Tâm Nhãn

Chương 33: Tận tình (12)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Trì về nhà trước, mười phút sau, Hứa Nhận mới trở về.

Giả vờ như không phải đang ở bên nhau.

Nhưng khi anh vừa mới đi vào cửa, thư phòng Trình Chính Niên bật mở, ông đi ra, đứng trên tầng hai nhìn thẳng vào anh, trong bóng đêm tĩnh lặng, nhìn ánh mắt của ông, Hứa Nhận chợt phát hiện, thật ra Trình Chính Niên…

Cái gì cũng biết.

Chút thủ đoạn nhỏ này của họ, ở trước mặt ông dường như không đủ giấu.

Trình Chính Niên nói, Hứa Nhận, tới thư phòng của chú một chuyến, tâm sự chuyện đại học và chuyên ngành.

———-

Dưới sự đề xuất của Trình Chính Niên, Hứa Nhận chọn chuyên ngành tài chính của đại học S.

Tuy Trình Trì rất muốn nói với anh, đừng nghe người lớn, chọn chuyên ngành mình thích quan trọng hơn, nhưng ngẫm lại, việc Hứa Nhận cảm thấy thích nhất, hình như cũng chỉ có kiếm tiền.

Tài chính, nghe có vẻ rất nhiều tiền.

Trình Trì cũng không quá hiểu, nên không đề xuất gì.

Mấy ngày nay, mỗi khi rảnh rỗi Hứa Nhận sẽ lên mạng tra tư liệu, về chuyên ngành, về trường học.

Cô đoán rằng, anh đã có ý định của riêng mình.

Trình Chính Niên bận rộn chuyện chuyên ngành đại học của Hứa Nhận, căn bản không còn tâm tư để ý Trình Trì, điều này khiến Trình Trì cảm thấy có gì đó không đúng, cho dù điểm của cô không tốt, nhưng dựa vào thái độ của Trình Chính Niên đối với cô trước đây, không thể không quan tâm đến chuyện điền nguyện vọng xét tuyển chuyên ngành của cô như thế.

Hứa Nhận đã điền nguyện vọng gửi đi, Trình Trì lại không có động tĩnh gì, cô ôm tập tài liệu tuyển sinh đại học nghiên cứu một mình, muốn tìm trường gần trường của Hứa Nhận một chút, điểm chuẩn vừa đủ với điểm số của cô, nhưng xung quanh đại học S, đều là trường thuộc loại 211 (1), hoàn toàn không có trường để người có điểm như cô vào học.

———-

Thời tiết đầu hè luôn oi bức, nhà cũ thông gió không tốt, lại càng ngột ngạt đến mức không thở nổi.

Không hiểu sao trong lòng Trình Trì cảm thấy khó chịu, không ai quan tâm đến cô, cô rất bực mình, kiềm chế cơn giận, không có chỗ trút ra.

Tiếng mưa to rào rào cùng với tiếng sấm sét ầm ầm, tầm tã trút xuống, làm dịu cái nóng đầu hè, nhưng toàn nhà lớn vẫn ngột ngạt như trước.

Trình Trì mặc một cái áo ba lỗ ở nhà, ngồi một mình trên cầu thang gỗ, ôm tập tài liệu tuyển sinh của các trường đại học, từng hàng chữ rậm rạp như con kiến bò lộn xộn trước mặt cô, làm cô hoa cả mắt, cửa kính bên cạnh mở ra, gió thổi mưa vào, rơi xuống tài liệu, Trình Trì đứng dậy, khép mạnh cuốn tài liệu lại, xoay người chạy tới phòng Hứa Nhận.

“Hứa Nhận! Mở cửa!”

Rầm rầm rầm!

Một lát sau, Hứa Nhận mở cửa phòng ra.

“Có chuyện gì thế?”

“Nhờ anh, tìm anh giúp em chọn trường.”

Trình Trì ngẩng đầu nhìn anh, anh ăn mặc rất nghiêm túc, một chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp với quần đen. Trình Trì kiễng chân, ghé sát vào anh, ngửi ngửi, có mùi keo xịt tóc, anh sửa soạn quá nghiêm chỉnh.

