Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 93




Bầu trời giăng đầy mây đen, lại thêm cây cối mọc um tùm xung quanh, cho dù là ban ngày cũng chẳng sáng sủa bao nhiêu. Trong rừng mưa, hắn bì bõm bước đi trong bùn lầy, chậm rãi di chuyển về phía trước.

“Khúc công tử, công tử cứ đi như thế này để làm gì vậy?” Nữ tử đi ở phía sau nhịn không được hỏi.

“Không có gì, cứ đi theo ta là được.” Hắn đáp.

Sư tôn đã nói, hắn có thể tìm thấy cảm ngộ để đột phá ở trong khu rừng này. Tuy nhiên, hắn không tin cái gọi là Thất Tinh Diễn Thiên Thuật gì đó, là sư tôn nhất quyết bảo hắn phải nghe theo, còn cãi nhau một trận ầm ĩ.

Cuối cùng, cả hai đi đến ước định, nếu như đoán không đúng thì sẽ không dùng thuật này trên người hắn nữa. Thế nên hiện tại, hắn tạm thời từ bỏ việc truy tìm cảm ngộ, chỉ muốn chứng minh trò bói toán của sư tôn là sai bét.

Không biết chừng, chứng minh được việc này xong, hắn lại có thể đột phá được bình cảnh cũng nên. Nghĩ đến đây, hai mắt hắn giống như phát ra ánh sáng, bước chân hăng hái thêm một chút.



“Khúc công tử… ta…” Thanh âm yếu ớt của nữ tử vang lên, còn chưa nói hết câu thì đã ngất đi.

Liên tục hơn mười ngày dầm mưa, chỉ có lá cây với nước lã để lót dạ, một người bình thường làm sao có thể chịu nổi. Sức lực lúc này đã cạn kiệt, nàng ngã quỵ xuống, nằm sấp trên mặt nước bùn, dần trôi đi.

“Phiền thật đấy!”

Từ khi dắt nàng theo cùng, không ít lần bước chân của hắn bị gián đoạn như thế này. Lúc thì nàng đòi ăn, lúc thì muốn tìm chỗ kín đáo giải quyết nỗi buồn, khiến tốc độ của hắn vốn đã chậm lại càng chậm hơn.

Đó là chưa kể đến việc, đêm đầu tiên gặp nhau, nàng còn bắt hắn phụ giúp tìm kiếm thi thể của đám tùy tùng. Không những thế, cả hai lại mất thêm một ngày đi tìm chỗ đất cứng để chôn cất, đọc văn tế, khóc lóc chia li…

Tuy nhiên, sư tôn đã dạy rằng không được bỏ rơi đồng bạn trong lúc hoạn nạn. Cả hai chỉ mới quen biết không lâu, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể xem như bạn đồng hành. Mà suy cho cùng, hắn là người đã đề nghị nàng đi theo mình.

Nghĩ vậy, hắn thở hắt ra một hơi, đem nàng kẹp ở bên hông rồi bay đi.



Trong người hắn có vài loại đan dược, nhưng vì chuẩn bị cho bản thân nên dược tính khá mạnh, tu vi hơi yếu còn không dùng được, huống hồ đây lại là một người bình thường.

Loanh quanh trong rừng rất lâu mà không biết phải làm gì, cuối cùng hắn đành đưa nàng ra bên ngoài. May mắn thay, hắn gặp được một ngôi làng nhỏ chuyên làm nghề trồng dược, cũng có không ít người biết chữa bệnh.

Tình hình của nàng lúc đó rất nguy kịch, phải nhờ tới người có y thuật giỏi nhất trong làng mới có thể cứu chữa. Khi biết nguyên do khiến nàng trở nên như vậy, không ít người trách móc hắn.

Khi nghe những lời này, hắn im lặng chứ không nói bất cứ điều gì. Bọn họ đã cứu đồng bạn của hắn, xem như cũng có ơn đối với hắn, chỉ cần không vượt quá giới hạn là được rồi.

Thật ra, cũng nhờ vậy mà hắn mới biết, cơ thể của thường nhân là vô cùng yếu ớt so với người tu chân. Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ quanh quẩn trong tông môn, vẫn còn khá lạ lẫm với nhiều thứ ở thế giới bên ngoài.

