Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 44




Hôm nay là ngày đại hội Duyệt pháp tiên giới chính thức bắt đầu, Hàn Tư Không ngồi im tại chỗ và hít thở đều vài lần để bản thân có trạng thái tốt nhất.

Vài tiếng trước đã diễn ra lễ khai mạc của đại hội, kỳ thật nó hơi ảm đạm và có phần nhạt nhẽo, cũng không có xuất hiện của những gương mặt lớn, đa số chỉ là những kẻ đại diện mà thôi.

Chỉ có việc bắt gặp một gương mặt có chút quen mắt đang ngồi yên trên vị trí đại diện khiến Hàn Tư Không có chút bất ngờ, đó là người đã gây rối vào hôm đăng ký – Thanh Lâm.

Hàn Tư Không cũng không quan tâm cho lắm, cậu chỉ có chút lo lắng người ngồi cạnh Thanh Lâm là Tôn Khả Khả mà thôi. Nhưng dựa theo những gì Hàn Tư Không đã quan sát thì nàng có vẻ như không nhận ra cậu, hoặc là đã nhận ra nhưng lại chưa hành động, dù sao thì cách biệt cả về địa vị và sức mạnh của cả hai là quá lớn.

Hiện tại cũng chỉ là khai mạc những vòng đầu của đại hội, Hàn Tư Không cũng có một chút nhận thức về cách mà đại hội hoạt động.

Ở những vòng đầu thì là chiến đấu thuần tuý một đánh một, mỗi lần đánh bại một người sẽ có ngay một tích điểm, chỉ cần đủ ba tích điểm là sẽ thông qua. Nhưng nếu thua dù chỉ một trận thì cũng sẽ tính là thất bại, buộc phải rời khỏi đại hội.

Hàn Tư Không đang ở tầng ba tháp danh vọng, cậu hoàn toàn có khả năng không làm gì cả và nhẹ nhàng qua vòng. Nhưng việc tham gia đại hội với cậu không mang nhiều ý nghĩa về mặt danh vọng hay do mong muốn gia nhập Tiên Huyệt Tông cho lắm.

Cậu chỉ muốn có môi trường để rèn luyện và tăng thêm kiến thức cho bản thân, tham gia tông môn cường đại cũng là một cách hay để phát triển, nhưng Hàn Tư Không hoàn toàn không muốn sống cuộc đời trước đây thêm lần nào nữa.

Cậu đã giết chết Hirio ở quá khứ rồi, giờ đây Hàn Tư Không là kẻ tự do, không chịu sự quản lý của bất cứ ai cả.

Để đạt được tự do tuyệt đối thì bản thân Hàn Tư Không cần những trận chiến để tăng cường thực lực, cảnh giới đối với cậu cũng chỉ là những nấc thang cơ bản mà thôi, người lính giỏi sẽ luyện tập điên cuồng để trở nên giỏi hơn.

Đó cũng là lý do mà Hàn Tư Không dành nhiều thời gian để rèn luyện võ thuật cùng cơ thể hơn là tu luyện.

“Lâm gia ở phía nam đấu trường!”

Hàn Tư Không phủi phủi trán, cậu xoay người đi theo một phương ngược lại. Trước đó cậu cũng đã bàn giao lại việc làm thiếu chủ của Lâm gia cho Lâm Uyển Nhi, hiện tại cũng không còn lý do gì để tìm đến Lâm gia.

Cậu bước nhanh và đưa cho người trông giữ đấu trường tầng bốn chiếc vòng nhận dạng của mình, gã gật đầu và nhanh chóng sắp xếp cho Hàn Tư Không một trận chiến.

“Hàn Tư Không, tán tu, Chi nhân đỉnh phong!”

Gã hét lớn và hướng ánh mắt ra hiệu cho Hàn Tư Không bước vào đấu trường, cậu nhanh chóng đi vào và chờ đợi đối thủ của mình xuất hiện.

