Tâm Nhãn

Chương 46




Thật ra từ nhỏ Kiều Uyển Lâm đã không phải là một đứa trẻ thích khóc nhè, áo blouse trắng không dọa được cậu, giáo viên còn không nghiêm khắc bằng ba mẹ, vì thế tuy là sức khỏe cậu không tốt nhưng vẫn mạnh mẽ hơn những đứa trẻ cùng tuổi.

Năm đó khóc rứt gan rứt ruột ở sân ga, cũng may tàu chạy mất rồi nên tên họ Lương không nhìn thấy. Tối nay hai người đứng gần trong gang tấc, nước chỉ mới vừa tràn khỏi vành mắt là Lương Thừa đã vuốt khóe mắt cậu rồi.

Kiều Uyển Lâm bỗng nhiên tránh ra, dùng tay lau loạn xạ, mất mặt quá. Cậu vùng ra khỏi cánh tay Lương Thừa, nói: “Mấy con muỗi này phiền quá, em, em vào nhà trước đây.”

Trong nhà im phăng phắc, trong tủ lạnh còn chừa lại hai món ăn một canh. Kiều Uyển Lâm không có tâm trạng ăn uống, chui ngay vào phòng, úp mặt xuống nằm yên trên giường.

Không lâu sau, Lương Thừa gõ cửa tiến vào, cầm theo một ly sữa nóng, nói: “Uống xong rồi đi tắm.”

Ai cần anh lo, Kiều Uyển Lâm bực bội nói: “Em không tắm.”

Lương Thừa đặt ly sữa trên tủ đầu giường: “Tắm qua một chút đi, em ở bệnh viện cả ngày rồi, bẩn đấy.”

Kiều Uyển Lâm trở mình dậy: “Chê em bẩn thì ôm em làm gì?”

Lương Thừa hết nói nổi, để Kiều Uyển Lâm bình tĩnh hơn. Cậu cầm ly sữa lên, hỏi Lương Thừa như thiếu gia nhà quý tộc hỏi vệ sĩ: “Thùng đồ của em đâu?”

“Phòng khách.” Lương Thừa hỏi, “Bị đuổi việc rồi à?”

Môi Kiều Uyển Lâm dính một lớp sữa, cậu mút vào, nói: “Không phải, chỉ bị đá khỏi bộ phận phỏng vấn thôi.”

Lương Thừa nói: “Lý do là gì, anh đi tìm Tôn Trác ——”

“Không được.” Kiều Uyển Lâm trả ly lại cho Lương Thừa, bò lên giường, “Anh không được lo chuyện của em nữa, em mệt rồi, muốn đi ngủ.”

Lương Thừa luôn bó tay với cậu, ít nhất thì lúc này là vậy.

Kiều Uyển Lâm quấn chăn lăn một vòng, bọc kín mình lại, tắt đèn đi, cậu nhìn bóng lưng Lương Thừa ở cửa, chợt hỏi: “Anh sẽ không đi nữa thật à?”

Lương Thừa: “Ừm.”

Kiều Uyển Lâm hoàn hồn lại, không rõ là lý trí hay lại dỗi, liền vạch rõ giới hạn: “Không liên quan gì đến em hết.” Cửa từ từ khép lại, Lương Thừa cười hắt một tiếng, muộn quá rồi, anh đẩy cửa phòng ngủ kia ra, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.

Lúc nhỏ bởi vì thiếu thốn cảm giác an toàn, nên lâu dần giấc ngủ của anh rất nông, chỉ cần một cơn gió thổi qua, cỏ cây lay động là anh đã tỉnh lại rồi, mấy năm nay tình hình ngày càng nghiêm trọng.

Sau khi rời khỏi Bình Hải, ở một quốc gia và thành phố xa lạ, anh luôn sực tỉnh từ trong mơ, khi tỉnh dậy bàn tay nổi gân xanh bám chặt mép giường, anh đang sợ hãi, sợ người nào đó không được sống khỏe mạnh.

Đêm dài qua đi, Lương Thừa ngủ một giấc tới khi trời sáng.

Kiều Uyển Lâm thì ngủ thẳng tới trưa, bò dậy đi tắm, ăn no lại về giường ngủ trưa, điện thoại vẫn đang tắt, ở ẩn hết cả cuối tuần.

Tối Chủ nhật, cậu cần phải đối diện với hiện thực, lục thùng rác tìm tờ giấy Tôn Trác viết, mở ra, bên trên viết một cái tên và một số điện thoại.

Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp đi dạo rồi, trong núi không còn hổ, Kiều Uyển Lâm ngồi ở vị trí đầu bàn ăn, bấm số, vang lên bảy tám tiếng thì có người bắt máy.

“Alo, ai đó?”

Là một giọng nữ có vẻ đang mất kiên nhẫn, âm lượng khá to, Kiều Uyển Lâm ngơ ra hai giây, cậu không biết người bên kia giữ chức vụ gì, bèn nói: “Chào cô, là cô Bào phải không ạ?”

“Tôi là Bào Xuân Sơn đây.” Người phụ nữ kia nói, “Tôi đang bận lắm, có gì cậu mau nói đi.”