Trình Trì nghi ngờ: “Trời đang mưa, anh muốn ra…” Cô còn chưa nói hết lời, ánh mắt lướt qua anh, rơi xuống chiếc vali màu đen trong phòng anh.

Đó là chiếc vali anh mang theo trong ngày tới đây.

Hơi thở Trình Trì chợt trở nên dồn dập.

“Đi vào rồi nói.” Hứa Nhận mở rộng cửa ra, Trình Trì lại đứng yên bên cửa, nhìn quanh phòng anh, tất cả đồ đạc trên bàn của anh, đều không còn, khăn trải giường được gấp ngay ngắn, cô chạy vào, kéo tủ quần áo ra, toàn bộ quần áo cũng biến mất.

“Anh muốn đi?” Cô quay đầu lại, khó tin.

Hứa Nhận rất bình tĩnh đáp một tiếng.


“Không có gì muốn nói với em à?” Trình Trì ôm cuốn tài liệu trước ngực, tiến lên vài bước, yên lặng nhìn anh, giọng nói run run: “Hay là anh định đi rồi mới nói cho em biết?”

Hứa Nhận đút tay vào trong túi, thờ ơ nhìn mưa rào ngoài cửa sổ: “Không phải em đang ở nhà sao?”

Trình Trì bị giọng điệu của anh chọc giận, giống như lần gặp đầu tiên vậy.

Vĩnh viễn mang bộ dáng đương nhiên này.

“Hứa Nhận, anh cho rằng anh là ai! Anh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!” Cô đột nhiên mất khống chế, chạy tới đẩy anh một cái.

Hứa Nhận bị cô đẩy ngã ngồi trên giường, giữ chặt cổ tay cô: “Em bình tĩnh một chút.”

Trình Trì thở hổn hển, hung hăng nhìn anh: “Hứa Nhận, em là gì của anh?”

“Em là cô gái anh đã từng thích.”

“Đã từng?”

“Hiện tại là người phụ nữ của anh.”

Trình Trì dứt khoát đè anh xuống giường, dùng sức cắn môi anh, nghiền áp xé rách, mãi đến khi chảy máu, lại được cô dùng sức liếm mút, dường như cố ý trả thù anh, vừa hôn anh, vừa kéo thắt lưng của anh: “Người phụ nữ của anh, anh mẹ nó còn muốn chơi trò không từ mà biệt với em.” Cô thở hổn hển, nỗ lực kiềm chế phẫn nộ trong lòng: “Ngay cả lời chia tay cũng không có đúng không?”

“Trình Trì, bố em từng nói với anh.” Hứa Nhận bình tĩnh nói: “Về chuyện của em.”

Động tác Trình Trì đột nhiên dừng lại, sau đó, có vẻ cô đã dịu đi, ngửa mặt nằm trên giường, nhìn trần nhà, cười cười: “Hóa ra là chuyện này, vừa rồi anh hù chết em.”

“Chuyện này còn chưa đủ hù dọa em?”

Trình Trì xoay người ngồi dậy, kéo chiếc quần đã bị cởi ra một nửa của Hứa Nhận lên, tỉ mỉ gài lại thắt lưng cho anh: “Bố em ép anh chia tay em đúng không? Em đã sớm chờ đến ngày này, rời khỏi cái nhà này.”

“Nhưng anh chỉ mua một vé.” Hứa Nhận nói.

“Em mua vé khác.” Trình Trì trực tiếp lấy điện thoại ra: “Mấy giờ, đến đâu? Giường nằm hay là ghế cứng?”

“8 giờ, Thượng Hải, ghế cứng.”

Trình Trì nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 5 giờ chiều, còn ba giờ nữa.