“Chi nhân đỉnh phong? Cái này không phải là nên ở tầng ba hay sao?”

“Người này có lẽ là không đủ sức chống chọi trên tầng ba nên buộc phải xuống tầng dưới để khiêu chiến kiếm điểm.”

“Nhưng tầng ba là có thể thông qua cơ mà?”

“Ta không biết.”

Rất nhiều lời bàn tán xung quanh nơi đây, một nhóm người gồm ba nam hai nữ đang ngồi gần đó cũng là cau mày và đồng thời có chút chép miệng khinh thường.

“Ra oai với người yếu hơn hay sao?”

Cô gái với quần áo hồng nhạt xinh xắn, gương mặt có phần trẻ con nhưng lại rất xinh đẹp, mái tóc đen dài cùng đôi môi đỏ như mận chín có phần không phù hợp với ngoại hình và gương mặt non nớt của mình.

Hai thanh niên với gương mặt ở mức độ trung bình cùng thân hình gầy gò đồng dạng gật đầu ra vẻ đồng ý với cô gái vừa nói.

“Diệp huynh, hay là...”

Và ngay gần đó là một bóng hồng trưởng thành có phần chững chạc hơn hẳn cô nàng bên cạnh, gương mặt có phần tròn trịa cùng cơ thể đẫy đà, bộ ngực to quá khổ làm căng cả phần áo váy ngay ngực. Mái tóc nâu sậm và đôi mắt đen tuyền hướng về người vẫn đang ngồi im trên ghế nãy giờ, cũng là người đang ngồi ở trung tâm của cả nhóm.

Hắn tên là Diệp Thiên, là một tuổi trẻ thiên tài của Diệp gia, giạ tộc của hắn tuy rằng không nằm ở Minh Sơn Môn mà thuộc về Vô Luật Thành, nhưng những thành thích đáng gờm của Diệp Thiên cũng hoàn toàn có khả năng so sánh với rất nhiều kẻ xuất thân từ Minh Sơn Môn.

Mười bảy tuổi đã đột phá Chi nhân trung kỳ, dõi mắt cả Minh Sơn Môn cũng chỉ khoảng mười người như vậy mà thôi.

Diệp Thiên liếc mắt về phía bóng hình mặn mà căng tròn bên cạnh, nàng là Tô Kim Nguyệt – thứ nữ của Tô gia, một gia tộc phụ thuộc vào Diệp gia. Nàng vừa tròn mười chín vào tháng trước, cũng càng thêm đầy đặn và mê người.

Diệp Thiên không tốn quá nhiều sức lực để có được nàng, dù sao thì cũng chỉ là phàm nhân bình thường, làm sao lại không động tâm với tu tiên giả cường đại như hắn được. Đôi mắt nhìn vào gương mặt trưởng thành được trang điểm lộng lẫy kia, rất nhanh liếc xuống phần ngực căng tròn, và cuối cùng là bờ mông to cũng chẳng kém phần nở nang.

Thật hận vì chưa kịp ăn Tô Kim Nguyệt thì đã phải tham gia đại hội, hắn dù sao cũng là trai tân, trước cám dỗ như thế này thì kiềm chế thật sự rất khó khăn.

“Diệp huynh?”

Người vừa gọi Diệp Thiên chính là cô gái còn lại, người mang vẻ ngoài có phần trẻ con – Tô Kim Tuyền, muội muội của Tô Kim Nguyệt. Cả hai tỷ muội đều đang nằm gọn trong lòng bàn tay của Diệp Thiên, chỉ có điều là chưa thể thưởng thức.

“Người này có vẻ như đã tôi luyện qua rất nhiều trận chiến, cơ thể cũng tràn đầy cơ bắp và rắn chắc, ta cho là hắn sẽ không ngại bất kỳ ai trong cùng cảnh giới Chi nhân cả.”

Diệp Thiên tỏ ra sắc bén và bắt đầu phân tích, hắn luôn muốn tạo cho bản thân một hình ảnh thông minh và đầy kiến thức.

