Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 55




Đám mắt tròn xoe của con nhện khẽ chớp, cái miệng lại mở ra, rít một tiếng rồi không ngừng phun đầy nước lên người Lý Vũ. Phải đến khi bị huyết y nhân gõ nhẹ bàn tay vào lưng, con nhện mới chịu dừng lại.

“Tiểu Thù, đừng nghịch ngợm nữa!”

Chơi đùa? Nghịch ngợm?

Lần trước hắn suýt bị chém ra thành năm khúc, bây giờ thì bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết, khắp người thì cũng dính đầy chất bẩn. Vậy mà người trước mắt lại bảo rằng con nhện này thích hắn, tất cả chỉ là vui đùa.

Còn cái thứ nhớp nháp trên người hắn nữa, tiên thù linh dịch gì chứ, không phải là một đống nước dãi hay sao? Lý Vũ cảm thấy chỉ có bị điên mới tin vào những điều mà huyết y nhân vừa nói.

Lý Vũ không bị điên, nhưng vừa rồi bị con nhện quay cho vài vòng nên đầu óc lúc này cũng không được tỉnh táo lắm. Hắn chậm rãi lấy tay lau mặt, cực kỳ nghiêm túc nhìn huyết y nhân.

“Ta không thích kiểu chơi đùa ngớ ngẩn như vậy. Các ngươi có thể đưa ta về nhà rồi sau đó tự chơi đùa với nhau.”

Nhưng sau khi Lý Vũ vừa nói ra những lời này, toàn thân con nhện bỗng run lên, phát ra âm thanh lạch cạch như những khớp xương va chạm vào nhau. Hơn trăm con mắt nhìn hắn, dần trở nên long lanh.

Nước bắt đầu tràn ra, chảy xuống thành từng con suối nhỏ. Con nhện vung lên chân trước của mình, dễ dàng cắt đứt sợi tơ to như dây chão, sau đó mạnh quay đầu chạy đi.

Cái bụng khổng lồ của nó, không biết vô tình hay cố ý, đập vào người Lý Vũ. Nhưng dù là thế nào, hắn cũng đã bị đánh bay ra xa vài chục trượng, cơ thể xoay tròn giữa không trung như một con quay.

Cảm giác chóng mặt còn chưa qua đi, một lực hút đã bao trùm lấy hắn. Khi mọi thứ xung quanh vừa hết quay cuồng, Lý Vũ ngay lập tức nhìn thấy mặt đất và mặt mình va chạm vào nhau.

Tầm mắt của hắn lại một lần nữa tối đen như mực.



Rất lâu sau, trong một gian nhà gỗ, rất giống với nơi mà Lý Vũ từng nhìn thấy khi tỉnh lại lần đầu tiên, huyết y nhân ngồi cạnh chiếc bàn, tay trái vân vê cốc nước, tay phải thì cầm một cuốn sách đưa lên trước mặt.

Lật qua lật lại được vài trang, huyết y nhân gấp lại cuốn sách mỏng màu vàng đất, trông khá cũ kỹ và nhàu nát, trên phần bìa bên ngoài là dòng chữ “Lão Đại Đại trận pháp tâm đắc nhập môn.”

“Muốn tu luyện sao?” Nàng đặt cuốn sách vào một túi vải ở trên bàn. Bên trong túi vải có rất nhiều thứ linh tinh như dao, kéo, kim, chỉ, một cây đèn, vài chiếc lọ đựng dược vật, còn có cả một con người gỗ xấu xí.

Lý Vũ vẫn luôn mang theo cuốn sách và túi vải này ở bên mình. Một bên là món quà mà cha đã tặng cho hắn. Một bên dùng để đựng các vật dụng cần thiết cho việc chữa bệnh của hắn.

“Tu chân giới hiểm ác, nếu không cẩn thận có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào. Ngươi đã có thể vượt qua được thử thách của Tiểu Thù, ta cũng yên tâm hơn một chút.”

