Vo ve! Vo ve!
Tiếng đập cánh của côn trùng vang lên không ngớt, giống như có hàng vạn con châu chấu lẫn ruồi nhặng đang trộn lẫn vào nhau. Thanh âm ấy, chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến cả da đầu tê dại.
Bầu trời lơ lửng một đám mây đen, không phải đen xám, mà hoàn toàn là một màu đen đặc. Dày hơn trăm trượng, đường kính vạn trượng, che phủ cả một tầng không, khiến cho mặt đất phía dưới cũng trở nên âm u.
Tiếng vo ve của côn trùng chính là phát ra từ đây.
Một thân ảnh yếu nhược ngồi giữa đám mây, trong chiếc áo choàng đỏ tươi như máu. Nổi bật giữa sắc đen của bầy côn trùng, hoàn toàn không bị khung cảnh xung quanh làm cho xao động.
“Nhật cư nguyệt chư,
Chiếu lâm hạ thổ.
Nãi như chi nhân hề!
Thệ bất cổ xử.”*
Huyết y nhân đặt thanh cổ kiếm có không ít chỗ bị tổn hại ở trước mặt. Bàn tay mảnh mai khẽ vuốt ve từng vết thanh đồng loang lổ. Dừng lại rất lâu trên hai chữ “Thái Nguyệt” đã bị mờ đi ít nhiều.
“Vì cái gì chứ?”
Giọng nói nữ tử vang lên, có chút hoài niệm, có chút nghẹn ngào, xen lẫn trong đó là hương vị cay đắng. Một lúc sau, bàn tay khẽ chuyển, cất đi Thái Nguyệt cổ kiếm, huyết y nhân hơi nghiêng đầu về phía dưới.
“Tỉnh rồi!”
Trong bóng râm của tầng mây, giữa màn sương mù mờ ảo, một khu rừng kỳ lạ mọc lên. Cây cối rất nhiều, nhưng trắng xám như tro tàn, khẳng khiu, trơ trụi không có dù chỉ một chiếc lá.
Trên mặt đất, hắc khí không ngừng chui qua chui lại giữa những gốc cây, hệt như những con rắn nhỏ. Thỉnh thoảng, vài tia hắc khí chạm vào nhau, hơi dừng lại trong chốc lát, rồi tiếp tục lướt đi.
Giữa khu rừng âm u, đầy vẻ tang thương và chết chóc ấy, có một ngôi nhà tranh nhỏ nằm bên cạnh một con suối róc rách, thắp lên chút sinh khí và hơi thở con người.
Mí mắt Lý Vũ khẽ nhăn lại rồi từ từ mở ra, chớp vài cái. Hắn nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh mình, liếc tới liếc lui, liếc ngang liếc dọc, liếc trên liếc dưới, liếc trái liếc phải, đồng tử đảo hơn chục vòng rồi mới bật dậy.
“Đây là đâu?”
Căn phòng rộng rãi, chiếc giường ấm áp của hắn đều đã biến mất. Thay vào đó là một mái tranh cũ kỹ, các góc tường giăng đầy mạng nhện, còn trong không khí thì bốc lên mùi ẩm mốc.
Một cảm giác tê tái khiến hắn đưa tay lên ôm lấy mắt trái. Hắn nhớ ra rồi. Đêm hôm trước, con mắt này đột nhiên đau nhức dữ dội, kế đến là một màu đen che kín hết tầm nhìn.
Hắn tưởng như đầu mình muốn nổ tung làm trăm ngàn mảnh, như có thứ gì đó không ngừng đập phá ở bên trong. Đau đến mức muốn chết đi sống lại, thậm chí chết hẳn luôn cũng được. Cuối cùng là chìm vào hôn mê.
“Không lẽ ta lại đầu thai?”
Lý Vũ sờ sờ nắn nắn, cảm thấy các chi tiết trên gương mặt vẫn không có gì thay đổi mới thở ra một hơi. Nếu mỗi lần đầu thai đều phải sống một kiếp dang dở như vậy thì thật là mệt mỏi.