“Diệp huynh phân tích rất hay, mong sao huynh đừng phân tích nữa.”

Chất giọng nam tử có phần khó nghe đột ngột xuất hiện làm nhóm người Diệp Thiên có chút giật mình, đồng thời hướng mắt về nhóm người đang dần dần tiến đến.

Đội nhóm có khoảng hơn mười người, dẫn đầu là một thanh niên có phần lùn hơn hẳn so với những người khác. Mái tóc vuốt cao được pha trộn bởi rất nhiều màu sắc, đôi mắt được trang điểm một cách hết sức lòe loẹt cùng cái mũi thẳng cao, miệng cũng có dính một chút son môi đỏ. Hắn là Liễu Tinh, thuộc về Liễu gia tại vị Minh Sơn Môn.

Đi ngay sau Liễu Tinh là một cô gái ăn mặc nóng bỏng với phần áo hở hơn phân nửa bộ ngực, phần rốn cũng là hở hẳn ra ngoài để cho tất cả mọi người cùng chiêm ngưỡng. Váy ngắn đến tận sát mép đùi, cặp chân thon dài có vài vệt đỏ như bị ai đó bấu víu vào. Gương mặt nàng không quá xinh đẹp nhưng cũng có thể coi là dễ nhìn, đôi mắt kẻ đậm và cặp môi đỏ màu son đã có chút bị lem luốc.

“Hắn ta là Chi nhân đỉnh phong, nhìn sơ qua bộ dáng cũng là rất to cao và lực lưỡng, thế thì đâu cần phân tích như đọc sách mới có thể biết hắn ta không ngại bất cứ ai dưới Tâm nhân?”

Gương mặt Diệp Thiên có chút u tối khi nghe những lời Liễu Tinh vừa thốt ra, hắn đơn giản chỉ muốn thể hiện bản thân trước hai người đẹp mà thôi, đâu có quan tâm thực hư?

“Liễu huynh thật là hiểu rộng biết nhiều, Diệp Thiên tại hạ thật là rất khâm phục!”

Hừ!

Diệp Thiên hừ lạnh trong lòng một hơi, hắn còn lâu mới thèm quan tâm tên nhõi này.

“Hàn Tư Không thắng! Trận thứ nhất, còn ai khiêu chiến!”

Âm thanh như thể cắt ngang mạch suy nghĩ của nhóm người đang cắn xé nhau, Diệp Thiên cùng Liễu Tinh lập tức nhìn về giữa đấu trường rộng lớn phía trước. Hàn Tư Không đang đứng sừng sững như ngọn núi ngay tại đó, gương mặt không quá trẻ trung nhưng lại rất nam tính, cơ bắp săn chắc cùng vóc dáng cao lớn, một vài nữ tử gần đó cũng dùng ánh mắt có phần đê mê nhìn vào.

Diệp Thiên nghiến răng khi nhìn thấy tư thái kia của Hàn Tư Không, hắn không dám bước ra khiêu chiến, và cũng không dám thể hiện bản thân mình thua kém và ghen tị với một tán tu.

Như thể nghĩ ra gì đó, Diệp Thiên đưa ánh mắt về phía Liễu Tinh, một nụ cười có phần méo mó bỗng chốc được vẽ lên trên khuôn mặt của Diệp Thiên.

“Liễu huynh hình như cũng thuộc tầng ba? Tại sao lại xuất hiện ở đây vậy?”

“Dạo chơi thôi.”

Liễu Tinh có chút cau mày, hắn trả lời mà không nhìn về Diệp Thiên.

“Hàn Tư Không này là Chi nhân đỉnh phong, xem ra cũng trùng hợp là cùng cấp với Liễu huynh nhỉ?”

“Ta chả có lý do gì để làm vậy.”

Liễu Tinh đương nhiên biết Diệp Thiên đang có ý muốn gì, hắn không ngu ngốc hám sĩ diện đến mức lao lên thách đấu người khác một cách vô nghĩa. Tránh voi chẳng xấu mặt nào.

