Điện thoại đang sạc reo báo thức, Lương Thừa tắt đi, tháo dây cáp, sau đó vào gian thay đồ lấy một bộ quần áo ra, khi quay về phòng ngủ thì Kiều Uyển Lâm đã dậy rồi.
Cậu ôm bụng ngồi bên giường, cứ thấy chướng chướng, nhưng lại không phải là mắc tiểu. Lương Thừa đi tới xoa bụng cho cậu, hỏi: “Đau à?”
“Không phải.” Cậu ngẫm nghĩ, “Hôm qua ăn không yên, chắc là đau dạ dày rồi phải không anh?”
Lương Thừa báo cáo kết quả chẩn đoán một cách đứng đắn, nói: “Chắc là vào sâu quá.”
Kiều Uyển Lâm mơ màng năm giây mới nhận ra, mặt đỏ như đít khỉ, vội vàng trách móc: “Anh đừng có nói mấy câu đó ở đây!”
Lương Thừa nói: “Tối qua chính em nói như thế, quên nhanh vậy sao?”
Kiều Uyển Lâm đẩy tên cầm thú ăn mặc chỉnh tề này ra, phụng phịu mặc quần áo vào, lúc cúi người mang vớ eo đau đến nỗi cậu muốn bật khóc. Vốn dĩ cậu có thể sống đến xấp xỉ bốn mươi tuổi, quen bạn trai xong gắng gượng tới ba mươi tuổi là đã thấy thấp thỏm rồi.
Nhân lúc mọi người không chú ý, cậu lẻn về phòng đánh răng rửa mặt, điện thoại nhận được thông báo của tổ trưởng, sáng nay tập họp ở địa điểm phỏng vấn.
Cậu trả lời “OK”, vỗ mạnh mấy cái lên mặt, cảnh cáo bản thân không được suy sụp nữa, hoàn thành công việc quan trọng hơn.
Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp đã ra khỏi nhà từ lâu, dẫn nhau đi ăn nồi đất (*) rồi, hai đứa con thì lười bày bừa nên cũng quyết định ra ngoài ăn.
(*) nồi đất: chỉ chung các món ăn nấu trong nồi đất (mì, miến, cháo, món hầm,…)
Hôm nay Kiều Uyển Lâm phỏng vấn ở khu nội thành cũ, nơi đầu tiên là con phố bên cạnh phố Trường Lâm. Lương Thừa đưa cậu đi, chiếc Mercedes lái vào đầu phố, rẽ tới đối diện ngõ Vãn Bình thì tắt máy.
Hai người lấp đầy bụng ở tiệm ăn sáng Ngô Ký, Kiều Uyển Lâm gọi bánh hàu, trứng trà, bún xào thập cẩm và sữa đậu nành, gọi cầm lấy khăn giấy lau đũa muỗng, nói: “Anh không gọi hả?”
Lương Thừa hỏi: “Em gọi một đống thế kia mà không có phần của anh sao?”
“Em phải ăn nhiều mà.” Kiều Uyển Lâm lầm bầm, “Vận động mạnh mất nhiều năng lượng… em mệt muốn xỉu luôn.”
Lương Thừa thầm mắng cậu đỏng đảnh, nhưng miệng vẫn theo thói quen: “Buổi trưa ở ngoài đừng ăn đồ cay với đồ lạnh.”
Bát, khay và lồng hấp tỏa ra hơi nóng lượn lờ, mùi vị vẫn như xưa, hai người ngồi đối diện nhau ăn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang ngõ Vãn Bình.
Điện thoại Lương Thừa đặt trên bàn rung lên, anh đọc xong dùng một tay gõ chữ, vừa nói: “Bảo anh Ứng mang Lão Sơn Sâm về.”
Kiều Uyển Lâm: “Anh Ứng không chửi anh hả?”
“Gửi tin nhắn thoại chửi hết một phút.” Lương Thừa nói, “Trịnh Yến Đông nói, lo là với tính cách của anh Ứng mà lên Đông Bắc kiểu gì cũng bị đập cho.”
