Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 68




Lý Vũ ôm tấm lệnh bài, không hiểu tại sao nữ tử trước mặt lại nói với mình những lời cộc cằn như vậy. Tuy nhiên, hắn vẫn cố giữ nụ cười thân thiện trên môi, đồng thời mắt nháy một cái.

“Mặt cô nương có gì để mà giỡn chứ? Nếu thấy yêu cầu của ta khó làm quá thì cho một phần bình thường cũng được.”

“Cút!” Nữ tử trừng mắt quát.

“Này cô nương, ta không làm gì sai, sao lại nổi nóng chứ?”

Lý Vũ vô duyên vô cớ bị quát mắng nên cảm thấy không vui. Rõ ràng hắn đã làm đúng quy trình giống như những người khác, đưa lệnh bài rồi nhận đồ ăn, nhưng kết quả thu được là cái nhìn ác cảm cùng tiếng xua đuổi lạnh lùng.

“Còn không mau cút để bổn cô nương làm ăn!” Nữ tử không thèm giải thích, vẫn giữ một bộ hùng hùng hổ hổ như trước. Giọng nói của nữ tử không quá lớn, nhưng đủ để rất nhiều người nghe thấy.

Nghe thấy tiếng cãi vã, từng thân ảnh dần đổ dồn về nơi Lý Vũ đang đứng, bỏ dở cả việc ăn uống để xem náo nhiệt. Chưa đầy một hơi thở, hàng chục vòng người đã được tạo thành, từng ngón tay không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, thanh âm bàn tán xôn xao vang lên.

“Dám chọc giận A Hạ tiểu thư, tên này đúng là chán sống rồi.”

“Hắn ta đã làm gì vậy?”

“Nháy mắt trêu ghẹo với tỷ ấy.”

“Các ngươi nhìn không rõ đấy thôi, ta còn thấy hắn thừa cơ nắm tay nàng ta.”

“Đâu chỉ là nắm tay, hắn còn vỗ mông A Hạ nữa kìa.”

“Thật không? Bọn họ đứng cách nhau một cái bàn mà?”

“Thật, nói điêu làm con chó sủa gâu gâu!”

“Nếu thế thì tên này chết chắc rồi.”

“Nhưng mà trông tên này có vẻ lạ mặt nhỉ?”



Người ở phía ngoài hỏi người đứng bên trong, người không biết hỏi người chưa biết, người chưa biết cũng đoán già đoán non để trả lời, thành ra chẳng mấy chốc đã có hàng trăm câu chuyện khác nhau được thêu dệt nên.

Mặc dù vậy, trên những gương mặt này đều có một điểm chung, đó là một bộ háo hức xem trò vui, cùng nụ cười trên nỗi đau của người khác. Đứng giữa vô số ánh mắt cùng những lời bàn tán, Lý Vũ vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nói:

“Ta thật sự chỉ muốn một phần đồ ăn, cô nương không làm thì thôi, việc gì phải dùng những từ ngữ khó nghe như vậy.”

“Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không cút thì đừng trách bổn cô nương độc ác.” A Hạ buông lời hăm dọa. Hôm nay tâm trạng nàng không được tốt, lại bị một tên lạ mặt ở đâu đến trêu chọc, bực bội trong người cứ thế mà tuôn ra.

“Một!”

“Ta thật sự không…”

“Hai!”

“Cô nương bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói, sao cứ phải hung dữ như vậy?” Lý Vũ cảm thấy nữ tử trước mặt hình như có hiểu lầm gì đó với mình, nhưng lại không biết hiểu lầm ở điểm nào.

“Ngươi vừa bảo ai hung dữ?” A Hạ nở một nụ cười nhìn Lý Vũ.

Tuy nhiên, khi nụ cười này vừa xuất hiện, những thanh âm bàn tán xung quanh đột nhiên im bặt. Từng người từng người bất giác lùi về phía sau hai bước, hút vào một ngụm khí lạnh.