“Vậy chúng ta cá cược đi.”

“Nói!”

Liễu Tinh có chút hứng thú, hắn quay người nhìn về Diệp Thiên và nhướng mày.

“Nếu huynh thắng được tên Hàn Tư Không này thì ta sẽ cho huynh một trong hay tỷ muội Tô gia này!”

Diệp Thiên nói và hướng tay về phía Tô Kim Nguyệt và Tô Kim Tuyền đang mang theo bộ mặt có chút trắng bệch.

Hắn xem chúng ta như hàng hoá sao?

Tô Kim Nguyệt thở dốc, bộ ngực to lớn phập phồng khiến cho Liễu Tinh có chút động tâm.

“Vậy nếu ta thua?”

“Vậy thì cầu Liễu huynh nợ ta một ân tình nho nhỏ.”

Diệp Tinh đưa hai ngón tay miêu tả sự bé nhỏ của thứ hắn đang nói, nhưng Liễu Tinh cũng chỉ nhếch mép một cái nhẹ.

“Cá cược này có vẻ hơi thiếu công bằng a, hàng đã qua sử dụng đổi lấy nhân tình của Liễu Tinh ta? Trò cười hay sao?”

Liễu Tinh có chút tức giận và dự định xoay người bỏ đi.

“Cả hai người bọn họ hoàn toàn còn nguyên trinh, Liễu huynh chẳng lẽ không động tâm hay sao?”

Diệp Thiên biết rõ thứ gọi là trinh tiết đối với những thiếu gia công tử gia thế lớn mang tầm quan trọng như thế nào, đối với hắn cũng chẳng hề ngoại lệ.

“Vậy sao... Vậy lần này ta đặt cược.”

Liễu Tinh liếm nhẹ môi và nhìn về Tô Kim Nguyệt, bộ ngực có chút run run khi bị nhìn chằm chằm vào.

Tách!

Liễu Tinh búng tay và một gia nô của hắn cầm theo một cây búa lớn tiến đến dâng lên cho hắn một cách trịnh trọng. Liễu Tinh gật đầu hài lòng và xoay người hướng về đấu trường vẫn đang tồn tại Hàn Tư Không như bức tượng bất diệt.

“Ta khiêu chiến!”

...

Hàn Tư Không lướt mắt dạo một vòng xung quanh bầu trời, quang cảnh thật sự rất là thanh bình. Nhưng việc đứng giữa đấu trường ngắm trời nhìn mây thì có quá mức không hợp rồi, cậu chỉ mới đánh có một trận.

Trận chiến đó lại diễn ra quá nhanh và dễ dàng, đối thủ tuy rằng chỉ thua Hàn Tư Không một cấp bậc, nhưng khả năng cơ thể của Hàn Tư Không vẫn là quá mạnh khi so cùng cảnh giới.

“Ta khiêu chiến!”

Tiếng hét có phần chói tai vang lên, Hàn Tư Không nhìn nhanh và thấy một nhóm người đang chụm nhau lại tại khu đài quan sát.

Kẻ vừa hét lên là một tên khá lùn, nhưng hắn cũng có chút cơ bắp và khí chất tỏa ra cũng có phần mạnh mẽ.

“Chi nhân đỉnh phong!”

Hàn Tư Không nhận ra ngay lập tức, người đó dường như nhỏ tuổi hơn cậu nhưng tu vi lại ngang bằng, có lẽ là con trai của một gia tộc lớn nào đó tại Minh Sơn Môn, cũng có thể là tại Vô Luật Thành.

Gã phụ trách đấu trường dường như nhận ra thân phận của người vừa hét, gã gật đầu và bắt đầu ghi chép cùng xác nhận với tất cả mọi người.

“Liễu Tinh, Chi nhân đỉnh phong, chấp nhận khiêu chiến Hàn Tư Không!”