“Bây giờ em đi thu dọn đồ đạc trước.” Trình Trì dứt lời định đi, ngẫm nghĩ: “Thôi, quá nhiều đồ, một chốc cũng không dọn xong, tới nơi rồi mua đồ mới, em đặt vé trước…”

Hứa Nhận đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Ánh mắt Trình Trì từ trên màn hình điện thoại chuyển sang mặt anh, một tia chớp cắt ngang chân trời, căn phòng tối tắm nháy mắt được chiếu sáng, vẻ mặt của anh rất hờ hững, mang theo nụ cười lạnh.

Trình Trì nhíu mày, cô rất không thích biểu cảm này của anh.

“Hứa Nhận, có phải anh không muốn dẫn em đi đúng không?” Cô hỏi anh.

Hứa Nhận nhún nhún vai: “Chân mọc trên người em, em muốn đi, không ai ngăn được.”

“Em nghĩ thế nào cũng được.”

“Nhưng anh sẽ không dẫn em đi.”

“Hứa Nhận.” Trình Trì nhìn anh: “Anh có ý gì?”

“Em muốn đi Thượng Hải hay đi đâu, ngồi xe nào, đều là chuyện của em, không liên quan đến anh, em muốn đi theo anh cũng được, nhưng anh sẽ không chăm sóc cho em.”

“Hứa Nhận.” Trình Trì khó tin: “Anh nói cái gì?”

“Bố em không thích chúng mình ở bên nhau.” Anh nói: “Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân anh muốn chia tay với em.”

Anh lạnh nhạt nhìn cô một cái: “Biết anh thích gì ở em không?”

“Cái gì?” Trình Trì ngơ ngẩn nhìn anh.


“Có thể sẽ bị tổn thương, em chắc chắn muốn nghe ư?”

Trình Trì nhìn anh chằm chằm, ánh mắt hằn tơ máu: “Anh nói đi.”

“Anh thích em vì em là cô bé điếc.” Anh đi tới, cắn một cái lên vành tai cô, đầu lưỡi trằn trọc một lát, đè thấp giọng: “Em có tất cả những gì anh hâm mộ, nhà giàu có, được người nhà cưng chiều, em tựa như cô công chúa nhỏ ở trên cao, nhìn hoàn hảo như vậy, mà thực tế lại vô cùng khiếm khuyết.”

Đồng tử Trình Trì co lại.

Giọng anh như gió từ địa ngục thổi tới: “Em không chỉ có khiếm khuyết về cơ thể, tâm hồn cũng có khiếm khuyết, em muốn cứu vớt anh, như em mong muốn, anh cho em, tất cả những gì em muốn bao gồm bản thân anh, bởi vì anh thích khiếm khuyết của em, em làm anh cảm thấy, thế giới này mẹ nó vẫn có chỗ công bằng.”

Nước mắt Trình Trì tràn ngập hốc mắt, nhưng cô cắn chặt môi dưới, không cho nước mắt rơi xuống.

“Rất đau khổ đúng không, tiểu thiên kim.” Hứa Nhận dịu dàng hôn lên trán cô, sau đó đứng dậy, xách vali: “Em nên tỉnh rồi, mở to mắt nhìn thế giới này, thế giới này là bệnh, giống như cái nhà này, thối rữa mục nát.”

“Anh thì sao, Hứa Nhận?”

Hứa Nhận xoay người, yên lặng nói: “Anh cũng… Có bệnh.”

Bệnh nghèo, bệnh điên, cầu mà không được, mơ mộng hão huyền, tương tư tận xương, xa cách đến tận chân trời…

Rơi xuống địa ngục gì chứ, thế giới này mẹ nó còn không phải là địa ngục ư?

Mỗi người đều đau khổ giãy giụa trong biển tội ác, không có người được cứu giúp, không có người vô tội.

Trình Trì trước anh một bước, chạy đến bên cạnh bàn, bưng chiếc hộp nhỏ đựng rùa lên, lảo đảo lùi ra phía sau vài bước.

“Hứa Nhận.” Cô dùng mu bàn tay lau khô nước mắt trên khóe mắt, cố gắng khiến giọng nói mình trở nên bình tĩnh: “Hứa Nhận…”

Giọng cô rất nghẹn ngào, ngoại trừ tên của anh, cô không thể nói thêm được lời nào nữa.

