Tầm Mộng Thái Hồ: Túy Cô Tô

Chương 42




Tuy đêm hôm trước vừa bị biểu ca dọa cho sợ đến phát khóc, nhưng Vương Dao Dao lại rất dễ quên, ngủ một giấc dậy đã không còn nhớ gì nữa, trong đầu chỉ toàn là nỗi buồn rầu ủ rũ khi sắp phải xa chàng ba ngày. 

Sáng hôm ấy, nàng dậy sớm, cùng Lý Quân Ngọc ngồi lên xe ngựa đi đến trường thi. Con đường dài như vậy, thoáng chốc cũng đã tới nơi. Xe ngựa dừng lại, Vương Dao Dao bấy giờ mới lưu luyến rời khỏi vòng tay ấm áp của chàng. Lý Quân Ngọc đặt một lò sưởi nhỏ vào trong tay nàng, khẽ hôn nhẹ lên trên nàng, nói:

“Vi phu đi đây, ba ngày này Miên nhi phải ngoan ngoãn ở phủ An Thân vương, không được đi lung tung, có biết không?”

Vương Dao Dao gật gật đầu, luyến tiếc ôm chàng một cái, rồi mới buông tay, nói:

“Miên nhi biết rồi, ta sẽ ngoan ngoãn, chàng đừng phân tâm lo lắng.”

Bịn rịn lưu luyến một lúc, Lý Quân Ngọc mới bước xuống xe ngựa, chàng liếc nhìn Thanh Thư, khẽ hỏi:

“Ta căn dặn ngươi những gì, có nhớ hay không?”

Thanh Thư cúi đầu, đáp:

“Tiểu nhân đã nhớ rõ, xin công tử yên tâm.”

Lý Quân Ngọc mỉm cười, bảo:

“Chăm sóc tốt cho thiếu phu nhân.”

Căn dặn cẩn thận xong xuôi, chàng mới khoan thai bước vào cửa trường thi. 

Vừa lúc ấy, tiếng trống báo hiệu kỳ thi chuẩn bị bắt đầu vang lên, các thí sinh còn đứng bên ngoài vội rảo bước nhanh chóng vào trong. Khi tiếng trống đã ngừng, cánh cổng uy nghiêm cũng chầm chậm khép lại. Từ nơi này, rồi sẽ có những kẻ cá chép vượt Vũ môn hóa rồng, cũng có không ít người khổ công dùi mài đèn sách rốt cuộc vẫn trắng tay. 

Vương Dao Dao chờ cho cổng lớn đóng kín lại, mới bảo Thanh Thư đánh xe về phía An Thân vương phủ. 

An Thân vương phủ nằm ở phía Đông thành Bắc Kinh, nằm cạnh cái ngõ tập trung những hoàng thân quốc thích, lại không xa hoa tráng lệ như những phủ đệ kề bên. Người người đều biết, An Thân vương tính tình giản dị, luôn cần kiệm liêm chính, không xa hoa lãng phí, cho nên vương phủ của ông cũng tương đối mộc mạc đơn sơ, không dát vàng dát bạc, nhưng cũng không mất uy thế. 

Vương Dao Dao đã rất lâu không đến nơi này, nhất thời cảm thấy có chút xa lạ. Nàng bảo Đông Mai đi xuống báo danh, sau đó yên lặng ngồi chờ. Thị vệ trước cửa vừa nghe nói nàng là con gái của Ninh Dương quận chúa, lập tức tỏ ra vô cùng cung kính, nhanh chóng vào trong thông báo. Chưa đầy một khắc sau, cửa lớn vương phủ mở toang, từ trong bước ra một phụ nhân trạc ngoài bốn mươi, khuôn mặt phúc hậu hiền từ, toàn thân phục sức sang trọng. Theo sau bà là một lão nhân, trông vẻ ngoài cũng gần sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, nhưng trên khuôn mặt vẫn nhận ra nét tuấn mỹ của thuở trẻ. 

Phụ nhân kia vừa trông thấy Vương Dao Dao, lập tức nhào đến ôm chầm lấy nàng, bật khóc nói:

“Tiểu Miên Nhi của ta, để ta nhìn con cho kỹ nào, mấy năm không gặp, ta nhớ con chết mất... Mà sao con lại đến kinh thành? Sao không sai người báo trước, để ta và Vương gia đi đón con? Đi đường xa có mệt lắm không? Vào trong đi, vào trong nghỉ ngơi một chút rồi nói tiếp…”

Vương Dao Dao không có cơ hội chen vào một lời, chỉ đành ôm Noãn Noãn trên tay, để mặc cho bà kéo mình vào trong phủ. 