Hàn Tư Không hít nhẹ một hơi, cậu dâng lên một cỗ chiến ý cuồng cuộng.

Mặc kệ đối phương là ai, mặc kệ cậu sẽ phải đối mặt với thứ gì, Hàn Tư Không cũng sẽ dũng cảm đối diện.

Nếu chỉ có thế mà không làm được thì Tử Nghiên mãi mãi xem cậu là kẻ yếu đuối, dù cho cả khi cậu có trở thành Tiên nhân đi chăng nữa.

“Hàn Tư Không!”

Cậu nói tên và gật đầu với đối thủ của mình, Liễu Tinh cũng gật đầu nhẹ và giơ cây búa lớn lên, cầm chắc bằng cả hai tay.

Cây búa có phần cán dài khoảng một mét, phần đầu búa tuy rằng có chút hoạ tiết tròn nhưng lại không tạo ra sự mềm mại cho búa, nó chỉ càng làm cho cả cây búa có chút quái dị.

Hắn gọi thứ vũ khí này của mình là Định Thuỳ, các tiên pháp chuyên dụng cũng hoàn toàn bộc phát từ Định Thuỳ này.

“Định Thuỳ - Nhất đẳng!”

Liễu Tinh hét lớn và xoay mạnh Định Thuỳ, một luồng gió ngay lập tức ngưng tụ và điên cuồng xoay xung quanh đầu búa, cán búa cũng được sức gió nâng lên nhè nhẹ.

Định Thuỳ là một vũ khí đã được dung hợp Địa cấp tiên pháp, uy lực hiện tại mà Liễu Tinh có thể sử dụng cũng chỉ là tứ đẳng mà thôi.

Hàn Tư Không cau mày lại, chân trái cậu lùi lại một bước và bàn tay tụ lực.

Cậu không có tiên pháp tấn công tần xa, nhưng lại có Địa cấp tiên pháp Kim Trảo có khả năng cận chiến mạnh mẽ. Hiện tại Kim trảo đã có khả năng tạo ra một màn năng lượng mỏng nơi đầu ngón tay của Hàn Tư Không.

Không giống như những Địa cấp tiên pháp khác, Kim Trảo hoàn toàn là một dạng tiên pháp cường hóa cơ thể để đánh cận chiến. Bằng một cách vô tình rất hay là nó vừa đúng với nhu cầu sử dụng của Hàn Tư Không, cậu cũng là một người đánh cận chiến, cao nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng trường thương mà thôi.

Liễu Tinh xoay Định Thuỳ về phía sau lưng và đôi chân khẽ động, hắn chạy vòng qua Hàn Tư Không với tốc độ tuy nhanh nhưng cũng có thể nhìn rõ bằng mắt thường.

Đây chính là tốc độ của một Chi nhân đỉnh phong bình thường nên có, Hàn Tư Không có thể coi là trường hợp ngoại lệ.

Liễu Tinh vẫn đang giữ nguyên Định Thuỳ phía sau lưng, hắn tiếp cận đủ gần Hàn Tư Không và giơ chân trái lên với ý định đá thẳng vào hông cậu.

Rất nhanh Hàn Tư Không phản ứng và chụp lấy cổ chân Liễu Tinh, cậu chưa tung đòn phản công vội, Định Thuỳ vẫn đang được Liễu Tinh giấu phía sau lưng nên việc tấn công hiện tại hoàn toàn có khả năng sẽ phải trả giá đắt, vì khi tấn công thì người bình thường đều bỏ qua việc phòng thủ.

Đúng như những gì Hàn Tư Không suy đoán, Liễu Tinh dùng chân trái đang bị Hàn Tư Không nắm chặt như một điểm tựa mà vung búa. Định Thuỳ hướng chiều từ dưới lên đánh thẳng vào phần ngực Hàn Tư Không.

Đồng thời Liễu Tinh cũng vung gót chân phải thẳng đến thái dương Hàn Tư Không, cả hai đòn tấn công được thực hiện một cách nhanh chóng và trơn tru đến khó tin.

