Tâm Nguyện Đẹp Nhất

Chương 6




11.

Sau khi ngủ một giấc, tinh thần của mèo đã tốt hơn rất nhiều, em ấy lắc lư cái chuồng, hỏi tôi:

“Lúc nào chúng ta mới có thể về nhà?”

Tôi nhìn bác sĩ thú y ngoài cửa, ra hiệu cho mèo im lặng:

“Không phải em đã hứa với chị là sẽ không nói chuyện trước mặt người khác rồi sao? Nếu như bị người khác phát hiện ra em biết nói chuyện, em sẽ bị bắt đi nghiên cứu đấy.”

Mèo gật gật đầu:



“Em biết rồi.”

Nằm ở bệnh viện gần một tuần, sức khỏe của mèo mới hồi phục được gần như lúc ban đầu nhưng vẫn phải đeo chiếc vòng cổ chống liếm, trông vô cùng đáng thương.

Cách một tuần mèo còn phải quay lại làm kiểm tra phục hồi, sau khi hết bệnh còn phải đi tiêm phòng.

Tôi đưa mèo về nhà, trên đường mèo nhỏ giọng hỏi tôi:

“Nini là ai?”

Tôi sững người, im lặng một lúc lâu mới trả lời em ấy:

“Nini là tên chị đặt cho em, em có thích không?”

“Thích!” Hình như mèo vô cùng vui vẻ, “Nini là tên của em!”

Tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Mèo lại nói:

“Thế còn họ của em thì sao?”

Tôi bị câu hỏi làm cho có chút bối rồi:

“Mèo cũng cần có họ ư?”

“Có chứ! Loài mèo chúng ta đều biết, nếu như được chủ nhân đặt cho một cái tên với họ, kiếp sau sẽ có thể không còn phải làm mèo nữa.”

Về việc này, hình như tôi cũng mơ hồ nhớ rằng bản thân từng nghe qua, tôi khẽ lẩm bẩm một mình:

“Hóa ra đoạn video mình lướt thấy đó thật sự là có thật…”

Mèo lại hỏi tiếp không ngừng:

“Vậy em có họ không?”

“Kiếp sau em có muốn lại tiếp tục làm mèo không?”

Mèo nghe vậy, do dự một chút:

“Em vừa muốn, lại vừa không muốn. Hừm… vậy chị trước tiên đừng đặt họ, mèo muốn suy nghĩ thật kỹ.”

“Được, vậy em nghĩ kỹ đi.”