Tâm Nhãn

Chương 92




Lương Thừa ôm Kiều Uyển Lâm tỉnh giấc, tạm thời chưa có ý định rời giường. Tối qua come out kích động quá, suýt nữa làm nhị vị phụ huynh ngất xỉu, nên tự giác làm người một cách khiêm tốn.

Bọn họ lại chợp mắt thêm chút nữa, đợi Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp ra khỏi nhà rồi nói sau. Đến chín giờ hơn, trong nhà bắt đầu không còn tiếng động gì nữa.

Lương Thừa rời khỏi phòng ngủ đi thám thính tình hình, hóa ra hai vị phụ huynh đã rời khỏi nhà từ khi trời chưa sáng, chắc cũng đang muốn trốn bọn họ.

Cứ như thế mà thời điểm bọn họ xuất phát từ Bình Hải đã gần trưa, trời âm u màu xanh xám, dự báo thời tiết còn nói sẽ có một trận tuyết nhỏ.

Kiều Uyển Lâm mặc một cái áo khoác lông cừu màu beige, rất hợp với mái tóc màu nâu của cậu, túi áo rất lớn, nửa cánh tay cậu nhét ở trong rất ấm, trong chiếc cặp canvas dưới chân hé ra một góc tập tài liệu.

Sau ba tiếng trên cao tốc, Lương Thừa im lặng lái xe đến điểm dừng chân cuối cùng trên đường, anh xuống xe đi ra một góc xa hút thuốc.

Hút xong quay lại, máy dẫn đường đổi thành một địa chỉ cụ thể hơn, Lương Thừa vươn ngón tay nhuốm mùi thuốc lá, túm mặt Kiều Uyển Lâm xoay về phía mình.

Miệng bị bóp chu lên, Kiều Uyển Lâm lẩm bẩm: “Đau em.”

Lương Thừa trái lại càng mạnh tay hơn, ngón tay chai sần cọ xát trên da thịt trơn bóng, anh nói: “Bây giờ quay đầu vẫn còn kịp.”

Kiều Uyển Lâm đã quyết rồi: “Không, chúng ta đi tiếp đi.”

Lương Thừa buông tay, vết tích đỏ hồng in trên khuôn mặt trắng bóc kia càng khiến cậu trông ngây thơ vô tội gấp bội, anh liếc tên tiểu khu hiện trên màn hình, hỏi: “Hẹn ở nhà à?”

Kiều Uyển Lâm “Ừm” một tiếng, những chuyện đó không thể nào nói bên ngoài được, hơn nữa cậu nghĩ chắc hẳn Lâm Thành Bích đang rất lo lắng, ở nhà sẽ yên tâm hơn.

Nửa tiếng sau, chiếc việt dã rời khỏi đường cao tốc tiến vào nội thành, vị trí này rất nhộn nhịp nên không khó tìm, rộng rãi hơn khu nội thành cũ Vương Nhuế Chi ở rất nhiều.

Hôm nay là ngày hành chánh, bãi xe dưới hầm tiểu khu khá vắng lặng, Lương Thừa đậu xe xong tắt máy, nhưng không có ý định xuống xe.

Đây là buổi gặp mặt của hai mẹ con, người ngoài không nên góp mặt, đặc biệt là anh.

Kiều Uyển Lâm cởi dây an toàn, nói: “Vậy em lên đây.”

Lương Thừa đặt điện thoại lên bục điều khiển rồi dặn dò: “Có chuyện gì phải gọi cho anh ngay, không được cãi vã, không được kích động.”

Kiều Uyển Lâm thề thốt cam kết rồi xuống xe vào thang máy, con số nhảy tới tầng mười sáu, cả tầng không có tạp âm gì khác ngoài tiếng bước chân nặng nề của cậu.

Đi tới trước cửa, cậu lại đút tay vào túi áo khoác, có vẻ như vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để ấn chuông cửa.

Chắc Lâm Thành Bích cũng đang ngóng trông nên đã chủ động mở cửa ngay.

Căn phòng rộng lớn ấm áp, trên tường ở huyền quan dán một cái bảng đo chiều cao, dưới chiếc tủ bên cạnh có một giỏ xe hơi đồ chơi, Kiều Uyển Lâm nhìn tới phòng khách, ở góc bàn bên cạnh sô pha có một tòa kiến trúc bằng lego.

Lúc nhỏ cậu cũng thích chơi, bèn hỏi: “Là Khang Khang lắp phải không?”

“Em nó không lắp nổi, cứ khóc lóc đòi ba nó giúp đỡ.” Lâm Thành Bích cầm nước nóng tới, “Nó không thông minh được như con.”