Khác hẳn với vẻ uy nghiêm khó gần của Lý lão phu nhân, An Thân vương phi trông rất phúc hậu, hiền từ, đôi lúc hơi ngớ ngẩn như trẻ con. Tuy rằng tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, nhưng An Thân vương phi nom trẻ hơn Lý lão phu nhân rất nhiều, vừa nhìn đã biết là nữ nhân luôn sống trong sự yêu thương và che chở của phu quân, không biết đến nỗi khổ nhân gian. Nghe nói, năm xưa An Thân vương ngoài ba mươi tuổi mới cưới Vương phi qua cửa, lúc đó bà chỉ vừa cập kê. An Thân vương đã lớn tuổi, có được tiểu kiều thê, tất nhiên là phải đặt trong lòng bàn tay mà sủng, đưa hết tất cả thiếp thất đi, mấy mươi năm chỉ một lòng một dạ với bà. Cuộc đời bà tưởng chừng sẽ vô cùng mỹ mãn, nếu đứa con gái duy nhất không vì khó sinh mà mất sớm.

An Thân vương phi đem tất cả tình thương dành cho con gái đặt hết vào cháu gái này,  lâu ngày mới gặp lại nàng, trong lòng bà vô cùng vui mừng, chỉ một lòng nghĩ đến việc chăm sóc cho nàng, không để ý những cái khác. An Thân vương tuy cũng vui khi nhìn thấy cháu ngoại, nhưng lý trí hơn nhiều, vừa nhìn sơ qua đã phát hiện ra điều khác thường, liền hỏi:

“Miên nhi, tại sao con lại búi tóc như một thiếu phụ?”

Vương Dao Dao thoáng chột dạ, bàn tay đang vuốt ve Noãn Noãn chợt dừng lại, nàng cúi đầu, khẽ đáp:

“Ngoại công, ngoại bà, Miên nhi bất hiếu, chưa có sự cho phép của ông bà mà đã tự ý thành thân…”

“Cái gì? Thành thân?”, An Thân vương phi sửng sốt, vội hỏi, “Con thành thân khi nào, với ai? Ta và Vương gia vốn dĩ muốn gả con cho một trong hai biểu ca nhà đại cữu phụ của con, cả hai đều văn võ toàn tài, tiền đồ vô hạn, lại là biểu ca của con, không lo bị bắt nạt. Tại sao phụ thân của con lại gấp gáp như vậy, không hỏi ý chúng ta đã tùy tiện gả con đi?”

Vương Dao Dao cười cười, đáp:

“Phu quân cũng là biểu ca của con mà, chàng là con trai của Tứ cô cô, là người tài giỏi nhất, không gì không làm được, ngay cả phụ thân còn khen ngợi. Năm trước chàng đỗ Giải nguyên Tô Châu, hiện giờ vừa lên kinh ứng thí.”

An Thân vương nhíu mày, hơi tức giận, bảo:

“Tứ cô cô? Không phải chỉ là thiếp của một thương nhân thôi sao, vậy y là thứ tử rồi? Tại sao Trọng Nhân dám tùy tiện gả con cho kẻ có thân phận như vậy?”

Vương Dao Dao vội thay biểu ca biện giải:

“Phu quân tuy xuất thân không cao, nhưng đối với Miên nhi tốt nhất, không ai sánh bằng chàng được!”

An Thân vương phi hừ một tiếng, bảo:

“Tốt ư? Nếu hắn thật sự tốt với con, thì đã sớm nên đưa con đến đây cùng thăm hỏi chúng ta, chứ không phải chỉ để một mình con tới!”

Vương Dao Dao lắc đầu, nói:

“Không đâu, không đâu, phu quân vốn cũng rất muốn đưa con đến đây tạ tội, nhưng mà chàng nói như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của ngoại công. Lần này ngoại công có tham gia ra đề thi, nếu chàng may mắn đỗ đạt, trước đó lại từng đến viếng vương phủ, sẽ có kẻ hoài nghi đàm tiếu. Tuy rằng chàng không đến được, nhưng rất cẩn thận chọn lựa lễ vật, nhờ con mang tới tặng cho hai người, sau khi thi Đình kết thúc, chàng sẽ đích thân tới tạ tội.”