Kiều Uyển Lâm phì cười, khóe mắt liếc về cây cột điện ở đầu ngõ. Năm xưa vào ngày đầu tiên cậu chuyển tới thì cậu đã quét mã rồi, đơn đặt hàng đầu tiên là ở quán nhậu Tiểu Ngọc, tất cả dường như đều được khóa chặt trong một góc tối.
Khi đó cậu ấm đầu rồi phát điên, chắc đã trở thành người đầu tiên trong thành phố cầm kéo “sát hại” một cây cột điện, chỉ vì muốn sở hữu Siêu Nhân cho riêng mình.
Bây giờ trưởng thành rồi, từ một đứa không biết lý lẽ trở thành một người nhìn trước ngó sau, Kiều Uyển Lâm xoay đầu lại, kìm nén một ngày một đêm cuối cùng cũng hỏi ra được: “Từ lâu anh đã biết mẹ em và Triệu Kiến Triết có quen biết đúng không?”
Đầu đũa của Lương Thừa lỡ chọc thủng lớp vỏ xíu mại, nước súp trào ra, anh “Ừm” một tiếng.
Kiều Uyển Lâm nói: “Mẹ em từng làm phỏng vấn cho Triệu Kiến Triết, đề cập tới vụ án của anh Ứng, hai người cũng đã biết rồi phải không?”
Lương Thừa bỗng ngước lên, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng: “Kiều Uyển Lâm.”
“Em ở đây.” Kiều Uyển Lâm ngờ được Lương Thừa sẽ nói gì, nên tiếp lời ngay, “Em tình cờ phát hiện ra thôi, cũng đọc hết rồi. Tối hôm đó hai người chỉ nói qua loa, là vì sợ em biết em sẽ buồn đúng không?”
Lương Thừa buông đũa, hiểu được lí do tại sao tâm trạng tối qua của Kiều Uyển Lâm lại bất thường như thế, anh trả lời: “Chuyện này không liên quan gì đến em.”
“Phỏng vấn là do mẹ em phụ trách, em không thể nào không quan tâm được.” Kiều Uyển Lâm nói, “Nhưng mẹ em không phải là người như thế… Rất có thể mẹ em không biết sự thật.”
Lương Thừa khựng lại một thoáng: “Chắc là vậy.”
Giọng nói của Kiều Uyển Lâm ngày càng thấp: “Khi đó không đủ chứng cứ, phía cảnh sát cũng bị Triệu Kiến Triết đánh lừa, nếu không thì mẹ em sẽ không làm như vậy đâu.”
“Sao cũng được.” Lương Thừa chỉ muốn kết thúc thật nhanh, “Những chuyện này đều đã là quá khứ, trôi qua mười mấy năm rồi, em không cần phải điều tra hay rối bời vì nó làm gì cả.”
Kiều Uyển Lâm nghe lời không tiếp tục bàn chuyện này nữa, khuấy sữa đậu nành nóng hổi trong bát tạo ra gợn sóng, nóng đến nỗi đầu lưỡi cậu tê liệt.
Ăn sáng xong, Lương Thừa đi làm, ngồi vào ghế lái anh hạ cửa kính xuống, dặn dò: “Đừng nghĩ lung tung nữa, ngoan ngoãn cho anh nghe chưa.”
Kiều Uyển Lâm tì cằm lên, đứng bên đường ghé người vào xe, hôn anh một cái: “Em không sao hết, anh lái xe cẩn thận nha.”
Chiếc việt dã biến mất trong dòng xe cộ đông đúc, Kiều Uyển Lâm nhớ lại những câu “ba phải” của Lương Thừa.
Chắc là vậy, tại sao anh ấy không phủ nhận, chẳng lẽ Lâm Thành Bích thật sự có liên quan gì sao?
Nếu Lâm Thành Bích vô tội thì hà tất gì phải ngăn cản cậu tiếp tục điều tra.
Kiều Uyển Lâm quấn chặt khăn quàng cổ, băng qua con ngõ tối đi tới phố bên cạnh, bước tới cuối ngõ là ra phía có ánh mặt trời, cậu mới thay đổi nét mặt khác.
Bộ phận phỏng vấn vì để cung cấp tư liệu cho mỗi một chương trình nên ngày nào cũng phải theo dõi một đống tin tức, phải chia nhóm, chia giai đoạn ra để tiến hành. Hôm nay thu thập tài liệu, phải bôn ba khắp nơi để phỏng vấn.