Kiều Uyển Lâm ngồi xuống, trên bàn trà có mấy món ăn nhẹ và hoa quả đã được cắt sẵn. Lâm Thành Bích ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện, sắc mặt điềm nhiên: “Mẹ nhớ con thích ăn bánh quy chocolate nên đã đi siêu thị nhưng không mua được.”

Kiều Uyển Lâm cầm một cái bánh xốp lòng đỏ trứng lên, bóc ra: “Con cũng thích ăn cái này.”

Lâm Thành Bích hỏi: “Con tới đây bằng cách nào, tàu cao tốc à?”

Kiều Uyển Lâm trả lời: “Bạn con lái xe đi cùng con.”

Lâm Thành Bích đoán được thân phận “người bạn” đó, trước giờ bà không phải người vòng vo, nên cứ thế mà chấm dứt cuộc hàn huyên vô vị này: “Uyển Lâm, con với người tên Lương Thừa là thế nào?”

Kiều Uyển Lâm cắn vào bột đậu ngọt thanh: “Con đã nói rõ trong điện thoại rồi.”

“Nhìn mẹ này, nhìn mẹ đi Uyển Lâm.” Lâm Thành Bích nói, “Đây không phải chuyện đùa đâu, ba con có biết không? Hạ Tiệp thì sao, bà ta kết hôn với ba con rồi còn để cho con trai bà ta dây dưa mờ ám với con nữa hả?”

Kiều Uyển Lâm liếm vụn bánh bên môi, lau tay xong, lấy tập tài liệu từ trong cặp ra đưa tới cho bà.

Lâm Thành Bích nhận lấy mở ra, tư liệu chuyên mục về Triệu Kiến Triết, bản thảo phỏng vấn Lương Thừa, bà lật xem từng trang, nét mặt điềm nhiên từ từ tan vỡ, cả khuôn mặt bắt đầu căng ra.

Kiều Uyển Lâm lấy lại quyền chủ động: “Mẹ không cần phải truy hỏi, cũng không cần quan tâm đến chuyện riêng của con. Mẹ đã không còn là người giám hộ của con nữa, cũng không còn hao tâm tổn sức với con từ lâu, mẹ quên rồi sao?”

Lâm Thành Bích trấn tĩnh đóng tài liệu lại, giơ lên: “Lương Thừa đã nói với con những gì, cậu ta bảo con tới đây hỏi tội mẹ phải không?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Con đã biết hết tất cả rồi.”

“Mẹ và cậu ta chỉ mới gặp mặt một lần thì cậu ta biết được bao nhiêu?” Lâm Thành Bích nói, “Con đừng tin những lời vớ vẩn đó, cậu ta thích con thật hay là có mục đích khác, coi chừng con bị nó lừa gạt rồi.”

Kiều Uyển Lâm không hoảng loạn chút nào: “Con tin anh ấy sẽ không gạt con, phỏng vấn này là mẹ làm, bản thảo đó cũng là mẹ viết, cho nên đây chính là cách nghĩ của mẹ về vụ án ngộ sát người cha nuôi đã ngược đãi mình của Lương Thừa đúng không?”

Lâm Thành Bích trợn trừng mắt, không tin nổi Kiều Uyển Lâm lại nói như thế với bà, bà tức giận hỏi: “Con ngoan ngoãn lắm mà, là Lương Thừa giựt dây con tới đây tính sổ với mẹ đúng không?”

Kiều Uyển Lâm mệt mỏi ngả người ra sau, giọng nói chợt hời hợt đi: “Không tính sổ cũng được, con chỉ cần chứng cứ năm xưa Triệu Kiến Triết giao cho mẹ.”

Lâm Thành Bích hoảng hốt ngoảnh mặt đi, mái tóc ngắn từ sau tai rớt ra, bà ôm hy vọng có thể giấu giếm cả đời, xem ra thực tế lại không như ý nguyện.

Hồi lâu sau, bà lắc đầu: “Mẹ không có giữ chứng cứ gì hết.”

Kiều Uyển Lâm cười khẩy đầy trào phúng: “Sở dĩ Triệu Kiến Triết giao cho mẹ là vì mẹ và ông ta là cùng một hạng người.”

Lâm Thành Bích cao giọng: “Uyển Lâm!”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Mẹ cảm thấy đang bị sỉ nhục phải không?”

Lâm Thành Bích siết chặt tay vịn: “Không được nói chuyện với mẹ như vậy, mẹ là mẹ của con.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Triệu Kiến Triết đổi trắng thay đen, vu khống tội danh cho cặp chị em mồ côi kia, khi ván đã đóng thuyền ông ta mới yên lòng. Mẹ rõ ràng đã biết chân tướng nhưng lại viết ra một bản tin móp méo như thế, ý đồ của mẹ là sau khi phát sóng sẽ đánh lừa dư luận, thủ đoạn bỉ ổi chẳng khác gì ông ta.”

