum được viết bằng ngôn ngữ Newari của Nepal, ở bên ngoài bánh xe. Cũng đôi khi được miêu tả là Không hành nữ, Người bảo vệ và rất thường thấy là 8 biểu tượng tốt lành Ashtamangala. Tại lõi của hình trụ là một “Cây sự sống” thường được làm bằng gỗ hoặc kim loại với một số câu thần chú được viết trên hoặc quấn quanh nó. Hàng ngàn (hoặc trong trường hợp bánh xe cầu nguyện lớn hơn, hàng triệu) thần chú sau đó được quấn quanh cây sự sống này. Thần chú Om Mani Padme Hum được sử dụng phổ biến nhất, nhưng những câu thần chú khác cũng có thể được sử dụng. Theo truyền thống Phật giáo Tây Tạng dựa trên các văn bản truyền thừa liên quan đến bánh xe cầu nguyện, việc quay một bánh xe như vậy sẽ có nhiều tác dụng tương tự như việc đọc lời cầu nguyện bằng miệng.