Nhưng Hàn Tư Không lại không né tránh, cậu dùng tay đang giữ chặt cổ chân Liễu Tinh giật mạnh về hướng mình. Do sự tác động bất ngờ của Hàn Tư Không mà Định Thuỳ thậm chí chẳng thể sượt qua ngực Hàn Tư Không, gót chân phải của Liễu Tinh cũng không thể đá trúng thái dương Hàn Tư Không.

“Định Thuỳ - Tứ đẳng!”

Liễu Tinh cau mày và hét lớn, Định Thuỳ bỗng chốc trở nên nặng nề một cách khủng khiếp khiến đồng thời cả Hàn Tư Không và Liễu Tinh mất thăng bằng ngay lập tức. Hàn Tư Không dùng sức quăng cơ thể Liễu Tinh ra ngoài và phóng người ra xa để tránh bị Định Thuỳ rơi trúng người.

Rầm!!!

Định Thuỳ rơi xuống và phá vỡ sàn đấu trường tạo thành một lỗ lớn.

Hàn Tư Không hít nhẹ một hơi và Kim Trảo bao trùm toàn bộ cánh tay phải của cậu.

Chân phải giậm mạnh xuống sàn, cơ thể Hàn Tư Không như một viên đạn pháo bay thẳng đến Liễu Tinh.

Kim Trảo đấm thẳng về phía trước.

Liễu Tinh không tỏ ra ngạc nhiên hay hốt hoảng, hắn xoay người nắm chặt cán búa và dựng thẳng Định Thuỳ lên.

Keng!!!

Kim Trảo của Hàn Tư Không bị cán búa đỡ lấy, rất nhanh bị sượt qua và Liễu Tinh thừa cơ phát động tiên pháp tiếp theo của mình.

“Định Thuỳ - Nhị đẳng!”

Ầm!!!

Đoàng!!!

Định Thuỳ bỗng nhiên phát nổ và Hàn Tư Không bị dư chấn đẩy bay thẳng một đường, đôi mắt của cậu bị dính một chút bụi bặm nên phải nheo lại mới có thể miễn cưỡng quan sát tình hình xung quanh.

“Hắn ta có khả năng tự miễn nhiễm vụ nổ đó sao?”

Hàn Tư Không thắc mắc trong lòng, chiêu thức như thể tự sát đó về cơ bản hoàn toàn không thể sử dụng vào các trận chiến giao hữu được. Điều đó cũng suy ra việc Liễu Tinh miễn nhiễm với vụ nổ từ vũ khí bản thân gây ra là rất cao.

“Đúng thật vậy!”

Trong đám khói đen dần dần tan rã, một thân thể chỉ dính chút ít bụi đất đang cầm chặt cây búa lớn bằng cả hai tay.

Liễu Tinh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ.

Ánh mắt của Liễu Tinh có chút ngưng trọng, hắn không ngờ tới việc Hàn Tư Không có thể phản xạ nhanh đến mức đó, khả năng phán đoán cùng phản ứng nhanh nhẹn kia hoàn toàn thuộc về một kẻ quen thuộc với việc chiến đấu cường độ cao.

Trong lúc vẫn đang suy nghĩ thì bỗng chốc hông phải Liễu Tinh đau điếng, hắn vẫn đang quan sát Hàn Tư Không rất kỹ càng cơ mà, khả năng bị đối phương tấn công khi vẫn đang nhìn chằm chằm vào họ thì sẽ có dư vị như thế nào?

Thân ảnh Hàn Tư Không bỗng chốc mơ hồ dần và tan biến.

“Hư ảnh!”

Liễu Tinh nhăn mặt lại, Hàn Tư Không đủ nhanh để tạo ra hư ảnh ư?

Tốc độ từ đầu trận cho đến giờ chưa phải là toàn lực của Hàn Tư Không, Liễu Tinh có chút căng thẳng dâng trào.