Lâm Thành Bích biện giải: “Không phải, tại sao mẹ phải ——”

Kiều Uyển Lâm nói: “Vì các người chột dạ.”

Cậu thoáng nhìn ánh mắt sợ hãi của Lâm Thành Bích, rồi ngước lên nhìn tấm ảnh gia đình treo trên tường, một nhà ba người cười rạng rỡ, căn nhà ở Bác Ngự Viên cũng từng treo một tấm như vậy.

Cậu nhìn bức ảnh chăm chú: “Mẹ ở thành phố này tái hôn sinh con, bắt đầu một cuộc sống mới, có lúc nào nhớ đến con không.”

Lâm Thành Bích trông mong cậu có thể mềm lòng, liền nói: “Sao không nhớ được chứ, con mãi mãi vẫn là con trai của mẹ.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Nhưng con thấy ghê tởm.”

Lâm Thành Bích sửng sốt, nước mắt bất giác tuôn ra, đây là lần đầu tiên bà khóc trước mặt Kiều Uyển Lâm. Bà tưởng tình yêu thương của Kiều Uyển Lâm là vô điều kiện, vô bờ bến, nhưng đứa con trai luôn nũng nịu với bà lại nói rằng… nó thấy ghê tởm bà.

“Mẹ.” Từ khi Kiều Uyển Lâm vào nhà đến bây giờ, cuối cùng cậu cũng chịu gọi bà một tiếng mẹ, nhưng lại nói, “Chắc đây là lần cuối con gọi mẹ như vậy.”

Phòng tuyến của Lâm Thành Bích lập tức sụp đổ, bà khom người bụm mặt, giọng nói chui ra ngắt quãng từ những kẽ ngón tay: “Mẹ đã định hỏi ông ta… Mẹ đã định đi hỏi Triệu Kiến Triết.”

Hôm đó Lâm Thành Bích được Triệu Kiến Triết hẹn tới nhà, nhờ bà giữ hộ một tập tài liệu, bà vốn không đồng ý nhưng nể mặt bạn bè nên miễn cưỡng ưng thuận.

Khi ra khỏi nhà thì gặp phải Hạ Tiệp, bà thấy sắc mặt Hạ Tiệp rất lạ, nhưng bọn họ không thân, hơn nữa sắp sửa đến giờ đi làm nên đã vội vã đi ngay.

Trên đường Lâm Thành Bích vẫn không yên tâm, nếu như là tài liệu quan trọng lỡ có hư hao hay mất mát gì thì bà không gánh nổi trách nhiệm, vì thế bà mở ra xem thử.

Đọc xong bà giật mình, vô số suy nghĩ kéo tới, bà định quay lại chất vấn Triệu Kiến Triết nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện, biết tin Kiều Uyển Lâm phát bệnh ngất xỉu trên đường đi học.

“Mẹ lập tức chạy đến bệnh viện, con có nhớ không, hôm đó mẹ vẫn luôn túc trực bên con.” Lâm Thành Bích nói, “Không ngờ ngay tối hôm đó Triệu Kiến Triết đã chết.”

Tất cả cứ như định mệnh vậy, Kiều Uyển Lâm hỏi: “Giả sử con không xảy ra chuyện thì đống tài liệu kia mẹ định trả lại cho Triệu Kiến Triết hay là sẽ công khai?”

Lâm Thành Bích khom người thấp hơn, bà làm thinh.

Kiều Uyển Lâm đã dự liệu được đáp án, cậu gật đầu nói: “Ông ta chết rồi mẹ vẫn chọn giấu diếm, vậy cho dù ông ta không chết thì việc chứng thực có ý nghĩa gì đâu, chẳng phải cũng cùng một giuộc với ổng à?”

“Chứ mẹ có thể làm thế nào?!” Mặt Lâm Thành Bích lấm tấm nước mắt, khuôn mặt méo xẹo ẩm ướt, “Nhờ vào cuộc phỏng vấn với hắn ta mà mẹ mới nổi tiếng trong ngành, mới được thăng chức, mẹ mà công khai thì khác nào tự vả vào mặt mình, tự đập vỡ bát cơm của mình! Mẹ và hắn ta là bạn, hắn có tội, mẹ lấy gì để chứng minh mười sáu năm trước mẹ hoàn toàn không biết gì hết?! Mẹ không thể bị đổ oan thành tòng phạm được!”