Mất vài đêm suy nghĩ, cuối cùng hắn quyết định sẽ để nàng ở lại đây, sau đó một mình rời đi. Có thể là quay trở về tông môn, hoặc là tiếp tục tìm kiếm cảm ngộ, nhưng còn phải xem hắn có hứng thú không đã.

Tuy nhiên, tại lúc hắn nói lời từ biệt, nàng lại bảo muốn cùng hắn đi hết khu rừng kia.



Hai người lại xuất hiện với nhau trong khu rừng rậm một lần nữa. Lần này, nàng đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn, y phục, áo tơi, một ít dược vật cùng vài đồ dùng cần thiết khác.

Những thứ đó đều do nàng đem trang sức trên người đổi lấy, rất nhiều, có chất đầy một thuyền nhỏ cũng không hết. Tất nhiên, nàng không phải mang vác nặng nhọc gì cả, bởi hắn là người làm việc đó.

Chẳng phải hắn có ý tốt gì, chỉ là để nàng tự kéo chiếc thuyền đi trong rừng, tốc độ sẽ chậm lại rất nhiều. Mặt khác, hắn cũng thi triển một tầng phong mạc lên người nàng, khiến nước mưa không thể chạm tới. Nếu nàng ta lại ốm, thật sự là quá phiền phức.

“Oa, công tử lợi hại thật đấy!” Nàng ta nhìn những giọt mưa bị bắn ngược trở ra, reo lên như một đứa ngốc.

Hắn cười nhạt, không trả lời. Chỉ là chút pháp thuật đơn giản mà thôi, có gì mà lợi hại chứ! Những thứ kinh khủng hơn thế trăm ngàn lần, hắn vẫn còn giấu ở trong người, chưa lấy ra sử dụng.



Bọn áo đen không biết sống chết kia lại tìm tới, số lượng xấp xỉ một trăm tên, đội hình khá hoành tráng. Nhiều người như vậy đi ức hiếp một cô nương, khiến hắn nhìn chẳng vừa mắt chút nào.

Lần này, bọn chúng thông minh hơn trước, hắn còn chưa đếm xong đã hành động. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là một đám tu sĩ cấp thấp, tu vi quá chênh lệch, hắn chỉ mất chút thời gian để diệt sát toàn bộ.

“Sao bọn chúng lại muốn giết ngươi đến vậy?” Hắn nói, đưa mắt nhìn nữ tử đang nấp sau một cái cây gần đó.

Nàng nhìn hắn, run rẩy như một con thỏ nhỏ bị thương, không muốn trả lời. Hắn cũng không hỏi thêm nữa, tiếp tục lên đường. Nhưng nữ nhân đúng là khó hiểu, nhiều ngày sau, khi hắn đã quên hẳn chuyện này thì nàng lại bắt đầu kể lể.

Đại khái thì nàng là con gái của tộc trưởng một gia tộc tu chân nhỏ, cũng là người duy nhất trong thế hệ không có linh căn, chỉ rèn luyện một chút về thân thể, cho nên không có đứa trẻ nào muốn chơi cùng.

Bốn tháng trước, khi nàng vừa tròn mười tám tuổi, thúc thúc của nàng vì muốn chiếm đoạt chức vị tộc trưởng, đã cấu kết với người ngoài hại chết cha nàng…

Hắn không chú tâm lắm nên nghe được câu có câu không, đến đây thì cảm thấy hơi phiền phức, liền âm thầm thi triển một tầng pháp thuật phong bế âm thanh, để nàng tự thuật với chính mình.

Mà nữ nhân này cũng thật là nhiều chuyện, phải mất đến nửa ngày để nói xong. Lúc nhận ra tiếng động xung quanh mình đã biến mất, nàng mới hốt hoảng chạy lên trước khoa tay múa chân.

Nhưng hắn chẳng hiểu bất cứ điều gì, mặc kệ nàng thêm nửa ngày rồi giải trừ thuật pháp, sau đó nói dối rằng thỉnh thoảng không khí trong rừng gây ra hiện tượng như vậy.



Mùa mưa kết thúc, bầu trời dần trong xanh trở lại. Nắng vàng xuyên qua tầng lá xanh, chậm rãi sấy khô mặt đất còn ẩm ướt. Gió lúc này cũng đã êm dịu trở lại, thoang thoảng mùi cỏ non lẫn nấm mốc.