Chín mươi phần trăm muộn phiền của người trưởng thành đều đến từ công việc, mà công việc cũng có thể khiến người ta quên đi chín mươi phần trăm muộn phiền. Kiều Uyển Lâm dồn hết đầu óc vào nó, hoàn thành công việc sớm hơn thời gian dự kiến một tiếng đồng hồ.
Ngày mai họp với tổ biên tập, hôm nay phải tiến hành sàng lọc tư liệu bước đầu, đây là công đoạn nhàm chán cần sự tỉ mỉ, nên cậu chủ động nhận việc.
Vừa tới hoàng hôn, bầu trời u ám bất bình thường, nửa bên đường lớn đều không được đón ánh nắng đỏ cam. Kiều Uyển Lâm ngẩn ngơ chẳng thèm liếc mắt một cái, gọi xe về lại đài truyền hình, trên đường đi liệt kê sẵn mấy điểm mấu chốt.
Đợi ánh dương lụi tàn, trời tối đen, khi cậu đến đài truyền hình thì vừa đúng giờ tan tầm, cậu đi ngược dòng người tiến vào trung tâm tin tức.
Cậu về đến văn phòng là cắm cúi làm việc, nào là câu hỏi khảo sát, rồi tài liệu điện tử, chỉ mất tập trung một chút thôi là sẽ nghĩ vớ vẩn.
Không lâu sau, Tôn Trác cầm ly đến phòng trà nước, thấy cậu tới liền nói: “Chỉ có mình cậu à?”
Lúc Kiều Uyển Lâm đang tập trung thì đến cả lãnh đạo cũng chả thèm quan tâm, cậu vẫn cúi đầu trả lời: “Tổ quay phim vẫn còn phải quay một vài thứ nữa, những người khác hoàn thành công việc xong chắc đã về luôn rồi.”
Tôn Trác ngâm trà về văn phòng chủ nhiệm, công việc thì bừa bộn, phòng lại không lớn, cửa sổ nhỏ ở bức tường phía nam đối diện với phía sau vườn hoa, ông đi tới, ánh mắt đáp xuống cửa phòng tư liệu.
Kim phút quay tròn hai vòng, Kiều Uyển Lâm sắp xếp tài liệu xong ngả ra sau hoạt động xương cổ. Cậu in những tài liệu trong máy ra, cất kĩ, dùng kẹp giấy phân loại với bảng câu hỏi khảo sát.
Tôn Trác xách cặp đi ra, khi đi ngang thì hỏi: “Làm xong rồi à?”
Kiều Uyển Lâm gật đầu: “Chú cứ về trước đi, lát nữa cháu đóng cửa sổ cho.”
“Ngày mai họp rồi, gửi những tài liệu cậu đã sắp xếp xong cho tôi, sáng mai tôi tới sớm xem thử.” Tôn Trác dặn dò, “Trên bàn tôi chưa dọn dẹp, cứ để trong ngăn kéo thứ nhất là được rồi.”
Kiều Uyển Lâm cầm tập hồ sơ vào văn phòng Tôn Trác, vòng qua bàn bỏ vào ngăn kéo, cúi đầu nghe thấy tiếng tản nhiệt của máy tính.
Tôn Trác quên tắt máy sao, cậu chạm vào con chuột, màn hình liền sáng lên.
Thế mà lại chẳng có mật khẩu, một bản thảo đang được mở thình lình hiện lên trước mắt, Kiều Uyển Lâm thoáng thấy tên Lương Thừa.
Cậu con trai được nhận nuôi, ngộ sát cha nuôi… Đây là một bản tin liên quan đến Lương Thừa và Triệu Kiến Triết, phóng viên là Lâm Thành Bích.
Kiều Uyển Lâm ngồi liệt trên ghế, nhìn chăm chú màn hình.
Trong bản thảo tường thuật lại chuyện đã xảy ra và hoàn cảnh xuất thân của Lương Thừa, về phần Triệu Kiến Triết thì có âm thầm liên hệ tới cuộc phỏng vấn mười sáu năm trước ——
Một luật sư từng vạch trần tội lỗi của đứa con nuôi gây ra cho người nhận nuôi lại bị chính con nuôi của mình sát hại.Cách viết theo khuynh hướng không cần giải thích nhưng cũng đủ hiểu, khiến Kiều Uyển Lâm sởn cả tóc gáy.