Tất cả mọi thứ bà vất vả giành lấy đều sẽ lung lay, sự nghiệp, thành tựu, cả sự trong sạch của bà, tất cả đều sẽ bị người ta hoài nghi, bà không trả nổi cái giá đó.

Còn Triệu Kiến Triết đã tính đến bước đó rồi, tài liệu bị Lương Thừa phát hiện, lỡ như xảy ra chuyện gì thì cả nhà và văn phòng luật sư đều sẽ bị tra soát. Ông giao cho Lâm Thành Bích, biết được Lâm Thành Bích tinh tướng chắc chắn sẽ lật ra xem, sau đó vì có dính líu đến việc phỏng vấn mà chọn cách giữ bí mật.

Chỉ là không thể ngờ rằng mình lại chết, nhưng dù có chết thì sự lựa chọn của Lâm Thành Bích vẫn là như thế.

Bà cười mếu máo: “Con nói rất đúng, mẹ cùng một hạng người với hắn ta.”

Sau khi xảy ra chuyện, bà cũng từng rối bời, càng dây dưa kéo dài thì cơ hội chứng minh mình trong sạch ngày càng nhỏ, bà thật sự trở thành tòng phạm rồi. Vốn tưởng rằng không có người thứ ba biết được chuyện này, nhưng mà giữa đường lại xuất hiện một Lương Thừa.

Kiều Uyển Lâm nói: “Cho nên mẹ mới muốn rời khỏi Bình Hải phải không?”

Lâm Thành Bích hoảng hốt nhìn cậu: “Con thật sự đã biết tất cả rồi.”

Sau đó bà ngày càng lo lắng, bà sợ chuyện này sẽ bị lật tẩy, sợ cậu thiếu niên giết người kia sau khi ra tù sẽ báo thù bà. Nên bà quyết định rời khỏi Bình Hải, chuẩn bị chạy trốn từ trước đó hơn một năm rồi.

Trong khoảng thời gian đó, mâu thuẫn giữa bà và Kiều Văn Uyên ngày càng gay gắt, sự nghiệp của Kiều Văn Uyên và việc học hành của con đều ở Bình Hải nên ông không muốn đi, cuối cùng gây lộn tới mức phải ly hôn.

Kiều Uyển Lâm im lặng lắng nghe, rồi hỏi: “Chỉ cần ở đây là mẹ có thể yên lòng rồi sao?”

Lâm Thành Bích nói: “Mẹ đã mất quá nhiều rồi…”

Kiều Uyển Lâm hất sạch đống lego, tòa kiến trúc đã lắp ráp xong vương vãi tứ tung trên sàn, cậu nói: “Mẹ ở nhà mới bên cạnh chồng mới con trai mới, có bao giờ nghĩ tới Lương Thừa, nghĩ tới cặp chị em mồ côi kia, nghĩ tới đứa con trai bị mẹ vứt bỏ chưa? Hãy nghĩ về cái lương tâm mà mẹ đã đánh mất nhiều nhất đi!”

Lâm Thành Bích loạng choạng bổ nhào đến bên cạnh cậu, khóc lóc cầu xin: “Con trai à, con không thể đối xử với mẹ như vậy được!”

Kiều Uyển Lâm hất bà ra, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Mẹ đã thủ tiêu đống tài liệu đó chưa? Trong đó không hề có nội dung nào dính líu tới mẹ, một khi đến bước đường không thể không vạch trần thì ít nhiều nó cũng giúp đỡ mẹ. Cho nên mẹ vẫn còn giữ, con nói đúng chứ?”

Lâm Thành Bích gục trên sô pha, vẻ yếu đuối hiếm thấy đang cố gắng nặn ra một chút ngoan cố: “Con nhất định phải ép mẹ đến đường cùng sao?”

Kiều Uyển Lâm trả lời: “Hãy giao vật chứng đến muộn mười một năm cho cảnh sát, nói rõ mọi chân tướng, nếu không con sẽ không để yên chuyện này đâu.”

“Mẹ là mẹ con, mẹ ruột của con!” Lâm Thành Bích cuồng loạn quát lớn, “Con vì đám người ngoài kia mà đến đối phó với mẹ sao?!”

Kiều Uyển Lâm trợn mắt nhìn bà, vành mắt như sắp bung ra tới nơi: “Con nói mẹ biết, thứ nhất, Lương Thừa không phải người ngoài, con yêu anh ấy, cặp chị em mồ côi kia là bạn của con. Thứ hai, con là phóng viên, chức trách và sứ mệnh này là mẹ dạy cho con. Thứ ba, chính vì mẹ là mẹ con cho nên con mới muốn mẹ đi chuộc tội!”

