Edit: Ngọc Ngọc
Beta: Đá Nhỏ
=================
Vạn Xuân cúi thấp đầu, bước trên con đường nhỏ từ trường về nhà, thỉnh thoảng có nhóm ba hoặc năm học sinh đi qua.
Một chiếc xe đạp thể thao màu đen lướt qua cô rất nhanh, mang lại một làn gió.
Phía trước có một bạn nam vai đeo chiếc ba lô, mặc một chiếc áo đen ngắn tay, đằng sau áo in hình bộ xương cực kỳ nổi bật, chiếc áo khoác đồng phục cũng được cậu bạn đó cầm ở tay, khi di chuyển chiếc ba lô đó cứ lắc qua lắc lại.
Khi anh bạn kia đi ngang anh, tốc độ bỗng chậm lại, vẫy vẫy tay chào: "Anh Chu, đi thôi."
Trần Chu "Ừ." một tiếng đáp lại.
Vạn Xuân nhớ lại, vào chiều hôm thi, Trần Chu ngồi ngay sau Lý Lan. Cô đang do dự liệu có nên đuổi theo không thì hai người kia đã ra khỏi trường, anh không đi trên đường lớn mà lại men theo tường trường rẽ vào một ngõ nhỏ.
Vạn Xuân cách một khoảng đi theo sau cậu, trong lòng loay hoay không biết nên mở lời như thế nào, định bụng hỏi anh có thấy Lý Lan gian lận không.
Phía trước có một chỗ rẽ, Trần Chu đi vào con hẻm sâu hun hút, quanh co, Vạn Xuân vội nhanh chân hai bước, rẽ theo anh vào hẻm nhỏ đó.
Ngay khi bước đến đầu hẻm, đầu óc cô đã quay cuồng.
Trần Chu đằng sau hai thiếu niên, trên người khắp nơi đều bị thương, mặc dù chúng không mặc đồng phục nhưng có vẻ là học sinh trường họ.
"Con mẹ nó, đòi thu tiền của ông đây, biết đây là địa bàn của ai không?" Trần Chu cầm một cây gậy sắt, hung tợn đưa về phía trước.
Đứng đối diện với cậu là khoảng sáu, bảy thanh niên cao to, đi xe máy với đủ kiểu tóc đầy màu sắc.
Cầm đầu nhóm đó là một thanh niên tóc đỏ, hắn buông lời mỉa mai: "Ôi, đây chẳng phải là anh Chu sao? Lông chưa mọc hết đã muốn thành đại ca rồi. Đàn em của mày rất đáng để đánh đó. Nếu mày đã đến đây thì quỳ xuống lạy vài cái rồi phun mấy câu xin lỗi giống như bọn tao là ông nội mày thì tao còn nghĩ tốt mà tha cho."
"Tiếng cháu trai này của ta cũng dễ nghe phết đấy." Trần Chu đáp.
Tóc đỏ hừ lạnh một cái. Cầm điếu thuốc nghiêng đầu nhìn ra sau Trần Chu, rất nhanh đã thấy Vạn Xuân: "Chà chà, ra ngoài đánh nhau còn dẫn theo em gái nhỏ sao? Nhìn em gái đang học trung học này cũng khá mạnh mẽ đó."
Tóc đỏ nổi lên vài ý đồ, mấy người phía sau đều nắc nẻ cười to. Vạn Xuân nghe điệu cười của họ, chân nhũn hết cả ra. Cô chống tay vào tường, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng đã bị hai thanh niên phủ đầu trước.
Cô lê đôi chân đã nhũn hết cả ra của mình lùi về sau, tiến gần đến chỗ Trần Chu. Đứng từ phương diện này mà so sánh, cô cảm thấy Trần Chu nhất định chính là phe chính nghĩa, hơn nữa hai người họ còn là bạn học cùng lớp, Trần Chu sẽ không nể tình mà xuống tay với cô chứ?
"Không quen biết." Trần Chu liếc mắt nhìn Vạn Xuân, hình như người này có chút quen mắt.