“Khúc công tử, áo của công tử bị rách rồi, mau đưa ta khâu lại cho.” Nữ tử đột nhiên nắm lấy vạt áo của hắn.

“Để làm gì chứ?” Trong túi trữ vật của hắn vẫn còn vài bộ y phục, khi nào bộ trên người rách đến mức không mặc được nữa thì sẽ thay.

Tuy nhiên, nàng nhất quyết bắt hắn cởi áo ngoài ra, tìm một gốc cây rồi ngồi xuống, bắt đầu luồn kim. Đó là lần đầu tiên nàng động đến việc may vá, mất cả buổi mới khâu lại vết rách, còn không ít lần bị kim đâm vào tay.

Không chỉ có vậy, chiếc áo nàng vừa khâu xong bị cộm lên một đoạn khá dày, xấu hơn cả lúc trước gấp nhiều lần. Nếu không phải nàng làm việc này là vì hắn, chắc chắn hắn đã vứt chiếc áo đi rồi.



Một tháng nữa trôi qua, nữ nhân này không biết vì sao lại bắt đầu nói nhiều hơn trước. Nàng nói về rất nhiều thứ khác nhau, từ bầu trời rộng lớn, tinh không vô tận, cho đến những vật nhỏ bé tồn tại xung quanh nàng.

Hắn có cảm tưởng rằng, chỉ một cánh bướm lượn qua trước mắt, nàng cũng có thể thao thao bất tuyệt suốt cả buổi chiều. Nàng nói nhiều đến nỗi, hắn thỉnh thoảng lại dùng thuật bế âm lên người nàng để đỡ phải đau đầu.

Không những nói nhiều, nàng cũng hay nhờ hắn làm những chuyện không đâu. Lúc thì hái một bông hoa mọc trên vách núi xuống chỉ để ngắm, lúc thì bắt vài con thú nhỏ về ôm ấp rồi lại thả đi.

Có lần, hắn tặng nàng một bông hoa trông rất đẹp mắt. Nàng đã cười rất vui vẻ, cho đến khi bông hoa nhảy lên bám vào mặt nàng, để lại một ít vết thâm tím trước khi bị hắn lấy xuống.

Tưởng chừng như nàng sẽ không nhờ hắn đem về những thứ linh tinh trong rừng nữa, thế nhưng chỉ vài ngày sau, mọi thứ lại trở về như cũ, không có gì thay đổi.

“Nữ nhân thật là phiền phức!” Hắn chép miệng, lúc này mới thấy thấm thía lời nói của sư tôn.



Đêm đến, khu rừng chợt yên tĩnh lạ thường, không hề giống với những đêm trước đó.

Hắn cảm nhận được có một luồng khí tức nguy hiểm, nhưng không biết đó là gì. Thân hình dừng lại, ánh mắt đảo quanh, hắn lấy trong người ra một thanh đoản đao đưa cho nữ tử rồi nói:

“Ngươi tự lo liệu lấy!”

Vừa dứt lời, trước mặt hắn đột nhiên hiện ra một bóng người, đen thui từ đầu tới chân. Hắn nghe nói trong chân giới, có một số tu sĩ chuyên đi cướp đoạt tài nguyên tu luyện của người khác, kẻ vừa xuất hiện chính là một tên như vậy.

So với hắn, tên này tu vi thấp hơn một chút, nhưng trông dáng vẻ tự tin, chắc chắn có điều bất thường. Đúng như hắn dự đoán, kẻ lạ mặt đã theo dõi hắn từ lâu, tính toán ra đường đi của hắn rồi bố trí trận pháp.

Đó là một trận chiến kịch liệt. Tu vi của hắn là cao hơn, chỉ có điều kinh nghiệm chiến đấu ít ỏi, tâm địa đơn thuần, lại bị trận pháp kia quấy nhiễu, giao thủ không lâu đã rơi vào hạ phong.

Kể từ khi rời khỏi tông môn, đây là lần đầu tiên hắn phải dốc hết pháp bảo cũng như thực lực để chiến đấu. Sau gần nửa ngày, trên người hắn bắt đầu xuất hiện những vết thương, báo hiệu cho một kết cục bị đánh bại.