Bất kỳ ai ở đây cũng đều biết A Hạ rất ít khi cười, nhưng một khi đã cười thì chẳng ai dám đứng gần nàng trong phạm vi mười bước. Tuy nhiên Lý Vũ thì lại khác, hắn là người mới nên không hiểu được điều này.

“Cô nương cười như thế này trông rất xinh đẹp đấy, việc gì cứ phải làm bộ mặt khó ưa như lúc nãy.”

Lời nói này, cùng với cái nháy mắt của Lý Vũ khiến cho đám đông càng hốt hoảng, lập tức lùi lại thêm vài bước. Bọn họ trợn mắt há mồm, tim đập chân run, rơi vào trạng thái không thể tin nổi những gì vừa nghe thấy.

“Hắn… ý của hắn là…”

“Là lúc bình thường trông A Hạ rất khó ưa.”

“Điên rồi! Tên này điên rồi!”

“Nhớ kỹ mặt hắn, sau này tránh càng xa càng tốt, kẻo bị vạ lây.”

“Nhưng ta thấy hắn nói cũng đúng mà.”

“Đúng cái đầu ngươi! Đúng thì cũng nói nhỏ thôi!”



Lúc này, khi vòng người đã rất rộng thì Lý Vũ mới để ý đến sự bất thường. Hắn liếc ngang liếc dọc, tự nhủ bản thân tuy không giỏi ăn nói, nhưng cũng đâu đến mức khiến mọi người phải xa lánh như vậy.

“Các ngươi cũng nghe rõ rồi đấy, là hắn đến đây gây sự trước, không phải ta.” A Hạ hai tay chống hông, đảo mắt nhìn đám người đang hóng chuyện, dõng dạc nói. “Hộ hoa sứ!”

Đột nhiên, hơn bốn mươi nữ tử vai u thịt bắp từ đâu chạy ra, bao vây lấy Lý Vũ, không chừa lại bất kỳ kẽ hở nào. Chỉ để giữ chân một tên đệ tử ngoại môn mà dùng đến đội hình hoành tráng như vậy, xem ra A Hạ thật sự nổi giận.

“Hả?” Lý Vũ trợn mắt, chợt hiểu ra điều gì.

Nội quy điều số hai, không được vô cớ gây sự. A Hạ nói như vậy, lại thêm hàng trăm người làm chứng, tức việc nàng sắp làm không phải là vô cớ, không tính phạm phải tông quy. Mà hắn, cho dù không sai thì cũng sẽ trở thành kẻ có tội.

“Cô nương định làm gì?” Trong lòng dâng lên một cảm giác không ổn, Lý Vũ nhìn nữ tử, cố gắng giải thích: “Ta chỉ muốn một bữa ăn thôi, sao cô nương cứ phải khó khăn như vậy chứ?”

“Ngươi muốn ăn lắm sao?” A Hạ hỏi lại.

“Đúng vậy, ta thật sự không có ý khác.”

“Được! Vậy thì ta sẽ cho toại nguyện.” Ánh mắt A Hạ chợt lóe, nét cười trên mặt càng đậm, nói với một hộ hoa sứ đang đứng gần mình: “A Mai, mau gọi A Du tới đây.”

Nữ tử vai u thịt bắp “vâng” một tiếng rồi chạy đi, rất nhanh liền quay trở lại, còn dẫn theo một người. Đó là một nữ tử vóc người tuy hơi nhỏ nhắn, nhưng gương mặt lại mang vẻ đẹp thuần khiết mà ai nhìn vào cũng thấy nao lòng.

“Thực Đường Ma Nữ, Lâm Du Du?” Một giọng nói khẽ vang lên.

“Ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên ăn phải món ăn do nàng ta nấu.”

“Ngươi đừng nhắc đến nữa, ta sắp nôn rồi đây!”

“A Hạ tỷ tỷ gọi nàng ta đến làm gì?”

“Ngươi không nghe rõ sao? Là cho tên kia ăn đó!”

“Chuyện này mà A Hạ cũng nghĩ ra được, quả là ác độc mà!”

“Tên khốn nhà ngươi, ta đã bảo là be bé cái mồm thôi!”