Nước mắt càng lau càng nhiều, tựa như dòng suối nhỏ chảy xuống róc rách.

“Hứa Nhận…” Cô đỏ mũi, nỗ lực nói gì đó, nức nở đứt quãng, rất giống lúc đạt cao trào dưới thân anh.

“Anh thích Sex mà, ở lại đi.”

Anh xoay người đi ra khỏi phòng, dường như chợt nghĩ ra gì đó, quay đầu lại: “Đúng rồi, về thân thế của anh, thật ra em đã đoán đúng được một nửa, anh là con trai Lâm Quân Tắc, nhưng không phải con riêng, mẹ anh là vợ chính thức của ông ta, trước đây ông ta vào thành phố làm việc, vì mặt mũi ưa nhìn, được tiểu thư nhà giàu coi trọng, bỏ rơi mẹ của anh.”

Trình Trì ngơ ngác lắng nghe.

“Còn nữa, anh có thể vào nhà của em, có chỗ ở, có sách học, cũng không phải do Lâm Quân Tắc nhân từ hay nhớ đến thân tình, mà là…” Anh cười lạnh một tiếng: “Là anh lấy sự tồn tại của bản thân, đe dọa ông ta, ông ta không dám nhận anh, cũng không dám để vị tiểu thư nhà giàu kia biết đến sự tồn tại của anh, anh là minh chứng cho quá khứ nghèo túng của ông ta.”

Anh rời đi thật lâu.

Cô ôm chặt hộp đựng rùa đen, không biết đứng bao lâu, khóc bao lâu, đột nhiên, hình như cô chợt phản ứng lại gì đó, ôm rùa đen vội vàng chạy ra ngoài, mở cửa trực tiếp lao thẳng vào trong màn mưa.

Mưa to tầm tã gột rửa cả thế giới, một lớp hơi nước dâng lên, bao trùm lấy đôi mắt cô, cô chạy ra khỏi biệt thự, đã không thấy bóng dáng Hứa Nhận.

“Đừng đi mà!” Cô chạy vào gara, chưa đến một lát sau, Ferrari màu đỏ lao ra, lao vào trong màn mưa, cô điên cuồng dẫm lên chân ga, phóng trên đường.

Cần gạt nước gạt hết mưa to, Sex được cô đặt trên ghế phó lái, đầu nhỏ vùi vào trong nước, phun ra từng quả bong bóng.

———-

Hứa Nhận cầm vé tàu, xách theo vali, vào toa tàu hỏa.

Khoang tàu ghế cứng vô cùng nặng mùi, mùi mì ăn liền, mùi chân thối, còn có mùi hôi nách…

Vài gã đàn ông ngủ trên lối đi nhỏ, vị trí của anh gần cửa sổ, nâng vali để lên giá hành lý, anh ngồi xuống, trái tim càng đau đớn.

Hai gã đàn ông bên cạnh đang chơi bài.

“Người anh em, đấu địa chủ (2) không?” Một gã mặc quần áo công nhân hỏi Hứa Nhận: “Làm hai ván.”

Hứa Nhận lắc đầu, không muốn nói chuyện.

Anh duỗi tay vặn nắp chai nước khoáng, gã công nhân quan sát anh, ánh mắt dừng trên chai nước khoáng trong tay anh, tay cầm chai, vô cùng run rẩy, nước trong chai suýt bắn ra ngoài.

“Người anh em, có phải cơ thể cậu không được thoải mái không?” Công nhân Giáp hỏi.

Hứa Nhận lắc đầu, nặng nề buông chai nước khoáng.

Công nhân Giáp thấy anh không thích nói chuyện, cũng không quấy rầy anh nữa, tiếp tục chơi bài với công nhân Ất.

Hứa Nhận nhắm hai mắt lại, vài phút sau, đoàn tàu chậm rãi khởi hành.

“Wow! Xe xịn kìa!” Phía đối diện truyền đến tiếng nói của một người đàn ông: “Đó xe là Ferrari nhỉ?”