Nhưng đúng vào lúc nguy cấp, trận pháp của kẻ lạ mặt bỗng dưng trở nên bất ổn rồi tan vỡ. Không có thứ này, hắn lập tức có một hơi thở dốc để ổn định tinh thần, từ từ thoát khỏi thế hạ phong.

Lại thêm nửa ngày trôi qua, hắn đã đứng ở thế áp đảo hoàn toàn, khiến cho kẻ lạ mặt kia phải lập tức tự tổn thương nguyên linh, thi triển cấm thuật chạy trốn hòng bảo toàn tính mạng.

Khi cảm thấy đã an toàn, hắn lập tức cắm thanh kiếm vào mặt đất, tạo thành một tầng kết giới mỏng manh. Tiếp đến, hắn lấy ra một lọ đan dược trị thương, nhưng còn chưa kịp uống thì cả thân hình đã đổ gục xuống.



Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, hắn từ từ tỉnh lại, liếc mắt nhìn quanh. Môi khô miệng đắng, hắn rất muốn uống một ngụm nước, nhưng còn chưa lên tiếng thì nữ tử kia đã đem đến.

“Đa tạ!” Hắn nói, có lẽ là câu nói tử tế đầu tiên mà hắn nói với nàng.

Nàng không đáp, chỉ khẽ cười nhìn hắn. Đôi môi nàng tím tái, hai mắt thâm quầng, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, thiếu sức sống. Trên người nàng có rất nhiều những vết thương, thậm chí đôi chỗ đã bắt đầu mưng mủ, toát ra mùi tanh.

Trong thời gian hắn bất tỉnh, túi trữ vật không có cách nào mở ra, chắc chắn nàng tự vào rừng để tìm lấy thức ăn, nước uống. Mặt khác, kết giới chỉ có phạm vi ba trượng, hắn lại không ở bên cạnh, có lẽ nàng đã phải đối đầu với không ít thú dữ.

Quan trọng hơn, hắn nhận ra thương thế trong người mình đã khôi phục được một phần, là nhờ đan dược mà hắn chưa kịp uống trước khi hôn mê. Tuy nhiên, trong hơi thở của nàng cũng có không ít dư vị của thứ này.

“Ngươi muốn chết sao?” Hắn tức giận nhìn nàng. Đan dược của hắn, cho dù chỉ là một ít cũng đủ khiến lục phủ ngũ tạng của người bình thường bị tổn thương, sao nàng lại dám động vào?

Nàng lại nở một nụ cười. Trông nụ cười này thật đáng ghét, vậy mà tại sao lại đem đến cho hắn một cảm xúc rất lạ?

Hắn nhớ ra rồi. Trận pháp của kẻ lạ mặt kia không phải ngẫu nhiên mà bị phá đi. Chính nàng đã cầm thanh đoản đao của hắn chém vào một góc của trận pháp, khiến nó trở nên bất ổn rồi từ từ tan vỡ.

Mặc dù không am hiểu trận pháp, hắn vẫn biết rằng thứ này không phải nói phá là có thể phá. Quan trọng hơn, tại nơi trận pháp bắt đầu sụp đổ, năng lượng sẽ phát ra gấp nhiều lần so với những nơi khác, không cẩn thận là có thể mất mạng.

Hắn chợt hiểu, không phải nàng muốn chết, mà nàng sẵn sàng lao vào cái chết để cứu hắn.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa nghĩ ra thì nàng đã nằm gục lên người hắn, hơi thở vô cùng yếu ớt.



Hắn không có thời gian để dưỡng thương, lập tức đưa nàng quay trở lại ngôi làng nhỏ bên ngoài khu rừng. Chỉ có điều, tốc độ của hắn so với trước đó chậm hơn rất nhiều lần.

Đã năm ngày trôi qua, hắn vẫn chưa ra khỏi khu rừng, mà sinh mệnh của nàng lại đang dần hao hụt đi. Thậm chí, hắn đã bắt đầu cảm nhận được dấu vết của tử khí trong hơi thở của nàng.

