Tam Nghiệt Duyên

Chương 14: Mặt đối mặt




Quằn quại một hồi cuối cùng cô cũng có thể toàn mạng thoát ra khỏi nó. Lạc Liên phờ phạt, tóc tai rũ rượi che hết một nửa khuôn mặt phủ toàn mồ hôi nhễ nhại. Vượt qua cơn đau còn âm ỉ ở trên đỉnh đầu cô dùng hết sức chống tay ngồi dậy, ngó qua ngó lại trong phòng cô mới phát hiện mẹ cô không có ở đây.

Thông qua tấm cửa sổ đã gỉ sét cô mới biết hoá ra trời bên ngoài đã sáng từ lâu. Chắc thấy cô đang bệnh hẳn mẹ cô đang đi chợ hoặc là ghé sang nhà thầy Điền mua cho cô mấy thang thuốc bổ rồi.

Giấc mơ chỉ khi nãy xảy ra lạ thay giờ lại chẳng còn tồn đọng một chút ít gì trong ký ức của cô. Lắc đầu vài cái cô không muốn phải nhớ tới những thứ ấy nữa, đã không còn nhớ được gì nữa thì tốt nhất đừng nên cố chấp tìm kiếm làm chi.

Sắp xếp lại mùng mền chiếu gối, thu hết vào trong tủ một lượt. Sau khi tắm rửa để loại bỏ đi lớp mồ hôi trên người xong cô bước ra trước bàn ngồi, tự rót cho mình một chén nước.

Cô uống một ngụm chợt phát hiện cổ họng của mình khô khan như đất bị hạn hán. Uống hết chén nước đó Lạc Liên chống tay lên cằm, ngó mắt ra ngoài cửa ngóng mẹ cô tay xách nách mang về nhà nhưng chờ mãi...chờ mãi chẳng thấy bà đâu.

Mặt trời ngày càng lên cao, nắng trải dài ngoài mặt đường cô nhìn đã cảm giác nóng lên hừng hực vậy mà tới giờ này bà vẫn chưa về. Lo lắng quá cô vội cầm theo cái nón lá đã cũ, chạy ù ra ngoài tìm.

Cô chạy ngang chợ hỏi hết người này tới người khác, ai cũng nói khi nãy mẹ cô quả thực có tới đây mua đồ, chính mắt họ cũng thấy bà đã đi ra khỏi chợ từ lúc còn sáng sớm. Lúc này, Lạc Liên càng lo lắng cho bà hơn, không nghĩ ngợi gì thêm cô liền chạy ù tới nhà thầy Điền, nhưng kỳ lạ thay hôm nay nhà thầy ấy lại đóng kín bưng cửa.

Hết nước hết cái Lạc Liên vắt giò lên cổ chạy đi tìm bà ở khắp ngõ ngách trong thôn Vĩ Cổ. Ma xui quỷ khiến như thế nào đó cô lại đi tới gần nhà bà Hai, giữa đường cô gặp thằng Cò đang ngồi nghịch cát ở trước nhà, bèn hối hả tới hỏi nó.

“Cò ơi, chị nè.” Cô ngồi xổm kế bên cạnh nó, nó xoay qua nhìn cô, tay vẫn bóc bóc chơi cát ở dưới, nó hỏi: “Chị qua đây mần cái chi vậy?”

“Em cho chị hỏi từ nãy giờ em ngồi đây chơi có thấy bà lão nào cầm theo một giỏ đồ ăn đi qua đây không?”

Thằng Cò lắc lắc cái đầu nhỏ “Em không có thấy ai giống vậy đi qua đây hết.”

Lạc Liên thở dài một hơi tỏ rõ sự hụt hẫng. Cô xoa xoa đầu nó, còn nó quay lại cắm cúi mặt chơi cát tiếp. Nhìn nó cô sực nhớ ra mấy sự việc khi trước xảy ra, bây giờ ngồi nghĩ lại trưa trời trưa trặc cũng đủ làm cho cô ớn lạnh.

Ánh mắt cô theo phản xạ tự nhiên ngó qua nhà bà Hai cách nhà thằng Cò không xa. Lâu quá rồi cô không tới đây để quét dọn nhà cho bà, cả việc tra ra người giết cả bà Hai nữa...nói tới đây cô bỗng thấy mình đáng trách vô cùng. Tính ra lúc trước chính cô là người nằng nặc cố chấp đi tìm manh mối, tra ra kẻ ác độc đứng sau hại bà Hai chết thê thảm như thế kia, để bà ấy còn yên lòng đi đầu thai. Sự cố chấp của cô khi ấy còn xui rủi lôi kéo theo cả thằng Cò nữa chứ.



Vậy mà một khoảng thời gian không gặp bà Hai cô cũng quên béng đi chuyện đó. Cô xoa đầu nó thêm vài cái, chống tay lên gối đứng dậy, cất bước tới căn nhà đã có phần sập xệ ở trước mặt.

*Kẻo kẹt*

Cánh cửa kêu lên một tiếng giòn tan cho thấy rõ một điều căn nhà này đã quá cũ kỹ. Một lớp bụi dày đặc chạy xộc vào mũi khiến cho cô ho khan cả giọng. Quơ quơ tay ngay trước mặt xua bụi bặm, từng bước đi vào bên trong.

Đáy lòng cô trùng xuống vì cảm thấy áy náy. Cô không biết bây giờ bà Hai ra sao? Có đang được yên lòng, nhắm mắt đi đầu thai hay chưa?!

*Cộp Cộp!*

Tiếng giày phát ra ngay đằng sau lưng. Lạc Liên ngoáy đầu ra sau liền sững sờ khi thấy bà Lý có mặt ở đây.

“Bà...bà Lý, sao bà lại ở đây?” Lạc Liên nhanh chóng lấy lại tinh thần, ấp úng hỏi bà ta.

Bà ta dùng cặp mắt tức giận nhìn thẳng vào mắt cô. Cô không biết mình có làm gì sai hay không thấy bà ta cứ nhìn mình mãi trong vô thức cô cũng có chút chột dạ, hạ tầm mắt nhìn xuống dưới chân mình.

“Ta đánh rơi đồ ở đây nên tới tìm.”

“Ch...cho hỏi bà đánh...đánh rơi đồ gì? Nếu được tôi...tôi có thể gi...giúp bà tìm.”

“Ta đánh rơi một xâu chuỗi bằng ngọc, trên xâu chuỗi đó còn có đính thêm một cọng lông bào màu trắng.” Bà phe phẩy quạt, thanh âm có vẻ dửng dưng như chỉ tìm cho có.

“À...vậy để tôi kiếm phụ bà.” Cô không mấy bận tâm đến cái thái độ của bà ta, cô chỉ biết sốt sắng lên đi tìm cho ra sợi chuỗi y như cái của bà ta miêu tả.