Cửa văn phòng mở ra, Tôn Trác đi rồi nhưng quay lại lấy chìa khóa xe vô ý đánh rơi ở góc bàn.
Kiều Uyển Lâm sợ hãi nhìn về phía ông: “Tại sao… chú lại có bản thảo này?”
Tôn Trác nói: “Đây là bản thảo không công khai, vụ việc này cũng chưa được đưa tin.”
Kiều Uyển Lâm chỉ vào màn hình, móng tay trắng bệch run rẩy: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!”
“Từ sau khi Triệu Kiến Triết xảy ra chuyện, đài chúng ta đã nhiều lần liên hệ với phía cảnh sát mong muốn được đưa tin, mẹ cậu là một trong số các phóng viên đó.” Tôn Trác trả lời, “Từ đầu đến cuối Lương Thừa luôn từ chối phỏng vấn, mãi cho đến khi có phán quyết, bỗng nhiên cậu ta chủ động yêu cầu gặp mẹ cậu.”
Kiều Uyển Lâm rũ tay xuống, nói: “Cho nên mẹ cháu đã phỏng vấn Lương Thừa?”
“Chúng tôi cũng tưởng là như vậy.” Tôn Trác nói, “Kết quả cậu ta chỉ đồng ý gặp một mình mẹ cậu, không mang theo sổ viết hay bút ghi âm, cũng không ký vào tờ thỏa thuận tự nguyện nhận phỏng vấn.”
“Tại sao…”
“Không ai rõ, sau đó thì mẹ cậu đã viết bản thảo này. Tôi cảm thấy bản tin này quá thiên vị, cũng không phù hợp với trình tự quy củ, nên chỉ có thể ém nó xuống.”
Kiều Uyển Lâm nện một cú lên bàn phím, với tính cách của Lương Thừa, khả năng anh tiếp nhận phỏng vấn là rất thấp. Nhưng anh đã gặp Lâm Thành Bích, thế mà lại… Khi đó đã xảy ra chuyện gì?
Cậu đứng dậy, loạng choạng đi ra ngoài, nói: “Cháu về đây.”
Tôn Trác lo lắng cho tâm trạng của cậu, liền gọi: “Tiểu Kiều?”
Kiều Uyển Lâm lảo đảo dừng lại ở cửa: “Dù thế nào thì vẫn cảm ơn chú đã đè bản tin này xuống.”
Trong khoa Ngoại tim mạch bệnh viện Nhược Đàm, khu khám bệnh đã đến giờ giao ca, nhưng cuối năm cũng là thời điểm bận rộn, những người đáng lẽ được về vẫn phải tăng ca trong phòng khám.
Lương Thừa mới tiễn một bệnh nhân trung niên đi thì lại đón một bà cụ tới lấy kết quả kiểm tra. Anh nhìn chằm chằm máy tính, hắng giọng nói rõ bệnh tình cho người nhà bệnh nhân.
Trong nháy mắt đã qua mười mấy phút rồi, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, anh ấn chai nước rửa tay hai lần, vừa chà xát vừa xem đồng hồ, quyết định nếu năm phút nữa không còn bệnh nhân thì sẽ tan làm.
Bác sĩ thực tập đi ngang qua cửa, dừng lại nói: “Thầy Lương, thầy vẫn chưa về sao?”
Lương Thừa nói: “Hoàng đế không gấp thái giám đã gấp rồi.”
Bác sĩ thực tập nói: “Em thấy phóng viên Kiều đứng bên ngoài, sợ người ta đợi lâu.”
Lương Thừa hơi ngạc nhiên: “Cậu không nhìn lầm chứ?”
Trên hành lang ngoài khu B tầng này, cửa kính ánh lên bóng dáng bất động của Kiều Uyển Lâm, cậu tới được một lúc rồi, nhưng cứ đứng mãi ở đó chẳng đi đâu.