Lâm Thành Bích kéo vạt áo cậu: “Tất cả đều đã sóng yên biển lặng rồi, bọn họ đều đã chết rồi mà…”

“Cái chết của lũ bọn họ là nhờ người tốt trả giá để đổi lại! Nhưng mà chết chưa đủ minh bạch, xem như là phỏng vấn bổ sung đi, con muốn mẹ vạch trần chân tướng, khắc sâu nguyên nhân cái chết lên mộ của lũ đó!”

Lâm Thành Bích sợ hãi rũ tay xuống: “Uyển Lâm… Uyển Lâm, con không thể làm như vậy, em trai con vẫn còn nhỏ lắm…”

Kiều Uyển Lâm nói: “Cho nên mẹ đừng để nó giống như con, ngưỡng vọng hai mươi mấy năm mới biết rõ bộ mặt thật của mẹ mình.”

Lâm Thành Bích ngồi xụi lơ trên sàn nhà, dáng vẻ lão luyện ngày xưa đều hóa thành chật vật, chỉ biết lắc đầu liên tục.

Gân xanh trên trán giật nảy, Kiều Uyển Lâm thật sự đã hiểu được những lời Tôn Trác từng nói với cậu, con người không nhất thiết cần một tấm gương để noi theo, thứ có thể thúc đẩy bản thân chính là cọc tiêu trong lương tâm mình.

Hoàng hôn đã điểm, Lâm Thành Bích lau khô nước mắt bò dậy, vuốt lại đầu tóc, nói: “Khang Khang sắp tan học rồi.”

Kiều Uyển Lâm nhìn bộ dạng cố chấp không chịu giác ngộ của bà, hỏi: “Đuổi con đi chứ gì, đây là lựa chọn của mẹ phải không?”

Lâm Thành Bích nghẹn ngào: “Cứ xem như hôm nay chúng ta chưa hề gặp nhau, mẹ không biết gì hết.”

Ánh chiều tà màu đỏ cam lọt vào phòng khách, làm nhòe đôi mắt ửng đỏ của Kiều Uyển Lâm, cậu nhẹ nhàng nói: “Được, vậy lần sau gặp chắc là ở lễ truy điệu của con rồi.”

Lâm Thành Bích kinh hoảng, vẻ trấn tĩnh bà cố gắng duy trì sụp đổ ngay lập tức.

Kiều Uyển Lâm lấy hộp thuốc trong cặp, mở ra đổ hết thuốc lên sàn. Mọi thứ cậu dự trù đều đã đạt được mục đích, bao gồm cả chính bản thân mình.

“Đã nhiều ngày rồi con không uống thuốc.” Cậu hỏi, “Em trai vẫn còn nhỏ, nhưng con không còn nhỏ nữa rồi, hai mươi lăm năm này, mẹ đã chuẩn bị tinh thần nói lời tạm biệt với con chưa?”

Sắc mặt Lâm Thành Bích tái nhợt, ngã phịch xuống sàn, nhặt từng viên thuốc lên trong hoảng loạn, ánh ráng chiều đậu xuống đỉnh đầu bà, không che giấu được mái tóc đã bạc đi vài sợi.

Kiều Uyển Lâm nhìn cảnh tượng này, nói: “Con tới để chịu báo ứng thay mẹ.”

Lâm Thành Bích khóc lóc nức nở: “Đừng mà… Đừng mà con!”

Kiều Uyển Lâm xoay người đi ra khỏi nhà, tiến vào thang máy, cửa thang máy khép lại ánh lên bộ dạng xanh xao của cậu, môi cắn rỉ máu, bị nước mắt chảy xuống làm mờ một mảng đỏ tươi.

Dưới bãi xe, Lương Thừa đi lại tới lui, ngoài trời tuyết rơi rồi, những cơn giá rét cứ ùn ùn kéo tới.

Anh thoáng thấy bóng hình Kiều Uyển Lâm từ xa liền phi tới, hai tay ôm khuôn mặt kia lau sạch những vết tích trên đó, không có can đảm tra hỏi kết quả.

Kiều Uyển Lâm vùi đầu vào lòng anh, nói: “Em đã đánh cược với mẹ.”

Lương Thừa hỏi: “Cược cái gì?”

Trên lối đi phía trước, Lâm Thành Bích với đầu tóc bù xù chạy xuống, giống như một người mẹ mất con vậy. Bà nhìn thấy hai người lập tức dừng bước chân mà run rẩy.

Kiều Uyển Lâm nghe tiếng quay đầu lại, trả lời anh: “Cược… một chút tình yêu cuối cùng mà mẹ dành cho em.”