Tâm Ma

Chương 39: Cáo lui




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Toòng tiến đến, đôi mắt trắng dã, hai tay là hai thanh dao khoắm chĩa xuống đất. Quanh hắn toát ra một lớp hàn khí. Tâm thế của kẻ muốn đoạt mạng người khác, lạnh lùng và tàn nhẫn. Bước ba bước, hắn tăng cước lực rồi lao như điên dại để lấy đà nhảy vụt lên cao. Thanh dao khoắm trong tay dài gần bằng thanh gươm, thân dao từ màu nâu của sắt bỗng chuyển thành màu hàn băng. Cách thức di chuyển của A Toòng khiến người ta liên tưởng tới hình ảnh của một con dã thú săn mồi, thu mình lại rồi bất ngờ rướn người bật lên. Nhảy cao quá đỉnh đầu người, A Toòng nhằm vào Trần Gia bổ dao xuống. Dao lạnh buốt, chiêu vô tình. 
Vũ khí của A Tòong
chapter content


Trần Gia đang loay hoay trong vòng vây đao kiếm, thấy dao bổ từ trên xuống biết là không còn đường thoát. Vốn chỉ dùng tay không, mấy chiêu thức sử ra nhất thời cầm cự được những đòn đánh từ ngang tới. A Toòng tấn công từ trên xuống là vị trí mà Trần Gia không thể làm gì được. Trong lúc nguy cấp, Phong Giang ở bên cảm thấy hơi lạnh của đao vội đưa kiếm lên đón đỡ. Hành động này của cậu vốn là liều mạng vì lá “khiên kiếm” hộ thân của cậu cũng không còn nữa. Hơn nữa cậu xoay lưng lại nên không biết phương vị của đối phương, càng không biết võ công của đối phương nông sâu ra sao. Nhưng tình thế nguy hiểm, chỉ chậm một giây là Trần Gia sẽ bị xé thành ba mảnh. Cậu đành cố vận hết sức. “Keng”. Đao kiếm chạm nhau tóe lửa. Tất cả như dừng hết lại. Hổ khẩu đau buốt tóe máu, thanh kiếm của Phong Giang bật lại, rung lên rồi gãy làm ba khúc. Chỉ là thanh kiếm loại thường, lại bị tấn công bất ngờ, Giang Phong hoàn toàn ở thế hạ phong. Trong lúc đỡ đòn cho Trần Gia, cậu bị trúng thêm mấy kiếm đánh tới, áo rách bươm tóe máu. Cậu loạng choạng. Trần Gia vội quay lại đỡ Giang Phong. A Toòng cũng bị bật lại, hắn đáp xuống đất, lùi lại mấy bước trấn tĩnh. Hắn không ngờ được cậu thiếu niên kia đủ nhanh và mạnh mẽ để đón được một chiêu vừa rồi. Hắn vốn muốn vận hết sức ra chiêu đoạt mạng người để thị uy các bang hội Tứ phương. Tuy không thành nhưng giờ hai con mồi kia chắc hẳn không thể thoát khỏi tay hắn được
 Tất cả dừng lại đứng lùi ra để A Toòng kết liễu đối thủ, con mồi này đã là của hắn, là do một chiêu vừa rồi mà hắn đoạt được. Trần Gia nói với Giang Phong:

- Đáng lẽ cậu không nên làm thế.

Giang Phong ho sặc lên, mặt nhăn nhó, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu cúi xuống nhặt thanh kiếm gãy lên, vận lực, đối diện với A Toòng, nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Hay lắm, vừa rồi là do ta chưa phòng bị. Giờ ta với ngươi một đối một, nếu ta thắng thì hai ta đi, nếu ta thua thì để mạng lại nơi này. 

Tuy cậu đã bị thương, đứng còn không vững nhưng khí thế hiên ngang, lời nói vững trãi, ánh mắt toát lên niềm tin mãnh liệt khiến cho người khác nhìn vào cũng phải nể phục. A Toòng nhếch môi cười, chỉ hừ lên một tiếng rồi bước từng bước lại gần. Trận huyết chiến chuẩn bị bắt đầu. Bỗng có tiếng Quạt Mo ở đâu kêu lên:

- Dừng tay, xin dừng tay. Xin chào các đại hiệp của Huynh Đệ hội và Phật phái, chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi. Xin các vị dừng tay. 