Chỉ cần nghĩ đến việc nàng sẽ chết, lòng hắn lại cảm thấy nóng như lửa đốt. Hắn không hiểu tại sao bản thân lại như vậy, nhưng nếu đã nghĩ không thông, hắn cũng không cần suy nghĩ nữa làm gì.

Hắn không muốn nàng chết, vậy thì sẽ cứu nàng sống! Hắn cắn răng, mặc kệ thương thế trong người, mặc kệ hao tổn nguyên linh, toàn lực thi triển ra tốc độ nhanh nhất có thể.

Ngày thứ bảy vừa sang, hắn cuối cùng tìm đến được ngôi làng kia. Thật may, vị thần y lúc trước cứu nàng cũng đang ở đó. Hắn giao nàng cho lão, nhờ lão và mọi người chăm sóc.

Lần này, hắn không còn phải nghe những lời trách móc nữa, bởi ngay sau đó cũng đã rơi vào hôn mê.



Thiên niên tuyết linh hoa!

Đó là một loại thảo dược vô cùng hiếm gặp, mọc ở nơi sâu nhất, băng hàn nhất của đỉnh Ngọc Linh sơn. Thứ này trông giống lưu ly hoa, nhưng toàn thân có màu trắng như tuyết, mỗi mười năm lại nhiều ra thêm một cánh.

“Trong vòng một năm, nhất định phải đem về linh hoa, chế thành dược cho nàng dùng, nếu không…” Câu nói của lão thần y như văng vẳng bên tai, hắn đạp mạnh chân, lao thẳng về hướng tây nam.

Sư tôn đã nói, linh hoa linh thảo chỉ cần đủ ngàn năm trở lên, nhất định có sinh vật nguy hiểm canh giữ ở bên cạnh. Chúng muốn chờ đến thời điểm tấn cấp của bản thân, lúc đó mới nuốt vào để tăng khả năng thành công.

Vì vậy, hắn không dùng hết sức để phi hành, thỉnh thoảng còn dừng lại khôi phục linh lực, tranh thủ chữa lành thương thế. Hắn cần phải chuẩn bị, bởi hắn không biết bản thân sẽ phải đối mặt với điều gì.

Hắn sợ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi, nhưng đó là nỗi sợ không thể đem linh dược về cho nàng.



Băng thiên tuyết địa, khắp nơi toàn là một màu trắng xóa, vô biên vô tận.

Sau hơn nửa tháng, hắn cuối cùng cũng đến được bên dưới Ngọc Linh sơn. Địa hình ở đây khá rộng lớn, lại có nhiều hang động, hắn lại phải mất thêm một tháng để tìm ra nơi băng hàn nhất.

Đó là một băng động khổng lồ phía bên kia sườn núi, dẫn sâu đến trung tâm của Ngọc Linh sơn. Đây là nơi ở của một con hỏa nhãn băng xà, thực lực không hề thấp, nhưng so với hắn vẫn còn kém xa.

Tuy nhiên, bởi vì đang bị thương nặng trong người, hắn phải mất không ít công sức mới có thể giết được băng xà, đoạt lấy thiên niên tuyết linh hoa mà nó đang canh giữ.

Hắn cầm bông hoa màu trắng trên tay, chợt nhớ tới những lần nàng nhờ hắn hái hoa, trong lòng cảm thấy vui vẻ lạ thường.



Hắn quay trở về, nhanh hơn những gì mà mọi người mong đợi rất nhiều.

Giao lại thiên niên tuyết linh hoa xong, hắn nhờ bọn họ chăm sóc cho nàng rồi lập tức rời đi.

Trên vai trái của hắn có một vết cắn nhỏ, chính là do hỏa nhãn băng xà gây nên. Hắn cảm thấy rất lạnh, thân thể như bị đông cứng lại, mỗi hơi thở đều rơi xuống một ít vụn băng.

Tình hình của hắn, ngoài sư tôn ra không ai có thể cứu được. Nhưng hắn không đủ sức để trở về, chỉ vừa kịp bắn ra một đạo truyền tin thì không còn biết gì nữa.



Hắn mở choàng mắt, hốt hoảng ngồi bật dậy.

Ngủ một giấc kéo dài tận mười năm, tỉnh lại thì thấy mình đang ở tông môn.