Dứt lời, nàng bảo Thanh Thư cùng Đông Mai mang lễ vật vào. An Thân vương phi thoáng ngạc nhiên, không ngờ chàng có thể chọn đúng những thứ mà bà yêu thích nhất. Phải biết rằng, ở vương phủ này, Vương phi mới là lớn nhất, Vương gia thương yêu bà, chỉ cần bà thích, Vương gia cũng sẽ thích. Chàng ta quả thật là khéo lựa chọn đối tượng để lấy lòng. 

An Thân vương cũng có chút giật mình. Xem ra, thiếu niên này cũng là kẻ thông minh hiểu chuyện. 

Bỗng nhiên, ánh mắt của ông lướt đến dấu vết trên cổ của Vương Dao Dao, tuy đã bị cổ áo che bớt, vẫn còn lộ ra một xíu. Ông vội thì thầm nói nhỏ vào tai Vương phi điều gì đó, Vương Dao Dao không nghe được, chỉ thấy bà đẩy nàng ra sau bức bình phong, đưa tay kéo cổ áo của nàng xuống, để lộ chiếc cổ cùng vùng ngực trắng ngần chi chít vết hôn, dấu tay trên đôi thỏ ngọc còn chưa mờ hẳn. 

Bà sững sờ, không nói không rằng, chỉ ôm lấy nàng mà khóc. 

Khi hai người trở ra, An Thân vương nhìn về phía Vương phi, thấy bà ủ rũ gật đầu, cũng chỉ đành thở dài, bảo:

“Thôi thôi, ván đã đóng thuyền rồi, đành chấp nhận vậy. Chỉ mong Trọng Nhân không nhìn sai người.”

Vương Dao Dao không hiểu họ đang nói gì, nhưng nàng biết, ngoại công và ngoại bà của mình đã không phản đối biểu ca nữa. Thế là, nàng có thể yên tâm ở lại An Thân vương phủ, ôm Noãn Noãn tiếp tục kiếp sâu gạo chờ biểu ca đi thi trở về. 

Mấy ngày này, rời xa biểu ca, Vương Dao Dao bắt đầu cảm thấy rất kỳ lạ. Không ngửi được mùi hương hoa quế trên người chàng, cả người nàng uể oải bủn rủn, không có sức lực để làm bất cứ việc gì, suốt ngày chỉ ngáp ngắn ngáp dài muốn ngủ, cho dù có lòng định đi ra ngoài cũng không đi nổi. Có khi, nàng đột nhiên thấy bứt rứt trong người đến muốn phát điên lên, may nhờ Thanh Thư pha một ấm trà Bích Loa mang tới, đều đặn uống sáng, trưa, chiều, tối, thần trí nàng mới an tĩnh hơn một chút. Chỉ mới một ngày, mà nàng đã cảm thấy như một năm dài đằng đẵng, nhớ biểu ca vô cùng, chỉ muốn ngay tức khắc rúc vào lòng chàng, để hương thơm kia thấm vào ruột gan mình, đưa nàng chìm sâu vào giấc ngủ. 

An Thân vương mấy lần đến thăm cháu gái, để ý thấy biểu hiện của nàng có chút là lạ. Buổi tối, ông nói với thê tử:

“Lan Nhi, nàng có cảm thấy Miên nhi hơi kỳ lạ không? Tuy rằng trước đây con bé vốn đã thích ngủ, nhưng cũng không đến mức ngủ li bì cả ngày, lại còn hay ngáp ngắn ngáp dài, cứ như là thiếu ngủ?”

Vương phi nghe vậy, nghĩ lại thấy quả thực là như thế, giật mình hỏi:

“Hay là con bé có hỉ?”

An Thân vương bật cười cốc nhẹ lên trán bà, bảo:

“Làm gì nhanh như vậy. Ta nhìn biểu hiện của Miên nhi, cảm thấy rất quen. Trước đây ta từng gặp kẻ bị nghiện bột hoa anh túc, ngày nào mà không có bột hoa thì đều lên cơn, biểu hiện có chút giống với Miên nhi…”