Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 47




Lý bà bà cùng Lý lão nhìn nhau, không nói lời nào liền lập tức lao thẳng ra khỏi phòng. Cả hai đều rất rõ ràng, thanh âm mà mình vừa nghe được chính là của Lý Vũ.

Lúc này, hắn đang nằm quằn quại giữa sân, ôm mặt kêu gào thảm thiết. Từ trên người hắn, vô số hắc khí không ngừng chui ra, cuồn cuộn giống như một bầy rắn bị bỏ đói lâu ngày đang tranh giành thức ăn.

Nhìn kỹ, mỗi một tia hắc khí đều mang trên mình một gương mặt vô cùng dữ tợn. Hai con mắt đục ngầu, hàm răng nhọn hoắc, miệng không ngừng rít lên từng tiếng ghê tai, chính là những linh hồn chưa được siêu thoát.

Cách đó không xa, Lý Đại ngồi bên cạnh một vũng máu còn tươi mới, vận khí trị thương. Ngay khi Lý Vũ xảy ra chuyện, hắn là người đầu tiên có mặt, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị đám linh hồn kia cắn trả.

Tu vi Lý Đại không cao, lại thêm việc hành động thiếu suy nghĩ nên tình hình hiện tại khá bất ổn. Lúc này, hắc khí không ngừng lượn lờ chui ra chui vào thất khiếu, khiến cho gương mặt hắn trở nên vặn vẹo đau đớn.

Ngay cả Lý Đại cũng không chịu được thứ này, Lý Vũ sao có thể, huống hồ số lượng còn nhiều hơn gấp trăm lần.

Ở cuối sân, hai mẹ con Mộng Liên vẻ mặt cũng đang vô cùng lo lắng, nhưng chỉ có thể đứng nhìn chứ không dám lại gần.

Hắc khí bốc lên mỗi lúc một nhiều, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ hơn phân nửa mảnh sân. Giữa đám hắc khí, tiếng gào của Lý Vũ không ngừng phát ra, chứng tỏ hắn vẫn còn chưa chết, nhưng đang phải chịu đựng đau đớn đến tột cùng.

“Vũ Nhi!” Lý bà bà vừa xuất hiện, trông thấy cảnh tượng này liền lao thẳng về phía Lý Vũ.

“Cẩn thận!” Lý lão lên tiếng nhắc nhở, nhưng cũng không chậm hơn bà ta bao nhiêu.

“Hạ độc thủ đối với một đứa trẻ không có sức chống cự, thật không biết xấu hổ.” Lý bà bà dừng lại phía trước đám hắc khí, không hành động thiếu suy nghĩ mà lấy từ trong người một chiếc bình ném ra. Đám hắc khí này vẫn còn thì không có cách nào tiếp cận được Lý Vũ.

Chiếc bình trông giống như được làm bằng đá, kích thước không quá lớn, hình thù có phần hơi méo mó, từ trong ra ngoài là một màu đen óng ánh, bên trên là vô số những hoa văn kỳ dị không rõ mang ý nghĩa gì.

“Phong Hồn!” Lý bà bà quát lớn, hai tay đồng thời bấm niệm pháp quyết.

Giống như nghe thấy Lý bà bà, chiếc bình đột nhiên sinh ra cảm ứng, trở nên run rẩy. Đám hoa văn bắt đầu lập lòe ánh sáng màu lục, tản mát một luồng khí tức khiến người khác phải cảm thấy ớn lạnh.

Từng tiếng kêu thê lương, rầu rĩ vang lên từ bên trong chiếc bình, giống như đang đáp lại Lý bà bà. Quang mang màu lục trên bình tỏa ra, bao phủ lấy đám hắc khí lúc nhúc như một lũ dòi bọ.

“Thu!”

Lúc này, một cỗ hấp lực cực đại đột nhiên xuất hiện, khiến cho từng tia, từng tia hắc khí không cam lòng bị tách ra, theo luồng lục quang bay về phía chiếc bình. Nhưng chúng không chui trong bình, mà nhập vào những đường nét hoa văn ở bên ngoài.

Trên thành bình, xen kẽ những hoa văn đang tản mát ra lục quang trước đó, rất nhiều vệt màu đen xuất hiện, uốn éo giãy giụa như đang muốn thoát ra. Nhưng rất nhanh, chúng liền yên tĩnh lại, trở thành một phần hoa văn của chiếc bình.

Tuy nhiên, số lượng hắc khí là vô cùng lớn, trên đường bị lục quang hút đi vẫn có không ít thoát ra ngoài. Không còn bị khống chế, bọn chúng lập tức lao thẳng tới Lý bà bà, muốn trừng trị kẻ đã quấy rầy mình, giống như Lý Đại trước đó.

“Nguyệt quang bích!”

Lý lão đã có chuẩn bị từ trước, hai tay lập tức vung lên, tạo thành một bức tường ánh sáng kim sắc. Hắc khí không ngừng va chạm vào quang bích, nhưng không có cách nào xuyên qua, sau đó lại bị Phong Hồn bình gần đó hút vào.

Hai bóng người già nua, một người tấn công, một người phòng thủ, phụ xướng phu tùy, phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, hiển nhiên đã cùng chiến đấu với nhau không biết bao nhiêu lần.