Xoay tới xoay lui, hắn thấy gần đó có một chiếc bàn trang điểm, liền tiến tới để soi gương lại cho chắc ăn. Vẫn là hắn ở trong đó, chỉ có điều tóc đã bị cắt đi gần hết.
Nếu là một người khác, có lẽ lúc này đang rơi vào trạng thái hoảng loạn. Nhưng Lý Vũ hành nghề chữa bệnh nhiều năm, từ lâu đã rèn luyện được cách để giữ bình tĩnh trong những hoàn cảnh nghặt nghèo nhất.
“Tóc của ta!” Lý Vũ tặc lưỡi, đưa tay lên vò mớ tóc chỉ vừa chạm tới chân mày. “Ài! Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
Đúng vào lúc này, cánh cửa gian nhà mở ra, đi vào là một người mặc áo choàng đỏ phủ kín toàn thân. Chiếc mũ trùm rộng che hết cả khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy ở đó một vệt sáng đỏ lập lòe.
Người này vừa xuất hiện, đột nhiên con mắt trái của Lý Vũ lại đau lên dữ dội. Hắn đưa tay lên ôm lấy con mắt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhìn gương mặt âm u bên trong áo choàng.
Đêm hôm trước, khi cơn đau nhức qua đi, cả cơ thể hắn trở nên lâng lâng, giống như đang bay dưới ánh sáng của vầng trăng. Hắn lờ mờ thấy một cái bóng màu đỏ đang đứng bên cạnh mình, rất giống với người này.
“Ngươi đã tỉnh?” Thanh âm trong trẻo của một nữ tử vang lên.
“Là ngươi đưa ta đến đây?” Lý Vũ không trả lời mà hỏi lại. Nếu hắn chưa tỉnh thì có thể nói chuyện hay sao.
“Phải.” Người mới đến khẽ gật đầu.
“Gia gia, bà bà của ta đang ở đâu? Ngươi đã làm gì bọn họ?” Hắn đã nghe thấy thanh âm của hai người Lý lão, nhưng bản thân vẫn bị huyết y nhân mang đi, có thể suy ra được người này cực kỳ lợi hại.
“Bọn họ…” Huyết y nhân đi đến chiếc bàn nhỏ giữa phòng, cầm lấy chiếc bình ở đó, rót đầy một cốc nước rồi đưa lên miệng. “Vẫn chưa bị ta giết.”
“Ngươi!” Lý Vũ nhìn chằm chằm nàng. “Rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta?”
Nếu có thể ở trước mặt hai người Lý lão mang hắn đi, vậy thì muốn giết hắn chẳng phải là việc gì quá khó. Nhưng người này lại mang hắn đến đây, chắc chắn vẫn còn mục đích khác.
“Ngươi…” Người trong áo choàng không trả lời mà ngẩng đầu nhìn hắn. “Là ai?”
“Ta là…” Lý Vũ nhăn trán. “Là ngươi đưa ta đến đây, giờ lại hỏi như vậy là làm sao?”
Không lẽ ngươi có vấn đề về thần kinh? - Hắn rất muốn nói câu tiếp theo này, nhưng vẫn nhịn được.
Lý Vũ nhìn huyết y nhân, cảm thấy có chút bực bội trong người. Đang yên đang lành tự nhiên lại bị bắt tới đây, mà người làm điều đó cũng không biết hắn là ai, có thể không điên lên được sao?
“Nếu không biết ta là ai, vậy thì phiền ngươi đem ta về chỗ cũ.” Thấy người kia không trả lời, Lý Vũ cứng rắn nói.
Gương mặt trong mũ trùm quay lại nhìn hắn, phía dưới lấp lóe lên một vệt sáng đỏ như máu. Không nói lời nào, huyết y nhân đứng lên, chậm rãi bước đi ra bên ngoài.