- Huynh đệ hội và Phật Phái ư?

- Ồ người kia chẳng phải đeo Thần Dược tiên Phật phái kim bài sao.

- Sao họ lại ở đây?

- Các ngươi nghe lén chúng ta là có mục đích gì?

- Danh môn chính phái sao lại làm trò mèo chuột vậy?

Phong Giang nghe thấy vậy cũng đôi chút ngượng ngùng. Làm việc không quang minh chính đại, vì mình mà làm mất uy danh môn phái. A Toòng cười đắc ý, nói:

- Huynh Đệ hội và Phật phái cũng chỉ đến thế thôi sao?

Có những người xung quanh cười ồ lên. Độc Điếu từ đâu giờ mới lên tiếng:

- Âu cũng chỉ đến vậy, đánh thì đánh tiếp đi xem ai thấp ai cao.

Quạt Mo lao vội lại, đứng giữa Giang Phong và A Toòng, nói:

- Chỉ là hiểu nhầm, mong các vị dừng tay.

Đoạn, Quạt Mo quay sang Giang Phong, vừa nói vừa cười có vẻ chế giễu:

- Lão nhớ không nhầm thì đâu gửi thiệp mời cho quí vị đây, bữa nay cũng đến chung vui sao không báo trước để anh em chúng ta nghênh tiếp.

Phong Giang lúng túng chưa biết trả lời ra sao, cậu vốn tính thật thà ngay thẳng, chỉ lắp bắp:

- Chuyện này … chuyện này.

Trần Gia chắp tay chào một lượt rồi nói:

- Chúng ta chỉ tình cờ đi ngang đây, mọi việc vốn chỉ là hiểu nhầm, giờ mọi việc đã tỏ, chúng ta có việc bận xin được cáo từ.

Quạt Mo lại phe phẩy quạt, vừa mìm cười vừa nói:

- Dù sao cũng đã có duyên, xin các vị xưng danh để chúng ta được mở mang tầm mắt. 

Lão chỉ quạt về phía Giang Phong nói:

- Vị này chắc hẳn là Giang Phong – thiếu niên tuấn kiệt, đại đệ tử của Lão Ba, mấy chiêu Kim hoàn bạt gió vừa rồi rất hay, thật đáng ngưỡng mộ.

Phong Giang chắp tay nói:

- Không dám.

Quạt Mo lại trỏ quạt về phía Trần Gia nói tiếp:

- Vị này vừa rồi sử mấy chiêu rất lạ, nhìn vào khí khái thì chắc chắn của Phật phái nhưng lão kiến thức nông cạn, luận mãi không ra. Xin cho biết quý tính đại danh.

Trần Gia đáp:

- Ta là Trần Gia.
Đám người kia lắc đầu nhìn nhau, họ chưa nghe thấy cái tên này bao giờ. Quạt Mo phe phẩy quạt, lẩm bẩm:

- Trần Gia … Trần Gia sao … hà … hà …. Chẳng giấu gì các vị, giới giang hồ vẫn gọi ta là Quạt Mo, còn đây là anh em bang hội từ bốn phương trời. 

Lão vừa nói vừa đưa quạt ra xung quanh. Trần Gia và Giang Phong lại chắp tay chào một lượt, những người kia có người chắp tay đáp lễ người không. Quạt Mo nói tiếp:

- Thú thật với các vị, anh em chúng ta tối nay gặp nhau tại đây là để bàn chút chuyện. Chuyện đó … chẳng hay các vị …

Quạt Mo nói ngập ngừng như dò hỏi, Trần Gia liền đáp:

- Chuyện nào? Thực ra chúng ta chỉ mới đi qua thôi, có nghe thấy gì đâu. Chuyện của các vị xin cứ tiếp tục, chúng ta xin cáo lui, có duyên ắt gặp lại.

Quạt Mo thoáng lưỡng lự. Lão quay sang nhìn A Toòng đưa mắt ra hiệu, A Toòng lắc đầu, lão nhìn Độc Điếu, hắn cũng lắc đầu.