Nhưng rất nhanh hắn cũng lấy lại bình tĩnh.

Thân thể bị tác động mạnh từ Kim Trảo của Hàn Tư Không phát ra vài âm thanh như tiếng xương gãy, Liễu Tinh bị đánh bay đi một khoảng dài.

Thân thể hắn lăn vài vòng trên mặt đất và dừng lại với tư thế chổng mông trông rất buồn cười.

“Đầu búa đâu?”

Hàn Tư Không vẫn không buông lỏng cảnh giác ngay cả khi đối thủ vừa bị đánh bay, cậu nhìn thấy nơi tay của Liễu Tinh chỉ còn lại cán búa, phần đầu búa đã hoàn toàn biến mất.

Rít!!!!!!

Tiếng xé gió vang lên ngay sát bên tai trái Hàn Tư Không, cậu không thể né ở khoảng cách gần như thế này nên chỉ có thể giơ tay lên kích hoạt Kim Trảo để chống đỡ.

“Định Thuỳ - Tam đẳng!”

Liễu Tinh ôm chặt lấy hông mình và bò dậy, cán búa thoắt ẩn thoắt hiện một sợi dây mỏng nối liền giữa cán và đầu búa.

Trong lúc bị đánh bay bởi Hàn Tư Không, Liễu Tinh đã kịp kích hoạt tam thức của Định Thuỳ để chuyển vũ khí thành một dạng đánh tầm xa tấn công thẳng vào đầu Hàn Tư Không.

“Hắn phản xạ vẫn là quá nhanh, quái vật sao?”

Liễu Tinh có chút chua chát trong miệng, gã Hàn Tư Không này thật sự mang bản năng chiến đấu mạnh mẽ đến khó tin, hắn đúng là đủ sức để càng ép tất cả những người trong cùng cảnh giới nhưng khi đụng độ với Hàn Tư Không thì lại hoàn toàn không chiếm được quyền chủ động.

Thậm chí nếu Tâm nhân cảnh giới không có một tâm lý vững cùng khả năng chiến đấu cao cũng hoàn toàn có thể nhận thất bại trước kẻ này.

“Định Thuỳ - Nhị đẳng!”

Rầm!!!

Tiếng nổ lại lần nữa vang lên, Liễu Tinh có chút tái nhợt sắc mặt, hô hấp cũng trở nên gấp rút.

Sử dụng hai tiên pháp cùng lúc hoàn toàn đủ khả năng làm hắn kiệt quệ, nhưng cũng rất nhanh Liễu Tinh đã lấy lại một chút cảm giác thân thể.

Hàn Tư Không lui nhanh vài bước về sau, thân thể có phần bị cháy xém cùng với phần áo đã bị rách đi một phần. Cậu hiện tại tuy rằng vẫn chưa quá thảm nhưng cũng có thể nói là cũng không tốt lành gì.

Kim Trảo lần nữa xuất hiện, Hàn Tư Không bước nhẹ về bên trái và thân ảnh nhanh chóng biến mất trong đám khói bụi mờ mịt.

Rất nhanh cũng đã tiếp cận được Liễu Tinh, Kim Trảo vung lên hướng về phần bụng Liễu Tinh. Hắn dường như cũng kịp nhận ra, cán búa bị đẩy thẳng vào giữa và chặn lại Kim Trảo trong một nhịp.

Hàn Tư Không dùng thêm sức vào Kim Trảo và cán búa bị đẩy mạnh đi, Liễu Tinh cũng bị ép lùi hẳn về vài bước lớn. Hắn vẫn chưa kịp thu hồi đầu búa quay trở về, hiện tại bản thân không có vũ khí để chiến đấu.

Gió rít mạnh vài nhịp, Hàn Tư Không đã xuất hiện ngay trước mặt Liễu Tinh, cậu đấm thẳng và đồng thời nâng mạnh đùi phải, một đòn lên gối hướng thẳng tới ngực Liễu Tinh.