Hắn có một giấc mơ kỳ lạ, liên tục lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Trong mơ, có một nữ tử ngày ngày ngồi bên khung cửa sổ, không ngừng nhắc đến tên hắn.

Không chút do dự, hắn lập tức từ biệt sư tôn rồi lên đường.



“Công tử, chúng ta vẫn còn chưa đi hết khu rừng.” Nàng nở một nụ cười, nghẹn ngào nói.

Nàng không biết hắn còn sống hay đã chết, có còn nhớ đến mình hay không. Nhưng nàng vẫn chờ, ngày này qua tháng nọ, ròng rã suốt mười năm. Cuối cùng, sự chờ đợi của nàng cũng đã được đáp lại.

Mười năm, đối với hắn chỉ là một giấc ngủ, nhưng với nàng thì lại giống như kéo dài đến vô tận. Thời gian, dài nhất chính là khi ta ngồi đếm từng khoảnh khắc trôi qua trong cuộc đời mình.

Hắn nhìn nàng cười mà như khóc, lặng lẽ đưa tay gạt giọt lệ trên gương mặt nàng. Hơn mười năm qua, phải chăng nàng chưa từng cười lấy một lần, nàng đã quên phải cười như thế nào rồi sao?

“Được, chúng ta đi!” Hắn nói, nắm lấy tay nàng bay lên.



Ban đêm.

Bầu trời không trăng không mây, chỉ có muôn ngàn tinh tú thi nhau sáng lấp lánh, nhưng càng khiến cho tầng không thêm phần lung linh huyền ảo.

Gió thổi vi vu, thoang thoảng mùi hương của cây cỏ. Trên ngọn đồi vắng vẻ, phía trước một gian nhà tranh, hắn lặng lẽ đứng nhìn trời sao. Ánh đèn hắt qua khung cửa sổ, đẩy cái bóng của hắn trải dài, mờ dần vào trong bóng tối.

“Công tử, ta có thứ này cho công tử!” Nàng chạy đến sau lưng hắn, trong giọng nói không giấu được niềm vui.

“Cho ta?” Hắn cầm lấy cuốn sách nhỏ, bất ngờ nói.

Nàng nhìn vẻ mặt của hắn, càng thêm phần đắc ý, chậm rãi giải thích.

Gia tộc của nàng vốn có gốc gác xa xưa, bối cảnh không hề nhỏ, tuy hiện tại đã suy yếu nhưng vẫn còn khá nhiều đồ tốt, không phải ai cũng biết được việc này.

Cuốn sách nàng đưa hắn là một môn bí kỹ của Trần gia, có khả năng giúp người học tìm ra kẽ hở của bất kỳ trận pháp nào. Chính thứ này đã từng giúp Trần gia lão tổ vang danh thiên hạ, ai nhắc đến cũng đều lo sợ.

Mà lão tổ tông của nàng chính là đệ nhất thần thâu lúc bấy giờ, có không biết bao nhiêu môn phái đã bị người ghé thăm, mãi đến khi chân yếu tay mỏi mới tìm một nơi yên tĩnh để lập nên Trần gia.

Hóa ra, nàng nhiều ngày liền không cho hắn vào nhà là để viết lại thứ này. Hắn nhìn nàng có phần hốc hác so với trước, trong lòng không khỏi xót thương, tự nhủ phải trân trọng nàng hơn.



Giữa nền trời màu xích hồng, đàn chim nhỏ bé kéo nhau bay về tổ ấm. Bên dưới, từng ngọn cây khẽ đung đưa trong gió, cùng con sông nghiêng mình uốn lượn quanh chân đồi, vẽ nên khung cảnh thật yên bình.

Phía sau gian nhà, hai thân ảnh ngồi tựa vào nhau, lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn dần buông. Hắn ôm lấy nàng, cảm giác dường như thời gian đã dừng lại, mọi thứ xung quanh cũng đã tan biến mất.

Trong mắt hắn, chỉ có nàng cùng khoảnh khắc này là tồn tại mãi mãi, vĩnh hằng bất diệt.

Chợt nàng khẽ cựa quậy trong vòng tay của hắn, thì thầm nói nhỏ:

“Ta muốn sinh con cho chàng!”