"Này." Trần Chu hét một tiếng vào mặt cô, "Biến, cô mà bị thương thì tôi cũng không trả tiền thuốc men đâu."
Vạn Xuân bám vào tường, gật đầu.
Bọn người này đánh nhau giống như không cần mạng nữa vậy, một lần dùng gậy đập vào người đều dùng hết sức bình sinh. Vạn Xuân nhắm chặt mắt, co rúm người lại, hai tay bịt kín lỗ tai, cố gắng để bản thân không nghe tiếng kêu thảm thiết của đám đó.
Bỗng cổ tay cô bị kéo lên, sợ đến nỗi hét toáng lên, tay theo bản năng mà vung loạn xạ.
"Anh Chu." Hồ Văn Nhạc nhìn về phía Trần Chu, nói to: "Mẹ kiếp, cô có bệnh à?"
Trên cánh tay Trần Chu đỏ cả một mảng, lại còn xuất hiện thêm hai vết trầy xước mới.
Vạn Xuân biết mình vừa làm người khác bị thương, lời xin lỗi còn chưa kịp thốt lên thì đã bị sự sợ hãi chiếm lấy. Tên côn đồ ban nãy còn kiêu ngạo giờ đã lăn ra đất, Vạn Xuân nhìn Trần Chu tay còn đang nắm chặt thanh sắt, sợ anh đánh trúng mình.
"Tôi... tôi xin lỗi." Cô nhăn mặt lại, bộ dạng giống như sắp khóc đến nơi.
Lúc này, Trần Chu mới nhìn kỹ được khuôn mặt của cô, cũng không tính là tệ nhưng cũng không thể nói là xinh đẹp mê người. Có lẽ là do nhúm tóc mái dày cộp đã che hết nửa mặt, bình thường lại rất hay rụt rè, sợ hãi cúi thấp đầu nên rất khó để người ta chú ý đến.
Trần Chu mặc kệ cô, nhặt cặp sách từ dưới đất lên, đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Lâm Cao Phi nhanh chân đuổi theo, hỏi: "Anh Chu, cứ thế này mà đi sao?"
"Mày đã từng thấy đàn ông đánh phụ nữa sao?"
Vốn còn định hỏi Trần Chu về chuyện có thấy Lý Lan gian lận không, nhưng lại vô tình đắc tội với anh, cho Vạn Xuân mười cái gan cũng không dám chạy theo anh lèo nhèo.
Vạn Xuân như người vô hồn leo bước lên cầu thanh. Gia đình cô sống ở một tpaf dân cư cú có sáu tầng, một tầng có hai hộ gia đình, không có thang máy. Điều có ghét cay ghét đắng chính là phải quay về cái ngôi nhà này, bây giờ lại trong cái tình cảnh này làm điều đó, trái tim cô cứ nhồi rồi lại nhồi thêm. Tuy đây chính là cái tổ chưa chấp tất cả các loại không tốt nhưng không thể phủ nhận rằng giờ nó lại biến thành nơi trú ẩn an toàn nhất của cô.
Cô ngập ngừng dừng lại ở chỗ cầu thang tầng bốn lên tầng năm, cách đó nghe thấy âm thanh của một con dao đang chặt thứ gì đó trên thớt khiến tim như có thứ gì đó vừa đập vào.
Bàn tay cô vô thức siết chặt vào vịn cầu thang, thầm cầu rằng cô giáo chủ nhiệm không kể chuyện ngày hôm nay cho mẹ. Đúng là cô không ưa gì người không xứng làm mẹ cô đó nhưng cô cũng không muốn thấy sự ghê tởm trên mặt bà thêm bất cứ lần nào nữa.
"Nay sao chị về muộn vậy?" Em trai cô – Vạn Kiệt trong miệng ngập một cây lạp xưởng, một bước đi hai bậc thang chạy lên. Khi vừa lướt qua Vạn Xuân thì thằng nhỏ la lớn: "Mẹ ơi, con về rồi, mở cửa."