Xung quanh có người đang đẩy xe lăn, có người bước đi rất vất vả, có người sắc mặt tái nhợt gấp gáp đến độ va chạm suốt dọc đường, cậu đứng ở nơi chiến trường sinh tử có thể nhìn rõ sự đời nhất nhưng lại không thể tháo được mớ bòng bong tắc nghẽn trong lồng ngực mình.
Hóa ra mười một năm trước Lương Thừa đã gặp Lâm Thành Bích, tám năm trước đã biết Lâm Thành Bích là mẹ cậu.
Cậu không cách nào bào chữa được, dẫu cho Lâm Thành Bích nhất thời bị lừa gạt, nhưng vụ án của Lương Thừa hoàn toàn không được giải thích rõ ràng, bản thảo kia đã đủ giẫm đạp lên hai chữ “phóng viên” rồi.
Khi bọn họ gặp riêng nhau, rốt cuộc đã nói những gì?
Ngoại trừ chuyện này, Lâm Thành Bích còn biết bao nhiêu thứ, đã làm bao nhiêu chuyện nữa?!
Đến giờ Lương Thừa vẫn kín miệng, là vì không muốn cậu buồn phiền đau khổ, vì muốn bảo vệ tình mẫu tử ít ỏi còn sót lại của cậu sao?!
Kiều Uyển Lâm sắp phát điên rồi, lương tâm không cho phép cậu giả câm giả điếc, trái tim yếu ớt kia cũng không muốn ngờ vực trong bị động nữa.
Cậu muốn xé bỏ tất cả, phơi bày toàn bộ sự thật, như vết thương nằm trên bàn mổ dưới ánh đèn không hắt bóng.
Cậu mở điện thoại ra, bấm một dãy số.
Cuộc gọi lần trước kết thúc trong buồn bực, chỉ vang vài hồi đã được kết nối, Lâm Thành Bích đáp lại một tiếng rồi im lặng.
Khoang mũi ươn ướt, Kiều Uyển Lâm nghe thấy tiếng cười non nớt của trẻ con, cậu nói: “Mẹ đang làm gì vậy?”
Lâm Thành Bích trả lời: “Mẹ đang đọc truyện cho Khang Khang.
Cuộc sống yên bình như thế nếu tan vỡ có phải tiếc nuối lắm không, Kiều Uyển Lâm quệt mũi, mu bàn tay dính phải vệt máu đỏ tươi, cậu không để ý, chỉ nói: “Con muốn nói với mẹ hai chuyện.”
Lâm Thành Bích hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Chuyện thứ nhất…” Kiều Uyển Lâm nói, “Con thích đàn ông, là người đồng tính một trăm phần trăm.”
Trên hành lang phía trước, Lương Thừa vừa đi vừa tìm kiếm trong dòng người, Kiều Uyển Lâm không nghe rõ câu hỏi cất cao âm lượng trong điện thoại, giọt máu nóng ấm rơi xuống cằm cậu.
Cậu nói: “Chuyện còn lại là… Từ lâu con đã tìm được người năm xưa cứu mạng con, hơn nữa bọn con còn đang quen nhau.”
Lâm Thành Bích quát: “Uyển Lâm!”
Kiều Uyển Lâm nói: “Anh ấy tên Lương Thừa.”
Xung quanh có nhiều người nhìn về phía cậu, cậu hít mũi đi về phía trước, gương mặt trắng bệch dính dớp những máu, cậu vẫy tay trong ánh mắt hoảng hốt của Lương Thừa.
Tim Lương Thừa như muốn ngừng đập, chạy bước dài tới chỗ cậu, móc khăn giấy từ trong túi áo blouse ra, hoảng loạn lau mũi cho Kiều Uyển Lâm.
Tình yêu và tình thân, thật và giả, định mệnh và huyết thống, vào lúc phải chọn một trong hai, hóa ra lại không khó chọn lựa như trong tưởng tượng.
Kiều Uyển Lâm nở nụ cười với bộ dạng nhếch nhác, nói: “Kể hết mọi chuyện cho em đi.”
Lương Thừa giật mình.
“Đừng xem thường tình yêu em dành cho anh.” Kiều Uyển Lâm vô cùng trịnh trọng, “Em chọn chính nghĩa, và chọn anh.”