Hắn đưa tay vuốt ve lên mái tóc của nàng, hít sâu một hơi rồi mỉm cười nhìn nàng, khẽ lắc đầu. Đây không phải là lần đầu tiên nàng nhắc đến việc này, cũng không phải lần đầu tiên hắn từ chối.

Nàng không phải tu sĩ, sinh mệnh vài chục năm là hết. Nàng muốn sau này có người thay mình chăm sóc cho hắn, muốn tình cảm dành cho hắn sẽ không kết thúc, kể cả khi nàng đã rời xa hắn.

Nhưng hắn không hiểu.

Hắn không muốn vì điều này mà nàng phải tổn hao tuổi thọ của mình. Hắn chỉ muốn được ở cùng nàng lâu nhất có thể, được cùng nàng trải qua những ngày tháng êm đẹp của cuộc đời.

Sáng chờ bình minh lên, chiều ngắm hoàng hôn xuống, thỉnh thoảng đưa nàng đi đây đi đó, tìm được một nơi sơn thủy hữu tình thì dừng chân ở lại, chẳng phải đã rất tốt rồi sao?

Nàng nắm bàn tay hắn, kéo nhè nhẹ những đầu ngón tay rồi đặt lên gương mặt mình. Dường như hiểu được những suy nghĩ của hắn, nàng không bao giờ nhắc đến việc này nữa.



Lại mười năm trôi qua, nàng lúc này đã bước vào tứ tuần, mà hắn thì vẫn giữ được diện mạo của tuổi đôi mươi. Thỉnh thoảng, nàng lại tự soi mình trong gương, sau đó đến trước mặt hắn hỏi:

“Trông ta hôm nay thế nào?”

“Đẹp lắm!” Hắn không do dự nói.

Gương mặt nàng không còn tràn đầy nhựa sống, thay vào đó đã xuất hiện một ít nếp nhăn. Đôi mắt nàng đã không còn sáng long lanh như trước, khóe mắt cũng hằn nhẹ dấu chân chim.

Nàng không còn là một nữ tử lanh lợi hoạt bát, cũng không thường bày ra những trò vui vẻ trước mặt hắn. Nhưng tất cả những thứ này, chẳng phải đều vì hắn hay sao?

Nàng của trước kia rất xinh đẹp, nhưng nàng của hiện tại mới là đẹp nhất trong lòng hắn.



“Chàng không chê một bà lão như ta sao?” Nàng ngồi trên giường, khẽ cất lên thanh âm già nua hỏi.

“Nếu chê thì ta còn ở đây làm gì?” Hắn mỉm cười, nhổ xuống một sợi tóc bạc trên đầu nàng. Không rõ từ khi nào, hắn đã biết dùng những câu nói đùa như thế này để khiến nàng vui vẻ.



Mười năm rồi lại mười năm, không biết mấy lần mười năm trôi qua.

Nàng lúc này đã hơn trăm tuổi, tóc bạc trắng cả mái đầu, da dẻ đầy nếp nhăn nheo.

Hắn ngồi ôm nàng vào lòng, lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích ngoài hiên, vừa đung đưa thân hình vừa ôn lại chuyện cũ.

“Hình như, có thứ gì đó ở bên ngoài.” Nàng chợt nâng lên bàn tay, run run chỉ về phía cửa.

“Không có gì đâu, nàng nghe nhầm rồi.” Hắn biết nàng đúng, nhưng hắn hiện tại không muốn quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác. Hắn sợ, chỉ cần mình xoay người đi, đến lúc quay lại đã không còn thấy nàng nữa.

Nhưng nàng có vẻ kiên quyết, bắt hắn phải đi xem đó là gì.

“Là một con ngỗng!” Hắn gần như lập tức quay lại bên cạnh nàng.

“Ngỗng? Ta muốn nhìn.”

Hắn lại chạy đi, sau đó đem vào một con ngỗng bị thương.

“Không phải ngỗng, nó là thiên nga!”



“Chàng cho Tiểu Nga ăn chưa?”

“Nhớ tắm cho Tiểu Nga!”

“Đến giờ rồi, mau đưa Tiểu Nga đi dạo đi!”…

Ngày qua ngày, nàng không ngừng nhắc nhở hắn phải chăm sóc cho Tiểu Nga. Nàng bảo đó là con gái của hai người, vì vậy hắn phải chăm sóc cho thật tốt.