"Con trai của mẹ về rồi à, mẹ có làm món sườn xào chua ngọt yêu thích của con đó. Hôm nay học hành vất vả rồi, mau vào nghỉ ngơi chút đi." Triệu Hoa Lan mở cửa ra, cầm lấy túi của Vạn Kiệt cất đi.
Bị hai mẹ con nhà kia chặn cửa, Vạn Xuân đành ngoa ngoãn chôn chân ở bên ngoài, chờ Vạn Kiệt thay dép, vắt chân nằm trên ghế sô pha mới bước vào.
Triệu Hoa Lan rót một ly nước trái cây cho Vạn Kiệt, đặt trước mặt cậu, thấy Vạn Xuân không nhanh không chậm thay giày, lập tức cao giọng: "Lêu lổng ở đây đấy hả? Giờ này mới vác mặt về, còn không nhanh rửa tay rồi vào đây phụ tao."
Vạn Xuân nhấn nút trên điều khiển từ xa, tỏ vẻ không hài lòng: "Mẹ, nhỏ giộng chút, con chả nghe được gì cả."
"Được rồi, lần sau mẹ nhớ sẽ nói nhỏ lại." Triệu Hoa Lan đáp, bà ta đi vào bếp, nói: "Còn không mau lại đây."
"Vâng." Vạn Xuân cũng đã quen với sự đối xử khác biệt của bà.
Hồi còn bé, Vạn Xuân bị mẹ cư xử lạnh nhạt, có lúc trốn vào một góc khóc, khi đó tuổi còn quá bé nên cũng không biết rằng dù có khóc lóc đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng. Rồi cô cũng lớn lên, cũng hiểu được sự thiên vị của mẹ, học cách không tranh dành, trở thành cô con gái ngoan ngoãn.
Cũng may, cô sinh sống ở nông thôn với bà của mình, không bị ghẻ lạnh. Nhưng một năm trước khi kết thúc kỳ thi trung học, bà bị nhồi máu não nên cô buộc phải chuyển từ nông thôn đến Lương Thành.
Trên bàn ăn, Vạn Xuân lấy một bát cơm, đũa chỉ gắp đĩa rau xanh trước mặt, không hề động vào đĩa sườn xào chua ngọt trước mặt Vạn Kiệt.
"Ăn đi." Một đôi đũa vươn tới, đặt miếng sườn vào bát cô. Vạn Xuân còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Triệu Hoa Lan gắp ra, đặt trong bát Vạn Kiệt: "Chị con không ăn, mẹ cũng không ăn, vậy nên con cứ ăn đi, mọi thứ đều cho con cả đó."
Vạn Kiệt bực bội ném đũa lên bàn: "Mọi người không ăn thì con cũng không ăn."
Vạn Xuân bỗng thấy mũi hơi chua xót, cô gắp lại miếng sườn từ bát của cậu ra, đặt vào bát mình và ăn từng chút một.
"Ăn thôi." Vạn Xuân nuốt miếng thịt cuối cùng xuống, nhẹ giọng nói. Cô cầm lấy bát cơm của mình, đi tới phòng bếp rửa sạch, sau đó quay về chiếc phòng nhỏ của mình.
Phòng cô lúc trước chính là phòng để đồ, khó khăn lắm mới nhét nổi một chiếc giường nhỏ mét năm, phía đầu giường được kê một cái bàn, còn chẳng đủ chỗ trống thừa để đặt ghế, Vạn Xuân đành chấp nhận ngồi trên giường mỗi ngày để học.
Một chiếc cửa sổ nhỏ ở trước cái bàn, cửa sổ đó hướng về phía Bắc. Ở cửa số có thể nhìn ra rất xa, một quán mì trên hai con phố, bức tường của quán mì đó được phủ đầy hoa tường vi.
Bà chủ quán cũng là một người đẹp tựa như hoa tường vi. Bác gái ấy mặt một chiếc váy đỏ, mái tóc được buộc gọn lên, khuôn mặt bác thường xuyên xuất hiện một nụ cười. Ngay cả chiếc tạp dề trên người bác gái cũng không thể nào làm phai mờ đi vẻ đẹp đó.