Ầm!!!

Dư chấn mạnh mẽ đẩy cơ thể của Liễu Tinh bay thẳng về phía ngoài đấu trường, hắn giật mạnh cán búa và đầu búa bay thẳng đến Hàn Tư Không từ phía sau.

“Định Thuỳ - Nhị đẳng!”

Khả năng sử dụng Định Thuỳ của Liễu Tinh thật sự là rất thuần thục, hắn không tốn quá nhiều thời gian cũng có thể gây nên thương tổn cho Hàn Tư Không. Lần này đòn đánh lại đến từ phía sau, Hàn Tư Không cho dù có kịp thời phản xạ cũng sợ là sẽ chịu đủ thiệt thòi.

Hàn Tư Không cảm nhận được có thứ gì đó đang lao đến từ phía sau, một cỗ năng lượng khủng khiếp đang dao động mạnh mẽ như thể muốn phát nổ ngay lưng cậu. Hàn Tư Không nhanh chóng sử dụng Kim Trảo và quay lưng lại, một luồng năng lượng đang bao bọc lấy ngón tay cậu hướng về phía đầu Định Thuỳ đang lao đến.

Oành!!!

Oành!!!!!

Ngón tay Hàn Tư Không như một khẩu pháo không khí bắn ra một luồng áp suất mạnh mẽ đẩy bay đầu Định Thuỳ đi vài mét, nó phát nổ ở khoảng cách đủ xa để Hàn Tư Không có thể an toàn.

“Phù...”

Cậu thở mạnh một hơi, đòn vừa rồi kỳ thật cậu vẫn chưa hoàn toàn làm chủ, việc thi triển có phần gượng ép đã trực tiếp tạo ra một áp lực cho cơ thể.

Vút!!!

Liễu Tinh đã xuất hiện ngay phía sau Hàn Tư Không khi cậu quay lưng lại để đẩy bay đầu Định Thuỳ, cán búa đang chĩa thẳng vào cổ cậu.

Hàn Tư Không cười cười và thở dài một hơi, hai tay cậu giơ cao qua đầu và gật đầu nhẹ.

“Ta chịu thua, Liễu Tinh công tử quả thật rất mạnh.”

“Hàn huynh cũng rất có thực lực, ta chỉ may mắn có được vũ khí tốt mà thôi!”

Liễu Tinh thở phào một hơi, hắn chỉ đang đánh cược khi chĩa cán búa vào Hàn Tư Không, nếu còn đánh tiếp thì hắn sẽ thua không thể bàn cãi, cũng may là Hàn Tư Không đã chịu thua trước.

“Liễu Tinh thắng! Trận thứ nhất!”

Gã phụ trách cũng nhanh chóng công bố kết quả.

Nhóm người Diệp Thiên mang theo một sắc mặt đen như đít nồi, biểu cảm như thể ăn phải thứ gì đó ghê tởm. Tô Kim Nguyệt cùng Tô Kim Tuyền cũng đang run rẩy đến không thể tin được, sắc mặt lại càng trắng bệch không còn một giọt máu.

Diệp Thiên có chút cay cay trong tâm, hắn rõ ràng đã đánh giá quá cao Hàn Tư Không. Giờ thì lại mất toi một mỹ nữ cho đối thủ, Diệp Thiên thật sự cảm thấy rất hối hận.

Nhưng cũng đành chịu thôi, hắn đưa mắt nhìn vào thân thể mọng nước quyến rũ của Tô Kim Nguyệt, liền đó đưa mắt nhìn sang Tô Kim Tuyền. Hắn cũng chỉ có thể thở dài tự cho bản thân quá xui xẻo.

Trái lại thì nhóm người đi theo Liễu Tinh lại la hét vui mừng đến tột cùng, nữ tử ăn mặc hở hang cũng khẽ mỉm cười quyến rũ, liếm nhẹ môi đỏ một cách đầy tình ý.