Thật ra, hắn biết nàng muốn gì. Nàng không muốn hắn dành thời gian cho việc khác nhiều hơn, sau này cũng sẽ dễ chấp nhận việc thiếu vắng hình bóng của nàng.



Mặc dù đã tìm kiếm không ít linh dược kéo dài tuổi thọ, nhưng sinh mệnh của nàng vẫn dần cạn kiệt theo thời gian. Nàng nằm trên giường, khí lực yếu ớt, hô hấp khó khăn, cố gắng nói:

“Ta cùng chàng đi hết khu rừng, chàng cùng ta đi trọn kiếp nhân gian, vậy là mãn nguyện rồi.”

Ngay cả hắn cũng không còn nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu, nhưng chỉ cần trông thấy hắn, nàng lại nói ra điều này.



“Thanh phong minh nguyệt, thu thủy vô ngân. Trần Thanh Ngân chi mộ.”

“Tiểu Nga, chúng ta đi thôi.” Hắn ôm Tiểu Nga trên tay, lặng lẽ nhìn nàng lần cuối rồi xoay người bước đi.

Nhưng đúng lúc này, mây đen đột nhiên kéo đến, che kín cả bầu trời, vang lên tiếng sấm rền rĩ. Giữa tầng mây, những tia chớp không ngừng chui qua chui lại, như bầy lôi xà đang lăn lộn trong bùn lầy.

Thiên kiếp đến!



Hắn độ kiếp thành công, đột phá ngưng linh cảnh, bước vào linh biến, nhưng lại không có cảm giác vui vẻ như đã từng có trước đây.

Nhắm mắt lại, hắn chợt cảm giác con đường tu luyện thông suốt hơn rất nhiều. Hắn đã từng đi rất xa để truy cầu cảm ngộ, nhưng lúc này mới nhận ra, nàng chính là cảm ngộ của cả đời mình.

Hắn vốn luôn muốn trở nên mạnh mẽ, giống như các sư huynh sư tỷ của mình. Tuy nhiên, hắn chưa từng biết phải mạnh hơn để làm gì, chẳng khác nào một đứa trẻ luôn đòi hỏi thứ mình thích một cách vô cớ.

“Ta có thứ cần bảo vệ!” Hắn nhìn Tiểu Nga đang nằm ngủ bên cạnh nàng, tự nhủ với bản thân. Người mà hắn cần bảo vệ nhất đã ra đi, nhưng hắn vẫn còn Tiểu Nga, vẫn còn tông môn.



Gã thanh niên khẽ cười nhạt, những hình ảnh xưa cũ dần tan biến trong đáy mắt, thay vào đó là một bức tượng nhỏ. Lần này, bức tượng trong tay hắn không phải còn là ngỗng, mà là một nữ nhân.

Ôn hương nhuyễn ngọc. Băng thanh ngọc khiết.

Tuy chỉ được nặn ra từ đất sét, thế nhưng nhìn vào, vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nàng. Thậm chí nhìn lâu còn khiến người ta bắt đầu sinh ra ảo giác, rằng mọi nét đẹp của nữ nhân đều xuất hiện ở đó.

Trên đời thật sự có người xinh đẹp đến như vậy sao? Ngoài gã thanh niên này ra, có lẽ không còn ai biết câu trả lời là gì.

Sau khi thổi một hơi vào bức tượng, hắn quay lại nhìn con cóc khổng lồ đang nằm ngửa sau lưng mình, nói:

“A Cáp, sao đất sét lại có mùi tanh thế này? Ngươi lại ăn cái gì bậy bạ rồi đúng không?”

Ộp! Con cóc ưỡn cái bụng của mình lên, ợ một tiếng rõ to, giả vờ như không nghe thấy gì.

Đột nhiên, A Cáp lật sấp thân hình ục ịch của mình, mở to hai con mắt lồi liếc qua liếc lại. Nó chợt há cái miệng rộng màu đỏ lòm, phun ra cái lưỡi dài loằng ngoằng cuốn lấy thứ gì đó vào trong.

Mặc dù hành động của A Cáp là không chậm, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nó vừa ăn cái gì. Đó là một con ve có màu cam nhạt.