Bác gái tiễn vị khách cuối cùng, khóa cửa lại và đi vào bếp sau.
"Trần Chu, con đang nấu mì sao? Rồi có ổn không đấy?"
"Được rồi, mẹ đừng sốt ruột." Thiếu niên mặc chiếc áo màu đen đeo chiếc tạp dề nhanh chóng làm ra những sợi mì, rưới lên đó nước sốt rồi bưng lên trước mặt Lý Tú Uyển.
"Thử đi."
Lý Tú Uyển trộn đều mì, gắp một miếng vào miệng rồi nuốt xuống, giơ ngón cái lên: "Không sai, không sai, tay nghề này sắp bắt kịp mẹ rồi đó."
Hai mẹ con vừa ăn cơm vừa trò chuyện với nhau. Lý Tú Uyển bỗng dưng hỏi: Trần Chu, nó thật với mẹ, dạo này có phải lại làm ra chuyện xấu gì nữa không?" Đứa còn trai này chui từ bụng bà mà ra, một người làm mẹ đây có thể không hiểu con mình sao?
Hai ngày nay anh quá tốt, đến quán mẹ phụ giúp bà sau giờ học, không đi chơi với mấy đứa nhỏ đó.
"Yên tâm đi, con trai mẹ chưa bao giờ làm chuyện xấu, chỉ ra tay vì cái thiện."
"Nếu con dám lừa mẹ." Lý Tú Uyển vung tay lên, "Thì bà đây sẽ không tha cho con."
Cuối tuần, Vạn Xuân và bạn thân cô là Cao Văn Văn chậm rãi ngồi lắc lư trên xish đu công viên. Cao Văn Văn là bạn cùng bà với cô lớp 11, cả hai đều chọn ban tự nhiên, tiếc rằng lại không chung lớp.
Vạn Xuân đêm chuyện bị đổ oan gian lận nói với cô ấy, Cao Văn Văn không tin, hỏi: "Thật sự là Lý Lan à? Thế quái nào cô ta lại gian lận trong khi điểm số cao ngút trời như vậy?"
"Có lẽ cậu không biết, giáo viên chủ nhiệm của chúng tớ luôn miệng khen cô ta trước mặt bọn tớ mỗi ngày trước khi vào học. Nào là Lý Lan xinh đẹp, thành tích tốt, mỗi lần có hoạt động trường đều là một tay cô tay chỉ trì, không chỉ điểm môn tự nhiên cao mà mỗi kỳ thi xã hội đều lọt top 5 lớp. Sao có thể tin được rằng là cô ấy gian lận cơ chứ."
"Đúng vậy. Đến cả cậu cũng không tin rằng cô ấy sẽ gian lận, vậy ai sẽ tin những gì tớ nói." Vạn Xuân than thở một hơi dài.
"Cậu không giải thích với giáo viên sao?"
"Giải thích suông thì có lợi lộc gì."
Cao Văn Văn nhớ tới một chuyện: "Camera, cậu bảo giáo viên đi kiểm tra camera, chắc chắn là có thể nhìn thấy là cô ấy."
"Camera đang được sửa chữa, không nhìn được,"
"Cậu thực sự nhận tội?" Cao Văn Văn cẩn thận hỏi.
Vạn Xuân cắn môi: "Tớ không gian lận, sao phải nhận tội."
Cao Văn Văn như là ngẫm nghĩ chuyện gì đó, do dự: "Chủ nhiệm lớp các cậu mới nhậm chức được ba tháng, cậu lại vừa mới được phân vào lớp của cô ta. Trường hợp này nếu cô giáo nói với cha mẹ cậu về vụ việc này, mời phụ huynh đến giải quyết thì phải làm sao?
Vạn Xuân cũng băn khoăn, nếu thực sự mời phụ huynh thì sao giờ? Cha mẹ cô có tin cô không?"