“Có chuyện gì vậy, A Hạ?” Nữ tử vừa xuất hiện tròn mắt hỏi.

“Hắn nghe nói tay nghề của ngươi là độc nhất vô nhị nên muốn nếm thử, mau đem món ăn mà ngươi thấy tâm đắc nhất đến đây.” A Hạ giơ ngón tay chỉ vào Lý Vũ.

“Thật sao? Chờ ta một lát nhé!” Lâm Du Du mắt sáng long lanh nhìn Lý Vũ, sau đó mừng rỡ chạy đi.

Giống như A Hạ, A Du làm chưởng quầy một hàng ăn gần đó, tuy nhiên cả ngày hôm nay không có mấy người bén mảng tới. Vốn dĩ tâm trạng đang rất là buồn rầu, nhưng khi nghe A Hạ nói có người muốn thưởng thức món ăn do mình nấu, nàng lập tức cảm thấy vui trở lại rồi.

A Du thích nhất là nấu nướng, thường dành rất nhiều thời gian cũng như tâm huyết để nghĩ ra những công thức chế biến khác nhau. Chỉ có điều là mùi vị những món ăn của nàng không được đánh giá cao cho lắm.

Tuy nhiên thì theo A Du tự đánh giá, dinh dưỡng của những thứ do nàng chế biến ra hoàn toàn không thua kém so với món ăn thông thường. Tiếc là không ai cảm nhận được, cũng như không có đủ dũng khí để thưởng thức lần thứ hai.

Không lâu sau khi rời đi, A Du quay trở lại cùng một chiếc xe hàng, bên trên có đầy đủ bếp lửa, nồi niêu chảo cùng hàng trăm thứ nguyên liệu nấu nướng. Đẩy tới trước mặt Lý Vũ, nàng mặc vào tạp dề, xắn tay áo lên và nói:

“Ta vừa nghĩ ra một món ăn mới, đảm bảo sẽ không làm ngươi thất vọng.”

Lý Vũ nhìn A Du, có chút ấn tượng. Lúc hắn mới bước vào nhà ăn đã thấy nàng ngồi bên cạnh một quầy hàng, nhưng trong khi ở gần đó người đến người đi tấp nập thì chỗ của nàng lại vắng vẻ vô cùng.

Điều này mang ý nghĩa gì, Lý Vũ không cần dùng đầu để suy nghĩ cũng biết. Hiện tại trông thấy A Du bắt đầu hành động, cảm giác bất an trong lòng hắn lại càng dâng cao.

Lý Vũ đảo con mắt nhìn quanh, bốn mươi nữ tử cao lớn đang bao vây lấy hắn, chặn hết mọi đường đi. Hắn chỉ còn cách nán lại xem tình hình thế nào rồi từ từ tính tiếp. Biết đâu, mọi thứ không quá tệ như trong tưởng tượng.

“Cô nương!” Lý Vũ hắng giọng một cái rồi hỏi. “Có thể giới thiệu một chút về món ăn này không?”

“Tất nhiên là được rồi. Đây là món ăn mà ta mất bảy ngày bảy đêm để nghiên cứu mới hoàn chỉnh được công thức. Thứ này có tác dụng tăng cường sức khỏe, bổ huyết bổ cốt, rất tốt cho việc tu luyện của ngoại môn đệ tử.”

“Thành phần chính của nó là…” A Du mỉm cười, vừa nói vừa mở ra một chiếc giỏ tre. “Cá chép!”

Con cá tươi ngon giãy đành đạch trên tấm thớt gỗ, nhưng chỉ trong chớp mắt, sau vài nhát dao vô cùng dứt khoát và thuần thục của A Du, đã trở thành những lát cá mỏng vô cùng đẹp mắt.

Lý Vũ nhìn động tác của nàng, cảm thấy còn điêu luyện hơn cả dì Hoa ở nhà, chân mày mới giãn ra một chút. A Du cho tất cả vào nồi nước đã được bắc lên bếp từ trước, lúc này cũng vừa sôi lên sùng sục, nháy mắt một cái rồi nói.

“Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.”