Cánh cửa đóng lại, Lý Vũ liền ngã xuống, chống hai tay trên sàn nhà, thở dốc. Vừa rồi, hắn cảm thấy như có cả một tòa núi vô hình đè nặng lên cơ thể, phải rất khó khăn mới đứng vững được đến lúc này.
Người này thật sự muốn gì? - Hắn thầm nghĩ.
Cổ họng có chút khô rát, Lý Vũ lồm cồm bò dậy, đi về phía chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng. Trên bàn có hai cốc nước, hắn nhìn chiếc cốc huyết y nhân vừa uống, suy nghĩ một lát rồi cầm lấy chiếc cốc còn lại.
Nếu là lúc khác, hắn sẽ không làm như vậy, bởi chiếc cốc kia mới chắc chắn là không có độc. Đây là kiến thức mà hắn từng học được, nhưng chưa một lần có cơ hội để sử dụng.
Tuy nhiên, người vừa rồi nếu muốn giết hắn thì chỉ cần trở tay là có thể thực hiện, việc gì phải hạ độc cho phức tạp. Nghĩ vậy, Lý Vũ rót đầy nước vào cốc đã chọn, uống một hơi cạn sạch.
“Nước này có mùi lạ thật, giống như mùi mốc, nhưng vị cũng không tệ lắm.” Lý Vũ chép môi, tròng mắt đảo quanh căn phòng một lần nữa. “Không biết nơi này là nơi nào, nhưng phải tìm cách rời khỏi đây trước đã.”
Hắn cảm thấy lo lắng cho những người khác của Lý gia. Nhưng hiện tại, hắn còn không biết mình đang ở đâu, huyết y nhân kia có mục đích gì. Nên chỉ có thể tạm gác lo lắng qua một bên.
Lý Vũ vừa suy nghĩ vừa uống nước, chớp mắt đã nốc hết ba cốc. Cảm giác thoát lực trong cơ thể từ từ biến mất, khiến cho Lý Vũ muốn uống thêm nữa. Nhưng chiếc bình không lớn, rót đến lưng cốc thứ tư thì đã cạn.
Đưa chiếc bình lên trước mặt, Lý Vũ lắc lắc vài cái thì nghe thấy tiếng lịch bịch ở bên trong. Có chút tò mò, hắn mở nắp ra, hơi nghiêng miệng bình để lấy chút ánh sáng rồi đưa con mắt lại gần.
“Cái này… là cuống hoa à?”
Có rất nhiều vật trông giống cuống hoa được đổ đầy trong bình, lúc này đang từ từ tiết ra một loại chất lỏng có mùi giống như thứ nước mà hắn vừa uống.
Trên mỗi cuống hoa có vài hạt nhỏ hình tròn lấp lánh ánh đen, trông vô cùng đẹp mắt. Lý Vũ chăm chú quan sát, tuy tiếp xúc nhiều với thảo dược, nhưng không nhớ ra đây là cuống của loài hoa nào.
Chớp chớp!
Đột nhiên, đồng tử trong mắt Lý Vũ co rút lại. Hắn nhìn trừng trừng vào những chiếc cuống hoa đang khẽ động đậy, da mặt hắn trở nên tê rần. Cánh tay run lẩy bẩy, lông tơ trên người cũng dựng đứng hết cả lên.
Một cảm giác ớn lạnh bao trùm khắp cơ thể, Lý Vũ vội ném chiếc bình đi, khom người nôn thốc nôn tháo. Chiếc bình rơi vào góc tường, văng ra cuống hoa màu xanh nhạt, vẽ một đường nhớp nháp lên sàn nhà.
Chớp chớp!
Những hạt nhỏ nhỏ, tròn tròn trên cuống hoa khẽ nhấp nháy, trông như những con mắt lấp lánh.
Chú thích:
Trích Nhật Nguyệt 1 - Khổng Tử