Trong đêm, ánh sáng xanh vàng thi nhau chớp lóe, vô cùng bắt mắt. Nếu không phải bên ngoài Lý gia đã được bố trí trận pháp, có lẽ không chỉ Tiểu Trúc thôn, mà đứng ở cách xa hơn trăm dặm cũng có thể nhìn thấy được.

Hắc khí bị hút vào chiếc bình mỗi lúc một nhiều, số lượng đã lên tới hàng vạn, nhưng vẻ mặt của hai người Lý lão không có vẻ gì là thả lỏng, thậm chí còn căng thẳng hơn trước.

Bởi phía bên dưới, hắc khí không hề giảm bớt mà còn đang tăng thêm.

“Khốn kiếp!” Lý bà bà cắn răng, tiếp tục điều khiển chiếc bình hút lấy đám linh hồn.

Tách!

Đúng lúc này, một âm thanh rất khẽ vang lên, phát ra từ chiếc bình của Lý bà bà. Phía trên chiếc bình chợt xuất hiện một vệt màu đỏ, không ngừng nhấp nháy.

Nhìn thấy vệt màu đỏ này, Lý bà bà liền thu Phong Hồn bình về, bởi vì nó đã đầy, không còn cách nào hấp thu thêm linh hồn được nữa. Nếu còn tiếp tục, cái được sẽ không bù nổi cái mất.

Quang mang lục sắc dần ảm đạm rồi từ từ tối đi, chớp lên vài tia sáng không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn bị dập tắt. Chiếc bình lập tức trở lại với màu đen vốn có, mà cũng giống như không phải.

Hoa văn trên bình vẫn còn đang chuyển động, đều là những tia hắc khí vừa bị thu vào. Lý bà bà đưa chiếc bình lên trước mắt, liền thấy những hoa văn mới xuất hiện đang bắt đầu thôn phệ những hoa văn cũ của chiếc bình.

“Không ổn!” Đồng tử co rụt lại, bà ta lập tức ném chiếc bình đi, sau đó kéo Lý lão lùi lại, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Bụp!

Phong Hồn bình lập tức vỡ nát, nhưng không có bất kỳ mảnh vỡ nào mà chỉ thấy vô số hắc khí cuộn trào bay ra. Đó chính là tất cả những linh hồn tạo nên chiếc bình này.

Trong đám khói lăn lộn giữa không trung, Lý bà bà thì khác có thể nhìn thấy rõ ràng từng linh hồn mà mình nuôi dưỡng bấy lâu nay đang bị đám ác hồn kia xâu xé một cách ngon lành.

Trong đó, có một linh hồn to lớn hơn phần còn lại, chính là chủ hồn của chiếc bình. Lúc này, nó đang bị những tia hắc khí bao quanh lấy, không ngừng cắn xé từng mảng lớn khói đen trên người xuống.

Dù sao cũng là bảo vật mang theo trên người bao nhiêu năm, Lý bà bà có thể cảm nhận được sự thống khổ của chủ hồn. Tiếng gào thét thê lương không ngừng vang vọng bên tai bà lão, rất nhanh sau đó thì im bặt.

Chỉ trong chớp mắt, đám ác hồn đã thôn phệ xong Phong Hồn bình, đung đưa một lát giống như vẫn còn đang thèm thuồng, nhưng cuối cùng vẫn là kéo nhau quay trở về vị trí của Lý Vũ, cả đám ác hồn đang tấn công hai người cũng như vậy.

Hình như có thứ gì đang kêu gọi bọn chúng quay trở lại.

“Khốn kiếp!” Lý bà bà nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ gay nhìn chằm chằm đám hắc khí. Hóa ra, ngay từ đầu những linh hồn này đã không bị khống chế, mà là ngửi thấy mùi thức ăn nên mới bay tới chiếc bình.

Vốn tu luyện về linh hồn, Lý bà bà tưởng rằng đã có thể kiểm soát được cục diện, cuối cùng lại khiến cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Nhưng càng nôn nóng hơn, đó là thanh âm của Lý Vũ đang dần trở nên yếu ớt.

Ngay lúc này, Lý lão đột nhiên gầm lên một tiếng, thân ảnh bay lên giữa không trung. Từ trên người lão, một tầng lại một tầng nguyệt quang xuất hiện, dần lan tỏa ra toàn bộ nơi đây.

Tóc bạc phất phơ, áo trắng tung bay, kết hợp cùng vầng trăng khuyết giữa bầu trời đêm phía sau lưng càng khiến cho lão tựa như nguyệt thần hạ phàm, trông vô cùng uy phong lẫm liệt.

Gương mặt lão chìm trong nguyệt sắc quang mang, không nhìn ra được hỷ nộ. Hai mắt lão rực sáng nhìn vào đám hắc khí bên dưới, bàn tay bắt đầu kết hàng loạt ấn quyết.

Theo thời gian, nguyệt quang xung quanh mỗi lúc một chói lóa, dần dần kết tinh lại thành vô số băng tiễn sắc nhọn, tỏa ra từng đợt hàn khí lạnh lẽo thấu xương, khiến cho cả không gian như bị đông cứng lại.

Đinh đinh, đang đang!

Từng mũi tên run rẩy kịch liệt, tạo nên những tiếng động thanh thúy như thủy tinh va vào nhau. Nhưng thanh âm này không hề vui tai chút nào, mà mang đến một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Ấn quyết hoàn thành, Lý lão hít sâu một hơi, bàn tay vỗ mạnh về phía đám hắc khí.

“Nguyệt táng thiên tinh tiễn!”