Tam Nghiệt Duyên

Chương 20: Duyên nợ?




“Cháu gái, cháu cần gì sao?”

Nghe giọng nói Lạc Liên vô thức xoay đầu sang phía bên phải, có một bà lão ngồi ở trong sạp, gương mặt của bà phúc hậu, tóc bạc trắng xóa cả đầu, quanh mắt được quấn một mảnh vải màu đỏ, ôn hoà hỏi cô.

“Không ạ. Cháu chỉ vô tình vướng vào nhánh đào khô thôi, gỡ ra rồi cháu sẽ đi ngay.”

Bà mỉm cười hiền hậu, bàn tay phải đang đứng yên bắt đầu lần qua những chuỗi hạt.

“Nhánh đào này của ta trước nay chỉ vướng vào những người thật sự có duyên. Hôm nay, nó vướng vào tay áo của cháu tức là chúng ta có duyên gặp nhau. Tuy không vang danh nhưng ta vẫn là một thầy bói. Ta có thể xem bói cho cháu không?”

Lạc Liên bất ngờ, ấp úng nói: “Nhưng...Nhưng cháu không có đủ tiền đâu bà ạ.”

Bà vẫn giữ nụ cười trên môi, nhàn nhạt nói: “Cháu yên tâm...ta sẽ không lấy tiền đâu.”

Cô khó xử liếc mắt qua nhìn cậu Khánh Minh. Biết rằng là bà ấy nhân hậu chấp nhận coi bói cho cô miễn phí nhưng cô và cậu Khánh Minh đang bận đi kiếm Thuý Hồng. Riêng cô có thể bỏ một ít thời gian ở đây để bà xem bói cho nhưng sợ rằng ở đây lâu sẽ tốn thời gian của cậu.

“Cô cứ để bà ấy coi đi...tôi không có ý kiến gì cả.”

Dường như Khánh Minh biết được những gì cô suy nghĩ trong đầu, chưa gì đã lên tiếng chấp nhận chờ cô coi bói xong.

Bà lão không vội chìa tay ra trước. Cô nhìn cậu hồi lâu rồi từ từ nắm lấy bàn tay của bà.

Bà ấy dùng cả hai bàn tay cầm lấy tay cô, lật ngửa bàn tay của cô lại, bà nhẹ nhàng sờ lấy những đường chỉ tay trong lòng bàn tay. Lạc Liên không dám cất giọng chỉ im lặng quan sát từng cử chỉ nhất động của bà.



“Cháu gái, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Bà bất giác lên tiếng hỏi.

“Dạ cháu năm nay mười chín tuổi ạ.”

Bà tiếp tục hỏi: “Cháu đã có người trong lòng hay chưa?”

Lạc Liên khựng lại vài giây, sau đó thật tình trả lời: “Dạ chưa ạ.”

Ngoại trừ hai câu đó ra hồi lâu bà không hỏi cô thêm câu nào nữa. Lạc Liên dần mất kiên nhẫn, định hỏi bà ấy tới bao giờ mới xem xong thì đột nhiên bà ấy bấm mạnh vào lòng bàn tay của cô. Theo phản xạ Lạc Liên vội rút tay về nhưng lại bị bà ấy nắm chặt, nói với cô những lời rất khó hiểu: “Cháu gái à, cháu có muốn gặp hắn không?”

“Ai cơ ạ?” Cô nhíu mày, ngơ ngác hỏi.

Lạc Liên bức rức trong lòng chờ bà ấy trả lời nhưng bà lại phớt lờ câu hỏi của cô. Buông tay cô ra, rồi bà đưa cho cô một sợi chuỗi làm bằng gỗ, căn dặn kỹ: “Tối nay, sau khi tắm rửa sạch sẽ hãy đeo nó vào, nhớ không được tháo ra... Nếu không cháu sẽ phải hối hận.”

Ngoài mặt tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Lạc Liên vẫn cầm lấy sợi chuỗi từ tay bà lão. Cậu Khánh Minh lúc này cũng thành công tháo gỡ tay áo của cô ra khỏi nhánh đào khô. Hai người chào tạm biệt bà rồi tiếp tục cùng nhau kiếm Thuý Hồng.

Không lâu sau, cậu Khánh Minh tinh mắt bắt gặp Thuý Hồng đứng trước một sạp bán trái cây. Cả hai lại gần gặp Thuý Hồng, cô cũng không quên gửi lời cảm ơn cho cậu.

Vì trời cũng đã tối nên cô và Thuý Hồng đành từ biệt Khánh Minh để về nhà trước. Lúc về tới nhà thì cũng đã hơn tám giờ tối. Cô nhanh chóng chạy đi tắm, sau đó vào phòng ngủ luôn. Mẹ cô ở nhà thím Doãn chắc hẳn giờ này đã ngủ từ lâu nên cô mới không chạy qua gọi bà về.

Đặt lưng nằm xuống giường mà cả người cô rả rời. Ngồi xe ngựa cả lúc đi lẫn lúc về khoảng hơn bốn tiếng đồng hồ mà cô thấy còn mệt hơn cả lúc cô cắm đầu cắm cổ đi làm nguyên một buổi.

Thở dài trong lòng một hơi dài ơi là dài, Lạc Liên đắp mền, chuẩn bị nhắm mắt ngủ mới sực nhớ ra sợi chuỗi của bà lão ở thôn Hà Tinh đưa.



Giơ sợi chuỗi lên cao cô ngắm nghía chốc lát rồi thản nhiên đeo nó vào tay. Dù gì lúc ở đó cô cũng đã hứa khi về nhà nhất định sẽ đeo nó vào tay, một người uy tín như cô lời đã nói ra không thể không làm.

Thổi tắt ngọn đèn dầu ở trên bàn, vạn vật yên tĩnh dần dần làm cho Lạc Liên chìm vào giấc ngủ sâu.

...

Phía trước mặt cô là một lớp sương dày đặc. Cô đưa tay ra phía trước, cẩn thận từng bước đi trong đám sương trắng xoá.

“Lạc Liên, nàng tới trễ quá đó, có biết ta chờ lâu lắm rồi không?”

Một người nam nhân từ sau lớp sương mù bước tới, lúc chàng đứng hẳn trước mặt cô thì lớp sương mù xung quanh cũng dần tan đi.

“Cho hỏi anh là ai?” Lạc Liên ngẩng cao đầu, người nam nhân trước mặt trong vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Chàng bật cười, giọng điệu châm chọc nhưng không quá đáng: “Nàng ngốc à, chẳng lẽ nàng ngốc tới nỗi không nhận ra ta hay sao?”

Nàng ngốc? Hình như cô từng nghe qua cách gọi này ở đâu đó rồi thì phải, nhưng kỳ lạ là cô chẳng thể biết là đã từng nghe được ở đâu.

“Tôi...tôi quả thật không biết anh là ai.” Lạc Liên lắp bắp nói.

Nụ cười trên cánh môi chàng tắt lịm đi sau câu nói thẳng thắn ấy. Chàng không tỏ ra tức giận ngược lại ánh mắt của chàng lại trở nên ấm áp nhìn thẳng vào mắt cô, thanh âm êm dịu bên tai.

“Phu quân của nàng đây, chẳng lẽ nàng không nhận ra sao?”