Huyết y nhân tay trái nâng cốc nước lên, khẽ nhâm nhi rồi đặt xuống. Cánh tay phải duỗi ra, hướng về một góc của gian nhà, ngón cái và ngón trỏ cong lại như đang ngắt một nụ hoa.

Tại góc nhà, Lý Vũ nằm trên chiếc giường nhỏ, thân trên cởi trần lộ ra cơ thể săn chắc. Theo động tác của huyết y nhân, bàn tay hắn vô thức giơ lên, tại huyệt hợp cốc chợt xuất hiện dấu chấm màu đỏ.

Một giọt máu tươi từ đó chui ra, hóa thành vệt hồng quang bay thẳng về phía huyết y nhân. Bàn tay nàng khẽ chuyển, giọt máu cũng đột ngột dừng lại, trôi lơ lửng phía trước chiếc mũ trùm.

Huyết y nhân nhìn ngắm trong chốc lát rồi hạ cánh tay xuống, thả giọt máu rơi vào chiếc cốc. Giọt máu gần như lập tức liền tan ra, hòa vào màu xanh của thứ chất lỏng bên trong.

“Quả nhiên là vậy, xem như là bớt đi được một việc.”

Mặt nước vỡ ra vài bọt khí, một tia khói đỏ nhợt nhạt bốc lên, không mùi không vị. Huyết y nhân xoay nhẹ chiếc cốc trên tay, im lặng rất lâu rồi uống cạn nước trong đó.

Cạch!

Cốc nước được đặt ngay ngắn trên mặt bàn, nhưng huyết y nhân thì không còn thấy bóng dáng đâu. Nhìn về phía góc nhà, chiếc giường cũng trở nên trống trải, Lý Vũ đã không nằm ở đó nữa.

Không lâu sau, tại một nơi hoàn toàn tăm tối, tiếng gió vù vù khẽ vang lên, mỗi lúc một rõ ràng. Nơi đây không có bất kỳ tia sáng nào nên không nhìn rõ là ở đâu, giống như là dưới lòng đất vậy.

Theo những cơn gió thổi qua, từng ngọn lửa màu đỏ bắt đầu lập lòe cháy sáng, chớp mắt số lượng đã lên tới hàng ngàn. Dưới ánh sáng âm u như nhuộm phải máu, nơi đây hiện ra là một thạch động cổ xưa.

Thạch động rộng khoảng ngàn trượng, phủ đầy bụi bặm và mạng nhện, dường như lâu rồi không có người đến. Trên vách tường lẫn dưới mặt đất, ẩn sau lớp bụi mờ, đều có những hình vẽ kỳ lạ, khó hiểu.

Giữa thạch động là một tế đàn khổng lồ, bên trên được cắm bốn mươi chín cây cột lớn bằng đá, xếp thành bảy vòng tròn đồng tâm. Mỗi cột đá có một chiếc bồ đoàn để ngồi, nhưng đều đã rách nát vô cùng.

Hai cột đá gần nhau nhất được nối lại với nhau bởi sợi xích to, dài và nặng. Ở trên nhìn xuống sẽ thấy, những sợi xích nối liền cột đá bên trong đến cột đá ở vòng ngoài cùng tạo thành hình dạng của một thất tinh đồ.

Giữa tế đàn được đặt một phiến đá hình tròn, cao khoảng nửa thước, rộng hơn ba trượng. Mặt bên của phiến đá khắc rất nhiều chữ viết cổ, nhưng đã bị phai mờ đi chẳng còn lại bao nhiêu.

Trong khoảnh khắc gió ngừng thổi, một chiếc áo choàng đỏ hạ xuống giữa thạch động, không làm lung lay bất kỳ ngọn đèn nào. Huyết y nhân nhẹ khom người, đặt Lý Vũ lên phiến đá.