Sau đó một người phụ nữ mở miệng, tràn ngập sự hâm mộ: “Đúng vậy! Ferrari bản giới hạn! Ngầu thật!”

Hứa Nhận đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy trên quốc lộ song song với đường ray, chiếc Ferrari màu đỏ lao đi như ngọn lửa, cửa sổ Ferrari chậm rãi hạ xuống, cô vừa khóc, vừa lái xe, không ngừng nhìn vào cửa sổ tàu hỏa, đôi môi đỏ bừng của cô mấp máy, hình như đang nói gì đó.

Tim anh bỗng nhiên thắt lại, anh đọc được, cô đang gọi tên anh.

Hứa Nhận, cô đang gọi Hứa Nhận.

Hứa Nhận đập tay vào cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, mọi người xung quanh đều quay sang nhìn anh với mắt ánh kì lạ.

Anh ở đây, tiểu thiên kim, anh ở đây.

Ferrari tăng tốc, phóng nhanh lên trước, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Hứa Nhận.

Anh cảm giác… Khóe mắt có thứ gì đó ấm áp, chảy xuống.

Ferrari ngừng lại trước ngã rẽ, anh nhìn thấy cô đứng trước mui xe, trong tay ôm hộp đựng rùa đen, đứng dưới trời mưa, đón tàu hỏa đang chạy, vừa khóc vừa gọi.

Hứa Nhận đột nhiên đứng lên, cả người dán vào cửa sổ, khiến mọi người xung quanh giật nảy mình.

Dường như Trình Trì đã nhìn thấy anh, cô bỗng chạy xuống quốc lộ, chạy qua bờ ruộng đuổi theo.

Cô khóc lóc chạy vội, mưa to tầm tã.

Nhưng rất nhanh, bóng dáng gầy yếu của cô bị tàu hỏa bỏ lại phía xa.

Đau lòng đến mức khó mà hít thở.

“Sex.” Anh lẩm bẩm, nghẹn ngào nói: “Thay anh…”

“Ở bên cô ấy.”

Hết chương 33

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Nhận anh nói những lời đó, thử hỏi lương tâm anh có đau hay không 

Chỉ có chương này ngược! Ngày mai là được rồi!!!

Thật đấy thật đấy!!

Che nắp nồi chạy ~

Lời editor: Đừng tin tác giả huhu, cú lừa ngoạn mục đấy T.T

(1): Dự án 211 (211工程/ Project 211) là dự án được Quốc Vụ Viện Trung Quốc (tức chính phủ trung ương) chính thức phê chuẩn vào tháng 11 năm 1995 để thành lập khoảng 100 cơ sở các trường đại học cao cấp cùng các khoa nghiên cứu nhằm hướng tới thế kỉ 21, ứng phó với cách mạng kĩ thuật của thế giới mới. Đây là chính sách cải cách được thực hiện với quy mô lớn nhất từ xưa tới nay trong lĩnh vực giáo dục cao cấp của chính phủ Trung Quốc.

Những trường đại học nằm trong dự án 211 thường được gọi là đại học 211. Có thể nói đại học 211 là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Những trường đại học hàng đầu Trung Quốc này rất khắt khe trong tuyển sinh đầu vào, chú trọng chất lượng đào tạo cũng như chất lượng đầu ra của sinh viên. Học tập trong những trường này sẽ khá là khó và có nhiều áp lực cho sinh viên nhất là các sinh viên nước ngoài đến du học Trung Quốc. Tuy vậy, việc tốt nghiệp đại học 211 sẽ đem lại một tấm bằng khá là danh giá tại Trung Quốc.

(2): Đấu địa chủ là một cách chơi bài tú lơ khơ. Trò chơi có ít nhất tùy 3 người, dùng một bộ 54 lá ( ngay cả lá bài quỷ), trong đó một người làm địa chủ, còn lại hai nhà là một phương khác, song phương đấu nhau, một phương ra bài trước thì chiến thắng.