Kiều Uyển Lâm tức tốc trình bày: “Cô Bào em ngưỡng mộ cô từ lâu, em là Kiều Uyển Lâm bộ phận phỏng vấn, chủ nhiệm Tôn đã giới thiệu cho em ——”

Bào Xuân Sơn ngắt lời: “Được rồi tôi biết rồi, sáng mai đến tầng mười hai tìm tôi.”

“À, dạ được ạ.” Kiều Uyển Lâm hỏi, “Vậy em có còn phụ trách chạy lấy tin nữa không ạ?”

Bào Xuân Sơn mắng cho cậu câu đầu tiên trong ngày thuyên chuyển đầu tiên: “Cậu là phóng viên, không chạy lấy tin thì chạy marathon à? Hỏi thừa! Sáng mai nhớ đến sớm, tôi đang bận giảng bài tập cho con tôi, cúp máy đây!”

Trong điện thoại đã vang lên tiếng máy bận, Kiều Uyển Lâm bị quát đến nỗi ngồi cả buổi vẫn chưa hoàn hồn lại được, không biết vì sao mà cậu cảm thấy giọng của Bào Xuân Sơn nghe quen tai lắm, đặc biệt là lúc lớn tiếng.

Khóa cửa chuyển động, hôm nay Lương Thừa trực ban, mới từ bệnh viện về.

Kiều Uyển Lâm tìm được đối tượng trút giận, nói: “Ban đêm ban hôm rồi, anh tưởng đây là khách sạn à?”

Tối hôm trước lỡ để lộ nước mắt và vẻ yếu đuối, giống như một con cún phơi ra phần bụng mềm mịn của mình, bây giờ lại giở chứng cự nự, nhe răng kiếm chuyện. Lương Thừa đứng ở huyền quan, nói: “Kinh tế sa sút, anh đi làm chân sai vặt kiếm thêm.”

“Chân sai vặt” là một từ khá nhạy cảm, Kiều Uyển Lâm ngay lập tức giũ bỏ liên can: “Em có bảo anh làm đâu.”

“Không có nói em.” Tay trái Lương Thừa xách một chai nước giặt, “Mẹ anh nói nhãn hiệu trong nhà không thơm, bảo anh giúp bà ấy mua loại mới.”

Kiều Uyển Lâm tự mình đa tình, cầm điện thoại đứng dậy, nhưng Lương Thừa lại đi tới cản đường, đưa tay phải từ phía sau ra, trên tay đang cầm một túi đồ ăn vặt khổng lồ.

“Tiện thể mua luôn.” Lương Thừa nói.

Bánh xốp socola, khoai lang sấy, đậu hủ hầm nước gà, bánh lòng đỏ trứng… toàn là những món năm xưa Kiều Uyển Lâm rất thích ăn. Lương Thừa đang bắt chẹt cậu, cậu không bị lừa đâu: “Anh tưởng em còn là nhóc con vắt mũi chưa sạch hả, em đã hai mươi tư rồi đấy.”

“Ồ.” Lương Thừa đột ngột hỏi, “Vậy sinh nhật là vào cuối hè, hay là cuối năm?”

Kiều Uyển Lâm giật mình, hôm ở lễ cưới suýt nữa là bị lộ, mấy ngày nay cậu quên béng mất chuyện này, bây giờ nên thẳng thắn hay là tiếp tục nói dối?

“Sinh nhật năm đó…” Cậu ấp úng, “Là em gạt anh.”

Lương Thừa ghi nhớ mãi cái ngày sinh nhật giả này suốt tám năm, nhưng ánh mặt trời, sân bóng và lời ước nguyện bên hồ ngày hôm đó vẫn luôn hiển hiện trước mắt, dù cho sự thật được phơi bày, thì anh cũng không bao giờ quên được.

Anh hỏi: “Vậy ngày đó của năm nay, còn tổ chức sinh nhật nữa không?”

Kiều Uyển Lâm lắc đầu: “Nếu đã biết rồi thì hà tất phải tự lừa mình dối người làm gì nữa.”

Lương Thừa nói: “Nếu như anh tình nguyện tiếp tục bị lừa thì sao?”

Hai người cứ thơ thẩn nhớ về ngày hè năm ấy, mãi cho đến khi Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp dạo bộ quay về, bọn họ mới hoàn hồn, giả vờ như chưa có chuyện gì.

Kiều Văn Uyên gọi: “Lương Thừa, uống cùng chú tách trà đi.”

“Vâng.” Lương Thừa kéo ghế ra, nhìn thấy tờ giấy nhăn nhúm trên bàn, “Bào Xuân Sơn?”

Kiều Uyển Lâm cầm lên hỏi: “Có chuyện gì à?”

Lương Thừa nghĩ một hồi, nói: “Nếu anh không nhớ lầm thì bà ấy là mẹ của Tiểu Nhạc ở cuối ngõ Vãn Bình.”
Bắc Nam nói đang trong kỳ sinh lý, hôm nay là ngày khó chịu nhất nên viết nhiêu đây thôi