Sau đó, thân hình nàng khẽ nhoáng lên một cái, xuất hiện ở phía trên một cây cột ở vòng trong cùng. Hai bàn tay nắm chặt lại, gương mặt dưới mũ trùm hướng về phiến đá giữa thạch động hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

“Hi vọng lần này, lựa chọn của ta là đúng đắn.”

Dứt lời, huyết y nhân ngồi xuống, áo choàng đỏ không gió mà bay, khiến cột đá trông tựa như một cây đuốc. Thậm chí, từ trên thân ảnh của nàng còn mơ hồ phát ra ánh lửa, rực sáng hơn cả những ngọn đèn ở xung quanh.

Hàng ngàn ngọn lửa giống như được kêu gọi, bốc cháy lên càng thêm mãnh liệt. Lửa càng lớn, nhưng ánh sáng trong thạch động lại càng yếu đi, còn bức màn huyết sắc thì dần trở nên nồng đậm.

Giữa khung cảnh kỳ dị đó, hai bàn tay huyết y nhân đưa ra trước ngực, bắt đầu kết ấn. Theo mỗi ấn quyết hoàn thành, trước mặt nàng lại xuất hiện một ấn ký màu vàng kim.

Chưa hết một hơi thở, bốn mươi tám ấn ký đã được tạo ra, trôi nổi bềnh bồng trong không khí. Đám ấn ký tỏa ra kim quang rực rỡ, áp chế hoàn toàn khí tức u ám vốn có của nơi đây.

Ngay khi ấn ký cuối cùng vừa xuất hiện, cả thân hình huyết y nhân lập tức bay lên. Vệt sáng màu đỏ bên dưới mũ trùm lấp lóe, tay phải nàng đẩy tới, song chỉ khép lại, điểm vào một ấn ký ở trước mặt.

Ấn ký nhanh chóng bay tới, vòng quanh hai ngón tay giống như một con rắn nhỏ rồi từ từ dung nhập vào trong. Huyết y nhân lập tức xoay người, chỉ về phía một cây cột đá.

Từ song chỉ của nàng bắn ra một vệt sáng, trước khi chạm vào cột đá liền biến thành ấn ký kia lần nữa. Nhưng thay vì chỉ có một màu vàng kim như trước, bên trên còn xuất hiện thêm hai vệt đỏ và đen.

Trong khoảnh khắc va chạm với nhau, ấn ký lại biến mất, chui vào bên trong cột đá. Cột đá bắt đầu rung chấn dữ dội, giống như đang muốn rũ xuống đám bụi bám trên người mình.

Ầm một tiếng, lớp bụi dày như được tích tụ vạn năm nổ tung, bắn ra khói xám mù mịt, bị một cơn gió quét qua, cuốn trôi sạch sẽ. Khói bụi tan đi, để lại cây cột màu xanh ngọc bóng loáng, tản mát ra quầng sáng nhu hòa.

Những thứ này nói thì dài dòng, nhưng thực chất lại vô cùng nhanh. Chỉ trong chớp mắt qua đi, huyết y nhân đã đánh ra toàn bộ số ấn ký, khiến cho bốn mươi tám cột đá gần như cùng một lúc rũ bỏ bụi mờ, tỏa sáng lung linh.

“Luân hồi chi môn, vì ta khai mở.” Áo choàng không gió mà bay, huyết y nhân vẫn chưa dừng lại mà những ngón tay còn biến ảo nhanh hơn trước.

Đột nhiên, một tiếng kẽo kẹt vang lên, như có ai đó đang mở ra cánh cửa vô hình. Từng đợt gió âm u không ngừng kéo đến, mang theo những thanh âm rầu rĩ, thở than, ai oán, quanh quẩn trong thạch động.

Lạnh lẽo đến thấu xương, bi ai đến não lòng.

Huyết sắc, lục sắc lập lòe chớp tắt. Không gian trong thạch động dần chuyển sang màu mực u tối. Nhiệt độ đột ngột hạ xuống, giống như rơi vào trong chốn cửu tuyền.